[Edit] Conan : Kinomoto kha học cầu sinh hằng ngày
Chương 166-171: Vụ án lừa đảo trên mạng
Chương 166: Vụ án lừa đảo trên mạng (7)
Làn gió đêm se lạnh theo cửa sổ bay vào phòng bệnh. Natalie lặng lẽ ngồi trên tủ đầu giường, luôn để ý tình hình của Kinomoto Katsura. Kinomoto Fujitaka có chút việc nên tạm thời rời khỏi phòng bệnh.
Cô không chọn đi theo nhóm bốn người của Học viện Cảnh sát đi tìm Furuya Rei, mặc dù là bạn đời thân thiết của Date Wataru, nhưng cô hiểu mình không hợp để xen vào buổi tụ họp của năm người đó, nên đã chủ động ở lại bệnh viện.
Hơn nữa, cô có chút để tâm đến bóng trắng lướt qua cửa sổ sáng sớm hôm đó, quả thật quá giống, chắc chắn là thiên sứ.
Những người khác dường như không thấy, nên cô không tiện kết luận, chỉ muốn ở lại bệnh viện thử xem liệu có thể gặp lại lần nữa không.
Đêm đã khuya, không gian quá yên tĩnh làm cơn buồn ngủ kéo đến. Natalie dụi đôi mắt cay xè, cố gắng giữ mình tỉnh táo, ít nhất là phải chống cự cho đến khi Kinomoto Fujitaka quay lại phòng bệnh.
Bỗng nhiên, một chiếc lông vũ mang theo ánh sáng nhạt chầm chậm rơi xuống trước mắt. Natalie ngay lập tức tỉnh táo lại, vội vàng ngẩng đầu lên. Một người phụ nữ mặc váy dài màu xanh nước biển và xanh lá đang lơ lửng giữa không trung, mái tóc dài màu xám rong biển lượn sóng lên xuống, đôi cánh trắng sau lưng tinh khôi không tì vết.
"Á... Ngài..."
Người phụ nữ giơ ngón trỏ lên đặt trước môi, khẽ mỉm cười với Natalie. Natalie hiểu ý, ngậm miệng lại, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Kinomoto Katsura, trong mắt người phụ nữ hiện lên một tia ưu sầu. Cô đặt tay lên trán Kinomoto Katsura, ánh sáng xanh nhạt mong manh lóe lên hai, ba giây, lông mày Kinomoto Katsura đang nhíu lại vì bất an bỗng nhiên giãn ra một cách kỳ diệu.
"Đát... Đát..."
Tiếng bước chân vang lên bên ngoài, Kinomoto Katsura dường như có dấu hiệu chuyển mình tỉnh giấc. Thấy vậy, người phụ nữ vội vàng rụt tay lại, chốc lát liền từ chỗ cửa sổ biến mất lần nữa.
Natalie do dự một chút, đợi đến khi thấy Kinomoto Fujitaka đẩy cửa bước vào phòng bệnh thì cắn răng một cái, nhanh chóng đuổi theo.
Tìm kiếm hồi lâu không thu hoạch được gì, Natalie có chút tiếc nuối thở dài. Họ và vị thiên sứ kia có sự chênh lệch lớn về năng lực. Cô ấy không chỉ có thể giữ hình dáng người lớn, mà còn có thể biến mất bất cứ lúc nào.
"Cô đang tìm tôi à?"
Giọng nói ôn hòa đột nhiên vang lên bên tai khiến Natalie giật mình. Cô ngạc nhiên nhìn lên cái cây cao phía trước. Vị người phụ nữ kia đang ngồi trên cành cây vẫy tay với cô.
Natalie luống cuống đáp lời: "Ngài... Ngài chào..."
Người phụ nữ bưng miệng cười, nói: "Chào cô, tôi tên là Kinomoto Nadeshiko."
Kinomoto?
Chưa kịp thể hiện sự nghi hoặc, Kinomoto Nadeshiko lại mở lời: "Tôi là mẹ của Katsura."
Natalie kinh ngạc che miệng. Cô và Date Wataru chưa từng đến nhà Kinomoto, vì vậy chưa từng thấy ảnh của Kinomoto Nadeshiko, chỉ nghe nói về chuyện của Kinomoto Nadeshiko. Hoàn toàn không ngờ lại được gặp chính người đó dưới hình thức này, có chút kỳ diệu nhưng cũng không quá khó để chấp nhận.
"Cảm ơn các cô cậu đã chăm sóc Katsura trong khoảng thời gian này."
"Không, không, Katsura đã cứu bọn tôi, chuyện này không là gì cả." Natalie vội vàng lấy lại tinh thần, luống cuống xua tay.
Kinomoto Nadeshiko rũ mắt xuống, nói: "Thật tốt quá khi có người có thể cùng Katsura đi tiếp..."
Thấy Kinomoto Nadeshiko có vẻ buồn bã, Natalie trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn hỏi: "Ngài có biết vì sao Katsura lại mắc rối loạn căng thẳng sau chấn thương không?"
Là mẹ của Kinomoto Katsura, Kinomoto Nadeshiko nhất định biết chuyện gì đó, có lẽ có thể có được thông tin hữu ích.
Tuy nhiên, Kinomoto Nadeshiko có chút chần chừ, mãi không mở miệng.
"Hiện tại tình trạng của cậu ấy rất nghiêm trọng, nếu không tìm ra nguồn gốc và giải quyết, nhất định sẽ nguy hiểm. Chúng tôi muốn giúp Katsura thoát khỏi bóng ma đó." Natalie dường như nhìn ra nỗi lo của Kinomoto Nadeshiko, lập tức lên tiếng.
Nghe vậy, trong mắt Kinomoto Nadeshiko thoáng qua một tia bi thương, cuối cùng cũng mở lời: "Katsura hồi tiểu học từng bị bắt cóc..."
Bắt cóc!
Đồng tử Natalie co lại, ghi nhớ manh mối quan trọng này, tiếp tục nghe Kinomoto Nadeshiko kể.
"Thằng bé hồi nhỏ đã có tài năng thiên phú về máy tính, tôi và Fujitaka luôn ủng hộ nó. Nó tham gia nhiều cuộc thi, lúc đó còn có danh xưng là 'thiếu niên thiên tài'. Đây vốn nên là chuyện đáng tự hào và vui vẻ, nhưng lại có người theo dõi Katsura..."
Một ngày mười bốn năm trước, Kinomoto Katsura bị bắt cóc trên đường về nhà, mất tích hoàn toàn. Kinomoto Fujitaka và Kinomoto Nadeshiko liên hệ cảnh sát, tìm khắp phố phường và camera giám sát nhưng không tìm thấy tung tích Kinomoto Katsura.
Tìm kiếm suốt một tuần không có kết quả, Sở Cảnh sát thậm chí muốn bỏ cuộc. Kinomoto Nadeshiko vốn sức khỏe không tốt, đau lòng đến mức phải nhập viện, việc này kinh động đến Daidouji Sonomi vẫn luôn quan tâm gia đình Kinomoto. Cô ấy lập tức liên hệ Amamiya Masaki. Amamiya Masaki biết chuyện liền gây áp lực trực tiếp lên Sở Cảnh sát, Sở Cảnh sát mới tăng cường lực lượng điều tra.
"Cậu ấy được cứu về thì bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương à?" Natalie đi bên cạnh Kinomoto Nadeshiko, nghiêng đầu hỏi.
"Nguồn gốc thực sự gây ra tất cả là một sự cố bất ngờ..."
Kinomoto Katsura dù tuổi nhỏ nhưng luôn rất thông minh. Bọn bắt cóc hiển nhiên không ngờ cậu bé lại nhân lúc họ không chú ý mà trốn thoát ra ngoài. Kinomoto Katsura chạy miệt mài, bọn chúng đuổi theo sát nút.
Trên đường, họ gặp Kinomoto Fujitaka đang đi tìm con trai. Sự xuất hiện của người cha dường như mang lại cảm giác an toàn rất lớn cho Kinomoto Katsura, cậu lập tức chạy đến, Kinomoto Fujitaka cũng vậy.
Nghe đến đây, Natalie nhớ lại lời nói lầm bầm của Kinomoto Katsura khi bệnh tái phát, nhíu mày: "Ông Kinomoto... gặp sự cố?"
"Đúng vậy, bọn bắt cóc không nhắm vào Katsura, mà là lái xe đâm thẳng vào Fujitaka..." Kinomoto Nadeshiko nắm chặt tay, "Katsura bị choáng váng và lại bị bắt đi..."
Kinomoto Fujitaka lúc đó nhờ Kinomoto Touya đi theo kịp thời kéo ông tránh được chỗ hiểm nên giữ được mạng, nhưng Kinomoto Katsura lại hoàn toàn mất tích. Điều này gây đả kích rất lớn cho Kinomoto Nadeshiko.
Làm sao bọn bắt cóc có thể bỏ qua Kinomoto Katsura đã trốn thoát được chứ...
"Vậy sau đó Katsura được cứu như thế nào?"
"Tôi và Touya cùng lúc thấy Katsura đang thoi thóp trong giấc mơ, dựa vào cảnh trong mơ để tìm thấy Katsura."
Natalie thầm cảm thán sự kỳ diệu của ma thuật, nó có thể mang đến phép màu.
Giọng Kinomoto Nadeshiko run rẩy: "Bọn bắt cóc không biết đã nói gì với Katsura, Katsura tỉnh lại vẫn luôn khóc lóc tìm Fujitaka, mỗi lần thấy Fujitaka là lại xin lỗi, lần nghiêm trọng nhất kéo dài hơn một giờ mới bình tĩnh lại."
Họ không biết hơn nửa tháng sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đầu Kinomoto Katsura lại bị chấn thương nặng, không những không hỏi ra được tin tức mà còn làm cậu thêm chóng mặt.
Natalie thở ra một hơi. Dáng vẻ thường ngày của Kinomoto Katsura hoàn toàn không cho thấy cậu từng trải qua chuyện như vậy. Một đứa trẻ mười mấy tuổi bị giày vò trong tay bọn bắt cóc suốt một tháng rưỡi, khó mà tưởng tượng được nỗi khổ đó.
"Cảm ơn ngài đã chịu kể cho tôi nghe những chuyện này." Natalie biết, đây không chỉ là vết sẹo của Kinomoto Katsura, mà còn là vết thương lòng của cả gia đình Kinomoto.
Kinomoto Nadeshiko nhìn về phía phòng bệnh: "Xin lỗi, những chuyện này vốn không cần làm phiền đến các cô cậu, dù sao cũng không liên quan nhiều đến các cô cậu. Fujitaka hẳn là cũng vì thế mà không chịu mở lời."
"Không hề phiền phức! Ngài không cần... Ưm?"
Khoan đã?
"Ông... Ông Kinomoto thấy được bọn tôi?!"
Kinomoto Nadeshiko kinh ngạc che miệng, nói: "Ôi chà! Hóa ra các cô cậu không nhận ra sao? Fujitaka sau khi các cô cậu xuất hiện, đồ ăn ông chuẩn bị đều tăng thêm ba, bốn phần rồi, lần này không phải ông ấy mua rất nhiều đồ ăn sáng sao?"
Chương 167: Vụ án lừa đảo trên mạng (8)
Natalie đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Kinomoto Fujitaka biểu hiện quá bình tĩnh, họ căn bản không thấy có điểm nào bất thường.
"Không cần lo lắng, cứ hành xử như bình thường là được." Kinomoto Nadeshiko khẽ mỉm cười, "Trừ khi gặp rắc rối, nếu không Fujitaka sẽ không chủ động tìm các cô cậu đâu."
Dù nói vậy, Natalie vẫn lo lắng trong lòng. Cô nghiêm túc hồi tưởng lại những cuộc trò chuyện trước đây với Kinomoto Fujitaka. Kinomoto Katsura không muốn người nhà biết chuyện tổ chức Áo Đen, họ rất có khả năng sẽ vô tình tiết lộ những chuyện này.
Kinomoto Nadeshiko giọng điệu nhẹ nhàng, an ủi: "Không sao đâu, Fujitaka còn chưa biết Katsura đang điều tra tổ chức Áo Đen."
Natalie lại một lần nữa ngạc nhiên, trừng lớn mắt nhìn Kinomoto Nadeshiko.
"Tôi từng nghĩ đến việc ngăn Katsura lại, không cần vì tôi mà lao vào nguy hiểm, nhưng vì ma thuật luôn không thể lại gần Katsura, cho đến khi anh Takizawa kia hy sinh... Tôi biết lời khuyên sẽ không khiến Katsura dừng tay, nó đã nhập cuộc rồi, thà tôn trọng lựa chọn của nó còn hơn là ngăn cản."
Không một người mẹ nào muốn con mình lao đầu vào nguy hiểm, Kinomoto Nadeshiko cũng vậy, nhưng cô hiểu rõ tính cách của con trai cả. Cậu không thể buông bỏ, không thể trốn tránh, cậu nhất định sẽ chọn con đường đó.
Sự rộng lượng của Kinomoto Nadeshiko khiến Natalie vô cùng kính nể. Người mẹ này kiên cường hơn nhiều so với những gì cô tưởng.
"Thời gian không còn sớm, tôi phải về Thị trấn Tomoeda xem Touya và Sakura. Fujitaka ở bệnh viện tôi cũng yên tâm hơn nhiều. Cô cũng mau về nghỉ ngơi đi..."
"Ngài không vào gặp Katsura sao?"
Kinomoto Nadeshiko sững sờ, nói: "Xem ra họ quên nói với cô... Tình trạng của tôi tạm thời chưa thể gặp Katsura, lần này là do sức sống của Katsura không tỏa ra bên ngoài nên tôi mới có thể lại gần Katsura."
Quên nói với tôi?
Natalie nghi hoặc nhíu mày, hiển nhiên chưa hiểu rõ ý của Kinomoto Nadeshiko.
"Cô Natalie, xin cô nhất định không được nói với Katsura là đã gặp tôi, và chuyện lần này cũng nhất định phải lượng sức mà làm."
Nghe vậy, Natalie vội hỏi: "Vậy khi nào ngài có thể gặp Katsura?"
Kinomoto Nadeshiko nhìn về phía phòng bệnh, nhẹ giọng nói: "Sắp rồi... Sẽ rất nhanh được gặp thằng bé thôi..."
Nói xong, bóng hình Kinomoto Nadeshiko dần dần tan biến theo làn gió nhẹ. Natalie đứng đó rất lâu, khó có thể hoàn hồn.
Sáng sớm hôm sau
Furuya Rei cầm điện thoại đứng trên sân ga chờ chuyến tàu tiếp theo. Anh chăm chú nhìn màn hình điện thoại, trông như đang xem một tin đồn thú vị.
【 Thằng đầu vàng khốn nạn —! Mày dám thêm nhiều mù tạt vào sandwich của tao như thế! Tao muốn quyết đấu với mày!! Quyết đấu!!! 】
Hagiwara Kenji mệt mỏi ngáp một cái: "Buồn ngủ quá à... Tay Jinpei nhỏ sắp gõ ra tàn ảnh rồi..."
Rõ ràng không dậy sớm, nhưng lại cảm thấy rất buồn ngủ. Anh hận không thể vừa bay vừa ngủ.
【 Ăn miếng trả miếng, hôm qua tôi đã ăn cả miệng đầy xốt salad đấy. 】
Thấy vậy, động tác của Matsuda Jinpei ngừng lại. Anh có chút ngượng ngùng ho một tiếng.
Anh chỉ bóp một chút xốt salad thôi mà, cần gì phải ghi thù như vậy chứ... Đồ keo kiệt!
Con trỏ không ngừng nhấp nháy nhưng không có thêm chữ nào xuất hiện. Furuya Rei cong môi cười. Trước đây anh cãi nhau với Matsuda trong đầu toàn là bực tức, bây giờ hoàn toàn khác, vui vẻ, một niềm vui chưa từng có.
Qua cuộc nói chuyện tối qua và mọi chuyện sáng nay, Kinomoto Katsura đã chăm sóc họ rất tốt. Anh từ tận đáy lòng cảm ơn Kinomoto Katsura, nên mới xin nghỉ hai ngày chạy đến Tỉnh Gunma để điều tra chuyện năm xưa.
Đồng minh của anh không thể để người khác tùy tiện bắt nạt.
Trước khi đến, anh đã điều tra sản nghiệp nhà Iori. Ngày trước, họ hợp tác với nhiều tòa báo, chịu trách nhiệm in ấn báo chí, nhưng theo sự bùng nổ của Internet, việc in ấn báo chí suy tàn, vì vậy hiện tại họ chuyển sang mảng tin tức trên mạng, cũng coi như không tệ.
"Nhà Iori Sumiko ở Tỉnh Gunma, tại sao lại chạy đến Beika-cho?" Hagiwara Kenji ngồi trên bàn, nhìn chằm chằm công ty nhỏ phía trước. Họ đang ở quán ăn nhỏ đối diện công ty nhà Iori.
Matsuda Jinpei lật xem tài liệu trên điện thoại, nói: "Do công việc thôi... Cô ta là một nhiếp ảnh gia tự do, ngày thường đi khắp nơi chụp ảnh cũng bình thường."
"Quá trùng hợp." Date Wataru vẻ mặt nghiêm túc, "Bài báo kia gần như được đăng cùng lúc, khó mà không khiến người ta nghi ngờ."
Khi sự trùng hợp chồng chất lên nhau, nó không còn là trùng hợp nữa.
Tối qua, họ đã truy tìm nguồn gốc và tìm thấy bài báo chỉ trích Kinomoto Katsura. Dù không dám lại gần nghe lén vì có vệ sĩ, nhưng Furuya Rei không phải người thường. Anh ít nhiều gì cũng ở tổ chức Áo Đen 5 năm, tự nhiên cũng nghe được một vài thông tin hữu ích.
Lúc này, Morofushi Hiromitsu vẫn luôn lặng lẽ quan sát đột nhiên lên tiếng hỏi: "Kia có phải là ông Mori không?"
Nghe lời này, bốn người chen chúc ở trước cửa sổ cẩn thận quan sát.
"Đúng là ông ấy."
"Hình như còn dẫn theo người khác, Conan, Mori Ran... Gia? Hai người kia là ai?"
"Chưa gặp bao giờ."
"Tôi xem nào, tôi xem nào! À! Thằng nhóc da đen ở Osaka!"
Hagiwara Kenji trước đây đã từng gặp Hattori Heiji ở Tỉnh Nagano, hơn nữa anh có khả năng nhận diện người tốt, nhìn cái là nhận ra ngay.
Nhờ anh nhắc nhở như vậy, ba người còn lại bừng tỉnh, dù sao Hagiwara Kenji cũng đã kể với họ về sự kiện ở Tỉnh Nagano.
Về phía Furuya Rei, anh cũng thấy được nhóm người của Mori Kogoro. Anh nhướng mày, gặp được người quen ở đây cũng là điều bất ngờ.
Bên tai truyền đến tiếng gõ chữ, Furuya Rei cúi đầu nhìn điện thoại. Hattori Heiji và Toyama Kazuha xuất hiện trên màn hình, phía sau còn giới thiệu thêm thân phận.
Thám tử trung học Osaka.
Ngón tay Furuya Rei nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, lát sau dừng lại động tác. Anh đứng dậy đi đến quầy tính tiền, chỉnh lại quần áo, nở nụ cười, đẩy cửa bước ra ngoài.
【 Anh muốn làm gì? 】
【 Tham gia cùng họ. 】
"Ôi chà! Anh Amuro?!" Mori Ran chú ý đến Furuya Rei đầu tiên, cô ngạc nhiên nhìn người đang đến.
Furuya Rei tỏ vẻ ngạc nhiên, cười nói: "Không ngờ đi giải khuây ở Tỉnh Gunma mà cũng gặp được mọi người, thật là có duyên."
Hattori Heiji ở bên cạnh lặng lẽ đánh giá Furuya Rei, khom lưng, ghé sát tai Conan hỏi nhỏ: "Kudo, đây là ai vậy?"
"Nhân viên tiệm cà phê Poirot, chính là anh Amuro đã xin nghỉ hôm qua đó."
"À, ra là vậy." Hattori Heiji tạm thời gạt bỏ sự cảnh giác trong lòng.
Date Wataru đang lơ lửng giữa hai người hơi mở to mắt, nhìn qua nhìn lại.
Ối giời ơi! Cậu bé này lại biết thân phận thật của Conan!
Những người khác biết được chuyện này thì lặng thinh, cuối cùng vẫn là Morofushi Hiromitsu thở dài: "Vận may của Conan từ trước đến giờ không tồi, lại thông minh, chắc là không nói bậy bạ đâu, chắc là Hattori Heiji tự mình phát hiện thôi..."
"Thanh niên tài giỏi, hậu bối bây giờ quả thật càng lúc càng thông minh." Date Wataru cảm thán một câu. Họ phải mất một thời gian lâu như vậy mới thấy Conan có điểm không ổn, còn cậu bé này nhìn qua có vẻ đã biết sớm hơn họ không ít.
Matsuda Jinpei hừ một tiếng, nói: "Tuy hơi liều lĩnh một chút, nhưng đầu óc không tồi, điểm này không thể phủ nhận."
Lời nói của ba người đều là khen ngợi Conan và Hattori Heiji, chỉ có Hagiwara Kenji ngồi trên vai Furuya Rei vẻ mặt buồn bực: "Vận may không tồi? Không tồi chỗ nào? Suốt ngày bầu bạn với án mạng, cái vận may này cho các anh, các anh có muốn không?"
"Im miệng." x3
"Ừm."
Chương 168: Vụ án lừa đảo trên mạng (9)
"Điều tra nguồn gốc bài báo?" Furuya Rei vẻ mặt nghi hoặc nhìn nhóm người của Mori Kogoro.
Mori Ran gật đầu: "Đúng vậy, người ủy thác là một nạn nhân bị lừa đảo qua mạng. Ông ấy hy vọng bố tôi có thể tìm ra kẻ chủ mưu. Bố tôi nghĩ người đăng bài báo đó có thể biết chút gì đó, nên đã đến Tỉnh Gunma."
Furuya Rei nhướng mày. Tốc độ điều tra của Mori Kogoro có hơi ngoài dự đoán. Anh có sự trợ giúp của Kuroda nên có thể nhanh chóng tra được nguồn gốc bài báo, nhưng Mori Kogoro, một thám tử bình thường, chỉ mất một ngày đã điều tra xong.
"Ra là vậy!" Furuya Rei giả vờ phấn khích: "Tôi có thể đi cùng mọi người không? Tôi rất ngưỡng mộ ông Mori, vẫn luôn muốn được học hỏi kỹ năng phá án cùng ông Mori!"
Ngay lập tức, Mori Kogoro chống nạnh cười lớn: "Ha ha ha ha... Cậu nhóc này, thật có mắt nhìn! Tôi nhất định sẽ dạy dỗ cậu cách điều tra án cho thật tốt!"
Conan và Hattori Heiji liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều biết cái danh "Kogoro Ngủ Gật" có được như thế nào, thực sự cảm thấy bất lực trước sự tự mãn của Mori Kogoro.
"Dị, giọng điệu của tiểu Furuya kỳ lạ quá." Hagiwara Kenji xoa xoa cánh tay.
Morofushi Hiromitsu gật đầu: "Tuy ông Mori có chút bản lĩnh thật, nhưng quả thật không cần phải tâng bốc đến mức đó."
Nghe vậy, Hagiwara Kenji sững sờ, nhìn về phía Mori Kogoro đang cười ngu ngốc, chần chừ hỏi: "Ừm... Ông ấy lợi hại lắm sao?"
"À, Hagiwara chắc chưa biết." Date Wataru vỗ tay cái bốp: "Ông Mori chính là tay thiện xạ mà huấn luyện viên Quỷ Trủng từng nhắc đến đó."
Tay thiện xạ?
Ai?
Hàng loạt dấu hỏi liên tục hiện lên trong đầu. Hagiwara Kenji ngây người một hồi lâu mới phản ứng lại, anh không thể tin được nhìn về phía Mori Kogoro, đồng thời hỏi Morofushi Hiromitsu và Matsuda Jinpei để xác nhận sự thật.
Matsuda Jinpei gãi đầu: "Có nghe nói qua, nhưng khác biệt lớn quá, vẫn luôn không muốn tin."
"Ha ha... Quả thật không nhìn ra được bóng dáng của tay thiện xạ huyền thoại đó." Morofushi Hiromitsu cười gượng, anh thực sự cũng có chút kinh ngạc với Mori Kogoro hiện tại.
Sự xác nhận của ba người đã khiến Hagiwara Kenji dần dần hóa đá. Anh thực sự không có cách nào liên kết Mori Kogoro với tay thiện xạ trong lời huấn luyện viên. Quá hoang đường, cảm giác như tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết.
Furuya Rei đã giải quyết xong vé vào cửa công ty, vẻ mặt mỉm cười lắng nghe tiếng cười ầm ĩ của Mori Kogoro, không hề có chút thiếu kiên nhẫn nào.
Lời anh nói cũng không hoàn toàn là dối trá, dù sao thời ở Học viện Cảnh sát anh quả thật đã từng ngưỡng mộ Mori Kogoro, hơn nữa tài năng thám tử ở tiêu chuẩn cao của ông ấy cho đến nay cũng đáng được khen ngợi.
Đi theo nhóm người Mori Kogoro vào công ty, Furuya Rei lặng lẽ đánh giá các nhân viên qua lại. Dù chuyến này không nhất định có thể làm rõ vì sao gia đình Iori lại rời khỏi Thị trấn Tomoeda trước khi Kinomoto Katsura gặp chuyện, nhưng người đăng bài báo đó cũng là một manh mối rất quan trọng.
"Chào ngài, xin hỏi quý vị có chuyện gì không?"
Nhân viên quầy tiếp tân chú ý đến nhóm người nổi bật bất thường, ngần ngại bước lên hỏi.
Mori Kogoro lập tức trình bày ý đồ: "Chào cô, chúng tôi được Sasaki Kenji đã hẹn gặp ông chủ cô hôm qua ủy thác đến. Ông ấy hôm nay có chút việc nên cử chúng tôi đến gặp thay."
Nhân viên xem xét danh sách, tên Sasaki Kenji đập vào mắt, cô vội nói: "Thật sự xin lỗi, tôi sẽ thông báo cho ông Iori ngay lập tức. Quý vị xin chờ ở phòng khách bên kia."
Theo chỉ dẫn của nhân viên, mấy người bước vào phòng khách lặng lẽ chờ đợi. Trong lúc đó, Conan và Hattori Heiji không chịu ngồi yên, lấy cớ đi vệ sinh rồi rời khỏi phòng khách.
"Tôi cũng đi ra ngoài xem một chút, các anh cùng Zero ở đây chờ Iori Tachito."
Nói xong, Morofushi Hiromitsu bay ra khỏi phòng họp, ở lầu một lược qua bảng tên tầng một lần, ghi nhớ hai, ba vị trí quan trọng.
Cân nhắc một lúc, Morofushi Hiromitsu quyết định trực tiếp đến văn phòng của Iori Tachito thăm dò một vòng.
Bên này, Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei chờ đến rã rời, liên tục ngáp vài cái, mãi đến khi túi của Date Wataru truyền đến tiếng rung nhỏ mới tỉnh táo lại.
"Natalie?"
Date Wataru bắt máy, Natalie bên kia không biết đã nói gì, lông mày anh từ từ nhíu lại, dường như gặp phải chuyện rắc rối.
"Ừm, tốt, tôi biết rồi."
Điện thoại vừa cắt đứt, Hagiwara Kenji lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Katsura xảy ra chuyện à?!"
"Ách... Không phải..." Date Wataru ngần ngừ đưa tay gãi mặt: "Chỉ là... Natalie tối qua đã thấy mẹ của Katsura..."
Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji chớp chớp mắt, ăn ý giơ tay tự nhéo nhau một cái. Cơn đau đột ngột khiến vẻ mặt họ dần dần mất kiểm soát.
"Katsura đã hồi sinh mẹ cậu ấy?!" Matsuda Jinpei lắc lắc cánh tay đang âm ỉ đau, kinh ngạc nhìn Date Wataru.
"Không phải, không có hồi sinh. Natalie trước đây không phải nói thấy thiên sứ ngoài cửa sổ sao? Vị thiên sứ đó chính là phu nhân Kinomoto!"
Hagiwara Kenji cười: "Đây là chuyện tốt mà, không phải sao? Katsura có thể nhìn thấy người mẹ thương nhớ ngày đêm!"
Nào ngờ, Date Wataru thở dài: "Phu nhân Kinomoto nói cô ấy tạm thời không thể gặp Katsura, nên Katsura không biết phu nhân Kinomoto đã từng đến bệnh viện."
"Vì cái..." Câu hỏi Matsuda Jinpei đang hỏi tự nhiên dừng lại. Mắt anh từ từ mở to, sững sờ quay đầu nhìn về phía Hagiwara Kenji.
"Ê, Hagi, mày còn nhớ Kero trước đây đã nói gì ở nhà Kinomoto không?"
"À? Không phải chỉ tự giới thiệu nhau rồi bắt đầu chơi bài sao? Có nói gì đâu... Cái gì..."
Vẻ mặt Hagiwara Kenji đông cứng lại, sự kinh ngạc lan rộng trên mặt anh giống hệt Matsuda Jinpei. Hai người đồng thanh kêu lên một câu:
"Quy tắc Linh Thể!" x2
Trong lúc nhất thời, hai người hò hét câm lặng, không biết nên kinh ngạc vì Kinomoto Nadeshiko xuất hiện dưới hình thái Linh Thể hay nên tìm hiểu vì sao mình lại quên quy tắc này.
Date Wataru có chút không hiểu chuyện gì, nói: "Tôi không biết các anh đang nói gì, nhưng điều quan trọng không chỉ là Natalie gặp được phu nhân Kinomoto, mà là phu nhân Kinomoto còn nói cho Natalie sự thật năm đó."
"Cái gì?!"
Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji đang túm cổ áo nhau chất vấn trí nhớ của đối phương sao lại kém thế hét lớn. Date Wataru bất đắc dĩ xoa xoa tai bị ảnh hưởng bởi sóng âm, sau khi hoãn lại bắt đầu kể lại mọi chuyện.
Bên kia, Morofushi Hiromitsu đã lén lút đến văn phòng, nhìn xung quanh một vòng. Cửa văn phòng đóng chặt, anh không biết bên trong có người hay không, không dám tùy tiện mở cửa.
"Bài báo kia có phải mày nói không?"
Tiếng quát hỏi thu hút sự chú ý của Morofushi Hiromitsu, anh nhanh chóng bay đến.
"Không phải mày thì còn ai nữa!"
Người đàn ông trung niên cao gầy nắm chặt điện thoại, mặt đầy giận dữ.
"Mày đang uy hiếp tao!"
Có lẽ vì quá kích động, người đàn ông vô tình mở loa ngoài.
"Ha ha... Mày có được tiền, tao có được sự an ủi tinh thần, đây chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao? Hay là, mày nghĩ mình rửa sạch được tội, Iori Tachito?"
Chương 169: Vụ án lừa đảo trên mạng (10)
Âm lượng đột nhiên tăng cao khiến Iori Tachito giật mình. Hắn cuống quýt tắt loa ngoài, cảnh giác nhìn lướt qua xung quanh, xác nhận không có ai mới tiếp tục trò chuyện. Hắn không hề hay biết rằng có một người đang nép mình bên điện thoại nghe lén.
Morofushi Hiromitsu khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu quan sát kỹ lưỡng Iori Tachito đang thận trọng. Phỏng đoán trước đó đã được chứng thực: Iori Tachito có khả năng rất lớn liên quan đến bệnh tình của Katsura, và người đối diện có lẽ là đồng phạm của hắn.
Tuy nhiên, giữa họ dường như đã phát sinh mâu thuẫn.
Trong lúc suy tư, Iori Tachito đã cúp điện thoại, nhưng cơn giận của hắn vẫn chưa tiêu tan hoàn toàn. Hắn đi đi lại lại tại chỗ hồi lâu mới bình tĩnh lại, sau đó trở về văn phòng.
Morofushi Hiromitsu nhân cơ hội chui vào văn phòng. Đầu tiên anh sơ lược quan sát bên trong văn phòng một lượt, sau đó dừng lại ở bàn làm việc. Trên bàn làm việc, ngoài một số văn kiện, còn có một cái khung ảnh chụp hắn và con gái Iori Sumiko.
Không biết qua bao lâu, Iori Tachito vẫn ngồi thẫn thờ trên ghế, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Morofushi Hiromitsu cũng không nhàn rỗi, lùng sục khắp nơi một lần. Tuy nhiên, vì sự hiện diện của Iori Tachito nên anh không dám gây ra động tĩnh lớn, vì vậy không tìm được manh mối hữu ích nào.
Mãi đến khi tiếng gõ cửa vang lên, sự tĩnh lặng kỳ quái này mới bị phá vỡ.
"Ông Iori, người đại diện mà ông Sasaki hẹn gặp ngày hôm qua đang chờ ở dưới lầu."
"Tôi biết rồi."
Nói xong, Iori Tachito chỉnh trang lại quần áo, đứng dậy rời khỏi văn phòng. Đợi đến khi tiếng bước chân dần dần biến mất, hành động của Morofushi Hiromitsu cũng mạnh dạn hơn, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Bên này, Furuya Rei và nhóm Mori Kogoro cuối cùng cũng gặp được Iori Tachito. Sau khi giới thiệu, họ đi vào vấn đề chính.
"Bài báo đó đúng là do nhân viên công ty chúng tôi đăng lên mạng, nhưng tôi cũng không biết rõ việc này, không thể cung cấp manh mối cho ông Sasaki." Iori Tachito hào phóng thừa nhận, nhưng cũng phủi sạch mối liên hệ của hắn với vụ lừa đảo.
Mori Kogoro mở lời: "Vậy có thể cho nhân viên đăng bài báo đó ra nói chuyện với chúng tôi không?"
Iori Tachito không chút do dự: "Đương nhiên."
"Sao hắn lại bình tĩnh như vậy?" Hagiwara Kenji nghi hoặc gãi mặt, "Bộ dạng như thể không liên quan gì đến hắn."
"Có thể thật sự không liên quan, nhưng cũng không thể kết luận. Một thương nhân có thể khiến công ty in ấn báo chí lâu đời chuyển đổi thành công ty Internet thì tuyệt đối không phải người dễ đối phó."
Date Wataru từng gặp rất nhiều thương nhân phạm tội trong thời gian làm cảnh sát. Những thương nhân này phần lớn đều có phương thức sinh tồn riêng. Chỉ cần có thể kiếm lời, họ có thể làm bất cứ chuyện gì, bao gồm cả phạm tội.
Người đăng bài báo đó tốc độ cũng khá nhanh, chưa đến năm phút đã đến phòng họp, nhưng vẻ mặt vô cùng thiếu kiên nhẫn.
"Tôi đã nói rất rõ ràng rồi! Các ông không tin thì liên quan gì đến tôi!" Thanh niên tóc vàng, trang điểm mắt khói quá đà chất vấn một câu rồi mới phát hiện còn có những người khác ở đây.
Một nhân viên bình thường dám trừng mắt trợn mắt với ông chủ, tên nhóc đầu vàng này gan cũng không nhỏ.
Furuya Rei từ khi vào phòng họp chưa nói lời nào, vẫn luôn lặng lẽ quan sát tình hình. Hiện tại nhìn thấy Iori Tachito dường như không có gì bất thường.
Iori Tachito không có phản ứng quá lớn với sự vô lễ của tên nhóc đầu vàng, nói: "Các vị cứ nói chuyện trước, tôi ra ngoài một chút."
Nói xong, hắn tự nhiên rời khỏi phòng họp, khi lướt qua tên nhóc đầu vàng thì lén lút liếc nhìn một cái.
"Gọi cậu là gì?" Mori Kogoro hỏi.
Đối mặt với Mori Kogoro, thái độ của tên nhóc đầu vàng tốt hơn một chút, trả lời: "Yoshida Shun, phụ trách đăng tải một số tin tức giải trí."
"Nghe nói bài viết liên quan đến thiếu niên thiên tài thiết kế phần mềm lừa đảo là do cậu đăng tải?" Hattori Heiji không nhịn được, nói thẳng ra vấn đề quan trọng.
Yoshida Shun lập tức nói: "Không phải, lúc đó tôi chỉ làm phần văn bản, căn bản không biết chuyện ảnh, hơn nữa lúc đó tôi đã từ bỏ đăng rồi!"
Conan nhíu mày, hỏi: "Từ bỏ đăng?"
"Đúng vậy, tuy rằng tôi đúng là muốn tạo ra chút thành tích, nhưng tôi thật sự cảm thấy cắn rứt lương tâm nên đã từ bỏ." Yoshida Shun ngượng ngùng gãi đầu, "Tùy tiện vu khống người khác trên mạng... Thật sự quá vô đạo đức."
Mori Kogoro bất lực lẩm bẩm: "Lương tâm thì tốt đấy... Nhưng cái vẻ này của cậu hoàn toàn không hợp với công việc này à..."
Tin tức trên mạng nửa thật nửa giả, thường xuyên yêu cầu phải nhắm mắt bịa chuyện.
"Tôi có phải vì công việc này mà đến đây làm đâu..." Yoshida Shun cúi đầu thì thầm một câu.
Mori Ran nghi hoặc hỏi: "Anh Yoshida có lý do gì khó nói sao?"
Vừa dứt lời, mặt Yoshida Shun dần dần đỏ lên, trông như quả cà chua chín đỏ.
À, quá rõ ràng.
"Anh Yoshida, nếu anh đã từ bỏ đăng, tại sao bài báo đó vẫn xuất hiện trên mạng?" Furuya Rei kịp thời kéo chủ đề lại.
Yoshida Shun buồn bã nói: "Tôi cũng không biết! Lúc tôi đi làm mới phát hiện có người đăng bài báo đó, còn dùng máy tính và tài khoản của tôi, thậm chí còn đăng kèm ảnh. Tôi rõ ràng đã xóa hết tài liệu rồi."
"Cậu không phản ánh với ông Iori sao?"
"Đừng nhắc đến tên khốn nạn đó, hắn căn bản không tin tôi!" Yoshida Shun có chút kích động, "Nếu không phải vì Sumiko, tôi đã sớm về nhà nuôi cá, cần gì phải ở đây chịu sự bực bội của hắn!"
Hử?
Nuôi cá... Yoshida...
Furuya Rei sờ cằm: "Anh Yoshida, anh có biết Thủy cung Bạch Sa không?"
"Đương nhiên, đó là thủy cung nhà tôi mở." Yoshida Shun hờ hững trả lời.
"Ai? Ai ——?!"
"Thủy cung Bạch Sa! Cái Thủy cung Bạch Sa nổi tiếng là thánh địa hẹn hò đó sao?!"
Yoshida Shun ngơ ngác mở lời: "À... À, đúng vậy..."
Mori Ran và Toyama Kazuha kích động kêu lên. Thủy cung Bạch Sa rất nổi tiếng, giá vé phải chăng, các loại cá trong quán đều rất khỏe mạnh và xinh đẹp. Gần như chật kín vào mỗi dịp Lễ Tình nhân.
Hattori Heiji bất lực nói: "Ê, mọi người đủ rồi, bây giờ đang điều tra án!"
"Cái gì mà chuyện gì! Heiji còn mặt dày mà nói nữa!" Toyama Kazuha lập tức phản bác: "Rõ ràng lần trước tôi rủ anh đi Thủy cung Bạch Sa chơi, nhưng anh lại chạy đi điều tra án!"
"Tôi tại sao phải đi thủy cung với cô chứ?! Một đống cá có gì mà đẹp!"
Hattori Heiji không hề nắm bắt được trọng điểm, khiến Toyama Kazuha giận dỗi một mình.
Ôi, chỉ số EQ của cậu nhóc này đáng lo.
Furuya Rei và nhóm bốn người bất đắc dĩ lắc đầu, chuẩn bị kéo chủ đề lại lần nữa.
"Á ——"
Tiếng hét chói tai chói tai xuyên qua cửa phòng. Mọi người đều kinh hãi. Furuya Rei, Hattori Heiji và Conan phản ứng nhanh nhất, lập tức xông ra ngoài.
Khi đến hiện trường, Iori Tachito đầu đầy máu ngã trong nhà vệ sinh.
Bên kia, Bệnh viện Tổng hợp Beika-cho
Kinomoto Katsura hôn mê cả đêm mở mắt, thẫn thờ nhìn trần nhà.
"Katsura, cậu tỉnh rồi?" Natasha vội vàng bay lên phía trước, lo lắng quan sát tình hình của Kinomoto Katsura.
Kinomoto Katsura nhìn xung quanh một vòng, hỏi: "Các tiền bối đâu?"
"Anh ấy... Họ đi tìm Furuya rồi..."
"Đi làm gì?"
Natalie không dám nói ra sự thật, cô lo lắng kích động đến Kinomoto Katsura.
"Tôi hiểu rồi." Kinomoto Katsura tỏ vẻ đã hiểu, cậu ngồi dậy xuống giường, cầm lấy áo khoác trên ghế, chầm chậm bước ra khỏi phòng bệnh.
"Đi đâu?"
Hollis, vệ sĩ canh gác bên ngoài phòng bệnh, giơ tay chặn Kinomoto Katsura lại.
Kinomoto Katsura thở ra một hơi, khoác áo lên.
"Đưa 'quà'."
Chương 170: Vụ án lừa đảo trên mạng (11)
Sự việc bất ngờ đến quá đột ngột. Đầu Iori Tachito bị chấn thương nặng, khi được phát hiện đã mất ý thức. Mori Ran đã trải qua nhiều án mạng nên nhanh chóng gọi điện thoại.
Trong lúc chờ xe cấp cứu và xe cảnh sát, nhân viên đã tiến hành sơ cứu vết thương cho Iori Tachito. Dù không có bác sĩ chuyên nghiệp nhưng vẫn tốt hơn là không làm gì.
Cảnh sát huyện Gunma dường như đang phá án gần đó, chưa đến mười phút đã đến hiện trường.
"Ông Mori! Chúng tôi lại gặp nhau rồi!" Một viên cảnh sát thân hình tương đối gầy yếu, mặt trái xoan, kích động nắm lấy tay Mori Kogoro, trong mắt lấp lánh ánh sáng ngưỡng mộ.
Viên cảnh sát này tên là Yamamura, từng có một hai lần kinh nghiệm điều tra án cùng Mori Kogoro.
Nhìn thấy cảnh này, Date Wataru vô cớ cảm thấy lo lắng, nói: "Danh tiếng của ông Mori càng ngày càng lớn, không biết có khiến tổ chức Áo Đen chú ý không..."
"Chỉ cần Conan không mượn tay Mori Kogoro đi điều tra tổ chức Áo Đen thì vấn đề không lớn. Tổ chức Áo Đen dù rảnh cũng sẽ không vô duyên vô cớ điều tra một thám tử không hề có liên hệ gì với họ." Hagiwara Kenji cho rằng tình huống này tạm thời sẽ không xảy ra, Mori Kogoro chắc là chưa lọt vào tầm ngắm của tổ chức Áo Đen.
"Tạm thời đừng bận tâm chuyện đó." Matsuda Jinpei thở dài một hơi: "Việc cấp bách là điều tra vụ án của Iori Tachito, manh mối lại bị đứt đoạn rồi."
Hiện giờ cửa đột phá duy nhất chính là Iori Tachito. Nếu hắn xảy ra chuyện, thì mọi việc chỉ càng trở nên phiền toái hơn.
Lúc này, Morofushi Hiromitsu đang ở lại văn phòng điều tra vội vã quay trở lại.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Iori Tachito bị người tấn công."
Nghe vậy, Morofushi Hiromitsu nhíu mày, anh vội vàng bay đến hiện trường vụ án để xem xét tình hình. Vừa vào nhà vệ sinh đã thấy một cảnh sát đang tiến hành tìm kiếm.
Khuôn mặt quen thuộc khiến Morofushi Hiromitsu sững sờ, anh hơi ngần ngừ tiến đến bên cạnh viên cảnh sát, nghiêng đầu nhìn qua.
"Shintarou..."
Yamamura nghiêm túc kiểm tra các vật phẩm xuất hiện tại hiện trường, không ngờ có một đôi mắt đang lặng lẽ nhìn anh.
Matsuda Jinpei nghi hoặc hỏi: "Hiro lão gia, nhận ra người sao?"
"Ừm, bạn chơi hồi nhỏ, từ khi rời khỏi Tỉnh Nagano thì không gặp cậu ấy nhiều." Morofushi Hiromitsu nhớ lại khoảng thời gian vô tư vô lo đó, không có hận thù, không có súng đạn.
"Không ngờ còn gặp được bạn của Hiromitsu nhỏ." Hagiwara Kenji bay quanh Yamamura một vòng: "Cũng đúng, Tỉnh Gunma gần Tỉnh Nagano mà... Nói đến, Hiromitsu nhỏ đến bây giờ vẫn chưa gặp anh trai phải không?"
Mặc dù Hagiwara Kenji từng nhắc đến Morofushi Takaaki với Morofushi Hiromitsu, nhưng trên thực tế chưa từng gặp mặt.
Trong nhóm năm người sống lại, có ba người ít nhiều gì cũng biết tình hình gần đây của người thân. Hagiwara Kenji đã gặp cha mẹ và chị gái ở khu mộ, Date Wataru tình cờ thấy một lần khi Takagi Wataru trả nhẫn cho cha mẹ anh ở Sở Cảnh sát. Natalie trước đây cũng đến Hokkaido dự triển lãm trang sức khi viếng mộ cha mẹ.
Hiện tại chỉ còn lại Morofushi Hiromitsu và Matsuda Jinpei chưa gặp người nhà.
"Jinpei nhỏ cũng vậy, rõ ràng là muốn về thăm cha, tại sao cứ nói dối mãi?"
"Ai... Ai ngờ về thăm ông ấy!"
Sức khỏe của Matsuda Joutarou mấy năm gần đây cũng không tốt. Con trai duy nhất qua đời, tinh thần không ổn. Những di chứng do việc đấm bốc thời trẻ và thói quen uống rượu cũng gây ảnh hưởng không nhỏ, vì vậy ông ấy đã rất ít khi đi xa.
Morofushi Hiromitsu thở dài: "Tổng không thể phiền Katsura phải đi một chuyến vì chuyện này, chỉ cần biết anh trai không sao là được."
Matsuda Jinpei gật đầu đồng tình. Tỉnh Kanagawa cũng có chút khoảng cách, cha anh lại không ra khỏi nhà. Dù sao chị Chihaya nói ông ấy ăn được ngủ được, trước đó còn tinh thần quắc thước mắng tên khủng bố một trận, không cần thiết phải huy động lớn.
Hagiwara Kenji và Date Wataru liếc nhìn nhau, rồi bất đắc dĩ nhún vai.
Trong lúc nói chuyện, vụ án bên kia đã có tiến triển. Cảnh sát đã lọc ra các người khả nghi. Iori Tachito cũng đã được xe cấp cứu đưa đi.
Đúng lúc cảnh sát chuẩn bị thẩm vấn, Iori Sumiko hớt hải chạy vào công ty: "Ba... Ba tôi thế nào rồi?!"
"Ông ấy đã đi bệnh viện, chắc không có chuyện gì lớn." Furuya Rei, người đã gặp Iori Sumiko một lần, lên tiếng đáp lời cô.
Iori Sumiko cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô vừa biết tin cha xảy ra chuyện liền chạy như bay đến công ty. May mắn là hôm nay cô vừa hay từ Beika-cho trở về Tỉnh Gunma, nếu không còn phải trì hoãn một đoạn thời gian trên đường.
"Vị này là ai?" Yamamura không quen biết Iori Sumiko.
Iori Sumiko vội nói: "Tôi là con gái của Iori Tachito, Iori Sumiko."
"Sumiko." Người đàn ông đeo kính gọng vàng bước về phía Iori Sumiko.
Iori Sumiko mím môi: "Anh Hanuchi."
"Yên tâm, chú sẽ không sao đâu. Vừa nãy bác sĩ nói băng bó rất kịp thời, đến bệnh viện xử lý vết thương một chút là ổn thôi."
"Vậy thì tốt rồi..."
Yoshida Shun đứng chung với nhóm Mori Kogoro thấy cảnh này liền thì thầm: "Quý ông giả tạo!"
Toyama Kazuha tò mò hỏi: "Anh Hanuchi này có quan hệ gì với cô Iori vậy?"
"Vị hôn phu!" Yoshida Shun bực bội đáp lại một câu.
À, thảo nào giận như vậy, hóa ra là tình địch.
"Ngài là vị khách ở quán cà phê hai ngày trước phải không?" Iori Sumiko nhìn về phía Furuya Rei.
Furuya Rei khẽ mỉm cười: "Đúng vậy, lại gặp mặt rồi, cô Iori."
"Ngài có biết tình hình của bạn Kinomoto không?" Iori Sumiko lo lắng đan hai tay vào nhau: "Sau đó tôi đi tới không dám vào phòng bệnh thăm cậu ấy, lo lắng lại kích động đến cậu ấy..."
"Cậu ấy tối hôm đó đã ổn rồi, không cần tự trách." Furuya Rei không nói sự thật, anh cảm thấy tình trạng của Kinomoto Katsura càng ít người biết càng tốt.
"Tốt."
Trong lúc hai người nói chuyện, ánh mắt Hanuchi Atsushi vẫn luôn đặt trên người Iori Sumiko, nghiễm nhiên ra dáng một vị hôn phu tốt.
Về điều này, Hagiwara Kenji bĩu môi: "Cứ cảm thấy có gì đó quái lạ..."
Tuy Iori Sumiko không có mặt tại hiện trường khi án phát, nhưng cảnh sát vẫn giữ cô lại, dù sao cô là người hiểu rõ Iori Tachito nhất ở đây.
Ban đầu, người khả nghi được xác định có tổng cộng bốn vị, lần lượt là nhân viên vệ sinh Ueda Nishi, nhân viên tuyên truyền Yonemura Riko, nhân viên quầy tiếp tân Sakamoto Airi và phóng viên Natsume Shinya đến phỏng vấn.
"Ông Mori, ông có manh mối gì không?" Yamamura lấy sổ ghi chép ra, khiêm tốn thỉnh giáo Mori Kogoro.
Mori Kogoro xua tay: "Không vội, chờ tôi xem xét thêm đã."
Conan và Hattori Heiji đi cùng nhau từ nhà vệ sinh ra, vẻ mặt mỉm cười, trông như thể chắc chắn đã nắm được vụ án.
"Vụ án này chắc không rắc rối đâu." Morofushi Hiromitsu suy đoán: "Tôi vừa xem hiện trường, hung khí, dấu vết đều không được xử lý, không giống như án mạng có dự mưu, mà giống như phạm tội nhất thời hơn."
Có lẽ thật sự chỉ là một sự kiện nhỏ gặp phải trên đường điều tra cũng không chừng.
Chương 171: Vụ án lừa đảo trên mạng (12)
"À, đúng rồi, Natalie vừa gọi điện thoại nói một chuyện cực kỳ quan trọng." Date Wataru thuật lại lời Natalie một lần nữa.
Morofushi Hiromitsu nhíu mày: "Điều này cho thấy Katsura năm đó nhất định đã nghe qua tên Iori Sumiko, nên mới khơi lại đoạn ký ức đau khổ đó."
Mất trí nhớ là một cách bảo vệ bản thân. Não tránh né ký ức, tránh né đau khổ, nhờ đó mà tình trạng của Kinomoto Katsura ổn định lại.
Nhưng sự xuất hiện của Iori Sumiko đã kích hoạt cái khóa, mạnh mẽ đẩy ký ức ra.
"À, đúng rồi, quên nói cho tiểu Furuya." Hagiwara Kenji vỗ tay một cái, xoay người chui vào túi áo khoác rộng thùng thình của Furuya Rei.
Mặc dù Kinomoto Nadeshiko không nói có thể thông báo cho người ngoài hay không, nhưng hiện giờ họ cần phải dựa vào Furuya Rei mới có thể tiếp tục điều tra, đành phải tạm thời gạt bỏ những lo lắng này.
Furuya Rei đột nhiên cảm thấy dị động trong túi, anh bất động thanh sắc móc điện thoại ra, giả vờ xem tin nhắn, nhanh chóng đọc lướt qua một đoạn dài lời Hagiwara Kenji đang gõ trong sổ ghi chú.
Hagiwara Kenji lo sốt vó kêu lên: "Chờ, chờ một chút! Tôi chưa gõ xong mà!"
Tốc độ gõ trên màn hình càng lúc càng nhanh, Furuya Rei bất đắc dĩ nhìn thấy lỗi chính tả dần dần tăng lên, may mắn lỗi chính tả không ảnh hưởng đến ý nghĩa câu, anh vẫn có thể hiểu được.
Đọc nhanh như gió hiểu rõ ngọn nguồn, sắc mặt Furuya Rei lạnh đi. Mặc dù trước đó anh đã dự đoán sự việc sẽ khá phức tạp và nghiêm trọng, nhưng những khúc mắc bên trong vẫn khiến người ta bất ngờ.
Kết hợp với tình hình Kinomoto Katsura tái phát bệnh và phản ứng sau khi được cứu năm đó, bọn bắt cóc chắc chắn đã lợi dụng sự việc Kinomoto Fujitaka gặp tai nạn xe cộ để kích thích Kinomoto Katsura, đó là lý do cậu ấy gọi điện thoại cho Kinomoto Fujitaka trước tiên.
Cậu ấy đang xác nhận, xác nhận cha mình bình an vô sự.
"Không gặp được khách hàng sao?"
"Ừm, hình như gặp chuyện gấp, chỉ có thể dời thời gian chụp ảnh sang tuần sau."
Đoạn đối thoại tưởng chừng không liên quan này lọt vào tai, ánh mắt Furuya Rei lóe lên. Anh nhìn về phía Iori Sumiko và Hanuchi Atsushi đang trò chuyện, thản nhiên hỏi một câu: "Cô Iori là nhiếp ảnh gia sao?"
"Đúng vậy, nhiếp ảnh gia tự do." Iori Sumiko nhỏ giọng đáp lại.
Furuya Rei tỏ vẻ tò mò: "Bộ thiết bị chụp ảnh đầy đủ chắc hẳn rất đắt phải không?"
Iori Sumiko gật đầu: "Cũng hơi, thiết bị tốt tương đối đắt, nhưng hiệu quả chụp tốt. Cha tôi có giúp một tay lúc tôi mới bắt đầu, sau này nhận thêm các đơn hàng thương mại là có thể tự giải quyết vấn đề tài chính."
"Đơn hàng thương mại?"
"Ừm, có những đơn lớn, tiền lời cũng khác biệt." Iori Sumiko thở dài, buồn bã cúi đầu: "Tôi đến Beika-cho là vì một đơn hàng của khách. Không ngờ lại gặp bạn Kinomoto ở chỗ hẹn, còn xảy ra chuyện như vậy..."
Chỗ hẹn.
Nghe lời này, sắc mặt Furuya Rei và nhóm bốn người Học viện Cảnh sát trầm xuống. Sự xuất hiện của Iori Sumiko dường như không phải ngẫu nhiên.
"Khách hàng kia có 80% đáng nghi." Matsuda Jinpei sờ cằm: "Nếu không Iori Sumiko đã không đến quán cà phê Poirot."
Morofushi Hiromitsu khoanh tay trước ngực, nói: "Đúng là có khả năng này, nhưng Zero không tiện hỏi trực tiếp thông tin khách hàng."
Đúng như lời Morofushi Hiromitsu, Furuya Rei cũng đang suy nghĩ làm thế nào để hỏi ra thông tin khách hàng.
Trong lúc suy nghĩ, vụ án tấn công bên kia có tiến triển. Hattori Heiji mặt nở nụ cười, lớn tiếng tuyên bố mình đã biết hung thủ là ai.
"Hung thủ chính là ông Ueda!"
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Ueda Nishi, vô số ánh mắt khiến Ueda Nishi có chút hoảng loạn.
"Không được nói bậy, cậu có bằng chứng không?!"
Thấy Ueda Nishi không chịu nhận tội, Hattori Heiji bắt đầu suy luận. Conan phụ trợ bên cạnh, hai người kẻ tung người hứng, vụ án dần dần sáng tỏ.
Theo từng bằng chứng được đưa ra, sự hoảng loạn trong mắt Ueda Nishi được thay thế bằng tuyệt vọng.
"Ông Ueda, ông Iori không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nếu ông chịu nhận tội, có lẽ còn có đường lui."
"Đường lui? Tôi cần đường lui gì?!" Ueda Nishi lạnh giọng chất vấn: "Iori Tachito đáng chết! Nếu không phải hắn, tôi cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này!"
Iori Sumiko không thể tin được hỏi: "Chú Ueda, tại sao? Quan hệ giữa chú và ba tôi không phải rất tốt sao?"
Ueda Nishi từng bị ngồi tù một lần, không tìm được việc làm. Cuối cùng là Iori Tachito đã thuê hắn.
Nghe vậy, Ueda Nishi lộ ra một nụ cười châm chọc: "Bởi vì tôi ngu ngốc, nên mới tin hắn! Người tham ô công quỹ mười bốn năm trước rõ ràng là hắn, tại sao lại hại tôi phải ngồi tù, hủy hoại cả đời tôi!"
"Tham ô công quỹ?" Mori Kogoro nhíu mày, dường như đang nghi hoặc.
Yamamura lập tức trả lời: "Đúng vậy, Ueda Nishi bị kết án vì tội tham ô công quỹ mười mấy năm trước, bằng chứng rất đầy đủ."
"Tôi bị oan!" Ueda Nishi cảm xúc kích động: "Những bằng chứng đó là giả, thủ phạm thực sự là Iori Tachito!"
Iori Sumiko kinh ngạc nói: "Làm sao có thể... Ba tôi sẽ không làm chuyện đó!"
"Cô là con gái hắn, đương nhiên sẽ bênh vực hắn!"
"Chúng tôi không biết nội tình vụ án đó, nhưng nếu thực sự cảm thấy bị oan, ông có thể đi điều tra, khởi kiện, chứ không phải giết người." Yamamura tỏ vẻ không đồng tình với hành vi của Ueda Nishi.
Ueda Nishi sụp đổ quỳ xuống đất, nói: "Các anh sẽ tin tôi sao? Tôi không có bất cứ bằng chứng nào, bằng chứng năm đó lại có thể đóng đinh tôi là thủ phạm. Không ai sẽ tin tôi."
Vụ án đó đã trôi qua mười bốn năm, cảnh sát rất khó tìm ra manh mối khác. Tài lực của hắn cũng không đủ để duy trì việc tìm thám tử tư tiến hành điều tra lâu dài.
Hắn chỉ có một lựa chọn.
Giết Iori Tachito, không cần người khác tin.
Tuy nhiên, hắn đã thất bại, Iori Tachito vẫn sống sót.
"Ha ha... Không ai có thể giải oan cho tôi..."
Ueda Nishi vừa cười vừa rơi nước mắt. Năm đó hắn hừng hực khí thế, mỗi ngày làm việc chân thật kiên định, cuối cùng lại vì chuyện này mà sa vào vực sâu.
Hattori Heiji và Conan liếc nhìn nhau, sau một hồi im lặng nói: "Dù có khó khăn đến mấy, tôi sẽ giúp ông điều tra... Nếu thật sự là một vụ án oan..."
"Thật sự... Làm được sao?"
Rất khó.
Hattori Heiji và Conan không trả lời hắn. Cả hai đều hiểu khó khăn của việc điều tra vụ án này, khoảng thời gian quá dài, có lẽ sẽ phải điều tra rất lâu.
Hung thủ đã được tìm ra, Yamamura móc còng tay ra, chuẩn bị dẫn Ueda Nishi đi.
Đột nhiên, một viên cảnh sát cầm điện thoại, hớt hải xông vào phòng họp.
"Cảnh sát Yamamura, có điện thoại từ cảnh sát Megure của Sở Cảnh sát Đô thị nói chúng ta lập tức khống chế Iori Tachito."
"Cái... Có ý gì?"
Yamamura ngây người tại chỗ, nhất thời không hiểu ý lời nói. Những người khác cũng có phản ứng tương tự.
"Một vụ án tham ô công quỹ mười bốn năm trước cần được lật lại hồ sơ. Iori Tachito đã tham ô công quỹ, chế tạo chứng cứ giả. Sở Cảnh sát Đô thị đã nắm giữ tất cả bằng chứng, lệnh bắt giữ đến tay sẽ lập tức đến Tỉnh Gunma."
Mắt Ueda Nishi ngay lập tức trừng lớn, phóng ra ánh sáng vui sướng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store