[Edit] Conan : Kinomoto kha học cầu sinh hằng ngày
Chương 160-165: Vụ án lừa đảo trên mạng
CHƯƠNG 160 Vụ án lừa đảo trên mạng (1)
"Katsura——!"
Tiếng thét chói tai mơ hồ làm Kinomoto Katsura đang ngủ mê đột nhiên bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy từ trán thấm vào gối, trần nhà trước mắt không ngừng lắc lư.
"Ách...... Ha hô......"
Cố nén cảm giác buồn nôn trong cổ họng, Kinomoto Katsura từ từ bò dậy, tay phải sờ soạng tủ đầu giường một lúc lâu mới lôi ra viên thuốc mới mua cách đây không lâu.
Viên thuốc nhỏ đưa vào miệng, vị hơi chua đắng làm cho đầu óc rối ren tỉnh táo một chút, Kinomoto Katsura ngây ra nhìn chằm chằm trần nhà, cho đến khi trần nhà ngừng lắc lư mới thở ra một hơi mệt mỏi.
"A...... Đúng là quá mệt mỏi rồi......" Kinomoto Katsura lấy cánh tay che mắt lại, "Lại bắt đầu nghĩ đến rồi......"
May mà nhóm năm người tuần trước đã nghỉ ngơi ở phòng máy tính, nếu không chắc chắn sẽ bị hỏi cho ra lẽ.
Nghiêng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, 5 giờ rưỡi sáng, cũng sắp đến giờ phải dậy.
Kinomoto Katsura ngồi dậy, cầm lấy điện thoại, đi về phía nhà vệ sinh, đồng thời cúi đầu xem những tin báo rác rưởi các loại hiện lên trên điện thoại.
"Ơ?"
Một thư điện tử (email) bắt mắt đập vào mắt, thư của Giáo sư Lawrence. Đã một tháng kể từ triển lãm khoa học kỹ thuật, bà ấy đã rời khỏi Nhật Bản từ lâu, không biết có việc gì lại tìm anh.
【Katsura, gần đây cậu có khỏe không?
Xin lỗi rất nhiều, lần trước chưa kịp nói với cậu một tiếng đã về nước, vì vậy vẫn chưa có cơ hội nói lời cảm ơn với cậu, người tôi đã khỏe hơn nhiều, nhưng bác sĩ vẫn dặn dò tôi phải giữ gìn thân thể, không được làm việc quá sức, điều này thật làm tôi lo lắng.】
Đọc đến đây, Kinomoto Katsura khẽ nở nụ cười, Giáo sư Lawrence là một người mê công việc, cuộc sống dưỡng bệnh nhàn rỗi có lẽ thật sự là một loại dày vò đối với bà.
【Cách đây không lâu, tôi rất khó khăn mới hòa giải được với Schindler ích kỷ đó, có được cơ hội trò chuyện với Sawada Hiroki.
Ồ! Trời ơi! Thomas · Schindler chắc chắn là người tôi thấy ghét nhất, vừa nghĩ đến phải làm việc với hắn là tôi thấy khó chịu cả người.
Hắn là một kẻ độc đoán ích kỷ, Hiroki ở bên cạnh hắn là một sai lầm hoàn toàn.
Ban đầu tôi còn muốn nói chuyện với Hiroki, xem cậu ta có muốn đến bên tôi học tập và sống không, nhưng chuyện triển lãm đã làm xáo trộn hoàn toàn kế hoạch của tôi, vì vậy tôi muốn nhờ cậu nói chuyện trước với Hiroki một chút, tôi cảm thấy cậu có tài năng giống cậu ta nên sẽ dễ gần gũi hơn.
Đây là cách thức liên lạc của cậu ta... À, đúng rồi, nhất định phải cẩn thận Schindler, tính kiểm soát của hắn đã đạt đến mức độ bất thường.】
Sawada Hiroki?
Kinomoto Katsura nhổ nước súc miệng trong miệng, một cậu bé có tài năng thiên bẩm. Anh từng nghiên cứu về chuỗi theo dõi DNA của Sawada Hiroki, đó là một chuỗi rất đáng kinh ngạc.
Thật ra, Kinomoto Katsura chưa chắc đã có thể có đề tài chung với Sawada Hiroki, điểm bắt đầu thiết kế của đứa nhỏ này quá lớn, Kinomoto Katsura không mấy hứng thú với loại thiết kế này.
"Chà... Cứ trò chuyện thử xem sao..." Kinomoto Katsura thở dài một hơi bất lực, thêm Sawada Hiroki qua cách thức liên lạc mà Sally · Lawrence đưa.
[Tree: Giáo sư Lawrence?]
Kinomoto Katsura nhướn mày, không ngờ Sawada Hiroki đã trực tuyến (online) vào sáng sớm.
[Maple: Xin lỗi, giáo sư gần đây có việc, tôi là học trò của bà.]
[Tree: Ra là vậy... Các anh tìm tôi có việc gì?]
Sao lại cảm thấy đứa bé này có vẻ hơi tiếc nuối?
Kinomoto Katsura bĩu môi, suy nghĩ một lát rồi quyết định đi thẳng vào chủ đề bằng chuỗi theo dõi DNA mà cậu ta đã nghiên cứu và làm ra, gửi một đoạn giải thích về nghiên cứu trước đây của mình.
Lần này không hồi âm nhanh như vậy, đợi rất lâu mà không có tin mới, Kinomoto Katsura đành tạm thời đặt điện thoại xuống, anh còn phải chuẩn bị bữa sáng.
Morofushi Hiromitsu là người đáng tin cậy nhất trong nhóm năm người, anh đã sớm dọn dẹp xong mọi thứ, giờ đang ngồi trên ghế dài (sofa) để lấy lại tỉnh táo.
Thấy Kinomoto Katsura bước ra từ nhà vệ sinh, anh nhíu mày, hỏi: "Katsura, cậu có khó chịu không? Trông cậu xanh xao quá."
"Không ngủ ngon thôi, không cần lo lắng." Kinomoto Katsura xua tay ngay, không phải chuyện lớn gì, chỉ là một cơn ác mộng thôi.
"Sáng nay ăn bánh mì kẹp nhé?"
"Được, tụi mình ăn gì cũng được, anh cứ làm theo ý mình thích là được."
Nhóm năm người đều không phải người kén ăn, với lại ăn không nhiều, không cần thiết phải để Kinomoto Katsura tốn thời gian làm những món ăn quá cầu kỳ.
Nghe thế, Kinomoto Katsura gật đầu, nhưng lúc bữa sáng thực sự được dọn ra vẫn có thêm một chút bánh quế và rau trộn.
Hagiwara Kenji cắn một miếng bánh quế, cảm thán: "Sướng thật, vừa dậy đã có bữa sáng ngon lành để ăn."
"Lần sau thì bắt anh dậy giúp mới được!" Matsuda Jinpei nhét một quả cà chua vào miệng Hagiwara Kenji, làm anh ngửa ra sau ngã xuống luôn.
Date Wataru trả lời nghiêm túc: "Không được, lần trước Hagiwara làm đổ nửa chai nước sốt trộn rau, giúp đỡ thì cứ để Morofushi làm là tốt hơn."
"Hơi giống canh kem bơ đặc..." Natalie nhớ lại cảnh lúc đó.
"Lớp trưởng, chị Natalie, đừng nhắc lại chuyện không hay của Hagi nữa!"
"Ha ha ha ha......"
Bữa sáng trôi qua trong tiếng cười vui, Kinomoto Katsura dọn dẹp đồ đạc xong thì đi làm.
Theo như thường lệ, Kinomoto Katsura đến quán cà phê đúng giờ, Furuya Rei cũng tìm hiểu rõ thói quen của Kinomoto Katsura, đã sớm chuẩn bị sẵn cà phê, đưa cho Kinomoto Katsura vừa bước vào một cách rất ăn ý.
"Kinomoto-kun, cứ uống quá nhiều cà phê thì không tốt cho người đâu, trông anh xanh xao quá!" Furuya Rei liếc mắt nhìn Kinomoto Katsura.
Kinomoto Katsura cười nói: "Vì mệt mỏi rã rời nên mới xanh xao, chỉ có cà phê mới giúp bớt mệt, anh cũng đâu muốn tôi ngủ gật trong lúc làm việc?"
Furuya Rei không nói gì, đặt ống hút ngay vào tay Kinomoto Katsura, Kinomoto Katsura cũng không giận, anh móc từ túi ra một cái bánh mì kẹp đặt vào tay Furuya Rei, khiến Furuya Rei thấy khó hiểu.
"Bánh mì kẹp bản giới hạn của nhóm trường cảnh sát." Kinomoto Katsura cười tủm tỉm giải thích, "Nước sốt trộn rau hơi nhiều, tiền bối Matsuda hơi quá tay."
Furuya Rei ngây người, sau đó cười nhẹ một tiếng, "Ra là vậy... Thế thì tôi phải tìm cách báo đáp anh ta mới được!"
"Không nói nữa, sắp không kịp tàu điện ngầm rồi." Kinomoto Katsura chào tạm biệt Furuya Rei, bưng cà phê đi về phía cửa.
Lúc này, một người phụ nữ ngồi cạnh cửa sổ chợt đứng dậy, cô nhìn Kinomoto Katsura sắp ra khỏi cửa, nói hơi do dự: "Kinomoto...... Xin hỏi anh là Kinomoto Katsura không?"
Kinomoto Katsura và Furuya Rei đồng thời sững sờ tại chỗ, cả hai nghi hoặc nhìn về phía người phụ nữ, Kinomoto Katsura nắm tay cầm nắm cửa, ngập ngừng trả lời: "À? À...... Đúng vậy...... Cô là?"
"Tôi là Iori mà! Iori Sumiko!" Thấy mình không nhận nhầm người, người phụ nữ lập tức nói rõ mình là ai.
Iori...... Sumiko?
Cái tên quen thuộc đánh thức ký ức mà Kinomoto Katsura không ngừng trốn tránh, tay anh chợt nắm chặt, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, Furuya Rei tinh ý nhận ra điều bất thường, anh lo lắng bước ra khỏi quầy pha chế.
"Tôi...... Hô......" Kinomoto Katsura thở càng lúc càng gấp, cảm giác choáng váng lại ập đến, mạnh mẽ hơn hẳn những lần trước.
Iori Sumiko cũng thấy có điều không ổn, cô lúng túng đi về phía Kinomoto Katsura.
Giây tiếp theo, Kinomoto Katsura mặt trắng bệch, đổ sầm xuống đất, cà phê trong tay đổ vung vãi khắp sàn.
"Kinomoto-kun!" Furuya Rei xông lên ngay, vừa kiểm tra hơi thở của Kinomoto Katsura, vừa kêu lên với Iori Sumiko và Azusa đang ngây người: "Xe cấp cứu! Mau gọi xe cấp cứu!"
CHƯƠNG 161 Vụ án lừa đảo trên mạng (2)
Đêm khuya bệnh viện vắng lặng không tiếng động, Furuya Rei tay cầm tờ báo cáo, vừa xem vừa đi về phía phòng bệnh, buổi sáng đi theo xe cấp cứu vào bệnh viện xong thì không nghỉ ngơi, Kinomoto Katsura ngã xuống quá bất ngờ, đến giờ anh vẫn chưa hết bàng hoàng.
Nhìn từng dòng thuật ngữ chuyên môn y học khó hiểu, Furuya Rei nhíu mày, lời bác sĩ nói văng vẳng trong đầu.
Đầu của người bệnh từng được phẫu thuật, có lẽ có liên quan đến lần hôn mê này, đề nghị tiến hành kiểm tra sâu hơn để rõ tình hình.
Từng được phẫu thuật......
Anh từng nhờ Kazama điều tra quá khứ của Kinomoto Katsura, ca phẫu thuật không thể nào không có ghi chép, khoảng trống duy nhất là quãng đời tiểu học bị che giấu kia, Kinomoto Katsura đã xảy ra chuyện gì vào thời điểm tiểu học, từ đó dẫn đến phần đầu bị thương, hơn nữa chuyện này hẳn là rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức cần Amamiya Masaki phải phong tỏa mọi tin tức.
Trong lúc suy nghĩ, Furuya Rei dần đến gần phòng bệnh, tiếng va chạm chói tai chợt vang lên trong phòng bệnh, anh vội vàng cất tờ báo cáo, đẩy cửa đi vào phòng bệnh, Kinomoto Katsura đáng lẽ đang trên giường lại đang quỳ rạp dưới đất, tay phải sờ soạng lung tung trên tủ, dường như đang tìm kiếm gì đó.
"Đừng nhúc nhích, kim truyền bị bung rồi, cậu muốn tìm gì?! Tôi giúp cậu tìm!"
Furuya Rei nhanh chóng ấn chuông gọi y tá đầu giường, sau đó ngồi xổm xuống muốn đỡ Kinomoto Katsura dậy, nhưng Kinomoto Katsura bướng bỉnh lạ thường, nhất quyết phải lấy bằng được vật phẩm đang cần, hai tay anh run nhẹ, tiếng thở càng lúc càng gấp.
"Điện thoại... Điện thoại..."
Nghe rõ điều Kinomoto Katsura cần, Furuya Rei nắm lấy điện thoại trên tủ, đưa cho Kinomoto Katsura, Kinomoto Katsura nhận lấy điện thoại sờ soạng một lúc lâu mới mở khóa được, nhưng đôi tay run rẩy làm anh chạm mãi mà không mở được ứng dụng.
Thấy vậy, Furuya Rei đưa tay nắm lấy cổ tay Kinomoto Katsura giúp anh giữ ổn định tay, dưới sự giúp đỡ của anh, Kinomoto Katsura mở danh bạ, gọi điện cho Kinomoto Fujitaka.
Kinomoto Fujitaka đang viết báo cáo nhìn thoáng qua điện thoại rung, trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc, con trai cả rất ít khi gọi điện cho ông vào lúc khuya khoắt.
"Katsura, có việc gì sao?"
"Ba ba......"
"Ừ, sao thế?"
"Ba ba......"
Sau hai tiếng gọi, Kinomoto Fujitaka nhíu mày lại, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng, nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng, từ từ đáp lời: "Katsura, ba đây."
Cùng lúc đó, Kinomoto Fujitaka kéo ngăn kéo bên cạnh ra, lấy một cái đồng hồ bấm giờ, bắt đầu tính giờ sau tiếng gọi tiếp theo vang lên, Kinomoto Katsura ở đầu dây bên kia gọi ông hết lần này đến lần khác, ông đáp lời nhiều lần, một tiếng "Ba ba", một tiếng "Ba đây", liên tục hơn hai phút mới thuyên giảm.
Trong suốt khoảng thời gian này, Furuya Rei không nói lời nào, anh yên lặng nghe cuộc trò chuyện của hai cha con, hai tay cũng luôn siết chặt tay Kinomoto Katsura, bên tai không ngừng vang lên tiếng gọi mang theo chút nghẹn ngào.
"Katsura, ba đi ra ngoài làm một chút việc nên sẽ đi một lúc." Kinomoto Fujitaka kết thúc tính giờ, nhẹ giọng an ủi Kinomoto Katsura, "Giờ đã khuya rồi, con ngủ đi, tỉnh dậy là sẽ thấy ba, được không?"
"Được."
"Vậy đưa điện thoại cho người bên cạnh, rồi ngoan ngoãn lên giường nghỉ ngơi."
Tình trạng của con trai cả hơi tệ, trong tình huống này mà vẫn tìm được điện thoại và gọi đi được chắc chắn là có người bên cạnh giúp cậu ấy.
Furuya Rei nhanh chóng hiểu ra, anh nhận lấy điện thoại của Kinomoto Katsura, từ từ đứng dậy đỡ Kinomoto Katsura nằm xuống giường, cô y tá vẫn đứng ngoài cửa theo dõi cũng rất biết ý, cô nhẹ nhàng tay chân cắm kim truyền lại cho Kinomoto Katsura, chuẩn bị xong mọi thứ rồi rời phòng bệnh đi báo với bác sĩ.
Xác định Kinomoto Katsura ngủ rồi, Furuya Rei thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên chuẩn bị ngắt cuộc gọi, nhưng giọng Kinomoto Fujitaka lại truyền đến từ điện thoại, anh vội vàng nghe máy.
"Ông Kinomoto."
"Anh là...... Anh Amuro?"
"Đúng vậy."
"Cảm ơn anh đã ở bệnh viện chăm sóc Katsura, sáng mai tôi mới đến được Beika-cho, anh có thể chăm sóc nó một đêm nữa không?"
Furuya Rei ngây người, nói: "Đương nhiên không thành vấn đề, tình hình của Kinomoto-kun cũng rất khó làm người ta an lòng."
"Xin lỗi rất nhiều, làm phiền anh rồi." Kinomoto Fujitaka vừa dọn hành lý vừa nói: "Katsura đêm nay chắc sẽ không có tình huống quá nghiêm trọng nữa, không cần phải trông chừng quá kỹ."
"Không sao, ngày thường tôi cũng ngủ không nhiều lắm, ông chú ý an toàn trên đường đi." Furuya Rei nhẹ giọng đáp lời.
"Được."
Kết thúc cuộc gọi, Furuya Rei ngồi xuống ghế cạnh giường, im lặng nhìn Kinomoto Katsura đang ngủ say, tóc mái ướt đẫm mồ hôi dán vào giữa trán, ngay cả trong mơ cũng nhíu mày, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một Kinomoto Katsura yếu ớt đến thế, hoàn toàn không còn vẻ ngoài như trước đây.
Từng tiếng gọi cha vừa rồi đầy sợ hãi và bất an.
Sau một lúc, Furuya Rei thở dài một hơi, khẽ lẩm bẩm: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..."
Bên kia, dọn hành lý xong Kinomoto Fujitaka bước nhanh ra khỏi phòng ngủ gõ cửa phòng Kinomoto Touya, Kinomoto Touya người chưa khỏe hẳn đã ngủ từ sớm, nhưng Kinomoto Fujitaka bình thường sẽ không làm phiền thời gian nghỉ ngơi của bọn nhỏ, tình huống này chỉ có thể là có việc gấp, Kinomoto Touya nhanh chóng xuống giường, còn ngái ngủ kéo cửa ra, "Ba ba, sao thế?"
"Ba tạm thời nhận được báo tin, tuần sau phải đi công tác ở nơi khác, tối nay phải lên đường ngay, nói với con một tiếng trước khi đi." Kinomoto Fujitaka vỗ vỗ vai Kinomoto Touya, "Lúc ba không có nhà thì trông nom Sakura cho tốt, gần đây ra khỏi nhà thì cùng đi với vệ sĩ mà ông cố ngoại cử tới, chú ý an toàn, rõ chưa?"
Kinomoto Touya còn chưa tỉnh hẳn, nhưng theo bản năng gật đầu, trả lời: "Con biết rồi, ba cũng phải chú ý an toàn."
"Ừ, làm phiền con nghỉ ngơi, ngủ đi..."
Sắp xếp xong mọi việc, Kinomoto Fujitaka vội vã lên đường đi đến Beika-cho.
Ngoài Furuya Rei và Kinomoto Fujitaka ra, khu căn hộ này cũng không yên ắng, nhóm năm người cuống quýt đi lại lung tung trong phòng khách, họ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết Kinomoto Katsura không về nhà đúng giờ như mọi khi, đây là một điều hết sức bất thường.
Dù họ có thể hành động tự nhiên chứng tỏ tính mạng Kinomoto Katsura không sao, nhưng không thể biết được tình cảnh của Kinomoto Katsura vẫn làm họ lo lắng.
Họ cũng không dám tùy tiện gọi điện cho Kinomoto Katsura, lo lắng gây ra rắc rối không cần thiết.
"Sao lại thế này?" Matsuda Jinpei bứt rứt gãi đầu, "Đã muộn thế này rồi, thằng nhóc này sao vẫn chưa về?!"
Hagiwara Kenji cũng rất sốt ruột, hỏi: "Có phải gặp phải vụ án nào rất khó giải quyết không?"
"Nhưng bình thường Katsura dù bận rộn thế nào cũng sẽ gọi điện báo cho tụi mình mà..." Natalie thấy không yên trong lòng, cô không ngừng bay đi bay lại giữa ban công và phòng khách, cố gắng tìm bóng dáng Kinomoto Katsura quay về căn hộ.
Morofushi Hiromitsu im lặng ngồi trên ghế dài, dù không thể hiện ra mặt, nhưng anh cũng rất lo lắng cho Kinomoto Katsura mãi không về.
Lúc này, Date Wataru nói một cách do dự: "Sáng nay có tiếng xe cấp cứu, liệu có phải..."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt bốn người còn lại đều thay đổi.
Qua một lúc lâu, Morofushi Hiromitsu đứng dậy, nói: "Không thể cứ ở đây đợi, tôi và lớp trưởng đi bệnh viện tìm thử xem."
"Được, ba người tụi mình tiếp tục ở căn hộ đợi, nếu cậu ấy về thì sẽ báo cho các cậu ngay." Matsuda Jinpei gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Nói xong, Morofushi Hiromitsu và Date Wataru bay ra khỏi ban công, lập tức chạy đến các bệnh viện xung quanh.
CHƯƠNG 162 Vụ án lừa đảo trên mạng (3)
Morofushi Hiromitsu và Date Wataru ưu tiên chọn Bệnh viện Đa khoa Beika, đây là bệnh viện lớn nhất ở Beika-cho, khả năng rất cao là chiếc xe cấp cứu buổi sáng đó thuộc về bệnh viện này.
Họ vào bệnh viện chia nhau ra tìm kiếm ở các tầng khác nhau một lượt, cuối cùng Date Wataru quả nhiên đã tìm thấy Kinomoto Katsura và Furuya Rei ở phòng bệnh tầng 3.
"Chuyện...... Chuyện gì đã xảy ra?!" Morofushi Hiromitsu đậu trên tủ, kinh ngạc nhìn Kinomoto Katsura trên giường bệnh, rõ ràng buổi sáng còn cười mà đi, giờ lại thành ra bộ dạng thế này.
Nhìn sắc mặt không được bình thường của Kinomoto Katsura, Date Wataru đưa tay sờ trán anh, nói: "Hơi sốt nhẹ...... Không biết đã kéo dài bao lâu rồi......"
"Nếu chiếc xe cấp cứu xuất hiện buổi sáng là chiếc đưa Katsura đi......" Morofushi Hiromitsu nhíu mày, "Vậy cậu ấy ra khỏi nhà chưa đến một tiếng thì xảy ra chuyện."
Date Wataru buồn bực xoa đầu, nói: "Chà, tôi gọi điện báo cho Hagiwara với mọi người trước...... Có cần họ đến bệnh viện không?"
"Tình huống này, dù không bảo họ đến chắc là họ cũng sẽ không nghe lời đâu......"
Quả nhiên, ba người ở lại căn hộ vừa nghe tin liền vội vã chạy đến bệnh viện, nửa tiếng sau đã xông vào phòng bệnh.
Matsuda Jinpei vừa vào cửa liền đập thình thịch: "Rốt cuộc là sao? Katsura bị tấn công à? Thằng khốn nào làm? Để tôi đánh bẹp nó!"
Dáng vẻ bảo vệ đồng đội rất giống một con chó Dobermann nhe nanh trợn mắt, lộ ra ánh mắt dữ tợn.
"Không có vết thương ngoài rõ ràng." Hagiwara Kenji cẩn thận kiểm tra một lượt, "Cậu Furuya cũng ở đây, cảm giác không giống bị tấn công."
Natalie nhìn thoáng qua Furuya Rei đang suy nghĩ, gật đầu tỏ vẻ tán đồng: "Đúng vậy, nếu bị tấn công thì phải có cả xe cảnh sát nữa mới phải, nhưng sáng nay chỉ có tiếng xe cấp cứu."
"Chỉ có thể đợi Katsura tỉnh lại mới biết rõ được." Morofushi Hiromitsu ngồi cạnh gối đầu, lo lắng nhìn Kinomoto Katsura.
Thấy thế, bốn người còn lại cũng im lặng, mỗi người tự tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, trông có vẻ là chuẩn bị ở lại phòng bệnh cả đêm.
Thời gian ngủ của Furuya Rei rất ngắn, anh quen với nếp sống một ngày chỉ ngủ 90 phút, nên cả đêm anh cũng không chợp mắt được bao nhiêu, trong lúc đó còn xử lý công việc và báo cáo của sở cảnh sát và tổ chức, hoàn toàn xứng đáng là người phi thường/siêu nhân.
Điều này làm Morofushi Hiromitsu nhíu mày rất chặt, anh cực kỳ không tán thành kiểu làm việc và nghỉ ngơi bất chấp sức khỏe của bạn thân, nhưng trong trạng thái này lại không thể trách mắng bạn thân, chỉ có thể bĩu môi một cách bực mình.
Không biết đã qua bao lâu, bầu trời đêm đen dần sáng lên, ánh nắng yếu ớt chiếu vào, tiếng bước chân hơi gấp gáp vang lên ngoài cửa, Furuya Rei nhìn thoáng qua điện thoại, đứng dậy đi về phía cửa.
Tiếng động và hành động bất chợt làm nhóm năm người tỉnh giấc, tầm mắt họ dõi theo Furuya Rei hướng về phía cửa phòng.
"Ông Kinomoto, ở đây." Furuya Rei kéo cửa ra, khẽ gọi.
Kinomoto Fujitaka ở đằng xa đến nơi đã bước nhanh hơn, thở hổn hển đi vào cửa phòng bệnh.
Furuya Rei trước đó sau khi ngắt cuộc gọi đã thêm số điện thoại liên lạc của Kinomoto Fujitaka, anh nói cho Kinomoto Fujitaka biết vị trí phòng bệnh, Kinomoto Fujitaka vừa đến cổng bệnh viện đã báo cho Furuya Rei.
"À nha! Ba của Katsura cũng tới!" Natalie kinh hô.
Kinomoto Fujitaka lấy lại hơi, ông nhìn thoáng qua Kinomoto Katsura đang ngủ say qua lớp kính trên cửa, "Tình hình Katsura thế nào?"
Furuya Rei lập tức đáp lời: "Vẫn vậy, cậu ấy ngủ từ hôm qua đến giờ vẫn chưa tỉnh."
Nghe vậy, Kinomoto Fujitaka yên tâm phần nào, ông đưa chiếc túi trong tay cho Furuya Rei, "Tôi tiện đường mua bữa sáng, anh chăm sóc cả đêm chắc cũng đói rồi."
"À, tôi không cần......" Furuya Rei định từ chối ý tốt của Kinomoto Fujitaka, nhưng Kinomoto Fujitaka trực tiếp đặt chiếc túi vào tay Furuya Rei.
"Xin lỗi, tối qua thật là vất vả cho anh, nếu mệt thì anh có thể về nghỉ ngơi một lát."
"Không sao, Kinomoto-kun xảy ra chuyện ngay tại quán chúng tôi, tôi cần xác nhận cậu ấy không sao mới tốt để giải thích với chủ quán."
Thấy Furuya Rei vẫn kiên trì, Kinomoto Fujitaka cũng không khuyên thêm nữa, ông gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi đi vào phòng bệnh.
Có lẽ là nhận thấy cha đã đến, Kinomoto Katsura có dấu hiệu tỉnh lại, Kinomoto Fujitaka ngồi ở một bên lẳng lặng chờ đợi Kinomoto Katsura mở mắt.
"Ba ba......" Một ngày một đêm không uống nước, Kinomoto Katsura khản cả giọng, tiếng cũng rất nhỏ.
Kinomoto Fujitaka không hỏi Kinomoto Katsura có còn khó chịu trong người không, mà nhẹ giọng an ủi: "Ừ, ba đây, ba không sao cả, vẫn luôn ở đây."
Nhìn Kinomoto Fujitaka mặt mang mỉm cười, Kinomoto Katsura ngây người hồi lâu, đầu óc rối loạn dần tỉnh táo lại, anh khẽ mấp máy môi, từ từ nói: "Con xin lỗi...... Con xin lỗi...... Con lại làm phiền ba nữa rồi......"
"Không phải lỗi của con." Kinomoto Fujitaka đưa tay khẽ vuốt đầu Kinomoto Katsura, "Ba biết không phải lỗi của con."
Cuộc đối thoại của hai cha con lọt vào tai Furuya Rei và nhóm năm người, nhóm năm người có chút khó hiểu, còn Furuya Rei sau khi thấy Kinomoto Katsura đỡ hơn thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Cảm giác như bỏ lỡ chuyện rất quan trọng......" Hagiwara Kenji sờ cằm, vẻ ngoài ra vẻ thâm sâu khó lường.
Kinomoto Fujitaka lại trò chuyện đơn giản với Kinomoto Katsura về một vài chuyện nhỏ nhặt, không tìm hiểu, sau khi xác định tình hình Kinomoto Katsura ổn định thì bảo bác sĩ kiểm tra lại cho Kinomoto Katsura một lần nữa.
Trong lúc kiểm tra, Kinomoto Fujitaka khẽ hỏi Furuya Rei chưa rời đi về toàn bộ diễn biến sự việc, Furuya Rei cũng hạ giọng giải thích một lượt.
"Iori Sumiko......" Kinomoto Fujitaka khẽ lặp lại, im lặng một lát, "Tôi biết rồi, cảm ơn anh."
Furuya Rei nhận ra Kinomoto Fujitaka không muốn nói nhiều về chuyện này, điều này càng khiến anh thêm băn khoăn, radar của người chuyên săn tin bắt đầu rung lên.
Lúc này, bác sĩ kiểm tra xong, Kinomoto Fujitaka dừng chủ đề lại, Furuya Rei đành tạm thời gác lại những thắc mắc trong lòng, bình tĩnh cùng Kinomoto Fujitaka nghe chẩn đoán ban đầu của bác sĩ.
Bên nhà Kinomoto, Kinomoto Sakura thức dậy thấy Kinomoto Touya đang chuẩn bị bữa sáng mới biết nửa đêm Kinomoto Fujitaka có việc đi công tác, rốt cuộc theo lịch tuần này thì đáng lẽ Kinomoto Fujitaka phải làm cơm.
"Vậy em sẽ chịu trách nhiệm bữa sáng thứ Tư này đi!" Kinomoto Sakura đứng trước bảng nhỏ trong bếp chống nạnh tự nói, bữa sáng cho hai người thì vẫn dễ giải quyết thôi.
Kinomoto Touya vừa dọn bàn vừa nói: "Ừ, ừ, biết rồi, mau ra ăn sáng đi, lát nữa mà trễ thì không có ai đưa đi đâu."
Anh mới ra viện chưa được một tuần, nên tuần này xin nghỉ ở nhà nghỉ dưỡng.
"Hừ! Em mới không thèm trễ!" Kinomoto Sakura lè lưỡi, cười hớn hở đầy vẻ đắc ý với Kinomoto Touya, "Anh Yukito nói tuần này sẽ đi học cùng em!"
Nghe lời này, Kinomoto Touya ngoảnh đầu đi, lẳng lặng đảo mắt trắng dã, miếng thịt xông khói trong miệng anh nhai kêu "cạch cạch".
Hai người vừa cười vừa nói kết thúc bữa sáng, Kinomoto Touya dọn dẹp sạch sẽ bếp núc xong thì nhàn rỗi ngồi xuống ghế dài, lật xem những tin tức vui vẻ được gợi ý trên điện thoại.
"Anh Hai—! Mũ của em đâu?!"
"Em vứt trong nhà vệ sinh!"
"À à!"
Bên tai liên tiếp vang lên tiếng tin tức và tiếng bước chân vội vã của em gái trong phòng, Kinomoto Touya dùng đôi mắt cá chết đầy bất lực lướt qua từng tin tức nhàm chán.
[Kinh ngạc! Phần mềm vi rút lừa đảo tập thể lại xuất hiện sớm như vậy!]
Tiêu đề như vậy đã thu hút mắt Kinomoto Touya, anh tò mò chạm vào để xem, xem xong nửa bài đầu thì sắc mặt vẫn khá ổn, thậm chí còn cười khúc khích một hai tiếng vì một vài từ ngữ thú vị trong đó, nhưng đến phần sau, nụ cười trên mặt anh chợt tắt hẳn, mày càng nhíu chặt hơn.
"Anh Hai, em đi đây, anh..." Kinomoto Sakura đeo cặp nhảy xuống cầu thang, cô bé vốn định chào Kinomoto Touya đang ở phòng khách, nhưng thấy vẻ mặt của anh trai thì lập tức im bặt.
Kinomoto Touya siết chặt điện thoại, trong mắt chứa đầy lửa giận.
[tôi nghe một người bạn ngưỡng mộ nói người làm ra phần mềm vi rút này là một cậu bé thiên tài, nghe nói cậu ta có tài năng thiên bẩm rất cao trong lĩnh vực máy tính, từng giành được giải vàng trong cuộc thi quốc tế, nhưng nếu để tôi nhận xét, tài năng thiên bẩm không được dùng vào con đường đúng đắn thì chẳng khác gì rác rưởi, cậu bé này làm ra loại phần mềm hại người như vậy, thật sự không xứng với danh xưng "Thiên tài"!
(Ảnh kèm: Ảnh chụp tại buổi trao giải cuộc thi quốc tế (cậu bé tóc xám ôm cúp vui vẻ giơ tay hình chữ V trước ống kính))]
Chương 163: Vụ án lừa đảo trên mạng (4)
"Anh?"
Kinomoto Sakura thận trọng gọi một tiếng. Bình thường Kinomoto Touya dù có giận đến mấy cũng sẽ không lộ ra vẻ mặt đáng sợ như vậy trước mặt người nhà.
Kinomoto Touya hít sâu một hơi, nói khẽ: "Không có gì đâu, mau đến trường đi, nếu không em và Yuki sẽ bị trễ học đấy."
Nghe vậy, Kinomoto Sakura do dự một chút, cuối cùng vẫn nhỏ giọng chào Kinomoto Touya rồi lướt ván trượt ra khỏi nhà.
Sau khi chắc chắn em gái đã đi, Kinomoto Touya vội vàng gọi điện thoại cho bố. Tiếng chuông kéo dài suốt 30 giây mới có người bắt máy.
"Touya?"
"Bố! Con vừa thấy trên mạng có một bài báo nhắc đến chuyện của anh hai hồi trước!"
Kinomoto Fujitaka nghe xong lập tức nhíu mày, hỏi: "Bài báo nào? Ai đăng vậy?"
"Con không rõ lắm, nhìn tên thì có vẻ là một tài khoản làm tiếp thị tin đồn." Kinomoto Touya đi đi lại lại trong phòng khách, "Họ đăng kèm một tấm hình, hơi mờ nhưng con nhận ra đó là ảnh anh hai lúc nhận giải."
Năm đó, bố mẹ đã đặc biệt dẫn cậu ra nước ngoài tham dự lễ trao giải. Dù tuổi còn nhỏ nhưng cậu có trí nhớ rất tốt, tuyệt đối không thể nhận nhầm người trong ảnh.
"Bố, vấn đề quan trọng không nằm ở tấm ảnh! Bài báo đó bịa đặt rằng người phát minh ra phần mềm lừa đảo đang rộ lên trên mạng gần đây chính là anh hai!"
Vu khống! Đây là bôi nhọ!
Kinomoto Fujitaka ngay lập tức cảm thấy đau đầu. Ông cố gắng giữ bình tĩnh, ôn tồn nói: "Con gửi đường dẫn cho bố, tiện thể lưu lại một bản chụp màn hình để làm bằng chứng."
"Con lo cho anh hai quá, nếu anh ấy thấy bài báo này thì sao?" Kinomoto Touya rũ mắt xuống, "Rõ ràng mọi chuyện đã qua lâu như vậy rồi..."
Nghe vậy, Kinomoto Fujitaka quay đầu nhìn thoáng qua Kinomoto Katsura đang ngồi ăn cháo từng chút một trong phòng bệnh, khẽ thở dài: "Tạm thời anh con sẽ chưa biết đâu, con cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng bận tâm chuyện này."
Đứa con thứ không hề hay biết chuyện con cả bị tái phát bệnh phải nằm viện. Nếu không, chắc chắn cậu sẽ không nói hai lời mà chạy thẳng đến bệnh viện, mà như vậy thì sẽ kinh động đến con gái nữa, đến lúc đó tình hình càng thêm rối ren, chi bằng cứ giấu đi thì hơn.
"Dạ." Kinomoto Touya buồn bã đáp lời. Cậu cứ cảm thấy bố đang giấu diếm chuyện gì, nhưng bố không muốn nói thì cậu cũng không tiện hỏi.
Trấn an xong Kinomoto Touya, Kinomoto Fujitaka đứng ở hành lang đọc hết toàn bộ bài báo đó một lượt, cuối cùng, cách nhận xét và bức ảnh đi kèm đã khiến Kinomoto Fujitaka vốn luôn ôn hòa bỗng chốc trở nên lạnh lùng.
Thật ra, đoạn nhận xét đó đối với người ngoài thì có vẻ rất công tâm, nhưng ông là người biết rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, là bố của người trong cuộc, ông đương nhiên sẽ không chấp nhận kiểu nhận xét bịa đặt này.
"Fujitaka."
Tiếng gọi dứt khoát kéo Kinomoto Fujitaka thoát khỏi suy nghĩ. Ông ngẩng đầu nhìn người đang đến, chỉ thấy Amamiya Masaki từ xa chậm rãi bước tới, phía sau là quản gia cùng một vệ sĩ người nước ngoài.
Kể từ vụ đánh bom nhà hát, Amamiya Masaki đã sắp xếp người bảo vệ cả gia đình Kinomoto, vì vậy ông rất nhanh đã nhận được tin Kinomoto Katsura ngất xỉu phải nhập viện.
Kinomoto Fujitaka cất điện thoại, đáp lời: "Ông ngoại."
"Tình hình của Katsura thế nào rồi?"
"Hiện tại vẫn ổn, chỉ là tối hôm qua cậu ấy bị tái phát một lần."
Amamiya Masaki ánh mắt tối sầm lại, hỏi: "Có phải thằng bé lại nhớ ra chuyện gì không?"
"Có khả năng đó." Kinomoto Fujitaka gật đầu, "Bạn của Katsura nói là có một cô gái giới thiệu về bản thân xong thì Katsura gặp chuyện."
"Cô gái nào?"
"Iori Sumiko, có lẽ là bạn học hồi tiểu học."
Đối với Kinomoto Katsura, chỉ có bạn học thời tiểu học mới có thể khiến cậu bị kích động, điều đó sẽ gợi cậu nhớ về chuyện cũ.
"Haizz, dù có nhớ lại hay không, nỗi đau khổ vẫn chỉ mình Katsura gánh chịu. Năm đó đáng lẽ phải bắt được cả đám, không bắt được mà cũng chẳng có manh mối nào." Amamiya Masaki bất đắc dĩ thở dài.
Kinomoto Fujitaka im lặng một lát, nói: "Ký ức của Katsura bị tổn thương, manh mối đứt đoạn, con và Nadeshiko từ lâu đã không ôm quá nhiều hy vọng về việc bắt được kẻ chủ mưu, nhưng có vẻ như một vài người vẫn muốn tiếp tục gây phiền phức."
Nói rồi, ông đưa điện thoại cho Amamiya Masaki, trên màn hình chính là bài báo đó. Amamiya Masaki đọc nhanh hết cả bài, sau một hồi trầm ngâm, ông nói với quản gia: "Điều tra người đứng sau tài khoản đó, liên hệ cảnh sát hỗ trợ điều tra xem bọn chúng lấy được bức ảnh từ đâu, chuẩn bị sẵn hồ sơ khởi kiện."
Lúc này, vị vệ sĩ người nước ngoài kia chợt quay đầu nhìn về một góc nào đó, rồi lập tức đi đến, nhưng khi tới nơi lại không thấy bất kỳ ai.
"Hollis, có chuyện gì sao?"
"Có người."
Amamiya Masaki và Kinomoto Fujitaka liếc nhau, không tiếp tục nói thêm về chuyện của Kinomoto Katsura nữa.
Bước ra khỏi bệnh viện, Furuya Rei vẫn còn sợ hãi ngước nhìn về hướng lầu 3. Vệ sĩ bên cạnh chủ tịch Amamiya có thị lực kinh người, anh không hề tạo ra chút động tĩnh nào mà vẫn bị phát hiện.
May mắn là anh vẫn nghe được một vài thông tin hữu ích. Iori Sumiko là manh mối quan trọng, nếu là bạn học tiểu học của Kinomoto Katsura, vậy có thể bắt đầu điều tra từ chỗ Iori Sumiko.
Theo quan điểm của Furuya Rei, chuyện này dù về mặt công hay tư đều cần phải điều tra.
Về mặt công, Kinomoto Katsura đang nắm giữ thông tin của tổ chức Áo Đen, tuyệt đối không thể để người ngoài phá hủy đường dây lâu dài này.
Về mặt tư, Kinomoto Katsura đã giúp anh giải quyết rất nhiều rắc rối mà anh không thể xử lý kịp thời do thân phận, hơn nữa còn giúp Hiro và những người khác sống lại. Dù đôi khi cậu ấy cũng hơi khó ưa, nhưng anh đã quen với kiểu ở chung này rồi, thực ra cũng không đến nỗi ghét bỏ.
Nghĩ vậy, Furuya Rei móc điện thoại ra liên lạc với Kazami Yuuya.
Cùng lúc đó, vụ án lừa đảo trên mạng gần đây cũng đã thu hút sự chú ý của một thám tử.
"Lừa đảo qua mạng?" Mori Ran đặt trà và bánh ngọt lên bàn, "Hóa ra các anh đến Tokyo để điều tra vụ án này."
Những người đến thăm lần này chính là Hattori Heiji và Toyama Kazuha từ Osaka đến Tokyo để điều tra án.
Toyama Kazuha ngậm chiếc bánh gạo, nghi hoặc hỏi: "Ran biết chuyện này à?"
"Trường chúng em có một bạn có người nhà bị lừa, nhưng họ phát hiện kịp thời nên thiệt hại không đáng kể."
Hattori Heiji tặc lưỡi: "Họ không có chút ý thức phòng bị nào sao?"
"Hình như là không thể phòng được. Nghe nói chỉ cần dùng thông tin cá nhân đăng nhập phần mềm, những kẻ lừa đảo đó rất nhanh có thể tra được lịch sử truy cập mạng của người dùng, từ đó hiểu rõ thói quen của họ và lừa đảo một cách tinh vi." Conan cắn một miếng bánh gạo. Kiểu lừa đảo này quả thực rất khó phòng ngừa. Kẻ phạm tội nắm bắt đúng điểm yếu của người bị hại, đột phá từ điểm phòng ngự yếu nhất, đa số mọi người đều khó mà chống lại.
Toyama Kazuha hình như nhớ ra điều gì đó, nói: "Em thấy trên mạng có một bài báo nói rằng, người viết chương trình cho những phần mềm lừa đảo này là người từng giành huy chương vàng trong cuộc thi quốc tế."
"Thật vớ vẩn — một người có thể đạt huy chương vàng cần gì phải đi lừa đảo?" Hattori Heiji lẩm bẩm bất mãn, "Mấy công ty lớn và viện nghiên cứu chắc chắn sẽ tranh giành để có được người như vậy chứ!"
Conan gật đầu: "Mấy bài báo kiểu này chỉ nên đọc qua thôi, phải có bằng chứng rõ ràng mới có thể kết luận."
Tuy nhiên, đây cũng có thể là một hướng để điều tra.
"Nói bậy bạ, xem một chút cũng chỉ tốn thời gian."
Mori Kogoro vẫn đang đọc báo cười khẩy một tiếng. Bốn người đang nói chuyện sững sờ, sau một lúc mới nhận ra Mori Kogoro hình như đang nói về bài báo kia.
"Bố, bố biết chuyện gì à?" Ran có chút chần chừ.
Mori Kogoro liếc nhìn, nói: "Hơi giống một vụ án trước đây bố từng tham gia."
"Vụ án gì?" Hattori Heiji sáng mắt lên, "Có liên quan đến vụ lừa đảo không?"
Conan cũng hào hứng nhìn Mori Kogoro.
Nào ngờ, Mori Kogoro ngửa người ra sau, vẻ mặt chán nản nói: "Vụ án chưa kết thúc, không thể tiết lộ."
Chương 164: Vụ án lừa đảo trên mạng (5)
Lời nói của Mori Kogoro hiển nhiên không thể khiến Hattori Heiji và Conan bỏ qua dễ dàng. Hattori Heiji nhanh nhẹn tiến lại gần, còn Conan thì ẩn mình ở gần đó để nghe lén.
"Chú, chỉ một chút thông tin thôi, giúp tụi cháu đi." Hattori Heiji hiếm hoi chịu xuống nước với Mori Kogoro, cười rạng rỡ đặc biệt.
Mori Kogoro khẽ hừ một tiếng, trực tiếp úp tờ báo lên mặt, nằm ngủ một cách ung dung tự tại như không có ai ở đó.
Hattori Heiji ban đầu còn định cố gắng thêm một chút, nào ngờ Mori Kogoro ngủ thiếp đi chỉ trong một giây, tiếng ngáy mơ hồ khiến cậu đứng đờ ra tại chỗ.
Mori Ran ái ngại nói: "Xin lỗi nha, chắc đó là một vụ án rất quan trọng nên bố tôi không tiện tiết lộ."
"Tch, thôi kệ, vốn dĩ tôi cũng không trông mong gì ở chú ấy." Hattori Heiji giơ tay gối đầu, "Đi thôi, Conan, đi cùng tôi điều tra!"
"Vâng, anh Hattori!"
"Ê, Heiji, đợi bọn tớ với!"
Toyama Kazuha vội vàng đuổi theo Hattori Heiji đang kéo Conan đi mất. Mori Ran thấy vậy vội viết một tờ giấy nhắc Mori Kogoro rằng đồ ăn Trung Quốc đang ở trong tủ lạnh, sau đó rời khỏi văn phòng.
Tiếng ồn ào xung quanh dần dần xa, Mori Kogoro khẽ lật tờ báo xuống, nhìn cánh cửa rồi bất mãn đảo mắt.
Kể cả vụ án đã kết thúc, ông cũng sẽ không tiết lộ một chút tin tức nào cho hai tên nhóc rắc rối kia. Hai người trẻ tuổi chỉ có án mạng trong đầu, miệng không biết giữ lời, nếu chọc đến nhà Amamiya thì bọn chúng có mà lãnh đủ.
Đúng vậy, bài báo kia có liên quan đến nhà Amamiya, chính xác hơn là liên quan đến Kinomoto Katsura.
Nghĩ như vậy, Mori Kogoro thu lại vẻ ngoài cợt nhả và nét mặt thường ngày, không khỏi nhớ về vụ án mười bốn năm trước.
Nạn nhân lớn nhất của vụ án đó chính là Kinomoto Katsura, có dính líu đến nhà Amamiya, vì vậy ông nhớ rất lâu. Lần đầu tiên ông nghe đến cái tên Kinomoto Katsura là ông đã nghĩ ngay đến.
Vụ án bắt cóc thiếu niên thiên tài IT.
Nói thế nào nhỉ?
Thật ra... Ông rất có lỗi...
Hồ sơ của cảnh sát chẳng phát huy được tác dụng gì, nhưng cuối cùng Amamiya Masaki vẫn tặng quà cảm ơn cho tất cả những người đã tham gia điều tra vụ án.
Sau một tháng rưỡi tìm kiếm không có kết quả, cuối cùng chính bố mẹ Kinomoto đã tự mình tìm ra manh mối.
Mori Kogoro là một người bố, năm đó ông thấy cậu bé gầy yếu, mặt đầy máu nằm trong lòng vệ sĩ cũng vô cùng tức giận, càng không cần nói đến bố mẹ Kinomoto và Amamiya Masaki.
Điều đáng tiếc là sau khi tỉnh dậy, tinh thần của Kinomoto Katsura luôn rất kém, cộng thêm chấn thương nặng ở đầu gây mất trí nhớ, nghi phạm chính đã tẩu thoát vẫn luôn không thể bị điều tra.
Vụ án từ đó bị niêm phong.
Amamiya Masaki đã dùng các mối quan hệ để phong tỏa mọi thông tin liên quan đến vụ án này. Những cảnh sát tham gia đều đã ký vào thỏa thuận bảo mật, nửa chữ cũng không được phép nói ra ngoài.
Hai tên nhóc rắc rối kia mà sờ được một chút manh mối nào, chắc chắn sẽ lén lút tìm đến trước mặt Kinomoto Katsura để hỏi cho ra nhẽ, lỡ mà kích thích đến Kinomoto Katsura thì... Toi đời cả đám!
Mori Kogoro nhấc tờ báo che mặt, chuẩn bị ngủ tiếp.
30 giây sau, Mori Kogoro trừng mắt vẻ mặt chán nản tặc lưỡi một tiếng, ngồi dậy mở máy tính.
Ánh nắng ấm áp chiếu lên người, Kinomoto Katsura dựa vào gối nheo mắt lại, cái đầu choáng váng dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Nhóm năm người ngồi trên tủ im lặng muốn nói lại thôi, bốn người trong Học viện Cảnh sát đẩy qua đẩy lại một hồi cũng không chọn ra được ai đại diện đi bắt chuyện với Kinomoto Katsura.
"Ngày thường cậu vô duyên vô cớ nhiều chuyện lắm mà, mau đi đi!"
"Cái gì? Cái gì mà đi chứ?! Trong bầu không khí khó xử này, Hagi tớ không đời nào làm người mở lời đâu!"
"Tớ cũng không giỏi ăn nói, Morofushi cậu đi đi!"
"Khoan đã, khoan đã, tớ đang nghĩ xem nên nói gì đây!"
Kinomoto Katsura bất đắc dĩ thở dài: "Các anh, em nghe thấy hết rồi."
Cuộc thảo luận đột nhiên im bặt, bốn người nhìn nhau. Natalie vẫn luôn im lặng chống trán thở dài, là người đầu tiên lên tiếng hỏi: "Katsura, cơ thể cậu còn khó chịu không?"
"Không sao, chỉ còn hơi choáng váng thôi." Kinomoto Katsura lắc đầu, "Cảm ơn các anh đã vất vả chạy đến bệnh viện."
Hagiwara Kenji gãi đầu: "Bọn tớ lo lắng gần chết, may mà có tiểu Furuya bên cạnh, kịp thời đưa cậu đến bệnh viện."
Kinomoto Katsura dừng lại một chút, quay đầu hỏi: "Anh Furuya đâu? Về nghỉ ngơi rồi à?"
"Ừ, anh ấy đi từ nửa giờ trước rồi." Morofushi Hiromitsu lại nghĩ đến thái độ thức đêm quen thuộc của Furuya Rei. Trong lòng anh càng thêm kiên định phải dạy dỗ người bạn thuở nhỏ một bài học thật tốt.
Kinomoto Katsura rũ mắt xuống. Dù tối qua ý thức không được tỉnh táo, nhưng cậu biết có người đã ở bên cạnh bầu bạn suốt cả đêm.
"Nghỉ ngơi cho tốt đi... Mặt cậu trắng bệch cả ra rồi." Matsuda Jinpei nhíu mày, "Về sau bọn tớ sẽ thay nhau đi theo cậu, nếu có ngày nào xảy ra chuyện ở nơi hẻo lánh còn có thể giúp đỡ nhau."
Kinomoto Katsura cười: "Không cần đâu, lần này chỉ là bất ngờ, sau này sẽ không thế nữa... Các anh không ăn sáng à? Mấy phần đó vẫn chưa lấy, mau lấp đầy bụng đi..."
Kinomoto Fujitaka mua hơi nhiều đồ ăn sáng, sau khi ông và Kinomoto Katsura ăn no vẫn còn dư một nửa, vừa đủ cho nhóm năm người làm bữa sáng.
Chuyện được chuyển hướng một cách khó khăn như vậy, nhóm năm người dù có thắc mắc nhưng cũng không hỏi thêm, họ nhìn nhau rồi lặng lẽ quay người giải quyết bữa sáng vẫn còn hơi ấm kia.
Thấy vậy, Kinomoto Katsura quay đầu tiếp tục ngẩn ngơ, lặng lẽ nhìn những đám mây trôi chầm chậm trên trời, suy nghĩ của cậu không biết đã bay tới nơi nào.
Trong không khí yên tĩnh, một vài âm thanh đứt quãng xuất hiện trong đầu Kinomoto Katsura.
Iori... Cậu đã... Không thể...
Cảm giác đau đớn lại lần nữa quấy phá, Kinomoto Katsura đè chặt bàn tay phải đang run rẩy, cậu cắn chặt răng chịu đựng nỗi đau, cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ.
Hãy nhìn xem... Cậu không biết tự lượng sức mình đã hại chết bố cậu... Máu chảy đầy đất kìa...
À... Mẹ cậu cũng nằm viện... Chắc cũng sống không lâu nữa đâu...
Thật đáng thương... Em trai cậu còn nhỏ như vậy...
Hay là... Tôi đưa nó đi đoàn tụ với bố cậu nhỉ?
"Katsura?" Date Wataru ở giường bệnh đối diện nhận ra điều không ổn, "Katsura?!"
Ngay khoảnh khắc tiếng kêu kinh hãi vang lên, năm người bật dậy, đồng loạt chạy tới.
Năm người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhất thời lúng túng cả lên, Morofushi Hiromitsu, người duy nhất còn tương đối bình tĩnh, cũng không màng đến chuyện gặp ma gì nữa, không chút do dự ấn chuông gọi y tá đầu giường.
Người đến sớm hơn cả y tá là Kinomoto Fujitaka, ông bước tới ôm lấy Kinomoto Katsura, an ủi: "Katsura, Katsura, bố không sao, bố không sao cả, mọi người đều không sao hết..."
"Xin lỗi... Xin lỗi... Tôi quá khoe khoang... Xin lỗi... Tôi không nên bỏ chạy... Xin lỗi..."
Kinomoto Fujitaka nhẹ giọng đáp lại: "Không phải lỗi của con, không phải lỗi của con."
Lần đầu tiên nhìn thấy Kinomoto Katsura mất kiểm soát, nhóm năm người sững sờ tại chỗ. Lúc này, họ mới nhận ra tình hình nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những gì họ tưởng.
"Tại sao lại như vậy?" Hagiwara Kenji lẩm bẩm một mình.
Morofushi Hiromitsu nhíu chặt mày: "Rối loạn căng thẳng sau chấn thương."
"Katsura vẫn luôn không có dấu hiệu tái phát, chứng tỏ trước đây cậu ấy đã hồi phục khá tốt." Date Wataru vẻ mặt nghiêm túc, "Lần này tại sao lại đột ngột tái phát?"
Nghe vậy, Matsuda Jinpei nói rất khẽ: "Zero vừa nãy có nhắc đến một người phụ nữ tên Iori Sumiko với ông Kinomoto, có thể là có liên quan đến cô ta."
Anh vừa nãy nghe lén một lúc, cái tên này được nhắc đến rất nhiều lần, chắc chắn là thông tin quan trọng.
"Chúng ta phải tìm cách liên lạc với Zero." Morofushi Hiromitsu cúi đầu suy tư.
Lúc này, Date Wataru phát hiện Natalie từ nãy đến giờ không hề nói một câu nào. Anh nghĩ là cô quá lo lắng cho Kinomoto Katsura, bèn định an ủi cô vài câu, nhưng lại phát hiện cô đang ngây người nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
"Natalie, làm sao vậy?"
"Thiên sứ... Tôi thấy thiên sứ..."
Chương 165: Vụ án lừa đảo trên mạng (6)
"Ôi trời... Loanh quanh cả ngày trời... Thế mà không tìm được chút manh mối nào!"
Toyama Kazuha giận dữ hút một ngụm nước trái cây. Mệt mỏi cả ngày mà không thu hoạch được gì, ai mà chẳng cảm thấy bực bội.
Hattori Heiji bĩu môi, phản bác: "Làm ơn đi! Ai bảo không có manh mối, cái phần mềm chưa kịp xóa kia quan trọng lắm chứ bộ!"
Nhóm lừa đảo đó rất cẩn thận, họ thiết kế nhiều phần mềm để thu thập thông tin của các mục tiêu lừa đảo. Một khi cảnh sát theo dõi một phần mềm nào đó, họ sẽ lập tức xóa bỏ và thiết kế một phần mềm mới.
Hôm qua, họ đã đến thăm hơn mười người bị hại, cuối cùng mới lấy được một phần mềm lừa đảo vẫn còn hoạt động.
"Tại sao bọn họ vẫn chưa xóa bỏ phần mềm này?" Mori Ran nghi hoặc nhìn điện thoại, "Mọi người không phải đều biết đây là phần mềm lừa đảo sao?"
Conan lập tức trả lời: "Không phải đâu! Thông tin của ông lão đó đúng là bị đánh cắp, nhưng kẻ lừa đảo không lừa được ông ấy, nên ông ấy không báo cảnh sát."
Lừa đảo không phải lúc nào cũng thành công.
Người cung cấp phần mềm này là một người già độc thân đã về hưu, có tiền, không vợ con, cuộc sống sung túc, ngày thường chỉ thích lên mạng xem tin tức. Thủ đoạn của nhóm lừa đảo hoàn toàn vô dụng với ông.
"Có cái máy tính nào mới dùng không lâu không?" Hattori Heiji ngẩng đầu hỏi, "Đăng ký một tài khoản thử xem sao."
Điện thoại của cậu có vẻ hơi nguy hiểm, tốt nhất là nên dùng một thiết bị đã sử dụng chưa lâu, không có quá nhiều lịch sử xem.
Nghe vậy, Toyama Kazuha chế nhạo: "Trừ khi đi mua một cái máy tính hoặc điện thoại mới, không thì ai lại cho cậu dùng bừa bãi đồ cá nhân chứ!"
"Ừm... Tôi nhớ hình như trong nhà có một cái máy tính cũ, có thể về hỏi bố tôi thử xem." Mori Ran suy nghĩ một lát, nhỏ giọng đề nghị.
Hattori Heiji phấn khích nói: "Được đấy, chúng ta mau đi tìm chú ấy thôi!"
Nói rồi, Mori Ran gọi Azusa đang thu dọn bàn ở đằng xa, chuẩn bị thanh toán tiền rồi về nhà.
Conan nhìn quanh một vòng, hỏi: "Chị Azusa, hôm nay anh Amuro không có ở đây sao?"
"Ừ, sáng nay anh ấy xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi rồi." Azusa bất đắc dĩ thở dài, "Tối qua ở bệnh viện cả đêm, cơ thể chắc chắn sẽ không chịu nổi."
"Bệnh viện? Anh Amuro bị bệnh ạ?" Mori Ran lo lắng.
Azusa lắc đầu: "Không phải anh Amuro đâu, là anh Kinomoto, hôm qua anh ấy đột nhiên ngất xỉu ở tiệm, làm tôi sợ muốn chết... Anh Amuro đã ở bệnh viện chăm sóc cả đêm, nhưng anh Kinomoto sẽ không xuất viện được ngay đâu."
Kinomoto?
Tai Hattori Heiji giật giật, cái họ quen thuộc này khiến cậu nhớ đến vụ án giết người hàng loạt ở Nagano.
"Có phải là do quá mệt không? Cảm giác như anh ấy chẳng mấy khi nghỉ ngơi..."
"Tôi cũng không rõ nữa."
Trong lúc nói chuyện, một bóng người thoáng qua ở đối diện con đường khiến Conan chú ý. Cậu vội vàng tiến đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài xung quanh, nhưng chỉ thấy người đi đường và xe cộ qua lại.
Thấy vậy, Hattori Heiji cúi đầu, thận trọng hỏi: "Ê... Phát hiện gì à?"
"Có người đang theo dõi quán cà phê." Conan vẻ mặt nghiêm túc, mắt vẫn không ngừng quan sát tình hình bên ngoài.
"Chẳng lẽ đang giám sát chúng ta?" Hattori Heiji nhíu mày, "Tê, không đúng à... Chúng ta có điều tra ra được gì đâu, có gì mà phải theo dõi chứ?"
Conan đút hai tay vào túi, nói: "Không biết đối phương là ai, đợt điều tra sau phải cẩn thận một chút."
Nếu chỉ là người có liên quan đến vụ lừa đảo thì còn dễ giải quyết.
Furuya Rei sau khi xin nghỉ liền quay về căn hộ. Kazami Yuuya làm việc rất nhanh, thông tin về Iori Sumiko đã được gửi cho anh.
Ngồi xuống ghế, Furuya Rei tỉ mỉ xem xét hồ sơ một lượt.
Iori Sumiko thời tiểu học từng học ở hai trường tiểu học khác nhau. Rõ ràng, trường tiểu học đầu tiên ở Thị trấn Tomoeda có khả năng cao nhất là trường Kinomoto Katsura từng học.
Điều tra thông tin của trường tiểu học đó, Furuya Rei nhanh chóng tìm ra điểm bất thường. Trang web của trường hầu như tuần nào cũng đăng tải một bài viết vào thời điểm cố định, nhưng một tháng rưỡi của mười bốn năm trước lại không hề đăng bất cứ điều gì, trông như có người cố tình xóa bỏ.
Furuya Rei nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. Kinomoto Katsura đã gặp chuyện gì trong một tháng rưỡi bị xóa bỏ đó, dẫn đến vấn đề tâm lý, và Iori Sumiko sẽ khiến cậu ấy nhớ lại chuyện năm xưa.
Tuy nhiên, Iori Sumiko mười bốn năm trước chỉ là một cô bé vài tuổi, hẳn sẽ không gây ra đả kích quá lớn cho Kinomoto Katsura.
Hai người họ rốt cuộc có liên hệ gì?
Trong khoảnh khắc trầm tư, mắt Furuya Rei lơ đãng lướt qua hồ sơ học bạ của Iori Sumiko, tầm nhìn bỗng dừng lại ở một chỗ.
Ngày hôm sau ngày Iori Sumiko chuyển trường chính là ngày đầu tiên Kinomoto Katsura gặp chuyện.
Xem ra cần phải mở rộng phạm vi điều tra.
Sau khi xác định được hướng đi, Furuya Rei sắp xếp tài liệu gọn gàng, rồi bắt đầu xử lý chuyện của tổ chức Áo Đen. Anh nhớ rõ nhiệm vụ chính của mình.
"Chậc."
Morofushi Hiromitsu khoanh tay âm u nhìn chằm chằm kim đồng hồ không ngừng nhích tới. Ba người còn lại ngầm hiểu ý nhau, nhìn trời nhìn đất nhìn tủ.
Họ không ngừng tăng tốc mới đuổi kịp Furuya Rei đang quay lại căn hộ sau khi xin nghỉ ở quán cà phê. Sau đó họ cùng Furuya Rei đến căn hộ, dù tạm thời chưa tìm ra cách liên lạc, nhưng việc Furuya Rei điều tra Iori Sumiko cũng coi như cung cấp được một vài thông tin.
Về tình hình ở bệnh viện, Natalie không hiểu sao lại chủ động ở lại, hứa sẽ thông báo ngay khi có bất thường.
Chỉ là, việc Furuya Rei làm việc và nghỉ ngơi không lo lắng cho cơ thể dường như đã chọc giận ai đó.
Hagiwara Kenji bĩu môi: "Nếu tiểu Furuya có cơ hội nhìn thấy bọn tớ, Morofushi cậu ấy nhất định sẽ mắng cho một trận."
"Đáng đời!" Matsuda Jinpei thầm mắng, "Ai bảo anh ta thức đêm không ngủ, anh ta không chợp mắt từ tối qua rồi!"
Date Wataru lo lắng: "Cứ như thế này... Cơ thể Furuya có chịu nổi không?"
Im lặng một lát, Morofushi Hiromitsu đột nhiên đứng dậy. Ba người bị hành động của anh làm giật mình, anh vẫy tay gọi Hagiwara Kenji.
"Á? Tôi hả?" Hagiwara Kenji không dám tin chỉ vào mũi mình.
Morofushi Hiromitsu nói thẳng: "Lúc cậu chơi trò chơi với Matsuda thường xuyên điều khiển con chuột, giúp tớ mở phần mềm văn bản trên máy tính."
"Anh Hiro, anh muốn làm gì?"
"Cùng Zero... Nói chuyện một trận cho ra nhẽ!"
Tên đầu vàng khốn nạn / tiểu Furuya / Furuya, anh xong đời rồi!
Furuya Rei không hề hay biết, anh bưng ly rượu, cúi đầu xem xét bức ảnh mục tiêu do tổ chức Áo Đen gửi tới, cho đến khi phát hiện con chuột động đậy mới nghi hoặc ngẩng đầu lên.
"Đách đách đách đách đách!"
Bàn phím lạch cạch rung lên, không đợi Furuya Rei kịp phản ứng, một dòng chữ từ từ hiện lên trên máy tính.
【 Giờ này rồi! Dù có chuyên nghiệp đến mấy thì cũng phải chú ý đến sức khỏe chứ! Anh là người sắt hả?! Ngay lập tức! Ngay lập tức! Đi ngủ ngay cho tôi! 】
Giọng điệu quen thuộc khiến Furuya Rei sững sờ tại chỗ. Anh ngơ ngác khẽ mở miệng: "Hi... Hiro?"
【 Ha! Bị mắng rồi nha! 】
【 Tiểu Morofushi dữ quá. 】
【 Furuya, đừng quá tham công tiếc việc. 】
Ba câu nói với giọng điệu khác nhau nối tiếp nhau xuất hiện. Furuya Rei không nói nên lời, anh giơ tay che mặt, sau một hồi phát ra tiếng cười khẽ.
Ha ha... Làm sao đây... Hơi muốn khóc...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store