ZingTruyen.Store

[EDIT] [BHTT] Ngựa giữ Lương Châu - Hạ Thiền Thất Lí

Chương 057: Chấn động trong lòng

valinn3127

Editor: Tranh (valinn3127)

Triệu Cẩn lập tức đứng dậy mở cửa, truy hỏi: "Có chuyện gì?"

Hàn Dao nói: "Sáng nay đầu bếp dùng lương mới đưa tới mấy hôm trước, kết quả vừa qua giờ Ngọ không lâu, Tật Phong doanh đã có người thổ tả. Thoạt đầu mọi người không để ý lắm, tưởng rằng chỉ là do ban đêm nhiễm lạnh, ai ngờ chỉ nửa canh giờ, cả Tật Phong doanh đều gục."

Triệu Cẩn và Phạm Khải liếc nhau, người sau lại hỏi Hàn Dao: "Dùng bao nhiêu lương mới? Chỉ có Tật Phong doanh xảy ra chuyện thôi à?"

Hàn Dao gật đầu: "Chỉ dùng hai bao lương mới, toàn bộ đều đưa tới Tật Phong doanh. Sau khi xảy ra chuyện, Cận Như lập tức phong tỏa tin tức, giữ mấy đầu bếp lại, lấy cớ Tật Phong doanh đang huấn luyện bí mật, cắt đứt liên hệ của thao trường Đông Sơn với bên ngoài, rồi phái ta mau tới báo tin cho Hầu gia."

"Làm tốt lắm." Triệu Cẩn nói với hắn xong, vái chào Phạm Khải: "Giờ ta đi luôn xem sao, mong tiên sinh ở lại trong phủ."

Phạm Khải ngược lại còn giục nàng: "Mau mau, nhanh đi xem xem."

Triệu Cẩn cưỡi ngựa đi ngay, Hàn Dao quất mạnh roi ngựa mới gắng gượng đuổi kịp, hứng gió nói với nàng: "Hầu gia, lương mới lần này có phải bị người ta đánh tráo giữa đường không?"

Phi Quỳnh gào thét một tiếng, dưới sự khống chế của Triệu Cẩn, móng ngựa chậm lại, nàng nghiêng đầu nhìn Hàn Dao, hỏi: "Đánh tráo?"

Hàn Dao cũng giảm tốc độ theo, nói: "Đúng vậy đó, đây là quân lương do triều đình phát xuống, rốt cuộc ai dám có lá gan này!"

Mắt Triệu Cẩn sâu xa, chỉ nhìn hắn một cái, không nói gì thêm.

Việc này không đơn giản là đánh tráo như vậy.

Thao trường Đông Sơn đã ngay trước mắt, lính canh thấy là nàng mới dám cho qua, Cận Như chạy ra từ trong võ đài, xin chỉ thị: "Những người từng tiếp xúc với lương mới đã bị giam giữ, Hầu gia có muốn đích thân thẩm vấn không?"

Triệu Cẩn hỏi: "Hiện giờ Tật Phong doanh như thế nào?"

Cận Như nhìn quanh hai bên, mới tới gần nàng, nhỏ giọng nói: "Đã gọi quân y đến xem cho từng người, chỉ là trúng độc do lương thực mục mốc, không nguy hiểm tới tính mạng. Lúc nãy Từ quân y kiểm tra lương mới lần này, trong đó tốt xấu lẫn lộn, lương thực mục mốc đều giấu ở trong, nhìn qua không thể phân biệt được hỏng hay tốt."

Hào Dao theo sát, nghe nói không có thương vong về người mới yên tâm, phẫn nộ nói: "Tật Phong doanh là mắt là tai của chúng ta, đồ chó nào dám tráo lương của mình!"

"Tráo?" Triệu Cẩn liếc hắn một cái, lạnh lùng cười hai tiếng: "Nếu chỉ bị đồ chó nào tráo lương thì còn dễ xử lý."

"Cái gì?" Hàn Dao không hiểu ý nàng, đang định hỏi, Triệu Cẩn đã nhanh chân đi vào trong thao trường.

Từ Thận đang sắc thuốc trước lò, thấy nàng đến, lập tức buông việc trong tay đứng dậy: "Hầu gia đến rồi."

Triệu Cẩn tìm chỗ trống ngồi xuống, ra hiệu cho Từ Thận cũng ngồi: "Ông Từ, thật sự là do lương mới bị mốc nên gây độc sao?"

Từ Thận nói: "Phía ta vừa xem kỹ từng bao lương lần này, đều là lương cũ để trong kho rất lâu rồi. Hàng năm Chử Châu ẩm thấp, lương thực bị mốc cũng coi như chuyện thường. Nếu không phải đợt này chia lương cho Hoài An, triều đình cũng không đến mức điều lương từ Chử Châu, hầy - "

Không đúng.

Triệu Cẩn nheo mắt.

Chử Châu là nơi nào? Đó là địa bàn trong túi Chu Mính, hắn nên hiểu tình hình thật của kho lương Chử Châu hơn bất cứ ai. Dưới ý chỉ của Sở Đế, cho dù quân lương điều cho Lương Châu không phải thóc lúa cùng năm, cũng không nên là thứ đồ mốc kém chất lượng như này. Nếu nói có người lén tráo lương trên đường vận chuyển, đánh chết Triệu Cẩn cũng không tin.

Cận Như nghĩ đến cùng một hướng với nàng, nói: "Hầu gia, lương mới lần này tới từ Chử Châu, có phải do Chử Châu cố ý hay không?"

Nếu nói là Chử Châu cố ý, chẳng bằng nói là Chu Mính ngầm đồng ý. Hàn Dao nghe xong lắc đầu: "Không thể nào, Chử Châu tuân theo ý chỉ của Thánh thượng, nếu cố ý cho chúng ta lương thực mốc meo thế này, vậy bảo chúng ta đánh trận thế nào? Các huynh đệ không biết chỉ tưởng triều đình đang cố tình giày xéo chúng ta, hành động này sẽ khiến người ta đau khổ thất vọng, Thánh thượng không lo quân đội bất ngờ làm phản..."

Lời còn chưa dứt, hắn đã tự mình tỉnh ngộ trước. Từ Thận cũng nhìn sang.

Triệu Cẩn nhìn hắn, giống như cười mà không phải cười: "Làm khó ngươi rồi, lẩm bẩm mà cũng có thể một câu nói trúng."

Ánh nhìn Hàn Dao thẳng tắp, hỏi Triệu Cẩn: "Hầu gia, thật... thật sự là như vậy? Bọn họ muốn... muốn ép chúng ta tạo phản sao?"

Kiếm Tây đạo đi về hướng Đông Nam là Lĩnh An đạo, hướng Bắc là Ninh Viễn, một khi Triệu Cẩn dựng cờ khởi nghĩa, triều đình tuyệt đối sẽ không nhân nhượng, đến lúc đó Chu Mính và Trình Tân Hòa, một Nam một Bắc, vừa hay có thể tạo thành thế gọng kìm đẩy nàng vào đường cùng.

Đối mặt với binh lực đối kháng khổng lồ như vậy, chớ nói đến Triệu Cẩn, cho dù là các vị kinh nghiệm phong phú như Phong Viễn Sơn cũng không dám bảo đảm có phần thắng.

Cận Như sa sầm mặt nói: "Nếu Hầu gia khởi binh, Thái tử sẽ được dịp lấy danh nghĩa tiêu diệt phản đảng trừ bỏ chúng ta. Thiên hạ này mất đi Triệu gia, Thánh thượng sẽ gãy một cánh tay, triều đình đổi sang họ Ninh sẽ thành kết cục đã định."

Tần Tiêu lo lắng Lương Châu tạo phản ư? Hắn lo chính là Lương Châu không phản.

Hàn Dao hung hãn chửi: "Chó chết!"

"Lương Châu cách xa Ấp Kinh, rất nhiều chuyện các ngươi đều chỉ có thể nghe được từ một phía. Nhu Nhiên khó đánh không sai, Sóc Phương thiếu ngựa thiếu lương cũng không phải là giả, đến cả lần này chia ba phần quân lương của chúng ta cho Sóc Phương cũng là thật. Nhưng những viêc ngày đều là hành động bất đắc dĩ." Triệu Cẩn nhéo nhéo mũi, xoa dịu mỏi mệt trong lòng: "Không chỉ các ngươi có lời oán thán, ngay cả ta cũng cảm thấy lạnh lòng. Đều là người trấn thủ biên cương, phủ tướng Triệu gia ta cũng xây ở Lương Châu, chính là muốn lẻ loi thủ biên thành, lấy thân giữ nước, nhưng cuối cùng đến một bữa cơm canh nóng cũng không có, còn phải lấy đại cục làm trọng ưu tiên người khác, mẹ nhà nó dựa vào cái gì chứ!"

"Có người đã tính toán đúng điểm này, cố ý dùng lương mốc để dụ ta vào bẫy." Triệu Cẩn nói, nhìn về phía Cận Như: "Hôm nay ngươi làm rất tốt, vạn hạnh giữ kín được toàn bộ tin tức. Bằng không đợi các doanh khác biết được, đến lúc đó lời đồn đại lan ra loạn xạ, thì lòng quân thật sự sẽ phân tán."

Dưới lớp áo Cận Như ướt lạnh một mảng, giờ phút này chỉ nghĩ cũng thấy sợ, nói: "Ti chức... Ti chức chỉ theo trực giác cho rằng không thể làm lớn chuyện này, may mà hôm nay còn có Thiệu Quảng thay gác, là hắn nhắc nhở ta phong tỏa tin tức và bắt giữ đầu bếp."

Triệu Cẩn hỏi: "Thiệu Quảng đâu?"

Cận Như nói: "Hắn đi điều tra những người tiếp xúc vận chuyển quân lương hôm đó rồi."

Triệu Cẩn chậm rãi gật đầu: "Chuyện hôm nay, hai người các ngươi đều có công, ta sẽ nhớ kỹ, chờ xử lý xong việc sẽ bàn khen thưởng. Còn chuyện lần này, cứ nói với bên ngoài là lương mới không biết bị thằng chó nào đánh tráo giữa đường."

"Hầu gia." Từ Thận đúng lúc lên tiếng: "Chuyện thành ra như vậy, lương thực có thể dùng mất đi, ba châu Kiếm Tây có tổng cộng bảy vạn quân sĩ, năm nay ăn cái gì mới là quan trọng."

Cận Như hỏi: "Có thể dâng thư lên triều đình xin điều lương lần nữa không?"

Triệu Cẩn khẽ lắc đầu: "Bọn chúng dám làm là đã tính trước đường lui mà chúng ta có thể đi. Lúc giao nhận lương chúng ta không chất vấn, Chu Mính cũng không cần thừa nhận lương thực khác thường, trái lại sẽ hắt nước bẩn lên mình. Hắn và Thái tử cùng một giuộc, chỉ sợ đang mở to hai mắt nhìn chăm chăm từng động tĩnh của chúng ta, nếu muốn dâng thư hợp quy chuẩn về việc này, sổ con nhắt định sẽ bị Thái tử chặn lại, hoàn toàn không đến được ngự tiền."

Hàn Dao ngạc nhiên: "Vậy bây giờ nên làm gì?"

Làm gì bây giờ ư, chẳng thể làm gì bây giờ được. Kiếm Tây chỉ có thể gắng gượng âm thầm chịu đựng.

Triệu Cẩn hỏi Cận Như: "Có bao nhiêu lương mốc?"

Cận Như nói: "Chưa kiểm tra, nhưng ta và Thiệu Quảng suy đoán số lương dùng được chỉ có một nửa."

Triệu Cẩn cười lạnh: "Đã muốn làm, còn nương tay làm gì nữa, không bằng dứt khoát làm đến cùng đi."

Cận Như phân tích: "Thái tử mong Hầu gia quy phục hắn, một nửa lương dùng được này chẳng qua là đồ bố thí, hắn muốn nói với Hầu gia, nếu lập trường Kiếm Tây khăng khăng không thay đổi, vậy về sau đừng mong có nổi một ngày tốt lành."

Hàn Dao bất mãn nói: "Đây chẳng phải là ức hiếp người khác sao? Nếu hắn thật lòng thành tâm thì đâu dùng thủ đoạn này!"

Triệu Cẩn nói: "Quý nhân ngồi trên cao nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt, vạn vật trong mắt hắn chỉ là con sâu cái kiến, không đáng để hắn bỏ ra tấm lòng thành ý. Nếu hắn không dùng chiêu này, có thể ta cũng sẽ không sinh khúc mắc gì. Giờ hắn đã làm, vậy thì Kiếm Tây tuyệt đối sẽ không buông trôi bỏ mặc."

Hàn Dao hỏi: "Hầu gia, không phải ngài bảo lúc uống trà với Chu Mính có đề cập qua việc này sao? Chẳng lẽ hắn chỉ làm bộ ứng phó ngài?"

Triệu Cẩn nghiến răng nghiến lợi: "Không thì sao?"

Hàn Dao nhìn qua Triệu Cẩn hỏi: "Hầu gia, vậy làm sao bây giờ? Số lương lần này e rằng chỉ có thể chống đỡ đến đầu hè là cùng."

"Đừng hoảng." Triệu Cẩn trấn an lòng mình, trầm tư rồi nói: "Chư vị nhớ cho kĩ, tuyệt đối không thể lộ tin tức này ra ngoài. Lương sau đầu mùa hè... ta sẽ nghĩ cách."

-

Thời gian chớp mắt trôi qua, Tần Tích Hành vào phủ đã bốn năm hôm, nhưng trước sau không thấy mặt Triệu Cẩn.

Ngưng Hương từ bên ngoài vào, hành lễ với nàng, nói: "Song Lâm lén đi nghe ngóng, mấy ngày nay Hầu gia thật sự không rảnh rỗi. Từ hôm qua, có không ít người trong doanh đến phủ bẩm báo sự vụ."

"Đến phủ bẩm báo sự vụ?" Tần Tích Hành nghe xong thì nhận ra điều bất thường: "Nếu trong quân có việc, vì sao Hoài Ngọc không đi thẳng tới doanh trại? Chàng ở lại phủ, chỉ có thể chứng minh trong phủ còn có chuyện quan trọng hơn cả trong quân cần xử lý."

Nhưng một Hầu phủ thái bình vô sự như này thì có chuyện lớn lao gì xảy ra?

Lần đầu tiên nàng đến Bắc viện nơi Triệu Cẩn ở, đúng lúc chạm mặt Phạm Nhuế nhanh chân chạy về một hướng, trong tay còn ôm mấy quyển sổ ghi chép trông có vẻ là sổ sách.

"A Nhuế!" Tần Tích Hành gọi hắn lại.

Phạm Nhuế vừa thấy là nàng, đành phải đi qua, ngoan ngoãn gọi: "Công chúa tỷ tỷ."

Tần Tích Hành quyết định ra tay từ hắn trước, cố ý nghiêm mặt lạnh giọng hỏi: "Đệ gấp gáp như vậy là muốn đi đâu? Trên tay cầm cái gì ấy?"

Tuổi tác Phạm Nhuế còn nhỏ, lại được Triệu Cẩn bảo vệ quá kỹ, đối mặt với sự tra hỏi nghiêm túc như này hoàn toàn không chống đỡ được, dưới sự nóng ruột có phần nói lắp: "Không... không có gì... cũng không có đi đâu cả."

Tần Tích Hành trông sắc mặt của hắn thì biết là có chuyện xảy ra, hỏi thẳng vào vấn đề: "Đệ nói thật cho ta biết, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Là trong phủ hay là trong quân?"

Phạm Nhuế rụt đầu một cái, không dám nhìn thẳng vào nàng, phủ nhận lia lịa: "Không có... Thật sự không có chuyện gì đâu."

"Đệ nói dối." Tần Tích Hành khẳng định chắc nịch nói: "Từ hôm qua, trong phủ liên tục có người trong doanh tới, nếu thật sự không có việc gì, vì sao Hoài Ngọc không đến thẳng trong quân mà xử lý? Đệ nói cho ta biết có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Phạm Nhuế cắn răng không nói lời nào, Tần Tích Hành nhìn hắn một lúc, thoáng hòa hoãn giọng nói: "Đệ đã gọi ta một tiếng tỷ tỷ, đương nhiên ta cũng sẽ giống Hoài Ngọc đối đãi với đệ như em trai trong nhà. A Nhuế, ta đã tới Lương Châu là đã coi nơi này thành nhà của ta, nếu trong nhà xảy ra chuyện, sao ta lại không thể biết?"

"Không có." Phạm Nhuế vẫn lắc đầu chối, hắn né tránh ánh mắt, trong lòng tìm cách làm sao chạy thoát, ngoài miệng thì nói: "Công chúa tỷ tỷ, đệ còn có việc, trước..."

"Nếu ta có đủ sức đóng góp thì sao?" Tần Tích Hành thình lình nói.

Thôi thúc Phạm Nhuế muốn rời đi cứ như vậy bị ngăn lại.

"Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?" Tần Tích Hành nắm vai hắn, vẻ mặt trấn tĩnh: "Đệ nói cho tỷ tỷ, biết đâu ta có cách."

Phạm Nhuế cúi gằm đầu, còn đang đấu tranh tâm lý mãnh liệt, hắn do dự mãi, mới nói: "Thực ra... Thực ra đệ lén nghe Cẩn ca nói chuyện với cha nên mới biết. Công chúa tỷ tỷ, không phải đệ không nói với tỷ, mà là cha đệ với Cẩn ca không cho đệ nói."

Tần Tích Hành: "Đệ đã nói đến như vậy, tức là đã bằng lòng nói ta biết, đúng không?"

Phạm Nhuế khẽ gật đầu, lúc này mới ngẩng lên nhìn nàng: "Nhưng mà công chúa tỷ tỷ, tỷ không được nói cho ai khác biết, cũng không được để người ta biết là đệ nói. Nếu không cha đệ và Cẩn ca biết được, chắc chắn đệ sẽ bị đánh một trận bằng quân côn, không thiếu được."

Tần Tích Hành giơ ba ngón tay thề trước mặt hắn, rồi hỏi: "Giờ có thể nói ta biết chưa?"

Phạm Nhuế nhìn quanh trái phải một vòng, xác định chung quanh không người, mới nói: "Lương mà triều đình mới phát có vấn đề."

Mắt phải Tần Tích Hành nheo lại, hỏi: "Vấn đề gì?"

Phạm Nhuế nghiến răng, trong giọng nói mang theo tức giận: "Họ lấy hàng kém chất lượng giả làm hàng tốt, dùng chút gạo mì mốc meo mục nát để đối phó chúng ta!"

Tần Tích Hành choáng váng.

"Nhìn Tây Bắc Kiếm Tây xem, đều là đất cát cằn cỗi không thể canh tác, không làm được quân đồn, không thể trồng lương thực ở Lương Châu, hàng năm chúng ta chỉ có thể dựa vào quân lương mà triều đình phát để no bụng. Song năm nay, ngựa tốt lương ngon đều được phân phối cho Sóc Phương, bảo là đưa cho họ đánh Nhu Nhiên. Nhưng một vùng ba châu Kiếm Tây thì không phải trọng địa biên thuỳ à? Chúng ta không cần quân lương với ngựa để ngăn Xa Uyển sao? Nếu như giống những năm trước, phân cho chúng ta lương cũ đầy đủ thì cũng thôi, nhưng triều đình không coi chúng ta là người mà, lần này lại dùng lương mốc để lấy lệ với chúng ta. Đây không phải muốn ép chết đám mình à?"

Phạm Nhuế nói mà hai mắt ướt nhòe, hắn thút thít: "Xa Uyển không khó xơi như Nhu Nhiên, nhưng mỗi lần quân địch tập kích, cũng cần người đi đánh chứ. Mỗi lần xuất chinh, Cẩn ca đều gửi mạng cho Diêm Vương giữ trong tay, từ sau khi huynh ấy tiếp quản tứ đại doanh Lương Châu, ngày nào cũng sống trên mũi đao. Không có chuyện huynh ấy không bị thương, chẳng qua là giấu kỹ vết thương, không để người khác nhận ra mà thôi. Nếu không phải mạng huynh ấy lớn, đâu ra còn người Triệu gia trấn giữ nơi này!"

Tần Tích Hành siết chặt quyền, móng tay sơn đỏ bấm vào lòng bàn tay mà nàng quên cả đau.

"Lẽ nào Cẩn ca không phải công tử thế gia sao? Huynh ấy thua kém những thiếu gia vàng ngọc quý giá nơi Ấp Kinh kia chỗ nào? Huynh ấy cũng là con vợ cả đàng hoàng! Lão Hầu gia càng có chiến công hiển hách, được chia hưởng thái miếu! Là triều đình không có mắt, không nhìn thấy khó khăn của Lương Châu, không thấy chỗ khó của huynh ấy, cũng không thấy huynh ấy trung thành nghĩa khí, còn muốn dùng biện pháp bỉ ổi bực này để đánh vào lòng huynh ấy."

Phạm Nhuế lau nước mắt, trong lòng vẫn cảm thấy phẫn uất khó tiêu: "Công chúa tỷ tỷ, đệ nói thẳng, nghĩ gì nói nấy. Cho dù hôm nay tỷ trách cứ đệ không để hoàng thất vào mắt, lời này đệ vẫn muốn nói!"

Trên mặt Tần Tích Hành trắng bệch, nàng lắc đầu, giọng nói không còn chút sức lực nào: "Bỏ thân phận công chúa này, ta chẳng là gì hết, ngược lại cần dựa vào nhà chồng mà sống, ta đâu có mặt mũi gì trách cứ đệ."

Phạm Nhuế nhìn dáng vẻ này của nàng, có phần hối hận: "Đệ xin lỗi, công chúa tỷ tỷ, đệ không phải đang nói tỷ."

"Không sao." Tần Tích Hành bình tâm, hỏi hắn: "Ta nhớ không nhầm lương cấp cho Lương Châu lần này là từ kho lương Chử Châu?"

Phạm Nhuế gật đầu: "Vâng."

Tần Tích Hành trong chớp mắt đã hiểu nguyên nhân chi tiết trong đó, tim càng thêm quặn đau.

Huynh trưởng của nàng, mẫu hậu nàng, đều muốn mạng trượng phu nàng.

"Đệ nghe cha và bọn họ nói, số lương còn lại chỉ có thể chống đỡ được đến đầu hè là cùng. Cẩn ca đang nghĩ cách, hôm qua đệ tới thư phòng, thấy huynh ấy và Lộ bá đang tính toán sổ sách, hình như định bán điền trang không cần thiết đi." Phạm Nhuế cúi đầu nhìn sổ ghi chép trên tay một cái: "Vừa nãy, Cẩn ca bảo đệ mang những thứ này đi hiệu cầm đồ hỏi thử, xem rốt cuộc có thể đổi được bao nhiêu tiền. Những thứ trên này đều là lão Hầu gia để lại cho Cẩn ca, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, làm sao huynh ấy nỡ lòng đem bán lấy tiền? Công chúa tỷ tỷ, nếu tỷ có cách thì mau giúp Cẩn ca đi."

Tần Tích Hành mở sổ ghi chép trong tay hắn ra, nén đau lòng nói: "Đệ không cần đi hiệu cầm đồ, theo ta, ta lấy tiền cho đệ trước."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store