ZingTruyen.Store

[Edit | ABO] Sếp Hoắc Đòi Tôi Trả Lại Thanh Danh Cho Anh Ấy

Chương 58: Hoắc Lan đang cúi người, hôn lên môi cậu.

Rin_Garnett

Lương Tiêu mở miệng, bỗng nhiên cậu chẳng nói được lời nào.

Vừa mở cửa cậu đã nhìn thấy Hoắc Lan. Cậu chạy về đây đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, định cười thật tươi với Hoắc tổng rồi nói thêm vài câu. Nhưng bây giờ... cậu quên hết rồi.

Lương Tiêu siết chặt tay đang vịn cửa xe. Cậu hơi đứng không vững, hít sâu một hơi, cố gắng nhắm mắt lại rồi dốc sức từ từ đứng thẳng.

Hoắc Lan thấy cậu cứng đờ ở ngoài không nhúc nhích. Hắn nghiêng người thò ra khỏi cửa xe, nắm lấy cánh tay Lương Tiêu, tay phải vòng qua lưng cậu, trực tiếp kéo cậu lên xe.

Trong xe mở điều hòa sưởi ấm đầy đủ. Đột nhiên được Hoắc Lan ôm vào không gian sáng sủa ấm áp, Lương Tiêu mới nhận ra trên người mình như có một lớp băng mỏng vô hình tan chảy. Tri giác đã sớm tê dại vì lạnh từ từ hồi phục.

Cái lạnh buốt của mùa đông sớm đã thấm sâu, giờ bị hơi ấm ép ra từng chút một làm cậu theo bản năng hơi run rẩy. Lương Tiêu đã cố gắng hết sức để kiềm chế nhưng vì hai người dán vào nhau quá gần, bất kỳ động tĩnh nào cũng không thể che giấu được.

Hoắc Lan cau chặt mày, hắn vòng tay lại: "Lạnh?"

Lương Tiêu cười cười: "Hơi hơi."

Hoắc Lan ra ngoài quá vội, hắn không mang theo áo khoác. Hắn quét mắt một vòng trong xe, vậy mà ngay cả một chiếc chăn cũng không thấy.

Hoắc Lan ngước mắt lên, hắn nén cơn giận: "Chuyện gì thế này?"

Quản gia giải thích nhỏ giọng: "Đã mang đi giặt rồi ạ."

Hoắc Lan không ngờ những người này lại lơ là đến mức này, lồng ngực hắn nổi lên sự bực bội không lời. Hắn nhắm mắt lại, trầm giọng: "Xe bảo mẫu không có cả đồ dự phòng sao?"

Quản gia bất chấp sống chết: "Xe của Lương tiên sinh là do tôi phụ trách, không sắp xếp chu đáo, quên chuẩn bị thêm chăn."

Lương Tiêu ho khan một tiếng, cậu chống tay ngồi dậy: "Không cần--"

Quản gia kinh hô: "Lương tiên sinh, sao ngài lại lạnh đến mức này?!"

Lương Tiêu: "Tôi--"

Quản gia nhanh mắt lẹ tay, thừa lúc Hoắc Lan không chú ý, giật phăng hai miếng dán sưởi ấm trên người Lương Tiêu.

Lương Tiêu: "..."

Quản gia đã làm hết sức mình. Ông ẩn mình vào không gian hàng ghế sau khuất ánh đèn. Ông mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tận trung báo quốc nhắm nghiền mắt lại.

Trong xe nhất thời tĩnh lặng.

Hoắc Lan nhíu chặt mày, hắn ngước nhìn.

Hắn không muốn làm ra vẻ lạnh lùng trước mặt Lương Tiêu, đối với quản gia hắn cũng luôn tôn trọng. Không có chỗ để phát tiết, hắn vừa cố gắng kiềm chế cơn giận đối với hành vi lơ là này. Tình thế thay đổi nhanh như chớp mắt, đột nhiên lại chuyển sang một cục diện mới.

Hoắc Lan vẫn chưa kịp hoàn hồn, hắn hơi kinh ngạc nhìn sự phát triển khó hiểu của tình hình trước mắt.

Lương Tiêu day day trán: "...Không cần, em không sao."

Quản gia có ý tốt, Lương Tiêu hiểu nhưng tiến độ này đối với Hoắc tổng thực sự là quá nhanh.

Sau ba ngày xác nhận quan hệ, Lương Tiêu không phải là chưa từng cố gắng. Mọi phương pháp đều được thử, ngay cả vết muỗi đốt sau lưng cũng đã thử nhưng cậu không thể khiến Hoắc Lan giúp cậu thay quần áo một lần nữa cũng không thể thành công cởi nút áo thứ hai của hắn.

Lương Tiêu đôi khi nghĩ, đối với Hoắc tổng chuyện này có lẽ phải được đặt ở một giai đoạn rất xa về sau.

Ít nhất là sau khi họ đã đi Iceland ngâm suối nước nóng ngắm cực quang, đã đi bãi biển Hawaii tắm nắng thì việc tự tay cởi quần áo của bất kỳ ai trong hai người, đối với Hoắc Lan mới không bị coi là thiếu đứng đắn.

Tâm trí Lương Tiêu hơi hỗn loạn. Cậu mơ mơ màng màng suy nghĩ xem nên mặc gì khi đi ngâm suối nước nóng và đi biển thì bị Hoắc Lan dùng một tay lật người.

Lương Tiêu đã gần như thích nghi với việc bị lật người, cậu phối hợp đổi tay, nắm lấy cánh tay Hoắc Lan: "Thật sự không sao, chỉ là bị lạnh thôi, làm ấm một chút là..."

Lương Tiêu há miệng rồi im bặt. Cậu từ từ ngẩng đầu lên, chậm rãi mở to mắt.

...

Hoắc Lan bị cậu nhìn chằm chằm đến mức bồn chồn. Hắn nhắm mắt lại, che đi tầm nhìn của Lương Tiêu, một tay cởi từng nút áo sơ mi.

Lương Tiêu nằm dưới lòng bàn tay hắn, hơi thất thần: "Hoắc tổng."

Hoắc Lan cởi xong áo sơ mi: "Ừm."

Lương Tiêu lẩm bẩm: "Anh là thật sao."

Hoắc Lan: "..."

Hoắc Lan ôm lấy cậu. Hắn cuộn cơ thể lạnh buốt của Lương Tiêu vào lồng ngực và vai ấm áp của mình: "Là thật."

Nhiệt độ cơ thể hai người quá khác biệt. Lương Tiêu bị nhiệt độ của hắn làm nóng, cái lạnh thấm thấu ban nãy lại càng rõ rệt hơn, cậu theo bản năng hơi rùng mình.

Lương Tiêu run rẩy: "Em em em là thật sao..."

Lồng ngực Hoắc Lan âm thầm cuộn trào, hắn nhắm mắt ôm chặt cậu, dán cậu vào ngực: "Là thật."

Lương Tiêu không tin lắm: "Vậy vậy vậy anh hôn em một cái đi."

Hoắc Lan: "..."

Lương Tiêu nhắm chặt mắt, đếm mười tiếng, cảm nhận được lồng ngực và vai đang dán vào từ từ căng cứng nhưng không đợi được Hoắc Lan hành động.

Lương Tiêu mở mắt, cậu vừa mừng vừa lo thở dài một hơi.

Là thật. Không phải mơ. Nếu là Hoắc Lan trong mơ, bây giờ hắn đã hôn cậu đến mức không còn ra hình người nữa rồi.

Lương Tiêu biết đủ, cậu nắm lấy cơ hội nhắm mắt làm liều, úp mặt vào chỗ chiếc chăn của quản gia vừa bị lấy đi, dựa sát vào ngực Hoắc Lan. Hoắc Lan ôm chặt cậu, tim hắn đập hơi nhanh, tiếng tim đập vang vọng rõ ràng qua lồng ngực cường tráng.

Lương Tiêu còn bị che mắt, cậu lắng nghe tiếng tim Hoắc Lan. Khuôn mặt đang nóng ran dần hạ nhiệt nhưng lồng ngực cậu đột nhiên nóng đến mức hơi khô chát.

Lương Tiêu dò dẫm vài lần, cậu nắm lấy tay Hoắc Lan: "Anh là... nghe nói bên này xảy ra chuyện sao?"

Hoắc Lan im lặng một chút rồi hắn nắm lại tay cậu.

"Thật ra không sao." Lương Tiêu nói nhỏ với hắn: "Có người đặt camera trong phòng. Em căn bản không bước vào."

"Thật đó, bây giờ em cảnh giác lắm."

Lương Tiêu cười cười: "Chỗ nào có gì không ổn, nhìn một cái là biết ngay. Em--"

Hoắc Lan cố sức nhắm mắt lại, hắn che đi dòng chảy cuộn trào trong đáy mắt. Hắn gỡ tay đang che mắt cậu ra, siết chặt cậu vào lòng.

Lương Tiêu ngây người đối diện với ánh mắt Hoắc Lan. Hoắc Lan nhìn cậu hồi lâu, hắn nói nhỏ: "Sẽ không có lần thứ hai."

Lương Tiêu im lặng vài giây, cậu cười cười: "Em biết."

Ở Long Đào còn phải giữ thêm một sợi dây thần kinh cảnh giác cho tính mạng và tài sản, giờ đây cậu đã dọn cả người lẫn đồ đạc đến Tinh Quán nên sớm đã không còn gì phải lo lắng. Cậu chỉ là... không kiểm soát được. Đó là chứng bệnh làm đỏm, nghỉ ngơi một đêm là qua.

Lương Tiêu vốn chỉ định ngủ tạm trong xe một đêm, cậu không hề có ý định làm phiền Hoắc Lan.

"Vốn dĩ không có chuyện gì, để anh phải uổng công quay về một chuyến." Lương Tiêu cúi đầu, trên mặt vẫn còn chút ý cười: "Thật ra là lỗi của em, làm lớn chuyện quá, lần sau--"

Hoắc Lan: "Tôi đã không đi."

Lương Tiêu ngẩn ra: "Cái gì?"

Hoắc Lan vốn không định nói với cậu, không ngờ lại xảy ra chuyện tối nay. Hắn im lặng hồi lâu, nhẹ nhàng buông Lương Tiêu ra.

Hoắc Lan mặc áo chỉnh tề, một tay kéo cửa xe.

Lương Tiêu mới phát hiện xe bảo mẫu đã dừng lại từ lúc nào. Cậu khoác áo theo hắn xuống xe, nhìn thấy khách sạn năm sao quen thuộc đến lạ: "..."

Đoạn Minh đã nói với cậu, gần đây chỉ có một khách sạn năm sao. Nó cách họ không quá hai trăm mét, gần đến mức khó tin, từ phòng cậu mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy.

Trợ lý mỗi tối đều nằm bò trên bậu cửa sổ, ngóng trông cuộc sống hạnh phúc đầy mùi tiền cách một con phố. Lương Tiêu lẩm bẩm khó hiểu: "Đây là cái loại gần ngay trước mắt, xa tận chân trời nhân tạo gì thế..."

Hoắc Lan không nghe rõ: "Cái gì?"

"Không có gì." Lương Tiêu ổn định tinh thần: "Hai ngày nay anh... đều ở đây sao?"

Hoắc Lan bước vào thang máy, hắn im lặng rất lâu không trả lời: "Buổi tối mở cửa sổ, em cũng nhìn ra ngoài."

Lương Tiêu không dám nói với hắn hai ngày nay người nhìn ra ngoài là trợ lý, cậu ho khan một tiếng: "Đúng..."

Lương Tiêu thực sự không hiểu nổi: "Anh ở đây, sao không nói với em?"

Vai và lưng Hoắc Lan âm thầm căng cứng, hắn rũ mắt không nói gì nữa.

Lương Tiêu lén lút dịch ra sau, cậu nháy mắt hỏi nhỏ quản gia.

"Vì Hoắc tổng lo lắng." Quản gia dịch lại gần, ông hạ giọng thì thầm với cậu: "Một khi nói cho ngài biết, ngài sẽ nhớ ngài ấy đến thần hồn điên đảo, tâm trí xao động, không thuộc được kịch bản, ảnh hưởng đến diễn xuất của ngài ở đoàn phim."

Lương Tiêu: "..."

Quản gia còn muốn nói thêm: "Thật ra--"

Thật ra nếu là Hoắc tổng trong trạng thái bình thường, nỗi lo lắng này không có vấn đề gì. Nhưng Hoắc tổng hiện đang trong kỳ mẫn cảm. Quản gia hợp lý nghi ngờ rằng Hoắc tổng đang trong kỳ mẫn cảm còn lo lắng hơn nữa là một khi nói cho Lương tiên sinh, hắn sẽ không nhịn được mà chỉ lo chơi với Lương tiên sinh, phân tâm không viết xong bài tập.

Quản gia chỉ nói hai chữ thì nhận thấy hơi lạnh mơ hồ từ phía sau, kịp thời im miệng.

Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất.

Lương Tiêu hiểu ý, cậu gật đầu với quản gia.

Cửa mở ra, đội ngũ của Tinh Quán đứng đợi ở cửa, ánh đèn tông màu ấm áp chiếu đến. Lương Tiêu trấn tĩnh lại, cậu không hỏi thêm, đi theo Hoắc tổng vào phòng tổng thống xa lạ mà thân thiết.

Các khách sạn năm sao khác nhau, phòng tiêu chuẩn có thể có chút khác biệt về phong cách nhưng phòng tổng thống đều sang trọng y hệt nhau.

Trong phòng tắm, đội ngũ trợ lý đã sớm xả đầy một bồn nước nóng. Có lẽ là biết cậu sẽ đến, đồ dùng vệ sinh cũng được chuẩn bị nguyên một hàng.

Lương Tiêu coi như không thấy. Cậu bước vào bồn tắm, quen tay mở nước nóng, dội thẳng lên mặt. Ngoài cửa có thể nghe thấy giọng Hoắc Lan dặn dò quản gia, bị tiếng nước từ vòi sen làm nhiễu không nghe rõ. Dòng nước ấm nóng hòa với ánh đèn ấm áp, bao trùm lấy cậu.

Lương Tiêu nhắm mắt lại, cậu gối đầu lên thành bồn tắm, chút tinh thần cuối cùng hoàn toàn lắng xuống. Cậu thực sự không hề nghĩ sẽ gặp Hoắc Lan vào lúc này.

Hoắc tổng làm việc không câu nệ địa điểm, ở văn phòng hay trên giường đều không ảnh hưởng. Lương Tiêu cũng không phải lần đầu tiên thấy Hoắc tổng vừa ngậm cổ cậu vừa một tay ôm cậu một tay cầm chuột, bình tĩnh quả quyết trả lại hai báo cáo khẩn cấp không thể trì hoãn được gửi từ cấp dưới lên.

Vì vậy, ngay cả khi không về thì tìm một khách sạn ở đây, làm việc từ xa bằng máy fax và hội nghị video cũng giống nhau. Nhưng Hoắc Lan đã ở khách sạn rồi, lại không hề có ý định nói cho cậu biết. Vẫn là vì sợ cậu... thần hồn điên đảo, tâm trí xao động.

Lương Tiêu nín nhịn nửa ngày, cuối cùng không nhịn được. Cậu tức giận úp đầu xuống nước, phun ra một chuỗi bong bóng. Nếu lần này không xảy ra chuyện, không biết Hoắc tổng sẽ vì muốn cậu chuyên tâm làm việc mà mỗi tối đẩy cửa sổ ra, đứng lặng lẽ nhìn trợ lý đang bò trên cửa sổ bao lâu...

Lương Tiêu bị cảnh tượng tự mình tưởng tượng ra làm cho rùng mình. Cậu ngẩng đầu khỏi mặt nước, hít sâu một hơi.

Ngoài cửa truyền đến giọng Hoắc Lan: "Lương Tiêu?"

Lương Tiêu nuốt một tiếng "có" vào trong miệng: "...Em đây."

Hoắc Lan không lên tiếng nữa, hắn im lặng theo.

Lương Tiêu đợi nửa ngày, cậu không nghe thấy câu thứ hai: "...Hoắc tổng? Sao thế?"

Lương Tiêu nghĩ nghĩ rồi nói: "Có muốn dùng phòng tắm không? Em ngâm gần xong rồi, sẽ--"

Hoắc Lan: "Không cần."

Lương Tiêu cũng không định đứng dậy. Cậu thuận thế nằm lại, bật chức năng massage thủy lực tích hợp của bồn tắm.

Hoắc Lan im lặng hồi lâu mới nói: "Xin lỗi."

Các cột nước đập vào huyệt đạo, vừa chua vừa đau giúp giải mệt mỏi. Lương Tiêu chủ yếu dừng lại ở bước đau, cậu cố gắng nuốt xuống tiếng rên suýt thốt ra: "Hả?"

Hoắc Lan: "Tôi chỉ là--"

Hoắc Lan không biết giải thích với cậu thế nào, hắn im lặng một lúc rồi nhỏ giọng nói tiếp: "Tôi không hề nghi ngờ thực lực của em."

Lương Tiêu hơi nghi ngờ lực massage của bồn tắm khách sạn này. Cậu nắm chặt thành bồn, khó khăn dò tìm nút bấm tắt đi. Lương Tiêu vừa thoát chết, cậu xoa bóp vai đang tê dại, kéo tâm trí trở lại và nghĩ: "Em biết."

Tức giận thì tức giận nhưng Lương Tiêu bình tĩnh lại nghĩ kỹ, nỗi lo lắng của Hoắc Lan không phải là không có khả năng. Lời thoại phim cổ trang vốn là một cửa ải khó khăn chung của diễn viên. Những ngày này cậu tâm không vướng bận, hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, một lòng chỉ lo học kịch bản mới có thể in các tình tiết vào tiềm thức.

Nếu thật sự biết Hoắc Lan ở ngay đây...

Lương Tiêu nghĩ đến kịch bản Hoắc tổng đã đọc cho cậu nghe trong ba ngày đó. Cậu nhớ rất rõ giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của Hoắc Lan, đường nét sắc sảo của yết hầu chuyển động, cánh tay và lồng ngực ôm lấy cậu. Còn nội dung đọc là gì, một câu cậu cũng không nhớ.

Lương Tiêu day day trán, cậu cười cười: "Thật ra anh lo lắng cũng đúng..."

Hoắc Lan: "Em sẽ không làm hỏng việc."

Lương Tiêu sững người, cậu không nói gì.

"Tôi không đi..." Hoắc Lan không nhìn Lương Tiêu, hệ thống ngôn ngữ của hắn sẽ hoàn thiện hơn nhiều. Cách một cánh cửa phòng tắm, hắn giải thích nhỏ giọng với cậu: "Là vì nhớ nhà."

Mắt Lương Tiêu không tranh đua được mà cay cay, cậu miễn cưỡng cười: "Nhớ nhà mà anh lại không về biệt thự..."

Hoắc Lan: "Nhà ở chỗ em."

Lồng ngực Lương Tiêu chấn động mạnh.

Cậu vội vàng nhắm mắt lại, im lặng.

Cái tài năng tán tỉnh nghiêm túc này của Hoắc tổng...

Trong phòng tắm không có người, Lương Tiêu vẫn úp mặt vào nước, cậu im lặng một hồi lâu mới ngẩng đầu thở ra một hơi dài, dụi mắt. Lương Tiêu không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn qua cửa nữa. Cậu bước ra khỏi bồn tắm, vội vàng lau khô người, muốn mặc áo choàng tắm ra ngoài.

Đi đến khu thay đồ, cậu lại bất ngờ ngẩn người. Lương Tiêu do dự một chút, cậu lùi lại, lấy một chiếc khăn tắm lau tóc qua loa vài lần. Cho đến khi xác nhận tóc không còn nhỏ nước nhỏ giọt, Lương Tiêu mới đặt khăn xuống. Cậu đi tới, cầm bộ đồ ngủ được xếp gọn gàng ra. Kiểu dáng giống hệt nhau. Là cỡ của cậu, không phải bộ của Hoắc tổng.

Đã được giặt sạch, nhãn mác cũng được gỡ rất gọn gàng. Vải mềm mại, cách một lớp cửa kính không bị hơi nóng xông vào, còn mang theo chút khí lạnh ẩm ướt của tuyết. Lương Tiêu nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy nỗi lo lắng của Hoắc tổng vô cùng có lý.

...

Cứ thêm vài lần như thế này, tâm trí của cậu có lẽ sẽ thật sự xao động.

Hoắc Lan đứng ngoài phòng tắm. Hắn mở mắt khi cảm nhận được tiếng mở cửa, nhìn Lương Tiêu đã thay đồ ngủ bước ra.

"Rất vừa vặn." Mắt Lương Tiêu vẫn còn hơi đỏ, cậu dứt khoát không che giấu nữa, cậu ngẩng đầu cười cười: "Cảm ơn."

Hoắc Lan lắc đầu, hắn đưa tay giúp cậu chỉnh lại cổ áo một cách tỉ mỉ.

Lương Tiêu ngoan ngoãn đứng yên, cậu để hắn giúp mình sắp xếp. Cậu thực sự không kìm được, cúi đầu nhẹ nhàng cọ vào mu bàn tay Hoắc Lan. Cánh tay Hoắc Lan khựng lại, hắn ngước mắt nhìn cậu.

"Hôm nay..." Lương Tiêu không quen nói điều này, cậu dừng lại: "Thấy cửa bị động chạm, em không dám vào nữa."

Vai Hoắc Lan âm thầm căng cứng. Tay đang chỉnh cổ áo cho cậu ngừng lại một chút, hắn vòng tay ôm lấy lưng cậu, siết chặt cậu vào lòng.

Lương Tiêu thuận theo lực của hắn, cậu nhắm mắt tựa vào vai Hoắc Lan: "Không phải là em sợ bản thân xảy ra chuyện..." Lời chưa dứt, cánh tay siết chặt phía sau đột nhiên thắt lại. Lương Tiêu bị siết mất hai phần rưỡi trong ba hơi thở, cậu khó khăn sửa lời: "Em cũng, cũng sợ bản thân xảy ra chuyện."

Hoắc Lan cúi đầu, hắn vùi vào cổ cậu.

"Nhưng em có thuốc ức chế đặc hiệu và người liên lạc khẩn cấp." Lương Tiêu giơ tay, cậu vuốt mạnh vài cái lên lưng hắn, trấn an Hoắc Lan: "Em thực sự không gặp nguy hiểm."

Lương Tiêu không nói tiếp ngay. Cậu im lặng một lúc, nhắm mắt lại.

Lương Tiêu: "Bất kể cố ý hay vô tình..."

Lương Tiêu khẽ cười: "Em thật sự không muốn bị lợi dụng để hại bất kỳ ai nữa."

Hơi thở Hoắc Lan đột ngột ngưng tụ, hắn ôm chặt cậu, muốn nói gì đó nhưng lại bị Lương Tiêu giơ tay ấn lên miệng.

Lương Tiêu chưa từng nói chuyện này với ai. Cậu tự mình nói ra cũng cảm thấy quá ủy mị nhưng đạo diễn Tống đã từng nói với cậu khi giảng kịch bản. Dù đã quen với cuộc sống trôi dạt cũng có những lúc sẽ đột nhiên hết sức lực, muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút.

Lương Tiêu không trôi dạt nổi nữa, cậu nhắm mắt nói nhỏ: "Em biết, không phải lỗi của em và em cũng chưa từng trách mình."

Dù là lúc thời thiếu niên bị cái ổ lừa đảo kia ép buộc, phải cắn răng đoạn tuyệt, chạy trốn khỏi Giang Nam rồi bặt vô âm tín. Hay là lúc vừa mới ra mắt đã bị tính kế, suýt bị lợi dụng để bôi nhọ sự trong sạch của Hoắc tổng. Con người đều bị số phận xô đẩy, có những chuyện không thể tránh được, gặp phải là gặp phải. Lương Tiêu không đến mức vì chuyện này mà tự ti, buồn bã cảm thấy mình mắc nợ người này người kia. Chỉ là khi đi qua những nơi quen thuộc, cuối cùng cậu khó tránh khỏi cảm giác lo sợ trong lòng.

"Cho nên...em đã nghĩ rồi." Lương Tiêu thở dài, cậu cười cười: "Thôi thì hại một mình anh thôi."

Lương Tiêu ngẩng đầu: "Được không?"

Lồng ngực Hoắc Lan phập phồng vài lần. Hắn đối diện với ánh mắt cậu, nhẹ nhàng gật đầu.

Lương Tiêu nhân cơ hội: "Vậy em có thể chuyển đến đây ở không?"

Bước ngoặt hơi gấp, Hoắc Lan còn chưa kịp hết xót xa thay cậu. Hắn ngây người, ngước mắt: "Cái gì?"

"Ở đoàn phim, em lại không yên tâm, có ám ảnh tâm lý..." Tai Lương Tiêu hơi nóng, cậu đánh liều: "Quay về đó, chắc chắn không ngủ được nữa."

Theo yêu cầu của Hoắc Lan, nhớ nhà phải liên lạc, ăn không ngon phải liên lạc, ngủ không ngon nghiễm nhiên cũng phải liên lạc báo cáo với Hoắc tổng. Lương Tiêu rất ưu tư, buồn bã: "Trằn trọc không yên, đêm không chợp mắt."

"..." Hoắc Lan theo bản năng vuốt ve lưng cậu: "Đoàn phim sẽ đổi khách sạn. Nếu cần, Tinh Quán cũng có thể tài trợ."

Lương Tiêu tiếc tiền: "Tốn kém quá."

Hoắc Lan có ý muốn nói không sao nhưng lời đến miệng hắn lại do dự một chút.

Lương Tiêu không nhắc thì hắn vẫn còn chưa kịp nhận ra. Hắn và Lương tiên sinh đã thực sự là một gia đình... tài sản tự nhiên cũng nên được chia sẻ. Bất kể là Tinh Quán hay Hoắc thị, ngay cả tài sản cá nhân của hắn cũng nên có một nửa của Lương Tiêu. Hoắc Lan suy nghĩ kỹ, hắn cảm thấy Lương Tiêu quả thực có quyền hạn chế chi tiêu của hắn, hắn gật đầu: "Được."

"Hơn nữa, dù đổi khách sạn cũng chẳng ích gì." Lương Tiêu còn chưa biết mình vừa nuốt chửng một nửa tài sản của Hoắc tổng, cậu vẫn đang chuyên tâm lừa Hoắc Lan: "Đây là bệnh tâm lý."

Hoắc Lan không muốn nghe điều này. Đáy mắt hắn tối sầm lại, hắn lại bị cậu đâm thêm một nhát dao vào ngực.

Lương Tiêu: "Thấy gió thổi cỏ bay cũng sợ hãi."

Hoắc Lan bị cậu nắm chuôi dao đâm tới đâm lui: "Sẽ không--"

"Em hiểu." Lương Tiêu thở dài: "Nhưng bệnh tâm lý không thể chữa bằng cách hiểu."

Hoắc Lan bị cậu đâm thấu, hắn im lặng hồi lâu, nói nhỏ: "Chữa thế nào?"

Lương Tiêu: "Bệnh từ tâm phải dùng thuốc từ tâm mà chữa."

"Giải quyết vấn đề từ gốc rễ, đổi chỗ ở." Lương Tiêu nói một lèo: "Em thấy chỗ anh vừa hay có một phòng ngủ phụ..."

Hoắc Lan: "..."

Lương Tiêu nhanh chóng bổ sung: "Thật ra cũng như nhau."

Hoắc Lan cau mày: "Sao lại như nhau?"

"Anh ở phòng ngủ chính, em ở phòng ngủ phụ. Lúc anh đi tập thể dục buổi sáng ăn sáng thì em còn chưa dậy. Đợi em tan làm về thì anh phần lớn cũng đã nghỉ ngơi rồi."

Lương Tiêu vừa lập kế hoạch kỹ lưỡng trong phòng tắm, rất tự tin: "Hoa lá sớm chiều không thấy nhau."

Hoắc Lan không nghĩ đến cách này, nghe xong gần như không kìm được sự dao động. Hắn cố gắng kiềm chế suy nghĩ: "Liệu có... ảnh hưởng đến em không?"

Lương Tiêu kiên quyết: "Không gặp được anh thì sẽ không bị."

Hoắc Lan mơ hồ bị cậu thuyết phục, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Hắn trầm ngâm rũ mắt.

Lương Tiêu thở dài: "Một lần bị rắn cắn, mười năm..."

Hoắc Lan: "Được."

Lương Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cậu lập tức rũ bỏ vẻ u buồn trên người: "Lời đã định?"

Hoắc Lan nhìn cậu hồi lâu. Thấy ánh sáng trong mắt cậu sáng trở lại, khóe môi bất giác mím lại, hắn gật đầu: "Được."

Lương Tiêu vô cùng an ủi: "Vậy để em nói với Đoạn ca, mang hành lý của em--"

Hoắc Lan nắm lấy tay cậu: "Không vội."

Lương Tiêu hơi sững lại: "Hả?"

Hôm nay Lương Tiêu bị lạnh thấu xương, lại gặp nhiều chuyện mệt mỏi. Cơ thể cậu dù sao vẫn chưa hồi phục. Khi nói mấy câu này ở cửa, tay cậu lại mơ hồ phát lạnh. Hoắc Lan ôm bàn tay đó vào lòng bàn tay, từ từ làm ấm: "Cứ ở lại là được."

Lúc vào cửa Lương Tiêu không nhìn kỹ phòng ngủ phụ. Cậu ngây người nửa ngày, đột nhiên mơ hồ đoán ra chuyện gì đang xảy ra. Cậu để hắn kéo tay không buông, cậu thăm dò đẩy cửa nhìn vào.

Phòng ngủ phụ không giống phòng ngủ chính, không phải là bố cục khách sạn tiêu chuẩn. Trên giá treo có vài bộ quần áo của cậu. Trên bàn học nhỏ đặt bản kịch bản đã để lại ở biệt thự. Trên giường là gối và chăn quen thuộc đến lạ, không được gấp gọn gàng mà chất đống lộn xộn trên giường.

Hai chiếc ô nhỏ cậu tiện tay gấp cho Hoắc Lan trước khi đi. Một chiếc cậu đã thấy trên bàn làm việc, chiếc còn lại được đặt ở đầu giường phòng ngủ phụ. Chiếc ô được đặt trên nền vải nhung màu đỏ rượu, chiếu một lớp vỏ thủy tinh cực kỳ đẹp.

Lương Tiêu bị xúc động đến mức gần như không đứng vững. Cậu hít sâu vài lần, giọng khàn đến mức gần như không nói nên lời: "Sao lại..."

Hoắc Lan nghiêm khắc với bản thân đến mức gần như khắc nghiệt, bình thường hắn không dễ dàng bước vào căn phòng này. Bây giờ Lương Tiêu đã đến, Hoắc Lan nghĩ nghĩ, hắn tự cảm thấy có thể thư giãn một đêm. Hắn dẫn cậu cùng đến bên giường phòng ngủ phụ: "Ngủ đi."

Tâm trí Lương Tiêu vẫn chưa ổn định. Cậu thất thần để hắn ôm rồi đặt lên giường một cách cực kỳ cẩn thận: "Cứ, cứ ngủ thôi sao."

Hoắc Lan sờ trán cậu: "Em mệt lắm rồi."

Lương Tiêu đã diễn cả ngày, chưa kịp nghỉ ngơi một lát đã xảy ra chuyện như thế này làm mệt mỏi đến giờ đã gần nửa đêm.

Chính Lương Tiêu cũng không nhận ra mặt cậu đã trắng bệch, môi không còn chút huyết sắc, nhịp tim cũng không ổn định lắm. Hoắc Lan không yên tâm, hắn cẩn thận sắp xếp cho cậu, đắp kín chăn, tay trái hắn kê dưới đầu cậu.

Lương Tiêu đã lâu không được Hoắc tổng cho kê đầu. Cậu thò một tay ra khỏi cái chăn cuốn như Burrito, kéo ống tay áo Hoắc Lan, thử chạm vào. Hoắc Lan khẽ cau mày: "Sao thế?"

Lương Tiêu không trả lời ngay, cậu cẩn thận sờ ống tay áo Hoắc Lan. Hoắc tổng kể từ khi xác định hai người là một gia đình quả thực đã tiến bộ vượt bậc.

Lương Tiêu bị sự tiến bộ đó làm cho hơi ngẩn ngơ. Cậu lẩm bẩm dò dẫm: "Thật sự là thật sao..."

Tim Hoắc Lan đau nhói, hắn nói nhỏ: "Là thật."

Lương Tiêu hoàn toàn không biết mình lại đâm thêm một nhát dao vào ngực hắn. Cậu vẫn tranh thủ lúc sờ ống tay áo để mò lên trên, đã sờ đến vai Hoắc Lan.

Hoắc Lan cúi người xuống, hắn để cậu sờ loạn xác nhận: "Là thật."

Lương Tiêu đã xác nhận là thật nhưng cậu quyết định không bỏ qua cơ hội này, tiếp tục mò lên trên, dọc theo vạt áo Hoắc tổng chạm đến cổ áo. Hoắc Lan không muốn cậu phải tốn sức, vai hắn lại nghiêng xuống thêm chút nữa: "Đều là thật."

Hoắc Lan cố sức nhắm mắt lại, hắn khẽ lên tiếng, gần như là một lời hứa: "Tôi ở đây, tôi ở bên em, tôi sẽ không đi..."

Lương Tiêu nín thở tập trung, cậu không dấu vết cởi một nút áo của hắn. Hoắc Lan nhìn cậu chằm chằm, giọng hắn khàn đi: "Hãy tin tôi."

Lương Tiêu sững sờ, tay cậu theo bản năng tiếp tục vật lộn với nút áo, đối diện với ánh mắt hắn: "Em tin mà."

"Em luôn tin." Lương Tiêu nhìn vào mắt hắn, cậu nói với vẻ nghiêm túc chân thành: "Hoắc Lan, em chưa bao giờ không tin anh."

Hoắc Lan không bị cậu thuyết phục. Fòng chảy cuồn cuộn trong mắt hắn vẫn chưa ngưng, giọng hắn khàn khàn: "Vậy sao em không ngủ được?"

Lương Tiêu thầm nghĩ 'vớ vẩn còn không phải để tiện làm trò không đứng đắn với anh à' nhưng lời đến miệng suýt chút phun ra lại nuốt xuống. Cậu miễn cưỡng cười, thừa lúc hắn không chú ý nhanh tay hơn: "Chưa buồn ngủ..."

Toàn bộ tâm trí Hoắc Lan đều đặt vào cậu, hắn không nhận ra sự khác thường trên cơ thể mình. Nhìn đôi môi tái nhợt của Lương Tiêu, hắn nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

Những năm này, Hoắc Lan không có mấy ngày thực sự ngủ ngon. Hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai cảm giác không ngủ được là như thế nào. Khi nhắm mắt lại, những chuyện đã qua lại cuồn cuộn khuấy động tâm trí hắn, không thể kìm nén. Đêm không ngủ được, giường chiếu không yên.

Lương Tiêu từng nhờ quản gia hỏi hắn, không ngủ được có phải vì tiềm thức kháng cự giấc ngủ không.

"Không phải." Hoắc Lan nói.

Lương Tiêu ngẩn ra: "Không phải gì?"

Hoắc Lan nhắm mắt lại. Không phải kháng cự giấc ngủ mà là kháng cự thức dậy. Sau khi tỉnh dậy, hắn sẽ phát hiện mọi thứ đều là giả. Mọi sự ấm áp đều trở về thực tại, mọi ảo ảnh đều tan biến.

Hắn không muốn Lương Tiêu cũng bị mắc kẹt trong bế tắc này. Hắn tĩnh lặng một lúc, hắn mở mắt nhìn sâu vào mắt Lương Tiêu, nói nhỏ đảm bảo: "Tôi là thật."

Lương Tiêu nhíu mày. Cậu mơ hồ nhận ra Hoắc Lan hình như đã rơi vào một ngõ cụt nào đó, cậu hơi không yên tâm, cậu rụt tay lại: "Em biết."

Lương Tiêu giơ tay, cậu đặt lên giữa lông mày Hoắc Lan, nhẹ nhàng xoa xoa: "Sao thế? Trong lòng khó chịu sao? Nói với em--"

Hoắc Lan nhắm chặt mắt, vai hắn âm thầm căng cứng hồi lâu, hắn nắm lấy tay cậu: "Tôi có thể..."

Lương Tiêu hoàn toàn không yên tâm nữa, cậu nhíu chặt mày: "Có thể gì?"

Hoắc Lan: "Có thể... chứng minh."

Mặc dù hắn không thực sự hiểu. Tại sao muốn chứng minh mình là thật thì lại phải hôn Lương Tiêu một cái. Nhưng... nếu điều này có thể khiến Lương Tiêu tin tưởng. Sau này Lương tiên sinh có trách hắn thiếu tôn trọng thì hắn cũng sẽ không bao biện giải thích cho mình.

Lương Tiêu đã quên lời nói bừa của mình trên xe bảo mẫu. Cậu lo lắng Hoắc Lan tự làm khó mình ở chỗ nào đó, sờ điện thoại, muốn gọi quản gia đến ứng cứu: "Chứng minh gì? Không sao đâu mà, em ổn mà, Hoắc Lan--"

Giọng Lương Tiêu đột ngột dừng lại. Cậu bị Hoắc Lan nắm cổ tay, áp lên trước mắt.

Để tiện cho cậu dò dẫm, Hoắc Lan đã cúi nửa thân trên rất thấp. Tất cả các nút áo ngủ trên người hắn đã bị cậu cởi ra hết, lớp vải mềm mại rủ xuống để lộ lồng ngực rắn chắc.

Lương Tiêu cảm thấy có lẽ mình thực sự đang nằm mơ. Vừa nãy, lúc bị Hoắc Lan dùng ngực ủ ấm trên xe Lương Tiêu thực ra chỉ là không kìm được nảy sinh ý đồ xấu. Cậu tính toán kỹ lưỡng chẳng qua chỉ muốn thừa cơ sờ Hoắc Lan một cái.

Không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này.

Lương Tiêu nằm thẳng đơ. Cậu không dám cử động chút nào, nóng đến mức sắp bốc cháy: "Hoắc Lan--"

Lương Tiêu đột ngột im bặt, cậu mở tròn mắt. Hoắc Lan đang cúi người, hôn lên môi cậu.

___

Editor: Rin_Garnett
8/12/25

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store