ZingTruyen.Store

[ĐN Harry Potter] Bản Tình Ca Hắc Ám: Giai Điệu Linh Lan

Chương 8: Tiếng rít trong vườn hoa

louisshanz


Mùa đông lạnh lẽo dần tan biến, nhường chỗ cho những tia nắng ấm áp của mùa xuân len lỏi vào dinh thự Scarlett. Sau cái đêm sinh nhật đầy nước mắt và hạnh phúc ấy, Tom dường như biến thành cái đuôi nhỏ của Eiras. Cậu bé không rời chị mình nửa bước. Eiras ở thư phòng, Tom ở thư phòng. Eiras ra vườn, Tom cũng ra vườn.

Khu vườn của dinh thự bắt đầu hồi sinh rực rỡ. Những nụ hồng bắt đầu hé nở, đám hoa tulip vươn mình đón nắng. Eiras rất thích chăm sóc cây cỏ, cô bé thường xách theo một chiếc bình tưới nhỏ màu bạc, đi dạo quanh các luống hoa.

"Tom, lấy giúp chị cái xẻng nhỏ đằng kia với" Eiras gọi, tay vén lọn tóc đen dài ra sau tai.

"Đây ạ" Tom nhanh nhảu chạy lại, đưa chiếc xẻng cho chị. Cậu bé vui vẻ nhìn chị mình ngân nga một giai điệu không tên, đôi mắt vàng kim lấp lánh dưới nắng xuân.

Bỗng nhiên, từ trong bụi hoa mẫu đơn rậm rạp, một tiếng sột soạt vang lên.

Eiras tò mò cúi xuống xem. Bất thình lình, một cái đầu tam giác nhỏ màu trắng muốt lao ra. Đó là một con rắn bạch tạng nhỏ, nhưng đôi mắt đỏ ngầu của nó nhìn chằm chằm vào Eiras đầy đe dọa.

"Á!" Eiras giật bắn mình, đánh rơi cả bình tưới nước xuống chân. Nước bắn tung tóe.

Con rắn dường như bị kích động bởi tiếng động lớn, nó co người lại, chuẩn bị phóng tới chỗ cô bé.

Tom đang đứng gần đó, tim đập thót lại. Không chút suy nghĩ, cậu lao tới, giật mạnh tay Eiras kéo cô bé ra sau lưng mình. Đôi mắt đen của Tom trừng lên, nhìn thẳng vào con rắn đang rít lên đe dọa.

Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, cổ họng Tom tự động bật ra những âm thanh kỳ lạ.

"Dừng lại... Cút đi!"

Nhưng đó không phải là tiếng người. Nó là một tiếng rít, khàn khàn, trầm đục và mang theo sự uy quyền đáng sợ.

Con rắn bạch tạng đang hung hăng bỗng khựng lại giữa không trung như bị đóng băng. Nó hạ thấp đầu xuống, cái lưỡi chẻ thò ra thụt vào đầy vẻ phục tùng. Sau đó, nó từ từ quay đầu, trườn nhanh vào bụi rậm và biến mất.

Khu vườn trở lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở dốc của hai đứa trẻ.

"Tom..." Eiras nắm chặt lấy áo sau lưng em trai, giọng run run. "Em... em vừa làm gì thế? Con rắn đó... nó nghe lời em sao?"

Tom chớp mắt, cơn kích động qua đi, cậu ngơ ngác nhìn bàn tay mình. "Em... em không biết. Em chỉ bảo nó dừng lại. Em chỉ nghĩ là... không được để nó làm chị đau."

Hai chị em nhìn nhau, sự hoang mang hiện rõ trong đáy mắt. Đây rõ ràng không phải là một phép thuật bình thường mà gia sư hay dạy.

"Chúng ta phải nói với cha," Eiras quyết định.

Đêm hôm đó, chiếc đồng hồ quả lắc lớn ở đại sảnh đã điểm mười hai tiếng, nhưng bên lò sưởi vẫn còn hai bóng dáng nhỏ bé ngồi co ro trên tấm thảm lông.

Cánh cửa lớn mở ra, gió lạnh lùa vào. Sylus bước vào nhà, cởi chiếc áo choàng dính đầy sương đêm đưa cho gia tinh Lucy. Ông ngạc nhiên khi thấy hai đứa con vẫn chưa ngủ.

"Eiras? Tom? Sao giờ này các con còn ở đây?"

Eiras lập tức chạy lại ôm lấy chân cha, còn Tom thì rụt rè đứng dậy theo sau.

"Cha ơi, hôm nay có chuyện lạ lắm" Eiras nhanh nhảu kể, giọng điệu vừa sợ hãi vừa phấn khích. "Có con rắn định cắn con, nhưng Tom đã rít lên với nó, cái tiếng nghe ghê lắm cha ạ, rồi con rắn bỏ đi luôn!"

Đôi mắt thâm trầm của Sylus khẽ nheo lại. Ông nhìn sang Tom – đứa bé đang cúi đầu lo lắng, sợ bị trách mắng. Ánh mắt ông lóe lên một tia suy tư phức tạp, nhưng rất nhanh đã được giấu đi.

Ông xoa đầu Eiras, rồi vỗ nhẹ vai Tom: "Ta hiểu rồi. Chuyện quan trọng đấy, nhưng giờ đã quá khuya. Hai đứa lên ngủ đi, sáng mai chúng ta sẽ nói chuyện."

Sáng hôm sau, không khí trong thư phòng của Sylus trầm lắng hơn thường lệ.

Hai đứa trẻ ngồi ngay ngắn trên ghế đối diện bàn làm việc của cha. Sylus lấy từ dưới gầm bàn lên một chiếc lồng kính được che vải đen.

"Tom, lại đây" ông gọi.

Tom bước tới. Sylus giật tấm vải đen ra. Bên trong lồng là một con rắn lục lớn hơn con hôm qua, nó đang cuộn mình ngủ nhưng lập tức ngóc đầu dậy khi thấy ánh sáng.

Sylus mở nắp lồng. Con rắn trườn ra, bò toả ra sàn nhà, hướng về phía hai đứa trẻ.

Eiras khẽ kêu lên một tiếng, nhưng lần này cô bé không lùi lại, vì Tom đã nhanh chóng chắn trước mặt cô, hai tay dang rộng che chở cho chị.

"Tom, làm lại như hôm qua đi con" giọng Sylus vang lên, bình tĩnh và ra lệnh.

Tom nuốt nước bọt, nhìn vào đôi mắt không cảm xúc của con rắn. Cậu tập trung, nhớ lại cảm giác muốn bảo vệ chị hôm qua.

"Quay lại... Vào trong..."

Lại là âm thanh đó. Tiếng rít âm xát, lạnh lẽo như vọng về từ hầm mộ cổ xưa.

Con rắn lục khựng lại. Nó nhìn Tom, rồi ngoan ngoãn quay đầu, trườn ngược trở lại vào trong lồng kính.

Sylus nhanh tay đóng nắp lồng lại. Ông thở hắt ra một hơi, nhìn Tom với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hài lòng.

"Ngồi xuống đi, các con" Sylus ôn tồn nói.

"Cha, đó là phép gì vậy ạ?" Eiras tò mò hỏi, nắm lấy tay Tom.

"Đó là Xà ngữ (Parseltongue)" Sylus giải thích, giọng trầm hùng. "Tom, con có khả năng nói chuyện với loài rắn. Đây là một năng lực cực kỳ hiếm có."

Ông đứng dậy, đi về phía kệ sách và rút ra một cuốn sách cổ bọc da xanh lá.

"Cách đây cả ngàn năm, có một vị phù thủy vĩ đại tên là Salazar Slytherin. Ông ấy là một trong bốn người sáng lập ra trường Hogwarts, và ông ấy nổi tiếng với khả năng này. Người ta gọi ông ấy là 'Lưỡi xà'. Vì thế, nhiều người tin rằng chỉ có hậu duệ của Slytherin mới sở hữu năng lực này."

Tom mở to mắt: "Vậy... con là hậu duệ của ông ấy ạ?"

Sylus mỉm cười lắc đầu nhẹ: "Có thể là vậy, mà cũng có thể không. Trên thế giới này rộng lớn lắm Tom ạ. Ở những vùng đất phương Đông xa xôi như Ấn Độ hay Ai Cập, vẫn có những phù thủy bẩm sinh nói được Xà ngữ mà không liên quan gì đến Slytherin. Ta sẽ cho người điều tra kỹ hơn về gốc gác của con."

Ông đi tới, quỳ một chân xuống để ngang tầm mắt với Tom, đặt hai tay lên vai cậu bé, giọng trở nên nghiêm nghị:

"Nhưng con phải nhớ kỹ điều này, Tom. Đây là một sức mạnh to lớn, và sức mạnh to lớn thường đi kèm với sự sợ hãi của những kẻ yếu đuối. Người đời thường e sợ những gì họ không hiểu. Con phải thận trọng khi sử dụng nó. Và trên hết, con phải dùng sức mạnh này để bảo vệ bản thân mình."

Tom nhìn sâu vào mắt cha, cảm nhận được sự lo lắng và quan tâm chân thành trong đó. Cậu gật đầu mạnh mẽ.

"Con sẽ nhớ lời cha" Tom nói, rồi quay sang nhìn Eiras đang cười tươi rói bên cạnh. Cậu nắm chặt tay chị. "Con sẽ dùng nó để bảo vệ bản thân, bảo vệ cha và cả chị Eiras nữa. Sẽ không có con rắn nào, hay bất cứ thứ gì làm hại được gia đình mình."

Sylus bật cười, kéo cả hai đứa con vào lòng. "Được, ta tin con. Chàng trai dũng cảm của ta."

Trong căn phòng ngập nắng, tiếng cười nói vui vẻ của ba người vang lên, xóa tan đi cái bóng đen u ám của những lời đồn đại về Xà ngữ. Đối với Tom lúc này, việc là hậu duệ của ai không quan trọng, quan trọng là cậu có một gia đình để yêu thương và bảo vệ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store