[ĐN Harry Potter] Bản Tình Ca Hắc Ám: Giai Điệu Linh Lan
Chương 7: Ngày sinh nhật bị lãng quên
Sau dư âm của ngày Giáng sinh, một bầu không khí bí mật bao trùm lấy dinh thự Scarlett. Cha Sylus thường thì thầm to nhỏ với Eiras, và mỗi khi Tom bước tới gần, họ lại mỉm cười đầy ẩn ý rồi chuyển chủ đề.
Eiras đặc biệt bận rộn. Cô bé thường xuyên biến mất vào trong bếp với bà May – vợ của quản gia Charles. Tom từng lén nhìn thấy chị bước ra với vệt bột mì trắng xóa trên chóp mũi và đôi tay thơm phức mùi vani, nhưng khi cậu hỏi, chị chỉ nháy mắt tinh nghịch: "Bí mật của con gái!"
Ngày 31 tháng 12 – ngày cuối cùng của năm, và cũng là ngày sinh nhật của Tom.
Cậu bé thức dậy với một linh cảm lạ thường, như thể có điều gì đó sắp xảy ra. Nhưng mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ. Bữa sáng vẫn là bánh mì nướng và mứt, Eiras vẫn rủ cậu chơi cờ vua, và Cha vẫn ngồi đọc báo bên lò sưởi. Không ai nhắc gì đến ngày đặc biệt này cả.
Tom thoáng chút hụt hẫng, nhưng cậu nhanh chóng gạt đi. Phải rồi, cậu tự nhủ, được đón Giáng sinh đã là quá đủ rồi. Mình không nên đòi hỏi thêm gì nữa.
Đến tối, khi màn đêm mùa đông bao phủ lấy khu vườn, Tom đang ngồi cuộn mình trên chiếc ghế bành trong phòng khách, chăm chú đọc cuốn sách về các loài thảo dược. Eiras vừa mới ở đây, nhưng giờ đã chạy đi đâu mất.
Phụp.
Đột nhiên, tất cả đèn nến trong phòng khách đồng loạt vụt tắt. Căn phòng chìm vào bóng tối đen đặc.
Tom giật mình, cuốn sách rơi xuống đùi. Phản xạ đầu tiên của cậu không phải là sợ hãi cho bản thân, mà là lo lắng cho người chị gái.
"Chị Eiras?" Tom gọi to, bật dậy khỏi ghế, đôi mắt cố gắng thích nghi với bóng tối. "Chị đâu rồi? Chị đừng sợ..."
Ngay lúc đó, một đốm sáng nhỏ nhoi, ấm áp hiện lên từ phía hành lang.
Eiras bước ra, trên tay bưng một chiếc bánh kem được trang trí vụng về nhưng đầy tình cảm, bên trên cắm những ngọn nến đang cháy lung linh. Ánh nến hắt lên khuôn mặt rạng rỡ của cô bé, khiến đôi mắt vàng kim càng thêm lấp lánh.
"Happy Birthday to you... Happy Birthday to you..."
Giọng hát trong trẻo của Eiras vang lên, ngọt ngào hơn bất cứ giai điệu nào Tom từng nghe.
Khi bài hát vừa kết thúc, đèn chùm trên trần nhà đồng loạt bừng sáng.
Bùm! Bùm!
Tiếng pháo giấy vang lên giòn giã. Hai bên, Dada, Lucy và các gia tinh khác cầm những ống pháo giấy bắn tung tóe những dải ruy băng đủ màu sắc lên người Tom. Những quả bóng bay phép thuật tự động trôi lơ lửng xung quanh cậu.
Tom đứng chôn chân tại chỗ, ngơ ngác nhìn chiếc bánh kem trước mặt, rồi nhìn nụ cười của chị.
"Chúc mừng sinh nhật Tom!" Eiras reo lên, chìa chiếc bánh về phía cậu.
Ký ức ùa về như thác lũ. Ở cô nhi viện, ngày sinh nhật chỉ là một ngày bình thường, thậm chí còn tệ hơn vì cậu sẽ lại bị nhắc nhở rằng mình là đứa trẻ bị bỏ rơi vào đêm cuối năm lạnh lẽo. Cậu đã cố quên nó đi, chôn vùi nó cùng với cái tên "Riddle" đầy bất hạnh.
Nhưng giờ đây...
Sống mũi Tom cay xè. Những giọt nước mắt nóng hổi trào ra, lăn dài trên má mà cậu không hề hay biết. Cậu không buồn, cậu đang hạnh phúc. Hạnh phúc đến đau lòng.
Eiras vội vàng đặt chiếc bánh xuống bàn, bước tới gần. Cô bé dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt bầu bĩnh của em trai.
"Sao lại khóc nhè thế này?" Giọng cô bé dịu dàng vô cùng. "Hôm nay là ngày vui mà. Ngoan nào, đừng khóc."
Tom sụt sịt, cố gắng kìm nén tiếng nấc: "Em... em vui quá..."
"Được rồi, chàng trai mít ướt" Eiras cười khúc khích, véo nhẹ má cậu. "Mau ước đi nào. Nhắm mắt lại, ước một điều thật to lớn rồi thổi nến."
Tom ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Trong bóng tối của đôi mắt khép kín, cậu thấy hình ảnh của Cha, của chị Eiras.
Con ước... khoảnh khắc này sẽ là vĩnh cửu. Con ước con sẽ mãi mãi được ở bên Cha và chị Eiras. Con ước năm nào chúng ta cũng sẽ thổi nến cùng nhau, không bao giờ chia lìa.
Tom mở mắt, hít một hơi thật sâu và thổi tắt nến.
"Hoan hô!!" Eiras vỗ tay reo mừng. Cô bé bất ngờ ôm chầm lấy Tom, hôn chụt chụt mấy cái liền lên hai bên má phúng phính của cậu.
"Chúc mừng em bước sang tuổi thứ 7!"
Mặt Tom đỏ bừng lên như quả cà chua chín, nóng ran từ tai xuống cổ. "Chị... chị..."
"Ha ha, nhìn mặt em kìa!" Eiras trêu chọc, cười nắc nẻ.
Đúng lúc đó, cánh cửa lớn mở ra, Sylus bước vào với vẻ mặt hào hứng hiếm thấy.
"Xong cả chưa? Phần hay nhất vẫn còn ở phía sau đấy."
Tom chưa hiểu chuyện gì thì đã bị Eiras nắm tay kéo xềnh xệch ra sân sau.
"Nhìn lên trời đi Tom!"
Đùng! Đoàng!
Bầu trời đêm đen kịt bỗng chốc nở rộ những bông hoa ánh sáng rực rỡ. Pháo hoa! Từng chùm, từng chùm pháo hoa phép thuật đủ màu sắc xanh, đỏ, tím, vàng bung tỏa, vẽ nên những hình thù kỳ diệu: hình con rồng, hình lâu đài, và cả dòng chữ "Happy Birthday Tom" sáng lấp lánh giữa trời sao.
Tom ngước nhìn không chớp mắt, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt đen láy của cậu sự kinh ngạc và mê đắm tột độ. Đây là lần đầu tiên cậu thấy pháo hoa. Nó đẹp, rực rỡ và kỳ vĩ quá.
"Đẹp không?" Sylus đặt tay lên vai cậu, hỏi nhỏ.
"Đẹp nhất trần đời ạ!" Tom thốt lên, giọng lạc đi vì xúc động. Đây chắc chắn là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời cậu kể từ khi sinh ra.
Sau màn pháo hoa, Sylus trao cho Tom món quà của ông: Một cuốn sách bìa da dày cộp, có tựa đề mạ vàng "Những bí ẩn của ma thuật cổ đại".
"Ta tìm thấy nó trong một tiệm sách cổ ở hẻm Xéo. Ta nghĩ một cậu bé thông minh như con sẽ thích nghiền ngẫm nó hơn là đồ chơi" Sylus nói. Tom ôm chặt cuốn sách, đây đúng là thứ cậu khao khát.
Còn Eiras thì lôi từ sau lưng ra một con thú nhồi bông khác. Lần này là một cô búp bê vải có mái tóc đen và đôi mắt vàng kim làm bằng đá lấp lánh.
"Đây là chị!" Eiras tuyên bố, đặt con búp bê vào tay Tom, bên cạnh con gấu Tom hôm nọ. "Con gấu kia là em, con búp bê này là chị. Chúng là một đôi, cũng giống như em và chị vậy. Lúc nào cũng phải có nhau, biết chưa?"
"Vâng ạ" Tom gật đầu chắc nịch, ôm cả "chị" và "em" phiên bản bông vào lòng.
Đêm hôm đó, ngồi bên lò sưởi, Tom quyết tâm ăn hết chiếc bánh kem méo mó mà Eiras đã vất vả làm cả buổi chiều. Cậu ăn từng miếng to, cố gắng nuốt trọn tình yêu thương của chị. Nhưng dạ dày của một đứa trẻ 7 tuổi có hạn, đến miếng thứ ba thì cậu đành đầu hàng, bụng căng tròn không thể nhét thêm được nữa.
Eiras phì cười trước bộ dạng no căng của cậu. Cô bé cất phần bánh còn lại vào tủ lạnh bảo quản phép thuật.
"Đừng lo, chị sẽ giữ nó cho em. Không ai ăn mất của em đâu" cô bé nháy mắt. "Sáng mai ngủ dậy lại ăn tiếp nhé."
Tom nhìn theo bóng lưng chị, lòng tràn ngập sự thỏa mãn và bình yên. Cậu đã có gia đình, có sinh nhật, và có cả thế giới của riêng mình trong ngôi nhà này.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store