[ĐM] Tạm Biệt Nhóm Nhạc Nam, Tôi Đổi Nghề Làm Ảo Thuật Gia
Chương 52: 6964
Vì lời giải thích làm mất khẩu vị của Dương Tín Niên, sau đó Đồng Nhiên đã tránh xa con cá kia.
Còn Lục Tư Nhàn mất khoảng 5-6 phút mới quay lại, Dương Tín Niên chỉ nghĩ hắn đi vệ sinh nên không hỏi thêm.
Đồng Nhiên thấy sắc mặt Lục Tư Nhàn không tốt lắm, bèn quan tâm hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
"Tôi đi hỏi rồi, trong hồ này căn bản không có mộ cổ, có mộ là ở Nam Hồ." Lục Tư Nhàn không nói thêm rằng, lúc khởi công khách sạn đúng là có đào được xác chết, và vào ngày khai trương còn mời cả đạo sĩ làm pháp sự!
Đồng Nhiên hơi lạ lùng nhìn hắn: "Anh nghiêm túc vậy sao?"
Lục Tư Nhàn mặt không đổi sắc: "Nếu không thì ăn kiểu gì?"
Đồng Nhiên nghĩ cũng phải, trịnh trọng gật đầu.
Đợi mấy người ăn no khoảng 7-8 phần, bên tổ chương trình đã gọi điện giục.
Dương Tín Niên cũng biết Đồng Nhiên sẽ đi làm khách mời, ông chưa từng thấy Đồng Nhiên diễn ảo thuật, liền gọi Lục Tư Nhàn cùng đi theo.
Bên bờ hồ có thuyền, ngồi sang bờ đối diện chỉ mất khoảng mười mấy phút.
Khi thuyền đến giữa hồ, mọi người trông thấy ánh đèn rực rỡ từ xa. Trong gió đêm thoảng tiếng hát nhẹ nhàng:
"Đêm nay gió vẫn thổi, nhớ em thật dịu dàng, những ngày có em thật nhẹ nhàng..."
Bài hát mang đậm hương vị thời đại, Đồng Nhiên định hỏi Tân Tuyết đây là bài gì. Nhưng thấy Tân Tuyết và Dương Tín Niên nhìn nhau cười, nắm chặt tay đối phương.
Đồng Nhiên: "..."
Cơm chó đến quá bất ngờ, cậu ngại không dám nhìn lâu, vừa quay mắt đi liền thấy Lục Tư Nhàn chống cằm, đang lặng lẽ nhìn cậu với nụ cười dịu dàng.
Khoảnh khắc ấy, Đồng Nhiên bỗng thấy lòng mình tĩnh lặng, như đêm nào xa xưa nằm giữa thảo nguyên mênh mông, ngắm nhìn biển sao.
Xuống thuyền, tổ chương trình đã sắp xếp người đến đón, Đồng Nhiên và Tân Tuyết theo đối phương đi tìm đạo diễn Lý, còn Dương Tín Niên và Lục Tư Nhàn thì ngồi ở hàng ghế sau khán giả.
Sân khấu được dựng ngoài trời, không gian không lớn, nhưng đèn đóm được bố trí rất đẹp. Trên đỉnh sân khấu và xung quanh cây xanh đều treo đầy những bóng đèn nhỏ màu vàng ấm, tạo cảm giác rất mộng mơ.
Lúc này trên sân khấu có một rapper đang gào thét, Dương Tín Niên ngoáy ngoáy tai, hơi khó chịu lẩm bẩm mấy câu.
Mãi đến khi 'tiếng ồn' dừng lại, MC bước lên sân khấu: "Tiếp theo xin chào đón một nhóm nhạc mới ra mắt chưa đầy tháng đã được giới trẻ yêu thích - Họ chính là HGB9! Xin mời 9 chàng trai mang đến ca khúc đầu tay 'Thế Giới Đảo Ngược'!"
Thế là, những âm thanh mạnh mẽ hơn ập đến, suýt chút nữa làm màng nhĩ Dương Tín Niên vỡ tung.
"Giới trẻ các cậu thích mấy thứ này à?" Ông không nhịn được hỏi Lục Tư Nhàn.
Lục Tư Nhàn lơ đễnh 'ừm' một tiếng, thực ra hắn căn bản không nghe thấy Dương Tín Niên hỏi gì.
Lúc này, hắn phát hiện một bóng dáng quen thuộc xuất hiện bên cạnh sân khấu, Đồng Nhiên đang rướn cổ nhìn quanh như đang tìm người.
Trong mắt Lục Tư Nhàn ánh lên ý cười, hắn cố ý khom vai, đội một chiếc mũ lên đầu.
Ánh đèn sân khấu tối mờ, khán giả đông đúc, Đồng Nhiên nhìn một lượt không thấy người, liền lấy điện thoại ra gõ chữ:
【 Hạt Ca Cao 】 Hai người đâu rồi?
【 Cắn Câu 】 Đi rồi.
Đồng Nhiên hừ nhẹ một tiếng.
【 Hạt Ca Cao 】Tiếc ghê, lát nữa tôi còn chuẩn bị riêng cho anh một bài hát đấy.
【 Cắn Câu 】 ?
【 Hạt Ca Cao 】 'Nói dối', không cần cảm ơn.
【 Cắn Câu 】 ...
Đồng Nhiên và Lục Tư Nhàn trò chuyện qua WeChat trong cùng một khu vực. Đợi đến khi tai được yên tĩnh, cậu ngẩng đầu lên, liền thấy những người còn lại lần lượt rời khỏi sân khấu, chỉ còn lại Tuân Mịch ở trên đó.
"Hôm nay, tôi rất vinh dự được đứng trên sân khấu của Hành Trình Du Lịch, để hát ca khúc đầu tay của HGB9 cho các tiền bối và các khán giả," Tuân Mịch cầm mic, mái tóc đỏ rực có chút kiêu ngạo, nhưng biểu cảm lại rất khiêm tốn cung kính, "Rất cảm ơn sự quan tâm của mọi người, vì vậy ngoài việc hát, tôi và bạn bè còn chuẩn bị một tiết mục khác."
Hắn quay sang nhìn Đồng Nhiên bên cạnh sân khấu, "Bạn của tôi, còn chờ gì nữa?"
Đồng Nhiên lập tức cất điện thoại, nở một nụ cười chuẩn mực nhất bước lên sân khấu.
"Xin chào mọi người, tôi là Đồng Nhiên." Đồng Nhiên trên sân khấu luôn tự tin và phóng khoáng như vậy.
"Hai tháng trước, tôi và Tuân Mịch cũng từng biểu diễn cùng nhau. Khi đó là trên sân khấu của Thần Tượng Quốc Dân, nhưng rất tiếc, tôi đã bị loại.
"Tối hôm đó, tôi đã nghiêm túc suy nghĩ lại, rồi quyết định đổi nghề."
Dưới khán đài vang lên những tiếng cười lác đác.
"Ngày hôm nay, chúng tôi lại may mắn được đứng chung sân khấu," Đồng Nhiên cười nhìn Tuân Mịch một cái, "Nhưng thân phận của tôi đã chuyển từ thực tập sinh thành ảo thuật gia, Tuân Mịch cũng từ quán quân được yêu thích trong cuộc thi trở thành... đạo cụ ảo thuật của tôi."
Tuân Mịch bất lực cười một tiếng: "Tôi không xứng làm bạn diễn à?"
"Bạn diễn của tôi yêu cầu cao lắm, phải mắt nhanh, não nhanh, tay nhanh," Đồng Nhiên khẽ nhướn mày, "Nếu cậu muốn ứng tuyển vị trí này, chúng ta phải làm một bài kiểm tra trước."
"Kiểm tra gì?"
Trước tiên, Đồng Nhiên giơ hai tay trống không cho khán giả xem, sau đó lấy từ túi quần ra 3 quả óc chó.
Tay trái cậu nắm chặt, ngón cái và ngón trỏ tạo thành một khoảng trống vừa đủ. Tay phải lần lượt nhét óc chó vào trong nắm tay, nhét đến quả thứ 3 thì không nhét vừa nữa, "Vậy tôi sẽ nhét nó vào túi quần trước đã."
"Giờ thì, trong tay tôi có mấy quả óc chó?"
Trực giác của Tuân Mịch cảm thấy không đơn giản như vậy, nhưng rõ ràng hắn đã thấy Đồng Nhiên cất quả thứ 3 đi nên đáp: "2 quả."
Đồng Nhiên mở tay trái ra — bên trong có 3 quả.
"Xem ra mắt cậu không đủ nhanh rồi." Đồng Nhiên cười nhạt, "Chúng ta làm lại lần nữa, đừng chớp mắt nhé."
Quy trình giống hệt lần trước, nhưng lần này Đồng Nhiên không cất quả thứ 3 vào túi quần mà đưa cho Tuân Mịch, "Tay trái tôi có mấy quả óc chó?"
Tuân Mịch nhìn chằm chằm quả óc chó trong tay, đôi mắt mách bảo còn lại 2 quả. Nhưng hắn đã không dám tin vào mắt mình nữa, chần chừ nói: "1 quả."
Đồng Nhiên cười như không cười: "Cậu chắc chắn chứ? Trước khi tôi công bố đáp án, cậu có thể thay đổi bất cứ lúc nào, một, hai—"
"Không có! Trong tay cậu không có quả óc chó nào cả!" Tuân Mịch vội vàng sửa lời, đúng rồi! Các ảo thuật gia trên TV đều biến như vậy mà!
"Tổng cộng chỉ có 3 quả óc chó, tôi cho cậu một quả, 3 trừ 1 bằng bao nhiêu ngay cả trẻ mẫu giáo cũng không tính sai." Đồng Nhiên mở tay trái lộ ra 2 quả óc chó, ánh mắt nhìn Tuân Mịch đầy vẻ khó nói. "Xin phép hỏi một chút, cậu có biết đếm từ 1 đến 100 không?"
Tuân Mịch nghẹn lời: "Điểm thi toán của tôi là 130!"
Đồng Nhiên vẻ mặt nghi ngờ: "Là loại đề thêm câu hỏi phụ tối đa 200 điểm đấy à?"
"..." Tuân Mịch căng mặt nói, "Nếu cậu không tin, tôi có thể công khai bảng điểm!"
"Không cần thiết đâu, tôi chỉ kiểm tra phép cộng trừ nhân chia đơn giản cho cậu thôi." Đồng Nhiên nghịch hai quả óc chó: "Hãy chọn một số có bốn chữ số, bất kỳ số nào cũng được."
Tuân Mịch nhíu mày, đọc ra bốn số cuối của số điện thoại: "1684."
Đồng Nhiên gật đầu, rồi quay người nhìn một tay trống ở phía sau sân khấu, "Làm phiền anh trai nhỏ nghĩ một số có ba chữ số, tốt nhất nên phức tạp một chút để tăng độ khó."
Tay trống không ngờ Đồng Nhiên lại đột nhiên tìm đến mình, anh ta hơi khựng lại, thuận miệng nói: "792."
Đồng Nhiên: "OK, ai đó đóng góp một số có hai chữ số—"
Lời còn chưa dứt, dưới khán đài đã có không ít người hưởng ứng Đồng Nhiên, rapper ở hàng đầu tiên giọng đặc biệt lớn: "88!"
"88, không vấn đề gì." Đồng Nhiên lướt mắt qua khán đài, rồi quay đầu nhìn chằm chằm Tuân Mịch.
"Để chứng minh mọi người không phải đồng bọn của tôi, số cuối cùng chúng ta sẽ chọn ngẫu nhiên."
Cậu quay lưng lại, ném một quả óc chó trong tay ra phía sau, rồi quay đầu hỏi: "Ai bắt được?"
Một diễn viên gạo cội rất được lòng khán giả đứng dậy: "Ha ha, ở chỗ tôi đây."
"Thì ra là thầy Vu." Lúc Đồng Nhiên ngồi thuyền mới chợt nhớ đến cảnh quay phim trên thảo nguyên năm xưa, giờ lại bốc trúng đúng diễn viên hợp tác trong bộ phim đó là Vu Quốc An, cậu khẽ cười:
"Mời thầy Vu chọn một số có một chữ số."
Vu Quốc An: "Số 6 đi, 6 là con số may mắn của tôi."
Mọi người đều không hiểu Đồng Nhiên hỏi mấy con số này để làm gì, tưởng là một trò ảo thuật toán học thần bí nào đó. Nào ngờ Đồng Nhiên lại thực sự kiểm tra khả năng cộng trừ nhân chia của Tuân Mịch: "792 + 88 bằng bao nhiêu?"
Tuân Mịch trưng ra vẻ mặt như bị sỉ nhục: "880!"
"Tốt lắm." Đồng Nhiên ra vẻ nghiêm túc gật đầu, sau đó nói với tốc độ cực nhanh, "Vậy nhân với 6 rồi cộng thêm 1684 bằng bao nhiêu, trả lời tôi trong 5 giây."
Tuân Mịch nào tính nhẩm được nhanh như vậy, chỉ miễn cưỡng nhớ được câu hỏi, vắt óc suy nghĩ một lúc lâu mới không chắc chắn nói: "6964."
"Chúc mừng, trả lời đúng rồi." Chưa đợi Tuân Mịch nở nụ cười, Đồng Nhiên lại hỏi: "Nhưng cậu có biết không?"
Tuân Mịch ngẩn người: "Gì cơ?"
Đồng Nhiên: "Vừa rồi đã có một khoảng lặng kéo dài đến 37 giây."
Tuân Mịch: "..."
Trong tiếng cười của cả hội trường, Đồng Nhiên khẽ thở dài: "Thực tế chứng minh, cả mắt và não cậu đều không đạt yêu cầu. Bây giờ chỉ có thể kiểm tra xem tay cậu thế nào."
"Tôi chơi 'Flight of the Bumblebee' nhanh nhất là 1 phút 21 giây!" Bản nhạc này hiện được mệnh danh là một trong những bản piano nhanh nhất thế giới. Mặc dù tốc độ biểu diễn liên tục được phá kỷ lục, nhưng 1 phút 21 giây cũng là rất nhanh rồi.
"Dù có phá kỷ lục Guinness thì đó cũng là màn biểu diễn có dấu vết. Còn ảo thuật gia chúng tôi cần phải biểu diễn không dấu vết." Đồng Nhiên chuyển hướng: "Thích ăn loại trái cây gì?"
Tuân Mịch hơi không theo kịp tiết tấu của cậu, chậm nửa nhịp mới nói: "Cam."
Đồng Nhiên lập tức quay đầu hỏi nhân viên: "Có cam không?"
Nhân viên tìm trong khu trà giải khát: "Không có, chỉ có chanh."
"Chanh cũng được," Đồng Nhiên vẫy tay: "Làm phiền lấy cho thầy Tuân Mịch một quả chanh."
Đợi nhân viên đưa chanh, Đồng Nhiên lại đưa cho Tuân Mịch một con dao gọt trái cây: "Cắt quả chanh ra."
Tuân Mịch hơi lo Đồng Nhiên sẽ bắt hắn ăn chanh, nhưng khi cả hai trao đổi dưới sân khấu. Dù Đồng Nhiên không tiết lộ nội dung ảo thuật mình sẽ biểu diễn, nhưng lại yêu cầu hắn phải phối hợp 100%.
Mang lòng đầy lo lắng, hắn cắt đôi quả chanh.
Tuy nhiên, Đồng Nhiên không làm như hắn nghĩ, mà nói: "Mời cậu phục hồi lại quả chanh."
Tuân Mịch buột miệng nói: "Không thể nào!"
Khán giả cũng ồ lên kinh ngạc, vỗ tay hò reo.
"Đối với ảo thuật gia, không có gì là không thể." Đồng Nhiên lấy hai nửa quả chanh từ tay hắn, áp hai mặt cắt vào nhau trước vô số ống kính và khán giả. Chỉ một giây sau, quả chanh đã trở lại nguyên vẹn như chưa từng bị cắt.
"Kiểm tra trước máy quay xem trên bề mặt có vết cắt nào không." Đồng Nhiên lại đưa quả chanh cho Tuân Mịch.
Tất nhiên là không có vết cắt nào, Tuân Mịch kiểm tra kỹ càng. Đây cũng không phải là đạo cụ có cơ quan gì, mà hoàn toàn là một quả chanh thật!
Hắn nhìn Đồng Nhiên không chớp mắt, từ sau khi thành lập nhóm nhạc, vì quá bận rộn nên Tuân Mịch chưa từng xem, hay biết về những màn ảo thuật sau này của Đồng Nhiên. Ký ức của hắn vẫn dừng lại ở khoảnh khắc Đồng Nhiên biến nấm trên sân khấu công diễn thứ ba.
Lúc đó Đồng Nhiên không trình diễn kỹ thuật gì, hắn tưởng màn trình diễn của Đồng Nhiên chỉ là sự 'ngẫu nhiên' được chuẩn bị kỹ lưỡng. Mục đích bản chất vẫn là để thu hút sự nổi tiếng, vì vậy chưa bao giờ coi Đồng Nhiên là một ảo thuật gia thực sự. Nhưng lúc này hắn mới phát hiện, trình độ ảo thuật của Đồng Nhiên còn chuyên nghiệp hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
Có vẻ đối phương thực sự muốn trở thành ảo thuật gia chuyên nghiệp, chứ không phải dùng nó như phương tiện để 'cứu cánh'.
Tâm trạng Tuân Mịch phức tạp, không nhịn được hỏi: "Cậu làm cách nào vậy?"
"Đương nhiên là nhờ vào bàn tay của Chúa," Đồng Nhiên rất kiêu ngạo nhướn mày: "Chỉ cần tốc độ tay đủ nhanh, mắt mọi người sẽ không theo kịp tôi đâu."
Tuân Mịch không mong Đồng Nhiên sẽ trả lời nghiêm túc, chỉ vuốt ve lớp vỏ thô ráp của quả chanh, cố gắng giải mã bí mật của Đồng Nhiên.
Tiếc là Đồng Nhiên không cho hắn thời gian suy nghĩ, cậu đột nhiên nói: "Được rồi, kiểm tra kết thúc, bây giờ chính thức bắt đầu."
"Chính thức cái gì?" Tuân Mịch theo bản năng hỏi.
Đồng Nhiên giả vờ kinh ngạc: "Cậu sẽ không nghĩ rằng yêu cầu của tôi với cậu và với bản thân tôi giống nhau đấy chứ? Màn ảo thuật đơn giản thế này mà tôi cũng dám mang lên sân khấu biểu diễn sao?"
Excuse me? Cậu gọi cái này là đơn giản á?!
Tuân Mịch cảm thấy mình bị Versailles 'tấn công'.
Tuy nhiên, khán giả tại hiện trường đều bị cuốn hút hoàn toàn. Đối với họ, việc phục hồi quả chanh đã là điều không thể tin nổi. Vậy 'không hề đơn giản' mà Đồng Nhiên nói đến có nghĩa là gì?
Gần như tất cả mọi người đều vỗ tay tán thưởng. Trên sân khấu, Đồng Nhiên tùy tiện biến ra một đồng xu: "Điều tôi thực sự muốn biểu diễn hôm nay được gọi là 'thuật dung hợp'. Nói một cách đơn giản, tôi có thể dung hợp đồng xu này vào..."
Cậu nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở quả chanh đã được phục hồi: "Cứ dung hợp vào quả chanh này đi. Đương nhiên, với điều kiện là không làm hỏng vỏ chanh."
Sau một thoáng sững sờ ngắn ngủi, Tuân Mịch lại không quá bất ngờ. Hắn nhớ đến mảnh giấy xuất hiện trong quả chuối, chẳng phải đó chính là hiệu ứng của thuật dung hợp sao?
Nhưng ai cũng biết thuật dung hợp là điều không thể. Chiều nay, hắn và các vị khách mời khác đã thảo luận, đều cho rằng Đồng Nhiên đã chuẩn bị sẵn một quả chuối có nhét giấy và lén lút đánh tráo khi họ không để ý.
Hắn cụp mắt xuống, nghi ngờ quả chanh trong tay mình có chứa một đồng xu – ngay từ khi Đồng Nhiên phục hồi quả chanh, có lẽ quả chanh ban đầu đã bị thay thế.
Trong khoảnh khắc, Tuân Mịch nảy ra một ý nghĩ đầy kích thích: Nếu bây giờ hắn giả vờ cắt quả chanh ra, Đồng Nhiên sẽ phản ứng thế nào?
"Nhưng dù sao đồng xu cũng là vật tùy tiện có thể thấy ở khắp nơi, các bạn có thể nghi ngờ rằng quả chanh này đã bị động chạm, đồng xu đã được đặt vào từ trước." Đồng Nhiên như đọc được suy nghĩ của Tuân Mịch.
"Để chứng minh sự trong sạch của mình, tôi muốn tìm một đạo cụ đặc biệt hơn... Tuân Mịch, cậu có thể cho tôi mượn một món đồ cá nhân của cậu không?"
Tuân Mịch: "..."
Mảnh ghép logic vỡ tan tành, như sự tự tin kỳ lạ của Tuân Mịch giờ đã hoàn toàn sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store