ZingTruyen.Store

[ĐM/DỊCH] Cẩm Nang Sinh Tồn Của Phản Diện Trong Học Viện Quý Tộc

Chương 2: F1

phongmien98765

Vân Phù Vũ ngồi yên tại chỗ.

Gã quý tộc đứng trước mặt cậu, dường như đang thưởng thức dáng vẻ Vân Phù Vũ cố gắng bò dậy rồi lại vì kiệt sức mà ngã ngồi trở lại.

Gã không những không lùi ra, trái lại còn tiến gần hơn, cúi người xuống, ở khoảng cách rất gần quan sát gương mặt xinh đẹp của Vân Phù Vũ.

Đôi mày đôi mắt khi không cười trông có phần lãnh đạm, lẽ ra phải khiến người khác cảm thấy có tính công kích.

Thế nhưng vì ánh mắt ôn nhu mềm mại như cừu non, cùng sắc mặt tái nhợt yếu ớt, ngược lại lại tạo ra ảo giác mềm yếu dễ bắt nạt.

"Thật đáng thương. Ngồi còn không đứng dậy nổi, cậu lấy đâu ra gan tới Học viện Quân sự Số Một báo danh?"

Gã lại cúi sát thêm một chút.

Vân Phù Vũ khó chịu, khẽ nghiêng đầu tránh đi.

"Người như cậu, không thích hợp đến đây, càng thích hợp hơn với......"

"Cái gì?" Vân Phù Vũ không nghe rõ.

Tên quý tộc cười khẽ một tiếng.

Như thể đã xem đủ rồi, hắn vươn tay nắm lấy cánh tay Vân Phù Vũ, kéo cậu đứng dậy.

Nhẹ quá...

Đó là cảm nhận đầu tiên của gã.

Quá gầy. Sao lại có thể gầy đến vậy?

Người này thật sự tới nhập học trường quân đội sao?

Một tay là có thể nhấc lên, thì đánh đấm được ai?

Ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong nháy mắt.

So với làm học viên quân giáo, người này càng thích hợp trở thành một con hoàng yến bị nhốt trong lồng sắt.

"Gọi tôi là Curtis." Gã quý tộc cúi đầu, ghé sát tai Vân Phù Vũ thì thầm.

Nhìn từ phía sau, Curtis trông như đã ôm trọn Vân Phù Vũ vào lòng.

Thực tế, Vân Phù Vũ vẫn dùng sức, cố rút tay mình ra khỏi tay gã.

Nhưng người này nhìn thì phóng đãng lười nhác, sức lực lại lớn bất thường. Vân Phù Vũ gắng sức hồi lâu vẫn không thoát được.

Nam sinh vừa xông lên định đánh Curtis có phần bực bội.

Cậu ta muốn tiến lên giúp Vân Phù Vũ, nhưng bị những người khác giữ lại ở bên cạnh.

Curtis cười cợt nói: "Tôi đã nói rồi, cậu cầu xin tôi, tôi sẽ cho các cậu vào."

Ban đầu gã chỉ định trêu chọc một tân sinh bình dân xinh đẹp.

Không ngờ Vân Phù Vũ lại thuận nước đẩy thuyền, không chút gánh nặng, chớp mắt một cái liền mở miệng: "Xin anh, tôi đã đi một quãng đường dài không được nghỉ ngơi, có thể cho chúng tôi vào đăng ký không?"

Rõ ràng là lời cầu xin, nhưng giọng nói và ngữ điệu của Vân Phù Vũ lại lạnh nhạt, không mang theo chút cảm xúc nào.

Không giống van nài, mà giống như ra lệnh.

Hơn nữa, ngoài dự liệu, vừa nói cậu vừa chủ động ghé mặt lại gần hơn.

Khẽ nhíu mày.

Da trắng như tuyết, tóc đen thuần khiết, dung mạo trong trẻo, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Curtis trêu ghẹo không thành, trái lại ở cự ly gần bị mỹ mạo xung kích, sững ra một chút.

"Cậu......"

Vân Phù Vũ nhân cơ hội rút mạnh cánh tay ra.

Chưa kịp để Vân Phù Vũ trả lời, một giọng nam hơi lạnh đã vang lên từ xa:

"Các người đang làm gì?"

Curtis khẽ tặc lưỡi, xoay người, giơ tay chào theo nghi thức quân đội:

"Buổi trưa tốt lành, thủ tịch Adrian."

Lúc này Vân Phù Vũ mới có thời gian quan sát người vừa tới.

Bốn người đàn ông, một người đi trước, ba người theo sau.

Bọn họ đều mặc quân lễ phục màu đen tinh xảo chỉnh tề, đeo huy hiệu trước ngực cùng dải băng đỏ thẫm, như thể đang trên đường tới dự một nghi lễ long trọng nào đó.

Người dẫn đầu, cũng chính là Adrian, khẽ nâng cằm, thần sắc thờ ơ nhìn sang.

Đôi mắt xanh đậm lại sắc bén như sói hoang trên thảo nguyên, khi khóa chặt mục tiêu liền mang theo cảm giác áp bức mạnh mẽ.

Người này có khung xương ưu việt, vừa mang đường nét sắc bén như tượng, vừa có sự mềm mại vừa vặn, tựa như tác phẩm đắc ý nhất dưới tay một bậc thầy điêu khắc.

Trong ánh nắng, đường xương mày nhô cao đổ xuống hốc mắt một mảng bóng tối nhỏ, khiến đôi mắt xanh đậm như rừng rậm kia càng thêm sâu thẳm.

Dù chỉ là một cái liếc mắt thoáng qua, nhưng Vân Phù Vũ lại vô cớ sinh ra cảm giác như bị kẻ săn mồi khóa chặt.

Adrian mặc áo sơ mi quân phục, cúc áo mở hờ một chiếc.

Áo khoác quân phục vắt hờ trên vai, dải lụa không biết đã tháo từ lúc nào.

Thế nhưng vai rộng chân dài, dáng người cao lớn thẳng tắp, dù ăn mặc có phần tùy tiện, hắn vẫn mang phong thái xuất chúng khó che giấu.

Rõ ràng bầu không khí nơi này đang căng thẳng, Adrian lại giống như hoàn toàn không nhận ra, thong dong bước tới.

Hoặc cũng có thể là hắn đã sớm nhận ra bầu không khí ấy, chỉ là những người có mặt ở đây đối với hắn chẳng khác gì kiến sâu trùng bọ, không đáng để bận tâm.

Một người đàn ông tóc đen đeo kính đứng phía sau Adrian cười hiền hòa, nhưng lời nói thốt ra lại chẳng nhẹ nhàng chút nào:

"Còn chưa nhập học mà đã ở đây làm cái này...?"

Rõ ràng là một hiểu lầm.

Dù Vân Phù Vũ chỉ lợi dụng Curtis một chút, có thể không bị cản đường thì càng tốt......

Nhưng cảnh tượng này, nhìn thế nào cũng giống một tân sinh bình dân dùng sắc dụ dỗ quý tộc.

Đến khi Adrian tiến lại gần, Vân Phù Vũ mới thấy mái tóc đen của hắn hơi có ánh nước vì mồ hôi, như thể vừa vận động xong.

Rõ ràng lúc nãy từ xa đã liếc mắt một cái liền nhìn trúng Vân Phù Vũ, nhưng khi đi tới, hắn lại hoàn toàn không nhìn cậu lấy một lần.

Đối với Curtis đang hành lễ, hắn càng không có bất kỳ phản ứng nào, ánh mắt thẳng thắn lướt qua.

Chỉ trong khoảnh khắc sượt vai, ánh nhìn lạnh lẽo của hắn quét ngang Curtis như một lưỡi dao.

"Lancelot." Adrian nhàn nhạt lên tiếng.

Người đứng sau bên trái Adrian lập tức hiểu ý:

"Nghi thức nhập học buổi chiều sẽ bắt đầu, các cậu không mau đi báo danh, đứng ở đây làm gì?"

Đám học sinh bình dân như thấy được cứu tinh, anh một câu tôi một câu nói rõ tình hình.

Nghe xong, Lancelot khẽ cau mày: "Thiếu gia Curtis, ngài không có quyền cản trở tân sinh nhập học."

Curtis khịt mũi khinh thường.

"Chỉ là mấy tên bình dân thôi. Không cho nhập học thì đã sao? Đám phế vật không chặn nổi tinh thần lực công kích, có vào học cũng chỉ là bia đỡ đạn chết uổng công."

Ngay giây tiếp theo, sắc mặt gã đột ngột vặn vẹo, cả người mất khống chế, mặt úp xuống đất bị đập mạnh, không sao nhúc nhích được.

Trong tầm nhìn nơi khóe mắt, gã chỉ thấy đôi quân ủng đen của Adrian thong thả bước tới.

Adrian dùng mũi ủng chạm nhẹ lên đầu Curtis, như thể kẻ làm bia đỡ đạn ở đây chính là gã.

"Không có lần sau. Tôi không muốn có kẻ giở trò trong quá trình nhập học."

Gò má Curtis bị ép nghiêng mặt xuống đất, hàm răng nghiến chặt, mặt đỏ bừng, nhưng lại không dám thốt ra nửa câu phản bác.

Lancelot đứng bên cạnh mỉm cười bổ sung:

"Trong số tân sinh bình dân đã hoàn tất đăng ký nhập học, có ba người là dị năng giả tinh thần lực công kích cấp S, tinh thần lực đều cao hơn ngài. Đề nghị ngài trong năm học đầu tiên tập trung nâng cao thực lực, đừng để gia tộc mất mặt trong các giải đấu."

Dù những người này trông cũng là quý tộc kiêu ngạo, nhưng ít nhất họ không dùng thủ đoạn bẩn thỉu để cố tình làm khó bình dân.

𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟
𝓒𝓱𝓲̉ 𝓭𝓪̆𝓷𝓰 𝓽𝓪̣𝓲 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 @𝓹𝓱𝓸𝓷𝓰𝓶𝓲𝓮𝓷𝟗𝟖𝟕𝟔𝟓
𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟

Khu vực đăng ký nhập học nhanh chóng trống trải.

Quyền hạn của Adrian rất cao, trực tiếp để Lancelot tạm thời thay mặt xử lý, hoàn tất thủ tục đăng ký cho nhóm học sinh này.

Lancelot nói: "Thiếu gia Adrian, mời ngài đi chuẩn bị cho nghi thức buổi chiều trước, nơi này một mình tôi xử lý được."

Nhưng Adrian chỉ tùy tiện tựa lưng vào tường.

"Không cần."

Nói xong liền im lặng, không giải thích thêm.

Rõ ràng Adrian không định rời đi, mà cũng chẳng có ý giúp đỡ.

Lancelot đã quen với phong cách hành sự khó đoán của hắn, gật đầu rồi bắt đầu chỉ huy học sinh xếp hàng làm thủ tục.

May mà số người không nhiều. Dù giữa chừng xảy ra vài trắc trở, nhưng hiện tại vẫn chưa đến hạn chót nhập học.

Đám học sinh bình dân đứng xếp hàng đều lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

"...Cầm kỹ giấy tờ cá nhân. Ký túc xá của cậu ở khu C, phòng 0207. Vật dụng thiết yếu sẽ do robot hậu cần chuyển tới."

Lancelot nhập dữ liệu, nói với sinh viên phía trước.

"Người tiếp theo...... Ừm?"

Vân Phù Vũ đưa giấy thông hành cho Lancelot.

Lancelot khẽ nhíu mày, lật qua lật lại xem vài lần.

Vân Phù Vũ bình tĩnh hỏi:
"Có vấn đề gì sao?"

Lancelot nhìn tấm giấy thông hành màu xanh sẫm, tên tuổi, ngoại hình đều không có vấn đề, nhưng....

"Hết hạn quá lâu rồi. Đây là giấy cậu làm từ hồi còn nhỏ đúng không?"

Trong lòng Vân Phù Vũ điên cuồng gọi hệ thống.

Nhưng hệ thống như chết máy, gọi thế nào cũng không có phản hồi.

"Xin lỗi, giấy thông hành của cậu không hợp lệ. Trong phạm vi chức trách, tôi không truy cứu việc cậu dùng giấy quá hạn để đến Trung Ương Tinh bằng cách nào, nhưng với tư cách cá nhân, tôi khuyên cậu nên rời đi."

Không biết từ lúc nào Adrian đã bước tới.

Vóc dáng hắn cao lớn, tay dài chân dài, chỉ tiện tay vươn ra đã rút lấy giấy thông hành từ tay Lancelot, xoay xoay giữa các ngón tay.

"Tịch thu. Cậu có thể đi rồi."

Nói xong liền thật sự xoay người bỏ đi.

Vân Phù Vũ theo bản năng kéo lấy cánh tay Adrian.

"Khoan đã!"

Lực không lớn, nhưng Adrian lại thật sự dừng bước, quay đầu nhìn cậu.

Đôi mắt xanh đậm như sói từ trên cao nhìn xuống, khóa chặt Vân Phù Vũ.

Bị ánh nhìn ấy bao trùm, da đầu Vân Phù Vũ tê dại, đầu óc vận chuyển hết tốc lực:

"Tôi nhớ điều kiện tuyển sinh của học viện, là vượt qua liên hợp quân diễn sau một năm. Không sai chứ?"

Đôi mắt xanh đậm của Adrian nhìn cậu không chút cảm xúc.

"Rồi sao?"

Vân Phù Vũ nhìn thẳng lại, cố gắng khiến ánh mắt mình trông đáng tin hơn một chút.

"Anh có hứng thú đầu tư không? Cho tôi nhập học. Nếu tôi vượt qua diễn tập liên hợp, trở thành học viên chính thức, tôi sẽ để anh sai khiến. Đầu tư một dị năng giả tinh thần lực để bán mạng cho mình, kiểu gì cũng không lỗ. Còn nếu tôi không vượt qua, tôi sẽ hoàn trả học phí của học viện gấp mười lần."

Học phí trường quân đội vốn đã cao ngất, đủ để kéo sập một gia đình bình thường.

Bởi vậy sinh viên bình dân thường phải xin được học bổng mới dám nhập học.

Huống chi là gấp mười lần.

Với kẻ tay trắng như Vân Phù Vũ mà nói, e rằng có đem cả đời ra cũng chưa chắc trả nổi.

Adrian hơi nheo mắt, đánh giá cậu từ trên xuống dưới.

"Chỉ dựa vào cậu?"

Vân Phù Vũ nhìn hắn, ánh mắt mềm mại, ấm áp, trông có vẻ rất dễ bắt nạt, nhưng lời nói ra lại khiến người ta tức chết:

"Anh không dám cược sao?"

Adrian nheo mắt cười như không cười nhìn Vân Phù Vũ.

"Khích tướng lộ liễu quá thì vô dụng. Hơn nữa, tôi cũng không cần cậu trung thành."

Không khí rơi vào khoảng lặng.

Vân Phù Vũ mím môi, tay nắm cánh tay Adrian hơi thả lỏng.

Nhưng Adrian vẫn nhìn chằm chằm cậu, thế là Vân Phù Vũ buộc mình đối diện với đôi mắt xanh ấy.

Màu xanh thẳm đậm đặc, như một viên bảo thạch đắt giá.

Adrian lại lên tiếng, giọng không mang theo ý cười.

Nhưng...

Nhìn vào đôi mắt hắn, Vân Phù Vũ lại vô cớ cảm thấy bên trong dường như đang nhảy nhót một thứ cảm xúc khó nhận ra.

Hưng phấn?

"Nhưng tôi thích đánh cược."

Adrian nhìn cậu, như đang định giá con bài trong tay.

"Gấp mười lần quá ít. Nếu cậu không vượt qua diễn tập quân sự, phải bồi thường gấp một trăm lần học phí."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store