ZingTruyen.Store

[ĐM/DỊCH] Cẩm Nang Sinh Tồn Của Phản Diện Trong Học Viện Quý Tộc

Chương 1: Xuyên sách

phongmien98765

"Kính chào quý hành khách. Phi thuyền sắp hạ cánh xuống tinh cảng số 7 của Trung Ương Tinh. Hôm nay thời tiết quang đãng, tầm nhìn đạt trên cấp ba, tốc độ gió cấp hai. Chúc quý vị có một hành trình vui vẻ tại Trung Ương Tinh......"

Phi hạm xuyên qua tầng mây tiến vào không phận thấp, tầm nhìn lập tức mở rộng. Biển xanh bát ngát vô biên cùng những tòa cao ốc phồn hoa của tinh cảng đồng loạt hiện ra ngoài cửa sổ mạn tàu.

Hành khách đồng loạt chen đến bên cửa kính, vừa ngắm vừa chụp ảnh.

Chỉ có một người vẫn ngồi yên tại chỗ.

Cậu thanh niên dáng người mảnh khảnh, đeo khẩu trang đen, vành mũ kéo rất thấp.

Đôi chân dài bắt chéo, bàn tay thon trắng với các khớp xương rõ nét đặt hờ trên đầu gối, khiến hành khách bên cạnh không nhịn được liếc nhìn thêm vài lần.

Người trẻ tuổi dường như chẳng mấy hứng thú với cảnh sắc hải vực được mệnh danh là viên ngọc bích của Liên Minh.

Từ lúc lên phi thuyền, cậu đã cúi đầu tựa lưng vào ghế, trông như đang lơ mơ ngủ.

Mọi người thấy vậy cũng không để ý thêm, chỉ cho rằng đó là một người trẻ mệt mỏi vì công việc.

Nhưng thực ra Vân Phù Vũ tỉnh táo vô cùng, thậm chí có thể nói là đang căng thẳng.

Bởi vì, người đến bắt cậu có lẽ sắp sửa xuất hiện rồi.

Phi thuyền hạ cánh ổn định, nhưng cửa thông hành vẫn chưa mở.

Không khí trong khoang dần trở nên bất thường, tiếng thì thầm khe khẽ vang lên.

Vài nhân viên bến cảng mặc đồng phục cảnh vụ, trên vai có phù hiệu tinh cảng, bước vào khoang.

"Mong mọi người giữ bình tĩnh và phối hợp kiểm tra định kỳ."

Người ngồi bên cạnh hạ giọng nói nhỏ:

"Kiểm tra định kỳ cái gì, rõ ràng là vụ án xảy ra mấy hôm trước ở lãnh địa Tháp Vĩnh Diệu, ngoài thành phát hiện một quý tộc chết không rõ nguyên nhân!"

"Hệ thống, cậu chắc là không có vấn đề chứ?" Vân Phù Vũ ẩn dưới vành mũ, bất động thanh sắc quan sát động tĩnh trong khoang tàu.

Một giọng máy móc vang lên trong đầu Vân Phù Vũ.

"Mọi dấu vết đều đã được xử lý."
"Họ không bắt được cậu đâu."

...

Ba ngày trước, Vân Phù Vũ tỉnh lại trong trạng thái mất trí nhớ. Đầu óc trống rỗng, không nhớ nổi bất cứ chuyện gì.

Khi mở mắt ra, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là hiện trường một vụ án.

Trước mặt cậu là một quý tộc xấu số, máu thịt bê bết, ngã gục trên mặt đất, đã không còn hô hấp.

Trong đầu cậu còn xuất hiện một hệ thống với mệnh lệnh rõ ràng. Nó yêu cầu cậu che giấu thân phận, sau đó lập tức rời khỏi hiện trường.

"Tình huống hiện tại như sau. Cậu là người xuyên vào thế giới trong sách để làm nhiệm vụ. Tôi là hệ thống phản diện nghịch tập, đã liên kết với cậu."

"Đây là một câu chuyện đam mỹ cẩu huyết, ngược thân ngược tâm.

Nhân vật chính thụ là một thường dân có ngoại hình xuất chúng. Cậu ta bị đưa đi làm tình nhân cho người thừa kế của một đại gia tộc, đồng thời bị sắp xếp theo học tại Học viện Quân sự số Một.

Công là quý tộc khinh thường xuất thân thấp kém của cậu ta, nhưng lại thèm khát thân thể, lấy việc trêu đùa tình cảm của thụ chính làm thú vui.

Sau hàng loạt hiểu lầm và hận thù chồng chất, đến khi nhân vật chính thụ trao nhầm chân tình và hoàn toàn suy sụp, đám quý tộc kia mới ngộ ra thứ gọi là tình yêu.

Từ đó hối hận muộn màng, mở ra màn truy thê hỏa táng tràng."

"Còn cậu là phản diện trong sách, là hòn đá cản đường yêu đương của công thụ.

Thân phận thật của cậu là tầng lớp tội nhân, từng có tiền án nghiêm trọng.

Sau khi bị kết tội, cậu bị bán vào sàn đấu giá ngầm, bị nhốt trong lồng và đem ra đấu giá như một món hàng cao cấp."

"Quý tộc bỏ giá cao mua cậu vì bị vẻ ngoài của cậu mê hoặc.

Hắn cho rằng chỉ cần nhốt cậu lại thì sớm muộn gì cũng có thể khiến cậu nghe lời. Lồng vàng, roi da, dược vật, vô số thủ đoạn. Vừa đánh vừa dỗ, cho rằng cuối cùng cậu sẽ trở thành một sủng vật ngoan ngoãn nghe lời.

Cậu giả vờ thuận theo, thừa lúc đối phương lơ là liền giết chết hắn. Sau đó, cậu lợi dụng tài nguyên của hắn, ngoài ý muốn lấy được thân phận giả ở chợ đen và nhập học Học viện Quân sự số Một.

"Mặc dù cũng rơi vào tay quý tộc, nhưng cậu và nhân vật chính thụ lại khác nhau một trời một vực.

Thụ chính chưa từng làm tổn hại ai, còn cậu thì không những không nắm lấy cơ hội thay đổi vận mệnh, lại còn ghen ghét thụ chính, nhiều lần hãm hại cậu ta.

Cuối cùng, thân phận của cậu bị công chính đang truy thê hỏa táng tràng tra ra.

Trước mặt mọi người, đám quý tộc vạch trần ấn ký tội nhân cùng quá khứ nhơ nhuốc của cậu.

Cậu bị đuổi khỏi học viện trong tiếng mắng chửi, chết thảm bên đường."

"Đó chính là kết cục của cậu trong nguyên tác."

Giọng hệ thống trở nên kích động.

"Nhưng đã là nghịch tập, vậy việc chúng ta phải làm đương nhiên là thay đổi số phận rồi.

Dựa vào cái gì cậu phải bị giẫm dưới chân.

Lát nữa cậu sẽ đến Học viện Quân sự số Một nhập học.

Tay đánh bại nhân vật chính thụ, chân đạp từng tên công, bước lên đỉnh cao nhân sinh!"

Vân Phù Vũ có ý định lên tiếng phản đối. Cậu do dự mở miệng, giọng yếu ớt:

"Thật ra tôi thấy... không tranh cái phúc phần này cũng được. Cốt truyện đáng sợ như vậy, tôi có thể tránh xa bọn họ không? Không nhập học chắc cũng có thể nghịch tập chứ? Hay là chúng ta đi làm công đi?"

Hệ thống lúng túng: "E... là không thể. Nếu không nhập học, cậu sẽ không thể trở về nhà. Nguyên nhân tôi sẽ giải thích sau. Bây giờ chúng ta phải lên đường trước đã."

Vì vậy, Vân Phù Vũ buộc phải đến Học viện Quân sự số Một nằm tại Trung Ương Tinh.

Lúc này, việc kiểm tra của cảnh vụ tinh cảng đã tiến hành đến khu vực ghế ngồi của cậu.

Theo từng bước tiến lại gần của nhân viên cảnh vụ, nhịp tim Vân Phù Vũ càng lúc càng nhanh, lòng bàn tay rịn ra mồ hôi mịn.

Hệ thống: "Thả lỏng đi, tôi đã sửa thông tin của cậu trong hệ thống thân phận rồi, họ không tra ra đâu."

Một nam cảnh vụ viên vừa cúi đầu xem thiết bị, vừa đi đến trước mặt Vân Phù Vũ.

"Vị hành khách này, xin mời cậu tháo khẩu trang và mũ, phối hợp kiểm tra."

Cơ thể nhiều ngày không nghỉ ngơi đã bắt đầu có chút khó chịu.

Vân Phù Vũ sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc mai. Cậu cố gắng giữ vẻ mặt bình ổn, đưa tay tháo mũ xuống.

Nam cảnh vụ viên vừa ngẩng đầu, dung mạo của người trước mắt liền lập tức chiếm trọn tầm nhìn.

Mái tóc đen mềm mại như lông vũ, đôi mắt cũng là sắc đen ôn hòa. Làn da trắng không tì vết.

Chỉ cần ngồi ở đó thôi cũng như khiến khoang tàu vốn trầm lặng bừng sáng hẳn lên.

Chỉ xét ngũ quan thì có thể gọi là kinh diễm, nhưng sắc đen đậm và trắng thuần kia lại vô tình tiết chế phần rực rỡ ấy.

Người này thần sắc uể oải, trông như đang không khỏe.

Khóe môi khẽ mím, hiện ra sắc hồng nhạt yếu ớt. Không rõ là vì thiếu ngủ hay do đeo khẩu trang quá lâu, hàng mi dài rũ xuống có chút ẩm ướt.

Vô cớ khiến người ta đồng thời nảy sinh cả dục vọng phá hoại lẫn ham muốn bảo vệ.

Hành khách xung quanh chú ý tới gương mặt vừa lộ ra, nhỏ giọng trầm trồ.

Cảnh vụ viên sững người một lúc, rồi luống cuống kiểm tra thông tin:

"À... đúng rồi, cậu chỉ cần nhìn vào đây, đừng động. Hành khách bên kia, đang thi hành công vụ, vui lòng không chụp ảnh."

Thảo nào che kín đến vậy. Gương mặt này quả thật quá nổi bật.

"Vân Phù Vũ, nam, 18 tuổi, thường trú tại khu số 7 Nguyên Cổ Tháp, lịch sử di chuyển gần đây..."

Tiếng xác nhận tích tích vang lên, nhịp tim Vân Phù Vũ dần dần trở lại bình thường.

Cảnh vụ viên gật đầu với cậu, ra hiệu kiểm tra kết thúc.

"Chúc cậu có chuyến đi vui vẻ."

Rồi lại không nhịn được, hạ giọng bổ sung:

"Không cần lo lắng, an ninh Trung Ương Tinh rất tốt."

Vân Phù Vũ nhanh chóng đeo lại khẩu trang và mũ, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn."

Giọng nói cũng rất êm tai.

"Là minh tinh à?"
"Chưa từng thấy qua."

Vân Phù Vũ làm ngơ những lời bàn tán xung quanh, xách hành lý ít ỏi của mình, nhanh chóng đứng dậy rời đi.

𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟
𝓒𝓱𝓲̉ 𝓭𝓪̆𝓷𝓰 𝓽𝓪̣𝓲 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 @𝓹𝓱𝓸𝓷𝓰𝓶𝓲𝓮𝓷𝟗𝟖𝟕𝟔𝟓
𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟

Học viện Quân sự số Một của Trung Ương Tinh tọa lạc trên một hòn đảo nhân tạo khổng lồ giữa vùng biển Sapphire.

Nơi đây phong cảnh ưu mỹ, khí hậu ôn hòa ẩm ướt. Vị trí địa lý được thiên nhiên ưu ái khiến khuôn viên trường quanh năm như xuân.

Nhưng đồng thời, nơi này cũng hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Chỉ có phi hành khí chuyên dụng đưa đón sinh viên nhập học mới được phép qua lại giữa tinh cảng và học viện.

Vân Phù Vũ liên tục tăng tốc, cuối cùng cũng kịp ngồi lên chuyến phi hành khí cuối cùng tiến về học viện trước buổi trưa.

Sau khi chuyến này rời đi, lối nhập học năm nay sẽ chính thức đóng lại.

"Học viện Quân sự số Một là trường quân sự mạnh nhất của Liên minh Thất Tháp, cũng là một học viện quân đội của quý tộc. Hầu hết sinh viên ở đây đều xuất thân từ các gia tộc quyền lực..."

Hệ thống tranh thủ thời gian trên phi hành khí để giới thiệu.

"Nhưng nơi này cũng chưa từng hạn chế học sinh bình dân báo danh nhập học, chỉ cần cậu dám đến."

"Không cần thi, cũng không cần nộp đơn. Chỉ cần chưa đủ 19 tuổi, là có thể nhập học."

Điều kiện dễ dãi bất thường.

Hệ thống giải thích: "Sở dĩ không hạn chế điều kiện nhập học, là vì tất cả tân sinh đều phải tham gia diễn tập quân sự liên hợp sau một năm. Tỷ lệ tử vong trong diễn tập rất cao. Vượt qua thì trở thành sinh viên chính thức, không vượt qua thì coi như xui xẻo."

Vân Phù Vũ mệt mỏi tựa lưng vào ghế, khép hờ mắt.

"Nghe như đi chịu chết vậy."

Hệ thống lập tức phản bác:

"Không phải. Chỉ là hiện tại cậu còn yếu, nhưng tiềm lực thì rất lớn."

"À đúng rồi, trong lịch sử học viện chưa từng có tội nhân nhập học. Cậu nhất định phải giấu cho kỹ, nếu thân phận tội nhân bị phát hiện, e rằng sẽ bị bắt lại, vĩnh viễn không thể về nhà."

Hệ thống tiếp tục trấn an:

"Nhưng cũng không cần quá lo, tôi đã xóa thông tin thân phận của cậu trong hệ thống đăng ký rồi, cậu chỉ cần che giấu ấn ký tội nhân là được."

Vân Phù Vũ đưa tay phủ lên vị trí hơi lệch xuống sau gáy. Dưới lớp y phục che đậy, dấu ấn tội nhân nơi đó dường như đang hơi nóng lên.

"Ấn ký Tội Nhân" là hình phạt do phái chủ trương phế bỏ tử hình tuyên cho những tội phạm bị xem là không thể cứu vãn.

Để chuộc tội, tội nhân sẽ bị tước đoạt nhân quyền, quyền lợi không còn được pháp luật bảo vệ.

Cũng chính vì thế, nguyên chủ mới lưu lạc sàn đấu giá ngầm, rồi bị một quý tộc bỏ giá cao mua về.

Rõ ràng, kẻ đó để mắt đến vẻ ngoài quá mức dụ người của nguyên chủ.

Dù sao cũng không có nhân quyền, muốn chơi đùa thế nào cũng được.

Không có chỗ trốn, chỉ có thể mặc người định đoạt.

Nếu bị làm quá mức, cũng chỉ biết rơi nước mắt vô dụng.

Gương mặt ướt đẫm nước mắt, dán lên bàn tay đeo nhẫn quyền lực của quý tộc, giống như một con vật nhỏ cọ cọ lấy lòng chủ nhân.

Khẩn cầu một chút thương hại.

Nhưng cho dù có kinh hoảng đến đâu, cũng tuyệt đối không thể thoát khỏi lòng bàn tay của quý tộc, chỉ có thể ngoan ngoãn phục bên cạnh.

Giống như những nô lệ xinh đẹp cổ xưa.

Đủ để thỏa mãn những dục vọng thấp kém và bẩn thỉu nhất của giới quý tộc.

Chỉ tiếc rằng, đóa hoa trông có vẻ mỏng manh yếu ớt này, thực chất lại là loài rắn nguy hiểm đầy miệng độc dịch.

Cho nên kẻ mua nó đã phải bỏ mạng.

𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟
𝓒𝓱𝓲̉ 𝓭𝓪̆𝓷𝓰 𝓽𝓪̣𝓲 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 @𝓹𝓱𝓸𝓷𝓰𝓶𝓲𝓮𝓷𝟗𝟖𝟕𝟔𝟓
𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟

Phi hành khí lướt đi êm ái và nhanh chóng.

Chẳng bao lâu sau, dáng hình của học viện quân đội đã hiện ra trên mặt biển mênh mông.

Trước mắt là một hòn đảo nhân tạo khổng lồ, chính là khu trung tâm của Học viện Quân đội Đệ Nhất. Nhà trường không tiếc tiền của, dựng nên giữa lòng đại dương một thành phố thu nhỏ. Quần thể kiến trúc được quy hoạch ngay ngắn, đầy đủ mọi tiện nghi sinh hoạt. Xung quanh chủ đảo là vô số đảo nhân tạo cỡ nhỏ, dày đặc như sao trời, nối liền với nhau bằng những cây cầu dài.

Hội học sinh ở trung tâm khuôn viên, là nơi sinh viên năm nhất làm thủ tục nhập học.

Ngày thường, tòa nhà này hiếm khi đông người, hành lang luôn yên tĩnh.

Thế nhưng hôm nay lại náo loạn khác thường.

"Tại sao lại không cho tôi vào làm thủ tục?"

"Làm ơn cho tôi vào trước đi, sắp đến hạn cuối rồi!"

Khi Vân Phù Vũ đến nơi, cậu cùng nhóm tân sinh bình dân này bị chặn lại bên ngoài cổng lớn.

Vài học sinh quý tộc mặc đồng phục đứng chắn lối, vẻ mặt kiêu căng, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống.

Tên quý tộc cầm đầu nhếch môi cười khinh miệt, từ trên cao nhìn bọn họ: "Thì sao?"

Một tân sinh bình dân gần như sắp khóc, run rẩy đưa giấy thông hành lên.

Nhưng nhóm quý tộc kia nhìn cũng chẳng buồn nhìn, còn nhíu mày né sang một bên đầy ghét bỏ.

"Cậu rửa tay chưa, đừng chạm vào tôi."

Ngay sau đó, tên quý tộc cầm đầu lại quay sang lôi kéo một nam sinh bình dân trông khá dễ thương.

"Tôi đã nói rồi, cậu đi uống với tôi hai ly, tôi sẽ cho tất cả các cậu vào đăng ký nhập học. Kết bạn thôi mà, có làm sao đâu, cậu nói xem, đúng không?"

Gã nở nụ cười đầy ác ý, thô bạo giữ chặt cổ tay nam sinh kia.

Mấy quý tộc phía sau cười cười nghiêng ngả, thậm chí có người còn rút thiết bị liên lạc ra chụp ảnh.

Khuôn mặt vốn trắng trẻo của nam sinh lập tức đỏ bừng, vừa sợ hãi vừa hoảng loạn, cố vùng tay ra.

"Còn không đồng ý, đồng bạn của cậu đều không thể nhập học đâu."

Tên quý tộc thong thả đảo mắt qua đám tân sinh đang chen chúc trước cửa.

Nam sinh kia càng thêm run rẩy: "Sao các cậu có thể ỷ thế hiếp người như vậy, nhà trường sẽ không cho phép đâu..."

"Người ta đã nói là sẽ không làm gì cậu rồi, cậu cứ đồng ý đi, đừng liên lụy mọi người không được nhập học chứ."

Trong đám sinh viên bình dân bắt đầu có người bất mãn càu nhàu.

Người bên cạnh lập tức kéo hắn một cái, bảo hắn đừng nói bừa, nhưng người kia đã không kiềm chế được.

"Đúng vậy, dù sao cũng ở trong trường, có thể xảy ra chuyện gì chứ......"
Có người cũng gật đầu phụ họa theo.

Nam sinh bình dân gần như bật khóc, quay đầu nhìn bọn họ:

"Các cậu... sao các cậu cũng như vậy..."

Vân Phù Vũ lặng lẽ đứng nép ở phía sau đám đông.

Đúng lúc này, Vân Phù Vũ chú ý đến bên cạnh có một tân sinh bình dân cao lớn, dường như đã nhẫn nhịn đến cực hạn, nắm đấm siết chặt kêu răng rắc, ánh mắt khóa chặt tên quý tộc cầm đầu.

Tên quý tộc đó là người có tinh thần lực cấp cao, năng lực cảm nhận vô cùng nhạy bén. Ngay từ khoảnh khắc bị nhìn chằm chằm, ánh mắt gã đã chuyển sang.

Khóe môi gã kéo ra một nụ cười hưng phấn pha chút tàn nhẫn.

Vân Phù Vũ thầm thấy không ổn.

Hệ thống lập tức lên tiếng:

"Ngăn hắn lại. Không thể để họ đánh nhau."

Vừa dứt lời, tân sinh cao lớn kia đã lao thẳng ra phía trước!

Vân Phù Vũ chỉ kịp dùng hết sức ôm chặt lấy cánh tay đối phương:

"Bình tĩnh lại đi!"

Nhưng người này sức quá lớn, một quyền vung ra, kéo theo cả Vân Phù Vũ suýt nữa cũng ngã nhào theo.

Những sinh viên bình dân khác cũng vội vàng xúm vào ngăn lại, hạ giọng khuyên can: "Bình tĩnh! Đừng động thủ, tôi không muốn còn chưa nhập học đã bị đuổi đi đâu!"

"Buông tôi ra! Đông người thế này mà còn sợ hắn sao, các cậu thật là..."

Người kia quay đầu gầm lên, dùng sức hất Vân Phù Vũ ra.

Vân Phù Vũ vốn đã mấy ngày không nghỉ ngơi, bị đẩy một cái liền không đứng vững, trực tiếp ngã xuống đất.

Chiếc mũ vốn kéo thấp cũng lăn đi mất.

"A..."

Vân Phù Vũ choáng váng nằm trên đất, phải mất một lúc mới gắng gượng chống người ngồi dậy.

Cổ tay dường như bị trẹo nhẹ, khớp xương truyền đến một cơn đau âm ỉ.

"Đau quá......"

Xung quanh không biết từ lúc nào đã yên tĩnh hẳn.

Vân Phù Vũ mờ mịt ngẩng đầu lên.

Mấy quý tộc ban nãy còn đứng ngồi thản nhiên, giờ đều đang nhìn cậu.

Có kẻ nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Có kẻ nở nụ cười mập mờ, ánh mắt lướt qua gương mặt cậu, khiến người ta khó chịu.

Thật đúng là...

Một cơn gió biển thổi qua.

Tóc mái mềm mịn như lông vũ khẽ bay lên, để lộ chóp mũi hơi đỏ.

Có lẽ vì cú ngã đau, cậu khẽ cau mày, ngẩng gương mặt vừa chật vật vừa đáng thương lên, ánh mắt hoang mang nhìn về phía trước.

Nhận ra mình bị chú ý, cậu lại hoảng hốt cụp mắt xuống.

Dưới ánh nắng chính ngọ, làn da được chiếu rọi đến mức gần như trắng trong suốt.

Hàng mi dài rũ xuống, đổ bóng mờ như cánh bướm trên gương mặt thanh tú tựa tranh vẽ.

Đảo biển trung tâm quanh năm ấm áp, chưa từng có tuyết rơi.

Thế nhưng người trước mắt lại mong manh đến mức tựa như một nắm tuyết mới.

Chỉ cần sơ sẩy một chút, tuyết sẽ tan.

Tên quý tộc cầm đầu bỗng nhiên lại nở nụ cười: "Cậu cũng là bình dân à?"

Vân Phù Vũ theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.

Nhưng bầu không khí quá yên tĩnh, cậu vẫn khẽ gật đầu.

Tên quý tộc thong thả bước tới, ánh mắt lướt qua cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của cậu, dừng lại một thoáng đầy ẩn ý.

Cổ tay thật nhỏ.

Có lẽ chỉ cần một bàn tay là có thể khống chế cả hai cổ tay.

"Tôi đổi ý rồi."

"Cậu cầu xin tôi, tôi sẽ cho tất cả các cậu vào."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store