ZingTruyen.Store

DẠY KÈM [HÀNH ÂN/ GIANG LÝ] - SÓI ÔM THỎ

PHẦN 6 🔞

soiomtho

========================

Giang Hành cắn môi hít một hơi sâu cố nín nhịn, hầu kết trượt trượt lên xuống liên tục. Con thỏ nhỏ này, suốt thời gian vào đoàn, hai người phải luôn nín nhịn, một phần để đảm bảo sức khỏe, một phần sợ người khác bắt gặp nên chỉ thỉnh thoảng mới an ủi cho nhau đôi chút. Điều ấy đã khiến hắn phát điên lên trong thời gian đó. Vậy mà bây giờ, thỏ nhỏ này lại mượn rượu làm càn, khiêu khích hắn đến vậy, hỏi hắn phải làm sao đây?

Hắn bắt lấy khuôn mặt đỏ hồng vì men rượu của ai kia, hai tay giữ chặt hai bên má, nghiến răng cảnh cáo.

- "Lý Phái Ân! Anh mà còn khiêu khích em thêm một lần nào thì em sẽ không nương tay với anh nữa đâu. Lúc đó đừng trách em thấy người say mà chiếm tiện nghi"

- "Giang Hànhhh! Thích em... rất muốn em!", Lý Phái Ân vòng tay ôm lấy cổ, ánh mắt long lanh hướng về phía người yêu cao lớn của mình.

Giang Hành thực sự bị con thỏ nhỏ này khiêu khích đến mất đi lý trí. Hắn mặc kệ người trong lòng say hay tỉnh, cúi xuống trực tiếp nuốt trọn đôi môi đỏ mọng vừa nói ra những lời yêu thương đó. Hắn muốn anh đến bức bối và thực sự là đến giờ phút này, hắn không nhịn nổi nữa rồi.

Hai đôi môi quấn quýt quyện vào nhau, tiếng động ướt át ngày càng chói tai hơn trong không gian yên tĩnh. Lý Phái Ân bị men rượu hun đến mê muội, vụng về đuổi theo nhịp điệu của người thương. Giang Hành thì vẫn thế, thành thục và chuyên nghiệp thăm dò từng ngõ ngách trong khuôn miệng xinh xắn kia. Môi của bảo bối nhà hắn rất mọng, khi hôn lên cảm giác tốt đến nghiện. Hắn ngấu nghiến đôi môi mềm, sau đó còn gấp rút mà xâm nhập sâu mút lấy chiếc lưỡi đỏ hồng thấm đẫm hơi men.

Lý Phái Ân còn đang duy trì tư thế ngửa đầu, cổ có chút mỏi, bàn tay ấm vỗ nhẹ vào lồng ngực rắn chắc. Giang Hành cười thầm trong đầu, người thương của hắn mỗi lần thân mật đều bị hắn hôn đến hít thở không thông. Hắn đã nhiều lần vừa hôn vừa nhắc nhở người thương học cách điều chỉnh nhịp thở, thế nhưng người này lần nào khi bị hắn hôn sâu đều nhanh chóng vỗ ngực xin hàng.

Vậy mà hôm nay, người này ấy thế mà dám mượn rượu khiêu khích hắn, hắn sẽ phạt cậu thêm một lúc nữa. Hắn càng ra sức mút chặt chiếc lưỡi non mềm, người thương của hắn vì hít thở khó nhọc cuối cùng cũng chẳng nhịn nổi mà rên lên một tiếng. Giang Hành yêu đến chết cái âm thanh gợi tình này, tốc độ dây dưa càng dữ dội hơn. Lý Phái Ân lúc này chẳng thể phản kháng, miệng há ra, nước bọt cũng vì thế mà trượt dài sang hai bên khóe miệng, long lanh rồi nhanh chóng lan xuống cần cổ xinh đẹp bóng loáng.

Giang Hành như cuồng loạn, càng ra sức đẩy nụ hôn sâu theo nhịp điệu nhanh hơn, người trong lòng hắn cuối cùng cũng bị hắn hôn đến mềm nhũn mà xụi xuống. Giang Hành nhanh tay đỡ lấy eo của cậu, một tay khác nâng người thương lên ngang tầm mặt mình để cậu đỡ mỏi cổ hơn.

Tiếng rên từ khe hở giữa hai đôi môi tràn ra mỗi lúc một kích thích trần trí của Giang Hành. Hắn xốc Lý Phái Ân ngồi thẳng lên, một đường thuận tay mà cởi hết bộ đồ ngủ lụa vừa được hắn tận tay mặc vào khi nãy. Sau đó, hắn cũng vội vàng giật phăng chiếc áo choàng tắm ném sang một bên, trực tiếp đè ngửa người kia xuống giường. Suốt cả quá trình, hai đôi môi chưa từng dứt ra dù chỉ một chút.

- "Em... ưm... Giang Hành. Nhanh lên một chút... ưmmm", Lý Phái Ân cố gắng tranh thủ lúc Giang Hành buông lỏng nụ hôn, khẽ khàng đòi hỏi.

- "Em phải nới lỏng cho anh trước đã, anh chặt như vậy, không làm cẩn thận sẽ khiến anh đau đó"

Giang Hành vừa nói, bàn tay liền không nhanh không chậm với lấy lọ gel b.ôi trơn ở đầu giường, mở nắp bóp xuống. Gel b.ôi t.rơn chảy dài trượt xuống khe hẹp giữa cặp m.ông căng tròn. Tay Giang Hành xoa lấy lớp gel trơn trượt, quen thuộc mà chen vào lối nhỏ của ai kia.

Lý Phái Ân còn đang đê mê vì nụ hôn sâu, ánh mắt mơ màng không tiêu cự. Thế nhưng khi ngón tay mang theo gel bôi lạnh lùng chạm vào khe hẹp, cậu vô thức ưỡn người rùng mình. Ngón tay thon dài thuần thục mơn trớn ở lối vào, thành công trêu chọc người đang bị hơi men phủ hồng cơ thể kia.

- "Em... Nhanh lên đi mà! Ưmmm"

Phái Ân chẳng thể kìm chế, ngửa cổ há miệng mà mút lấy cần cổ của người phía trên. Giang Hành bị kích thích, lực đạo trên tay cũng vô thức đẩy nhanh hơn. Ba ngón tay dài liên tục ra vào nới lỏng hậu huyệt, mỗi lần rút ra đều kéo theo d.âm thủy ướt đẫm. Mãi đến khi cửa huyệt đã mềm xốp, hắn mới nhanh chóng rút tay ra, cầm lấy phân thân đã sớm cương cứng, thẳng lưng tiến vào.

Người nằm dưới bị phân thân to lớn đột nhiên tiến vào, cả cơ thể bỗng chốc run lên. Dù đã làm với nhau nhiều lần, Phái Ân vẫn chưa bao giờ ngừng cảm thán về kích cỡ của thứ kia. Cả hậu huyệt nhỏ hẹp phải kéo căng hết cỡ để tiếp nhận phân thân to lớn, cảm giác bị nhồi đầy khiến cậu chẳng thể nhịn mà rên lên một tiếng dài.

Từng đợt đưa đẩy dồn dập tấn công khiến não bộ của cậu trở nên trống rỗng, chỉ còn tràn ngập ham muốn nguyên thủy nhất len lỏi vào từng chân tơ kẽ tóc. Phái Ân ngửa cổ rên lớn, cả người đung đưa theo nhịp điệu đâm rút của người phía trên. Hắn đã nhịn quá lâu rồi, giờ đây được giải phong ấn càng trở nên điên cuồng hơn trước. Họ Lý nhanh chóng bị hắn lật người úp sấp, bàn tay to lớn tóm lấy phần eo nhỏ kéo về phía mình, mông tròn càng vểnh cao hơn trông đến là đẹp mắt.

Hắn mê mẩn đường cong sống lưng của Phái Ân, càng mê hơn là chiếc eo nhỏ vừa gọn trong lòng bàn tay hắn của ai kia. Với tư thế này, hắn có thể ngắm trọn những thứ xinh đẹp ấy. Hắn ưỡn thẳng lưng thúc tới, bàn tay to nhanh chóng tóm lấy hai cánh tay của người kia mà giữ chặt sau lưng. Lý Phái Ân mất đi đôi tay chống đỡ, cả người tiếp xúc thẳng với ga giường mềm mại bằng lông mịn, lồng ngực có chút ngứa ngáy. Cặp đào căng mẩy lúc này càng được kéo lên cao hơn, hậu huyệt ửng đỏ non mềm hiện ra trước mắt khiến Giang Hành cảm thấy bản thân mình thực sự không ổn rồi.

Mỗi lần hắn thúc tới, người bên dưới chẳng thể cưỡng lại mà bị đẩy mạnh về phía trước. Một bên má Lý Phái Ân áp lên trên gối, ma sát cọ qua cọ lại một hồi đỏ cả lên. Cậu rên rỉ thấp giọng.

- "Em... Bỏ tay anh ra, anh.. khó chịu... a~~~...

- "Muốn thì phải làm sao?", Giang Hành vừa nói vừa hung hăng thúc tới, bàn tay rảnh rỗi còn lại phát mạnh lên quả đào mọng trước mặt.

- "A~~~... Xin em mà... bảo bối...", người bên dưới rên rỉ khẽ nói, cả cơ thể vẫn không ngừng rung lên vì lực đạo mạnh mẽ của người phía trên.

- "Nói to lên, em muốn nghe lại. Rên lên cho em"

- "Em... A~~~... Xin em mà...Ư~~~"

Giang Hành được như ý, chậm chạp thả hai cánh tay của người thương ra, cả người phủ xuống đè lên tấm lưng bóng loáng. Bàn tay to lớn nắm lấy hai má, ép ai kia ngoảnh ra phía mình rồi nhắm đến đôi môi mọng mà liếm cắn. Những tiếng rên rỉ của ai kia cứ thế trôi tuột vào miệng hắn, hắn tham lam đến mức những âm thanh dù là nhỏ nhất của người này cũng muốn cất giữ lấy cho riêng mình.

Một hồi lâu sau, hai đôi môi mới quyến luyến tách nhau ra kéo theo một sợi chỉ bạc long lanh chói mắt. Lý Phái Ân ngửa cổ thở, cậu thường xuyên bị người kia rút cạn không khí mỗi khi hôn. Trước đây, mỗi khi cậu đọc những truyện miêu tả về người có thể bị hôn đến xụi lơ, cậu thường xì xì vài lần, bĩu môi tại sao có thể viết quá đến mức đó. Nhưng đến khi thực sự là người lâm trận, Lý Phái Ân mới biết, khi hôn sâu thực sự cậu có thể bị người kia hành cho mềm nhũn cả người.

Không để cậu thở thêm, người ở phía trên đã thành thục xoay người cậu lại, nơi giao hợp kia ấy thế mà vẫn không tách nhau ra. Phân thân xoay tròn trong hậu huyệt khiến Lý Phái Ân còn đang thiếu dưỡng khí càng khó thở hơn, sự ma sát này lần nào diễn ra cũng có thể khiến cậu mất đi lý trí. Cả người cậu run lên, giật nhẹ. Bàn tay còn đang mất sức nhanh chóng đưa lên ôm lấy gáy người ở trên, giọng nói đượm mùi nũng nịu.

- "Em... đừng động... cho anh nghỉ một chút đã!", Lý Phái Ân thở dốc, cố gắng nói ra từng chữ một.

- "Bảo bối, tại sao mấy tháng qua chúng ta thân mật ít hơn mà anh lại yếu đi như thế chứ. Chỉ một chút kích thích này đã không chịu nổi rồi sao? Em còn chưa ra lần nào mà anh đã ướt đẫm rồi này!"

Hắn vừa nói vừa liếc mắt xuống dòng dịch nóng màu trắng đục còn mới đang chảy dài trên bụng ai kia. Người bên dưới cả thân người đỏ ửng như tôm luộc, hơi thở gấp gấp khiến lồng ngực phập phồng liên tục, phần ngực bụng bị dính đầy dịch thể nhớp nháp. Giang Hành nhẹ nhàng cúi xuống, hé miệng liếm cắn hạt đậu nhỏ trước ngực người thương, hàm răng sắc day day nhẹ. Lý Phái Ân còn chưa qua cơn kích tình khi lên đỉnh lại bị hành vi đụng chạm này làm cho rối bù đầu óc, miệng nhỏ khe khẽ rên lên. Cậu vô thức choàng tay ôm lấy người phía trên, ngực hơi ưỡn lên như đòi hỏi nhiều hơn, cả người rần rần m.á.u nóng vì sự kích thích mà người kia mang lại.

Thấy người thương đã trầm mê lạc lối, Giang Hành lại bắt đầu luận động. Hắn ranh mãnh liên tục nghiền ép vào điểm nhạy cảm sâu bên trong hậu huyệt, mỗi lần đâm vào đều dùng lực đạo cực mạnh để tiến đến tận cùng. Lý Phái Ân sảng khoái đến mức chẳng thể rên lên thành tiếng, hàm răng trắng cắn chặt khiến đôi môi đỏ thẫm một màu. Giang Hành đột ngột dừng động tác, cúi xuống vừa liếm lên môi người thương vừa khẽ đe dọa.

- "Vẫn không bỏ được thói quen khi cao trào thì cắn môi đi hả, bảo bối? Nếu anh còn cắn đôi môi yêu thích này của em, em sẽ không tha cho anh đâu. Nào, nhả môi ra, rên rõ ràng lên cho em!"

Lý Phái Ân bị dục vọng đánh úp trở nên bướng bỉnh, cậu lắc lắc đầu, mắt nhắm nghiền, hàm răng vẫn kiên định cắn chặt vào môi. Giang Hành thấy người kia không nghe lời, chầm chậm rút phân thân ra khỏi hậu huyệt. Cảm giác bị lấp đầy đột nhiên mất đi khiến người sắp đạt cao trào như Lý Phái Ân bức bối, hờn trách mà đưa hai tay túm lấy eo người trên, dùng sức lực nhỏ bé mà giữ lại.

- "Đừng... Không cho em rút ra", ai đó dùng giọng mũi nũng nịu nói.

- "Nhưng bảo bối hôm nay đã không nghe lời", Giang Hành từ trên nhìn xuống, ánh mắt mang theo vài phần áp bức, phân thân đã rút ra gần hết. Phần thịt mềm xung quanh hậu huyệt hồng hào bám chặt lấy vật to lớn của ai kia, giống như chủ nhân nó đang cố gắng giữ lại không cho phân thân ấy bị kéo ra ngoài.

- "Nhưng... em làm anh rất dễ chịu... anh thực sự không nhịn được", người bên dưới rầu rĩ đáp.

- "Em thích nghe tiếng anh rên lên mỗi khi em đâm vào. Nếu anh cắn môi như vậy, em sẽ không thể nghe âm thanh d.âm đ.ãng đó của anh nữa. Ngoan. Nghe lời!", Giang Hành dịu dàng như dỗ trẻ nhỏ, thành công nhận được cái gật đầu từ người thương.

- "Em... tiếp tục đi chứ... anh đã đồng ý nghe lời rồi mà", Lý Phái Ân thấy người kia vẫn không động, bụng dưới nhộn nhạo nóng bỏng, mông nhỏ cử động cố gắng chèn xuống để phân thân của ai kia đâm sâu vào trong.

Giang Hành thấy hành động này, ác ý dùng tay giữ eo người bên dưới không cho tiến đến, lại lùi hông để phân thân rút sâu ra ngoài, chỉ để lại phần đầu bên trong hậu huyệt. Lý Phái Ân bị trêu ghẹo đến ấm ức đỏ hoe vành mắt, ngước lên nhìn người kia với ánh mắt giận dỗi long lanh nước. Giang Hành khẽ cúi xuống trầm giọng.

- "Phạt anh vì dám bướng bỉnh với em. Vốn dĩ hôm nay em đã định tha cho anh rồi, vậy mà con thỏ nhỏ say men nhà anh còn liên tục làm càn".

Hắn cúi xuống, bàn tay tóm lấy cặp chân dài của người thương nâng lên đặt vào vai. Lý Phái Ân bị xốc lên đột ngột, hai tay chới với bám chặt vào cánh tay rắn chặt của Giang Hành. Đầu nhỏ lại tiếp tục lắc lắc, giọng sữa lần nữa vang lên.

- "Không muốn... Tư thế này... em luôn vào rất sâu khiến anh không thể thở được... Ư ư~~~~~"

Chẳng để người kia kịp nói hết câu, Giang Hành đã nhanh chóng ưỡn hông thúc tới. Lý Phái Ân nháy mắt bị vật to lớn nhồi đầy, miệng há ra mà không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Cả người cậu chỉ còn phần đầu và thân trên còn chạm nhẹ vào ga giường, phần dưới đã bị Giang Hành nhấc bổng cả lên, dùng hết lực mà đâm đâm rút rút. Mười ngón tay cấu chặt vào bắp tay ai kia, tạo thành những vệt đỏ dài chạy dọc cánh tay trắng trẻo mà rắn chắc.

Giang Hành giữ nguyên tốc độ, mỗi lần ra vào đều kéo ra và đâm sâu hết mức. Tiếng nhóp nhép từ nơi kết hợp ngày càng rõ hơn, dâm thủy cũng theo đó mà trượt dài xuống hai mép đùi trong trắng nõn của người bên dưới. Lý Phái Ân bị đâm đến mụ mị đầu óc, há miệng phát ra những âm thanh gợi tình xấu hổ. Giang Hành lần nữa cúi xuống luồn tay dưới lưng bế bổng người kia lên, tư thế này khiến phân thân vào sâu đến cực hạn.

Người nhỏ hơn ngửa cổ, ưỡn lưng đón nhận từng cú hất hông từ dưới lên đầy lực đạo, cổ họng khô khốc chỉ có thể phát ra từng tiếng rên hừ hừ đứt quãng. Giang Hành như không biết mệt, để cánh tay dưới đùi người thương, hai bàn tay siết chặt lấy cặp đào căng mẩy mà liên tục nâng lên hạ xuống, âm thanh va chạm nhem nhép vì tư thế này mà càng vang hơn. Mười móng tay cào chặt vào lưng người đang liên tục luận động, Giang Hành khẽ nhíu mày. Thỏ nhỏ này, lại cào người rồi. Mấy nay bận rộn hắn cũng quên không cắt lại móng tay thỏ nhỏ, có lẽ đã dài ra nhiều. Khi nãy cào hắn quả thật có chút đau đau rát rát. Lát nữa, hắn phải cắt móng thỏ ngay mới được.

Triền miên đâm rút thêm một lát, hắn mới cong người thúc sâu vào tận cùng, rùng mình bắn ra dòng t.inh d.ịch nóng bỏng. Lý Phái Ân rên lên một tiếng thật lớn rồi cũng bắn ra, đầu nhỏ xụi lơ ngả rạp vào vai hắn. Giang Hành quyến luyến độ ấm nóng của hậu huyệt thêm một chút rồi mới từ từ rút ra. Vì nhẫn nhịn nhiều ngày, hắn đã xuất ra một lượng lớn, dòng dịch ấm theo động tác của hắn mà tràn ra ngoài nhỏ giọt rơi xuống ướt đẫm một khoảng ga giường xám màu.

Phái Ân được người thương nhẹ nhàng đặt xuống giường, ánh mắt mơ màng nhuốm đầy dục vọng vẫn chăm chú vào phân thân còn đang đứng thẳng kia. Quen nhau đã gần một năm, Giang Hành rất nhiều lần đã dùng miệng an ủi người thương, thế nhưng lại chưa bao giờ đòi hỏi cậu phải giúp đỡ mình bằng cách đó. Chỉ là... hắn không muốn miệng nhỏ của người kia bị đau, bị vấy bẩn vì hắn mà thôi. Có lẽ vậy nên hắn cũng chưa bao giờ biết khoái cảm khi dùng miệng là gì.

Người bên dưới thở gấp gáp một hồi, sao đó nhẹ nhàng bò dậy, ánh mắt vẫn còn nhìn thẳng đến nơi đó. Giang Hành kinh hỷ nhìn theo, đến khi cậu đưa mặt đến gần, hắn mới ngơ ngác mà tỉnh táo.

- "Anh muốn... muốn nó... muốn ngậm lấy nó", Lý Phái Ân ánh mắt đọng nước ửng hồng lên vì vừa mới qua cơn kích tình trông càng có phần mềm yếu, khiêu gợi. Giang Hành hít một hơi thật sâu, sau đó túm lấy khuôn mặt đang muốn hạ xuống, nhẫn nhịn mà nói.

- "Dừng lại. Chờ em một chút. Nơi này chưa được vệ sinh. Bẩn lắm"

Dứt lời, hắn vội vàng xuống giường, bước vào nhà tắm, gấp gáp đến mức quên không đóng cửa. Hắn nhanh chóng với tay lấy lọ dung dịch vệ sinh, chà chà rửa rửa anh bạn tiểu Giang của mình một hồi, sau đó nhanh chóng lau khô rồi lại vội vã ra ngoài. Hắn chỉ là, muốn để thỏ nhỏ của mình được "ăn" một cách sạch sẽ mà thôi.

Lúc hắn bước ra, Lý Phái Ân vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, ngẩn ngơ nhìn theo bóng hắn. Hắn đến gần, cúi người mút nhẹ lên cần cổ người thương, từng chút một tạo ra những vết ấn ký sậm màu trên làn da thơm ngọt. Lý Phái Ân ngửa cổ đón nhận trận mưa hôn cắn, đoán chắc mấy ngày tới sẽ phải quàng khăn rồi mặc áo cao cổ cho xem. Tên nhóc này, mỗi lần đều đam mê trồng cà rốt trên mảnh đất màu mỡ của thỏ nhỏ, nhất định phải để lại thật nhiều dấu vết trên cơ thể cậu mới chịu thỏa mãn mà buông ra.

Khi đôi môi nóng bỏng rời đi, làn da dưới cổ của Lý Phái Ân đã thực sự đỏ ửng hết lên. Cậu không màng đến cảm giác tê dại đang lan ra khắp người, chung thủy cúi đầu hôn lên phần đầu cự vật to lớn đang đứng thẳng kia. Giang Hành cứng người ngay khi đôi môi ấm kia áp vào, ham muốn lạ lẫm càng thúc ép hắn đòi hỏi hơn. Hắn tóm lấy gáy người thương, xoa nắn rồi nhẹ giọng dỗ dành.

- "Bảo bối, há miệng ra một chút. Tiểu Giang thực sự muốn được miệng nhỏ an ủi rồi!"

Lý Phái Ân ngốc lăng nhìn chằm chằm vào vật nhạy cảm to lớn kia, sau đó thành thật cúi xuống, lưỡi nhỏ non mềm thè ra liếm nhẹ quanh gậy thịt một vòng. Giang Hành như muốn bùng cháy vì dự khiêu khích vụng về này. Còn chưa kịp hướng dẫn thêm, người kia đã há miệng, một đường ngậm sâu gần đến gốc.

Cả phân thân đột nhiên được ấm áp bao trùm khiến Giang Hành vô thức hít sâu một hơi. Người kia chậm chạp mút lấy, nhẹ nhàng nuốt nhả không ngừng. Lần đầu tiên được nếm trải cảm giác đê mê này, Giang Hành thực sự không còn tâm trí để ý đến thứ gì, bàn tay to lớn vô thức túm chặt lấy gáy người kia, đưa đẩy giống như đang giúp đỡ nhưng lưng hắn đã âm thầm thúc đến từ lúc nào. Phân thân đi sâu vào cổ họng khiến người bên dưới nghẹn đỏ mặt, đôi mắt long lanh vừa ngậm mút vừa ngước lên nhìn. Giang Hành bị hành động này thiêu đốt, điên cuồng đâm rút thêm một hồi nữa rồi thẳng lưng ưỡn hông mà xuất ra. Lý Phái Ân ngậm lúng búng một miệng dịch nóng, ánh mắt đỏ hồng, cuối cùng hầu kết trượt lên xuống vài lần, thành thật mà nuốt hết tất cả của người kia xuống bụng.

Giang Hành hôn lên đôi môi mềm đã bị phân thân của hắn ma sát đến đỏ mọng, âu yếm mơn trớn. Người kia hé miệng đáp trả, chiếc lưỡi mềm mại lại nhanh chóng bị hắn tóm lấy mà mút chặt khiến cả người cậu tê rần. Triền miên dây dưa thêm vài lần nữa, Giang Hành cuối cùng bế thỏ nhỏ đã mê man vào phòng tắm vệ sinh thân người cho cả hai sạch sẽ, thay vào bộ đồ ngủ bằng lụa mềm mại, sau đó lên giường ôm nhau ngủ thiếp đi đến tận trưa ngày hôm sau.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store