ZingTruyen.Store

Đánh Mất Em

Chương 12 Gây sự

Beatitudo_ND_04

Xem phim xong anh đưa tôi đi dạo một vòng chợ đêm.

Do là trung thu nên các gian hàng ở đây trưng bày chủ yếu là đèn lồng, và bánh trung thu.

Buổi tối nên không khí có chút lạnh hơn, tôi kéo áo khoác kín lại hơn một chút, thế nhưng vẫn còn bàn tay bị hở ra ngoài, mà áo tôi lại không có túi.

Bàn tay tôi vì lạnh mà có hơi tê, đang loay hoay nhìn xung quanh thích thú nên cũng quên bớt cái lạnh.

Chỉ đến khi đột nhiên một bên tay của tôi bị ai đó nắm lấy, bàn tay ấy rất ấm. Tôi quay qua nhìn chủ nhân của bàn tay ấy đang nhìn tôi cười.

Anh ấy cười khiến trái tim tôi rung động, mọi thứ xung quanh như ngừng lại, tôi cảm nhận càng rõ hơn sự ấm áp ở tay, vừa ấm áp mà lại còn có chút ngọt ngào.

Tuy cảm giác này khiến tôi vui vẻ, nhưng nhận ra có hơi không thích hợp, cứ ngại ngùng làm sao đấy. Tôi dè chừng muốn rút tay ra, nhưng vừa động một cái thì anh lại càng nắm chặt hơn.

Tôi nhìn anh, bỗng dưng cảm thấy có gì phải ngại ngùng chứ, thích thì nhích, anh thích nắm, tôi cũng thích cảm giác này.

Tôi tự nhiên nắm lại, hai bàn tay nắm chặt vào nhau. Lục Nguyên cảm nhận được sự thay đổi của tôi, anh ngừng lại mọi hoạt động, quay sang nhìn. Tôi vui vẻ nở một nụ cười ngọt ngào, rồi kéo anh đi vào một tiệm bánh gần đó.

Khoảng hơn 9h, anh định lái xe trở tôi về, nhưng lúc này tôi chợt nhớ ra, hôm nay tôi có hẹn lấy đồ ở một gian hàng trong trung tâm thương mại. Hồi nãy định xem phim xong sẽ đến lấy nhưng mà quên mất.

9h thì trung tâm thương mại vẫn còn hoạt động, thế là tôi nhờ anh đưa tôi đến đó.

Vừa đến thì nhân viên của cửa hàng hiền nhận ra tôi, chào đón nhiệt tình. Tôi nhanh chóng lên tiếng.

- Tôi đến để lấy đồ đã đặt trước của cửa hàng.

Nhân viên nghe thế liền cười hỏi lại.

- Chị cho biết tên và số điện thoại, chúng tôi sẽ đưa ra ạ.

- Tôi tên Mộc Nhiên, só điện thoại 09xxxxxxxx.

Nhân viên nghe xong liền gật đầu chào, rồi lên tiếng.

- Vâng, anh chị đợi một lát, tôi sẽ mang ra ngay.

Nhân viên dẫn tôi là Lục Nguyên đến ngồi ở ghế chờ.

Bỗng Lục Nguyên có điện thoại nên ra ngoài nghe, nên lúc này chỉ còn lại mình tôi và vài nhân viên đang giới thiệu sản phẩm cho khách.

Tôi buồn chán lấy điện thoại ra lướt mạng xã hội.

Đang xem vui vẻ, đột nhiên có người đụng trúng khiến điện thoại trên tay tôi rơi xuống. Vì bất ngờ, không kịp chụp lại, có hơi bực bội cùng tiếc thương cái điện thoại ở dưới đất.

Bỗng phía trên vang lên giọng nữ dẻo kẹo.

- A ôi, tôi sơ ý quá, lỡ đụng trúng cô, rơi điện thoại rồi.

Giọng nói này thật quen, lúc ngửng mặt lên thì đúng là cô ta Tuyết Đình.

Tôi ta vẫn đang cười đắc ý nhìn tôi, chẳng có xíu là áy náy khi đụng trúng người khác, rõ ràng là cô ta cố tình đến gây sự mà.

Mặt tôi vẫn không đổi sắc, lạnh nhạt liếc cô ta một cái rồi lên tiếng.

- Cô đụng trúng tôi mà không xin lỗi à.

Tuyết Đình nghe thế thì bật cười, khiêu khích nói.

- Ối cô nhỏ mọn thế à, chỉ vô tình đụng trúng mà còn bắt người ta xin lỗi.

Tôi nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mặt, thầm hoài nghi nhân sinh, liệu rằng tôi lúc đầu không nên mở miệng nói chuyện với cô ta, bởi vì hình như cô ta không hiểu tiếng người.

Tôi nhìn cô ta kĩ lại một chút, ồ so với lần trước thì lần này cô ta rất khác, cái bụng cũng lớn quá rồi này, tính toán thì chắc cũng hơn 7 tháng đi .

Ùi đã sắp đẻ tới nơi còn có tâm trạng đi gây sự, tôi thật phục con nhỏ này sát đất. Thôi coi như thương đứa bé trong bụng, tôi chẳng thèm chấp nhặt với cô ta nữa, không xin lỗi thì thôi, cũng không sao.

Tôi bỏ qua cô ta, cúi xuống nhặt điện thoại, nhưng vừa nhấc lên, thì đột nhiên có bàn chân dẫm xuống tay tôi.

Quãi đạn thiệt trước, cô ta vẫn chưa buông tha mà cố tình làm thế. Tôi tức giận lớn tiếng.

- Mau nhấc chân lên, cô đừng để tôi nổi điên.

Cô ta vậy mà không những khong nhấc chân lên mà còn dẫm mạnh xuống, tôi đau la lên một tiếng, nhưng lại bị giọng nói giả tạo của cô ta lấn áp.

- Mộc Nhiên, cô đừng có mà độc ác như thế, tôi là phụ nữ mang thai mà cô cũng muốn hành hung à.

Giọng nói của cô ta không nhỏ, cùng với tiếng câu nói tức giận vừa rồi của tôi, thành công thu hút sự chú ý của mọi người. Cô ta cố tình giả làm nạn nhân, trỉ trích tôi bắt nạt phụ nữ có thai.

Máu tôi dồn hết lên não, nhìn cô ta giả tạo trước mặt, cùng bàn tay đau đớn của mình mà vô cùng tức giận. Nếu không phải cô ta đang mang thai thì tôi đã đá vào phát vào cái chân kia rồi.

Mọi người xung quanh chỉ nghe thấy tôi tức giận, cùng với mấy lời giả tạo kia, còn cái chân đang dẫm lên tay tôi lại bị khuất bởi cái ghế nên mọi người không thấy. Thế là họ bắt đầu hùa theo trỉ trích tôi xấu xa khiến cô ta càng đắc ý.

Đang định phản đòn thì lúc này đằng sau tôi vang lên giọng của Lục Nguyên.

- Cô làm gì đấy, mau nhấc chân ra khỏi tay cô ấy ngay.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store