ZingTruyen.Store

Đánh Mất Em

Chương 11 Xem phim

Beatitudo_ND_04

Tôi đang cùng Lục Nguyên ăn tối thì bỗng có điện thoại gọi tới. Nhìn số điện thoại vừa lạ vừa quen, à ừ tôi trí nhớ khá tốt, nhưng lại không bao giờ nhớ số điện thoại, ngay cả số của chính mình mà tôi còn chẳng nhớ nữa là. Tôi bấm vào nhận cuộc gọi.

- Alo.

Đầu dây bên kia rất nhanh vang lên giọng người đàn ông.

- Anh để quên một món đồ ở nhà em, anh có thể qua đó lấy không?

Vào thẳng vấn đề, rất tốt. Anh ta muốn lấy đồ, tôi cũng chẳng có lý do gì mà từ chối.

- Anh qua nhà lấy đi, mật khẩu vẫn như cũ.

Không biết tôi có nghe nhầm không, nhưng khi tôi vừa dứt lời thì bên kia có tiếng cười khẽ. Tôi cũng chẳng quá để ý, liền nhanh chóng kết thúc đoạn hội thoại.

- Không còn gì nữa thì tôi cúp máy đây.

Nói xong tôi cúp luôn, không đợi bên kia nói gì. Ừ thì câu đó của tôi đâu phải hỏi ý anh ta mà là câu nói lịch sự thôi. À còn việc cần làm nữa, lần truo2cs chia tay, tôi chỉ xóa số của anh ta. Bởi vì tôi nghũ anh ta sẽ chẳng gọi làm phiền. Nhưng hiện tại tôi thấy phiền nên mở danh bạ, cho số vừa gọi vào danh sách đen luôn, thế là xong.

Thầm nghĩ có phải bản thân đã quá nhạy cảm rồi không? Nhưng suy đi nghĩ lại vậy là quá hợp lý, lỡ đâu mối tình đầu của anh ta biết anh ta vẫn còn liên lạc cùng tôi, lại nổi khùng nên kiếm tôi đánh ghen thì sao?

Tuy cô ta nói hay đánh cũng chẳng thắng được tôi, nhưng như vậy cũng vẫn rất phiền phức, mà tôi đây ngại nhất là phiền phức.

Ngẫm nghĩ xong, tôi vui vẻ đặt điện thoại xuống, ngửng mặt lên lần nữa liền nhận được một ánh mắt kì lạ từ phía Lục Nguyên, anh nhìn tôi một lúc rồi mới lên tiếng.

- Ai gọi thế?

Tôi thẳng thắn đáp lời.

- Bạn trai cũ.

Lục Nguyên nghe vậy đột nhiên nhíu mày rồi hỏi tiếp.

- Chia tay rồi mà anh ta vẫn gọi cho em làm gì thế?

Tôi uống một ngụm nước rồi mới trả lời.

- Anh ta kêu để quên đồ ở chỗ em, nên muốn đến lấy.

Trả lời xong mới thấy kì kì, tôi ngửng mặt nhìn Lục Nguyên, sao hôm nay anh lại đột nhiên nhiều chuyện thế. Tôi không nhịn được mà cười ranh mãnh lên tiếng.

- Anh từ lúc nào mà có thói xấu thích hỏi chuyện riêng tư của người khác thế? Tính cách này không tốt nha.

Tôi thầm đắc ý vì trêu ghẹo được anh, nhưng chưa được 3 giây thì lại bị anh trêu ngược lại.

- Học từ em chứ ai. Em lúc trước còn nhiều chuyện hơn anh rất nhiều. Có cần anh kể lại để nhớ không?

Tôi đen mặt nhìn anh, đúng là tôi vẫn chỉ là cừu non trước con sói xám đẹp trai này thôi. Không chấp anh nữa, tôi vờ quay đi giận dỗi.

Nhưng anh nhắc đến chuyện lúc trước khiến tôi có chút nhớ, chỉ là cảm thấy bản thân lúc trước sao có thể làm ra mấy cái chuyện ngây thơ vô số tội thế chứ.

Bỏ qua chuyện đó, tôi nhanh chóng ăn xong phần của mình rồi về nhà.

...

Mới đó mà tôi đã làm việc ở thành phố này nửa năm.

Hôm nay là tết trung thu, nên ra đường có chút náo nhiệt, tôi mặc một chiếc váy dài ngang bắp chân màu trắng, khoác thêm một chiếc áo măng tô.

Tuy chỉ mới đầu thu nhưng không khí ở đây lại có chút se lạnh.

Vừa mới ra tới cửa thì liền gặp Lục Nguyên cũng đang định đi đâu đó.

Tôi vui vẻ tiến đến chào anh, nhưng chưa kịp nói thì anh đã lên tiếng hỏi trước.

- Em định đi đâu thế?

- Gần đây có bộ phim em thích mới ra, em đi xem thử.

Anh gật đầu đã hiểu, im lặng không nói gì. Tôi nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, thầm đánh giá, áo thung quần kaki, thêm một chiếc áo măng tô màu đen, phong cách trẻ trung, phóng khoáng, quan trong là gương mặt kia, vẫn rất đẹp trai. Tôi có chút hiếu kì liền lên tiếng hỏi.

- Còn anh, định đi hẹn hò hả?

Anh có chút ngạc nhiên nhìn tôi, nhưng rất nhanh sự ngạc nhiên kia đã biến mất, anh nhẹ gật đầu xác nhận.

Lần này thì tới lượt tôi ngạc nhiên rồi, không ngờ chỉ định trêugheoj anh một tí mà đoán trúng luôn.

Anh thấy tôi tròn mắt ngạc nhiên thì cười ranh ranh mãnh, tiến đến nắm tay, ghé sát vào tai tôi trầm giọng nói nhỏ.

- Hẹn hò cùng em.

Tôi cứng người không biết nói gì, mặc cho anh kéo đi. Đến lúc ngồi ở ghế phụ của xe anh tôi mới tỉnh táo lại một chút.

Tính này tôi lỡ đớp mất rồi, quay qua nhìn anh đang vui vẻ lái xe, lại nghĩ đến câu nói kia.

Người đàn ông lạnh lùng này lại biết nói mấy cái câu mập mờ thế kia.

Ôi thôi rồi, trái tim tôi rung rinh sắp chạy đi mất.

Lại nghĩ đến người bắt đầu là mình, vậy mà người bị xấu hổ cũng là mình, quá thất bại rồi. Con cừu non như tôi vẫn không thể thắng con sói xám này, phải tu luyện nhiều hơn mới được.

Chúng tôi tới rạp chiếu phim ở trung tâm thành phố, coi bộ phim tôi yêu thích.

Không biết Lục Nguyên dùng cách gì mà mua được hai vé ngồi ở vị trí trung tâm, có điều trong rạp chỉ toàn là học sinh trung học, có mỗi hai chúng tôi là hai kẻ già đầu, bởi vì phim tôi muốn xem là Thám tử lừng danh Conan.

Mà sao đi coi phim trinh thám lại toàn là mấy đứa trẻ yêu nhau cơ, nhìn chúng nó vừa coi vừa tình cảm, tôi không tập trung tí nào.

Cứ ngửng mặt lên màn hình 5 giây thì tôi lại ngó qua bên cạnh rồi đằng trước 10 giây, mà chỗ nào cũng như thế mới hấp dẫn chứ.

Đi coi phim mà cũng được ăn cơm chó, cảm thấy cuộc đời mình cũng thật vi diệu.

Thấy tôi cứ ngó ngang ngó dọc, Lục Nguyên liền vỗ vào tay, rồi ghé sát vào tai tôi nói nhỏ.

- Đừng ngó lung tung, tập trung xem phim đi.

Tôi kinh ngạc nhìn anh rồi quay qua tập trung xem phim, có điều thấy hơi lạ, anh nắm lấy tay tôi từ lúc nào, có chút ngại tôi vội vàng rút tay ra, rồi ngồi ngay ngắn tiếp tục xem phim.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store