Có Anh Thế Gian Không Còn Đáng Sợ
Chương 15: Mùa Thu Màu Xám _ Thằng điên nào vậy?
Chap 2: "Thằng điên nào vậy?"
Thiên An đã được bác sĩ cho ra viện vì tình trạng sức khỏe không có gì đáng lo ngại. An Phong đã đến từ sớm để thanh toán viện phí, có lẽ vì cảm thấy có lỗi với cậu sau hành động thô lỗ hôm trước.
Nếu là Thiên An chắc chắn sẽ từ chối cho xem, cả hai cũng không phải mối quan hệ thân thiết mà có thể tự ý để anh ta làm như thế.
Với một người như hắn, việc nhận lời giúp đỡ mà không từ chối là điều hiển nhiên. Sau đó, hắn còn "đặc biệt" được An Phong đưa về nhà. Khoảnh khắc ngồi trên chiếc xe đắt tiền và được người mình thích đưa về khiến tim hắn không ngừng nhảy múa. Khi về đến khu chung cư quen thuộc, hắn rất muốn mời An Phong lên nhà, nhưng lại sợ điều gì đó, nên đành để anh ta ra về trong sự tiếc nuối.
Vào đến nhà, hắn tháo giày rồi lao vào phòng ngủ, nằm vật lên giường. Cơ thể của Thiên An muốn ngủ bù lại đêm qua. Vì mải nghĩ về An Phong mà hắn đã thao thức cả đêm. Thả lỏng người, Thiên An ngáp dài một cái, đôi mi khẽ khép lại và chìm vào giấc ngủ.
[Trên bãi cỏ xanh mướt của trường học, dưới tán cây bằng lăng, hai chàng trai ngồi tựa lưng vào nhau, nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời. Duy An nhẹ nhàng quay lại, đỡ lấy Dương Dương ngả vào lòng mình. Anh dịu dàng xoa đầu Dương Dương, rồi khẽ hỏi:
"Em đang nghĩ gì thế? Dương Dương."
"Anh nói xem, có phải màu hồng mang đến sự hạnh phúc không?"
"Không chỉ hạnh phúc mà nó còn ngọt ngào, như tình yêu của chúng ta nữa."
"Vậy tại sao, lá cờ này lại thiếu đi màu hạnh phúc? Có phải, người như chúng ta không xứng đáng được hạnh phúc không?"
"Ngốc! Sao em lại nghĩ thế?Ai cũng đều xứng đáng được hạnh phúc hết, người như chúng ta thì sao chứ?"
"Vậy anh có sợ không? Sợ, một ngày tình yêu của chúng ta phải đầu hàng trước định kiến của xã hội."
"Tình yêu của chúng ta chỉ thuộc về anh và em, được xây dựng từ nhịp đập của trái tim, từ những nỗ lực không ngừng của cả hai. Nó không dựa trên định kiến của xã hội, cũng không cần xã hội cho phép, mà chỉ cần sự cảm nhận chân thành của riêng chúng ta."
Duy An nhận thấy trong ánh mắt của Dương Dương ẩn chứa nỗi phiền muộn. Anh biết Dương Dương đang lo lắng cho tương lai của họ. Đối với một cặp đôi đồng tính, việc đến với nhau chưa bao giờ là dễ dàng, và việc có thể ở bên nhau lại càng khó khăn gấp bội. Tuy nhiên, Duy An tin rằng chỉ cần cả hai cùng nỗ lực, họ nhất định sẽ được đền đáp xứng đáng.
"Duy An, vậy anh có từng nghĩ đến chuyện chúng ta sẽ kết hôn không?"
"Đương nhiên rồi, anh còn nghĩ đến chuyện sau kết hôn anh và em sẽ có con. Một đứa mang gen của anh, một đứa là gen của em. Một đứa mang họ anh, một đứa mang họ của em. Bốn người chúng ta sẽ sống hạnh phúc tới già."
"Anh không sợ à?"
"Sợ gì chứ? Chỉ cần có em, anh có can đảm làm tất cả."
"Thôi vậy để kiếp sau em và anh sẽ đầu thai vào một gia đình khác, một xã hội khác. Nơi mà không còn tồn tại những định kiến về tình yêu của chúng ta. Rồi, em và anh sẽ lại yêu nhau trong sự chúc phúc của mọi người thay vì những lời miệt thị. Lúc đó, pháp luật cũng công nhận hôn nhân của chúng ta. Anh và em sẽ cùng nuôi những đứa trẻ của hai ta, còn kiếp này mình cứ yêu nhau bình yên thôi anh nhé."
"Ừ! Vậy kiếp này, ta hãy yêu nhau thật lâu và thật bình yên nhé Dương Dương."]
Sau giấc ngủ dài, Thiên An bị cơn đói hành hạ, buộc phải miễn cưỡng dậy tìm đồ ăn. Qua một hồi lục lọi khắp nơi, cậu đành phải ăn tạm mì gói vì nhà đã hết sạch đồ ăn.
Khi Thiên An đang tận hưởng thành quả của mình, hình ảnh hai chàng trai từ giấc mơ vừa rồi bất chợt hiện lên trong tâm trí. Dù không thể nhớ rõ gương mặt của họ, cũng như từng lời họ đã nói với nhau, nhưng cậu biết chắc họ là một đôi.
Có điều, Thiên An cho rằng những câu nói từ hai thanh niên đó sến súa đến mức phi lý. Cậu chưa từng nghĩ trên đời này, có thể tồn tại tình yêu của hai thằng con trai với nhau.
Với Thiên An thì chẳng qua thứ mà được gọi là tình yêu đó, chỉ là để phục vụ nhu cầu tình dục thôi, chứ yêu đương cái quái gì. Mà hai thằng giống đực thì làm ăn được gì?
'Những kẻ coi thường định kiến xã hội thì kết cục thường sẽ không được tốt đẹp đâu.'
Dẫu chỉ là một giấc mơ nhưng nó lại để lại cho Thiên An rất nhiều những cảm xúc lạ thường.
Ting ting!
Sau tiếng chuông báo màn hình điện thoại Thiên An sáng lên. Cầm chiếc điện thoại trên tay, thị giác của cậu va phải dòng tin nhắn quái quỷ.
[Số không có trong danh bạ: Thiên An, em ăn bữa tối chưa?] 19:34
Điện thoại của Thiên An trước giờ không khác gì cái "cục gạch". Nó chỉ có nhiệm vụ để xem giờ và làm chuông báo thức, còn lại hoàn toàn vô dụng. Ngoài nhận những tin nhắn rác, thì gần như cậu không có ai để liên lạc cả. Chẳng hiểu hôm nay từ đâu xuất hiện một tên điên nhắn vào số của cậu.
'Thằng điên nào vậy?'
Sau cái tin nhắn điên rồ đó, hàng loạt những tin nhắn khác lần lượt xuất hiện.
[Số không có trong danh bạ: Anh nên gọi em là Thiên An hay Thái An nhỉ?] 19:45
[Số không có trong danh bạ: Em không nói gì thì anh vẫn sẽ gọi em là Thiên An nhé.] 19:49
[Số không có trong danh bạ: Thiên An, em đã tắm chưa?] 19:51
[Số không có trong danh bạ: Thiên An, em đang làm gì thế?] 19:57
[Số không có trong danh bạ: Thiên An, em có thích chơi game không? Hôm nào đến nhà anh mình cùng chơi nhé.] 20:06
[Số không có trong danh bạ: Thiên An, mai là ngày nghỉ em sẽ làm gì?] 20:09
[Số không có trong danh bạ: Thiên An, mai anh có việc bận rồi, nếu không nhất định sẽ đến đón em cùng đi chơi.] 20:10
[Số không có trong danh bạ: Thiên An, em có nhận được tin nhắn của anh không thế?] 20:35
[Số không có trong danh bạ: Thiên An, em nhận được tin nhắn của anh đúng không, nhắn lại cho anh một tin đi.] 21:37
[Số không có trong danh bạ: Thiên An, em ngủ rồi à, ngủ ngon nhé.] 23:35
Mãi đến nửa đêm chiếc điện thoại của Thiên An mới được nghỉ ngơi.
Là tên quái quỷ nào nghĩ ra trò khủng bố tin nhắn như này chứ. Không ngờ, trên đời lại có lắm kẻ không bình thường như thế. Thiên An thấy mình may mắn khi sinh ra có một bộ não bình thường như này.
Ngày hôm sau.
Vốn dĩ hôm nay là một ngày cuối tuần để nghỉ ngơi, nhưng mà chiếc điện thoại của Thiên An thì lại phải hoạt động hết công xuất vì những tin nhắn "ất ơ" từ một tên ngáo ngơ nào đó.
[Số không có trong danh bạ: Thiên An, chào buổi sáng.] 7:00
[Số không có trong danh bạ: Thiên An, em dậy chưa thế?] 7:24
[Số không có trong danh bạ: Thiên An, em đang ngủ nướng à?] 7:35
[Số không có trong danh bạ: Thiên An, em đã ăn bữa sáng chưa thế?] 8:50
[Số không có trong danh bạ: Thiên An, em đã đi chơi ở đâu trong ngày nghỉ?] 10:12
[Số không có trong danh bạ: Thiên An, Thiên An à.] 11:33
[Số không có trong danh bạ: Thiên An, bữa trưa em ăn gì vậy?] 12:25
[Số không có trong danh bạ: Thiên An, anh vừa ăn bừa trưa xong, đang uống cà phê nè.] 12:26
[Số không có trong danh bạ: Thiên An, anh giờ mới giải quyết xong công việc.] 19:55
[Số không có trong danh bạ: Thiên An, ngày nghỉ của em vui không?] 20:25
[Số không có trong danh bạ: Thiên An, hôm nào mình cùng đi xem phim nhé, em thích thể loại nào?] 21:09
Từ sáng cho đến trưa, từ trưa cho đến tôi. Cả một ngày nghỉ Thiên An chỉ nằm dài và nhận những tin nhắn chết tiệt kia.
[Số không có trong danh bạ: Thiên An, em nhất quyết không trả lời anh đấy à?] 22:00
[Số không có trong danh bạ: Thiên An, nếu em không trả lời, anh sẽ đi ngủ đấy?] 00:45
[Số không có trong danh bạ: [Thiên An, anh ngủ thật đó.] 00:55
[Số không có trong danh bạ: [Thiên An, anh ngủ thật nè.] 01:07
[Số không có trong danh bạ: Thiên An, hẹn mai gặp em tại trường nhé.] 2:00
[Số không có trong danh bạ: Thiên An, em ngủ ngon nhé.] 2:09
Sau gần hai ngày nghiên cứu về kẻ "tội phạm" đang khủng bố tinh thần mình qua tin nhắn, Thiên An vẫn không biết hắn là ai, tên gì, quê quán ở đâu, nghề nghiệp, tôn giáo, quốc tịch hay trình độ học vấn như thế nào. Tuy nhiên, cậu đã tìm ra một manh mối quan trọng: hắn ta là một kẻ cuồng hai chữ "Thiên An". Chưa bao giờ cậu cảm thấy hai từ này ám ảnh đến vậy.
Tác giả: Kiều (Kv. Euphoria)
* * *
====>>> Nếu như bạn yêu thích các tác phẩm mà mình viết thì mong rằng các bạn sẽ đọc thật kỹ và cho mình biết cảm nhận riêng của bạn nha. Đọc đừng quên nhấn theo dõi để nhận thông báo khi có chương mới nữa nè.
===>>> Do lần đầu viết lách nên sẽ có nhiều sai xót, mong rằng mình có thể nhận được lời góp ý mang tính xây dựng và cải thiện ở ngay tại chương đó. Cảm ơn độc giả của tui thật nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store