ZingTruyen.Store

Có Anh Thế Gian Không Còn Đáng Sợ

Chương 16: Mùa Thu Màu Xám _ Chúng ta không cần phải tỏ ra thân thiết.

Bambam_Kieu


Lưu ý: Nhân vật, nội dung, tình tiết trong chuyện đều được sáng tạo nhằm mục đích giải trí, không liên quan đến bất kỳ nhân vật hay sự kiện nào trong cuộc sống, cân nhắc kỹ khi đọc.

Chap 3: "Chúng ta không nhất thiết phải tỏ ra thân thiết."

Hai ngày cuối tuần của Thiên An trở nên thật đáng sợ, khi liên tiếp nhận được tin nhắn của một kẻ điên nào đó. Tin rằng "im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ", Thiên An không đáp lại bất kỳ một tin nhắn nào. Tưởng rằng kế sách này sẽ có hiệu quả với kẻ điên kia, tiếc là mọi chuyện diễn ra không như mong đợi.

[Số không có trong danh bạ: Thiên An, chào buổi sáng.] 7:45

[Số không có trong danh bạ: Thiên An, hẹn gặp em ở trường nhé.] 8:30

[Số không có trong danh bạ: Thiên An, tới trường cẩn thận nhé.] 8:45

'Đầu óc không bình thường mà cũng học cùng trường với mình sao? Chắc bố mẹ hắn ta lắm tiền và nhiều mối quan hệ lắm nhỉ?'

Chẳng biết do chất lượng đầu vào của trường Thiên An theo học thấp, hay bố mẹ kẻ điên kia có quan hệ gì với hiệu trưởng của trường. Cậu chỉ biết thở dài, ngán ngẩm đọc những tin nhắn chết tiệt kia.

[... "Thạch Tú và Thái Khôi chúc quý vị thính giả đang nghe đài một buổi sáng thứ hai đầu tuần ngập tràn niềm vui. "Nơi Có Đôi Tim Cùng Nhịp" sẽ bên cạnh các bạn trong những phút giây tiếp theo."

"Anh Thái Khôi này, một thông tin mà Thạch Tú mới cập nhật được là tác giả của bộ tiểu thuyết 'Lạc Nốt Yêu Thương' là nam giới đó ạ."

"Đây là một thông tin Thái Khôi nghĩ rằng không chỉ Thạch Tú và anh bất ngờ đâu, mà còn rất nhiều các bạn độc giả khác đều bất ngờ."

"Đúng vậy, thậm chí một số nguồn tin còn cho rằng nam tác giả đã từng có một mối tình với một người bạn trai kém mình hai tuổi, không biết anh Thái Khôi đã nghe qua chưa?"

"Anh là người cập nhật thông tin rất nhanh đó Thạch Tú ạ. Thậm chí, anh còn biết rằng mặc dù thông tin về người bạn trai của nam tác giả chưa được xác nhận, nhưng đã có rất nhiều những câu chuyện được thêu dệt lên,..."]

Bước xuống xe bus, Thiên An cảm nhận ngay cơn gió đầu tháng 10 mang theo mùi hoa sữa ngọt ngào tràn ngập khứu giác. Phải rồi, mùa hoa sữa đã đến, đây chính là khoảng thời gian mà những chùm hoa sữa đầu tiên hé nở tạo nên hương thơm thoang thoảng, nhưng vẫn rất ngọt ngào. Hít một hơi thật "no" mùi hương ấy, cậu tiến về phía khu giảng đường chính.

Vừa đặt mông xuống ghế, Thiên An lập tức bắt gặp bóng dáng của kẻ đáng ghét. Cơn hậm hực lại xâm chiếm lấy tâm trí cậu. Nhìn An Phong tiến về phía mình cùng bản mặt tươi rói, Thiên An chỉ biết vang lên tiếng thở dài, và chứng ra bộ mặt đầy bất mãn.

"Thiên An à, chào buổi sáng."

Ơ kìa! Tên rác rưởi đó đang vẫy tay chào cậu. Thật khó tin vào mắt mình, anh ta đổi chiến thuật bắt nạt rồi à? Trước sự chào hỏi nhiệt tình từ An Phong thì cậu quyết định đáp lại bằng một cái nhìn "không hiếu khách", cùng cái nhếch môi chuẩn bài khinh bỉ.

"Thiên An à, sao em lại bơ tin nhắn của anh vậy? Anh đã gửi rất nhiều tin nhắn cho em mà, em không nhận được à?"

Thì ra chủ nhân của những tin nhắn điên rồ và hết sức phiền phức, mà Thiên An phải nhận suốt hai ngày qua là của tên rác rưởi này. Dù cơn bực tức đang chiếm lấy cảm xúc, nhưng Thiên An lại rất tĩnh tâm và bật chế độ "xanh lá" với tên khốn kế bên.

"Thiên An, anh đang hỏi em mà."

Im lặng...

"Thiên An, em bị đau họng à sao không nói gì?"

Làm ngơ...

"Thiên An, anh mua thuốc đau họng cho em nhé."

Bơ...

"Thiên An, quay sang đây nhìn anh chút đi."

Khinh bỉ...

"Thiên An, em bơ anh đấy à?"

Chính xác!

Cái gì mà cứ mở mồm ra là: "Thiên An, Thiên An." thế? Trong mắt cậu lúc này, An Phong không khác gì một đứa trẻ phiền phức. Anh ta học đâu ra cái kiểu nhõng nhẽo thế chứ?

Để chấm dứt tình trạng bị làm phiền khi nghe giảng, Thiên An đã gửi "tối hậu thư" cho anh ta, với nội dung vô cùng ngắn gọn và xúc tích như sau: [Anh làm ơn im mồm được không?]

Nhìn những dòng chữ nguệch ngoạc của Thiên An, anh ta chỉ biết bật cười.

"Thiên An, em đau họng thật đấy à? Hay em thích chơi trò truyền thư thế này, anh chơi cùng em nhé."

Biết rõ anh ta là một kẻ não tàn, thế nhưng Thiên An hoàn toàn không nghĩ lại "tàn tạ" đến mức đáng thương thế này. Giờ đây, cậu lại thấy thương anh ta hơn là thấy ghét.

"Suỵt! Tôi cần yên tĩnh để nghe giảng."

Thiên An đã dùng hết sự nhân hậu để có thể nói với anh ta một cách tử tế nhất.

"Được, vậy anh sẽ để Thiên An nghe giảng."

Không ngờ sự nhân hậu của Thiên An lại phát huy tác dụng. Anh ta đã hoàn toàn im lặng để yên cho cậu nghe giảng. Có lẽ, giờ anh ta đã chìm vào giấc mộng rồi.

Cứ thế tiết học trôi qua vô cùng suôn sẻ. Chiều nay, không có tiết nên Thiên An không xuống căn tin ăn trưa mà sẽ về nhà.

"Thiên An à, bữa trưa em sẽ ăn gì? Hôm nay anh mời em nhé."

Tên phiền phức kia đã tỉnh giấc.

Từ sáng đến giờ, tên rác rưởi luôn tỏ ra thân thiết, làm Thiên An không ngừng hoài nghi. Sao anh ta cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra thế.

"Lý do."

"Thì để chúc mừng mối quan hệ giữa anh và em trở nên tốt đẹp hơn."

"Khoan, thứ nhất giữa anh và tôi chưa từng tồn tại mối quan hệ nào hết. Thứ hai, đọc kỹ lại điều thứ nhất. Cuối cùng, ai là em của anh? Tôi nhà con một, anh em gì tốn tiền quà."

Thiên An thể hiện rõ sự dè bỉu bằng đôi môi của mình.

"Thằng nhóc này, em lại bắt đầu bướng rồi. Anh hơn em tận 9 tuổi đó."

"Ồ! Ra vậy, không liên quan."

Rõ ràng, Thiên An thấy bản thân mình không nhất thiết phải có thêm một thằng anh trai như anh ta. Gì mà hơn cậu 9 tuổi, nhìn cách anh ta hành xử còn không bằng thằng nhóc 9 tuổi.

"Rất liên quan là đằng khác, hôm trước chính em là người xưng hô anh em ngọt xớt với anh mà."

"Tôi sao? Đã có những giây phút tôi lại ngớ ngẩn đến thế à? Này anh, đâu phải ai cũng sở hữu một bộ não tàn như anh."

Đầu óc An Phong, hình như ngày càng bất thường thì phải. Chỉ mới mấy ngày trước, anh ta hành xử với Thiên An không khác gì một tên rác rưởi. Điều gì khiến anh ta thay đổi 180 độ thế này?

Giờ đây, anh ta lại muốn mời Thiên An đi ăn cơm. Vốn dĩ, mối quan hệ của hai người đâu có tốt đẹp đến mức có thể ngồi ăn cơm với nhau, điều đó thật phi lý. Chắc chắn, Thiên An sẽ không thể nuốt trôi cơm khi phải nhìn thấy mặt anh ta.

Hơn nữa, ai lại rảnh rỗi đến mức thay đổi cách xưng hô. Và cậu cũng có điên đâu mà để anh ta nhảy vào sổ hộ khẩu nhà mình nằm.

Cứ thế, cậu để nỗi ấm ức ngày hôm đó lấn lướt dòng suy nghĩ. Chẳng thể ngờ rằng, Thiên An ở một nhân cách khác lại có thể trở nên thân thiết với cái người mình coi là "rác rưởi".

"Thiên An à, ngày hôm đó tôi đã thực sự thấy em thật sự dễ thương đấy. Mới có hai ngày không gặp, mà giờ em lại chẳng khác nào một thằng nhóc điên cả. Này, em cứ thích sống như một kẻ hai mặt thế à?"

"Mong đằng ấy hãy tự trọng, chúng ta không nhất thiết phải tỏ ra thân thiết cơ mà."

Dễ thương cái khỉ khô gì? Không phải anh ta bị chập dây thần kinh rồi đấy chứ. Hai thằng con trai mà lại khen nhau dễ thương bao giờ không?

"Doãn Kiều Thiên An, hay tôi phải gọi em là Doãn Kiều Thái An nhỉ? Em thích làm diễn viên nhưng bị bố mẹ bắt học kiến trúc đấy à, diễn hoài mà không thấy chán thế? Ngày hôm đó, còn vui vẻ nói với nhau đủ thứ chuyện trên đời, giờ lại tẩy trắng mọi chuyện như thể chưa có gì xảy ra."

'Doãn Kiều Thiên An. Doãn Kiều Thái An.'

Sao anh ta lại thích gọi cả họ tên cậu ra thể nhỉ? Nghe khó chịu chết đi được. Lại còn dám nhắc đến cái kên kí sinh trùng kia nữa chứ, anh ta đúng là biết cách chọc điên người ta mà.

Rồi cái gì mà tẩy trắng với tẩy đen, Thiên An không hề có bất kỳ ký ức nào tốt đẹp về anh ta cả. Cũng không có cái khoảnh khắc nào vui vẻ với anh ta hết. Cậu càng không có ý định cùng một tên rác rưởi tạo ra những khoảnh khắc tốt đẹp đó.

"Ô! Kìa anh, anh đang nói tiếng của hành tinh gì vậy? Có phải, cái ngôn ngữ của anh quá tầm thường so với bộ não cao cấp của tôi không nhỉ? Những lời phun ra từ miệng anh tôi chẳng hiểu gì cả. Tôi! Doãn Kiều Thiên An này, chưa bao giờ muốn nói chuyện với anh, chứ đừng nói là vui vẻ, đủ thứ chuyện, bớt ảo tưởng."

Ngay cả trong mơ, Thiên An cũng không dám tưởng tượng đến ngày mối quan hệ giữa hai người trở nên tốt đẹp hơn. Điều đó chẳng khác gì bảo Tấm và dì ghẻ yêu thương nhau.

Không hiểu sao anh ta lại thích tỏ ra thân thiết, trong khi chỉ mới đây thôi anh ta còn định đấm Thiên An. Tiếp theo câu chuyện diễn ra thế nào, Thiên An cũng không rõ nữa. Mọi thứ trở nên trống rỗng và mơ hồ.

Đến giờ nghĩ lại, Thiên An không thể nhớ cuộc chiến giữa cậu và anh ta kết thúc ra sao. Tóm lại, dù kết thúc thế nào thì Thiên An vẫn chắc chắn rằng giữa họ không thể nào tồn tại tiếng nói chung.

"Đúng là tên nhóc xấc xược, đến bao giờ em mới thôi cái kiểu ăn nói láo toét với tôi đây. Em luôn cư xử với người lớn tuổi như thế à?"

"Đâu có, chỉ có anh mới có diễm phúc đấy thôi. Tên rác rưởi chỉ biết bắt nạt người khác ạ."

"Mẹ kiếp! Sao em cứ khiến tôi phải bực mình thế nhỉ? Đầu óc em có vấn đề, thì hãy dùng mắt để nhìn sự nỗ lực cải thiện mối quan hệ của chúng ta chứ. Những hành động tôi làm chẳng nhẽ lại không có chút ý nghĩa nào với em hay gì?"

"Nỗ lực cái khỉ gì? Chẳng phải anh vẫn đang cư xử với tôi như một thằng khốn à?"

"Doãn Kiều Thiên An."

An Phong không thể kiềm chế được cơn bốc hỏa, vì thế mà tên của Thiên An được anh ta đưa lên quãng tám.

"Em có biết bây giờ em mới thực sự giống một tên khốn không?"

"Chỉ có não tàn mới đứng trước một tên khốn, mà cư xử như một người tử tế thôi."

Màn "phản dame" đến từ vị trí của Doãn Kiều Thiên An, có lẽ phải khiến cho "đối thủ" của mình tổn thương không nhẹ.

"Đúng là, tôi ngu nên mới nghĩ rằng em đã thực sự thay đổi, mới lo lắng khi em bị bệnh."

"Nếu anh cứ tiếp tục không nói tiếng người thì làm ơn biến dùm cái coi."

"Được thôi, em cứ thanh thản sống tiếp với sự ngang ngược của em đi. Từ giờ chúng ta sẽ không gặp lại nữa đâu. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa nhé. Biến đi."

'Càng tốt.'

Là ai thèm xuất hiện trước mắt ai chứ, nghĩ sao vậy? Tự nhiên đang yên đang lành, anh ta ra ngáng đường không cho người ta trở về nhà xong giờ lại kêu biến đi. Cậu chẳng thèm nhìn An Phong lấy một cái cứ thế quay người bỏ đi, trong lòng còn nhiều ấm ức.

Việc phải cãi nhau với một tên khùng như anh ta làm Thiên An tốn rất nhiều sức lực. Đã thế, những lời anh ta nói chẳng dễ hiểu chút nào. Bộ não của cậu đã phải hoạt động hết công xuất, để có thể hiểu một phần những lời phun ra từ miệng An Phong.

Thiên An cảm thấy thật có lỗi, khi phải để bộ não cao cấp tiếp nhận và xử lý cả đống những lời nói không khác gì bùn đất từ anh ta. 

Tác giả: Kiều Vân (Kv. Euphoria)

* * *

Nếu như, bạn yêu thích các tác phẩm mà mình viết thì mong rằng các bạn sẽ đọc thật kỹ và cho mình biết cảm nhận riêng nha. Đọc đừng quên nhấn theo dõi để nhận thông báo khi có chương mới nữa nè.

Do lần đầu viết lách nên sẽ có nhiều sai xót, mong rằng mình có thể nhận được lời góp ý mang tính xây dựng và cải thiện ở ngay tại chương đó. Cảm ơn độc giả của tui thật nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store