ZingTruyen.Store

Có Anh Thế Gian Không Còn Đáng Sợ

Chương 14: Mùa Thu Màu Xám _ Này, anh tên gì vậy?

Bambam_Kieu


Lưu ý: Nhân vật, nội dung, tình tiết trong chuyện đều được sáng tạo nhằm mục đích giải trí, không liên quan đến bất kỳ nhân vật hay sự kiện nào trong cuộc sống, cân nhắc kỹ khi đọc.

Chap 1: "Này anh tên gì vậy?"

Trong cơn mê man, Thiên An thấy chính mình trong bộ âu phục màu đen. Đứng trước một vùng đất mênh mông, không người qua lại, chỉ có mình cậu cùng nỗi đau đang giằng xé trong tim. Trên tay, Thiên An đang ôm lấy bó hoa sen trắng và khung ảnh của người đã khuất.

Thời tiết tháng 12 thật lạnh, nhưng không lạnh bằng lòng Thiên An. Sương mù bao phủ hết mọi vật nơi đây, ánh nắng từ mặt trời gần như không có. Người ta cũng chẳng thể tìm thấy chút biểu cảm nào trên gương mặt cậu.

Gương mặt vô cảm đột nhiên co rúm lại, Thiên An hoảng loạn với thứ màu đỏ bám chặt lấy bàn tay. Rất nhanh sau đó, chúng đã thay thế sương mù nhuộm kín mọi thứ nơi đây.

Mùi tanh nồng xộc vào khoang mũi, là mùi của máu. Hô hấp Thiên An mất cân bằng giữa việc thở ra và hít vào. Nhịp tim tăng mạnh, cậu thấy choáng váng, đầu óc mơ hồ. Những ảo ảnh xuất hiện ngày càng nhiều, Thiên An không thể nhìn rõ mọi vật xung quanh mình nữa. Tay duỗi theo bản năng, khung ảnh và bó hóa cũng từ từ đáp xuống đất một cách tự nhiên. Đôi chân cậu mềm nhũn, không còn đủ sức để giữ cho cơ thể đứng vững.

Giật mình tỉnh giấc, Thiên An không thể nhớ được những gì đã xảy ra trong giấc mơ. Chỉ biết rằng: nỗi đau hiện hữu trong tim cậu chân thật đến mức nghẹn thở.

Đôi mắt ướt đẫm của Thiên An ngơ ngác nhìn mọi vật xung quanh. Trước mắt cậu là một căn phòng lạ, hình như là bệnh viện.

Việc thức dậy ở một nơi xa lạ, là chuyện thường xuyên xảy ra với Thiên An.

Cậu thường xuyên mở mắt ra và thấy mình ở những nơi hoàn toàn xa lạ. Lúc thì trong trung tâm thương mại ồn ào náo nhiệt, lúc thì trên chiếc xe buýt đang lao vun vút trên đường, lúc lại ở trường học hay quán bar náo nhiệt.

Cũng có khi, cậu bỗng dưng tỉnh dậy ở quán game sôi động hoặc trước cổng nhà của một người nào đó mà cậu không hề quen biết.

Tóm lại, Thiên An có thể thức dậy ở bất cứ đâu, vào bất cứ lúc nào mà không hề có một chút ý niệm nào về việc mình đã đến đó bằng cách nào.

Và hiện tại, khi mở mắt ra, cậu lại thấy mình nằm trên giường bệnh trong một căn phòng trắng toát, cũng chẳng hề biết vì sao mình lại ở đây.

Đã 5 năm nay Thiên An phải sống chung với chứng rối loạn đa nhân cách. Mỗi ngày trôi qua, cậu đều phải trải đối mặt với những giây phút mơ màng. Đó là, những khoảng trống trong trí nhớ Thiên An không thể giải thích.

Hơn nữa, cậu không thể nhận thức được những gì đang xảy ra với mình, luôn cảm thấy như bản thân đang bị tách biệt với thế giới xung quanh. Tâm thần của Thiên An mất kết nối với suy nghĩ, ký ức, cảm xúc, hành động,... thậm chí là cả nhân cách của chính mình.

Nghiêng đầu sang trái, cậu bất ngờ khi thấy An Phong đang ngồi bên cạnh mình. Ở khoảng cách lý tưởng này, Thiên An đã thấy những điều kỳ lạ trong ánh mắt An Phong dành cho mình. Gương mặt ấy, hoàn hoàn không chứa bất kỳ í đồ đùa bỡn nào đối với Thiên An.

"Cậu tỉnh lại rồi à?"

Vẫn là tông giọng trầm khàn mọi khi, nhưng ngữ điệu ở đó lại toát lên sự run rẩy, lo lắng. Không nói gì, Thiên An chỉ khẽ gật đầu, cơ thể còn mệt mỏi nên không tiện trả lời. Dù, trong đầu cậu đang có hàng tá những câu hỏi dành cho anh ta.

"Để tôi đi báo bác sĩ là cậu tỉnh rồi."

An Phong nóng lòng bật dậy khỏi ghế. Lúc này, anh ta cứ như một người cha đang lo lắng cho đứa con trai của mình.

"Không cần."

An Phong vội vàng ngồi xuống, nhìn Thiên An bằng tất cả sự dịu dàng.

"Ừ, cậu đói chưa tôi sẽ gọi người mang đồ ăn đến? Còn đau chỗ nào không? Trong người còn khó chịu không?"

"Chưa chết được."

Câu nói của Thiên An được hiểu đúng có nghĩa là: tôi chẳng ưa anh chút nào cả. Trong mắt cậu, An Phong vẫn luôn mang một ấn tượng rất tệ. Việc anh ta xuất hiện trong phòng bệnh cùng cậu thế này chắc chắn là có ý đồ xấu. Tiếc là, Thiên An chưa có sức để đôi co với tên khốn bên cạnh mình.

"Thiên An, cậu có ghét tôi lắm à?"

Một câu hỏi hình như không liên quan đến câu chuyện. Anh ta mất công hỏi thì Thiên An cũng phải trả lời cho đàng hoàng chứ, không mất công lại bảo khinh người.

"Ừ."

Câu trả lời chỉ vẻn vẻn có một từ. Độ sát thương vật lý là 0%. Độ sát thương tâm lý lên đến 1000%.

"Tôi phải làm gì để cậu không ghét tôi nữa?"

Kiểu người như này ta mà cũng nghĩ ra được cái câu này để hỏi sao? Bỗng nhiên, Thiên An lại nghi ngờ mọi phán đoán của mình về con người này. Liệu rằng: anh ta có thực sự xấu xa giống như mọi ký ức tồn tại trong Thiên An hay không?

"Tôi sẽ lắng nghe con tim mình mách bảo và báo lại cho anh sau."

"Này, cậu đang ăn cắp câu nói của thằng này đấy nhé."

Đây là lần đầu tiên mà Thiên An và cái tên khốn đó có thể ngồi nói chuyện tử tế với nhau. Chắc hẳn, cậu đang chịu ảnh hưởng của di chứng sau trận ốm. Nếu là bình thường, Thiên An đã ném cho anh ta cái nhìn khinh bỉ rồi đi thẳng. Ai rảnh mà tiếp chuyện với một tên khốn.

"Này, anh tên gì vậy?"

Câu hỏi tuôn ra khỏi miệng Thiên An một cách vô thức. Cậu chợt nhớ ra rằng, trước giờ, luôn gọi anh ta bằng những cái tên do chính mình đặt ra.

Lạ lùng thay, dù cho người bên cạnh sở hữu một vẻ ngoài vô cùng ấn tượng, Thiên An lại không thể nào tìm được một cái tên nào thực sự phù hợp với anh ta.

"An Phong, Dương An Phong. Sau này, cậu sẽ không gọi tôi bằng những cái biệt danh kia nữa hả?"

Thiên An không trả lời ngay, nghiêng người nhìn An Phong vẻ mặt có chút trầm ngâm.

Dưới ánh điện sáng trắng của bóng đèn, khiến cho mọi đường nét trên gương mặt An Phong trở nên cuốn hút hơn. Mọi thứ toát lên từ con người đó như muốn thôi miên tâm trí của Thiên An vào lúc này. Trong một khoảnh khắc, đôi mắt như mờ đi, cũng là lúc cơ thể của cậu đã bị "hắn ta" đến ngự trị.

Đôi mắt linh hoạt của Thái An hướng về phía An Phong, gương mặt lan ra một nụ cười. Khác với sự khó chịu của Thiên An khi thấy anh ta xuất hiện ở đây, Thái An lại tỏ ra rất phấn khích. Đến độ, hắn còn không mấy quan tâm đến lý do mình có mặt trong bệnh viện.

"Cậu đang nghĩ gì thế?"

Giọng nói của An Phong nhanh chóng cắt ngang dòng suy nghĩ của Thái An.

"Anh tò mò về nó sao?"

"Ừ, tôi muốn biết cậu đang nghĩ gì."

"Không biết sự gặp gỡ giữa chúng ta có phải định mệnh không?"

"Cũng có thể."

Đôi mắt dán chặt vào An Phong, gương mặt ảm đạm của "Thiên An" bây giờ như một vườn hoa lung linh sắc màu.

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu cười đó."

Không giống với Thiên An, hắn lại là một người rất thích cười. Đặc biệt, khi ở cạnh những người đẹp trai. Với Thái An, những người đẹp trai sẽ luôn được đối xử dịu dàng. Hơn thế nữa, anh ta lại được hắn coi như định mệnh của đời mình.

Thái An là một kẻ thích tiếp xúc với con trai, hơn là phải dây dưa với mấy ả bánh bèo. Những cô nàng cố tình léng phéng quanh hắn thì thường sẽ có cái kết không đẹp chút nào.

Chuyện vào năm học lớp 11.

Trong buổi học môn khiêu vũ thể thao, Thiên An được ghép đôi với một bạn nữ vô cùng xinh đẹp. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói, nếu như vào đúng ngày thi hết môn, tên khốn kiếp kia đã xuất hiện. Ngay khi bạn nữ xinh đẹp tiến đến, hắn ta thẳng tay đẩy cô ngã đến trẹo cả chân.

Kết quả là Thiên An, dù không phải là người gây ra sự cố, nhưng lại phải ngậm ngùi lên phòng hiệu trưởng uống nước chè, viết bản tường trình và suýt nữa bị đình chỉ học vì thái độ lấc cấc.

"Anh kể về mình đi."

"Cậu muốn biết gì về tôi?"

"Tất cả, từ những điều cơ bản nhất như tên và tuổi rồi đến những thứ hơn thế nữa."

"Tôi là Dương An Phong, mới đó đã quên rồi sao? Tôi hơn cậu 9 tuổi."

"Gương mặt này mà của người 29 tuổi sao? Thật khó tin đó."

"Không phải cậu mới 18 tuổi sao?"

"Hình như chúng ta chưa có màn chào hỏi chính thức nào nhỉ? Lại nhé, Doãn Kiều Thái An, 20 tuổi."

Nét mặt An Phong hiện rõ sự khó hiểu.

Vậy đó, nhân cách của Thiên An luôn bất chợt thay đổi mà không thể kiểm soát được. Đó là điều khiến những người xung quanh, cho rằng cậu chính là là một kẻ điên.

Dù không lên tiếng hỏi lại, nhưng An Phong hình như đang suy tính điều gì đó.

"Ra là vậy?"

"Anh đã có người yêu chưa?"

Nếu như Thiên An là người ở đâu có boylove ở đó sẽ có bạo lực. Thì "hắn" cái tên ăn nhờ ở đậu trong cơ thể Thiên An chính là kẻ mê trai "không lối thoát". Để Thiên An bắt được thì hắn nhất định sẽ tới số với cậu.

"Tôi mới chia tay bạn gái mình đấy, thằng nhóc."

Chính bản thân hắn cũng không thể biết rằng: mình đã chen ngang vào cái mối tình chớm nở của anh ta.

"Ồ! Thế còn anh đang làm gì?"

Là thủ phạm làm cho mối tình đó đến bờ đổ vỡ, nhưng thái độ của hắn ta thì,...

"Tôi đang làm cho công ty gia đình. Còn cậu cũng kể về mình đi."

"..."

Hắn thì có cái khỉ gì để mà kể ngoài việc mê trai của mình.

"Không biết phải kể gì à? Từ việc cậu thích gì và ghét gì đi."

Sau câu nói giải vây của An Phong, đầu hắn liền "nảy số".

Họ trò chuyện như hai người bạn thân, chia sẻ đủ thứ chuyện trên đời. Không ai nhớ rõ ngày hôm đó họ đã kể những gì, cũng không biết thời gian trôi qua như thế nào. Anh ta kể cho hắn nghe từ chuyện trốn học đi chơi, hái trộm trái cây nhà hàng xóm, đến cả chuyện có một thằng nhóc suốt 4 năm liền bám theo anh vì muốn làm bạn trai của anh.

Cả hai cứ thế bên nhau cho đến khi mặt trăng tan ca về ngủ và mặt trời bắt đầu một ngày làm việc mới...

Tác giả: Kiều  (Kv. Euphoria)

===>>> Nếu như, bạn yêu thích các tác phẩm mà mình viết thì mong rằng các bạn sẽ đọc thật kỹ và cho mình biết cảm nhận riêng nha. Đọc đừng quên, nhấn theo dõi để nhận thông báo khi có chương mới nữa nè.

===>>> Do lần đầu viết lách nên sẽ có nhiều sai xót, mong rằng mình có thể nhận được lời góp ý mang tính xây dựng và cải thiện ở ngay tại chương đó. Cảm ơn độc giả của tui thật nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store