ZingTruyen.Store

Cedhar: Amare

Amare Non Obstante Tenebris (7/23)

EvelynGlance

Chương 7: Các người muốn Chết Như Thế Nào?

Harry đã dành cả ngày Chủ nhật để ở trong thư viện với Cedric, cả hai đều cố gắng giữ tỉnh táo để làm đống bài tập về nhà. Thật khó để tập trung với cơn đau ở tay và Cedric nhất quyết áp dụng lại câu thần chú lần thứ hai, một lần nữa nói rằng sẽ bớt đau hơn rất nhiều nếu anh có thể chữa lành nó. Kiên định với quyết tâm của mình, Harry lại lắc đầu.

Ngạc nhiên thay, chính Hermione là người kéo họ ra khỏi thư viện. Cô bé nhấn mạnh rằng dành cả một ngày đẹp trời trong thư viện là không tốt cho sức khỏe. Harry cũng nhận ra Cedric dạo này không chăm sóc bản thân, ngay lập tức cùng cô bé cũng thuyết phục Cedric nên nghỉ ngơi. Cedric lầm bầm rằng anh là một kẻ đạo đức giả, nhưng cuối cùng cũng làm theo.

Ron và Harry tiếp tục đến sân Quidditch để luyện tập thêm, Hermione hứa sẽ đi cùng khi buổi tập bắt đầu.Angelina nói rằng Harry nên giữ khoảng cách  với Cedric một chút vì anh là đội trưởng đội quidditch nhà Hufflepuff. Cedric bĩu môi giận dỗi nhưng dịu lại khi Harry hôn anh.

Sau buổi tập, Harry tách khỏi đám bạn một chút để đi dạo quanh sân trường với Cedric khoảng một tiếng đồng hồ. Thật tuyệt khi tránh được những cái nhìn chằm chằm của hầu hết học sinh. Cậu tách biệt khỏi mụ Umbridge, vì vậy có thể thể hiện tình cảm cho nhau bằng sự cách ly liều lĩnh.

Tối hôm đó, Harry ngồi trong phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor với Ron. Cả hai đều đang vật lộn để bắt kịp bài tập về nhà - Harry đỡ vất vả hơn đáng kể nhờ có sự giúp đỡ của Cedric. Nhưng chỉ vì một lá thư đến từ Percy, tâm trạng vui vẻ của cả đám giảm bớt một chút.

Khi thoáng thấy đầu chú Sirius trong ngọn lửa, Harry gần như nghĩ rằng chú ấy sắp phát điên và bị ảo giác, cuối cùng gục ngã vì thiếu ngủ. Nhưng đó thực sự là chú Sirius, người đã cố gắng liên lạc với họ trong vài giờ. Hermione mắng chú vì sự liều lĩnh quá mức kiểm soát này và Harry không thể không đồng ý, Harry trong một khoảnh khắc đã rất buồn nôn khi tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu chú Sirius bị bắt. Cuộc trò chuyện chuyển sang vết sẹo của Harry đau đớn trong thời gian bị cấm túc với mụ Umbridge, chú Sirius đảm bảo với họ rằng đó có thể không phải là nguyên nhân chính.

"Chú biết danh tiếng của mụ và chắc chắn rằng mụ ta không phải là một Tử thần Thực tử--"

"Mụ ta đủ đạt tiêu chuẩn hoàn hảo để trở thành một tên đấy ạ," Harry ủ rũ nói, Ron và Hermione gật đầu đồng tình. "Mụ ta khiến con và Cedric cảm thấy khó khăn vì khác thường và khả nghi, con đoán vậy. Theo mụ, con là một thằng vô đạo đức và rất kinh tởm.

Một cái gì đó đen tối lóe lên trong nét mặt của chú Sirius, "Harry James Potter, con không phải là--"

"Con biết," Harry ngắt lời cha đỡ đầu của mình. "Mụ ta chỉ..."

"Rất kinh tởm." Hermione nhắc lại.

"Phải...nhưng thế giới này hiện tại không chia thành người tốt và Tử thần Thực tử..."

Chú Sirius tiếp tục nói về mụ Umbridge, nói với họ về dự luật Chống Người Sói mà mụ đã thông qua, khiến thầy Remus gần như không thể kiếm được việc làm. Harry cảm thấy sự phẫn nộ và oán hận ngày càng sâu sắc của cậu đối với mụ đã tăng lên gấp nhiều lần. Họ giải thích cho chú Sirius về những tiết học của mụ khủng khiếp như thế nào, và chú Sirius nói rằng điều đó đều có lí do cả. Rõ ràng là lão Fudge nghĩ rằng cụ Dumbledore đang cố gắng xây dựng một đội quân.

Sau khi họ đã giải quyết xong những vấn đề liên quan đến Hội, Sirius quay sang cậu, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt chú, "Con có ổn không, Harry?"

"Hửm?" Harry ngáp, "Dạo này cả con và Cedric đều ngủ không con. A, chú đừng lo lắng quá nhiều, tụi con vẫn đang chăm sóc lẫn nhau."

Chú Sirius mỉm cười trìu mến, "Chú chắc chắn tụi con vẫn sẽ như vậy. Hãy giữ lấy điều đó, tất cả các con, tình bạn và tình yêu mà con đã trao cho nhau. Harry...những gì con và chú đã nói  đều là những điều tốt đẹp, chú nghĩ con đã đúng. Chú nghĩ người lớn như chú đã bắt đầu đánh mất thứ gì đó, và đó chính thứ mà con đều bám víu, bất chấp những gì con đã trải qua."

"Con cảm ơn, chú Sirius."

"Mấy đứa định thăm làng Hogsmeade khi nào của cuối tuần?" chú Sirius hỏi. "Chú nghĩ, chú có thể thoát được nhờ biến thành chó , phải không? Chú nghĩ chú có thể –"

"KHÔNG ĐƯỢC!" Harry và Hermione đồng thanh hét.

"Dừng cái ý định đó ngay và luôn cho con, đó không nghĩ đó là một ý kiến hay đâu," Harry nói thêm.

"Được rồi," Sirius cau mày. "Chỉ là một ý định, cứ tưởng tụi bây muốn chú cháu mình gặp nhau. Chú chỉ muốn gặp con trước Giáng sinh."

"Con sẽ về đó vào giáng sinh mà, Merlin, chú phải biết điều đó nguy hiểm và không đáng để liều lĩnh như thế nào mà, con chỉ không muốn chú bị ném trở lại Azkaban thôi!"

Cả đám im lặng một lúc lâu, chú Sirius nhìn ra ngoài ngọn lửa về phía Harry, một nếp nhăn hiện ra giữa đôi mắt trũng sâu của chú. "Con không giống ba con như chú nghĩ," cuối cùng chú nói, giọng chú lạnh nhạt hơn một cách bất thường. "Mạo hiểm là điều khiến James vui vẻ."

Cái gì?

"Chú...nghe con này -"

"Chà, tốt hơn hết là chú nên đi, tôi sẽ viết thư để báo cho con biết thời điểm chú có thể liên lạc, được không? Nếu con có thể chịu được rủi ro?"

Tiếng tách tách nhỏ phát ra và đầu của Sirius biến mất, chỉ còn lại ngọn lửa bập bùng. Chắc chắn, trong những ngày tiếp theo, cuộc sống chỉ có thể trở nên tồi tệ hơn.

BỘ CẢI CÁCH GIÁO DỤC

DOLORES UMBRIDGE ĐƯỢC BỔ NHIỆM LÀM "THANH TRA TỐI CAO" ĐẦU TIÊN

Sau môn tiên tri, môn học đang được mụ Umbridge kiểm tra với tư cách là Thanh Tra Tối cao, Harry đến tiết Phòng Chống Nghệ thuật Hắc ám với quyết tâm không cho mụ có lý do gì để thêm các buổi cấm túc cho cậu. Cedric đã bắt cậu hứa rằng ít nhất sẽ cố gắng cứ cúi đầu xuống. Kế hoạch này đã thất bại thảm hại; Hermione đặt câu hỏi, nhà Gyrffindor bị mất năm điểm, và mụ Umbridge nói rằng Quirrell là giáo sư Phòng Chống Nghệ thuật Hắc ám giỏi nhất trước thời mụ.

"Ừ, Quirrell là một giáo sư tuyệt vời," Harry nói to, "chỉ có một nhược điểm nhỏ là ổng bị Chúa tể Voldemort thò ra sau đầu."

Sự im lặng sau đó là một trong những khoảng lặng lớn nhất mà Harry từng biết.

"Tôi nghĩ việc cấm túc thêm một tuần nữa sẽ có ích cho trò đấy, trò Potter."

Tôi không được trở thành một kẻ ghê tởm, vô đạo đức gây xáo trộn cho xã hội và tôi không được nói dối.

Tôi không được trở thành một kẻ ghê tởm, vô đạo đức gây xáo trộn cho xã hội và tôi không được nói dối

Tôi không được trở thành một kẻ ghê tởm, vô đạo đức gây xáo trộn cho xã hội và tôi không được nói dối

Tôi không được trở thành một kẻ ghê tởm, vô đạo đức gây xáo trộn cho xã hội và tôi không được nói dối

Tôi không được trở thành một kẻ ghê tởm, vô đạo đức gây xáo trộn cho xã hội và tôi không được nói dối...

Mãi gần nửa đêm Cedric mới nhìn thấy Harry ra khỏi văn phòng của mụ Umbridge. Họ lặng lẽ đi bộ trở lại tòa tháp Gryffindor, Harry nặng nề dựa vào anh để mới có thể vất vả bước đi được. Anh ngày càng lo lắng về bàn tay của Harry, nó hiện đang chảy nhiều máu đến mức thấm qua miếng băng gạc mà anh dùng để băng bó cho cậu.

"Harry..." Cedric ngừng lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phờ phạc của Harry. Trong số những cơn ác mộng của anh, rõ ràng có một giấc mơ mới về một cánh cửa ở cuối một hành lang dài, và những buổi cấm túc của mụ Umbridge, Harry đã không ngủ đủ giấc theo bất kỳ suy xét nào.

Dù Cedric đã cố làm nó tốt hơn.

"Chú Sirius đã nói điều gì đó vào ngày hôm qua," giọng Harry nhỏ và nghe xa xăm. "Em không muốn chú ấy mạo hiểm để đến thăm làng Hogsmeade cùng em, chú ấy nói... sự mạo hiểm sẽ khiến James, ba em, vui vẻ. Em nghĩ chú ấy thất vọng về em. Em chỉ, em không biết liệu em có thể trở thành một người như ba em hay không ".

Có điều gì đó thắt lại trong tim Cedric, ký ức về những năm tháng kỳ vọng của ba anh dội lại trong anh. Những kỳ vọng đó đã đưa anh đến thành công trong học tập cho đến Quidditch, nhưng không phải trước khi chúng gần như xé nát anh vì lo lắng rằng một ngày nào đó sẽ làm ba anh thất vọng.

"Harry," Cedric nhẹ nhàng nói, "Em không thể đâu. Em không phải là James Potter. Em là Harry Potter, và hãy hãnh diện vì điều đó. Chú Sirius chỉ đang... thương tiếc một người rất gần gũi với chú mà thôi, nhưng điều đó không thay đổi được gì cả. Anh yêu em, chú Sirius cũng rất thương em. Em không cần phải là bất cứ ai mà em không phải để trở thành vì em không phải là bản sao của bất cứ ai, em là chính em."

Harry dựa vào anh với một cái ôm, cậu gần như đang rất tuyệt vọng. Cedric kéo cậu lại gần hơn, và anh muộn màng nhận ra Harry đang khóc. Anh giật mình, nhưng ngay lập tức lo lắng, Cedric đã cố gắng hết sức để an ủi cậu, đồng thời mong tâm trạng cậu có thể tốt hơn.

"Ở lại với em....làm ơn...chỉ một chút thôi. Em không muốn ở một mình."

Cedric do dự chỉ một lúc.

Hermione và Ron đang đợi Harry bên trong, và họ hầu như không nói gì về sự hiện diện của Cedric trong phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor. Rất may vì đã muộn thế này nên không có ai khác trong này. Cedric ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh Harry, nhẹ nhàng vòng tay qua vai cậu.

"Mụ ta là một mụ đàn bà tồi tệ," Hermione nhẹ nhàng nói. " Rất rất tồi tệ. Bồ biết đấy, Ron và mình đang nói chuyện thì 2 người bước vào... tụi mình đang tìm cách đối phó với mụ ta."

"Mình đề nghị cho mụ uống thuốc độc," Ron nói.

Cedric nhăn nhó, "Chúng ta có thể làm gì đây Hermione? Với tư cách là Thủ lĩnh nam sinh, anh đã phàn nàn về mụ với Giáo sư Sprout, Giáo sư McGonagall và thậm chí cả thầy Hiệu trưởng. Thời gian cấm túc của mụ Umbridge đã vượt hạn chế về thời gian hơn rất nhiều so với tiêu chuẩn được viết trong các quy tắc của trường, lớp học của mụ ta lại rất vô dụng, nhưng họ không thể làm gì nếu không mạo hiểm chức vụ của mình."

"Ý của em là," Hermione chậm rãi nói, cô bé nhìn vào mắt anh. "Mụ chỉ là một giáo viên đáng sợ, chúng ta sẽ không học được bất kỳ cách tự bảo vệ bản thân nào từ mụ cả."

"Biết rồi, biết rồi, nhưng chúng ta có thể làm gì để xử lý chứ?" Ron ngáp. "Cedric đã nói rồi, chính xác là chúng ta không có cách nào để thoát khỏi sự kiểm soát của mụ cả."

"Ờ, mình nghĩ," Hermione ngập ngừng. "Anh Cedric, không phải mới hôm trước anh nói rằng ngay cả một học sinh cũng sẽ là một giáo viên tốt hơn mụ Umbridge sao?"

"Ừ, đúng vậy," Cedric đồng ý, anh hơi bối rối. "Nhưng mà ý em là gì?"

"Em nghĩ có lẽ đã đến lúc chúng ta nên tự mình làm việc đó."

Harry và Ron nhìn chằm chằm vào Hermione khi cô bé cố gắng giải thích, nhưng Cedric chìm trong suy nghĩ một lúc. Các ý tưởng nhanh chóng hình thành, định hình và khớp với nhau trong đầu anh.

"Chúng ta cần một giáo viên," Cedric nhẹ nhàng nói.

Hermione gật đầu, "Và phải là một người cực kì cực kì thích hợp."

"Nếu 2 người đang nói đến thầy Remus..." Harry ngập ngừng.

"Không, không, mình không nói đến thầy ấy," Hermione nói. "Thầy ấy quá bận rộn với công việc của Hội và dù sao đi nữa, chúng ta chỉ có thể gặp thầy ấy nhiều nhất vào những ngày cuối tuần ở làng Hogsmeade, và điều đó hầu như không đủ thường xuyên để tụi mình luyện tập."

Harry cau mày nhìn cô bé, "Vậy thì là ai?"

"Chẳng phải là quá Rõ ràng rồi à?" Cedric nghiêm túc nhìn Harry. "Em ấy đang nói đến em đó, Harry."

Harry nhìn chằm chằm vào họ. Cedric, Hermione và Ron bắt đầu chỉ ra tài năng và chiến tích của cậu, chỉ ra những gì cậu đã  chiến đấu sau đó sống sót trở về. Thôi nào, Harry, Cedric nghĩ. Em có thể làm được việc này mà. Em biết em có thể mà.

"Năm thứ hai," Ron tiếp tục, "bồ đã giết con Tử xà và tiêu diệt Riddle."

"Phải, nhưng nếu Fawkes không xuất hiện thì mình đã--"

"Năm thứ ba," Ron nói, giọng cậu to hơn Harry, "Bồ đã chiến đấu chống lại khoảng một trăm giám ngục cùng một lúc--"

"Thôi nào, bồ biết đó chỉ là một sự ăn may, nếu Chiếc Xoay Thời Gian không..."

"Năm ngoái," Ron gần như hét lên, "bồ đã chiến đấu với kẻ-mà-Ai-cũng-biết-là một lần nữa."

Cả Harry và Cedric đều nao núng.

"Đừng ngồi đó cười toe toét như thể bồ biết rõ hơn mình, mình đã ở đó, phải không?" Harry đang cau có với Ron và Hermione. "Mình biết chuyện gì đã xảy ra, được chứ? Và mình đã không vượt qua được bất kỳ điều gì trong số đó bởi vì mình rất xuất sắc trong môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, mình đã vượt qua tất cả bởi vì..." cậu quay sang nhìn chằm chằm vào Cedric một lúc. "Bởi vì đều có ai hay cái gì đó đến giúp đỡ mình đúng lúc. Hay do mình gặp may. Mình đã hiểu lầm tất cả những điều đó, mình không biết mình đang làm gì. Giờ thì làm ơn ngừng cười toe toét như những kẻ ngốc và lắng nghe mình đi!

"Harry... " Cedric do dự, không biết phải giúp cậu thế nào.

Nụ cười của Ron và Hermione dập tắt.

"2 bồ không biết cảm giác đó như thế nào đâu!" Giọng Harry lúc này run run, đứt quãng vì xúc động. "Bồ - cả hai bồ chưa bao giờ phải đối mặt với hắn, phải không? Bồ nghĩ rằng chỉ cần ghi nhớ một loạt câu thần chú và ném vào mặt hắn, như ở trong lớp đúng không? Toàn bộ thời gian bồ biết rằng sẽ không có gì ngăn cách giữa bồ và cái chết ngoại trừ của chính bồ, bộ não hoặc ruột của chính bồ hoặc bất cứ thứ gì, giống như bồ có thể suy nghĩ thông suốt khi bạn biết...khi bồ biết rằng bồ chỉ còn cách một giây nữa thôi bị sát hại, hoặc bị tra tấn, hoặc chứng kiến bạn bè của mình...chết..." Giọng Harry đứt quãng.

"Harry," Cedric đứng dậy trong tích tắc, vòng tay ôm lấy tri kỉ của mình. "Harry, nghe anh này." Anh hơi tách ra, dùng tay ôm lấy khuôn mặt của Harry và nhìn chăm chú vào mắt cậu, "Họ không hiểu, và em không thể làm cho họ hiểu, nhưng em có thể giúp họ cách để chuẩn bị đối mặt với điều đó. Em có thể cho họ...em có thể cho họ cơ hội để chống trả. Không phải lúc nào em cũng ở bên...không phải lúc nào em cũng ở bên để bảo vệ mọi người. Chúng ta đã không thể ra khỏi... ra khỏi nghĩa địa mà không biết rằng chúng ta đã đi vào trong đó. Hãy cho họ một cơ hội sống sót đi Harry."

"Được rồi," Harry nhẹ nhàng nói, cậu dựa vào Cedric. "Em sẽ nghĩ. Tuy nhiên, anh cần phải quay lại kí túc xá nhà Hufflepuff ngay bây giờ, chắc anh không muốn bị lão Filch bắt đâu nhỉ."

Cedric hôn nhẹ lên trán Harry, "Biết rồi. Chúc ngủ ngon nhé em yêu."

Nói một cách đơn giản, Harry đã rất sợ hãi. Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để nói chuyện với một số ít, có thể, chẳng hạn như chỉ có năm người. Cậu thậm chí còn mong đợi Cedric có thể lôi kéo Gavin và James vào. 

"Một vài người?" Harry khàn giọng nói, quay sang Hermione và Cedric. "Một vài người?"

"Ừ, ý tưởng này có vẻ khá phổ biến," Hermione vui vẻ nói. "Ron, anh Cedric, 2 người có muốn thêm vài chiếc ghế lên không?"

Harry để ý người phục vụ gần đó đã lặp đi lặp lại hành động lau kính một cách lơ đảng từ lúc cả đám vào tới giờ và chỉ nhìn chằm chằm cả đám. Harry tự hỏi đây có phải là quán rượu đông nhất từ trước đến nay không.

"Xin chào," Fred vui vẻ nói, tiến đến quầy bar và đếm nhanh những người đi cùng mình. "Cho chúng tôi... ba mươi tám cốc bia bơ!"

Khi những người tập hợp đã ổn định, Harry quay sang Hermione, "Bồ đã nói gì với mọi người vậy?" cậu trầm giọng hỏi. "Họ đang mong đợi điều gì vậy?"

"Mình đã nói với bồ rồi, họ chỉ muốn nghe những gì bồ phải nói, bồ không cần phải làm gì cả, mình sẽ nói chuyện với họ trước," Hermione Quay sang đám đông đang nhanh chóng vây quanh họ, Hermione hít một hơi thật sâu. "Ơ, à...ờ...chào mọi người."

Điều này sẽ trở nên tuyệt vời, phải không?

"À...ừm...ừm, các bạn biết tại sao mình lại ở đây rồi nhỉ. Ờm...à, Harry có một ý tưởng - ý mình là - thực tế là bản thân mình và anh Cedric - có một ý tưởng rằng sẽ rất tốt nếu những người muốn học môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám - và dĩ nhiên là không phải thứ rác rưởi mà giáo sư Umbridge đang dạy chúng ta," giọng Hermione trở nên ổn định hơn, "bởi vì không ai có thể gọi đó là môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, ừm, mình nghĩ sẽ là một ý kiến hay nếu chúng ta, ừm, tự chúng ta sẽ giải quyết vấn đề. Và ý mình là chúng ta sẽ học cách tự vệ đúng cách, không chỉ lý thuyết mà cả thực hành những câu thần chú thực sự--"

"Tôi cá là cậu cũng muốn vượt qua môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ở kì thi O.W.L, đúng chứ?" Michael Corner nói, nó nhìn Hermione chăm chú.

"Tất nhiên rồi," Hermione nói ngay. "Nhưng tôi muốn được học nhiều hơn thế, tôi muốn được đào tạo bài bản về cách để bảo vệ bản thân bởi vì...bởi vì..." Cô bé hít một hơi thật sâu và quay sang Cedric, người đang nhìn vào mắt cô và gật đầu, "Bởi vì Chúa tể Voldemort đã trở lại."

Tất cả mọi người, trừ Harry và Cedric, đã phản ứng. Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều nhanh chóng hồi phục và nhìn Harry chằm chằm, thậm chí còn háo hức.

"Chà...dù sao đó cũng chỉ là dự định của tụi mình thôi," Hermione tiếp tục. "Nếu các bạn muốn tham gia cùng chúng tôi, chúng ta cần phải quyết định xem chúng ta sẽ làm g-"

"Cậu có bằng chứng rằng kẻ-mà-Ai-cũng-biết-là-ai đã trở lại không?" một nam sinh Hufflepuff tóc vàng cùng năm với Harry hỏi, trông nó khá hung hăng.

"Chà, cụ Dumbledore tin điều đó--"

"Ý cậu là, cụ Dumbledore tin họ," nó nói, chỉ tay về phía Harry và Cedric đang ngồi cùng nhau.

"Smith," Cedric lạnh lùng cảnh cáo

"Tôi nghĩ chúng ta có quyền được biết chính xác điều gì khiến hai người đó nói kẻ-mà-Ai-cũng-biết-là-ai đã trở lại."

Harry thở dài, biết rằng lẽ ra cậu nên lường trước điều này.

"Nghe này," Hermione xen vào, "đó thực sự không phải là mục đích của cuộc họp này--"

"Không sao đâu, Hermione," Harry nói chắc nịch.

Tôi không được nói dối.

"Điều gì khiến chúng tôi nói rằng Voldemort đã trở lại ư?" cậu lặp lại, nhìn thẳng vào mặt Smith, "Tôi đã thấy hắn. Cedric cũng vậy. Hắn bắt cóc chúng tôi và chúng tôi đã trốn thoát. Cụ Dumbledore cũng đã nói với cả trường những gì đã xảy ra vào năm ngoái, và nếu cậu không tin cụ thì tức là bây giờ bạn cũng không tin tôi, và tôi sẽ không lãng phí một buổi chiều chỉ để thuyết phục bất kỳ ai đâu, thích làm gì thì làm, ai cần cậu nghe hay tin tôi."

Cả đám dường như đã nín thở khi Harry nói chuyện; Harry có cảm giác rằng ngay cả người phục vụ gần đó cũng đang lắng nghe.

Smith tiếp tục bác bỏ, "Tất cả những gì cụ Dumbledore nói với chúng tôi vào năm ngoái là các cậu đã mạo hiểm mạng sống của mình vì nhau và trốn thoát khỏi Kẻ-mà-Ai-cũng-biết-là-ai. Cụ không cho chúng tôi biết chi tiết, cụ không cho chúng tôi biết chính xác chuyện gì đã xảy ra lúc đó. Tôi nghĩ tất cả chúng tôi đều muốn biết--"

"Không," giọng của Cedric gần như gầm lên. "Mặc dù cậu có thể thành thật tin rằng cậu muốn biết chi tiết, nhưng cậu không cần thiết phải biết vào lúc này," Harry biết ơn bạn trai của mình đã can thiệp để giải vây, tính khí của anh gần như sôi sục. "Thật kinh khủng. Cả Harry và anh đều không thích nói về nó, hay hồi tưởng lại nó dù chỉ một chút. Vì vậy, nếu đó là những gì cậu đang tò mò, hãy quên đi.

Harry lườm Hermione. Không ai trong số họ rời khỏi chỗ ngồi của mình, kể cả Smith, và ánh mắt của họ không bao giờ rời khỏi Cedric và Harry. Sau đó, một loạt ánh mắt ngẫu nhiên lướt qua giữa Hermione, Harry và Cedric, một cuộc trò chuyện im lặng khiến tất cả bọn họ bối rối, bất động.

"Chúng ta vẫn là học sinh," ai đó nói, "điều này có thực sự cần thiết không? Cho dù Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai đã trở lại, thì tại sao đó lại là vấn đề của chúng ta?"

Cedric đứng dậy, buông tay Harry ra và quay mặt vào phòng, "Voldemort đã trở lại. Có ai trong số các bạn từng hỏi cha mẹ mình về Chiến tranh thế giới phù thủy lần Thứ nhất chưa? Có ai trong số các bạn từng thắc mắc tại sao lớp học của Harry lại nực cười hơn như vậy so với những lớp khác không? Thế giới đang chìm vào bóng tối, không ai đang an toàn cả. Mọi người đang chết dần, và mọi chuyện đang dần theo chiều hướng tồi tệ hơn. Và bây giờ Voldemort đã trở lại. Đó là thực tế mà chúng ta đang sống. Việc chúng ta có đủ tuổi để làm việc này hay không đã không còn quan trọng nữa." Anh quay sang từng người một trong phòng với lời nói vô cùng tự tin và trôi chảy.

Đối với một người không biết rõ về hắn, Cedric sẽ có vẻ hoàn toàn bình tĩnh. Harry có thể cảm nhận được sự sợ hãi đang ngấm ngầm, chắc chắn rằng đó là một phần sức mạnh hừng hực trong bài phát biểu của anh. Anh cầm chân những người tụ tập trong quán bằng lời nói của mình, Harry nghi ngờ rằng họ có thể theo dõi anh nếu họ cố gắng.

"Khi điều đó xảy ra - đừng nhầm lẫn, nếu các bạn và gia đình các bạn không về phe chúng, chúng sẽ - .Đó thấy chưa, Giờ thì các người muốn chết như thế nào? Có muốn bất lực nhìn những người mình yêu thương bị tra tấn không? Có muốn chết trong sự co rúm không? Có muốn chúng và Chúa tể Voldemort hài lòng khi nhìn các người cầu xin trong vô vọng không? Giờ sao? Các. Người. Muốn. Chết. Như. Thế. Nào?"

Với từng từ, Cedric quay sang đối mặt với từng học sinh khác nhau, nhìn thẳng vào mắt họ. Anh ấy ngắt câu rõ ràng, cho chúng một vài nhịp ngắt quảng để nhấn mạnh. Giọng của Cedric không còn sự bình tĩnh nữa. Nó gợn sóng với những cảm xúc - sợ hãi, tức giận, quyết tâm, tình yêu. Sự hiện diện của anh trong phòng dường như tăng lên...dường như cuốn theo một sức mạnh gần như ma thuật trong phòng...như một cơn bão...

"Tôi có thể nói cho các bạn biết hắn muốn bạn chết như thế nào, hắn muốn bạn phục tùng như một con chó như thế nào. Hắn muốn bạn... hắn muốn bạn khuất phục trước Cái Chết," Cedric liếc nhìn qua vai, bắt gặp ánh mắt của Harry như thể cậu âm thầm muốn anh tiếp tục, và Cedric đã làm thế. "Làm như vậy có thể đỡ đau hơn, nhưng bạn vẫn sẽ chết. Bạn muốn chết như thế nào? Bạn có muốn chết nhanh chóng, hoặc bạn muốn chiến đấu? Nếu chúng ta chiến đấu - và chúng ta có thể chiến đấu, bởi vì chúng ta có lí do đáng để chiến đấu vì - chúng ta có thể lấy lại thứ gì đó từ hắn.

"Chúa tể Voldemort quyết tâm thống trị chúng ta, khiến đất nước này phải quỳ gối dưới chân hắn. Hắn muốn phá hoại cuộc sống của chúng ta, khiến chúng ta đầu hàng trước khi nhặt đũa phép lên mà chống trả. Nếu chúng ta có thể can đảm đứng vững, đối mặt với nỗi kinh hoàng của thế giới và nhìn chằm chằm vào nó, chúng ta sẽ vĩnh viễn giành lấy chiến thắng, toàn bộ sức mạnh, quyền lực khỏi tay hắn. Chúng ta sẽ cùng nhau mạnh mẽ hơn. Như vậy, các người muốn chết như thế nào?"

"Không ai có thể chống lại kẻ-mà-ai-cũng-biết như thế," ai đó lẩm bẩm.

"không đúng," Cedric kiên quyết nói, bước lại chỗ Harry và ngồi xuống, đan xen những ngón tay của họ. Anh quay lại, bắt gặp ánh mắt của các học sinh. "Voldemort muốn bạn tin điều đó, nhưng trên thực tế không phải vậy. Tôi đã thấy một người đã đứng lên chống lại Chúa tể Voldemort như vậy, và người đó đang ngồi ngay đây trong căn phòng này. Trên thực tế, em ấy vẫn còn sống. Vì vậy, tôi đoán câu hỏi thực sự là thế này; các người có muốn sống không?"

Harry, giống như mọi người trong phòng, nhìn chằm chằm vào Cedric một lúc lâu, sự im lặng kéo dài, mọi người hoàn toàn không thể nói gì cả.

"Cậu có thể dạy chúng tôi điều gì?" cuối cùng cũng có người hỏi. "Chúng ta học gì nếu muốn có cơ hội?"

"Ừm... à tôi..." Harry ngập ngừng.

"Có thật," một cô gái với bím tóc dài sau lưng phá vỡ sự im lặng, nhìn về phía Harry, "rằng cậu có thể tạo ra một Thần hộ mệnh?"

Một tiếng thì thầm thích thú lan khắp nhóm, đánh thức họ khỏi trạng thái sững sờ. Những lời nói của Cedric đọng lại trong tâm trí họ, ngay cả khi họ quay sang bất cứ thứ gì khác để đánh lạc hướng, họ vẫn không thể thoát ra được. Cedric cuối cùng đã nói rõ điều gì đó mà họ buộc phải nghe.

"Ừ," Harry khẽ nói, có hơi đề phòng.

"Một Thần hộ mệnh hữu hình?"

"Đúng."

"Chết tiệt, Harry! Tôi chưa bao giờ biết luôn đó!"

Trước khi Harry biết chuyện gì đang xảy ra, âm thanh của căn phòng đã thay đổi; đột nhiên mọi người lại nhắc đến lúc cậu chiến đấu với tử xà, sau đó là giải cứu Hòn đá phù thủy và thậm chí cả cuộc thi Tam pháp thuật.

Đã đến lúc phát biểu ý kiến của mình, cậu nghĩ một cách dứt khoát. Cedric siết chặt tay cậu để trấn an khi cậu đứng dậy.

"Được rồi, dừng lại!" Cuối cùng cậu cáu kỉnh, trừng mắt nhìn họ và đứng dậy. "Đúng, tôi đã sống sót suốt bốn năm qua. Đừng biến bất kỳ thứ gì trong số đó thành thứ không phải. Tôi hầu như luôn được giúp đỡ, tôi không bao giờ biết mình đang làm gì và tôi... tôi luôn sợ hãi đến phát điên. Tôi không bao giờ trốn thoát với tình trạng hoàn toàn bình an vô sự. Ngoài kia..." cậu ngừng lại, và nhận ra mình đang quay sang Cedric.

Bóng tối. Một hình ảnh, một sự pha trộn méo mó giữa ký ức và cơn ác mộng, lóe lên trong tầm nhìn của cậu. Bóng Đêm bao trùm lấy nghĩa địa, bị chia cắt bởi một tia sáng xanh thoáng qua. Cedric nằm bất động.

"Mọi người đang chết đàn," cậu dịu dàng nói, quay lại với cả nhóm. "Và bạn ắt cũng biết còn có nhiều người sống sót hơn các nạn nhân," Cậu quay sang Neville, ánh mắt họ giao nhau trong giây lát. "Khi bạn phạm sai lầm và bị tra tấn, hoặc mất đi những người mình yêu thương..." cậu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để chuẩn bị tinh thần. "Nó không giống lúc bạn đi học. Nó không phải là một tờ bài tập về nhà mà bạn có thể làm lại hay một bài kiểm tra mà bạn có thể làm lại. Bạn không biết điều đó như thế nào đâu... Tôi không thể dạy bạn điều đó như thế nào."

"Không ai có thể dạy được điều đó," Cedric lặng lẽ đồng ý. "Nhưng em có thể dạy mọi người cách sống sót."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store