ZingTruyen.Store

Cedhar: Amare

Amare Non Obstante Tenebris (8/23)

EvelynGlance

Chương 8: Trận chiến mà các trò không thể thắng được

THEO LỆNH CỦA

THANH TRA TỐI CAO CẤP CỦA TRƯỜNG HOGWARTS

Tất cả các Tổ chức, Hội, Đội, Nhóm và Câu lạc bộ từ nay trở đi đều phải giải tán.

Tổ chức, Hội, Đội, Nhóm hoặc Câu lạc bộ theo đây được định nghĩa là một cuộc họp thường xuyên của từ ba học sinh trở lên.

Sự cho phép để được tổ chức lại có thể được yêu cầu từ Thanh tra tối cao (Giáo sư Umbridge).

Không có Tổ chức, Hội, Đội, Nhóm hoặc Câu lạc bộ nào được tồn tại mà không được Thanh tra Tối cao biết và chấp thuận.

Bất kỳ học sinh nào bị phát hiện đã thành lập hoặc thuộc về một Tổ chức, Hội, Đội, Nhóm hoặc Câu lạc bộ nào chưa được Điều tra viên Tối cao chấp thuận sẽ bị trục xuất.


"Em không sao chứ Harry?" Cedric hỏi, bắt kịp họ sau bữa tối.

Chiến thắng thực sự duy nhất trong ngày là cố gắng giữ bình tĩnh trong môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Nhưng Đội Quidditch nhà Gryffindor gặp khó khăn khi phải xin giấy phép từ mụ Umbridge vì có Harry trong đội. Chú Sirius muốn nói chuyện với cậu lần nữa nhưng Harry lo rằng lò sưởi đang bị theo dõi nên đã bảo chú nên hạn chế. Trong tiết độc dược, Malfoy và đồng bọn đã chế nhạo Cedric và Harry, không có gì mới cả, nhưng vẫn thật khó chịu. Và, tất nhiên, bác Hagrid vẫn đang mất tích.

Harry thở dài, "Căng thẳng thật. Mụ Umbridge không muốn cho tụi mình chơi Quidditch."

"Ừ," Cedric nhăn mặt. "Hôm nay anh đã xin cho đội Hufflepuff được tổ chức lại để luyện tập. Điều đó thật không dễ dàng tí nào cả, mụ không thích anh lắm nhưng phải anh làm vậy với tư cách là đội trưởng. Mụ đã thực hiện tất cả các loại mối đe dọa được che đậy mỏng manh về..."

"Về?" Harry thúc giục.

"Về em," Cedric lẩm bẩm, mệt mỏi tựa người vào tường. "Mụ cố gắng nói bóng gió rằng anh bị rối loạn tâm thần hoặc rằng em đang... ép buộc anh tham gia vào những ý tưởng điên loạn. Nó thật kỳ lạ, và thành thật mà nói thì có một chút đáng sợ. Nhưng cuối cùng mụ đã cho phép. Đừng lo lắng, anh chắc chắn rằng họ không thể ngăn cản anh chỉ vì một trò chơi."

Harry thở dài, "Em không biết nữa, Cedric. Nhớ hãy cẩn thận. Vì lợi ích của chúng ta, nếu không có gì khác.

Cedric cười buồn, "Chỉ khi em cũng làm như vậy, Harry. Thôi nào, em sẽ không thể tự làm bài tập về nhà được đâu, đúng không?"

Tối hôm đó, khi Cedric về phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor cùng Harry, cái đầu của chú Sirius lại xuất hiện trong ngọn lửa. Trước sự ngạc nhiên nhẹ của Harry, chú ấy hoàn toàn ủng hộ ý tưởng thành lập Câu lạc bộ học thêm Phòng chống nghệ thuật hắc ám, bất chấp sự nghi ngờ của nhà Weasley. Tuy nhiên, điều đáng báo động là cuộc nói chuyện đã bị cắt ngắn bởi mụ Umbridge, người đột ngột xuất hiện ở đây.

Hermione cho rằng mụ Umbridge cũng đang kiểm tra của Harry, dựa trên tình trạng bị thương mà Hedwig vài ngày trước đó. Nếu có thể, cơn thịnh nộ của cậu đối với con cóc hồng mang hình hài một mụ già đang ngày một dữ dội theo từng ngày. Rõ ràng là giờ đây việc liên lạc với thầy Remus và chú Sirius qua gửi thư hoặc lò sưởi thực sự rất nguy hiểm. Vì vậy, Harry đã bị tước bỏ quyền đươc tâm sự, an ủi và gần gũi với những người duy nhất cậu coi là cha mẹ ruột

Và điều đó thật tệ.


Tâm trạng của cậu đã tốt hơn nhiều Angelina đã thông báo với cả đội quidditch nhà Griffindor rằng đã được phép luyện tập. Quidditch là một trò giải trí thú vị tới mức ngay cả khi trời mưa to khủng khiếp cỡ nào và khiến họ ướt sũng và lạnh cóng nhưng cũng không làm họ ngừng chơi

Khi Harry đang thay đồ, vết sẹo của cậu bỗng nhói lên vì đau. Một cơn giận dữ xa lạ đập thẳng vào ngực cậu, nhưng nó không phải của cậu. Đó là cơn giận của Voldermort. Harry nhăn mặt. Cậu không thực sự có khả năng kiểm soát hoàn toàn cảm xúc của chính mình, điều cuối cùng cậu có là bị cảm xúc của người khác trộn lẫn vào.

Đặc biệt khi những cảm xúc của một kẻ tâm thần cuồng giết người.

Trong cơn ác mộng, cậu trở lại nghĩa địa. Nhưng khi nó sắp kết thúc, khi bóng tối vây quanh và nhấn chìm cậu, cậu đã không tỉnh dậy. Harry mở mắt, nhận ra bản thân đang ở trong một hành lang dài tối tăm không có cửa sổ và chỉ có một cánh cửa đơn độc ở cuối hành lang. Dù cố gắng đến đâu, cậu cũng không thể với tới nó.


Harry lại rời khỏi văn phòng của mụ Umbridge vào tối muộn, còn khoảng một tiếng đồng hồ là đến nửa đêm. Cedric lại chữa lành tay cho cậu - anh đã khăng khăng muốn thực hiện nhiều bùa Gây tê hơn khi vết thương bắt đầu bị nhiễm trùng - và họ bắt đầu chuyến đi bộ dài trở lại tháp Gryffindor.

Ít nhất, đó là nơi mà Harry dự kiến sẽ đến.

"Tụi mình đi đâu vậy Cedric?" cậu hỏi khi Cedric rẽ xuống một hành lang dẫn ra khỏi tháp nhà Gryffindor.

"Nhà bếp," Cedric nhẹ nhàng nói, "Anh nghĩ cả hai chúng ta nên uống một cốc ca cao."

Harry thực sự không thể từ chối lời đề nghị đó. Với mọi chuyện đang diễn ra vào tháng 9 năm đó, cậu bắt đầu cảm thấy như mình chỉ có thể cầm cự ngày qua ngày bằng ý chí kiên cường. Mụ Umbridge đã biến năm học này thành địa ngục và họ vẫn đang vật lộn để tìm một địa điểm gặp mặt thích hợp cho Đoàn Quân Dumbledore. Cậu đã kiệt sức và luôn cố gắng để ngủ ngon vào ban đêm. Cedric cũng không khá hơn là bao, anh căng thẳng khi nhắc đến kì thi N.E.W.T.s và buổi phỏng vấn Lương y vào cuối năm. Thế nên lại càng hợp lý hơn việc cả hai người họ cần thư giãn một chút.

Dobby chào đón họ một cách nhiệt tình khi họ bước vào, và chỉ trong vài phút cả hai đã ngồi xuống, thì trên tay đã có những chiếc cốc cacao ấm áp. Tuy nhiên, Dobby không di chuyển, nó nhìn Harry một lúc lâu với ánh mắt lo lắng. "Harry Potter dường như đang không vui," nó nhận xét.

Harry thở dài, cố nén cơn ngáp, "Mình không sao Dobby. Đúng là ban đầu mình cảm thấy khá tệ..."

Nhưng bây giờ mình đã có Cedric...

Đôi mắt long lanh của người bạn gia tinh của cậu không dao động. Sau đó, nó nói rất nghiêm túc với đôi tai cụp xuống, "Dobby ước gì có thể giúp Harry Potter, vì Harry Potter đã giải thoát cho Dobby và Dobby bây giờ hạnh phúc hơn rất nhiều..."

Harry mỉm cười, "Bạn không thể giúp mình được đâu, Dobby, nhưng cảm ơn vì lời đề nghị..."

Cậu quay sang cốc cacao của mình, tu một hơi dài. Với một tiếng thở dài, cậu nghĩ đến đống bài tập về nhà đang đợi ở tháp Gryffindor, cậu nghĩ mình sẽ không thể hoàn thành được quá nhiều bài trong đêm nay. Cậu vô tình di chuyển bàn tay bị thương của mình và thốt ra một tiếng thở hổn hển vì đau, một cảm giác rát bỏng màu trắng chạy dọc cánh tay cậu.

"Harry!" Cedric hoảng hốt nói.

"Em Không sao," Harry nói qua hàm răng nghiến chặt, đặt bàn tay lên bàn. Ánh sáng soi rõ phần xác thịt bị hành hạ, kết quả của nhiều giờ bị cấm túc với mụ Umbridge. Mụ Umbridge! "Chờ một chút," cậu nói, đột ngột quay sang Dobby, "có một việc bạn có thể giúp mình đấy Dobby."

Con gia tinh nhìn quanh, cười rạng rỡ, "Xin hãy nói ra nó, thưa cậu Harry Potter!"

"Mình cần tìm một nơi mà ba mươi tám người có thể luyện tập Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mà không bị một giáo viên nào phát hiện. Đặc biệt," Harry cảm thấy tay mình vô tình nắm chặt lại, rồi ngay lập tức thả lỏng khi vết cắt kéo dài một cách đau đớn, "Giáo sư Umbridge."

Cậu không thực sự mong đợi Dobby biết đến nơi viễn vong đó. Cậu mong đợi nụ cười của con gia tinh sẽ biến mất cùng đôi tai cụp xuống của nó; cậu mong nó sẽ nói điều này là không thể ... nhưng, bất chấp sự mong đợi của cậu, Dobby ngay lập tức đứng dậy, vui vẻ vỗ tay.

"Dobby biết một nơi hoàn hảo, thưa ngài! Dobby đã nghe những gia tinh khác kể lại khi cậu đến Hogwarts thưa ngài. Chúng tôi gọi nó là Phòng Đến và Đi, thưa ngài, hay còn gọi là Phòng Yêu cầu."

May mắn thay, cuối cùng thì Harry cũng đã có một tin mừng sau khi kết thúc buổi cấm túc, cậu lại càng thấy thật sáng suốt vì đã đồng ý cùng Cedric vào đây nếu không thì thật sự không biết khi nào họ sẽ họp nhóm và cũng thật may vì mụ không bắt cậu ở lại lâu hơn, nhưng bây giờ Harry rất biết ơn vì đã được ân xá. Cậu thậm chí còn có được vài giờ để ngủ mà không bị gián đoạn, nếu vẫn còn trằn trọc vào đêm hôm trước.

Họ đã dành gần như cả ngày để tìm kiếm những người đã ký tên tham gia. Đến cuối bữa tối, Harry tin chắc rằng tin tức đã được truyền đến tất cả những người có mặt tại cuộc họp đầu tiên.

Nửa tiếng trước tám giờ, Harry đi bộ đến hành lang tầng bảy gần tấm thảm của Barnabas the Barmy. Chúng tôi cần một nơi nào đó để học cách chiến đấu... cậu vừa nghĩ vừa đi đi lại lại trước bức tường trống. Chỉ cần cho chúng tôi một nơi để luyện tập...một nơi nào đó không ai không thể tìm thấy chúng tôi...

Harry mở cánh cửa vừa xuất hiện, dẫn đường vào căn phòng rộng rãi. Nó được chiếu sáng bởi ánh đuốc lập lòe, những bức tường được xếp bằng những văn bản bảo vệ, và thay vì những chiếc ghế, có những chiếc đệm lụa trải khắp sàn nhà.

Cedric đến chỉ vài phút sau đó cùng vài học sinh Hufflepuff đi cùng anh. Harry mỉm cười, bước đến chỗ anh và chào anh bằng một cái ôm. "Nơi này thật rực rỡ, Harry," anh nói, nhìn quanh.

Nhiều người bắt đầu đến sau đó, họ yêu cầu Harry giải thích về căn phòng này. Cậu bắt đầu giải thích, nhưng buộc phải bắt đầu lại từ đầu khi nó còn nhỏ giọt hơn. Đó là ý kiến chung rằng căn phòng là hoàn hảo. Khi tám giờ cuối cùng cũng đến, Harry đi ra cửa và vặn chìa khóa, hài lòng khi thấy nó bị khóa với một tiếng cạch to và chắc.

"Mình nghĩ chúng ta nên bầu ra một người lãnh đạo," Hermione nói.

"Cái gì?" Harry quay sang cô bạn thân của mình một cách thắc mắc.

"Giời! Quá dễ! Dĩ nhiên Harry là lãnh đạo rồi," Cedric nói, gần như ngay lập tức.

"Cái gì?" Harry lặp lại, mạnh mẽ hơn một chút.

"Vâng, nhưng chúng ta nên bỏ phiếu cho nó đàng hoàng." Hermione nói, không hề bối rối. "Như thế lsẽ trang trọng hơn và mang lại cho bồ ấy quyền lực. Vì vậy - ai muốn bầu Harry làm lãnh đạo?

Mọi người đều giơ tay, và Harry không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận. Cedric gần như đang cười rạng rỡ với cậu. Một lúc sau Hermione đã ghim danh sách tên của họ lên tường với cái tên Đoàn Quân DUMBLEDORE được viết trên đầu danh sách.

"Được rồi," Harry nói, quay sang cả nhóm, "vậy chúng ta sẽ luyện tập chứ? Tôi đang nghĩ, điều đầu tiên chúng ta nên làm là thực hành bùa Expelliarmus, bạn biết đấy, Bùa giải giới. Tôi biết nó khá cơ bản nhưng tôi thấy nó thực sự hữu ích--"

"Ôi làm ơn đi," Smith nói, đảo mắt và khoanh tay. "Tôi không nghĩ Expelliarmus sẽ giúp chúng ta chống lại Kẻ-Ai-mà-cũng-biết-là-ai đâu, phải không?"

"Smith..." Cedric lườm nó, rõ ràng là anh đang kìm nén không nói thêm.

"Cedric," Harry ngắt lời anh, lắc đầu, rồi quay sang Smith. "Tôi đã sử dụng nó để chống lại hắn," Harry lặng lẽ nói. "Nó đã cứu mạng tôi vào tháng Sáu." Smith mở miệng một cách ngu ngốc, và phần còn lại của căn phòng trở nên rất yên lặng. "Nhưng nếu cậu nghĩ rằng nó không phù hợp với cậu, cậu có thể rời đi."

Smith đã không di chuyển. Và những người khác cũng vậy.

Harry đã chia nhóm để luyện tập. Cedric chờ xem ai sẽ không có cộng sự để tập cùng người đó và đã bắt cặp với Neville. Harry mừng vì Cedric ở đó, vì số thành viên lẻ nên cậu có thể tự do đi xung quanh và đề nghị giúp đỡ ai gặp khó khăn khi cậu đi ngang qua. Một số cặp gặp khó khăn khi thực hành cùng nhau, trong khi một số khác, như Gavin và James, dường như họ coi đối phương là bản chất thứ hai của mình nên rất ăn ý. Đó là một điều tốt khi cậu đề nghị họ thự hiện những điều cơ bản trước và cậu thấy rất nhiều câu thần chú kém chất lượng cần được cải thiện.

Khoảng giữa buổi học, Neville, được sự hướng dẫn và lời khuyên của Cedric, đã sử dụng được Expelliarmus một cách thích hợp. Harry chắc chắn cũng sẽ khuyến khích cậu ấy và tiếp tục di chuyển quanh phòng, mỉm cười khi tất cả họ dần dần tiến bộ. Có rất nhiều việc phải làm, nhưng đã có gợi ý về những gì họ có thể trở thành.

Coi chừng đó Tom, cậu nghĩ thầm. Bọn tao sẽ không đầu hàng mà không chiến đấu.

Cedric bước tới chỗ cậu khi mọi người bắt đầu xếp hàng, "Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, Harry. Em thực sự là một giáo viên giỏi đấy."

Harry nhún vai, "Em có làm gì đâu. Mọi người đã giúp đỡ em. Thêm vào đó, anh đã thuần thục những thứ này rồi Cedric, thành thật mà nói anh có thể dạy tốt hơn em đó."

"Đừng làm mất uy tín của chính mình chứ, em yêu," Cedric nhẹ nhàng nói. "Anh ở đây để giúp đỡ khi em cần, nhưng anh cũng cần phải luyện tập. Và mọi người đã lắng nghe em, họ thực sự làm theo những gì em đã chỉ đạo, nhiêu đó thừa để chứng minh rằng em dạy rất giỏi đấy."

Harry hơi đỏ mặt, cậu xoa gáy, "Ơ, cảm ơn anh."

Cedric nháy mắt với cậu, quay đi và hôn Harry một cái, "không có gì đâu. Chúc ngủ ngon nhé Harry."

Hai tuần tiếp theo có vẻ đã dễ dàng hơn cho Harry. Việc biết rằng cuối cùng họ đang làm điều gì đó để nổi dậy chống lại Umbridge là một bí mật mà cậu mang trong tim như một lá bùa hộ mệnh, đẩy lùi những năng lượng tiêu cực. Nó giúp cậu có thể vượt qua các tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám khủng khiếp và kiềm chế cơn giận của mình tốt hơn; do đó cậu đã có thể tránh được nhiều lần bị cấm túc hơn.

Ngày diễn ra các cuộc họp của Đoàn Quân Dumbledore thay đổi rất thường xuyên; họ phải sắp xếp lịch tập luyện của ba đội Quidditch riêng biệt, thường được sắp xếp lại do điều kiện thời tiết. Harry không lấy làm tiếc về điều này, cậu có cảm giác rằng có lẽ tốt hơn nếu thời gian gặp mặt của họ là ngẫu nhiên và không thể đoán trước. Hermione đã sớm nghĩ ra một thiết bị liên lạc với các đồng Galleon giả để thông báo cho mọi người về thời gian họp, khiến việc này trở nên dễ dàng hơn.

Cedric dường như cũng ở trong trạng thái tinh thần tích cực hơn nhiều- mặc dù anh ấy ngày càng căng thẳng về kỳ thi N.E.W.T.s của mình. Harry và Cedric đến thư viện rất nhiều rất nhiều ngày sau đó để học và soạn giáo án cho Đ.Q.D. Vào ngày diễn ra cuộc họp thứ hai, Cedric đã chuẩn bị một số bộ dụng cụ Sơ cứu, rất hữu ích khi có người bị thương trong lúc hành đấu tay đôi. Nhờ Sử dụng những kiến thức mà anh đã thu thập được để chuẩn bị cho khóa học Lương y nên Cedric cũng có thể dạy cho mọi người một số bùa chú sơ cứu, những kiến thức mà Harry hy vọng họ sẽ không bao giờ phải sử dụng đến. Giờ đây, Cedric đã hiển nhiên trở thành lãnh đạo thứ hai của Đ.Q.Đ mà không ai thắc mắc, và Harry mãi mãi biết ơn vì sự hiện diện của anh.

Harry trân trọng từng khoảnh khắc họ có với nhau, những khoảnh khắc mà theo ý kiến của cậu thì vẫn còn quá ít và xa vời. Tránh mặt mụ Umbridge thực sự rất khó, nhưng lại vô cùng cần thiết. Có lẽ nếu đó chỉ là sự an toàn của chính cậu thì Harry sẽ dũng cảm cởi mở với mọi người hơn, nhưng cậu vẫn quyết định vẫn từ chối kéo Cedric vào vòng nguy hiểm quá mức cần thiết. Vì vậy, họ giữ lấy những khoảnh khắc họ có với nhau.

Tháng 10 kết thúc trong cơn gió gào thét và cơn mưa tầm tã và tháng 11 đã đến với sự lạnh giá và băng giá. Bầu trời chuyển sang màu xanh nhạt, gần như xám xịt, khiến Harry nhớ đến đôi mắt của Cedric, và những ngọn núi xung quanh Hogwarts nhanh chóng bị bao phủ bởi tuyết. Khi nhiệt độ trong lâu đài giảm xuống, Cedric đã giúp Harry, Ron và Hermione ếm bùa giữ ấm mạnh hơn lên quần áo mùa đông của họ.

Đêm trước trận đấu Quidditch đầu tiên, Harry thấy mình đang ở trong phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor, dựa vào vai Cedric để đọc sách. Sự hiện diện của Cedric trong phòng sinh hoạt chung của Gryffindor đủ thường xuyên đến mức cho đến thời điểm này, họ chỉ nhận được một vài cái nhìn kỳ lạ.

"Anh chắc rằng em sẽ thi đấu rất tốt vào ngày mai," Cedric dịu dàng nói.

"Cảm ơn anh," Harry ngáp, gập cuốn sách lại.

Ron thở dài, "Chúng ta không cần lo lắng về tụi nó đâu."

"Ôi im đi Ronald," Hermione đánh Ron.

Cedric mỉm cười, "Em cũng vậy đó Ron. Bọn Slytherin đúng là hay gian lận như điên, nhưng chúng có vẻ tệ hơn thực tế. Mấy em sẽ vượt qua nó tốt thôi.

Cedric, lo lắng quan sát từ khán đài Quidditch, bắt đầu phản ánh rằng anh đã đánh giá hơi sai vào đêm hôm trước. Các học sinh nhà Slytherin đang hát một bài thánh ca khá thô tục từ khán đài về phía Ron, và điều đó đang đến với cậu. Gryffindor hầu như thi đấu không quá "ổn". Khi Harry cuối cùng cũng bắt được trái Snitch, Cedric thở phào nhẹ nhõm.

Và ngay lúc đó, một trái Bludger đã đánh thẳng vào lưng Harry, khiến cậu rớt khỏi chổi. Tim Cedric loạng choạng trong lồng ngực, sự thật thì Harry chỉ cách mặt đất vài gang tay nhưng điều đó cũng không ngăn được tâm trí đang vô cùng hoảng loạn của mình. Cedric đứng bật dậy khi tiếng còi chói tai của cô Hooch cắt ngang không gian.

"--nhưng mày thích nhà Weasley phải không Potter?" Cedric lao vào sân và thấy Harry và George đối mặt với Malfoy, George hầu như không bị Harry cản lại. Ngay cả khi cách xa hàng thước anh cũng có thể cảm nhận được sự căng thẳng đang dâng lên giữa họ. "Mày sẽ dành những ngày nghỉ ở đó, phải không? Không thể hiểu làm thế nào mày có thể chịu được mùi hôi thối ở đó, nhưng tao cho rằng khi mày được nuôi dưỡng bởi bọn Muggles, ngay cả túp lều của bọn nócũng có mùi - và ô kìa, chàng hoàng tử Hufflepuff đẹp trai của Potty đến để bảo vệ mày kìa.

Harry quay người lại, vẫn giữ chặt cánh tay của George, "Cedric."

Cedric điên cuồng tìm kiếm bà Hooch, đã không có cơ hội để nói trước khi Malfoy cắt ngang một lần nữa.

"Hoặc có lẽ," Malfoy nói, liếc mắt khi nó lùi lại, "mày biết nhà của mẹ mày bốc mùi như thế nào mà, nhà Potter, và chuồng lợn nhà Weasley khiến mày nhớ đến nó--"

Cedric phẫn nộ đến mức mặt màu đỏ bừng. Trong khoảnh khắc đó, anh không muốn gì hơn là tấn công thằng Malfoy, nhưng Harry, ôi Merlin, Harry đang cảm thấy như thế nào? Cedric phải ngăn Harry lại - cậu sẽ tự chuốc lấy rắc rối. Mụ Umbridge sẽ--

Trước khi Cedric kịp phản ứng thì Harry và George đã lao về phía trước, Harry lùi lại để đấm Malfoy...mọi người la hét, chửi thề...Cedric đã làm một việc duy nhất mà anh có thể nghĩ ra...

"IMPEDIMENTA!" anh gầm lên, làm một việc mà anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm: chĩa đũa phép vào tri kỷ của mình.

Hiển nhiên câu thần chú của anh không đánh trúng Harry vì Harry đã tránh được vì đã thực hành điều này rất nhiều tại một số cuộc họp của Đ.Q.D. Câu thần chú của Cedric đánh thẳng vào ngực Malfoy, nó ngã ngửa xuống đất.

"IMPEDIMENTA!"

Câu thần chú đó đã đánh trúng Harry, khiến cậu ngã xuống đất cách Malfoy vài bước chân ngay khi Cedric cuối cùng cũng đến được với họ.

"Trò nghĩ mình đang làm gì vậy?" Bà Hooch hét lên khi Harry, với sự giúp đỡ của Cedric, đứng dậy. Malfoy đang cuộn tròn dưới đất, nó nức nở và rên rỉ, máu mũi chảy ròng ròng. Môi George sưng phồng lên, Fred vẫn đang bị các thành viên của đội quidditch Gryffindor cản lại, còn thằng Crabbe thì cười khúc khích. "Ta chưa bao giờ thấy hành vi như vậy - đặc biệt là từ trò, trò Diggory! Quay trở lại lâu đài, cả ba trò, và đi thẳng đến văn phòng của chủ nhiệm mình ngay. Đi Đi! Ngay bây giờ!"

Harry, George và Cedric bước ra khỏi sân quidditch, âm thanh của đám đông chế nhạo đang dần mờ đi sau lưng họ. Họ đi cùng nhau mà không nói với nhau một lời nào trong vài phút, chỉ đến khi họ khuất khỏi tầm nhìn của sân thì Harry mới quay qua Cedric.

"Cedric! Anh làm cái quái gì vậy?!" Harry cau có hỏi.

"Anh đang cố ngăn em lại đấy!"

"Điều đó đã quá rõ ràng. Và có vẻ anh thực sự đã làm rất tốt quá nhỉ!

"Harry--" Giọng nói của George, gần như là tiếng thì thầm so với tiếng hét của họ, bị phớt lờ khi Cedric ngắt lời anh.

"Em không thể để gặp rắc rối ngay bây giờ, Harry. Mụ Umbridge--"

"Cedric--" Một lần nữa, George lại bị phớt lờ.

"Em không thể để gặp rắc rối ngay bây giờ? Còn anh thì sao, thưa ngài thủ lĩnh nam sinh? Anh còn có nhiều rắc rối hơn em đấy. Và bây giờ anh lại bị kéo vào mớ hỗn độn này! Rồi, rồi, em ổn, em đã sắp xếp xong--"

Cedric giơ hai tay lên bực tức, "À thế hả, anh có thể nói qua cách em để Malfoy chọc điên em - chính xác những gì nó muốn - và em đã lao vào đánh nhau với nó trước toàn trường. "

"Nó xứng đáng với điều đó!"

"Đương nhiên là nó xứng đáng! Nhưng Điều đó không có nghĩa là nó đáng để em trút giận và đặt bản thân vào nguy hiểm đâu Harry."

"Em tự lo được!"

"Rõ ràng, vì em đang làm một--"

"Cả 2 người CÂM NGAY!" George gầm lên, trừng mắt nhìn họ. "Nó đã xúc phạm ba mẹ tớ và mẹ của Harry,"

"--và bạn trai của em!" Harry cắt ngang.

George nghiêng đầu tán thành, "Và nó đáng bị như vậy. Nhưng bây giờ chúng ta phải giải quyết hậu quả. Do đó, chúng ta phải đến văn phòng của cô McGonagall ngay."

"Tớ cũng phải đi cùng," Cedric thở dài. "Tớ dám cá giáo sư Sprout cũng ở đó."

Họ vừa mới đến cửa văn phòng của giáo sư McGonagall thì cô và giáo sư Sprout đi dọc theo hành lang phía sau họ. Họ đang vô cùng tức giận.

"VÀO TRONG!" Giáo sư McGonagall ra lệnh, chỉ về phía cửa. Ba người họ bước vào, theo sát là các giáo sư, họ sải bước sang phía bên kia bàn. "Giờ sao?" cô McGonagall hỏi, cô run lên vì giận dữ. "Bọn ta chưa bao giờ thấy một nỗi ô nhục như vậy. Cả Ba Giải thích ngay!

"Malfoy đã khiêu khích tụi con," Harry cứng nhắc nói.

"Nó xúc phạm ba mẹ con," George lặp lại, "Và mẹ của Harry."

Giáo sư Sprout nhìn họ chằm chằm rồi thở dài mệt mỏi. "Nhưng thay vì giao việc đó cho bà Hooch, ba trò lại quyết định tấn công trò Malfoy? Trò Diggory, trò thậm chí đã làm gì trên sân vậy?

Cedric gần như nao núng thấy rõ. Sprout là chủ nhiệm nhà của anh ấy, nhưng cô ấy còn hơn thế nữa. Cô ấy là giáo viên của anh ấy, là cố vấn của anh ấy, là người đã lắng nghe và tư vấn anh khi anh ấy ở điểm tuyệt đối của anh thấp nhất. Cô ấy là người đầu tiên đưa anh vào con đường đăng ký Học nghề Lương y. Cô là người đã tin tưởng anh.

Nghe cô gọi anh là trò Diggory bằng giọng thất vọng tột độ còn đau hơn cả một trận đòn.

"Con..." anh ngập ngừng, không có từ nào để giải thích những gì vừa xảy ra. "Đó chỉ là một tai nạn."

"Cedric không cố làm hại Malfoy," Harry lặng lẽ nó, "anh ấy đang cố ngăn con lại."

"Hem, hem."

Ba người họ nhìn quanh. Mụ Dolores Umbridge đang đứng ở ngưỡng cửa, khuôn mặt của mụ nở một nụ cười ghê tởm ghê tởm - một biểu hiện mà Cedric đã hiểu đó là dấu hiệu của một điều duy nhất: sự đau khủng khiếp khổ sắp xảy ra.

"Tôi có thể giúp gì không, Giáo sư McGonagall, giáo sưSprout?" mụ hỏi bằng giọng ngọt ngào đến phát ốm.

Vẻ mặt cau có của giáo sư McGonagall, nếu có thể, đã trở nên sâu sắc hơn, "Giúp? Ý cô là gì, giúp tôi sao?

"Tại sao, tôi nghĩ cô có thể biết ơn vì có thêm một chút thẩm quyền," mụ tiếp tục, bước vào văn phòng. "Đây rõ ràng là ba học sinh rất... rắc rối."

"Cô đã nghĩ sai rồi," Giáo sư Sprout nói, giọng cô lạnh lùng hơn những lời Cedric từng nghe.

Giáo sư McGonagall quay sang ba người họ, "Bây giờ, ba trò tốt hơn nên lắng nghe kỹ. Ta không quan tâm Malfoy đã khiêu khích các trò như thế nào, ta không quan tâm liệu Malfoy có xúc phạm gia đình các trò hay không, nhưng hành vi của các trò thật đáng khinh và tất cả các trò sẽ bị cấm túc một tuần! Đừng nhìn ta như vậy--"

"Hem, hem."

Giáo sư McGonagall từ từ quay lại với giáo sư Umbridge, "Gì vậy?"

"Tôi nghĩ các trò này xứng đáng nhận được nhiều hình phạt hơn, tôi nghĩ chỉ cấm túc thôi là chưa đủ."

"Nhưng thật không may," giáo sư McGonagall nói, không cố gắng nở một nụ cười, "đó là điều mà giáo sư Sprout và tôi nghĩ mới quan trọng, vì các trò này là học sinh  Nhà của bọn tôi, Dolores."

"À, thật ra thì, Minerva," mắt mụ Umbridge dường như ánh lên niềm hân hoan tột độ khi mụ đọc to Quy định Giáo dục mới nhất - đó là cho phép mụ trừng phạt học sinh... bao gồm cả việc tước bỏ đặc quyền, danh hiệu và vị trí của học sinh đó.

Cedric cảm thấy bụng cồn cào. Những lời của Harry lặp lại với anh một cách chế giễu, "Anh còn có nhiều rắc rối hơn em đấy." Sau đó, anh lại cảm thấy bụng mình cồn cào, mụ Umbridge lạ sắp làm gì với Harry đây?

"Vì vậy...tôi thực sự nghĩ rằng tôi sẽ phải cấm ba trò này chơi Quidditch một lần nữa," Umbridge nói nhẹ nhàng, nhìn Harry, George và Cedric.

"Cấm chúng tôi?" Harry nhẹ nhàng hỏi. "Chơi... quidditch một lần nữa? Cedric thì liên quan gì--anh ấy đã cố ngăn tôi lại! Anh ấy không cố ý đánh Malfoy!"

"Còn trò Potter, tôi nghĩ việc bị cấm suốt đời xứng đáng cho trò ấy," Umbridge nói, nụ cười của mụ càng nở rộng hơn khi mụ quan sát họ vật lộn. "Và tôi nghĩ, để an toàn, người anh song sinh của chàng trai trẻ này cũng nên bị như vậy. Trò Diggory, tất nhiên, ngay lập tức bị tước tư cách Đội trưởng Quidditch, Thủ lĩnh Nam sinh và Huynh trưởng. Tôi muốn chổi của các trò bị tịch thu, tôi sẽ giữ chúng an toàn trong văn phòng của mình, để đảm bảo rằng-"

"Trò Diggory là một trong những học sinh xuất sắc nhất trong năm của nó!" Giáo sư Sprout cắt ngang, khiến Cedric ngạc nhiên ngay cả khi anh cố gắng bắt kịp những gì Giáo sư Umbridge đã nói. "Ngoại trừ những sự kiện ngày hôm nay, tôi chưa bao giờ thấy trò ấy động một ngón tay vào người khác, tôi cũng chưa từng thấy trò ấy rút đũa phép ra, ngoại trừ việc bảo vệ các bạn học khác! Diggory là một hình mẫu lý tưởng của Nhà Hufflepuff, trò ấy một nhà lãnh đạo tài ba. Cô tước chổi của trò ấy nếu cô muốn, nhưng đừng có can thiệp vào người mà tôi chọn để lãnh đạo nhà của tôi sau này!

"Tôi nghĩ cô sẽ thấy ngay thôi," giọng của mụ Umbridge trở nên lạnh lùng bên dưới vẻ ngọt ngào bệnh hoạn. "Trò Diggory ở đây cùng với trò Potter, chẳng là gì ngoài những ảnh hưởng vô đạo đức và hoàn toàn biến thái đối với học sinh trong nhiều tháng. Cô có biết rằng những chàng trai ngoại đạo này đã di chuyển gây mất trật tự lâu đài này... và thân mật một cách đáng lo ngại không?"

Một cái gì đó xa lạ lóe lên trên nét mặt của giáo sư McGonagall, rồi mờ đi. Cô chậm rãi bước tới, đối mặt thẳng với mụ Umbridge và nhìn xuống cặp kính của bà với ánh mắt khinh bỉ thuần túy, "Tôi nghĩ," cô nói, giọng đanh thép, "rằng mối quan hệ thân mật giữa các học sinh, với điều kiện là không ảnh hưởng việc đến học tập hoặc gây xáo trộn công cộng đáng kể, chưa bao giờ là lý do để trừng phạt học sinh ở Hogwarts."

"Dù sao đi nữa," mụ Umbridge mỉm cười, "rõ ràng những thay đổi cần thiết đối với văn hóa học đường đã được ban hành. Tôi sẽ không để bất kỳ ai, học sinh hay giáo sư nào, làm hư hỏng giới trẻ của ngôi trường này. Vì mục đích đó, trò Diggory và trò Potter sẽ bị cấm túc với tôi vào lúc 5 giờ mỗi buổi chiều, trong thời gian tới... có thể nói là ba tuần? Chà...chúc mọi người buổi chiều tốt lành."

Và, với vẻ hài lòng tột độ, mụ Umbridge rời khỏi phòng, để lại sự im lặng kinh hoàng sau lưng bà.

"Cedric..." Harry nhìn chằm chằm vào anh, và Cedric có thể thấy những giọt nước mắt không thể rơi được đang cố gắng chảy ra trước sự bướng bỉnh khắc kỷ của cậu.

"Ta muốn cả hai trò hãy lắng nghe ta, thật cẩn thận," giáo sư McGonagall nói, giọng cô mệt mỏi. "Những gì xảy ra ngày hôm nay là không thể tha thứ được, ta mong đợi những điều tốt hơn từ cả ba trò. Nhưng những gì đã gây ra cho các trò như những hình phạt vừa rồi hoàn toàn không phù hợp với mức độ nghiêm trọng của hành vi của các trò. Ta... ta thấy đau lòng khi nghĩ rằng Hogwarts không còn là nơi chấp nhận các trò. Các xứng đáng với mọi quyền dành cho học sinh của trường này. Nhưng làm ơn," cô thở dài thườn thượt, "hãy cẩn thận. Nó không công bằng, nó không đúng. Đừng...đừng tự làm hại mình khi chiến đấu trong những trận chiến mà các không thể thắng được."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store