ZingTruyen.Store

Cedhar: Amare

Amare Non Obstante Tenebris (6/23)

EvelynGlance

Chap 6: không nói điều ác ý

Harry thở dài thườn thượt, gục đầu vào tay và dụi mắt. Sáng nay, trong hai tiết Bùa chú và hai tiết Biến hình, cả Giáo sư Flitwick và Giáo sư McGonagall đều đã giảng về tầm quan trọng của kì thi O.W.L.s. Đặc biệt, giáo sư Flitwick đã nói, "Nếu các trò vẫn chưa suy nghĩ nghiêm túc về sự nghiệp của mình, thì bây giờ là lúc để làm điều đó," dường như vang vọng một cách khó chịu trong đầu khiến cậu khó tập trung.

Và chiều hôm đó, khi họ đi ngang qua túp lều của bác Hagrid, làn khói thân thiện bay xa khỏi ống khói một cách nhức nhối, một cảm giác cô đơn nhói lên trong lồng ngực cậu. Harry thấy mình ngày càng lo lắng cho bác Hagrid. Bây giờ nó luôn ở đó, một giọng nói cằn nhằn khác tự hỏi liệu người mà cậu quan tâm có gặp nguy hiểm không...

Cậu đang ngồi với Hermione và Cedric trong một lớp học cũ, để tranh thủ tập trung học môn Thảo dược trước năm giờ. Cedric đã khăng khăng đòi điều đó, vì anh không biết mình sẽ phải học bao nhiêu lâu sau khi bị cấm túc. Harry khá nghi ngờ rằng đó là sự hỗ trợ về mặt tinh thần nhiều hơn, dạo gần họ đã không còn dành nhiều thời gian nữa để nói chuyện và học cùng nhau nữa

Ống chân của Harry và Cedric áp vào nhau, họ dường như vô thức đồng ý rằng việc tiếp xúc cơ thể bất cứ khi nào họ ở gần nhau là điều cần thiết. Đó là ... sự ổn định giữa sự nhầm lẫn. Cedric để ý đến sự thất vọng của cậu, anh quay sang Harry với một cái nhìn thông cảm và nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu.

"Xin lỗi..." Harry thì thầm.

"Đừng xin lỗi," Cedric dịu dàng nói. "Có điều gì mới đang làm em bận tâm không?"

Cậu gật đầu, "kì thi O.W.Ls chết tiệt."

Hermione ngước lên khỏi những cuốn sách của mình, "Chúng thực sự rất quan trọng, Harry à. Giáo sư Flitwick nói đúng đó, đã đến lúc bắt đầu nghĩ về chuyện sau khi tốt nghiệp Hogwarts."

"Mình biết," Harry thở dài. "Và đó là lý do tại sao điều này thật... khó chịu đến phát điên. Mình không biết...mình muốn làm gì."

"Chà, bồ thực sự cần phải làm việc để thiết lập mục tiêu của mình," Hermione khuyên.

"Bồ nói như thể nó dễ dàng lắm vậy á," Harry cau có. "Mình không biết phải chọn như thế nào."

Hermione gật đầu, "Mình sẽ tìm cho bồ một cuốn sách..."

Cedric lắc đầu với Hermione, "Anh không chắc đó là nước đi tốt nhất, Hermione. Harry phải... tự tìm thứ gì đó phù hợp với những gì em ấy muốn. Anh đã không quyết định cố gắng trở thành một lương y bằng một cuốn sách.

Hermione nghiêng đầu, cô bé mủi lòng.

"Làm thế nào mà anh quyết định trở thành một lương y vậy, Cedric?" Harry hỏi, sự tò mò của cậu trỗi dậy.

Cedric nhún vai, ngả ra sau ghế để duỗi người, "Anh cũng không biết nữa," anh thừa nhận.

"Ồ, hữu ích ghê ha, để thằng này note lại." Harry mỉa mai nói.

Cedric xô cậu một cách tinh nghịch, cười toe toét, "Nhưng ý anh là những gì anh đang muốn nói về việc tìm kiếm thứ gì đó có vẻ phù hợp với em. Anh muốn trở thành một lương y vì anh muốn giúp đỡ mọi người, đặc biệt là với...mọi thứ đang diễn ra." Anh thở dài, chỉ vào một cuốn sách giáo khoa, "Bây giờ anh biết nó sẽ khó khăn như thế nào, anh ước gì mình đã nghĩ kỹ về điều này một chút. Anh phải phỏng vấn Chương trình Thực tập lương y tại bệnh viện thánh Mungo vào cuối năm nay và việc chuẩn bị cho điều đó giống như... giống như cả một lớp học được ưu tiên hàng đầu vậy."

"Em chắc rằng anh sẽ làm rất tốt cho mà coi." Harry nói, cậu nhìn thẳng vào mắt Cedric.

"Cảm ơn em, Harry," Anh mỉm cười. "Nghĩ về điều này làm anh kinh hãi biết bao..." anh thở dài, "Việc cứu người-việc mà anh đã nghĩ rằng em sẽ cân nhắc sự nghiệp như một Thần Sáng. Dù em quyết định thế nào thì kì thi O.W.L.s vẫn rất quan trọng. Hermione và anh sẽ giúp em học bài cho kì thi và bạn sẽ lắng nghe tụi anh, được chứ?"

Harry do dự, bị lùi lại bởi sự mạnh mẽ trong lời nói của bạn trai mình, "Cedric--"

"Harry, thông tin trong kỳ thi O.W.L. của em có thể có nghĩa là sự khác biệt giữa sự sống và cái chết với mọi thứ đang diễn ra. Anh cần chúng ta làm gì đó, bất cứ thứ gì để chuẩn bị."

Nhưng bây giờ phòng chống nghệ thuật hắc ám không được sử dụng nhiều trong thực tế," Hermione lẩm bẩm. Không ai tranh cãi.

"Harry!" Cedric kêu lên, nhìn chằm chằm vào đồng hồ. "4:50 rồi nè!"

"Chết cha!" Harry, với sự giúp đỡ của Cedric, bắt đầu nhét sách vào cặp.

Trước khi cậu có thể bỏ đi, Cedric đã giữ cậu lại, anh đan những ngón tay của họ vào nhau và đặt một nụ hôn thuần khiết và mạnh mẽ lên môi cậu, "Đừng để mụ lấn át em, Harry. Em mạnh mẽ hơn mụ ta nhiều!

Harry cố gắng gật đầu, mặc dù cậu không cảm thấy tự tin lắm khi chạy xuống hành lang để tránh bị muộn. Khi đến nơi, chỉ còn một phút rảnh rỗi, cậu gõ cửa. Giọng nói mời cậu vào nghe thật ngọt ngào, ngọt ngào đến phát ốm.

Văn phòng của mụ phần nào phản ánh tính cách của mụ, Harry nghĩ. Nó được bao phủ bởi những sắc hồng gớm ghiếc, loại màu hồng khiến một người choáng váng sau một thời gian dài - và màu hồng ở khắp mọi nơi. Trên cùng là khăn lót và khăn trải giường bằng ren. Những chiếc đĩa trang trí, được trang trí bằng những chú mèo con đầy màu sắc. Cứ như thể mụ đang cố hết sức để tỏ ra không nguy hiểm nhất có thể, và trong quá trình đó, mụ trông thật đáng sợ.

Harry đã cố gắng xin mụ Umbridge dời lại thời gian cấm túc vào ngày thứ Sáu - Angelina đã nói như thế khi chặn cậu lại trong hành lang - nhưng nó đã không hiệu quả. Khi mụ ấn chiếc bút lông và tờ giấy da vào tay cậu, anh khá ngạc nhiên, vì đã mong đợi điều gì đó... tồi tệ hơn thế nữa tại buổi cấm túc của mụ.

"Tôi muốn trò viết, 'Tôi không được trở thành một kẻ đáng ghê tởm, vô đạo đức gây xáo trộn cho xã hội và tôi không được nói dối. '" mụ nhẹ nhàng nói 

Harry nhìn mụ chằm chằm một lúc, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Dòng chép này không quá dài - trước đây giáo sư Snape còn bắt cậu viết những dòng còn gây ức chế hơn nhiều - nhưng điểm mà mụ đang đưa ra không bị mất đối với cậu. Đây không chỉ là sự thật về Voldemort. Cậu rất muốn trút giận lên vì điều đó.

CHÚNG TÔI ĐANG YÊU, cậu muốn hét lên, ném dấu ấn tâm hồn của mình vào mặt mụ và hôn bạn trai của mình thật chặt, trước mặt mọi người, một cách tự hào. Nhưng, mặc dù cậu ghét điều đó, nhưng giáo sư McGonagall đã đúng về một điều; Harry cần phải cẩn thận. Mối quan hệ của họ có thể đã được công chúng biết đến và chỉ khiến Cedric gặp nhiều nguy hiểm hơn - cả từ Umbridge và Voldemort.

"Bao nhiêu lần?" Harry hỏi, mặc dù cậu không thể giữ được giọng điệu lịch sự.

"Ồ, miễn là thông điệp ngấm vào người trò," Umbridge ngọt ngào nói. "Giờ thì viết đi."

"Bà chưa đưa cho tôi bất kỳ mực và viết lông."

"Ồ, trò sẽ không cần mực." Có một chút ác ý trong giọng nói của mụ; nó đã tạo ra một làn sóng buồn nôn qua dây thần kinh của Harry.

Harry nuốt xuống niềm tự hào của mình, đặt đầu bút lông ngỗng lên tờ giấy và viết: Tôi không được trở thành một kẻ gây rối ghê tởm, vô đạo đức cho xã hội và tôi không được nói dối.

Cơn đau khiến cậu bất ngờ; anh không thể nén được tiếng thở hổn hển thoát ra đột ngột. Những dòng chữ xuất hiện trên tờ giấy với màu đỏ chói, đồng thời chúng cũng xuất hiện trên mu bàn tay phải của Harry, cứa vào da thịt cậu như thể bị một con dao rạch lên. Dòng chữ kéo dài từ ngay trên cổ tay đến đốt ngón tay thứ hai của cậu. Một giọt máu chảy ra ở dòng chữ, chảy dọc theo mu bàn tay cậu. Sau đó, ngay cả khi cậu đang nhìn chằm chằm vào vết thương, thì vết thương đã lành lại, đỏ và sưng tấy. Anh ấy cảm thấy buồn nôn trong giây lát, nhớ lại những gì mà chỉ một vài giọt máu của cậu đã gây ra trong quá khứ.

Harry nhìn mụ Umbridge. Mụô ta đang quan sát cậu, nụ cười toe toét như con cóc của mụ kéo dài một cách ghê tởm.

"Có gì không trò yêu?"

Mụ rất thỏa mãn với điều này, cậu nhận ra, một ký ức xa xăm về tiếng cười khúc khích của bọn Tử thần Thực tử vang vọng trong tâm trí cậu. Giống y hệt chúng, mụ ta muốn nhìn cậu đau đớn.

"Em mạnh hơn mụ ta nhiều..."

"Không có gì," Harry lặng lẽ nói.

Cậu nhìn lại tờ giấy da và buộc mình phải nhặt lại cây bút lông ngỗng, ấn nó xuống bằng sức mạnh ý chí. Cậu viết, Tôi không được trở thành một kẻ ghê tởm, vô đạo đức gây xáo trộn cho xã hội và tôi không được nói dối, và cậu cảm thấy nỗi đau nhức nhối cứa vào da thịt cậu trỗi dậy lần nữa. Một lần nữa, những dòng chữ đó lại cứa vào tay cậu và lành lại.

Không thấy điều ác ý, không nghe điều ác ý, không nói điều ác ý... Harry trầm ngâm suy nghĩ về chiến lược của Bộ. Lão Fudge, rõ ràng là đang vô cùng sợ hãi, dường như tin rằng nếu lão và những người theo lão có thể làm mất uy tín của sự thật, thì họ có thể phá hủy nó. Tất nhiên, phớt lờ Voldemort sẽ không khiến hắn biến mất. Lão Fudge thiếu nền tảng đạo đức để đứng lên và làm những gì cần thiết, những gì đúng đắn.

Nhưng lão Fudge đã chọn con đường dễ dàng.

Nhưng chẳng là gì cả, cậu chợt nhận ra. Cơn đau, mặc dù rất dữ dội vào lúc này, nhưng hầu như không phải là điều tồi tệ nhất mà cậu từng cảm thấy. Sự thật, trong khi họ có thể cố gắng dập tắt nó, nó sẽ không nằm trong bóng tối, không được nghe thấy, mãi mãi. Những trò chơi vặt vãnh của mụ Umbridge không liên quan gì đến sự tra tấn đã từng gây ra cho cậu bởi nỗi kinh hoàng mà mụ ta từ chối thừa nhận. Niềm tự hào của cậu mạnh hơn những vết thương mà mụ có thể gây ra cho cậu

Và khi cậu nhận ra điều đó, tất cả sức mạnh thực sự mà mụ nắm giữ để trấn át tâm hồn cậu đã biến mất.

Đây là một trận chiến, một trận chiến của ý chí. Cứ thế, Harry viết đi viết lại những dòng chữ trên tấm da bằng máu của chính mình. Và một lần nữa, những lời nói đó lại cứa vào mu bàn tay cậu, chúng chảy máu từng chút một, rồi lành lại.

Sau tất cả, thêm một vết sẹo nữa thì đã là gì?

Tôi không được trở thành một kẻ ghê tởm, vô đạo đức gây xáo trộn cho xã hội và tôi không được nói dối.

Tôi không được trở thành một kẻ ghê tởm, vô đạo đức gây xáo trộn cho xã hội và tôi không được nói dối.

Tôi không được trở thành một kẻ ghê tởm, vô đạo đức gây xáo trộn cho xã hội và tôi không được nói dối...

Thời gian kéo dài. Bóng tối buông xuống bên ngoài cửa sổ của văn phòng mụ Umbridge. Harry không hỏi khi nào cậu được phép dừng lại, cậu quyết không cho mụ bất kỳ lý do gì để tin rằng mụ đã phá vỡ ý chí quyết tâm kiên cường của cậu. Cậu thậm chí còn không thèm kiểm tra đồng hồ của mình. Cậu giữ một thứ mà mụ không thể tước đoạt khỏi cậu, mặc dù trước đó cậu đã phải nuốt nó xuống để khỏi bị đả kích - cậu giữ lấy lòng kiêu hãnh của mình.

Mụ Umbridge để cậu đi sau khoảng thời gian có thể là hàng giờ, Harry chắc chắn rằng đã gần nửa đêm. Cậu rời văn phòng của mụ với cái đầu ngẩng cao, và chỉ mới đi được vài bước trước khi cậu cảm thấy cơn kiệt sức ập đến như một làn sóng.

Trận chiến giờ đã kết thúc, cậu đã khuất bóng. Harry gần như khuỵu xuống, việc thiếu adrenaline và cơn đau chóng mặt ở tay khiến cậu yếu ớt và run rẩy thất thường.

Một lúc sau, những bàn tay vững chắc, nâng đỡ đặt lên vai cậuvà cậu đang nhìn vào một đôi mắt xám xanh đầy quan tâm, "Harry?" Giọng của Cedric thật dịu dàng. "Mụ đã làm cái quái gì với em vậy?"

Bảo vệ anh ấy khỏi sự thật, một giọng nói trong cậu hét lên. Anh ấy sẽ gặp rắc rối khi cố gắng giúp đỡ mình. Anh ấy không thể làm gì được. Đây là cuộc chiến của mình.

"Chỉ là chép phạt thôi," cậu lẩm bẩm, cố gắng đứng thẳng hơn một chút.

"Em có ổn không?"

Anh gật đầu, dựa vào sự hỗ trợ của Cedric, "Thực sự rất mệt."

Cedric cau mày, "Harry, có chuyện gì vậy?"

"Em mệt rồi," Harry ngắt lời, ngay lập tức hối hận vì giọng điệu gay gắt của mình. "Xin lỗi, Cedric, thực sự, em chỉ... em mệt."

"Không sao đâu, Harry," Cedric nhẹ nhàng nói, vuốt tóc qua trán Harry. "Em biết em có thể nói bất cứ điều gì với anh, phải không? Anh ở đây để giúp đỡ mà."

"Em biết," Harry thở dài. "Tại sao anh lại ở đây?"

Cedric cười nhẹ, "Để giúp đỡ. Thủ lĩnh nam sinh có thể thức đêm để... tuần tra thêm vào tối nay. Anh không muốn em phải đi bộ trở lại tháp Gryffindor một mình."

"Ồ," Harry nói, yếu ớt với lòng biết ơn và tràn ngập một làn sóng hạnh phúc đột ngột trước sự hiện diện của Cedric. "Cảm ơn anh."

"Thôi nào," Cedric nhẹ nhàng nói. "Em đi ngủ đi."

"Nhưng Bài tập về nhà..."

"Đi ngủ đê," Cedric nhấn mạnh. "Lệnh của lương y đấy."

"Chưa chắc anh có thể trở thành lương y được đâu nha, đừng có mơ mà ra lệnh em. "

"Không," Cedric hôn lên trán Harry. "Chỉ là một người bạn trai bảo vệ thái quá. Nghe anh đi. Cả hai chúng ta đều cần ngủ mà chúng ta có thể có ngay lúc này."

Và Harry không thể nào tranh cãi với anh chàng được nữa

Không có cơ hội để hoàn thành bài tập về nhà vào đêm hôm trước, buổi sáng của Harry bị cuốn vào việc học. Ron đã cùng cậu bỏ bữa sáng để viết nhật ký giấc mơ; Harry, không muốn chia sẻ những giấc mơ thực sự của mình với bất kỳ ai trừ tri kỉ của mình, nên đã bịa ra một giấc mơ về việc mua một đôi giày mới. Hermione hỏi về buổi cấm túc và chỉ nghe được lời giải thích tương tự mà Cedric nhận được: chỉ là chép phạt.

Về mặt logic, đó không phải là một lời nói dối, Harry ghét phải nói dối họ ngay lúc này. Nhưng bằng cách nào đó, cậu không thể chịu được khi nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của họ, đặc biệt là Cedric - nếu anh biết điều đó thì chỉ khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn. Sẽ dễ dàng hơn nếu xử lý và chịu đựng khi đó là gánh nặng mà cậu phải gánh vác một mình.

"Em không cô đơn."

Im đi.

Harry biết mình không đơn độc, nhưng điều đó không thay đổi được khao khát bảo vệ những người cậu quan tâm nhất khỏi những căng thẳng và đau đớn không cần thiết. Tất cả họ đều phải chịu một áp lực khủng khiếp với mọi thứ đang diễn ra, đặc biệt là Cedric, họ không cần phải lo lắng nhiều hơn nữa. Đây là một trận chiến mà cậu có thể chiến đấu một mình.

Vì vậy, cậu đã che giấu các vết thương. Lần cấm túc thứ hai cũng tồi tệ như lần đầu tiên, và Cedric trông có vẻ lo lắng khi đưa Harry trở lại tòa tháp Gryffindor, nhưng Harry vẫn giữ vững quyết tâm của mình.

Cậu chìm đắm trong bài tập về nhà, cho đến tận những buổi sáng kì lạ để hoàn thành nó. Cậu sẽ chìm vào giấc ngủ khi nghe thấy tiếng la hét trong những cơn ác mộng của mình, và khi cậu tỉnh dậy, cậu không cảm thấy thoải mái. Mỗi phút một nghỉ ngơi đều quan trọng vào thời điểm đó.

Mụ Umbridge đã có nhiều lý do hơn để kéo dài thời cấm túc cậu. Harry nghiến răng chịu đựng.

Nhưng đến hôm thứ Năm, vết thương không lành hoàn toàn, chũng liên tục rỉ ra những giọt máu đỏ thẫm.

Thêm một vết sẹo nữa thì đã là gì? Harry nghĩ, và từ chối phàn nàn khi mụ Umbridge ra lệnh cậu quay lại vào đêm hôm sau.

Mụ thả cậu ra sớm, và Cedric vui vẻ bước đến bên và chào đón cậu bằng một cái ôm và một nụ hôn nhẹ nhàng. Harry chớp mắt ngạc nhiên nhưng không phàn nàn, chú ý đến nụ cười toe toét của Cedric.

"Bộ bữa nay có gì mà anh vui vậy?" cậu hỏi

Cedric vòng tay quanh người Harry và, khi Harry phát ra một tiếng phản đối nhỏ thì Cedric đã xoay cậu một vòng và hôn lần nữa, dường như không quan tâm rằng hành lang họ đang ở, tuy trống rỗng nhưng lại khá công khai.

"Anh yêu em," anh nói, trầm và nhẹ nhàng. "Và anh chỉ...anh đã có một ngày tốt lành. Anh rất vui vì chúng ta còn sống. Anh yêu em rất nhiều và--"

Harry ngắt lời anh bằng một nụ hôn, "Rồi rồi, em cũng yêu anh."

Harry cười khúc khích, hoàn toàn không hiểu chuyện quái gì đã xảy ra với bạn trai của mình. Cậu ngân nga trong hạnh phúc một lúc khi họ chỉ đứng đó, trán áp vào nhau, nhắm mắt trước sự hiện diện của nhau. Những làn sóng hạnh phúc tỏa ra từ Cedric dường như gần như có khả năng lây nhiễm... cậu gần như có thể cảm thấy thứ gì đó giống như hơi ấm tỏa ra bên dưới lớp vải trên cổ tay mình...

"Hem, hem," mạch máu của Harry biến thành sông băng. Cậu mở mắt ra, rời khỏi Cedric và quay lại nhìn khuôn mặt cau có, như con cóc của mụ Umbridge. "Rõ ràng," mụ nói, giọng mụ gay gắt hơn nhiều so với bình thường, lớp mặt nạ ngọt ngào đã biến mất. "Thông điệp vẫn chưa thấm vào đâu, trò Potter. Việc cấm túc của trò đã được gia hạn thêm một tuần nữa."

Cả hai nhìn chằm chằm vào mụ một lúc lâu, Harry đột nhiên không chắc liệu mình có thể thực sự tồn tại được lâu như vậy không. Cậu đã giữ ý nghĩ rằng nó sẽ kết thúc vào thứ Sáu... nhưng không.

"Giáo sư Umbridge, cô không thể-"

"Trò Diggory," khuôn mặt của mụ Umbridge vặn vẹo thành một cái nhìn đắc thắng đầy thù hận, "sự xấc xược của trò sẽ không được khoan dung. Trừ nhà Hufflepuff hai mươi điểm và thêm ba đêm cấm túc cho trò Potter."

Harry kéo mép áo choàng của Cedric, biết rằng họ phải rút lui trước khi một trong hai người làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn. Cedric liếc nhìn cậu một cách lén lút, đôi mắt anh thôi thúc anh phải chiến đấu, và hai tay anh nắm chặt thành nắm đấm ở hai bên. Harry lắc đầu.

"Giờ sao?" mụ chế nhạo họ, "Biến khỏi tầm mắt của tôi! Cả hai!"

Ngay khi họ đến một hành lang vắng vẻ hơn, Cedric quay sang cậu, "Anh... Harry anh rất xin lỗi. Anh lại khiến em gặp rắc rối rồi. Merlin...Harry..."

"Suỵt," Harry nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy má Cedric, "Đó không phải lỗi của anh, Cedric."

Cedric quắc mắt, lùi ra để dựa vào tường, lùa những ngón tay vào tóc anh, "Phải, Harry, đúng vậy. Lẽ ra anh phải... anh phải cẩn thận hơn. Chúng ta phải cẩn thận hơn, anh--"

"Em phát ốm vì phải cẩn thận này cẩn thận nọ rồi!" Harry hét lên, ngạc nhiên bởi sự gấp gáp trong giọng nói của mình. "Cedric... chúng ta... sắp có chiến tranh. Thật không công bằng khi chúng ta phải cẩn thận trong khi người khác nhắm mắt làm ngơ và không ai quan tâm! Thật không công bằng--"

Thật không công bằng khi em đã khiến tri kỉ của em gặp nguy hiểm.

"Anh không thể chịu được ý nghĩ mối quan hệ này sẽ làm tổn thương em, Harry," giọng Cedric nhỏ nhẹ, nhưng cường độ của nó cắt ngang qua cơn giận dữ đang làm Harry bối rối.

Cậu thở dài, bước đến chỗ Cedric và tựa đầu vào vai Cedric, thở phào nhẹ nhõm khi Cedric kéo cậu lại gần hơn, "Em xin lỗi, em không cố ý quát anh."

"Đừng xin lỗi," tay Cedric luồn qua tóc Harry. "Nhưng... ý mụ ta là gì khi nói thông điệp chưa thấm? Mụ bắt em viết gì vậy, Harry?"

Harry do dự, vô thức rút bàn tay bị thương của mình ra khỏi những ngón tay đan vào nhau của Cedric. Cedric để ý, những ngón tay của anh siết chặt lấy tay Harry, và Harry không thể ngăn được tiếng thở hổn hển vì đau đớn.

"Merlin!" Cedric chửi thề, rút ngón tay ra. "Harry, em bị thương kìa!"

Cậu ép mình thở đều khi ôm bàn tay bị thương vào ngực, và chỉ có thể gật đầu.

"Harry," Cedric ngập ngừng,đặt tay lên tay cánh không bị thương của Harry. "Cho anh xem tay của em đi. Làm ơn."

Harry lắc đầu, nhắm chặt mắt để ngăn nước mắt chảy dài vì đau, "Không, em không sao, thực sự em ổn mà."

"Trông em chẳng ổn tí nào cả," Cedric đưa tay vuốt khuôn mặt cậu và Harry mở mắt ra để bắt gặp ánh mắt dữ dội của bạn trai mình.

"Cedric...anh..."

Anh không thể nhìn thấy điều này. Anh sẽ càng thêm chỉ lo lắng, chiến đấu và tự chuốc lấy rắc rối. Anh đã lo lắng quá nhiều rồi, và anh đang rất bận rộn...em đã phá hỏng một ngày tốt lành của anh...

"Harry," giọng Cedric trở nên nghiêm túc.

Nó không ấm áp giống như giọng nói của anh khi anh cười; khi Cedric hạnh phúc, giọng nói của anh như mùa hè, rạng rỡ và dịu dàng. Giọng anh cũng ấm áp như thế mỗi khi anh hỏi Harry liệu anh có thể hôn cậu không; nhưng cũng có lúc, giọng Cedric như mùa xuân, ấm áp một cách tuyệt vọng. Giờ đây nó như ánh nắng của mùa đông, chứa đựng hơi ấm nghiêm túc và bướng bỉnh để vượt qua cái lạnh.

"Anh sẽ không bao giờ phán xét em vì một vết thương. Anh sẽ không bao giờ hết quan tâm em dù chỉ mooyj chút. Anh sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì mà em không cho phép anh làm đối với thương tích, trừ trường hợp tính mạng hoặc sức khỏe của em gặp nguy hiểm nghiêm trọng. Anh ở đây, Harry, cho anh xem đi. Làm ơn."

Harry chậm rãi gật đầu và rút tay ra khỏi áo choàng. Cedric cầm nó lên bằng những ngón tay dịu dàng của mình, đỡ nó và lật nó ra để xem mặt sau. Anh nao núng, như thể vết thương khiến anh đau đớn về thể xác, và im lặng một lúc rất lâu.

Cuối cùng Cedric rút đũa phép, chĩa vào tay cậu và nhìn Harry với ý định xin phép. Harry lắc đầu, "Anh không thể chữa lành nó, Cedric. Mụ sẽ chỉ làm cho nó kéo dài hơn sau đó thôi."

Cedric nhìn chằm chằm vào Harry, rõ ràng là đang vật lộn khi anh nhắm mắt lại và hít thở sâu vài lần, "Vậy ít nhất để anh làm nó bớt đau hơn" cuối cùng anh nói, nhìn chằm chằm vào mắt Harry một cách tuyệt vọng, "làm ơn đi Harry."

Sau một thoáng ngập ngừng, Harry gật đầu.

"Oblivisci Dolorem." Cedric nhẹ nhàng niệm chú, di chuyển cây đũa phép của mình thành một vòng tròn chặt quanh vết thương.

Harry rùng mình khi phép thuật nằm trong vòng tròn mà Cedric đã làm. Chống lại sức nóng của làn da bị viêm của cậu, câu thần chú đó mát dịu và dễ chịu. Một lúc sau, nó ăn sâu vào vết thương, vết ngứa ran hết khó chịu trong giây lát, rồi cảm giác cảm giác vết thương bắt đầu mất. Nó vẫn ở đó, nhưng đỡ đau và dễ quên hơn nhiều.

"Cảm ơn anh," Harry nói nhẹ nhàng, chân thành.

Cedric quay đi, tay siết chặt thành nắm đấm trắng bệch. Harry gần như có thể cảm nhận được cơn giận đang cuộn trào từ tri kỉ của mình. Trong một lúc lâu, cả hai đều im lặng, sự im lặng treo lơ lửng trong bầu không khí căng thẳng hơn bất kỳ sự im lặng nào từng có giữa họ.

"Anh sẽ giết con mụ chó đẻ đó."

"Cedric..." Harry ngập ngừng đưa tay ra.

"Mụ đã tổn thương em, Harry!" Cedric quay sang cậu, những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên khuôn mặt anh. "Và anh đã không làm gì để ngăn chặn nó. Anh ghét phải bất lực vì không thể giúp em! Em đã bị thương và anh..."

"Là do em không nói với em," Harry cắt ngang

Cậu đã không nói với Cedric về mọi chuyện ở nhà Dursley, cậu đã không nói với Cedric về những buổi cấm túc. Thay vào đó, cậu chọn cách chịu đựng nỗi đau một mình. Harry đã lấy đi cơ hội giúp đỡ, can thiệp hoặc hỗ trợ của Cedric. Cậu đã đặt Cedric vào vị trí khủng khiếp giống như lúc ở nghĩa địa - một người bất lực. Khi cố gắng bảo vệ Cedric, cậu đã vô tình tổn thương anh một cách còn tồi tệ hơn nhiều.

Harry di chuyển qua khoảng cách ngăn cách họ bằng những bước nhanh nhẹn, tự tin, vòng tay ôm lấy tri kỷ của mình.

"Em đã không bao giờ nói với anh. Merlin, em đúng là một thằng khốn nạn. Em rất xin lỗi anh, Cedric."

Cedric thở dài thườn thượt, kéo Harry lại gần hơn, "Không sao đâu Harry. Anh chỉ muốn chết khi nghĩ rằng ... em phải nói với ai đó.

"Không Cedric," Harry nhẹ nhàng nói. "Chúng ta không thể mạo hiểm được - cô McGonagall, bà Pomfrey, thậm chí cả cụ Dumbledore sẽ chống lại mụ. Chúng ta không thể mạo hiểm và để cho mụ có lý do để yêu cầu Bộ đuổi việc họ."

"Em sẽ không để anh nói với bất cứ ai thực sự có thể giúp đỡ em, đúng không?"

Harry nhăn nhó, cậu lắc đầu, "Đây là cuộc chiến của em. Tôi không thể để mụ thắng được."

"Harry..." Cedric thở dài. "Anh không phải là người duy nhất nên biết. Ron và Hermione quan tâm đến em rất nhiều. Để họ biết đi, để bọn anh giúp em đi. Em không chiến đấu một mình."

"Em biết."

"Vậy em sẽ nói với họ chứ?"

Harry ngập ngừng, rồi gật đầu, "Em sẽ."

Thứ Sáu bắt đầu với ủ rũ và ẩm ướt, giống như mọi ngày trong tuần. Cedric cố gắng đứng dậy khỏi giường trong sự mệt mỏi nhức nhối trong xương. Một thành viên khác đã tham gia cùng bọn Tử thần Thực tử tại nghĩa địa trong cơn ác mộng của anh, chiếc áo len màu hồng ghê tởm của mụ tương phản hoàn toàn với áo choàng sẫm màu của đám còn lại. Bất chấp vẻ bề ngoài, mụ Umbridge phù hợp với cái hội khủng khiếp đó, mụ cười một giọng cao du dương giữa dàn đồng ca tạp âm.

Trong giấc mơ này, không giống như những giấc mơ khác, Harry không chết với một tia sáng xanh lục, thay vào đó, em ấy chảy máu, từ từ, trong vòng tay của Cedric. Mọi nỗ lực sử dụng bùa chú chữa bệnh của anh đều vô ích, chúng chỉ khiến Harry càng thêm đau đớn hơn. Anh tỉnh dậy với tiếng cười và tiếng la hét vẫn còn văng vẳng bên tai.

Cedric loay hoay suốt cả ngày. Niềm hạnh phúc choáng váng tràn ngập trong anh chỉ một ngày trước đó giờ chỉ còn là một ký ức xa xăm, không thể nào nhớ lại được. Vào buổi tối, anh đợi Harry như thường lệ tại vị trí khuất khỏi tầm nhìn từ cửa của mụ Umbridge, anh căng thẳng khi nghe mụ đuổi cậu đi. Có điều gì đó vượt xa sự khó chịu thông thường trong ánh mắt của Harry.

"Harry?"

"Vết sẹo của em đau khi mụ Umbridge chạm vào tay em," cậu mệt mỏi giải thích. "A, nó đỡ hơn rồi."

Cedric cau mày. Anh vòng một tay qua vai cậu và dẫn đi rồi kéo cậu vào hốc tường đầu tiên mà anh có thể tìm thấy để thực hiện lại câu thần chú.

"Oblivisci Dolorem."

Khuôn mặt của Harry chuyển từ vẻ nhăn nhó đau đớn sang vẻ nhẹ nhõm. Lẩm bẩm lời cảm ơn, cậu ôm Cedric vào lòng, tựa đầu vào lòng Cedric. Cedric chỉ ôm cậu trong vài phút hạnh phúc, trấn an bản thân rằng Harry không phải là cái xác chết lạnh lẽo vẫn ngày đêm ám ảnh anh trong những cơn ác mộng

Sau đó, khi họ đang đi bộ trở lại tòa tháp Gryffindor, cả hai đều cố gắng mỉm cười với nhau. Thật khó để không hạnh phúc khi họ có thể tựa vào nhau. Tình trang của Harry không được tốt lắm, vì những lần bị cấm túc và thiếu ngủ, Cedric có thể thấy rằng cậu rõ ràng đang gặp khó khăn. Tuy nhiên, kể từ khi Cedric phát hiện ra sự thật và bảo Harry nói với Ron và Hermione, cậu dường như đã đỡ hơn từng chút một.

"A! Cedric," Harry nói trước khi quay đi. "Gặp em vào Chủ nhật tại bức chân dung trái cây trong nhà bếp lúc...11 giờ."

Em dự định gì vào ngày sinh nhật của anh à? Cedric tự hỏi, anh mỉm cười, "Một cuộc họp cụ thể vào ngày 6 tháng 9 à. Không khả nghi chút nào."

Harry chỉ cười toe toét.

Harry bồn chồn một chút, kiểm tra đồng hồ đeo tay. Phải mất ba phút trước khi cậu bảo Cedric gặp cậu ở Nhà bếp, và Cedric là kiểu người cân nhắc việc đến sớm hơn mười phút để đúng giờ. Suy nghĩ của cậu bắt đầu lang thang một cách phi lý, tự hỏi liệu có điều gì đó không ổn đã xảy ra không, liệu Cedric có bị thương không...

Vào lúc đó, Cedric rẽ vào một góc, đột ngột kéo Harry ra khỏi sự lo lắng của mình. Cedric bước đến gần cậu, mỉm cười thật tươi. Thấy không có ai xung quanh, anh ôm Harry vào lòng, đợi cậu im lặng đồng ý trước khi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cậu.

"Chào buổi sáng," Harry cười rạng rỡ, cậu cù quả lê. Trong một khoảnh khắc, tất cả những nỗi lo lắng của cậu dường như tan biến, cậu cảm thấy hài lòng vì đã làm được điều gì đó cho Cedric. Merlin biết Cedric xứng đáng được như vậy.

"'Chào buổi sáng' phải không?"

Thay cho câu trả lời, Harry mở cửa. Ron, Hermione, Cho, Gavin, James và một vài học sinh nhà Hufflepuff đã tụ tập trong nhà bếp - Dobby đã giúp Harry và Cho chuẩn bị bữa tiệc này - để ăn mừng. Hermione đã khăng khăng rằng họ giúp những con gia tinh làm bánh, mặc dù Harry khá chắc chắn rằng họ chỉ làm cho công việc của Dobby trở nên khó khăn hơn.

Không phải Dobby cũng không ngây ngất về điều đó

Harry ước gì cậu có nhiều hơn một bức ảnh của cậu và một cây bạc hà nhỏ - thứ mà bác Hagrid đã giúp nó cấy từ khu vườn của mình vào một cái chậu - để tặng cho Cedric. Tuy nhiên, nếu bữa tiệc và quà tặng khiêm tốn thì Cedric dường như không bận tâm chút nào; anh rạng ngời hạnh phúc.

Trước sự nài nỉ và quấy rầy của bạn bè, Harry đã tặng Cedric một món quà khác: một nụ hôn. Sau này cậu mới biết rằng vào chính thời điểm này, Hermione đã sử dụng chiếc máy ảnh mà cô mượn từ Colin Creevey để ghi lại khoảnh khắc đó mãi mãi. Và, với sự cổ vũ và chấp nhận của bạn bè xung quanh họ như một bong bóng hạnh phúc, đó là một món quà khá ngoạn mục cho cả hai.

Trong một khoảnh khắc, cuộc sống thật dễ dàng và nỗi đau chỉ là ký ức xa xăm về cơn ác mộng xa xăm của bóng tối

Tôi không được trở thành một kẻ đáng ghê tởm, vô đạo đức gây xáo trộn xã hội, đó là những gì mụ Umbridge đã bắt cậu viết.

Tôi không kinh tởm, Harry nghĩ chắc chắn, lời nói của cậu vang vọng sâu thẳm trong linh hồn cậu một cách quyết tâm. Tình yêu thật đẹp. Tôi không vô đạo đức. Tôi đang đấu tranh cho một thế giới tốt đẹp hơn cho những người tôi yêu thương.

Tôi không được nói dối... Nhưng sự thật lại rất đơn giản vì nó đang hiện diện trước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store