ZingTruyen.Store

[CAOH - EDIT] Liệp Hỏa

Chương 12: Liếm Thật Sướng (Hơi H)

gocnhocuatieucau

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Xem! Xem cái quỷ gì! Ánh mắt Thư Diệu né tránh. Nhân lúc Lý Hành buông tay, Thư Diệu dùng sức, đẩy mạnh anh ra, quay đầu không ngoảnh lại chạy trốn vào phòng. Cô chạy hùng hục, như thể có ác quỷ đang đuổi theo sau lưng.

"Rầm" một tiếng, cô đóng sập cửa, nhảy thẳng lên giường.

Thư Diệu xấu hổ giận dữ muốn chết, mặt đỏ đến mức có thể rỉ máu. Cô nằm sấp trên giường, cuộn mình trong chăn, lăn qua lăn lại. Đáng ghét! Tức chết cô mà! Cô thực sự hận chết Lý Hành rồi!

Cô nắm tay lại thành nắm đấm đấm mạnh vào gối, coi đó là mặt Lý Hành. Miệng cô gào thét chửi bới không ngừng: "Lý Hành... Tên khốn kiếp, hức hức... Tôi sẽ giết anh, anh đợi đấy... Nhất định phải đuổi anh ra khỏi nhà!"

"Ừm, tôi đợi đại tiểu thư đến giết tôi mọi lúc mọi nơi."

Thư Diệu đột nhiên quay đầu lại, kinh ngạc tột độ: "Sao anh đến đây, à không, sao anh vào được?!"

Lý Hành tựa vào khung cửa, tóc đen rối bời rủ xuống thái dương, không che được đôi mắt sáng ngời. Anh khẽ cười với cô.

Ánh mắt Thư Diệu rơi xuống tay nắm cửa. Cô lập tức nhận ra. Trước đây trong nhà chỉ có cô và cha, cô chưa bao giờ có thói quen khóa cửa. Giờ thì hay rồi...

"Anh đến đây làm gì?" Thư Diệu vẻ mặt bất mãn, tăng âm lượng: "Cút ra ngoài cho tôi!"

Lý Hành xoay xoay đầu ngón tay: "Tôi đến trả đồ cho đại tiểu thư."

Mặt Thư Diệu đỏ bừng. Cô nhìn thấy giữa những ngón tay thon dài trắng trẻo kia, là một chiếc quần lót ren bị xé rách, vẫn còn lấp lánh vệt nước chưa khô.

"Trả lại cho tôi!"

Thư Diệu không nghĩ ngợi gì, lập tức chạy tới, muốn giật lấy.

"Không phải bảo tôi cút sao?" Lý Hành giơ tay cao lên, cười hỏi cô. Thư Diệu kiễng chân, chân tay múa may giật lấy: "Trả cho tôi! Mau trả đây tên trộm-"

"Tên trộm?" Anh lặp lại một tiếng. Thư Diệu hậm hực trừng anh, lửa giận đầy mình bốc lên, chửi càng hăng hơn: "Đúng, anh là tên trộm vô liêm sỉ, anh mơ tưởng chiếm nhà của tôi, ăn cắp tình yêu của cha tôi!"

Lý Hành khẽ nhướn mày, cười thầm lặng: "Đại tiểu thư đã nói như vậy, nếu tôi không làm thì chẳng phải lãng phí tấm lòng khổ sở của cô sao."

Anh xoay người đóng cửa lại, bước tới. Thư Diệu lùi từng bước, cho đến khi chân chạm vào thành giường, cô sắp ngã ngửa ra sau. Lý Hành nhanh mắt nhanh tay, vươn tay kéo cô lại. Thư Diệu loạng choạng mới đứng vững, nhưng lại nhanh chóng hất tay Lý Hành ra, nhăn mặt ghê tởm: "Buông tôi ra, đồ chết tiệt, đồ tồi thối nát! Tên chết bầm, đồ tạp chủng bị gái điếm sinh ra, anh không xứng chạm vào tôi-"

Lý Hành đột nhiên ngước mắt, nụ cười biến mất, ánh mắt chết lặng. Anh bất động nhìn cô, giọng nói lạnh băng từng chút một: "Cô nói gì?"

Lời đã nói đến nước này, Thư Diệu dứt khoát bung hết. Cô nheo mắt, cong môi cười: "Anh tưởng tôi không biết sao? Mẹ anh chính là gái lầu ở Khu Tịnh Xá Cửu Long, có tiền là lên được. Anh từ đâu ra-" "Á!"

Lý Hành không cho cô cơ hội nói tiếp. Anh vồ lấy Thư Diệu. Cô không kịp phòng bị, rơi vào vòng tay anh. Cô chỉ ngửi thấy hương thơm lạnh lùng ập vào mũi, là mùi nước cạo râu anh thường dùng. Hương thơm nhẹ nhàng thấm vào khoang mũi cô, bất ngờ lại thơm dễ chịu.

Lý Hành từ từ áp sát cô, ngón tay từng chút một chạm vào mặt cô. Anh khẽ cười một tiếng, phả ra một làn sóng lửa mùa hè. Giọng điệu có sự hung dữ khó nhận ra: "Có phải chưa từng có ai dạy cô, có những lời nên nói, có những lời không nên nói sao?"

"Anh muốn làm gì?" Cô đại tiểu thư giả bộ mạnh mẽ lúc này mới nhận ra ý vị ngầm dưới vẻ ngoài bình tĩnh của anh- một dòng chảy ngầm dữ dội.

Giống như sóng biển sắp tới, mưa lớn sắp đổ. Mây đen cuồn cuộn, núi gào biển thét lắng đọng giữa hai mắt anh.

Sự tĩnh lặng trước cơn bão đó khiến cô không tự chủ lùi lại một bước. Lý Hành buông tay ra ngay lập tức, lạnh lùng nhìn cô. Ánh mắt anh giống như gió đêm qua, mưa ngày thu, thanh đạm, lâm thâm rơi xuống khắp người cô.

Anh nhìn cô đứng không vững, ngã ngồi xuống giường, còn anh đứng ngoài cuộc, lạnh lùng quan sát.

"Muốn giết tôi?" Lý Hành lại cười, nhưng là nụ cười lạnh lẽo và câm lặng. Mây mưa đổ sụp, một tia sét xé toạc khuôn mặt trắng bệch, xé toang ngọn lửa giận dữ âm u bùng cháy ẩn giấu sau đôi môi: "Để tôi dạy cho đại tiểu thư, nên giết tôi như thế nào."

Thư Diệu một lần nữa bị hắn đè xuống giường. Cô làm sao cam tâm, hai tay vừa bóp vừa đánh lên cổ trắng nõn của anh. Móng tay sắc nhọn cào qua yết hầu lồi ra của anh, làn da chằng chịt gân xanh, rồi rơi xuống xương quai xanh được che phủ bởi cơ bắp săn chắc: "Đồ tạp chủng có mẹ sinh mà không có mẹ nuôi, tên chó má, anh cút đi, đừng chạm vào tôi- cút!"

Hơi thở Lý Hành nặng nề. Anh giả vờ điếc, không nghe những lời chửi rủa tục tĩu của cô, chỉ nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, muốn trả thù trên cơ thể cô. Anh khẽ hừ một tiếng, giọng nói vốn thanh thoát lạnh lùng như ngọc va chạm giờ nhuốm một lớp lửa, nhuốm một lớp dục vọng. Âm cuối mang theo hơi thở dốc, khàn khàn chậm rãi, giống như uống một ly rượu vang đã ủ lâu năm, một tiếng thôi cũng khiến người ta say.

Cô nhìn anh. Miệng thì ghét bỏ, nhưng tim đập lại không ngừng tăng tốc.

Nhất định là anh mê hoặc cô! Đúng! Đều tại anh có vẻ ngoài đẹp đẽ đó, nếu không sao cô lại bị ma xui quỷ khiến, ánh mắt trở nên mê ly vậy. Dường như nhìn thấy cái đêm ăn chơi trác táng của Hồng Kông. Đàn ông phong lưu mỹ lệ, phụ nữ áo hương tóc đẹp. Khi dục vọng đan xen, giữa lúc say sưa sống chết, nhìn ai mà không thấy gợi cảm chết người?

Anh không ngăn cản hành vi xấu xa của cô, mặc kệ tay cô làm loạn đủ kiểu.

Lúc này đang là ban ngày, gió tây thổi đến, vuốt qua màn cửa xào xạc, mang theo một làn gió mát mẻ. Ánh nắng sau cơn mưa đầu tiên rất rực rỡ, rơi lên xương lông mày sắc nét, rồi từng chút một bò lên gương mặt nghiêng thanh tú cao thẳng của anh. Cuối cùng mới hôn lên đôi mắt tĩnh lặng không tiếng động của anh.

Anh cũng đang nhìn cô. Đôi mắt đen đặc như mực nóng bỏng và sáng rực. Dưới đáy mắt là vài điểm ánh sáng rực rỡ vụn vặt, như ánh ban mai, lại như ráng chiều. Bàn tay vốn dĩ độc ác, quen cầm nắm sinh mạng người khác này kéo váy cô lên, nắm lấy bầu ngực trắng mịn tròn trịa của cô, tùy tiện xoa nắn.

Anh đã trở thành một tín đồ hành hương, cúi người xuống, cung kính bái lạy vẻ đẹp của cô, hôn lên cơ thể thánh khiết ngây thơ này.

Dưới sự trêu chọc của môi lưỡi, đỉnh hồng xinh đẹp đó cương cứng lên.

"Đồ chó chết... Không được cắn tôi!" Hơi thở Thư Diệu càng lúc càng nặng. Hai tay cô chỉ có thể trút giận giật tóc đen của hắn. Khác với mái tóc tinh tế mượt mà như lụa mà cô chăm sóc kỹ lưỡng quanh năm, chất tóc Lý Hành thô ráp cứng rắn, giống như con người anh, đầy rẫy gai góc, ngang bướng khó thuần.

Anh bóp lấy eo cô, vén váy cô lên, để lộ đôi đùi thon dài đầy đặn, trắng như ngọc, và bụi hồng sương mai ẩn hiện khó tìm.

"Đại tiểu thư lại chảy nước rồi." Anh cười một tiếng.

"Đm nhà anh! Không... không được nói!" Thư Diệu tức chết.

Anh dùng tay gạt nhẹ, cơ thể cô run lên. Từng lớp từng lớp cánh hoa tươi tắn rực rỡ, những hạt sương nhỏ li ti lấp lánh như sương giá. Giữa lúc nụ hồng mới nở, nó đẹp đến kinh ngạc, khiến cổ họng anh căng cứng, khô nóng cháy bỏng. Anh cảm thấy khát kinh khủng.

Anh như bị ma ám, nhìn chằm chằm vào suối hoa dường như vẫn còn rỉ ra giọt cam lộ. Cúi đầu xuống, ngậm bằng môi lưỡi-

Chúa ơi, a không...

Thư Diệu ngượng ngùng. Cô cắn chặt môi, vừa xấu hổ vừa nhục nhã. Anh ta dám dùng miệng liếm chỗ đó của cô! Anh ta là biến thái sao- giống như một con chó vậy.

Lý Hành dùng môi lưỡi kéo hoa môi, nhìn chằm chằm vào suối nước đang chảy róc rách. Hơi thở anh ngày càng gấp gáp, thái dương giật liên hồi. Hơi thở nóng bỏng của anh rắc lên cửa huyệt đang run rẩy. Anh dùng răng khẽ cắn nụ hoa sưng đỏ nhú ra giữa các cánh hoa, ngậm trong miệng, mút nhẹ một cái, dùng môi răng xoa nắn qua lại.

Một trận tiếng nước ục ục truyền đến từ phía dưới. Thư Diệu toàn thân run rẩy, mặt đỏ bừng.

Trong khoảnh khắc này, Thư Diệu hoàn toàn không biết rốt cuộc là Lý Hành đang phát điên hay chính mình phát điên, hay cả hai người đều đã phát cuồng. Mới có thể giữa ban ngày ban mặt, dưới cùng một mái nhà, làm ra chuyện gần như ngoại tình loạn luân này. Hoặc là họ đã sa vào đầm lầy tình dục không thể thoát ra, nhưng lại hoàn toàn không hề hay biết.

Theo động tác liếm mút của Lý Hành, Thư Diệu không tự chủ kẹp chặt hai chân. Lưỡi anh vô cùng linh hoạt, giống như một con rắn nhỏ, bơi lội khắp nơi ở hoa huyệt, lên lên xuống xuống, vừa cắn vừa liếm.

Lồng ngực Lý Hành đập mạnh, toàn thân khô nóng. Không đủ, không đủ... Anh giống như người lữ hành đi trên sa mạc, đã khô khát lâu ngày. Cuối cùng... Anh không nhịn được nữa, dùng đầu lưỡi chui vào suối nguồn đang khẽ mở ra, tham lam mút mát.

Một trận ngứa ngáy dội từ trên đầu xuống. Thư Diệu khó chịu vặn vẹo cơ thể, toàn thân mềm nhũn như nước. Thịt huyệt co rút một hồi... Một cảm giác khoái cảm to lớn xông thẳng lên đỉnh đầu.

Ánh sáng trắng lóe lên. Giữa lúc run rẩy bần bật, linh hồn Thư Diệu dường như xuất khiếu. Cô nhìn thấy mình xuân tình tuôn trào, nước hoa chảy ra. Nhìn thấy hắn môi lưỡi ngậm mút, tặc lưỡi nuốt vào. Cô khó có thể tin được- Cô đáng xấu hổ lại cảm thấy rất sướng. Cô thở dốc vì sảng khoái, rên rỉ đáng thương bằng giọng thấp: "Không không... ngon... Sư..."

Quá sướng... Cô bị anh liếm sướng quá.

Sướng? Chờ đến khi cô hoàn hồn, Thư Diệu mới kinh ngạc nhận ra mình thực sự cảm thấy thoải mái. Sao có thể? Tồi tệ quá!

Sự nhận thức này khiến đầu óc cô ong ong, một làn sóng khoái cảm và kích thích xông thẳng lên trời cao. Cảm giác ngứa ngáy xa lạ chạy đến khắp người.

Không, không thể nào! Nhất định là ảo giác. Chuyện bị anh "liếm sướng" gì đó, tuyệt đối không thể xảy ra!

Cô cố gắng hết sức phủ nhận, thà chết cũng không chịu thừa nhận!

♪~('ε` )♪~('ε` )♪~('ε` )
Nếu bạn thích hãy để lại SAO và cmt để Cầu up thêm nhennnn

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store