ZingTruyen.Store

[CAOH - EDIT] Liệp Hỏa

Chương 13 Làm Cho Tôi Ra (Hơi H)

gocnhocuatieucau

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Khóe mắt Thư Diệu đẫm lệ. Cơn sướng đã qua thì chỉ còn lại cảm giác tê dại. Toàn thân cô mềm nhũn, lưng nóng rát và ngứa ngáy, ướt đẫm mồ hôi thơm. Khắp tứ chi đều tê tê dại dại, mịn màng, lan tỏa khắp nơi, như kiến bò qua.

Thế nhưng Lý Hành không dừng lại. Lưỡi anh liếm qua những nếp hoa tươi tắn hồng hào, mô phỏng sự khép mở, ra vào liên tục ở cửa hoa chật hẹp đó, giống như thưởng thức món ngon quý hiếm. Đầu lưỡi anh chui vào đường hoa ấm áp. Cái mông nhỏ dường như đã biết mùi vị của khoái cảm, nhấp nhô về phía trước. Hai đùi kẹp chặt đầu anh. Lớp lớp thịt non ngậm lấy lưỡi hắn không buông. Khoang âm đạo uốn lượn quanh co mỗi lần tiến vào một phân đều là một cảm giác mới lạ.

Rõ ràng bị liếm càng lúc càng ướt, nhưng chủ nhân cơ thể lại khẩu thị tâm phi, không ngừng kêu la: "Đừng, tôi không muốn nữa, tên chết tiệt, tên khốn nạn... Dừng lại cho tôi—"

Dừng? Người đang hưng phấn làm sao biết từ dừng là gì? Anh uống cạn nguồn nước xuân mọng cô run rẩy tiết ra, giống như uống rượu quý ngọc dịch, khoái cảm bùng nổ, sướng như thần tiên. Máu lập tức chảy ngược, đại não hưng phấn tột độ.

"Đại tiểu thư đừng dừng lại." Anh ngẩng đầu nhìn cô, dùng tay bóp chặt cặp mông đầy đặn của cô. Vỗ một cái xuống, làn sóng tuyết nhấp nhô như sóng, rung lắc trong mắt hắn: "Mắng một tiếng thì tôi làm một cái."

Lông mày Lý Hành sắc bén, sống mũi cao thẳng, không khác gì thường ngày. Chỉ là chóp mũi và đôi môi mỏng kia hồng hào, sáng bóng một mảng, toàn là nước ướt át, nhìn vô cùng chói mắt.

"Anh vô liêm sỉ—!"

Khi mắt đối mắt với hắn, đôi mắt Thư Diệu như bị kim châm, hoảng hốt né tránh, vội vàng mắng anh một câu đồ trơ trẽn!

"Chát!" Lại một cú vỗ nữa, không nặng không nhẹ, đủ để lại một vết đỏ au.

"Ngay cả nhìn cũng không dám nhìn tôi— Đại tiểu thư chỉ dám nói lời ngông cuồng thôi sao?" Tiếng cười lạnh chế nhạo khiến Thư Diệu tức giận quay đầu lại.

Cô vừa hay bắt gặp Lý Hành nhướn mày, ngay trước mặt cô, thè ra một đoạn lưỡi đỏ hồng, chậm rãi liếm qua môi, liếm sạch vệt nước ướt át kia.

Đó là... nước chảy ra từ dưới thân cô— bị đầu lưỡi anh cuốn đi, nuốt vào. Thư Diệu nhìn trân trân, sao lại có người như anh, quá trơ trẽn rồi!

Cô theo bản năng nuốt nước bọt, khô miệng khát cổ. Đều tại Lý Hành! Ghét chết đi được!

Lý Hành cười, lộ ra răng nanh nhọn hoắt, thở dài một tiếng: "Đại tiểu thư thật sự rất ngon miệng."

"Anh câm miệng—"

Lời này vừa thốt ra, cô gần như xấu hổ đến chết. Đại não như bị điện giật, màu đỏ từ mặt đến ngực lan tỏa từng chút. Cả người cô như con tôm vớt từ cảng lên, luộc qua nước, đỏ rực một mảng, giống như một dải ráng mây lộng lẫy như gấm dệt, quanh co uốn lượn, rơi giữa ngọc ngà.

Ai nhìn mà không trợn mắt, không bước đi nổi, mà phải khen một câu: "Đẹp quá trời ơi."

Trên dưới đều là một đóa hoa hồng Vicwood đang lay động nở rộ, đỏ đỏ trắng trắng, hồng hồng non nớt, thực sự xinh đẹp.

Lý Hành lại cúi đầu xuống, dùng hai ngón tay gạt mở những cánh hoa đang e ấp, chụm vào cuống hoa ngại ngùng không dám lộ diện ẩn sau những lớp xếp chồng kia.

"Không... không được, anh đi chết đi!... Tôi giết anh, dừng lại cho tôi..." Cô thút thít nức nở kêu dừng. Cô càng khóc, nụ cười anh càng lạnh lùng. Anh càng cười, thần kinh càng hưng phấn giật liên hồi.

"Đại tiểu thư ngây thơ quá, sao có thể dừng theo ý cô nói."

Ngón tay Lý Hành xoa nắn qua lại giữa khe thịt trơn trượt ẩm ướt đó. Bàn tay anh giống như một thanh đao giấu đi mũi nhọn. Luôn tiềm ẩn tài năng, chỉ đợi khoảnh khắc rút ra khỏi vỏ, nhất định sẽ thấy máu phong hầu, giết cô không còn mảnh giáp. Giữa những lần nhấc ngón tay xoa nắn, anh ép cô tan tác, rên rỉ nũng nịu liên hồi. Anh cười: "Đại tiểu thư có trăm phương ngàn kế muốn giết tôi, chi bằng dùng cái này đi. Không cần cô mời, tôi tự tay dâng lên."

Nói xong, anh tháo khóa thắt lưng da, tuột quần tây. Hai đường nhân ngư chảy xuống theo eo bụng, lặn vào khu rừng rậm rạp. Quần lót boxer bao bọc lấy một khối sưng phòng.

Thư Diệu nhìn thấy sững sờ, tim lỡ nhịp mấy lần, lại một trận mặt đỏ cổ hồng. Hoàn hồn lại, thật đáng sợ, thật kinh khủng. Quái vật cốt thép từ đâu ra đây?

Anh vô tình kéo một cái, lộ ra một con quái vật gớm ghiếc màu hồng mọc ra từ bóng tối dày đặc. Gân xanh chằng chịt, đã cương cứng sung huyết. Đầu chảy nước miếng, tiết ra chất lỏng trong suốt.

Thư Diệu lúc này mới hồi tưởng lại hai chữ sợ hãi được viết như thế nào trong đại não tê liệt của mình. Trong lòng vừa hoảng vừa sợ, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán. Cô chống tay lùi về sau, giữ vững sự giả bộ mạnh mẽ đến cùng: "Anh dám! Anh dám động vào tôi thật, tôi nhất định giết anh! Giết cả nhà anh, ném xác anh xuống biển!"

Một tràng chửi rủa cuống quýt nhanh như hạt châu rơi trên đĩa ngọc vừa dứt, cuối cùng còn thêm một câu: "Đừng tưởng tôi không dám!"

Lòng bàn tay anh rộng lớn, dễ dàng tóm lấy đôi chân nhỏ yếu ớt của cô. Anh như một con mãnh thú đang rình mồi, ngày thường ẩn mình giấu sắc, chỉ lộ rõ bản lĩnh khi săn mồi. Mặc cho cô chạy trước tám trăm dặm, một tay anh hạ xuống, liền kéo về hết.

Lý Hành nắm lấy căn nguyên dục vọng dưới thân, dưới cái nhìn kinh hãi của cô, anh xoa nắn vuốt ve. Anh ngẩng đầu lên. Trên cổ, quả yết hầu gợi cảm trượt lên xuống. Môi anh khẽ thở dốc không ngừng, hơi thở nặng nề. Anh vươn một bàn tay, tóm lấy tay cô: "Đại tiểu thư làm cho tôi ra, tôi sẽ tha cho cô, thế nào?"

Anh cười như không cười. Cô ăn nói hồ đồ: "Anh mơ đi! Đồ cặn bã chết tiệt, tôi mới không—"

(つ≧▽≦)つ(つ≧▽≦)つ(つ≧▽≦)つ
Thả SAO và cmt để Cầu ra thêm nhiều chương sớm nhaaa

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store