[BSD/Soukoku/DaChuu] ĐÔI CÁNH GIỮA BÓNG HỒ LY
✦ CHƯƠNG 3 - VẾT NỨT TRONG ĐÔI CÁNH ĐỎ
Khu rừng sau trận giao chiến vừa rồi trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Ánh trăng xuyên qua tầng sương loang loáng như đang chảy xuống nền đất tối. Chuuya đứng im, bàn tay vẫn còn run nhẹ, ánh sáng đỏ nhạt bao quanh ngón tay tan dần vào không khí.
Cậu ghét cảm giác này—ghét việc bản thân phải thừa nhận rằng nếu không có Dazai, có lẽ cậu đã bị khóa chặt bởi bóng tối của thiên thần đen kia.
Dazai đứng sau lưng Chuuya, bóng hắn đổ lên lưng cậu như một lớp màn bảo vệ vô thức.
— Cậu run à, Chuuya? — Dazai hỏi, giọng mang chút trêu chọc nhưng không hề cợt nhả.
— TA KHÔNG RUN! — Chuuya quay ngoắt lại, đỏ mặt lẫn giận. — Ta chỉ... đang phân tích tình hình!
— Ừ, phân tích bằng cách đứng im ba phút không nói lời nào. — Dazai cười mỉm, đôi tai hồ ly rung nhẹ. — Dễ thương thật.
Chuuya nghẹn họng.
Lyra lo lắng bước lên:
— Chuuya-sama... đừng cố tỏ ra mạnh mẽ quá. Cậu vừa bị ảnh hưởng từ bóng tối—
— Ta không sao! — Chuuya cắt ngang. Nhưng câu nói chưa kịp dứt, tim cậu đập mạnh một nhịp, mắt mờ đi trong một giây.
Haru nhíu mày:
— Lượng bóng tối đó không hề nhỏ. Nó không phải tấn công cơ thể... mà là ngắm vào linh lực của cậu.
Dazai nhìn xoáy vào Chuuya.
Hắn nhìn ra điều mà Lyra và Haru chưa nhìn thấy.
Một vệt đen nhỏ như sợi chỉ mảnh bám nơi bả vai Chuuya—trông như đang ăn sâu vào cánh của cậu.
Dazai chậm rãi đưa tay lên, giọng trầm:
— Chuuya... lại đây.
— Ta không...
Nhưng Dazai không cho cậu từ chối.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Chuuya và kéo cậu vào vùng sáng giữa khu rừng.
Ánh trăng rọi xuống đôi cánh đỏ của Chuuya—và họ đều thấy rõ:
Một vết nứt nhỏ đang lan dần trên từng sợi lông cánh.
Lyra thở hốc:
— Không... không thể nào...!
Haru nghiến răng:
— Thiên thần đen đã đánh dấu cậu rồi. Nếu không gỡ sớm, cậu đỏ sẽ... rơi khỏi cấp bậc thiên thần.
Chuuya sững người, tim như bị siết chặt.
— Ta... bị đánh dấu? Ta là thiên thần đỏ! Không thể...!
Dazai đặt tay lên vai cậu.
Giọng hắn trầm đến mức khiến không khí cũng lắng xuống:
— Chuuya. Nghe tôi nói. Không phải cậu yếu. Mà là kẻ kia nhắm vào cậu từ trước.
Chuuya bặm môi. Cậu biết điều đó. Nhưng chấp nhận nó—lại là chuyện khác.
Dazai cúi gần hơn, đôi mắt nâu ngả thành màu tối, ánh nhìn sắc lẹm như hồ ly đang đọc từng hơi thở của con mồi.
— Để tôi xem. Đừng cử động.
— Ta không để ngươi đụng cánh ta!
— Nhưng tôi sẽ làm. — Dazai trả lời rất thản nhiên. — Không phải để cậu thích, mà để cậu sống.
Chuuya nghẹn.
"Lời nói này... ngươi nói dễ như đang chọc ta."
Nhưng Chuuya không nói tiếp.
Dazai chạm nhẹ đầu ngón tay vào vết nứt.
Chuuya giật mình, cả người run lên vì cảm giác lạ—nó không đau, nhưng nóng ran như dòng máu đang chảy ngược.
Dazai khẽ nhíu mày:
— Ký ấn bóng tối loại đặc biệt. Cậu không tự xóa được.
— Ta thì liên quan gì đến bóng tối?!
— Cậu là thiên thần đỏ. Loại ánh sáng mà cậu mang theo khiến bóng tối càng muốn chiếm đoạt. — Dazai giải thích, giọng thấp, gợi cảm đến mức Chuuya muốn đánh hắn. — Cậu hấp dẫn mà. Không chỉ với tôi.
— TA—
Chuuya mở miệng phản bác, nhưng Dazai nói tiếp:
— Tôi gỡ được. Nhưng sẽ đau.
Chuuya siết nắm tay:
— Ta không sợ đau.
— Tôi biết. — Dazai nhìn cậu đầy ý nghĩa. — Cậu chỉ sợ... để ai đó chạm vào lúc cậu yếu thôi.
Câu nói khiến Chuuya nghẹn họng, lúng túng mà không nói thành lời.
Dazai đặt bàn tay lên lưng cậu, ngay tại vết nứt.
Chuuya cảm thấy cơ thể mình căng cứng—vừa vì đau, vừa vì ngượng.
— Ngươi... làm nhanh lên...
— Ừ. Cậu nín thở một chút.
Vừa nói dứt, Dazai rút vệt bóng tối ra như bóc một sợi gai bén khỏi da.
Chuuya hét khẽ, đôi chân khuỵu xuống, ngã vào ngực Dazai.
Lyra lao tới nhưng Haru giữ lại:
— Đừng xen vào. Cái này... chỉ có hồ ly đen mới rút ra được.
Chuuya run lên từng nhịp, tay nắm chặt áo Dazai để giữ thăng bằng.
— N...ngươi... kéo mạnh quá...
— Tôi kéo nhẹ thôi. — Dazai đáp, nhưng giọng lại trầm đến mức không phân rõ hắn đang lo, hay đang thích thú.
Chuuya cắn môi đến bật máu, vai run bần bật.
Dazai ôm lấy thắt lưng Chuuya, giữ cậu đứng thẳng:
— Chuuya. Nhìn tôi.
Chuuya ngẩng lên.
Đôi mắt đỏ rực vì đau, vì tức, vì... vì thứ cảm xúc lạ lùng hắn không muốn đặt tên.
Dazai nhìn thẳng vào cậu, giọng như cơn gió đêm:
— Chịu được nữa không?
— Ta... là thiên thần đỏ! Ta chịu được tất—
Chưa nói hết câu, Dazai kéo mạnh.
Chuuya nghẹn lại, hơi thở tắc trong cổ họng.
Luồng bóng tối đen sì rút ra khỏi cánh, tan thành khói nhưng không bay đi—
Nó tụ lại trong bàn tay Dazai, như bị hắn nuốt vào bóng mình.
Lyra hoảng hốt:
— Dazai?! Cậu không thể...! Bóng tối đó—
— Tôi chứa được. — Dazai đáp, không rời mắt khỏi Chuuya. — Vì nó thuộc về loại bóng mà tôi quen.
"Quen"...
Lyra ngừng thở.
Haru nhìn đi nơi khác, như biết điều gì đó mà không dám nói.
Còn Chuuya...
Cậu thở dốc, dựa trọn vào ngực Dazai.
Mùi hương hồ ly quanh hắn tỏa ra—ấm, trầm, đầy sự dịu nhẹ mà cậu chưa từng được chạm vào trong đời.
Dazai cúi xuống thì thầm bên tai cậu:
— Xong rồi.
Chuuya đẩy mạnh hắn ra, mặt đỏ bừng như thiêu đốt.
— TA KHÔNG CẦN NGƯƠI ÔM TA!
— Tôi cũng không định, nhưng cậu tự ngã mà. — Dazai nhún vai.
— TA CHỈ MẤT THĂNG BẰNG!
— Ừ, cậu dễ thương thật.
— DAZAI NGƯƠI—
Nhưng trước khi cậu kịp hét tiếp, giọng nói lạnh lẽo của ai đó vọng từ sâu trong rừng:
— Ta thấy rồi.
Thiên thần đỏ đã yếu đi.
Cơ hội để lấy đôi cánh ấy... đang đến gần lắm rồi.
Lyra ôm miệng, Haru đứng chắn ngay trước.
Bóng tối dày đặc dần, và từ trong đó, một người bước ra.
Một thiên thần đen cao lớn, đôi cánh đen mang vết rách như được khâu bằng sợi linh hồn. Gương mặt hắn mang nụ cười chế nhạo.
Hắn cúi đầu trước Chuuya—nhưng ánh mắt lại dính chặt vào đôi cánh đỏ.
— Chuuya Nakahara... cuối cùng ta cũng thấy ngươi rõ ràng.
Đôi cánh ấy...
Ta sẽ sở hữu chúng.
Chuuya siết chặt giáo sáng.
Dazai bước lên trước, che chắn Chuuya hoàn toàn.
Giọng hồ ly đen trầm lại, sắc đến mức rừng cây cũng im bặt:
— Muốn chạm vào cậu ấy?
Vậy bước qua xác tôi trước.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store