[BSD/Soukoku/DaChuu] ĐÔI CÁNH GIỮA BÓNG HỒ LY
✦ CHƯƠNG 2 - BÓNG TỐI VÀ ÁNH SÁNG LẪN NHAU
Sương mù trong Rừng Trũng Dạ càng dày đặc, khiến tầm nhìn gần như bằng không. Chuuya đứng giữa khoảng đất rộng, đôi cánh đỏ ánh vàng nén sát lưng, ánh sáng phát ra từ lòng bàn tay cậu lập lòe khắp nơi. Trước mắt là bóng dáng của thiên thần đen, đôi cánh u tối xếp chồng lên nhau như một bức tường sẵn sàng nghiền nát bất cứ thứ gì lọt vào tầm.
Dazai đứng bên cạnh, thản nhiên, tay đút túi. Nụ cười thường trực vẫn hiện trên môi, nhưng đôi mắt nâu sáng lên, đầy sự cảnh giác.
— Chuuya... không vội đâu, — Dazai nói, giọng trầm. — Cậu chưa biết mình sắp đối mặt với cái gì.
— TA NGƯƠI... — Chuuya gầm, ánh sáng từ tay bùng lên. — Ta không sợ bóng tối!
— Tôi biết, nhưng... cậu có biết đối thủ này đã quan sát cậu từ bao lâu rồi không? — Dazai bước lên trước một bước, hơi nghiêng đầu. — Tôi đoán, hắn chờ đúng khoảnh khắc cậu xuất hiện, để kiểm tra xem... liệu thiên thần đỏ có đáng để săn đuổi hay không.
Chuuya nheo mắt, giọng căng:
— Ngươi... đã biết từ trước?!
— Một phần thôi. Tôi là hồ ly, tôi nhìn ra dấu hiệu trước khi nó xảy ra. Cậu mà không để ý, thì đã... kết thúc rồi.
Khoảnh khắc ấy, bóng tối di chuyển. Thiên thần đen bước ra, ánh sáng từ đôi mắt đen tuyền lóe lên như tia chớp. Bầu không khí trở nên nặng nề, gió lạnh lùa qua làm lá cây rung rinh. Chuuya hít sâu, tay nắm chặt giáo sáng.
— TA NGƯƠI... Ngươi dám...
Dazai nắm tay cậu, nhẹ nhưng chắc, kéo Chuuya lùi lại một bước.
— Bình tĩnh, Chuuya. Đừng vội. Tôi sẽ cùng cậu xử lý hắn.
Chuuya nhìn Dazai, tim đập nhanh. Không hiểu sao, chỉ cần có Dazai bên cạnh, cậu vừa bực vừa cảm giác an toàn đến lạ thường.
⸻
Lyra, thiên thần nhỏ, bước tới gần, giọng run nhưng kiên quyết:
— Chuuya-sama... tôi có thể giúp! Tôi có thể tạo rào chắn ánh sáng!
— Không cần, Lyra! Ta... — Chuuya ngập ngừng. Cậu lắc đầu, giọng vừa gắt vừa bối rối: — Ta tự làm được!
Haru, hồ ly bạc, nhướn mày, giọng nghiêm:
— Cậu ấy giận lắm. Nhưng đừng quên, chúng ta cần phối hợp. Nếu không... cậu đỏ sẽ mệt mỏi trước khi đối thủ thực sự xuất hiện.
Chuuya siết tay, ánh sáng đỏ vàng lóe lên, đôi cánh giãn ra.
Dazai mỉm cười, giọng trầm nhưng đầy tự tin:
— Tôi sẽ là đồng minh của cậu. Không ai chạm vào cậu khi tôi còn đứng đây.
Khoảnh khắc họ nhìn nhau, tim Chuuya như nghẹn lại. Cậu muốn hét lên, nhưng cũng muốn mỉm cười.
— Ta... không cần... — Cậu cố kìm lời, ánh mắt đỏ bừng.
— Tôi biết, Chuuya... — Dazai đáp, giọng dịu hẳn. — Nhưng cậu không thể tự mình chiến đấu được.
⸻
Bỗng nhiên, thiên thần đen lao tới. Tốc độ của hắn nhanh đến mức ánh sáng Chuuya lóe lên cũng khó theo kịp. Chuuya vung giáo sáng, tấn công, nhưng thiên thần đen né tránh như bay trong không khí.
— Hừ... nhanh nhẹn thật, — Dazai thốt, rồi với một động tác nhẹ, hắn xuất hiện trước mặt Chuuya, chắn đường tấn công: — Nhưng tôi sẽ không để cậu bị trúng đòn.
Chuuya nhìn Dazai, tim đập mạnh. Hắn vừa chắn cậu, vừa cười nhẹ, trêu chọc nhưng vẫn mang một cảm giác... bảo vệ.
— NGƯƠI... — Chuuya tức giận, nhưng cậu nhận ra điều đó khiến cậu tức mà tim lại rung lên lạ thường.
Dazai nghiêng đầu, nhìn ánh mắt đỏ bừng của cậu:
— Tôi biết, cậu vừa sợ vừa... thích cảm giác này, đúng không?
— TA... — Chuuya nghẹn lời, giọng run. Cậu nghiến răng, ánh sáng trong tay lóe mạnh. — Ta ghét ngươi!
— Tôi biết, nhưng tôi cũng biết cậu ghét tôi kiểu... "không dám thừa nhận", — Dazai cười. — Đúng không, Chuuya?
Chuuya đỏ mặt, ánh sáng lóe lên dữ dội, cậu quát lên:
— TA... NGƯƠI!
⸻
Chiến đấu tiếp tục. Chuuya lao vào, ánh sáng đỏ quét khắp không gian, đôi cánh tung ra tạo thành luồng sáng bảo vệ. Dazai đứng bên cạnh, vừa né tránh vừa dùng thủ thuật hồ ly để phá ánh sáng của thiên thần đen, hỗ trợ Chuuya.
Lyra tạo một lớp rào chắn ánh sáng nhạt, hạn chế bóng tối di chuyển quá nhanh. Haru di chuyển linh hoạt, ngăn chặn bất kỳ đường rút chạy nào của thiên thần đen.
Chuuya nhận ra, đây là lần đầu tiên cậu... không đơn độc. Dazai không chỉ đứng bên cạnh, mà còn khiến mọi đòn tấn công của cậu hiệu quả hơn.
Trong khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi, Dazai cúi gần Chuuya:
— Tôi biết cậu ghét tôi. Nhưng đừng lo... Tôi sẽ bảo vệ cậu đến cùng.
Chuuya trừng mắt, ánh sáng lóe mạnh:
— Ta không cần ngươi bảo vệ...
— Tôi biết. — Dazai đáp, giọng dịu. — Nhưng tôi muốn.
Tim Chuuya rung lên một nhịp không thể giải thích. Cậu siết tay, ánh sáng xung quanh mạnh hơn, nhưng bên trong, cậu cảm giác... muốn tin hắn.
⸻
Và rồi, một tiếng nổ rung chuyển cả khu rừng. Thiên thần đen phóng ra một luồng bóng tối mạnh đến mức Chuuya và Dazai phải lùi lại, tay cậu vẫn chạm tay Dazai.
— Chuuya... cậu ổn không? — Dazai hỏi, mắt nhìn thẳng vào cậu.
— Ta... ổn! — Cậu đáp, giọng run. Nhưng ánh mắt không rời Dazai.
Bóng tối tan biến tạm thời, nhưng cả bốn người biết... đây chỉ là sự khởi đầu. Một mối nguy còn lớn hơn đang đợi phía trước, và không ai trong số họ chắc chắn có thể sống sót toàn vẹn.
Chuuya nhìn Dazai, tim đập nhanh. Cậu không muốn thừa nhận, nhưng cậu cảm giác một sợi dây vô hình buộc mình với hồ ly đen này. Một cảm giác vừa lo lắng, vừa rung động.
Dazai mỉm cười, giọng trầm:
— Tôi đoán cậu sẽ không thừa nhận. Nhưng tôi biết, Chuuya... cậu đã tin tưởng tôi.
Cậu nghiến răng, ánh sáng lóe lên:
— TA... chỉ... muốn sống sót! Không hơn!
— Ừ, tôi hiểu. — Dazai bước lại gần, cười nhẹ. — Nhưng tôi sẽ cùng cậu... sống sót, Chuuya.
Trong bóng tối, giữa ánh sáng đỏ và nụ cười của hồ ly, định mệnh của họ dần hiện ra. Một người sẽ phải đánh đổi, nhưng giờ đây... họ đang bước vào con đường chung, không còn đơn độc nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store