ZingTruyen.Store

[BSD/DaChuu] Dưới Bầu Trời Yokohama, Pheromone Không Nói Dối

✦ CHƯƠNG 5 - MỘT ALPHA KHÁC NHẮM VÀO CHUUYA

nhimdautay

Buổi tối Yokohama có một vẻ yên bình giả tạo. Những ánh đèn đường phản chiếu lên mặt nước, tạo thành những vệt sáng dài lấp lánh, nhưng đối với Chuuya, mỗi bóng tối đều tiềm ẩn nguy cơ. Hắn vừa kết thúc một buổi kiểm tra kho hàng với Dazai, nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn chưa tan biến.

Chuuya bước ra ngoài, lồng ngực vẫn còn nhịp đập loạn từ hôm nay. Hắn cố gắng hít thở thật sâu, vừa để bình tâm, vừa để cơ thể ngừng phản ứng với pheromone Alpha gần bên. Nhưng khi hắn vừa rút khóa xe đạp, một mùi hương quen thuộc nhưng nặng hơn, áp lực hơn – Alpha khác – khiến Chuuya giật mình.

"Hừ..." Chuuya lẩm bẩm, lùi lại một bước. "Không phải... phải không?"

Từ phía bóng đêm, một người đàn ông cao lớn bước ra. Ánh mắt của hắn sắc lạnh và kiêu ngạo, ánh sáng đèn đường phản chiếu lên mái tóc đen tuyền. Hắn là một Alpha chuyên nghiệp, mới được phái đến Yokohama theo dõi hoạt động của Port Mafia. Nhưng điều quan trọng với Chuuya là:

Hắn nhận ra cậu là Omega.

Và pheromone của hắn – mạnh mẽ, áp đảo, đầy bản năng – đang len lỏi qua không gian nhỏ quanh Chuuya, làm cơ thể Omega run lên mặc dù chưa phải lúc phát nhiệt.

Chuuya lập tức đứng thẳng, mắt cam sáng lên, một phần vì tức giận, một phần vì... sợ hãi mà cậu không muốn thừa nhận. "Ngươi là ai? Ta không cần làm quen với Alpha lạ!"

"Ta là Kagami Rei. Nhưng... cái tên không quan trọng." Alpha kia cười khẽ, ánh mắt dán chặt vào Chuuya, "Quan trọng là cậu... rất đặc biệt. Một Omega mạnh mẽ, và... không thể bỏ qua."

Chuuya nhíu mày. "Ngươi nói sao? Ngươi tưởng ngươi là ai mà..."

"Không ai. Tôi chỉ quan tâm." Kagami bước gần, ánh mắt không rời Chuuya. Hơi thở hắn thoáng mang mùi rượu thuốc và kim loại. "Và tôi không thích ai khác chạm vào cậu trước khi tôi có cơ hội."

Chuuya lùi lại, bàn tay run lên. "Ngươi... ngươi định làm gì với ta?!"

"Không gì cả... chỉ là muốn quan sát." Kagami nhún vai, nhưng cái cách hắn đứng quá gần, mùi pheromone áp đảo khiến Chuuya không thể thở tự nhiên. Cậu cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, vừa tức giận, vừa... bất lực trước sự áp đảo Alpha đó.

Nhưng trước khi Kagami tiến thêm một bước, một bóng người quen thuộc xuất hiện.

"Chuuya," giọng Dazai vang lên, nhẹ nhàng nhưng sắc bén. "Cậu ổn chứ?"

Chuuya quay phắt sang, ánh mắt vừa mừng vừa giận: "T... Ta ổn! Ngươi... sao lại ở đây?"

"Đúng lúc," Dazai trả lời, bước lên trước, để cơ thể mình chắn trước Omega khác. Pheromone Alpha của Dazai tỏa ra, nhưng khác với Kagami – ấm áp, không áp đảo, chỉ vừa đủ để bảo vệ Omega bên cạnh. "Tôi nghe thấy cậu có khách không mời."

Kagami nhíu mày. "Alpha... Osamu Dazai? Tại sao cậu...?"

"Cậu là của tôi," Dazai nói đơn giản, ánh mắt sắc như dao. "Không ai được phép nhắm vào Chuuya."

Chuuya sững người. Tim cậu đập loạn nhịp. Cái giọng nói bình thản nhưng đầy uy lực của Dazai khiến cậu run nhẹ, không phải vì sợ, mà vì cảm giác... được bảo vệ.

"C... Cậu... dám nói cái gì...?" Chuuya lí nhí, mặt nóng bừng. "Ta không cần ngươi bảo vệ!"

"Không cần thì tốt, nhưng cậu sẽ nhận nếu có nguy hiểm," Dazai đáp, vẫn bình thản nhưng dứt khoát. "Tôi là Alpha của cậu, và tôi nhận ra điều đó từ lần gặp đầu tiên."

Kagami bước tới, nhưng Dazai không rời vị trí. Hắn hít một hơi, pheromone lan ra, vừa đủ để tạo ra một ranh giới vô hình giữa Omega của Chuuya và Alpha lạ. Kagami hạ thấp ánh mắt, nhận ra rằng không dễ gì vượt qua Dazai.

Chuuya đứng giữa hai Alpha, tim đập loạn. Hắn biết mình nên tức giận với Dazai, với Kagami, với tình huống này... nhưng điều kì lạ là cơ thể cậu phản ứng mạnh mẽ trước Dazai. Hắn ấm áp, không áp bức, khiến Chuuya muốn dựa vào mà vẫn không dám thừa nhận.

"Ngươi... làm phiền ta!" Chuuya hét, cố gắng giấu cảm giác đó đi.

"Tôi biết," Dazai đáp, giọng vẫn nhẹ nhưng mang uy lực. "Và tôi sẽ tiếp tục làm phiền. Cho đến khi cậu hiểu rằng... tôi luôn ở đây."

Chuuya giật mình, tim đập loạn. "Ngươi... ngươi là... đồ phiền phức!"

"Phải. Tôi là đồ phiền phức. Và cậu... là Omega mà tôi quan tâm nhất." Dazai nhếch môi, ánh mắt nâu sáng lên vẻ trêu chọc nhưng cũng chân thành.

Kagami nhíu mày, nhận ra rằng mình không dễ dàng chiếm ưu thế trước Dazai, đặc biệt khi Alpha ấy bảo vệ Omega một cách vô thức và tự nhiên. Hắn thở dài, rồi rút lui, để lại hai người đứng giữa ánh đèn đường lạnh lẽo.

Chuuya nhìn Dazai, mặt đỏ bừng: "Ngươi... ngươi cứ can thiệp vào mọi chuyện. Ta không cần!"

"Tôi biết," Dazai đáp, bước sát lại, pheromone Alpha nhẹ nhàng lan ra. "Nhưng tôi sẽ không để ai làm hại cậu."

Chuuya nghiến răng, cố gắng giữ khoảng cách: "Ngươi... ngươi làm ta... khó chịu..."

"Vậy là tốt," Dazai cười, ánh mắt nâu dịu lại. "Bởi vì cảm giác đó... là cách tôi biết cậu an toàn."

Chuuya đứng im, tim vẫn đập rối rắm. Hắn nhận ra, bất chấp mọi giận dữ và chống đối, cậu không thể phủ nhận cảm giác được bảo vệ từ Dazai khiến bản thân... an tâm lạ thường.

Và từ khoảnh khắc này, một điều rõ ràng với Chuuya: không Alpha nào khác được phép nhắm vào hắn nữa. Chỉ có Osamu Dazai. Và... điều đó khiến cậu rối loạn hơn bất cứ lúc nào.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store