ZingTruyen.Store

[BL][FULL] Nghe nói cậu chỉ xem tôi là bạn - Kỵ Trứ Tảo Trửu Khứ Hỏa Tinh

NGOẠI TRUYỆN TRƯỞNG THÀNH 3: Thử bánh

dunhienan

Trong văn phòng Tổng giám đốc.

"Đm, anh Phong, bây giờ nhìn sắc mặt cậu tươi hơn hồi xưa nhiều đó." Khổng Lập Ngôn hí hửng quan sát Phong Tiến: "Sau này sẽ dần tốt hơn nhỉ?"

"Ừ, tìm được người rất thích hơp."

"Vậy tôi cũng yên tâm, chờ hôm nào rảnh bọn mình họp mặt nhé." Khổng Lập Ngôn thở phào, cảm thán: "Cả bọn lâu rồi không gặp nhau, lần này cậu không được lỡ hẹn đâu đấy."

Trước đó vì Phong Tiến ngày càng không kiểm soát được cơn nóng nảy của mình nên dần dà cũng ít tham dự những buổi họp mặt, họ đã lâu không có một buổi đông đủ thành viên.

"Ừ." Phong Tiến vừa đáp, vừa nâng tay xem đồng hồ với vẻ sốt ruột.

Quý Vãn luôn rất đúng giờ, nhưng hôm nay đã trễ những năm phút so với thời gian đến hằng ngày, sao Quý Vãn chưa xuất hiện nữa.

Cơn bực dọc không tả thành lời dâng lên trong lòng, lý trí mách bảo Phong Tiến rằng cậu đến chậm năm phút vì chuyện đột xuất nào đó là rất đỗi bình thường, huống chi còn chưa tới giờ hẹn. Nhưng về mặt tình cảm, hắn không tài nào chấp nhận được khi thấy Quý Vãn đến gặp hắn trễ hơn ngày thường vì bất cứ chuyện gì.

Phong Tiến gõ ngón trỏ lên mặt bàn, cuối cùng không nhịn được nữa nhấc điện thoại trong văn phòng gọi xuống quầy lễ tân.

"Hôm nay Quý Vãn chưa tới à?"

"Anh Quý đã vào khoảng sáu, bảy phút trước rồi ạ." Lễ tân dè dặt đáp.

Sáu, bảy phút trước? Hiện không phải giờ đi làm hay tan tầm, đâu có chuyện kẹt thang máy, dù Quý Vãn đi chậm cỡ nào thì lẽ ra đã xuất hiện trước mặt hắn từ mấy phút trước rồi chứ.

Trừ khi Quý Vãn ghé chỗ nào trên đường lên đây.

Suy đoán này vừa xuất hiện, Phong Tiến đã nhíu mày.

Trong văn phòng xem được tất cả camera, nhưng xưa giờ Phong Tiến rất ít dùng đến chức năng này, hắn đâu rảnh đến mức đi theo dõi ai đó làm việc thế nào, huống chi cũng đã có bộ phận chuyên môn giám sát.

Phong Tiến im lặng nhìn ra cửa một lúc vẫn chẳng thấy bóng dáng ai, thế là bực bội mở màn hình camera lên.

Màn hình camera giám sát của cả công ty xuất hiện trên mặt tường, Phong Tiến nhanh chóng tìm ra một khu vực rồi phóng to.

Bấy giờ, Quý Vãn đang bưng đồ giúp một Omega trông có vẻ nhỏ xinh, sau khi đặt mọi thứ lên bàn, Omega đỏ mặt nhét vài túi bánh xinh xắn vào tay cậu.

"Cảm ơn anh, cái này do chính tay tôi làm, anh nếm thử nhé." Omega nói lí nhí: "Tôi không biết giúp gì cho anh, một món quà nhỏ chẳng đáng bao nhiêu, mong anh nhận cho."

Không chỉ Omega mà đồng nghiệp cùng phòng đều vây đến, nhao nhao nhét quà cho Quý Vãn.

Phong Tiến nhìn chằm chằm Quý Vãn, nhìn cậu nhận hết đống quà nọ, nhìn cậu mỉm cười tạm biệt xoay người rời đi.

Phong Tiến cảm thấy điện thoại sắp bị mình bóp nát rồi.

Mấy cái đó có gì hay mà nhận, chẳng lẽ Quý Vãn chưa từng ăn bánh à?

"Ồ, nhân viên của cậu đẹp đấy!" Khổng Lập Ngôn cảm thán: "Hình như cậu ấy được yêu thích lắm? Nhiều người trong công ty theo đuổi quá nhỉ."

Phong Tiến: "..."

Khổng Lập Ngôn không chờ Phong Tiến trả lời đã tự biên luôn: "Chắc chắn rồi, người làm hơn phân nửa công ty điên đảo như vậy chắc chắn không vấn đề. Anh Phong, sao tự dưng cậu nhìn cậu ấy, cảm thấy địa vị người được yêu thích nhất có nguy cơ bị cướp à, viện cớ đuổi việc người ta là không hay lắm đâu đấy."

Phong Tiến: "... Đây là bác sĩ điều trị pheromone của tôi."

Khổng Lập Ngôn nín ngay, cậu ta nhìn vị bác sĩ nọ rời khỏi văn phòng nhân viên, vào thang máy lên văn phòng của Phong Tiến.

"Cậu đến giờ làm rồi." Phong Tiến chợt nói.

Khổng Lập Ngôn đực mặt, là con ông cháu cha, cậu ta cần gì đi làm tan làm đúng giờ chứ, Phong Tiến cũng rõ điều này mà sao còn đuổi cậu ta?

Ngay sau đó Khổng Lập Ngôn đã hiểu, Phong Tiến sắp điều trị rồi nên mới viện cớ đuổi mình đi.

Nhưng như vậy càng làm người ta tò mò.

"Ơ, cậu cắn cậu ấy cần bao lâu? Chưa đầy năm phút mà?" Khổng Lập Ngôn nhìn Phong Tiến với vẻ hoang mang: "Chỉ bằng thời gian chích một mũi tiêm thôi, tôi tránh mặt một lát rồi về, sau đó chúng ta tán gẫu tiếp?"

Phong Tiến vẫn hờ hững nhìn bóng dáng Quý Vãn qua camera, thang máy lên nhanh, chẳng mấy chốc Quý Vãn sẽ đến đây.

Năm phút? Nực cười, Quý Vãn còn phải kiểm tra cho hắn nữa, cần nhiều thời gian lắm đấy.

"Cần hai tiếng." Phong Tiến đáp: "Cậu chịu chờ cũng được."

Khổng Lập Ngôn: "???"

Làm gì mà cần đến hai tiếng đồng hồ, cắn cổ hai tiếng là đứt lìa luôn đấy! Vả lại chẳng phải Phong Tiến ghét nhất việc kiểm tra quá lâu à?

... Hay cậu ta hiểu nhầm, không phải cắn mà còn cách khác để truyền pheromone nữa?

Khổng Lập Ngôn trợn tròn mắt nhìn Phong Tiến chỉnh sửa lại cà vạt cho ngay ngắn chỉn chu, khuôn mặt cũng nghiêm lại, ra dáng Tổng giám đốc lắm.

Khổng Lập Ngôn nhìn vào biết ngay chuyện không đơn giản, ngày thường Phong Tiến đâu có vụ chỉnh đốn tác phong hình tượng trước khi gặp ai! Chí ít thì đây là lần đầu tiên cậu ta thấy dáng vẻ thế này của Phong Tiến đó!

Khổng Lập Ngôn đứng lên, ướm lời: "Vậy tôi đi trước đây, lần sau... lần sau ghé chơi tiếp nhé."

Phong Tiến trừng cậu ta: "Chơi khỉ gì."

Khổng Lập Ngôn không rề rà nữa, nhanh chân chuồn trước.

Phong Tiến tắt màn hình camera, cúi đầu xem báo cáo chờ ai đó gõ cửa.

Quý Vãn vừa bước vào đã nghe một câu nói lạnh tanh: "Cậu đến muộn."

Quý Vãn nhìn đồng hồ trên điện thoại, vừa đúng 12h30 – giờ hẹn của cậu và Phong Tiến.

"Tôi đến muộn sao?" Quý Vãn hỏi lại.

Phong Tiến im lặng, Quý Vãn xách cặp đến khu vực nghỉ ngơi trong văn phòng.

Cậu đặt cặp lên bàn, lấy máy đo lường bên trong ra.

Lúc lấy đồ, vật bên trong ma sát nhau tạo ra tiếng sột soạt.

Chắc chắn là túi bánh người khác tặng Quý Vãn.

Sự chú ý của Phong Tiến dồn hết sang đó, tờ báo cáo trước mặt hóa thành những con chữ rối nùi vô nghĩa, khiến hắn bực dọc vô cùng.

Không nhịn được nữa, Phong Tiến dựa hẳn ra sau, khoanh tay lại châm chọc: "Bác sĩ Quý được mến mộ nhỉ, nhân viên cả công ty tôi chẳng ai còn tâm trí làm việc nữa."

Quý Vãn: "...?"

Câu nói quái gở lại đột ngột, Quý Vãn chẳng hiểu mô tê gì.

Quý Vãn nghĩ ngợi rồi hỏi thẳng: "Là sao?"

"Bánh có ngon không?" Phong Tiến đanh giọng hỏi tiếp.

Nghe hắn nói thế, Quý Vãn hiểu ra ngay.

Không biết Phong Tiến từ đâu biết chuyện cậu được tặng quà, mà bản thân anh ta lại nghiêm túc quá nên chẳng nhân viên nào dám tiếp cận, nên mới sinh hờn dỗi nhỉ.

Quý Vãn hơi buồn cười, cảm thấy đôi khi Phong Tiến cũng trẻ con thật.

"Không biết, chưa kịp ăn, Tổng giám đốc Phong cùng tôi ăn một ít nhé?" Quý Vãn hỏi.

"Ai thèm ăn thứ này." Phong Tiến lạnh lùng lật trang báo cáo.

Quý Vãn đổi cách nói khác: "Tôi cũng định làm thử, khi nào làm xong sẽ mang đến cho anh nhé?"

Vẻ mặt Phong Tiến dịu đi, vẫn tiếp tục xem báo cáo: "Tùy cậu."

Quý Vãn mỉm cười nhìn Phong Tiến đứng dậy đi tới, cậu tự giác kéo cổ áo xuống để lộ phần cổ trắng.

Phong Tiến đến sau lưng Quý Vãn, cúi đầu đến gần, ngừng một lúc lại đứng thẳng người lùi vài bước, nhíu mày chê bai.

"Trên người cậu có mùi pheromone của ai vậy, ngửi vào đau đầu quá."

Tuy Quý Vãn chẳng ngửi thấy gì, nhưng vẫn lấy làm lạ. Cậu là Beta, nếu chỉ tiếp xúc bình thường thì lẽ ra không có pheromone nào lưu giữ lâu trên người mình mới phải, giờ này chúng đã tản gần hết rồi.

Quý Vãn hỏi: "Tổng giám đốc Phong, anh có ngửi nhầm không?"

Phong Tiến cúi đầu ngửi lại.

Hắn thích trên người Quý Vãn mang hương vị của mình, nếu bắt buộc phải vương mùi thì có mùi của hắn cũng miễn cưỡng chấp nhận được, khá hợp với Quý Vãn, hắn đồng ý.

Nhưng nếu là pheromone của ai khác, mấy thứ không phù hợp với Quý Vãn, dù chỉ là một tí ti vương trên người cậu thôi cũng ghê tởm và dễ dàng bị hắn phát hiện ra, còn có cảm giác bị khuếch đại cùng cực nữa.

Phong Tiến tức giận nói: "Ngửi nhầm gì, đống mùi tạp nham trên người cậu khó ngửi chết được!"

Quý Vãn bất đắc dĩ: "Thôi, để tôi rửa lại."

Phong Tiến không ngăn cản, hắn quay lại khu vực làm việc của mình, ngồi vào bàn xem báo cáo.

Quý Vãn ngẫm nghĩ một lúc bèn mang theo máy đo lường pheromone loại nhỏ vào phòng vệ sinh, trước khi lau chỗ da bên ngoài của mình, cậu cầm máy đo thử nồng độ pheromone.

Sau tiếng tít nhỏ, kết quả đã xuất hiện.

Kết quả chứng minh quả thật trên người cậu có hàm lượng pheromone nhỏ, nhưng đang liên tục giảm xuống chứ chẳng đạt đến mức nồng nặc khó ngửi.

Quý Vãn: "..."

Mũi của Tổng giám đốc Phong là mũi chó sao.

Pheromone kiểu này mà cũng không chịu được, thế chẳng phải cuộc sống thường ngày của Phong Tiến lúc nào cũng như trên chảo lửa à?

Quý Vãn cầm khăn lau một lúc rồi quay lại, Phong Tiến đặt báo cáo xuống, lần nữa bước sang.

Phong Tiến hít vài cái, tỏ vẻ hài lòng.

Nhưng hắn vẫn chưa sốt ruột cắn, hắn nhìn chằm chằm chiếc cổ trắng muốt nọ một lúc, chợt nói: "Sau này đừng đứng gần người khác quá, kẻo lại lây nhiễm mùi pheromone hôi thối. Tôi không thích đâu, biết không?"

Phong Tiến đưa ra yêu cầu nhưng lần này hắn không tỏ vẻ hùng hồn như trước nữa, chỉ đứng chếch phía sau, thận trọng quan sát sắc mặt Quý Vãn.

Quý Vãn không lên tiếng, cậu nhìn những chú chim bay lượn ngoài cửa sổ, chẳng biết đang nghĩ đến điều gì mà gương mặt thấp thoáng nét sầu muộn.

Tim Phong Tiến trở nên nặng nề.

Có phải yêu cầu của hắn hơi quá đáng không? Cũng đúng, nội dung hợp đồng mà Quý Vãn ký với hắn là về việc điều hòa pheromone, còn yêu cầu này đã nằm ngoài phạm vi hợp đồng rồi.

Đang rầu rĩ thì Quý Vãn chợt quay đầu, vẻ sầu muộn kia đã biến đâu mất, thay vào đó là sự thản nhiên: "Được, nhưng phải thêm tiền."

"Cậu thiếu tiền lắm à?" Phong Tiến hỏi.

"Ừ." Quý Vãn thừa nhận.

Có tiền rồi cậu sẽ nhanh chóng mua lại được ngôi nhà lưu giữ nhiều kỷ niệm, tránh đêm dài lắm mộng.

"Tôi trả cậu gấp mười." Phong Tiến bảo: "Đừng để tôi ngửi thấy pheromone của kẻ khác trên người cậu thêm lần nào nữa."

Quý Vãn ngỡ ngàng trước khoản tiền lớn đột ngột như vậy, cậu nhân số tiền mà Phong Tiến trả cho mình với mười, tính ra một con số thiên văn.

Thậm chí nếu thế thì không bao lâu nữa cậu sẽ tích góp được số tiền gấp đôi tiền mua nhà luôn.

Quý Vãn cười rằng: "Được, Tổng giám đốc Phong, anh nói gì nghe nấy."

Cuối cùng Phong Tiến cũng hài lòng, hắn đặt tay lên vai Quý Vãn, cúi đầu cắn lên tuyến thể cậu.

Trước đây hắn ghét nhất người ta âm mưu nhằm vào tiền tài của mình, bây giờ lại thấy thật ra muốn lấy tiền mình cũng hay.

May mà Quý Vãn thích tiền, còn hắn thì có tiền.

Người ta nói chỉ mỗi tình yêu với tiền bạc là không bao giờ phai, cứ thế, họ sẽ mãi giữ được mối quan hệ này.

---

Thu nhập của Quý Vãn tăng mạnh so với trước đây, chỉ bị cắn nhẹ vài lần đã có số tiền khổng lồ. Hơn nữa Phong Tiến cũng chẳng làm khó dễ gì cậu, nên công việc này xem như khá nhẹ nhàng.

Thấy trước đây Phong Tiến cứ đá xéo chuyện mình được nhận bánh, Quý Vãn bèn cất công làm túi bánh nhỏ mang đến cho Phong Tiến.

Tuy cậu cho rằng Phong Tiến sẽ không thích kiểu điểm tâm ngọt này, nhưng vẫn nghiêm túc học làm. Bỏ vào chiếc túi đơn giản, mang theo tặng cho Phong Tiến trong một lần đến công ty hắn giúp điều hòa pheromone.

Phong Tiến xụ mặt xem báo cáo: "Tôi không thích mấy thứ ngọt lịm như vậy."

"Tôi đã làm riêng một phần có đường, một phần không có đường, anh nếm thử nhé?" Quý Vãn đẩy túi bánh đến trước mặt hắn.

Phong Tiến không đáp, vẫn hờ hững lật báo cáo sột soạt.

"Ừm." Quý Vãn thở dài, định cầm lại túi bánh: "Thôi vậy, không miễn cưỡng Tổng giám đốc Phong, tôi sẽ mang nó xuống cho mọi người chia."

Song, tay Quý Vãn còn chưa kịp chạm vào, túi bánh đã bị lấy đi.

"Tôi có nói mình không cần à." Phong Tiến mở ngăn kéo chỗ bàn làm việc của mình, đặt bánh vào: "Thi thoảng cũng cần bổ sung ít đường."

Quý Vãn mỉm cười không nói thêm, cầm máy đo đến khu nghỉ ngơi.

Quý Vãn rất tự hiểu lấy, cậu không ngồi xuống sofa mà chỉ đứng đó, chợt nghe Phong Tiến nói: "Cậu ngồi đi, lần nào đứng cũng chẳng vững, còn bắt tôi dìu."

"Hả?" Quý Vãn nhìn sofa của Phong Tiến, trả lại nguyên văn câu nói trước đây của hắn: "Đây không phải sofa riêng của anh, chỉ mình anh mới được nghỉ ngơi trên đó à?"

Phong Tiến: "..."

Phong Tiến giả vờ nghiêm túc xem báo cáo không hề để tâm, thực ra thì hắn còn chẳng biết trên ấy viết gì.

Alpha càng giỏi, ý thức lãnh địa càng mạnh. Sofa riêng của hắn tất nhiên là lãnh địa của hắn, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy để Quý Vãn ngồi vào cũng được thôi.

Chứ đứng mãi, hắn cắn lâu không được.

"Cậu có ngồi không?" Phong Tiến xụ mặt hỏi.

Quý Vãn ngồi thẳng lên chiếc ghế trông vô cùng cao sang đó: "Cảm ơn Tổng giám đốc Phong, anh hào phóng quá."

Phong Tiến hài lòng khép báo cáo lại, càng nhìn dáng vẻ Quý Vãn ngồi trên sofa càng thấy thích.

Quả nhiên nếu đã hợp tác thì ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng sẽ hay hơn.

Trên người Quý Vãn không có pheromone, chẳng hề khiến người khác có cảm giác lãnh địa bị xâm chiếm, mùi pheromone ít ỏi còn bám trên bàn tay đang chống trên sofa của cậu không nồng chút nào, dịu nhẹ nhưng vẫn thu hút sự chú ý.

Khó khăn lắm Phong Tiến mới rời mắt khỏi tay Quý Vãn, cầm một miếng bánh cậu làm lên, ăn xong thì khen một câu mất tự nhiên: "Cũng tạm, ngọt vừa phải."

Theo lẽ thường, nếu ai đó nghe thấy quà của mình được khen, chắc chắn họ sẽ bảo nếu bạn thích thì tôi tặng thêm cho bạn nhé.

Nào ngờ Phong Tiến lại nghe Quý Vãn bảo: "Anh thích là được, để tôi đưa công thức cho anh, anh cứ bảo đầu bếp trong nhà làm theo."

Phong Tiến: "..."

Mấy cái bánh mà đầu bếp trong nhà làm đều nhạt nhẽo cả.

Thật ra Quý Vãn chỉ nói đùa thôi, một thời gian sau, cậu mang theo vài túi bánh sang cho Phong Tiến.

Phong Tiến dứt khoát nhận luôn, chờ chuyển khoản xong lần này, Quý Vãn bất ngờ nhận ra Phong Tiến còn chuyển thêm một số tiền lớn cho cậu nữa.

Đây là tiền bánh ư?

Phải thừa nhận rằng Phong Tiến thật sự rất hào phóng.

Quý Vãn có nhận thức mới về sự giàu có của Phong Tiến, cậu nhẩm thầm số tiền trong tài khoản, mỉm cười.

Không bao lâu nữa sẽ tích đủ tiền.

-

Hôm nay chỉ là một ngày làm việc bình thường, Quý Vãn đến gặp Phong Tiến như bao lần.

Phong Tiến không ngồi trên ghế xem báo cáo như trước, hắn nhắm mắt, một tay đỡ trán.

Quý Vãn thấy lạ, bèn hạ giọng gọi: "Tổng giám đốc Phong?"

"... Ừ." Phong Tiến xoa ấn đường, nhíu mày mở mắt.

"Tôi có làm bánh vị mới, anh nếm thử xem thích không?" Quý Vãn bước đến, đặt đồ lên bàn Phong Tiến.

"Cũng tạm." Phong Tiến đưa ra câu trả lời khẳng định, chỉ vào khu vực nghỉ ngơi bảo Quý Vãn sang đó, đoạn đứng dậy.

Hiếm có lần Phong Tiến không nói năng dông dài, sau khi Quý Vãn ngồi xuống, hắn đè lên vai Quý Vãn, cắn cậu.

Lòng bàn tay trên vai sao mà nóng quá, qua lớp áo mỏng, Quý Vãn cảm nhận rất rõ thân nhiệt cao đến khác thường của Phong Tiến.

Quý Vãn vừa im lặng cho Phong Tiến cắn, vừa vươn tay chạm nhẹ lên bàn tay đang đặt trên vai mình.

Khoảnh khắc tiếp xúc thân mật, Quý Vãn giật mình bởi nhiệt độ cơ thể của Phong Tiến.

Thân nhiệt cao quá, chắc chắn Phong Tiến bị sốt rồi!

Phong Tiến sững người vài giây, cả cánh tay trở nên cứng ngắc, vô thức túm chặt vai Quý Vãn.

Hắn không có ý định gạt tay Quý Vãn ra.

Chỉ hỏi với vẻ u ám: "Cậu sờ tôi làm gì?"

Quý Vãn đâu ngờ sự chú ý của Phong Tiến lại kỳ lạ thế, cậu trả lời bất đắc dĩ: "Tôi định xem thử thân nhiệt của anh, Tổng giám đốc Phong, anh bị sốt mà không nhận ra sao?"

Phong Tiến hừ một tiếng, buông lỏng tay: "Bệnh vặt thôi."

Quý Vãn nhíu mày, không đồng tình: "Anh cần nghỉ ngơi."

Phong Tiến: "Nghỉ ngơi? Tôi còn rất nhiều việc để làm."

Tuy Quý Vãn không biết cụ thể Phong Tiến bận gì, nhưng cũng biết người ngồi ở vị trí cao như Phong Tiến ắt hẳn có hằng hà sa số công việc cần xử lý.

Quý Vãn nhượng bộ: "Thôi được, vậy anh uống thuốc chưa?"

"Uống thuốc?" Phong Tiến cười châm chọc: "Kẻ yếu mới cần uống thuốc, loại bệnh vặt này uống thêm vài cốc nước là khỏi."

Quý Vãn nhíu mày chặt hơn.

Cậu biết mình không nên lo chuyện bao đồng, nhưng xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ, cậu thật sự gai mắt khi thấy người khác đối xử tệ bạc với sức khỏe của bản thân họ.

Quý Vãn nghiêm túc rằng: "Anh có biết cơn sốt sẽ khiến con người trở nên ngu ngốc không?"

"Bác sĩ Quý, cậu cả nghĩ quá rồi, tôi đã làm vậy rất nhiều lần, có thấy gì đâu." Phong Tiến chỉnh lại cổ áo cho Quý Vãn, che đi dấu răng: "Được rồi, cậu về trước đi."

Quý Vãn có một suy đoán.

Hoặc là Phong Tiến chịu ảnh hưởng từ gia đình, là một Alpha truyền thống tư tưởng cổ hũ, cho rằng Alpha gặp chuyện gì cũng nên tự mình gánh, chút bệnh vặt cỏn con cần gì phải uống thuốc.

Hoặc là lượng pheromone ứ đọng xưa giờ khiến Phong Tiến đau đớn quá, cảm thấy sốt đến mê man còn giúp cơ thể thoải mái hơn, nên Phong Tiến mới vô thức không chịu uống thuốc.

Bất kể vì nguyên nhân gì, việc bỏ thuốc khi thân nhiệt đang tăng cao như như vậy là điều không nên.

Quen biết Phong Tiến bao lâu nay, Quý Vãn cũng biết đôi khi Phong Tiến sẽ trở nên cực kỳ cố chấp, rất khó thuyết phục, muốn Phong Tiến uống thuốc thì tốt nhất nên đổi cách khác.

Cậu lắc đầu, đứng dậy: "Vậy tôi về trước, Tổng giám đốc Phong, thật ra tôi có làm thêm một ít kẹo và thức uống muốn nhờ anh nếm thử, không biết anh hứng thú không?"

Phong Tiến hừ một tiếng: "Thôi được, tôi nếm thử giúp cậu vậy."

"Tôi sẽ về nhanh rồi mang đến cho anh, chiều nay anh còn ở đây không?" Quý Vãn hỏi tiếp.

Phong Tiến cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay của mình, im lặng hồi lâu mới đáp: "Cả buổi chiều tôi đều ở văn phòng xem báo cáo và mở họp."

Quý Vãn cũng yên tâm, thế là tạm biệt Phong Tiến rồi ra về.

Quý Vãn vừa đi, Phong Tiến đã ngay lập tức gọi điện thoại cho thư ký của mình, bảo cậu ta hủy bỏ hết lịch trình chiều nay.

"Hơ..." Lúc nhận được thông báo đột xuất này, thư ký cũng hoảng hốt: "Chiều nay có bữa tiệc xã giao rất quan trọng, sếp muốn hủy thật ạ?"

Cũng khó trách cậu ta bàng hoàng thế, xưa nay Phong Tiến luôn làm đúng theo lịch trình công việc, như cỗ máy vậy. Trừ khi có việc quan trọng hơn chen ngang, không thì Phong Tiến sẽ chẳng bao giờ hủy bỏ đột xuất thế cả.

Giờ đâu có gì ghê gớm xảy ra, tại sao sếp Phong bỗng dưng muốn hủy lịch trình chứ, chẳng lẽ vì lý do cá nhân?

Phong Tiến mà cũng có ngày hủy việc nào đó vì một người khác? Người khiến sếp mình làm thế là thần thánh phương nào vậy!

Dường như Phong Tiến không cho rằng việc hủy bỏ lịch trình có gì sai, chỉ thấy làm người không nên nuốt lời, trước đó hắn đã hứa với Quý Vãn rồi thì tất nhiên phải làm được.

Hắn xoay ghế một vòng, sau đó mở túi bánh của Quý Vãn ra, cầm một cái lên ăn trong sung sướng, còn tiện tay gửi thêm một khoản tiền cho Quý Vãn.

Thật ra hắn vốn không thích ăn mấy thứ này đâu, nhưng tay nghề của Quý Vãn tốt quá, mùi vị hắn không thích nhưng ăn vào thấy thơm làm sao.

Ngon ghê.

-

Thật ra Quý Vãn chẳng làm kẹo hay thức uống gì đặc biệt cả, cậu chỉ muốn đi mua thuốc hạ sốt cho Phong Tiến thôi.

Đắn đo một lúc về thái độ chống đối của Phong Tiến với việc uống thuốc, Quý Vãn đành mua mấy viên kẹo ngậm hạ sốt và nước đường hạ sốt, định bụng sẽ dỗ Phong Tiến nói đây là của cậu làm, để Phong Tiến uống.

Dù sao thì thà uống thuốc của con nít cũng đỡ hơn không uống gì.

Quý Vãn nhanh chóng mua được đồ mình muốn, cậu bỏ chai đựng bên ngoài, đổ nước hạ sốt vào một cái chai mới xinh xắn, sau đó cũng tân trang lại kẹo ngậm hạ sốt, bấy giờ chúng đều được thay đổi thành một diện mạo hoàn toàn mới.

Quý Vãn quay lại văn phòng, thấy Phong Tiến vẫn đang chờ mình không có dấu hiệu gì mới thở phào.

Quý Vãn mỉm cười, đưa đồ trên tay sang: "Nếm thử xem có thích không? Đây là lần đầu tiên tôi làm, không có kinh nghiệm, Tổng giám đốc Phong thử rồi cho lời bình nhé?"

Vẻ mặt Phong Tiến vẫn vô cùng nghiêm túc, hắn tập trung mở túi, làm theo lời Quý Vãn.

Phong Tiến ăn uống xong mới dừng lại, nhận xét ngắn gọn: "Cũng được, mà ngọt quá."

"Vậy lần sau tôi sẽ không thêm nhiều đường nữa." Quý Vãn giả vờ thở phào: "May mà lần này làm không nhiều, đỡ lãng phí."

"Ừ." Phong Tiến cúi đầu xem báo cáo, thấy Quý Vãn chào mình chuẩn bị rời đi, hắn chợt lên tiếng: "Còn nữa không?"

Quý Vãn sửng sốt, Phong Tiến nghiện rồi à?

Kẹo hạ sốt dành cho trẻ em thì người lớn ăn thêm một viên cũng chẳng sao. Quý Vãn bèn lấy viên cuối cùng ra đưa cho Phong Tiến.

"Hết rồi, đây là viên cuối." Quý Vãn nói: "Không quấy rầy Tổng giám đốc Phong làm việc nữa, tôi về trước đây."

Phong Tiến không ngăn cản, chờ Quý Vãn đi rồi, hắn nhìn viên kẹo cuối cùng, xé ra định ăn thì lại do dự, một lúc sau bèn đặt nó xuống bên cạnh, tiếp tục xem báo cáo tài chính.

Thêm một lúc sau thì cửa phòng bị gõ vang, là cậu thư ký. Lúc cho phép người vào, chẳng biết vì nguyên nhân gì mà Phong Tiến lại để viên kẹo ở vị trí bắt mắt.

Thư ký báo cáo tiến độ công việc một cách trôi chảy, trong khi chờ Phong Tiến dặn dò, cậu ta tình cờ trông thấy viên kẹo được Phong Tiến đặt ở chỗ kia, bất giác thốt ra một tiếng ngờ vực: "Ồ?"

Phong Tiến vờ hỏi: "Gì?"

Vẻ mặt thư ký trông hơi ngập ngừng: "Đây là..."

"Người quen tặng, tôi cảm thấy hương vị cũng tạm, có thể nghiên cứu đầu tư." Phong Tiến nghiêm túc đáp.

Thư ký là một Alpha thẳng đã có gia đình, con chừng năm tuổi, nhìn viên kẹo trên bàn, cậu ta cứ thấy quen quen.

Vắt óc suy nghĩ cả buổi trời mới ra, thế là buột miệng: "A, hình dáng của nó giống hệt viên thuốc hạ sốt của con trai em!"

Dứt lời, cậu thư ký chuyên nghiệp mới hoàn hồn, nghĩ bụng không hay rồi, cậu ta cấp tốc bổ sung: "Em không có ý nói sếp uống thuốc hạ sốt của con nít, ý em là trùng hợp quá, đồ của bạn sếp Phong tặng có hình dạng giống với viên thuốc đó, đây là duyên phận."

Phong Tiến: "... Cậu ra ngoài đi."

Thư ký nhanh chân chạy biến, văn phòng rộng lớn chỉ còn mỗi Phong Tiến.

Tuy Phong Tiến đang sốt nhưng không bị ngu, xâu chuỗi lại sự việc, hắn dễ dàng đoán ra được sự thật.

Với tính cách thường ngày, hắn sẽ không để những kẻ lừa gạt mình nhận được trái ngọt. Ấy vậy mà bây giờ nhìn viên thuốc hạ sốt Quý Vãn cất công mang đến, còn tận tâm đổi bao bì, chẳng hiểu sao hắn lại không tài nào tức giận nổi.

Nên, Quý Vãn cố ý đi thêm một chuyến là vì biết hắn sốt, muốn mua thuốc cho hắn sao.

Lý trí của Phong Tiến mách bảo hắn hãy tức giận đi, Quý Vãn biết rõ hắn không muốn uống thuốc mà còn cố tình làm trái ý muốn của hắn, đúng là không biết điều. Nhưng dù đã tìm đủ loại lý do, nhưng giờ phút này Phong Tiến vẫn chẳng nhen nhóm được chút lửa giận nào.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store