ZingTruyen.Store

[BL][FULL] Nghe nói cậu chỉ xem tôi là bạn - Kỵ Trứ Tảo Trửu Khứ Hỏa Tinh

NGOẠI TRUYỆN TRƯỞNG THÀNH 2: Quen thuộc

dunhienan

Theo tình trạng ứ đọng pheromone hiện tại của Phong Tiến, tốt nhất là cứ mỗi hai ngày thì giải phóng pheromone một lần.

Được nhà họ Phong đầu tư một khoản lớn, vả lại lịch trình làm việc của Phong Tiến lại dày đặc, nên cứ hai ngày bệnh viện lại cho Quý Vãn vài tiếng đồng hồ nghỉ phép ngắn để cậu giúp Phong Tiến cân bằng lại pheromone, nhân tiện kiểm tra tình trạng của Phong Tiến.

Bệnh viện cách công ty Phong Tiến khoảng nửa tiếng lái xe, sau khi hỏi thăm ý kiến Phong Tiến, trưa Quý Vãn sẽ bắt xe đến công ty tìm hắn.

Trụ sở chính của Phong thị tọa lạc ngay trong lòng thành phố, sang trọng hiện đại bậc nhất, Quý Vãn đi theo chỉ dẫn của Phong Tiến, gặp trợ lý đang đứng trước cửa đón mình.

Trợ lý nở nụ cười lịch thiệp, nhưng trong mắt lại không nén được sự tò mò: "Tôi đến đón anh vào văn phòng Tổng giám đốc, mời theo tôi."

Văn phòng Phong Tiến ở tầng hai mươi tám, nhưng sau khi thang máy đến tầng này, tiếng động đầu tiên vang lên lại là câu khiển trách sau cánh cửa lớn.

"Tôi đã nhắc lỗi này với cậu ba lần, nếu vi phạm thêm nữa thì cậu khỏi ngồi trên vị trí này nữa."

"Không phải mà sếp Phong, tôi..."

Những chữ tiếp theo nhỏ dần rồi nghe không rõ nữa.

Trợ lý cũng dừng bước.

"Chắc lại có người mắc lỗi nên tâm trạng của sếp Phong không tốt lắm..." Chần chừ một lúc, trợ lý không biết mình có nên tiếp tục dẫn Quý Vãn vào trong hay không: "Thường thì những lúc thế này, ai vào quấy rầy sẽ bị mắng thê thảm lắm."

Cậu ta cũng chẳng biết người này là ai, nhỡ là khách hàng quan trọng, sếp Phong không nén giận được há mồm mắng luôn thì toi.

Cậu ta làm việc nhiều năm, tận mắt chứng kiến tính tình sếp Phong ngày càng gắt gỏng, thậm chí đôi khi còn sắp không kiểm soát được nên cũng hơi sợ.

"Hay là... chờ thêm một lát." Trợ lý nói.

Quý Vãn nghĩ ngợi, gật đầu.

Nhưng lần này Phong Tiến phê bình rất lâu, Quý Vãn nhìn đồng hồ, nhíu mày.

Cậu còn việc khác nữa, không thể cứ chờ ở đây mãi được.

"Tôi có thể gõ cửa vào trong không?" Quý Vãn hỏi.

"Cũng được..." Nhưng sẽ không bị mắng lây chứ!

Trợ lý chưa nói hết đã thấy Quý Vãn gõ cửa, sau khi được Phong Tiến cho phép, cậu đẩy cửa vào trong luôn.

Không nghe tiếng quát mắng nóng nảy vọng ra, trợ lý thậm thụt liếc vào trong nhìn với vẻ tò mò, trông thấy Phong Tiến tuy sắc mặt đã dịu đi nhưng vẫn rất đáng sợ.

Phong Tiến đanh mặt nhìn Trưởng phòng của mình: "Về đi."

Trưởng phòng thở phào nhẹ nhõm rồi hối hả rời khỏi, để lại quý ngài Tổng giám đốc ác quỷ cho vị dũng sĩ bỗng dưng xuất hiện.

Cửa phòng được khép kín, ngăn cách với bên ngoài.

Phong Tiến vẫn xụ mặt cúi đầu nhìn báo cáo trên bàn, có lẽ lại thấy chỗ nào không ưng, hắn nhíu mày chặt hơn, cuối cùng không nhịn được nữa cầm chúng lên ném mạnh xuống.

Báo cáo rơi đầy đất, có vài tờ bay đến bên chân Quý Vãn.

Quý Vãn vẫn điềm nhiên, thực ra thì theo tình trạng ứ đọng pheromone trong cơ thể của Phong Tiến, chỉ vứt báo cáo thôi đã là kiềm chế lắm rồi.

Quý Vãn khom lưng nhặt từng tờ giấy lên.

"Đừng nhặt nữa." Phong Tiến vẫn nhíu chặt mày: "Toàn là rác, lát tôi gọi người cho vào máy cắt hết."

Quý Vãn đặt báo cáo lên bàn làm việc, cậu và Phong Tiến nhìn nhau, nhẹ giọng: "Tức giận không tốt cho sức khỏe."

Phong Tiến cười nhạo: "Đây không phải chuyện cậu cần quan tâm, bác sĩ Quý, đừng lo chuyện bao đồng, hiểu không?"

Quý Vãn trầm ngâm giây lát, hỏi tiếp: "Chúng ta bắt đầu ở đâu?"

Phong Tiến chỉ vào bên kia: "Sang sofa."

Trong văn phòng rộng được dành hẳn một khu nghỉ ngơi có chiếc sofa trông khá êm ái, chắc là để Phong Tiến ngả lưng lúc mệt.

Quý Vãn đang định ngồi xuống thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Phong Tiến: "Tôi đã cho phép cậu ngồi xuống chưa?"

Quý Vãn sửng sốt quay đầu nhìn Phong Tiến, thấy gương mặt vô cảm của hắn.

"Trên đó đều là pheromone của tôi, chỉ mình tôi được nghỉ ngơi ở đó thôi, cậu muốn tôi ngửi thấy mùi của cậu à?"

Câu nói đầy khiêu khích, ai hơi nóng tính sẽ to tiếng với nhau ngay.

Quý Vãn chớp mắt, không nổi giận, còn rất bình tĩnh hỏi: "Vậy tôi đứng nhé?"

Phong Tiến hừ một tiếng, Quý Vãn bèn đứng vững trước ghế sofa.

Quý Vãn không giận, cậu chỉ nhớ đến một vài chuyện.

Mấy lần gặp trước đều là Phong Tiến vừa đến bệnh viện làm kiểm tra pheromone, nên gần như nhìn không ra Phong Tiến chịu ảnh hưởng thế nào, thái độ của hắn cũng rất bình thường.

Hiện Phong Tiến không làm kiểm tra, chẳng lẽ ảnh hưởng từ việc ứ đọng pheromone đã nghiêm trọng hơn rồi sao?

"Tổng giám đốc Phong, tôi đo thử nồng độ pheromone trong người anh nhé?" Quý Vãn hỏi.

"Đo làm quái gì." Phong Tiến hừ nhạt: "Tôi không tự biết bản thân mình thế nào à?"

Vai bị ghìm xuống, Quý Vãn làm thinh, chỉ lặng lẽ cúi đầu.

Phong Tiến ôm cơn bức bối khó nén, há mồm cắn lên gáy Quý Vãn.

Hắn nghe thấy tiếng rên khẽ vì đau của Quý Vãn, nhưng điều này chỉ càng kích thích sự tàn nhẫn trong hắn, khiến hắn cắn mạnh hơn, truyền nhiều pheromone vào hơn.

Pheromone khiến người ta bực bội dần được đưa ra khỏi cơ thể, khi nghe tiếng rên kế tiếp của Quý Vãn, Phong Tiến sửng sốt, giật mình như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Người đang bị hắn giam cầm chỉ còn đọng lại hương cỏ cây ẩm ướt, bấy giờ cậu đã bị pheromone của hắn chiếm trọn, mùi lượn lờ trước chóp mũi hắn lúc này chỉ có mỗi mùi hương của hắn.

... Hắn đã làm gì vậy?

Quý Vãn bị hắn cắn chắc hẳn đau lắm, còn thấy nhục nhã vì bị ép buộc nữa.

Người tài giỏi lại có học thức gặp phải chuyện này, cậu hoàn toàn có thể cho hắn một bạt tai rồi bỏ đi. Dù sao thì đi đâu chẳng kiếm được tiền, không cần nhịn nhục đến vậy.

"Này..." Hiếm thấy Phong Tiến hoảng hốt, hắn định xoay người Quý Vãn sang để nhìn mặt cậu, nhưng Quý Vãn đã hất tay hắn ra, sải bước lớn rời khỏi.

Cửa hé ra rồi khép lại, bóng lưng Quý Vãn khuất khỏi tầm mắt.

Cảm xúc thoải mái hiếm hoi bỗng hóa thành hổ thẹn, Phong Tiến ngồi phịch xuống sofa.

Quả nhiên Quý Vãn đi rồi.

Dù lần này xin lỗi và giải thích rõ ràng, nhưng hắn không thể đảm bảo sau này sẽ không xảy ra tình huống tương tự.

Đây là vấn đề của hắn, với tính cách ấy, chẳng ai chịu được hắn cả.

Lát hắn sẽ xin lỗi Quý Vãn và chuyển nốt tiền, e rằng cuộc giao dịch của hắn và Quý Vãn đã phải kết thúc.

Chẳng biết mình đã ngồi bao lâu, Phong Tiến lần nữa nghe thấy tiếng gõ cửa.

Giọng Quý Vãn vang lên: "Tổng giám đốc Phong, tôi vào được không?"

Phong Tiến ngẩng phắt đầu: "Vào đi."

Quý Vãn mở cửa, thấy dáng vẻ Phong Tiến ngồi trên sofa, cậu hỏi với vẻ ngờ vực và khó hiểu: "Tổng giám đốc Phong, anh còn khó chịu à?"

"... Cậu chưa đi sao?"

Quý Vãn mỉm cười với Phong Tiến, cất giọng dịu dàng như đang vỗ về: "Tôi chỉ rửa mặt thôi, không định bỏ đi."

Viền mắt Quý Vãn còn hoe đỏ, nổi bần bật trên nền da trắng muốt. Có thể thấy hắn đã khiến cậu rơi nước mắt trong lần truyền pheromone ban nãy.

"Lúc về đi ngang qua phòng pha chế, nên tiện tay pha ly trà hoa cúc cho anh." Nói đoạn, Quý Vãn bước đến đặt ly giấy trong tay lên chiếc bàn trước mặt Phong Tiến: "Tổng giám đốc Phong, tuy cà phê giúp giữ tỉnh táo, nhưng với tình trạng của anh thì nên uống nước hạ hỏa sẽ tốt hơn."

Dừng một lúc, tuy trước đây Quý Vãn từng bị Phong Tiến châm chọc, nhưng vẫn từ tốn lặp lại: "Nóng giận không tốt cho sức khỏe, tốt nhất nên hạn chế cơn giận."

Xưa nay Phong Tiến không thích trà hoa, nhưng bấy giờ khi cầm nó trên tay, nhìn mấy đóa hoa cúc bập bềnh trong ly, rầu rĩ đáp: "Cậu nói đúng."

Phong Tiến uống một ngụm trà hoa cúc trước ánh nhìn chăm chú của Quý Vãn: "Tôi xem tuyến thể cậu có bị thương không."

"Không bị thương, thật ra anh đã kiểm soát sức lực mình rồi mà." Quý Vãn rằng: "Tổng giám đốc Phong, bây giờ có thể cho tôi đo nồng độ pheromone trong người anh rồi chứ?"

Lần này Phong Tiến không thốt ra những lời khiêu khích châm biếm nữa, hắn ngồi ngoan để Quý Vãn kiểm tra cho mình.

Quý Vãn tập trung làm việc, Phong Tiến nhìn bóng dáng thoăn thoắt của cậu, chợt hỏi: "Cậu ăn trưa chưa, tôi bảo người mang một phần lên cho cậu nhé?"

"Anh không cần khách sáo vậy đâu, chúng ta lại không thân thiết gì, chỉ là quan hệ giao dịch tiền bạc thôi, đừng áp dụng mấy hành vi lôi kéo lấy lòng như vậy." Quý Vãn dở khóc dở cười: "Tôi còn có việc nữa, không ở lại ăn."

"... Ừ." Phong Tiến cúi đầu uống hết ly trà hoa cúc.

... Lạ thật, rõ ràng chỉ mới hai ngày ngắn ngủi, lần này nghe Quý Vãn nhắc đến quan hệ tiền bạc, sao lại không khiến hắn thấy hài lòng như lần trước nhỉ.

---

Sau chuyện Phong Tiến tức giận, Quý Vãn cảm nhận rất rõ rằng Phong Tiến đã nhẹ nhàng hơn với mình, chí ít thì không có chuyện hở ra lại nhắc đến mấy chữ giao dịch tiền bạc nữa.

Đôi khi cậu sẽ pha ly trà hoa cúc cho Phong Tiến, Phong Tiến cũng pha cà phê cho cậu, bảo là có qua có lại.

Thật chẳng dễ dàng gì để Phong Tiến làm những việc này, Quý Vãn nhìn đôi mắt trợn to đến sắp rơi xuống của trợ lý là hiểu ngay.

Số lần đến công ty Phong Tiến tăng dần, Quý Vãn cũng có nhiều dịp gặp nhân viên của Phong Tiến.

Mọi người đều rất đỗi tò mò về nhân vật bí ẩn vừa sở hữu ngoại hình xuất sắc, còn trông có vẻ thân thiết với sếp Phong, đương nhiên khó tránh việc rỉ tai nhau bàn tán.

"Chắc là bạn thân lắm nhỉ, chứ không thì cũng chẳng thường xuyên đến thăm sếp Phong rồi."

"Bạn gì mà hễ rảnh là tới? Không chừng là chồng chưa cưới của sếp Phong đấy, những người đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt mới rảnh gặp mặt hằng ngày thôi."

"Cậu dẹp cái suy nghĩ đó đi, với tính cách của sếp Phong mà cũng yêu đương à...?"

Thang máy đến tầng, qua cánh cửa được phủ gương cao cấp, những người vừa nhao nhao nghị luận chợt trông thấy Quý Vãn – người chẳng biết đã đứng sau lưng họ từ bao giờ.

Những người tám chuyện: "..."

Chết toi, con đường thăng chức tới đây là hết.

Người ta gần như ngày nào cũng gặp sếp Phong, chắc chắn khá thân. Chỉ cần tình cờ nhắc tới khiến sếp Phong có ác cảm với họ, thì họ khỏi làm công việc này nữa.

Nhìn những dáng vẻ bàng hoàng kia, Quý Vãn mỉm cười.

"Không sao, tôi xem như chưa nghe thấy gì." Quý Vãn nói: "Người làm công ăn lương với nhau cả, sao lại làm khó nhau được."

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt ngấn lệ rưng rưng nhìn Quý Vãn còn mang đôi phần cảm động.

Dần dà, Quý Vãn đã dần thân quen với người trong công ty Phong Tiến.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store