ZingTruyen.Store

[BL][FULL] Nghe nói cậu chỉ xem tôi là bạn - Kỵ Trứ Tảo Trửu Khứ Hỏa Tinh

NGOẠI TRUYỆN TRƯỞNG THÀNH 4: Tiếp cận

dunhienan

Phong Tiến đang trầm ngâm thì nghe tiếng điện thoại vang, có người nhắn tin cho hắn.

Bực bội mở ra xem, sau đó biểu cảm trên mặt thay đổi ngay tắp lự.

Người gửi tin nhắn cho hắn chính là Quý Vãn.

Nội dung tin nhắn của cậu rất ngắn gọn: [Tổng giám đốc Phong, anh đã khỏe hơn chút nào chưa?]

Ánh mắt hàng mày của Phong Tiến lộ ra ý cười mà bản thân hắn cũng chẳng phát giác.

Đây là lần đầu tiên Quý Vãn gửi tin nhắn ngoài nội dung trong hợp đồng cho hắn đấy.

Phong Tiến trả lời: [Chưa.]

Quý Vãn ở đầu bên kia hí hoáy soạn tin, gửi qua một chuỗi dài: [Uống nhiều nước, đừng mở điều hòa nhiệt độ thấp quá, ăn uống thanh đạm thôi, với tình trạng của anh, nếu mua thuốc thì mua mấy loại dưới đây tốt nè, anh lưu ý nhé:...]

Phong Tiến nhướng mày, khi nào cần dùng thuốc hắn tất nhiên sẽ bảo bác sĩ riêng của gia đình đề nghị, không cần tự xoắn xuýt.

Nhưng... dường như Quý Vãn đối tốt với hắn trong lúc bệnh hơn thì phải.

Phong Tiến nghĩ ngợi, trả lời tiếp: [Tôi chóng mặt, nhức đầu, hôm nay cắn cậu không được bao nhiêu, pheromone cũng xao động khó chịu.]

Quý Vãn ở đầu bên kia im lặng một lúc, hỏi mấy giờ Phong Tiến tan tầm.

Phong Tiến ngẫm nghĩ rồi trả lời thận trọng: [Thông thường tôi toàn làm tới tối.]

Chẳng mấy chốc hắn lại nhận được tin từ Quý Vãn: [Năm giờ tôi tan ca sẽ đến chỗ anh.]

Phong Tiến hời hợt đồng ý, nhắn tin xong nhìn lại đống chứng từ, bấy giờ đọc kiểu gì cũng không chữ nào vào đầu, mà thời gian thì mỗi giây cứ như một năm vậy, có thể thấy con người sinh bệnh rồi chẳng dễ chịu chút nào.

---

Khó khăn lắm Phong Tiến mới chờ đến năm rưỡi, cuối cùng cậu chàng cũng đến.

Quý Vãn nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, trong tay là túi thuốc.

Quý Vãn không nhắc ngay đến việc uống thuốc, cậu để Phong Tiến cắn mình một cái để điều hòa lượng pheromone ứ đọng trước.

Tất nhiên Phong Tiến vô cùng bằng lòng, hắn theo Quý Vãn đến khu vực nghỉ ngơi.

Hai người ngồi xuống sofa, dường như lo hắn mệt mỏi quá bị ngất, lần này Quý Vãn lại chủ động đến gần để Phong Tiến dựa vào người, không cần phải ra sức quá nhiều.

Phong Tiến tựa lên Quý Vãn, trong lòng khấp khởi mừng thầm.

... Hắn ỷ vào việc mình đang bị bệnh, dù làm gì cũng sẽ được tha thứ, Quý Vãn là bác sĩ tất nhiên sẽ nhẫn nại với người bệnh hơn bất kỳ ai.

Thế thì nếu hắn nhân lúc này làm thêm vài hành động mà thường ngày không dám làm, Quý Vãn có chịu đựng không nhỉ?

Phong Tiến chưa kịp làm gì khác, bàn tay đặt trên vai Quý Vãn lại bị chạm vào.

Quý Vãn thở phào nhẹ nhõm: "Anh hạ sốt rồi."

Hạ sốt rồi thì tốt, không cần phí sức khuyên Phong Tiến uống thuốc.

Phong Tiến đáp ngay: "Ừ, nhưng vẫn chóng mặt."

"Hiện tượng bình thường, ngủ một giấc là được, anh xong việc chưa?"

"Xong việc hôm nay rồi, nhân tiện xem thêm vài cái khác." Phong Tiến giả vờ yếu đuối nói không ra hơi.

"Đừng xem nữa Tổng giám đốc Phong à, sức khỏe quan trọng nhất, tiền kiếm mãi không hết đâu." Quý Vãn khuyên nhủ: "Huống chi bây giờ anh đã có nhiều tiền lắm rồi."

Phong Tiến vê nhẹ sống mũi: "Được, tôi ngủ ở đây thêm một lúc, cậu về trước đi."

Người đã hạ sốt, Quý Vãn cũng chẳng định ở lại thêm.

Cậu đứng dậy, vừa định rời khỏi thì chợt nghe Phong Tiến nói: "Cậu có thể chờ thêm mười phút để canh điện thoại giúp tôi không, có ai nhắn đến thì gọi tôi dậy, không có thì về."

Tuy Quý Vãn chẳng rõ vì sao Phong Tiến lo sẽ bỏ lỡ cuộc gọi của người khác mà vẫn chỉnh chế độ im lặng, song vẫn gật đầu đồng ý.

Từng phút trôi đi, Phong Tiến lại giả vờ mơ màng đá chăn vài lần, sau đó được cậu đắp lại. Có người cẩn thận dém chăn cho hắn, không để hắn bị lạnh.

Là một Alpha luôn được dạy bảo rằng phải chăm sóc người khác, Phong Tiến chưa từng hưởng thụ sự chăm sóc như vậy từ ai cả. Bỗng dưng cảm thấy đôi tay ấy không phải đang chỉnh chăn, mà là đang chỉnh một thứ gì đó không thể diễn tả rõ được.

Phong Tiến hít thở đều trông như đã say giấc, hắn cảm thấy có một bàn tay đặt lên trán mình, Quý Vãn đang áng chừng thân nhiệt của hắn.

Sự tiếp xúc này quá đỗi ôn hòa, thậm chí lúc tay Quý Vãn rời đi, Phong Tiến còn có cảm giác quyến luyến.

Thời gian dần trôi, Phong Tiến thật sự thấy buồn ngủ, lúc lim dim, hắn nghe thấy tiếng bước chân của Quý Vãn rời khỏi, thế là hé mắt ra nhìn lén.

Ánh chiều tà rọi lên sườn mặt trắng trẻo khiến hàng mi đổ bóng dài, tươi đẹp như một giấc mộng.

Tầng này rất cao, xung quanh không bóng người, bầu không khí vô cùng yên ắng dễ vào giấc, song lại có một thứ gì đó xé toạc không gian tĩnh mịch.

Là nhịp tim đập như nổi trống của hắn.

---

Chẳng bao lâu sau, Quý Vãn đã tích cóp đủ số tiền mua nhà dưới sự giúp đỡ tích cực của Phong Tiến.

Quý Vãn đếm tiền trong thẻ, gọi vào số điện thoại mà mình đã lâu chưa liên hệ.

"Cái gì, con dành dụm đủ tiền rồi à?" Bố Quý ở đầu bên kia kinh ngạc.

"Đúng vậy." Quý Vãn trả lời lạnh nhạt: "Ngày mai chúng ta đến văn phòng công chứng, con chuyển tiền cho bố, bố sang tên chủ hộ cho con."

"À..." Bố Quý im lặng.

Không thể nào, ông biết rất rõ. Dạo trước lúc chưa nói với Quý Vãn về việc đòi gấp đôi số tiền, Quý Vãn gom góp lắm mới đủ tiền một căn.

Ấy vậy mà giờ chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, Quý Vãn làm gì đã đủ mua thêm một căn nữa rồi?

Có rất nhiều khả năng, nhưng liên tưởng đến khuôn mặt của Quý Vãn, thì rất có thể là một việc mà người ta hay nghĩ tới.

Hòng kiếm tiền nhanh, Quý Vãn bán rẻ nhan sắc của mình để nịnh nọt những kẻ giàu có, chẳng bao lâu sau đã tích đủ tiền mua nhà.

Suy nghĩ đen tối chợt nảy ra trong đầu bố Quý rồi bắt đầu bén rễ đâm chồi.

Người giàu sang như vậy, ông tìm đủ mọi cách mà chẳng tài nào đeo bám được, nhưng Quý Vãn lại dễ dàng thành công.

Tích đủ tiền rồi, ắt hẳn Quý Vãn sẽ không ép uổng bản thân khom lưng uốn gối trước nhà giàu có, đây chính là nguồn tiền tài vô tận đấy!

Quý Vãn nỡ để số tiền trong tay trôi vụt đi, nhưng ông không nỡ.

... Ông phải tra cho bằng được nhân vật đang chống lưng cho Quý Vãn, sau đó lấy lý do là một khi Quý Vãn mua được nhà rồi chắc chắn sẽ rời đi, không thể nào giữ lại bên cạnh để đùa bỡn nữa, ông sẽ trao tạm quyền sở hữu căn hộ cho người đó, đồng thời đề nghị người đó mỗi tháng chuyển cho mình một số tiền lớn.

Chờ đến khi Quý Vãn bị chán rồi, ông tiếp tục bán lại nhà cho Quý Vãn, vậy thì sẽ được nhiều tiền hơn.

Bố Quý viện cớ qua loa: "Mấy ngày nữa đi, bố phải dọn hết đồ đạc trong nhà mới bán cho con."

Quý Vãn nhíu mày: "Khi nào bố mới dọn xong?"

"Giờ đang bận, vài ngày nữa rồi bố báo." Bố Quý trả lời đối phó.

Cúp máy, Quý Vãn có dự cảm chẳng lành.

Cậu dọn khỏi nhà từ cấp ba, tuy nhiều năm qua chỉ gặp một lần, nhưng vẫn rất rõ tính của bố mình.

Tham lam, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, bao nhiêu năm qua còn không mấy khi gặp, khỏi phải ôm hy vọng ông ấy sẽ nghĩ cho tình thân.

... Mong rằng đừng xảy ra chuyện gì nữa.

Quý Vãn nằm sấp trên giường thở dài, chợt nghe tiếng điện thoại rung, có ai đó gửi tin nhắn cho cậu.

Quý Vãn cầm điện thoại lên xem, thấy người gửi tin chẳng ai khác ngoài Phong Tiến dạo gần đây thường xuyên nhét tiền vào tài khoản mình.

Tin nhắn của Phong Tiến chẳng mang nội dung thực tế gì, chỉ là một đoạn giới thiệu lịch sử dài thật dài.

Quý Vãn trả lời với vẻ ngờ vực: [Tổng giám đốc Phong, có phải anh gửi nhầm người rồi không?]

Phong Tiến: [Không gửi nhầm, cậu thấy thế nào?]

Quý Vãn kéo lên đọc lại một lượt đoạn giới thiệu lịch sử, sau đó đáp một cách thận trọng: [Hay lắm, rất thú vị.]

Phong Tiến gửi tiếp một đường link sang, Quý Vãn nhấp vào xem, thấy nó liên quan tới vé vào cổng viện bảo tàng tư nhân trong khoảng thời gian sắp tới.

Quý Vãn: "..."

Phong Tiến: [Đi với tôi nhé? Người ta tặng tôi vài tấm vé, để quá hạn cũng phí.]

... Tổng giám đốc Phong bận đầu tắt mặt tối lại giàu nứt đố đổ vách mà lại lo chuyện vé vào cổng quá hạn à? Ôi sao mà gần gũi quá.

Quý Vãn từ chối: [Thôi vậy Tổng giám đốc Phong, tôi không đi đâu.]

Phong Tiến im lặng một lúc, Quý Vãn tưởng Phong Tiến đã cho qua, toan đặt điện thoại xuống lại nghe chuỗi tiếng chuông thông báo.

Quý Vãn đọc xong thì hít sâu.

Phong Tiến đang chuyển tiền cho cậu một cách điên cuồng, một đống lớn thông báo tiền vào cứ nhảy liên tục, mà dòng nào cũng mang con số thiên văn.

Hiện đã khác trước, Quý Vãn không cần tiền nữa, thế nên bấy giờ chúng lại trở nên khá nhạt nhẽo với cậu.

May mà có tính năng trả lại, Quý Vãn trả về từng khoản một, nhưng tốc độ cho của Phong Tiến nhanh hơn tốc độ trả của cậu, thế là Quý Vãn chỉ đành bất đắc dĩ dừng lại gõ chữ: [Tổng giám đốc Phong, đừng gửi nữa, tôi không nhận đâu, anh cứ mang số tiền này cứu những mảnh đời cơ cực đi.]

Phong Tiến: [Năm nào cũng làm từ thiện.]

Phong Tiến: [... Tại sao không cần, ít quá à?]

Quý Vãn đành giải thích tiếp: [Tôi không cần nhiều tiền như vậy, vả lại đây không phải vấn đề tiền bạc, Tổng giám đốc Phong, anh nên hẹn bạn bè cùng thăm quan viện bảo tàng tư nhân, chứ không phải đi cùng tôi.]

Đọc câu trả lời của Quý Vãn, Phong Tiến nhíu mày.

Hắn đâu có khờ, cũng rất rõ rằng theo mối quan hệ giữa người và người thông thường, muốn người khác đi viện bảo tàng với mình thì không nên áp dụng cách gửi tiền.

Sở dĩ hắn chuyển khoản như thế là bởi trông Quý Vãn có vẻ rất thích tiền, hắn muốn dùng nó để được tiếp xúc nhiều với Quý Vãn hơn, rồi mới dần chuyển quan hệ tiền bạc thành quan hệ khác.

Nếu là quá khứ, hắn dám đảm bảo trăm phần trăm Quý Vãn sẽ nhận lấy số tiền này, hơn nữa cũng đồng ý cùng hắn đến viện bảo tàng.

... Đã xảy ra chuyện gì khiến mọi thứ thay đổi?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store