[BHTT] [HOÀN] [EDIT] Phế A Giải Giáp Sau, Kiều Thê Ngày Ngày Muốn Đánh Dấu
Chương 3
Chương 3 chương 3
Vùi vào hương mềm trong lòng ngực.
Khi Yến Hoài rời nhà, nàng mới vừa tròn mười sáu tuổi, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Khi ấy nàng từng một mình ở nhà non nửa năm, đối với việc trong nhà mới coi như quen tay.
Ba năm ở Nam Cảnh, nàng chịu khổ còn nhiều hơn mười sáu năm trước, và nàng đã quen chịu khổ.
Nhưng đối mặt với gia đình vừa xa lạ vừa quen thuộc, nàng vẫn không biết nên làm gì.
Trước kia nàng thích mặc váy trang nhẹ nhàng sảng khoái, nhưng khi thấy A Thải mang tới hai bộ y phục, nàng vẫn theo thói quen chọn viên lãnh bào nữ chế màu tố quen thuộc.
Mặc chỉnh tề xong, nàng mới lưu ý đến bộ váy vốn là kiểu nàng yêu thích, màu vàng nhạt.
Khi còn bé, nàng thường quấn lấy a mẫu đòi mua váy vàng nhạt.
Tươi sáng lại kiều nộn.
Trong lòng khẽ động, khó tránh khỏi, nhưng nhìn một lúc, Yến Hoài vẫn thu lại váy, hai tay nâng lên mang ra viện.
A Thải đang cúi người làm việc trong tiểu viên, còn Lục Khê Nhiên... không thấy bóng dáng.
Yến Hoài mờ mịt nhìn quanh sân, cuối cùng chỉ có thể hướng ánh mắt về phía A Thải, lặng lẽ đi tới.
Trong lòng nàng mặc niệm vài câu hỏi han, còn chưa kịp mở miệng, A Thải đã ngẩng đầu: "Mẹ nuôi đang nấu cơm, dì chờ chút là có thể ăn trưa."
Yến Hoài thở phào, gật đầu, định xoay người rời đi, lại dừng bước quay đầu nhìn A Thải: "Vậy ngươi đang làm gì, có cần ta giúp không?"
"Ngô, mẹ nuôi bảo ta chuẩn bị chút nguyên liệu. Ngày mai vị nữ Càn Nguyên kia không phải sẽ đến sớm lấy hương phấn cùng Hương Anh sao?"
"Vậy... ta có thể giúp được không?"
Yến Hoài đại khái từng nghe Bao Vịnh nhắc tới quy củ bán hương liệu, cũng biết hôm nay Lục Khê Nhiên vì nàng mà phá lệ.
Nàng càng không thể ngồi yên.
Chỉ là tay chân thô ráp quen rồi, vừa duỗi tay chạm vào rễ cây, liền đồng thời nghe hai giọng nói vang lên bên tai:
"Càn Quân mạc động..."
"Dì không thể..."
Động tác nhanh thu về cũng nhanh, Yến Hoài chỉ vừa chạm nhẹ, đã bị hai giọng nói làm giật mình, vội buông tay, giấu ra sau lưng, nhìn về phía Lục Khê Nhiên.
Về xưng hô nàng vẫn không gọi chuẩn, đành mở miệng nói thẳng: "Buổi trưa vẫn nóng, thấy A Thải quá vất vả, nên ta muốn giúp một tay."
Bởi chuyện lúc trước, Yến Hoài vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Khê Nhiên. Dù lúc này nàng ấy mang theo ý cười, hốc mắt đã không còn đỏ, nhưng Yến Hoài vẫn không lên tiếng.
Ngược lại, A Thải phía sau nhỏ giọng nói: "Dì, lần này hái không phải như vậy, hái hỏng rồi..."
Nàng chưa nói hết.
Nhưng Yến Hoài làm sao không hiểu.
Ít nhất, nàng đang làm chậm trễ việc.
Cảm giác không biết nên theo ai lại bao trùm lấy nàng. Nàng rũ mắt, không nói, cũng không nhìn Lục Khê Nhiên.
Cho đến khi bộ váy trong tay bị một cơn gió mang tới Lục Khê Nhiên lấy đi, nàng mới ngẩng đầu nhìn qua.
Khoảng cách lúc này rất gần, Yến Hoài ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Lục Khê Nhiên, đột nhiên mặt đỏ bừng.
Bởi vì mùi hương ấy rất giống hương trong thùng gỗ, hẳn là Lục Khê Nhiên đã sớm tắm rửa xong, mà hiện giờ...
Hiện giờ, Yến Hoài trên người cũng vương mùi hương ấy.
Mọi chuyện đều như đang kể rõ, nàng và Lục Khê Nhiên đáng lẽ là quan hệ thân cận. Nhưng càng thân cận, Yến Hoài lại càng câu nệ.
"Càn Quân nếu không cần, vậy ta thu lại."
"Món ăn còn phải đợi thêm chút nữa mới xong, Càn Quân cứ tự do dạo quanh."
"Trong thôn so với trước kia, cũng thay đổi không ít."
Giọng Lục Khê Nhiên nhàn nhạt, lại rất êm tai.
Mang theo một loại kiều mềm tự nhiên.
Nói xong, Yến Hoài chỉ biết liên tục gật đầu.
Dường như ngoài gật đầu ra, nàng không làm được gì khác.
Ngoài sự câu nệ, trong lòng nàng còn mang theo chuyện khác. Thấy Lục Khê Nhiên xoay người, nàng không những không thả lỏng, trái lại còn lập tức bước nhanh ra khỏi viện.
Cho nên không nghe được Lục Khê Nhiên nhìn bộ áo váy sắc vàng nhạt, hạ giọng oán giận: "Tiểu hỗn đản, nhân gia cố tình lựa chọn ngươi, vậy mà hiện giờ ngươi lại coi thường."
Yến Hoài bước ra khỏi viện môn, việc đầu tiên là đi xem con bạch mã bị buộc ngoài cửa.
Dù đã thay bộ xiêm y sạch sẽ, nàng vẫn theo bản năng lại gần, thân mật vuốt ve mấy cái rồi cho nó ăn cỏ khô.
Bạch mã nhai mấy miếng, Yến Hoài mới chợt phản ứng, dường như vội lùi về sau một bước.
Sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Hảo hiểm.
Suýt nữa đã làm bẩn bộ xiêm y Lục Khê Nhiên chuẩn bị cho nàng.
Trong mắt cũng nhiều thêm vài phần lo lắng đối với tương lai.
Xem ra...
Nàng vẫn phải chuẩn bị nhiều hơn, nhanh chóng thích ứng với cuộc sống an bình, tường hòa mà xa lạ này.
Mà trước mắt, việc nàng cần làm cũng đã rõ ràng.
Trong túi còn ít tiền, Yến Hoài theo ký ức cũ đi tới cửa hàng tiền giấy ở đầu thôn.
Trên đường đi, tâm tình nàng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Cửa hàng không khó tìm, không khác tưởng tượng bao nhiêu, chỉ là cảnh vật xung quanh đã đổi thay không ít.
Yến Hoài mua tiền giấy, trò chuyện với người bán vài câu rồi men theo lối mòn đi lên ngọn núi phía sau, cách nhà không xa.
Mẹ nàng Doãn Trúc, a mẫu Yến Vanh đều an táng tại đó, cùng tổ mẫu và ông cố, vì vậy số tiền giấy mua cũng không ít, hai tay xách nặng, chậm rãi tiến vào núi.
Gậy đánh lửa lóe sáng vài lần rồi tắt, đến khi Yến Hoài cuối cùng quỳ gối trước mộ Doãn Trúc và Yến Vanh.
Tên Yến Vanh nghe nói do tằng tổ mẫu đặt. Bà sinh ba nữ nhi, cuối cùng chỉ có một người sống sót và để lại hậu duệ, chính là tổ mẫu của Yến Hoài.
Những người còn lại đều chết nơi chiến trường.
Đoạn năm tháng chông gai ấy, có người hoài niệm, có người cảm tạ, cũng có người...
Bị dày vò không dứt.
Yến Hoài cũng từng như thế. Khi còn nhỏ, trước khi a mẫu nhập ngũ, nàng đã cảm nhận được tâm tư ấy.
Khi đó Yến Vanh tuổi đã cao, đối với Yến Hoài ngây thơ mà nhạy bén, từng nói: "Tổ mẫu đặt tên cho dì cả là Yến Tranh, mong thế hệ đầu tiên có thể kéo dài, nên mới đặt cho ta cái tên Yến Vanh."
"A Hoài có biết vì sao a mẫu đặt tên ngươi là Hoài không?"
"Vì sao ạ?"
"Mẹ ngươi nói, mong hài tử của chúng ta luôn ở trong lòng, có mẹ đẻ che chở, có mẹ ruột yêu thương, cũng phải có tấm lòng."
Khi ấy, Yến Hoài dường như trong nháy mắt đã đánh mất sự ngây thơ.
Mẹ nàng Doãn Trúc vốn là người Lăng Thượng Thành, khi bị mẹ kế bán đi đã được mẫu thân của Lục Khê Nhiên cứu giúp. Nhưng thuở nhỏ chịu nhiều tra tấn, gả cho Yến Vanh rồi vẫn dưỡng không tốt thân thể. Từ khi Yến Hoài có ký ức, Doãn Trúc đã ốm yếu triền miên. Sau khi gặp lại mẫu thân Lục Khê Nhiên tại Lăng Thượng Thành không lâu, nàng bệnh nặng không dậy nổi, chỉ kịp để lại hôn ước giữa Yến Hoài và Lục Khê Nhiên, rồi hương tiêu ngọc vẫn.
"Mẹ, con bình an trở về nhà, cũng sẽ cùng Khê Nhiên a tỷ hảo hảo ở chung, người cứ yên tâm."
"A mẫu cũng chăm sóc ta rất tốt, hiện giờ các ngươi ở cùng một chỗ, cũng phải hảo hảo ở chung."
Sau khi Doãn Trúc qua đời, Yến Vanh dốc lòng yêu thương Yến Hoài hơn, nên Yến Hoài hiểu rõ, trong lòng mang theo nỗi bi thương nặng nề.
Không bao lâu sau, tây thùy bùng nổ chiến sự.
Yến Vanh ra đi, không bao giờ trở lại.
Giờ phút này, quỳ trước mộ, Yến Hoài nước mắt lưng tròng, thì thầm rên rỉ: "A mẫu, ta đã trưởng thành."
"Ta giết không đếm được địch nhân, như vậy... xem như đã báo thù cho người chưa?"
Yến Hoài trở về nhà đã hơi muộn. Đôi mắt sưng đỏ đã dịu đi không ít, nhưng nàng vẫn đứng chờ thêm một lát rồi mới bước qua cửa.
A Thải không có ở đó, chỉ có Lục Khê Nhiên ngồi trong viện.
Đang đợi nàng.
Trong lòng Yến Hoài có chút bất an, nhưng nhiều hơn là cảm kích.
Nàng tiến đến trước mặt Lục Khê Nhiên, không giấu giếm việc mình đã làm, chậm rãi kể lại rồi cúi người hành lễ: "Trong thời gian Yến Hoài không ở nhà, đa tạ... Khê Nhiên a tỷ đã chăm sóc."
Trước đó không lâu là Tết Trung Nguyên, Yến Hoài còn đang trên đường.
Khi đi ngang trấn nhỏ, nàng cũng từng dùng cách đặc biệt để tế điện mẹ, a mẫu, tổ mẫu và tổ tông.
Nhưng rốt cuộc vẫn không phải là trước mộ.
Chỉ có thể là Lục Khê Nhiên.
Trước mộ a mẫu, dấu vết hoa tươi và quả tử, chỉ có thể do Lục Khê Nhiên để lại.
"Ngươi và ta là người một nhà, không cần nói chuyện khách sáo như vậy."
"Bất quá, nếu ngươi thích gọi a tỷ..."
"Vậy thì cứ gọi."
Chỉ là một câu xưng hô mà thôi, Yến Hoài thích gọi thế nào thì gọi thế ấy.
Quan hệ giữa các nàng cũng không vì xưng hô mà thay đổi.
Thậm chí...
Còn có chuyện khiến Lục Khê Nhiên không ngờ tới.
Ví như, khi Yến Hoài gọi nàng "Khê Nhiên a tỷ", vành tai lại đỏ ửng như sắp nhỏ máu.
Ngây thơ hệt như năm xưa, gọi lên từng tiếng "Khê Nhiên a tỷ".
"Mau ăn cơm đi, lăn lộn cả ngày, ngươi không mệt sao?"
"Sau này ngày tháng còn dài, từ từ tạ."
Lục Khê Nhiên nói không mấy khách khí, hoàn toàn khác với vẻ cẩn thận buổi trưa.
Yến Hoài thở phào, cảm giác hổ thẹn cũng giảm đi vài phần.
Nàng theo lời ngồi xuống, cầm chén đũa.
Khi cầm thì còn ổn, nhưng vừa đưa đũa lên miệng, tốc độ ăn lại đột nhiên nhanh hẳn.
Nhanh đến mức Lục Khê Nhiên có chút không kịp phản ứng.
Hôm nay món ăn chỉ bình thường.
Vì Lục Khê Nhiên chỉ biết đại khái thời gian Yến Hoài về, không thể xác định chính xác.
Nhưng vẫn có thịt.
Mộc nhĩ xào trứng gà với thịt, dầu dùng khá nhiều.
Sợ nàng đi đường mệt.
Nhưng cũng không đến mức ăn ngon đến vậy chứ?
Lại còn ăn đến mức trong lòng không có vật ngoài...
Lục Khê Nhiên vốn không đói, liền chống cằm, mỉm cười nhìn Yến Hoài.
Nhìn một lúc, đồ ăn đã vơi hơn phân nửa, Yến Hoài mới chợt nhận ra, vội dừng lại, chớp mắt nhìn Lục Khê Nhiên.
Gương mặt nhanh chóng đỏ lên, hỏi lắp bắp: "Ngươi... ngươi không ăn sao?"
"Ăn chứ, nhưng thấy Càn Quân ăn ngon, ta cũng no rồi."
Lời này của Lục Khê Nhiên nói ra vô tâm, Yến Hoài lại cứng đờ, mặt đỏ thêm lần nữa, động tác ăn cơm cố ý chậm lại.
Nhai kỹ nuốt chậm, thỉnh thoảng liếc nhìn Lục Khê Nhiên.
Thấy nàng bắt đầu ăn, nàng lại càng cẩn thận.
Nàng sợ mình ăn nhiều quá, khiến Lục Khê Nhiên không đủ no.
Số đồ ăn này...
So với lượng ăn mấy năm nay của nàng, chỉ coi như lưng lửng bụng.
Nàng tưởng mình che giấu rất kín, nhưng tất cả đều bị Lục Khê Nhiên đối diện nhìn rõ.
Lục Khê Nhiên đặt chén đũa xuống, giọng nói mềm nhẹ: "Ta ăn không vô."
Yến Hoài ngẩng mắt nhìn nàng.
Nụ cười của nàng còn ôn nhu hơn cả giọng nói, vài sợi tóc rơi xuống gương mặt, không hiểu sao khiến tim Yến Hoài đập nhanh hơn.
Và vẫn chưa dừng lại.
Giọng Lục Khê Nhiên càng mềm, như mèo nhỏ cào vào tim Yến Hoài.
"Không biết, mấy thứ còn lại này có khiến Càn Quân khó xử không?"
Rõ ràng...
Rõ ràng là nhìn ra lượng ăn của Yến Hoài không nhỏ, Lục Khê Nhiên mới cố ý nói vậy.
Sự quan tâm nửa thật nửa trêu này khiến Yến Hoài không biết nên nói gì, không rõ là vui hay buồn.
Nàng lặng lẽ gật đầu, thành thật đáp: "Nuốt trôi."
Rồi cúi đầu, nghiêm túc ăn cơm.
Bữa cơm không sớm cũng không muộn ấy, cuối cùng dưới ánh mắt chăm chú của Lục Khê Nhiên, Yến Hoài ăn sạch sẽ.
Đồ ăn không thể ăn không, chén đũa cũng do nàng thu dọn.
Còn tiện tay sửa sang lại sân.
Trước mắt mà nói, tác dụng lớn nhất của nàng là sức lực lớn hơn Lục Khê Nhiên, nên nhiều việc không cần nói, nàng đều chủ động đảm nhận.
Nhưng rồi vấn đề xuất hiện.
Mặt trời vừa lặn, nàng đã đói.
"Ta quen mỗi ngày ăn hai bữa, cho nên... mấy món điểm tâm này Càn Quân dùng lót dạ được không?"
Điểm tâm màu vàng kim tinh xảo, Yến Hoài chưa từng thấy, càng chưa từng nếm.
Thoang thoảng hương hoa quế.
"Đây là kim quải mới hái, ta làm từ sáng."
"Có được không?"
Lục Khê Nhiên nhân lúc Yến Hoài bị điểm tâm hấp dẫn, dần dần ghé lại gần, thì thầm bên tai nàng, Yến Hoài lập tức gật đầu.
Sao lại không được chứ?
Nhưng...
Điểm tâm thế này hẳn rất đắt, cho dù do Lục Khê Nhiên làm, cũng tốn không ít công phu.
Nàng không dám ăn nhiều, chỉ cười nói: "Ta nếm một khối là được."
"Ăn hết đi, ta chỉ sợ kim quải lãng phí nên mới làm."
"Ta không quá thích đồ ngọt."
Lục Khê Nhiên nói rất tự nhiên, Yến Hoài lập tức không còn lý do từ chối, lại thấy nàng không cho nàng kịp phản ứng đã nhét vào tay.
Yến Hoài nắm chặt mâm, ánh mắt theo nàng hồi lâu.
Không ăn, cũng không từ chối, mà hỏi: "Đêm nay... ngủ thế nào?"
Thời gian không còn sớm, hai người đều nên nghỉ ngơi.
Mà câu hỏi này, thật sự là Yến Hoài không có chủ ý.
Trước khi rời nhà, khi Lục Khê Nhiên bệnh nặng, Yến Hoài từng chăm sóc nàng, hai người cũng từng ở chung. Nhưng khi nàng khá hơn, Yến Hoài đã trở lại nhà chính, thu dọn hành lý chuẩn bị nam hạ.
Hiện giờ, quan hệ của các nàng đương nhiên nên ngủ cùng, nhưng nói thẳng ra, Yến Hoài cảm thấy có phần mạo phạm.
May mắn thay, Lục Khê Nhiên lên tiếng trước, chỉ vào căn phòng bên phải: "Ta quen ngủ nhà chính, ngươi ngủ bên kia."
Yến Hoài ấp úng đáp: "... Hảo."
Không rõ là thở phào nhẹ nhõm, hay lại căng thẳng hơn.
Sau đó Lục Khê Nhiên vào phòng, nàng cũng trở về phòng mình.
Bài trí trong phòng không khác trước kia là bao, chỉ là mọi thứ đều mới, chăn đệm mới, mang theo hương thơm.
Yến Hoài ăn thêm hai khối điểm tâm, độ ngọt vừa phải, ăn khá nhiều.
Cuối cùng no đủ, nàng vẫn mặc nguyên quần áo mà ngủ.
Chưa kịp thả lỏng, ôm hai tay dựa vào tường giường đất đã thiếp đi.
Nhưng giấc ngủ này lại vô cùng bất an.
Như thể mấy năm qua tái hiện, từ lúc a mẫu rời nhà, đến khi nàng cùng Lục Khê Nhiên thành hôn, chăm sóc nàng khi ấy ốm yếu, rồi cùng đại bộ đội rời đi, tới vùng Nam Cảnh oi bức ẩm thấp.
Bầu trời đầy máu đỏ là nhân vật chính của giấc mộng.
Nâng tay, hạ đao, nâng tay, tên rơi, Yến Hoài dần cảm thấy mệt mỏi, trong miệng phát ra tiếng nói mớ đứt quãng: "... Không... không cần, sát... sát!"
Cảm giác đau đớn nơi cổ, chẳng khác gì ảo giác, lại ập đến, Yến Hoài mồ hôi đầm đìa, ôm chặt lấy mình...
Trong cơn hoảng hốt, nàng thấy một nữ tử tóc dài tiến lại gần.
Yến Hoài vươn tay ôm lấy, vừa tham lam vừa sợ hãi.
Theo tiếng an ủi mềm ấm: "A Hoài đừng sợ, ngươi đang ở nhà."
Theo từng tiếng dịu dàng ấy, Yến Hoài dần thả lỏng, chỉ là đôi tay siết chặt vòng eo mảnh mai kia vẫn không buông.
Như khóa chặt người vào lòng, cũng như vùi cả thân mình vào sự mềm mại hương thơm ấy.
Đáng tiếc, trong mộng nàng không thấy được gương mặt người trong lòng, cũng không thấy sắc đỏ dần lan trên gương mặt nàng.
【 Tác giả có lời muốn nói 】
[ Tốt ] đúng giờ đổi mới!
Đột nhiên muốn nói, đoạn viết về Tiểu Yến ở giữa khiến ta tâm tình rất phức tạp. Hai người các nàng đều là kiểu khiến ta đau lòng. Về sau chúng ta sẽ chậm rãi quen thuộc, cũng hy vọng mọi người đối xử tử tế, chăm sóc nhiều hơn!
Cuối cùng, bổn tác giả thay Tiểu Yến cùng Lục Tỷ phát bao lì xì cho mọi người ~ lưu bình đều có! [ cười ha ha ][ cười ha ha ][ cười ha ha ]
[ đầu chó ] tiện thể đẩy dự thu văn của mình 【 Trở Lại Cùng Thâm Quỹ Thê Tử Kết Hôn Cùng Ngày 】 đề tài hiện đại cưới trước yêu sau
Văn án tạm định:
Tiết Nhĩ Bạch từng giấu kín tâm ý, giậu đổ bìm leo.
Cùng nữ nhân từng tuyên bố "Tuyệt không thích nữ nhân" là Quý Ngô Sanh hiệp nghị kết hôn.
Không can thiệp đời sống của nhau, coi như tôn trọng nhau như khách, cử án tề mi.
Chỉ có một lần ngoài ý muốn, Quý Ngô Sanh say rượu đánh nàng, giọng nói lãnh đạm xuyên qua điện lưu trở nên ôn nhu vũ mị: "Tiết Nhĩ Bạch, ta còn chưa hảo hảo yêu đương..."
Không lâu sau kỳ hạn một năm kết thúc, Tiết Nhĩ Bạch cuối cùng không hiểu nổi trái tim mình.
Rồi hoàn toàn mất đi Quý Ngô Sanh.
Một đêm trằn trọc, tỉnh giấc lại quay về đúng ngày cùng Quý Ngô Sanh kết hôn.
Quý Ngô Sanh trẻ hơn vài tuổi, vẫn lạnh lùng xa cách, giọng nói mềm mại quen thuộc hạ thấp: "Ta sắp đi công tác."
"Chúng ta vẫn là một tuần gặp một lần."
"Không, có việc thì liên lạc."
Tiết Nhĩ Bạch nắm chặt tay nàng, vừa khóc vừa cười: "Quý Ngô Sanh, ta rất nhớ ngươi, cầu xin ngươi dẫn ta cùng đi công tác!"
Quý Ngô Sanh khẽ nheo mắt, nghi hoặc: "?"
Như nhìn một kẻ ngốc.
——
Quý Ngô Sanh mang danh "Lãnh Khốc Tỷ 1".
Trong chương trình bị tiểu hoa ngọt ngào mời ăn trưa, cũng chỉ nằm liệt một khuôn mặt.
Chỉ có khi nhìn thấy Tiết Nhĩ Bạch, đôi mắt nàng mới sáng lên.
Nhưng rất nhanh lại vụt tắt.
Bộ tổng nghệ nữ nữ hợp thuê này, vốn đã được mời từ trước khi Quý Ngô Sanh kết hôn.
Thân là diễn viên nhạc kịch nổi danh, giá trị thân phận của Quý Ngô Sanh vô cùng xa xỉ, nhưng nàng cũng sẽ không cùng tiền tài đối nghịch.
Biết rõ tràn đầy cơ hội lộ diện, nàng vẫn thực hiện hợp đồng.
Chỉ là không ngờ lại nhìn thấy "Thật Cơ" Tiết Nhĩ Bạch.
Cho nên mới cầu nàng.
Chẳng lẽ chỉ là muốn cùng tiểu hoa chuẩn bị bạo khoản tổ đại thế CP, rồi lại cùng Ảnh Hậu kinh doanh đâm hào ngược luyến CP?
Tiết Nhĩ Bạch lập chí không bao giờ lại làm não sự nghiệp.
Hóa thân thành sủng thê cuồng ma, cường thế nhập trú tổng nghệ, lại còn âm thầm thao tác trong hộp tối.
Chỉ vì ngày sau không muốn Quý Ngô Sanh bị võng bạo, mang theo lớp trang điểm cao ngạo, ánh mắt lạnh lùng, rời khỏi sân khấu trong buồn bực không vui!
Cho nên nàng cởi bỏ âu phục váy dài, tháo hết mọi lớp ngụy trang, như nhân tinh bám riết, đuổi kịp Quý Ngô Sanh, tới tham gia tiết mục, thao tác dồn dập không ngừng!
Tiết Nhĩ Bạch —— võng bạo càng nhiều, cứ nhằm vào ta mà tới!
Nhưng không thể hiểu được, "tai nghe" lại trở thành một tà giáo CP đại hỏa!
Hơn nữa, ở nơi người khác không nhìn thấy, Quý Ngô Sanh dâng lên môi đỏ.
Nàng vẫn lạnh nhạt như cũ, miệng lưỡi vụng về, quật cường mà hôn.
Hôn đến gương mặt ửng đỏ, hơi thở hỗn loạn, hai chân đều nhũn ra.
Ánh mắt lạnh lùng đổi sắc, tràn đầy dục niệm không thể cứu vãn: "Ngươi rốt cuộc thích ngọt muội hay là ngự tỷ?"
"Ta đều có thể."
Nếu Tiết Nhĩ Bạch không tới gần, Quý Ngô Sanh cả đời này đều có thể nói với chính mình: "Không thể thích nữ nhân."
Nhưng nàng đã tới gần rồi.
Hơn nữa không chỉ một bước.
Mầm mống ái dục, cuối cùng cũng chui lên khỏi mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store