[BHTT] [HOÀN] [EDIT] Phế A Giải Giáp Sau, Kiều Thê Ngày Ngày Muốn Đánh Dấu
Chương 4
Chương 4 chương 4
Trong nhà kiều dưỡng tiểu tức phụ.
Dấu vết mà Lục Khê Nhiên lưu lại trong lòng Yến Hoài, xuất hiện vào năm nàng mười hai tuổi.
Khi đó Lục Khê Nhiên mười lăm tuổi, đã phân hóa thành Khôn Trạch, chính là thiếu nữ mới trưởng thành. Nàng mặc áo váy phấn nộn kiều diễm, đứng ngoan ngoãn bên cạnh a mẫu, mềm mại ấm áp, vừa tươi đẹp lại xinh xắn.
Yến Hoài, từ nhỏ lớn lên ở Ninh Bắc thôn, chưa từng thấy qua.
Chỉ cảm thấy Lục Khê Nhiên xinh đẹp đến mức không thể tưởng tượng.
Ngẫu nhiên, dung mạo như vậy cũng sẽ xuất hiện trong mộng của nàng, trong lòng Yến Hoài từng có chút vui sướng nhàn nhạt, nhưng trước đó, mỗi lần đều đi kèm với những cơn ác mộng khó có thể giải thích.
Hỉ ưu đan xen, phức tạp đến cực điểm.
Nhưng đêm nay, cảm giác như có như không vuốt ve trấn an kia, lại khiến nỗi đau khó nhịn tan biến. Đôi mắt nhắm chặt bất an dần dần bình ổn, rồi mở ra lần nữa.
"Hô... hô..."
Yến Hoài ngồi bật dậy, một tay ôm ngực, như những lần tỉnh mộng trước, không tránh khỏi thở hổn hển.
Nàng giơ tay xoa lên phía sau cổ, vết thương vẫn thô ráp, quần áo lại chỉnh tề.
Yến Hoài không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng lại dâng lên một chút buồn bã.
Buồn bã vì giấc mộng rối loạn kia.
Nàng tuy là Càn Nguyên, nhưng trừ lần phân hóa, đến cả mưa móc kỳ cũng chưa từng trải qua liền nhập quân doanh. Trong doanh trại nữ Càn Quân tụ tập một chỗ, đều phải dùng dược vật đặc thù của quân đội, mỗi tháng còn phải tiến hành huấn luyện tín hương. Lâu dần, Yến Hoài đã hoàn toàn có thể khống chế.
Giấc mộng đêm qua... thật sự phiền nhiễu, lại khiến nàng sinh ra dị dạng, giống như khi vết thương sau lưng mới lưu lại, mang theo cảm giác bỏng rát và ngứa ngáy.
Tuy chỉ thoáng qua, nhưng cảm giác mộng nhiễu cùng mất khống chế khiến người phiền muộn.
Yến Hoài cắn môi, cố gắng tỉnh táo, hai chân đặt xuống đất.
Nàng chưa cởi y phục mà ngủ, vì vậy nhấc chân liền đi ra ngoài.
Bên giếng nước múc nước, đơn giản rửa mặt.
Ác mộng đối với Yến Hoài mà nói đã là chuyện quen thuộc, chỉ cần tỉnh lại, nàng liền có thể bình thản như thường. Hôm nay cũng chỉ chậm hơn nửa khắc, cho nên khi phía sau truyền đến tiếng bước chân, nàng vẫn cảnh giác xoay người.
Có lẽ ánh mắt nàng quá mức sắc bén.
Lục Khê Nhiên đang đến gần liền dừng bước.
Nụ cười nhạt trên mặt dần phai, cuối cùng biến mất.
Lúc này Yến Hoài mới hậu tri hậu giác nhận ra, nàng đang ở nhà, không phải Nam Cảnh.
Người bên cạnh là thê tử Lục Khê Nhiên, không phải kẻ địch nàng luôn kiêng kỵ.
Hơn nữa, đêm qua nàng còn mơ thấy Lục Khê Nhiên...
Nghĩ tới đây, sắc mặt Yến Hoài dịu xuống, nhưng trạng thái căng thẳng lâu dài không phải trong chốc lát có thể thay đổi.
Khi nhìn về phía Lục Khê Nhiên, nàng lại sinh ra vài phần xấu hổ.
Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không nói gì.
Bàn tay giấu trong tay áo lặng lẽ siết chặt, sau mấy hơi thở, Yến Hoài mới nở nụ cười: "Ta thấy củi không còn nhiều, rửa mặt đánh răng xong liền đi chém chút mang về."
Dù vì ác mộng mà thần sắc có phần hoảng hốt, nhưng sự nhạy bén của Yến Hoài vẫn còn. Khi ra cửa, nàng liếc mắt đã thấy trong phòng chất củi không còn bao nhiêu.
Hiện giờ thời tiết chưa lạnh lắm, chỉ ban đêm hơi rét.
Hôm qua nàng vừa trở về, nhiều việc nhất thời chưa nghĩ ra. Đến khi thấy củi lửa mới nhớ, đêm qua trên giường đất có chăn nệm mới, còn có hơi ấm.
Là Lục Khê Nhiên đốt củi, mới khiến nàng ngủ yên trong ấm áp.
Trong mắt Yến Hoài hiện lên ý cảm kích. Thấy Lục Khê Nhiên chưa trả lời, nàng liền đứng dậy, tùy ý xoa mặt, chuẩn bị đi lấy dụng cụ.
Không ngờ lại bị Lục Khê Nhiên nắm lấy cánh tay.
Yến Hoài quay đầu, thấy gương mặt nàng bình đạm, dường như không bị sự cảnh giác vừa rồi ảnh hưởng, lúc này mới hơi yên tâm, nụ cười cũng sâu thêm vài phần.
Nhưng nàng không biết rằng, trong lòng Lục Khê Nhiên lúc này đang cuộn trào cảm xúc.
Tây Nam nhiều năm chiến loạn, trận chiến này lại kéo dài gần sáu năm. Ban đầu chiến sự khởi ở Tây Thùy, sau lại có Nam Lạnh gia nhập, Nam Cảnh quân không địch nổi, liền bắt đầu trưng binh khắp nơi.
Bắc Cảnh là nơi long hưng, Thái Tổ Đế khởi binh tại đây. Hơn trăm năm qua của Bắc Tĩnh Quốc, nơi này luôn được xem là quân đội bảo đảm nhất. Nay ngay cả nơi này cũng bị trưng binh, có thể thấy biên cảnh Tây Nam nguy cấp đến mức nào.
Lục Khê Nhiên vừa đau lòng vừa chua xót.
Đêm qua là như vậy, hôm nay nhìn mấy biểu hiện của Yến Hoài lại càng như thế.
Nàng mở miệng, giọng nói cố ý hạ thấp: "Không vội, ăn sáng xong rồi đi."
Yến Hoài trở về nhà vốn đã xa lạ, Lục Khê Nhiên tự thấy nên chăm sóc nàng nhiều hơn.
Nhưng nhìn nụ cười ngây ngô kia, trong lòng nàng lại có cảm xúc khó nói.
Sau đó, nàng cũng không nói thêm.
Hai người ngồi đối diện, lặng lẽ ăn cơm.
Như thể không nhận ra ánh mắt Yến Hoài thỉnh thoảng nhìn mình, Lục Khê Nhiên ngữ khí đạm nhiên hỏi: "Đêm qua ngủ có ngon không?"
Yến Hoài trong nháy mắt căng thẳng, không tránh khỏi ánh mắt nàng. Lục Khê Nhiên thấy vậy liền dừng đũa, mỉm cười nhìn nàng.
Sau đó liền thấy Yến Hoài hơi đỏ tai, nhỏ giọng nói: "... Ngủ ngon."
Đêm qua Lục Khê Nhiên ngủ sớm, nhưng nàng vốn ngủ nhẹ, nghe thấy động tĩnh liền tỉnh, định qua xem thử, không ngờ lại thấy Yến Hoài bị bóng đè, cả người đổ mồ hôi, run rẩy không thôi. Nàng vừa bước tới chưa kịp mở miệng, đã bị người ôm chặt.
Lục Khê Nhiên không quen thân mật như vậy, vẫn nhẹ giọng trấn an. Trong lòng cảm xúc phức tạp, nên lúc này do dự, không biết có nên nhắc lại hay không. Thấy phản ứng của Yến Hoài, nàng càng thôi ý định, chỉ còn lại nỗi đau âm ỉ.
Bị ác mộng quấn thân đã là chuyện thường ngày gần hai năm nay của Yến Hoài, nàng cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn.
Chỉ là trong mộng, thậm chí thêm vài phần kiều diễm Lục Khê Nhiên, khi đối diện hỏi nàng, vẫn khiến nàng khó lòng mở miệng.
Vốn dĩ không phải mộng đẹp.
Nàng không muốn nhắc tới.
Hơn nữa, đó đều là chuyện quá khứ.
Trước khi ra ngoài đốn củi, Yến Hoài đứng ở cửa chào Lục Khê Nhiên: "Ta hẳn là... sẽ sớm trở về."
Lục Khê Nhiên đứng trước cửa, nhẹ gật đầu: "Hảo."
Nụ cười như hoa, ôn nhu điềm tĩnh.
Yến Hoài không tự giác cười theo, theo bản năng xoa sau cổ, rồi lại nhanh chóng buông tay, bước đi về phía trước.
Chưa đi được bao xa, nàng gặp A Thải.
A Thải ngoan ngoãn hỏi: "Dì, ngươi đi vội sao?"
Yến Hoài gật đầu: "Đúng vậy." Rồi hỏi thêm: "A Thải mỗi ngày đều tới giúp sao?"
"Đúng vậy, ta thường giúp mẹ nuôi, việc nhiều không xuể thì mang về nhà làm cùng mẹ."
Nhắc tới Yến Cầm, trong mắt Yến Hoài lộ ra vài phần lo lắng, hỏi thăm tình hình.
A Thải nghiêm túc đáp: "Mẹ thân thể yếu, rất nhiều việc đều dựa vào mẹ nuôi giúp đỡ."
Yến Hoài trầm mặc gật đầu, giơ tay xoa đầu A Thải, dặn nàng cẩn thận, rồi tiếp tục đi.
Nhưng trong lòng nàng lại âm thầm tính toán.
Nàng nghĩ khi trở về, cũng mang ít củi sang cho đường tỷ Yến Cầm.
Còn nghĩ...
Lục Khê Nhiên, là một người tốt hơn nàng tưởng, thậm chí còn tốt hơn rất nhiều.
Đường đốn củi thuận lợi hơn Yến Hoài dự đoán.
Không còn vất vả như thuở bé, chẳng bao lâu nàng đã chém được không ít.
Chỉ là vận chuyển hơi tốn sức. Nàng định về nhà trước, xem phòng củi xếp được bao nhiêu, rồi quay lại chém thêm, mang sang cho Yến Cầm.
Không ngờ vừa tới cửa đã gặp Bao Vịnh.
Nàng tới lấy hương phấn cùng Hương Anh, trên tay còn cầm hai hộp điểm tâm.
Thấy Yến Hoài, Bao Vịnh cười, cùng nàng vào nhà. Khi Lục Khê Nhiên ra đón, Bao Vịnh mới nói: "Điểm tâm này là ta mang từ Lăng Thượng Thành về. Muội tức không muốn nhận nhiều tiền tài, ta cũng không thể không hiểu lễ."
Lục Khê Nhiên đã không nhận tiền công, lại vì nàng mà hôm nay bận rộn thêm, nếu tay không tới thì thật thất lễ.
Bao Vịnh thái độ kiên quyết, Lục Khê Nhiên chối từ không được, đành hành lễ cảm tạ, rồi bảo A Thải đem Hương Anh hương phấn đưa cho nàng, còn cho thêm chút tắm đậu, giữ nàng lại chỉ dẫn cách phối hợp.
Yến Hoài đứng bên nhìn, nhất thời không chen vào được lời nào.
Nếu Bao Vịnh là biết chút ít, thì nàng hoàn toàn không hiểu.
Thuở nhỏ gia cảnh nghèo khó, không có cơ hội tiếp xúc.
Sau nhập quân, càng chưa từng đụng đến.
Nàng đứng một lát, liền đem củi đã chém đặt vào phòng củi, xếp ngay ngắn.
Vì Bao Vịnh đến, nàng hiển nhiên không thể lập tức lên núi, đành ngồi cùng mấy người nói chuyện, thỉnh thoảng châm trà.
Loại trà này nàng cũng ít khi uống, trước kia chỉ dịp lễ tết Ôn Vanh mới mua chút, hoặc trong thôn có hỉ sự.
Nàng không hiểu, cũng không mở miệng.
Cuộc trò chuyện không kéo dài bao lâu, cuối cùng vẫn chuyển sang Yến Hoài.
Nàng ra ngoài nhiều năm, so với trước kia khác đi không ít.
Thân hình cao gầy hơn, ngũ quan mở ra, anh khí mà không mất nhu mỹ. Chỉ là tồn tại cảm rất thấp, an tĩnh ngồi một bên. Đến khi cảm nhận được hai ánh mắt, nàng mới ngồi thẳng lưng, chỉnh lại vạt áo, lần lượt nhìn về hai người.
Ánh mắt sáng rõ, kiên định có thần.
Lục Khê Nhiên không nói, chỉ mỉm cười nhìn nàng.
Bao Vịnh thì cười tủm tỉm, ghé sát Yến Hoài vài phần, nghiêm túc nhìn rồi nói: "Nhiều năm không gặp, A Hoài thật sự xinh đẹp hơn rất nhiều."
Giọng nói chân thành, khiến Yến Hoài vốn hiếm khi được khen ngợi liền sững sờ, thẹn thùng đỏ mặt. Bao Vịnh lại nói tiếp: "Ngồi cùng thê tử, giống như một bức họa."
"Thật khiến người ghen tị, rõ ràng A Hoài còn nhỏ hơn ta hai tuổi, vậy mà đã sớm cưới vợ."
Mặt Yến Hoài đỏ bừng, nhịn không được liếc nhìn Lục Khê Nhiên.
Doanh doanh mỉm cười, phong thái rực rỡ.
Người đẹp như tranh họa ấy, hẳn chỉ có Lục Khê Nhiên mới xứng, sao nàng lại dám so sánh?
Nhưng Yến Hoài cũng hiểu, Bao Vịnh giỏi ăn nói, không nhắc đến chuyện chiến trường, lại nói những điều này... nàng thật không biết tiếp lời ra sao.
Cuối cùng, Bao Vịnh cười, Lục Khê Nhiên cũng cười, chỉ có Yến Hoài càng thêm co quắp, khi ngồi quỳ còn vô thức gãi gãi đầu gối.
May mắn Bao Vịnh cũng vội đi, không trò chuyện lâu liền cáo từ.
Yến Hoài cùng Bao Vịnh là bạn học cũ, nên Lục Khê Nhiên chỉ nói vài câu tiễn khách rồi lui vào trong. Bao Vịnh thì kéo Yến Hoài ra ngoài.
Bao Vịnh dừng lại, nhìn Yến Hoài trợn tròn mắt, cười đầy ý trêu: "Nếu không phải ta biết trước, còn tưởng ngươi mới là lục nương tử Khôn Trạch, là tiểu tức phụ được giấu trong nhà kiều dưỡng."
Yến Hoài cùng Lục Khê Nhiên vốn là thê thê, lời Bao Vịnh nói cũng không sai.
Nhưng kiều dưỡng?
Rõ ràng là trêu chọc.
【 Tác giả có chuyện nói 】
[Trà sữa][Trà sữa] hôm nay mang theo tiểu tức phụ tới!!!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store