[BHTT] [HOÀN] [EDIT] Phế A Giải Giáp Sau, Kiều Thê Ngày Ngày Muốn Đánh Dấu
Chương 2
Chương 2 chương 2
Đem người làm đau rồi lại chọc khóc.
Rời nhà nhiều năm, thế nhưng lại bị người khác dẫn về tới cửa nhà, Yến Hoài vốn đã có chút co quắp.
Mà tình huống trước mắt lại càng khiến nàng không biết phải làm sao.
Ánh mắt nàng đặt trên người Lục Khê Nhiên, nhìn làn da trắng như tuyết, gương mặt ửng đỏ của nàng.
Không rõ là do phấn son hay không, nhưng dù thế nào cũng tốt hơn rất nhiều so với Lục Khê Nhiên ba năm trước, khi bị bệnh tật giày vò, gầy yếu tái nhợt.
Hiện giờ nàng thân hình đẫy đà, dung mạo càng thêm mỹ lệ.
Nhưng cũng khiến Yến Hoài cảm thấy xa lạ hơn.
Xa lạ lại dễ giải thích hơn. Nàng khẽ cúi đầu, thanh âm trong trẻo vang lên: "Không phải mua cho Khôn Trạch mình thích."
"Chỉ là ngẫu nhiên gặp được bạn học cũ, theo nàng đi một đoạn đường."
"Không ngờ trong nhà lại thay đổi lớn như vậy."
Nàng thản nhiên thừa nhận chuyện mình nhất thời không tìm được gia môn, trên mặt không hề lộ vẻ xấu hổ, lại khiến đôi mắt đẹp của Lục Khê Nhiên hiện lên chút giận ý. Còn chưa kịp mở miệng, Bao Vịnh đã kinh ngạc cảm thán: "Lục nương tử lại là Khôn Trạch nhà ngươi?"
"Chuyện này... thật đúng là có duyên!"
Bao Vịnh tuy kinh ngạc, nhưng rất nhanh nhớ lại mục đích của mình. Nàng nhìn hai người im lặng, hạ giọng nói với Yến Hoài: "Có thể để nương tử nhà ngươi châm chước một chút không?"
Yến Hoài nhiều năm không ở Bắc Cảnh, đối với nhiều chuyện đều không quen.
Mà Bao Vịnh những năm gần đây đã bắt đầu nghị thân, thường theo mẫu thân đi lại các huyện, nên hiểu rõ.
Lục nương tử Ninh Bắc thôn là tay làm ăn hương liệu giỏi giang. Mấy năm trước còn nhờ người bán ở các huyện lân cận, sau dần dần nổi danh. Có người khuyên nàng mở cửa hàng, nhưng nàng không muốn, nên chỉ bán ngay tại nhà, mỗi cách một ngày, giờ Tỵ bắt đầu bán, bán hết thì thôi.
Giá hương liệu phải chăng, phẩm chất lại tốt, rất nhiều người từ nơi khác cũng cố ý tới mua Hương Anh, hương phấn, huân hương.
Vào thu, mẻ Hương Anh cuối cùng hồi hương, cũng chính là bán trong mấy ngày này.
Bao Vịnh rời nhà đã hứa với vị hôn thê nhất định mang về.
Chỉ vì công việc bên ngoài nhiều, kéo dài đến giờ, thời gian đã muộn, lại sắp đến buổi trưa.
Nhưng vì nụ cười của vị hôn thê, dù biết mượn quan hệ là ngại ngùng, nàng cũng chỉ có thể thử.
Thấy hai người vẫn không nói, Bao Vịnh hơi xấu hổ: "Nếu lục nương... à không, muội tức thấy mệt, ta có thể trả gấp đôi."
Giá hương liệu vốn công khai rõ ràng, mỗi ngày chỉ bán mười phần.
Một Hương Anh mười lăm văn, một hộp hương phấn hai mươi văn.
Bao Vịnh không thiếu tiền, nàng lật trong ngực, lấy ra bảy mươi văn đưa tới trước mặt Lục Khê Nhiên: "Muội tức, làm phiền ngươi, ta muốn một Hương Anh, một hộp hương phấn."
Giọng nàng hào phóng tự nhiên, tiếng gọi "muội tức" càng thuận miệng.
Yến Hoài nghe lại có chút không được tự nhiên, nàng sờ sờ mũi, không biết có nên mở miệng hay không, càng không biết nên nói gì.
Lục Khê Nhiên lại thản nhiên, nhướng mày nhìn Yến Hoài một cái, rồi từ tay Bao Vịnh lấy ba mươi lăm văn.
"Người quen cũng có lúc cần gấp. Nữ Càn Quân đã là bạn của Càn Quân nhà ta, tiền dư tất nhiên không thể nhận."
"Nữ Càn Quân ngày mai buổi trưa tới lấy là được, quá sớm thì không thể."
Nàng mỉm cười, bước nhẹ vài bước tiễn người ra ngoài.
Mua được Hương Anh cùng hương phấn, Bao Vịnh dĩ nhiên vui mừng, đứng ngoài cửa vẫy tay: "Yến Hoài, muội tức, hai người mau vào đi, lâu ngày không gặp hẳn có nhiều chuyện để nói."
Có chuyện để nói sao?
Không có.
Tiễn Bao Vịnh đi xong, Yến Hoài càng thêm cứng đờ.
Bởi vì nàng phải một mình đối mặt với Lục Khê Nhiên.
Không phải sợ, chỉ là không được tự nhiên.
Qua một phen của Bao Vịnh, sự không tự nhiên ấy dường như còn nặng hơn.
Nàng vô thức vén tóc mái, lộ ra nửa con mắt, để nhìn Lục Khê Nhiên cho rõ. Ngay sau đó một mùi u hương thoảng qua, nàng giật mình, lại vội vàng che lại.
Nhìn Lục Khê Nhiên ở khoảng cách gần trong gang tấc, lại mang vài phần mơ hồ, nàng buột miệng thốt ra: "... Khê Nhiên a tỷ."
"Gọi sai."
"Hiện giờ ta là ngươi Khôn Trạch."
Lục Khê Nhiên vẫn như cũ mỉm cười, ý cười treo trên môi, lại không chạm tới đáy mắt.
Giữa hai người tồn tại một loại cảm giác nửa quen nửa lạ, đối với Yến Hoài mà nói, lại càng rõ ràng hơn vài phần.
Rốt cuộc,
Nàng cùng Lục Khê Nhiên thực sự cũng chỉ gặp nhau vài lần mà thôi.
Lần đầu tiên là khi nàng còn rất nhỏ, căn bản không nhớ được chuyện gì, chỉ mơ hồ nhớ mình theo mẹ a mẫu lên kinh thành, gặp được một phụ nhân cực kỳ ôn nhu, cùng một vị tỷ tỷ xinh đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng. Khi ấy nàng núp sau lưng mẹ, xấu hổ đến không dám mở miệng.
Sau đó là ở Bắc Cảnh Lăng Thượng Thành, mẹ a mẫu cùng vị phụ nhân ôn nhu năm xưa cửu biệt trùng phùng. Trên đường về nhà, Yến Hoài bị a mẫu hỏi: "Khê Nhiên a tỷ có xinh đẹp hay không? Ngươi có thích hay không?"
Lục Khê Nhiên là xinh đẹp.
Người xinh đẹp, thông thường đều khiến người ta yêu thích.
Chỉ là Yến Hoài mười ba tuổi khi ấy, ngượng ngùng đáp lại: "Xinh đẹp, thích."
Khi đó nàng cũng không rõ, cuộc đối thoại tưởng như vô tình ấy, lại là khởi đầu trói buộc nàng cùng Lục Khê Nhiên với nhau.
"Càn Quân lâu ngày chưa về nhà, trong nhà biến hóa rất lớn, có cần ta giới thiệu cho ngươi một phen không?"
Không biết từ lúc nào, Lục Khê Nhiên đã tiến lại gần thêm một bước, kéo Yến Hoài ra khỏi những ký ức cũ kỹ, để nàng đối diện với gương mặt được phóng đại, càng thêm xinh đẹp kia.
So với nhiều năm trước, trên người Lục Khê Nhiên dường như nhiều thêm vài phần kiều mỹ.
Khiến gương mặt Yến Hoài khẽ nóng lên.
Nàng lùi về sau một bước, thoải mái hơn chút mới nói: "Làm phiền."
Lần này nàng không gọi xưng hô, bởi vì bất luận gọi thế nào, đều không dễ mở miệng.
Sau đó, nàng ngơ ngác đi theo phía sau Lục Khê Nhiên.
Yến gia từ tiền triều đã định cư tại Bắc Cảnh, khi ấy chỉ là nông hộ bình thường. Trăm năm trước, trong chiến loạn, tằng tổ mẫu của Yến Hoài dứt khoát tòng quân. Với một bé gái mồ côi không ai giáo dưỡng, chỉ dựa vào sự tiếp tế trong tộc mà sống, đó đã là con đường tốt nhất.
Về sau, tằng tổ mẫu cũng coi như lập được công lao, được phong quân hộ, miễn giảm thuế má, trở lại Bắc Cảnh nhậm chức, kết hôn sinh con, an ổn sống mấy chục năm.
Những năm ấy, Yến gia cũng xem như là gia đình có danh vọng trong thôn, tộc nhân nhiều ít đều phải dựa vào.
Thế nhưng khi đến lượt Yến Hoài rời nhà, nhà cửa trong gia vẫn là do tổ mẫu năm xưa tu sửa lại.
Khi đó tổ mẫu chỉ là quân hộ bình thường, về sau chiến sự nơi Tây Thùy bùng nổ, tổ mẫu ra đi rồi không trở về.
Tiếp đến là a mẫu của nàng...
Hiện giờ, chỉ còn lại nàng.
Yến Hoài không sống trong thời kỳ huy hoàng nhất của Yến gia dưới tay tằng tổ mẫu, ký ức đầu tiên nàng có chính là ngày tổ mẫu rời nhà. Vì thế trong mắt nàng, danh xưng quân hộ này chẳng qua chỉ là một cái danh, cùng trách nhiệm nặng nề không thể thoát khỏi.
Tuy ngày thường so với nông hộ nhàn nhã hơn chút, nhưng thực chất là mấy đời trong nhà đổi bằng máu xương.
Cày bao nhiêu, gặt bấy nhiêu.
Những năm tắm máu chiến đấu, Yến Hoài càng hiểu rõ trách nhiệm này.
Cho nên khi trở về nhà, nàng mới có cảm giác an tâm khó tả.
Bước chân vào sân viện này, cảm giác chân thật càng thêm rõ ràng.
Dù so với trước kia đã thay đổi rất nhiều, nhưng trên gương mặt Yến Hoài vẫn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Nhất là khi nhìn thấy giếng nước kia, hoàn toàn không có gì thay đổi.
Hình ảnh khi còn bé cùng a mẫu bận rộn quanh giếng hiện lên trước mắt.
Lục Khê Nhiên đi phía sau Yến Hoài, bước chân rất nhẹ. Thấy nàng dừng lại, liền chậm rãi nói: "Bố cục trong nhà vẫn giống như trước, trong viện ta cũng chưa động đến nhiều."
"Giếng nước lại càng không cần động."
"Nếu không phải năm kia gặp bạo tuyết, bổn ý của ta là không muốn thay đổi bất cứ thứ gì."
"Đa tạ."
Giọng Lục Khê Nhiên nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng Yến Hoài lại nghĩ đến những năm nàng ấy một mình sinh sống trong viện này.
Nhà cửa cũ kỹ, từ khi Yến Hoài cùng a mẫu còn ở đây, đã không ít lần nhắc đến việc tu sửa lại.
Nhưng đợi đến khi a mẫu tòng quân, nàng cùng Lục Khê Nhiên thành hôn, lại vẫn chưa sửa chữa.
Cho nên hai chữ "đa tạ" kia, dường như không đủ để biểu đạt hết lòng cảm kích. Yến Hoài quay người, cúi mình thật sâu trước Lục Khê Nhiên, trịnh trọng nói: "Đa tạ ngươi, những năm qua thay ta trông coi nhà cửa, trả giá rất nhiều. Tiền trợ cấp quân hộ ít ngày nữa sẽ chuyển đến huyện trung, chờ ta mang về..."
"Người một nhà, chớ nói hai nhà lời."
Lục Khê Nhiên không đợi nàng nói xong liền cắt lời. Yến Hoài lúc này mới ngẩng lên nhìn nàng, chỉ thấy ý cười đã thu lại, thần sắc khó đoán, giọng nói bình thản: "Ta chẳng qua chỉ tiêu tốn chút tiền tài."
Yến Hoài muốn phản bác. Nàng cùng Lục Khê Nhiên thành hôn vốn đã đột ngột, khi ấy Lục Khê Nhiên lại ốm yếu, một mình ở nhà nhiều năm mà vẫn quán xuyến gọn gàng.
Đây há chỉ là chuyện tiền bạc?
Nhưng Lục Khê Nhiên không cho nàng cơ hội mở miệng, tiến lên một bước, nắm lấy tay nàng, giọng nói mềm ấm: "Càn Quân ở bên ngoài trải qua những chuyện, mới là gian nan khó tưởng. Hôm nay trở về nhà, đừng nói những lời ấy nữa."
"Nên đón gió tẩy trần. Ta đã bảo A Thải đi đun nước nóng, hiện tại dẫn ngươi qua đó..."
Yến Hoài tòng quân nhiều năm, đao kiếm chạm qua không ít, cung nỏ càng là ngày ngày luyện tập, trong tay vốn có một tầng kén dày. Tuy mấy tháng trên đường về quê đã mòn đi chút ít, nhưng so với bàn tay mềm mại của Lục Khê Nhiên, vẫn khác xa.
Nàng vô cùng không quen, lại không dám dùng sức.
Chỉ khẽ muốn rút tay ra.
Lục Khê Nhiên lại chẳng để ý, nắm càng chặt hơn, vừa đi vừa giải thích về A Thải hiện giờ ở bên nàng.
"A Thải là người Yến gia, ngươi còn nhớ đường tỷ Yến Cầm trong tộc không?"
Yến Cầm?
Yến Hoài đương nhiên nhớ rõ. Hai nhà là tằng tổ mẫu đường tỷ muội, đến đời nàng thì quan hệ đã khá xa, nhưng vì ở gần nhau, lúc nhỏ hai nhà thường qua lại. Chỉ là sau này cậu bệnh nặng qua đời, a mẫu nhập ngũ, nàng cũng tòng quân, liên hệ tự nhiên đứt đoạn.
Nhưng nàng vẫn nhớ, vị đường tỷ Yến Cầm lớn hơn nàng không ít, thuần phác dịu ngoan, sớm đã xuất giá.
Thỉnh thoảng khi nàng về thôn, Yến Cầm cũng từng quan tâm nàng khi ở một mình.
"Yến Cầm đường tỷ bị Càn Quân hưu bỏ. Ngươi rời đi một năm, nàng liền trở về thôn."
Lục Khê Nhiên nói một cách bình thản, trong giọng lại mang theo chút sầu ý. Hai người đã đi tới phòng chất củi. A Thải, người đã đun nước xong, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy Yến Hoài.
Yến Hoài nhất thời lúng túng, há miệng muốn nói gì đó, nhưng A Thải lại mang vẻ e lệ, không còn bộ dạng lanh lợi như lúc ở cửa, nhỏ giọng gọi: "Dì."
Rồi nàng không yên tâm nhìn về phía Lục Khê Nhiên, thấy Lục Khê Nhiên mỉm cười, mới thả lỏng thân mình, quay sang cười với Yến Hoài rồi rời đi.
Nàng gọi Lục Khê Nhiên là mẹ nuôi.
Gọi mình là dì.
Xét theo quan hệ giữa Yến Hoài và Yến Cầm, xưng hô ấy không sai. Nhưng Lục Khê Nhiên... vì sao lại là mẹ nuôi?
"Càn Quân sao ngây người ra vậy? Là mệt rồi ư? Không cởi được xiêm y, cần ta giúp sao?"
Yến Hoài còn chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ, đã nghe phía sau truyền đến tiếng cười của Lục Khê Nhiên, kèm theo đó là mùi hương nhàn nhạt.
Thanh nhã, dịu nhẹ, lại là loại hương khiến người ta không thể làm ngơ.
Yến Hoài chưa từng ngửi qua, vừa xa lạ vừa ngây ngô, gương mặt dần dần nóng lên, thấp giọng lẩm bẩm: "Khê Nhiên a tỷ..."
Lục Khê Nhiên hơi khom người, ngón trỏ đặt lên cổ áo nàng, mỉm cười ôn hòa sửa lại: "Đều nói gọi sai."
"Hiện giờ, ta đã không còn là Khê Nhiên a tỷ của ngươi."
Cổ áo bị đẩy ra, ánh mắt Yến Hoài bị đôi mắt xinh đẹp kia cuốn hút, đến khi cổ áo bị vén lên mới vội nắm lấy cổ tay Lục Khê Nhiên, ấp úng: "Đừng... dơ."
Trên đường trở về phong trần mệt mỏi, viên lãnh bào vốn mới tinh đã sớm bẩn không chịu nổi.
Yến Hoài không muốn bàn tay mềm mại sạch sẽ của Lục Khê Nhiên chạm vào.
Đồng thời nàng cũng ý thức được, tay mình quá thô ráp, sẽ làm người đau.
Ngay sau đó nàng buông tay, cúi đầu, quả nhiên thấy trên cổ tay Lục Khê Nhiên lưu lại một vòng đỏ nhạt.
Hương khí quanh thân dần tan, Yến Hoài ngẩng lên gương mặt đỏ bừng rồi dần tái đi, thấy Lục Khê Nhiên xoay eo rời khỏi, giọng nói lạnh nhạt hơn vài phần: "Y phục sạch đã chuẩn bị sẵn. Càn Quân muốn mặc viên lãnh bào hay váy trang?"
"Hoặc là, ta đều mang tới giúp ngươi."
"Không cần làm phiền..."
Yến Hoài theo bản năng từ chối. Nàng đã làm người đau, sao còn có thể tiếp tục làm phiền?
Nhưng thân hình Lục Khê Nhiên khựng lại một chút, quay đầu cười nhạt: "Vậy ta để A Thải mang đến."
Lục Khê Nhiên tuy cười, nhưng lại mang theo vài phần xa cách, vành mắt ửng đỏ, hơi nước mơ hồ khiến Yến Hoài không nhìn rõ.
Yến Hoài hậu tri hậu giác cảm thấy xấu hổ, nhìn tay mình, trong lòng chột dạ nghĩ: nàng dường như... không chỉ làm người đau, mà còn khiến người muốn khóc.
【Tác giả có chuyện muốn nói】
[thẹn thùng] Tới rồi đây, mang theo tiểu Yến vừa về đã gây chuyện đây!
V trước sẽ tùy bảng đổi mới, thời gian hẳn đều vào lúc 0 giờ~
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store