ZingTruyen.Store

[BHTT][EDIT] Xuyên Thành Tra Công Hoả Táng Tràng - Như Ngô

Chương 59

horizonY_

Hơn nữa, chính là cô tự tay lấy kiện hàng đó từ chỗ dì Trần về. Về phần dì Trần vì sao lại giấu bưu kiện, Hạ Hàm Ảnh chỉ cần nghĩ một chút liền hiểu ngay.

"Chuyển phát nhanh đang ở chỗ tôi." Hạ Hàm Ảnh nói. Thật ra, cô đã rút ngắn lại, câu đầy đủ phải là: chuyển phát nhanh nằm ngay trong phòng tôi.

Cô không có hứng thú gì với việc hủy nó, thế nên sau khi lấy về liền để đó, giống như vứt xó.

"Chuyển phát nhanh ở chỗ em?" Mục Sanh Sanh kinh ngạc, "Em thật sự đã thấy sao?" Nàng còn tưởng Hạ Hàm Ảnh chỉ thuận miệng nói cho qua.

"Đúng vậy." Hạ Hàm Ảnh gật đầu.

"Nói như vậy thì tôi không cần trở về tìm?" Mục Sanh Sanh phấn khởi, "Càng không cần hỏi dì Trần."

Vốn dĩ nàng cho rằng bưu kiện để lâu ngày sẽ rất khó tìm, chắc phải tốn không ít công sức.

"Chị muốn xem không?" Hạ Hàm Ảnh thăm dò.

"Không cần." Mục Sanh Sanh hoàn toàn không có hứng thú, "Ngày mai đem gửi lại cho Hạ Lạc Vi là được."

"Chị... thật sự không muốn xem?" Hạ Hàm Ảnh vi diệu hỏi.

"Có gì đẹp mà xem?" Mục Sanh Sanh xua tay, "Tôi không phải đã biết là cái gì rồi sao?"

Cho dù không biết, thì đồ Hạ Lạc Vi gửi đến nàng cũng sẽ không mở ra xem. Tất nhiên nàng cũng không thể vứt bỏ, may là quần áo, gửi trả lại thì Hạ Lạc Vi vẫn mặc được, không bị lãng phí.

Câu trả lời của Mục Sanh Sanh khiến Hạ Hàm Ảnh sững lại. Cô biết Mục Sanh Sanh không thích Hạ Lạc Vi, người thích chính là người trước kia.

Chuyện này khiến cô có thêm nhận thức mới về nàng: Mục Sanh Sanh nếu không thích ai thì dù người đó có làm gì đi nữa, nàng cũng không quan tâm.

Vậy còn mình thì sao? Hiện tại Hạ Hàm Ảnh được tín nhiệm như vậy, chẳng lẽ chỉ vì bề ngoài cô đang đóng vai "bạn gái" của đối phương?

Nếu như không phải thì sao? Ý nghĩ ấy thoáng lướt qua, Hạ Hàm Ảnh liền cảm thấy không vui.

Cô tưởng mình đã thắng đẹp một trận, nhưng đương sự lại chẳng buồn để ý. Vậy thì thắng để làm gì?

"Em..." Mục Sanh Sanh thấy sắc mặt cô càng lúc càng kém, không khí lạnh đi vài phần, liền hỏi, "Hàm Ảnh, em không vui sao?"

Là vì lúc nãy nàng xử lý chuyện với Hạ Lạc Vi không tốt sao?

Quả nhiên không nên để nữ chính gặp bạch nguyệt quang. Thế thân nào cam tâm đứng trước mặt chính chủ? Nhất là khi người tìm thế thân còn đang ở ngay bên cạnh.

Về sau nàng nhất định phải hạn chế để hai người gặp nhau, tốt nhất là không bao giờ. Nhưng làm thế nào để khiến bạch nguyệt quang hết hy vọng mới là vấn đề.

Trong nguyên tác, bạch nguyệt quang đeo bám cực kỳ dai dẳng, phải đến lúc gia tộc phá sản, bản thân lưu lạc đầu đường mới chịu cắt đứt hoàn toàn với nguyên chủ và Hạ Hàm Ảnh.

Hiện tại nàng không làm ra những chuyện kia, càng không thể để Hạ Lạc Vi có cơ hội làm tổn thương Hạ Hàm Ảnh. Cũng không thể bí mật đẩy công ty Hạ gia phá sản. Cứ như vậy, có phải sẽ không bao giờ có ngày yên ổn không? Tuyệt đối không thể!

"Có chút." Hạ Hàm Ảnh mệt mỏi nói.

"Vậy em nghỉ một lát được không?" Mục Sanh Sanh không hỏi nguyên nhân, đỡ cô nằm xuống, rồi chợt nảy ra ý tưởng, "Hay là... tôi giúp em ấn đầu một chút? Cái này thoải mái lắm."

Nói xong cũng không chờ Hạ Hàm Ảnh từ chối, nàng đã đưa tay lên làm thật. Còn chuyện ăn tối, Mục Sanh Sanh đành gọi nhà ăn mang lên.

Ngày hôm sau, nàng nhìn thấy kiện chuyển phát nhanh trong tay Hạ Hàm Ảnh, "Phiền em quá, Hàm Ảnh." Mục Sanh Sanh vội vàng đi làm, Hạ Hàm Ảnh nói sẽ giúp gửi bưu kiện, nàng vô cùng áy náy.

"Thuận tay gửi thôi." Hạ Hàm Ảnh cười, "Chị mau đi làm đi."

"Tôi đi trước đây!" Mục Sanh Sanh cuống quýt chạy xuống lầu. Mấy ngày nay nàng thật sự quá bận, đến mức buổi tối cũng muốn ngủ lại công ty. Nhưng nghĩ đến Hạ Hàm Ảnh ở nhà một mình, nàng vẫn cố quay về, và Hạ Hàm Ảnh quả nhiên luôn chờ nàng.

"Đi đường cẩn thận." Hạ Hàm Ảnh dặn dò, chẳng biết nàng có nghe hay không.

Mục Sanh Sanh đi làm. Hạ Hàm Ảnh rảnh rỗi nên hẹn Bành Tân Vũ đi thư viện trường.

Đáng lẽ bưu kiện được gửi từ cổng khu chung cư, nhưng nghĩ lại, Hạ Hàm Ảnh vẫn quyết định mang đến điểm chuyển phát nhanh của Đại học Thanh Thành.

"Chị dâu..." Bành Tân Vũ trông như phát hiện lục địa mới, kinh ngạc nói, "Chị thật sự định gửi đồ cho tình địch?"

"Không phải tình địch." Hạ Hàm Ảnh nhấn mạnh.

"Không phải..." Bành Tân Vũ hỏi, "Chị gửi bưu kiện làm gì? Tặng cái gì thế?"

"Hạ Lạc Vi tặng cho Sanh Sanh..." Hạ Hàm Ảnh bình thản nói, "Tôi chỉ gửi trả lại."

Bành Tân Vũ bội phục đến sát đất, chị dâu đúng là quá lợi hại. Giết người tru tâm, cũng chỉ đến mức này thôi ư?

"Còn đi thư viện không?" Thấy hắn cứ buông lời cảm thán, Hạ Hàm Ảnh bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Đương nhiên là đi, chị dâu, giáo sư Vương nghỉ hè cũng không cho bọn em nghỉ, lại giao thêm bài tập!" Kỳ nghỉ cũng không dài, hắn mới chơi có vài ngày!

"Nghe nói em đi trang viên gì đó?" Hạ Hàm Ảnh chậm rãi hỏi.

"Chị dâu xem vòng bạn bè của em rồi sao..." Bành Tân Vũ thành thật đáp, "Chẳng có gì vui cả..."

Hắn chỉ tiện tay chụp vài tấm, đúng lúc gặp phải dân cuồng chụp ảnh, không thì làm gì có ảnh đẹp đến thế.

"Chị và chị họ có thể đi." Bành Tân Vũ bỗng nhiên bổ sung thêm một câu.

"Là trang viên tình lữ!" Chỗ nào cũng là cặp cặp đôi đôi, ngược đãi cẩu độc thân!

Hắn vốn không nên đi, nếu không phải bị người ta lôi kéo thì sao chịu đi. Để rồi đến nơi, mắt còn suýt bị chọc mù. Hắn thề sẽ không bao giờ đến đó thêm lần nào nữa.

Hồi ức rõ ràng không mấy tốt đẹp. Nhắc lại khiến sắc mặt Bành Tân Vũ lập tức thay đổi.

"Không có hứng thú." Hạ Hàm Ảnh nghe xong liền lắc đầu.

"Vì sao?" Bành Tân Vũ khó hiểu. Nơi đó đối với hắn rất kinh khủng, nhưng hắn thấy các cặp đôi khác đều chơi rất vui mà? Cuối cùng cũng có thời gian ở bên nhau, chơi đùa thỏa thích.

"À... chị và chị họ mỗi ngày đều ở cạnh nhau rồi." Bành Tân Vũ bừng tỉnh, họ cần gì bỏ thời gian ra hẹn hò kiểu đó nữa. Huống hồ về biệt thự Mục gia chơi có khi còn thú vị hơn.

"Không phải vậy." Hạ Hàm Ảnh không muốn giải thích. Cô không nói, Bành Tân Vũ cũng không hỏi thêm.

Ngày hôm sau, bưu kiện được gửi thẳng về Hạ gia. Vừa nhận được, Hạ Lạc Lạc còn chưa kịp nhìn rõ đã bị Hạ Lạc Vi giật phắt đi.

Lần đầu tiên Hạ Lạc Lạc nhìn thấy chị gái như vậy.

Hạ Lạc Vi gần như muốn bóp nát cả bưu kiện. Biết cô ta thật sự tức giận, Hạ Lạc Lạc cũng mất hết tâm tư trêu chọc, lập tức tránh ra xa.

Thoáng suy nghĩ một chút, Đại học Thanh Thành... có ai ở đó chọc cho Hạ Lạc Vi tức giận đến vậy sao?

"Hạ Hàm Ảnh." Ba chữ này bị Hạ Lạc Vi nghiến qua kẽ răng. Cô ta không phục. Mười mấy năm trước có thể thắng một lần, lần này chắc chắn cũng phải thắng.

Thấm thoát lại qua hai ngày. Mục Sanh Sanh kiệt sức đến mức đi đường cũng không nổi. Khó khăn lắm mới vào được cửa, vừa mở ra đã thấy Hạ Hàm Ảnh chuẩn bị xong cả bàn đồ ăn.

"Là đang đợi tôi sao?" Đôi mắt Mục Sanh Sanh sáng lấp lánh, tinh thần cũng tốt lên vài phần.

"Ừm." Hạ Hàm Ảnh gật đầu.

"Xin lỗi..." Mục Sanh Sanh hơi áy náy, "Là tôi về trễ." Nếu nàng không về muộn, Hạ Hàm Ảnh đã không phải nhịn đói đến tận 9 giờ tối. "Lần sau nếu tôi lại về trễ, em cứ ăn trước, không cần đợi tôi."

"Tôi ăn một mình chẳng có gì thú vị." Hạ Hàm Ảnh nói.

"Nếu không tôi bảo Tân Vũ..." Mục Sanh Sanh chợt nghĩ ra, "Hai người có thể ăn tối cùng nhau, cũng có thể đi chơi. Em cả kỳ nghỉ còn chưa đi đâu."

"Không cần." Hạ Hàm Ảnh cắt ngang, nghiêm túc nhìn nàng.

"Được, được..." Mục Sanh Sanh nhất thời không biết nói gì.

Một lát sau, nàng mỉm cười, "Ngày mai tôi cố gắng về sớm một chút."

"Ngày mai chị vẫn rất bận sao?" Hạ Hàm Ảnh hỏi.

"Còn một chút..." Nghĩ đến công việc, Mục Sanh Sanh nhíu mày, "Vài ngày nữa tôi phải đi nước ngoài một chuyến."

"Hàm Ảnh..." Nhắc tới chuyện này, nàng phải dặn trước, "Mấy ngày đó, em đến chỗ dì Trần được không?"

Nơi này gần đại học, đa số là sinh viên thuê trọ. Đến kỳ nghỉ hè, người cũng vắng đi nhiều. Mấy ngày nay Trần Thục giải quyết xong việc ở trường cũng đã về nhà.

Còn nhà của Hạ Hàm Ảnh... nàng không đề cập tới, tất nhiên không thể để Hạ Hàm Ảnh quay về nơi đó.

"Chị phải đi mấy ngày?" Hạ Hàm Ảnh chỉ quan tâm chuyện này.

"Không biết." Mục Sanh Sanh lắc đầu. Đàm phán thuận lợi thì một hai ngày, không thuận lợi thì kéo dài lâu hơn. Chuyện này nàng cũng không chắc được.

"Tôi chờ chị." Hạ Hàm Ảnh nói.

"Em chờ ở chỗ dì Trần đi." Mục Sanh Sanh cười, "Rảnh rỗi thì kéo Tân Vũ cùng đi đâu đó."

Hắn đã thu tiền của nàng, nào có đạo lý chỉ lấy tiền mà không làm việc?

"Tôi cảm thấy ở đây khá tốt." Hạ Hàm Ảnh từ chối.

"Cũng đúng." Mục Sanh Sanh nghĩ, vài hôm nữa dì Trần qua đây cũng vậy thôi, "Em thích ở đâu cũng được."

"Ăn xong còn tiếp tục làm việc nữa sao?" Hạ Hàm Ảnh hỏi.

"Ừ." Đây là lần đầu tiên nàng ra nước ngoài bàn chuyện hợp tác. Dù mấy tháng trước cũng từng nói chuyện với đối tác, nhưng lần này hoàn toàn khác, môi trường xa lạ, may mà ngoại ngữ của nàng còn đủ lưu loát.

Nhưng vẫn có chút tiếc nuối, "Hàm Ảnh, em muốn làm hộ chiếu không?"

"Chị định đưa tôi đi cùng à?" Hạ Hàm Ảnh hỏi. Việc này nằm trong dự liệu của cô.

"Tôi đi vì công việc, nhưng có thể dẫn An Hinh theo để cùng em đi dạo. Bên đó phong cảnh rất đẹp."

Chỉ tiếc rằng Hạ Hàm Ảnh chưa làm hộ chiếu, mà thứ này rõ ràng không thể làm xong trong thời gian ngắn.

Hạ Hàm Ảnh lắc đầu, hoàn toàn không thấy hứng thú, "Tôi cũng không muốn xem."

Sao có thể không hứng thú? Mục Sanh Sanh không tin chút nào. Ở mãi một chỗ, sao có thể không nghĩ tới chuyện đi ra ngoài?

Lúc vừa vào đại học, nàng hận không thể đi khắp thế giới, núi non hùng vĩ hay biển hồ xinh đẹp, nàng đều muốn xem một lần.

"Tôi ở nhà chờ chị." Hạ Hàm Ảnh nói.

"Tôi nhất định sẽ cố gắng về sớm." Mục Sanh Sanh cam đoan với cô.

Ba ngày sau, sáng sớm Mục Sanh Sanh lên máy bay rời đi. Nàng không đánh thức Hạ Hàm Ảnh, chỉ để lại một tờ giấy, nhưng không biết rằng Hạ Hàm Ảnh ở phòng bên cạnh đã sớm tỉnh.

"Chị dâu." Một bên phải làm bài tập, một bên lại bị kéo đi bầu bạn với chị dâu, Bành Tân Vũ không khỏi cảm khái, kiếm tiền đúng là không dễ dàng.

Càng khó hơn là chị dâu chẳng hứng thú với cái gì cả. Hắn muốn tìm chủ đề để nói cũng không biết bắt đầu từ đâu.

"Hay là em kể cho chị nghe vài chuyện trước kia của chị họ nhé?"

Bành Tân Vũ nói. Những lần trước hắn kể, chị dâu tuy biểu cảm nhàn nhạt nhưng vẫn lắng nghe.

Lần này Hạ Hàm Ảnh vẫn lắc đầu. Từ sau khi biết nàng không phải người trước kia, những chuyện quá khứ ấy Hạ Hàm Ảnh hoàn toàn không có hứng thú.

Bành Tân Vũ thật sự hết cách, "Chị dâu, vậy chúng ta đi xem phim đi. Gần đây có một bộ rất nổi, nhiều người xem lắm!"

"Được." Lần này, cuối cùng Hạ Hàm Ảnh cũng gật đầu.

Rạp chiếu phim này Bành Tân Vũ rất quen thuộc, dễ dàng mua được hai vé ở vị trí tốt nhất.

"Chị dâu muốn bắp rang không?"

"Tân Vũ?" Quay đầu lại nhìn thấy người gọi là Phó Trường Ninh, "Sao em lại ở đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store