[BHTT][EDIT] Xuân Thủy Tiên Trà
Chương 6
Chương 6: Ngồi cho vững
Tuy rằng Tô Úc tạm thời trút giận trên người Mộ Xuân, nhưng chuyện tự đúc tiền tệ vẫn khiến nàng buồn rầu không thôi. Vì vậy, nàng lại đến Hộ Bộ thỉnh giáo mấy vị thông tiền pháp quan một chuyến, kết luận thu được cũng chẳng khác nhau là mấy.
Từ xưa đến nay, một khi dân gian tự đúc tiền tệ tràn lan, tất sẽ khiến giao dịch đình trệ, quan phủ lương tệ không thể lưu thông, người có tâm tất sẽ nhân đó kiếm lợi phi nghĩa.
Tô Úc không thể không thừa nhận, việc Mộ Xuân báo lên việc này, vô luận xuất phát từ loại tâm tư nào, quả thực cũng khiến nàng nhận thêm không ít phiền toái, nhưng nếu vấn đề được giải quyết, đối với dân sinh, đối với quốc kế đều là đại công.
Từ trong cung trở về, nàng không thấy Mộ Xuân trong thư phòng, lúc này mới sực nhớ ra hôm trước chính mình đánh người ta thừa sống thiếu chết, Bạch Cập từng nói Mộ Xuân phải mất một thời gian tĩnh dưỡng mới có thể xuống giường nổi...
Tô Úc không gọi thuộc hạ đưa nàng tới, mà đích thân tới cửa tìm người.
Phòng của Mộ Xuân nằm một góc trong sân viện của Tô Úc, cách sương phòng của công chúa cực gần. Khi đến bên cửa sổ, nàng thấy cửa chỉ khép một nửa, từ trong phòng lượn ra hương thơm nhàn nhạt, Tô Úc mím môi đẩy rộng cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy trên giường gỗ là một thân ảnh trắng toát đang nằm im bất động.
Mộ Xuân đặt khuỷu tay trên mép sập, một tay nàng cầm thư tịch, tay kia thỉnh thoảng lật giở trang sách, trước ngực kê một tấm đệm mềm, cả thân người gần như nằm nghiêng trên giường. Nàng vận một thân y phục đơn bạc, eo thon sâu cong, đường nét mềm mại lả lướt cực kỳ câu dẫn hồn người.
Tô Úc nhịn không được, trong lòng dâng lên một luồng nhiệt ý.
Giữa đất trời này, tạo hóa làm sao lại thiên vị người kia đến thế.
Nếu không phải trước mắt còn có chuyện cần cùng nàng thương nghị, chỉ lẳng lặng nhìn nàng như vậy thôi, cũng là phong cảnh khiến người ta không nỡ rời mắt.
Tô Úc nhấc chân bước vào phòng, trên sập, Mộ Xuân nghe động tĩnh, vừa thấy người đến là nàng liền chống tay ngồi dậy định hành lễ, tiếc thay lại bị cơn đau giày vò khiến hai mắt tối sầm, chỉ kịp mở miệng nói: "Nô tỳ tham kiến công chúa, nô tỳ vẫn không thể đứng dậy để thỉnh an, mong điện hạ thứ tội."
"Thôi."
Tô Úc tự mình kéo ghế đặt bên cạnh sập, sau đó mới thong thả ngồi xuống: "Thiên Kim Phương?" Ánh mắt nàng hạ xuống quyển y thư trong tay Mộ Xuân, lại không nhịn được nói tiếp, giọng nhàn nhạt mang theo ý vị châm biếm: "Đây là đang tìm phương thuốc độc để giết chết ta à?"
Mộ Xuân buông thư tịch trong tay xuống sập, buồn bã lắc đầu: "Nô tỳ không dám."
"Có cho ngươi cũng không dám." Tô Úc hừ nhẹ: "Mấy ngày rồi, bị đánh thành bộ dạng này? Hay là ở trên giường lười biếng không chịu dậy?" Khi nói chuyện, tay nàng đã đặt lên hõm eo phía sau của Mộ Xuân, thông qua lớp xiêm y mỏng manh gần như có thể chạm vào từng dấu roi sưng đỏ. Ngón tay nàng trượt xuống một chút, Mộ Xuân không kịp khống chế, toàn thân run rẩy, cố nén thấp giọng, đoạn nàng nói: "Điện hạ...."
Tô Úc tiếc nuối thu tay lại, nàng cười khẽ, giọng nhàn nhạt nhưng không kém phần sắc bén: "Làm sao? Lúc còn làm trưởng sử, Tam ca của ta không ban cho ngươi phần thưởng nô tài hầu hạ sao?"
Mộ Xuân đương nhiên nghe hiểu ẩn ý trong lời Tô Úc nói rốt cuộc là gì, vì thế hàng mi nhẹ run lên, nàng cắn răng đáp lại: "Nô tỳ thân phận ti tiện, không dám..."
"Không dám?" Tô Úc nghiêng người, ánh mắt từ trên xuống dưới thong thả dò xét nàng, giọng nói băn khoăn mang theo sự châm chọc nhẹ đến mức lạnh người: "Ngươi cũng không phải tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi suốt ngày ở khuê các. Chẳng lẽ còn chưa từng....."
Mộ Xuân xấu hổ lẫn phẫn uất đến cực điểm, nàng chẳng biết làm gì khác ngoài việc cúi đầu: "Công chúa đang nghĩ ra biện pháp nào mới để đối phó nô tỳ sao?"
"Không." Tô Úc thẳng thắn nói, bàn tay có xu hướng từ trên vai đối phương trượt dài xuống dưới, lòng bàn tay ấm áp dừng đúng trên những chỗ thương tích do mấy ngày nay phải chịu đòn. Nàng hơi dùng lực, Mộ Xuân không kịp nhịn, vô thức bật ra một tiếng rên đầy ẩn nhẫn: "Cái này gọi là..... Lấy mộng giải khát nhỉ."
"Điện hạ....." Mộ Xuân cắn môi, cố gắng quỳ nửa người trên sập để ngồi dậy, kỳ thực nàng muốn tránh khỏi sự vuốt ve đó: "Muốn chém, muốn giết nô tỳ đều nghe điện hạ xử trí, chỉ cầu điện hạ... giữ lại cho nô tỳ một chút thể diện."
Đáy mắt nàng ánh lên một vòng đỏ nhạt, không phải nước mắt mà là sự nhẫn nhục lẫn tự tôn của nàng đã bị ép đến đường cùng, đôi mắt ủy khuất ấy khiến Tô Úc trong thoáng chốc cũng bị nghẹn lại.
Tô Úc nhớ đến chuyện chính, vì vậy không trêu chọc nàng nữa, chỉ cười nhạt nói: "Đấy, vẫn còn ngồi dậy được mà." Rồi nàng vươn tay vỗ vỗ giường gỗ: "Ngồi xuống đây, ta có chuyện muốn hỏi."
Mộ Xuân liếc nhìn, rồi cúi đầu đáp: "Nô tỳ còn đau... Nô tỳ nguyện ý quỳ."
"Chính vì ta muốn ngươi đau, bằng không ta giữ ngươi lại làm gì?" Tô Úc lại gõ giường gỗ, giọng điệu không cho phép từ chối: "Ngồi, quỳ tổn thương đầu gối, thời điểm này bổn cung chưa cho phép ngươi quỳ."
Khi Mộ Xuân ngồi xuống, cả sống lưng căng cứng, vùng eo đau đến phát run nhưng vẫn cố giữ dáng vẻ thà chống chịu còn hơn buông lỏng.
"Ngươi gầy quá." Ngón tay Tô Úc vòng qua thắt lưng của đối phương, dễ dàng nắm quá nửa vòng eo mảnh, rồi tự nhiên nàng dùng lực nhéo, ép thân thể vẫn đang cố chống đỡ của Mộ Xuân dán sát xuống mặt giường gỗ, buộc người này phải ngồi cho vững.
Mộ Xuân lại bật một tiếng rên nghẹn, giọng cầu khẩn run run trông cực kỳ đáng thương: "Điện hạ... xin người tha cho ta đi."
"Ngồi cho vững." Tô Úc nhìn thấy dáng vẻ run rẩy kia, nàng cười càng thêm đắc ý, nhưng giọng nói lại uyển chuyển thảnh thơi giống như vừa rồi chẳng có gì xảy ra: "Nói chuyện chính sự."
Tô Úc lấy từ túi tiền ra mấy đồng xu, sau đó đem nó đặt lên mặt giường gỗ: "Đây là tiền mẫu ta mượn từ chỗ Tiền pháp cục của Hộ Bộ, còn những cái này là ta tự chọn trong số tiền giả đã thu hồi được. Ngươi nhìn kỹ một chút, ta chỉ cảm thấy kỳ quái, khuôn mẫu quan gia dùng để đúc tiền dân gian tuyệt đối không có khả năng sở hữu, vậy số tiền giả này là do ai đúc ra?"
Mộ Xuân nhìn lướt qua những đồng tiền ấy rồi nhẹ giọng đáp: "Kỳ thật không cần khuôn tiền mẫu, chỉ cần dùng một đồng tiền có dáng dấp và cấu tạo đủ tiêu chuẩn để làm mẫu là được. Dân gian có một thủ pháp gọi là nghề đúc phản, bọn họ dùng đồng tiền đã có làm khuôn, mở mô, kế tiếp rót đồng thủy vào, chờ nó đông cứng định hình rồi mài giũa một chút, vậy là có thể mang đồ giả đánh tráo thành đồ thật."
"Còn có biện pháp như vậy?"
"Có." Mộ Xuân nghiêm túc gật đầu: "Bất quá nếu dùng cách ấy đúc tiền giả, kích thước cho ra sẽ nhỏ hơn một chút so với tiền quan đúc."
"Kỹ thuật quả nhiên không tồi."
Tô Úc đem tiền giả cầm lên rồi so nó với mẫu chuẩn trong tay, quả nhiên hoặc hơi mỏng hơn, hoặc là nhỏ hơn. Tuy thô lậu nhưng nếu tuồng ra dân gian, người bình thường căn bản nhìn không ra, chỉ nghĩ đơn giản là do tiền lưu thông lâu ngày nên bề mặt mới bị mài mòn.
"Ngươi đoán xem, rốt cuộc là ai dám tự ý đúc tiền?"
Mộ Xuân ngập ngừng một chút rồi mới nói: "Bổn triều có luật cấm dân gian tự ý đúc tiền, ấn luật lưu truyền ba ngàn dặm, ai sai phạm thì căn cứ vào luật pháp mà luận tội. Ai cũng biết tội nặng đủ diệt tộc, người bình thường tự nhiên không dám mạo hiểm lớn như vậy, mà nếu đã muốn đúc tiền thì nhất định phải có nguồn mỏ đồng. Hơn nữa... toàn bộ mỏ đồng trong cảnh nội Đại Chu đều nằm trong tay quan phủ, nếu bọn họ muốn tự đúc tiền, chỉ có một khả năng là bọn họ phải tự mình khai thác mỏ."
"Khai thác mỏ hao phí nhân lực vật lực cực lớn, người không có thực lực thì căn bản không làm nổi." Tô Úc trầm ngâm, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mặt giường gỗ, tiếng trầm tiếng đục vang vọng không ngừng: "Nếu điều tra theo hướng này, chỉ sợ biển người mênh mông, rất khó để tra ra manh mối."
Mộ Xuân lắc đầu, nàng không cho là đúng: "Không hẳn, nơi nào có núi bạc thì tất có mỏ đồng, mà đồng dùng để đúc tiền tư thì nhất định phải có quạt lò. Nếu đã dám tự đúc tiền, bọn họ tuyệt đối không dám vận chuyển đồng đi xa khỏi địa bàn, lại càng không có tài lực như quan phủ để vận chuyển với quy mô lớn, cho nên phần lớn điểm đúc tiền tư đều sẽ không cách mỏ đồng quá xa...."
"Theo ý ngươi nói thì phải phái người đích thân tới các mỏ đồng tra xét, xem có ai tự ý khai thác mỏ lấy đồng?"
"Đúng vậy, điện hạ anh minh."
Mộ Xuân thở dài, đưa tay lau mồ hôi ướt trán: "Chỉ là... vẫn còn một khả năng khác."
Tô Úc lập tức híp mắt nhìn nàng: "Khả năng gì?"
Mộ Xuân chậm rãi nói ra suy nghĩ của bản thân: "Có lẽ sẽ có quan viên.... mượn quyền mưu đồ tư lợi, bất quá..... Mấy lời này chỉ là phỏng đoán của ta. Ước chừng sẽ không có ai vì chút tiền bạc mà đội cái mũ cánh chuồn trên đầu đi mạo hiểm, rồi mang tội diệt tộc."
"Người vì tiền mà chết, chim vì mồi mà chết. Ngay cả Tô Vị còn dám thò tay vào quốc khố, bọn chúng có gì mà không dám?"
Mộ Xuân rũ mắt, nàng đương nhiên hiểu rõ lợi ích trên quan trường đục ngầu đến mức nào. Chỉ là nàng thấp cổ bé họng, có nhiều lời hơn nữa cũng vô dụng:
"Ta từng khuyên Tam hoàng tử đừng làm chuyện tổn hại xã tắc, đáng tiếc..."
Tô Úc hơi hơi nghiêng đầu, nàng thật sự có chút tò mò: "Tam hoàng huynh của ta đối xử với ngươi như thế nào?"
Mộ Xuân bị hỏi đến ngây ngẩn cả người: "Đối xử... thế nào ư? Cũng chỉ... như vậy thôi."
Tô Ức nhướng mày: "Ngươi thay hắn bày mưu tính kế, hắn tất nhiên coi ngươi là tâm phúc."
"Tâm phúc ư...." Mộ Xuân cười, nụ cười mang theo vị cay nồng đắng chát: "Tam hoàng tử không phải công chúa."
"Chẳng lẽ hắn đối với ngươi không tốt?"
Mộ Xuân lắc đầu, nhưng sâu trong mắt nàng, rõ ràng lại chất chứa sự thương cảm khó nói thành lời.
Dăm ba câu làm sao nói hết.
"Đối với một thần tử, tốt được đến đâu chứ? Xấu xa lại có thể đến mức nào?" Nàng cười ngước mắt nhìn Tô Úc, nói tiếp những lời xưa nay chưa từng nói với ai: "Tóm lại... chỉ cần Tam hoàng tử không thường xuyên trách phạt nô tỳ là được."
"Còn dám tranh luận? Xem ra đánh ngươi vẫn còn nhẹ."
Mộ Xuân vội rụt vai lại, nàng nhỏ giọng năn nỉ đối phương: "Điện hạ... xin ngài cho nô tỳ nghỉ một lát thôi mà."
"Ta có nói sẽ đánh ngươi đâu." Tô Úc cong môi cười cười: "Ngươi nói năng vẫn rất hữu dụng, nếu không phải ngươi là người của hắn, ta thật sự cũng muốn giữ ngươi lại để dùng cho mình... Chỉ tiếc, Tô Úc ta, từ trước tới nay đã nghi thì không dùng."
Mộ Xuân cụp mắt: "Nô tỳ hiểu rõ, công chúa không tin nô tỳ nhưng nô tỳ chưa bao giờ dám tính kế công chúa."
"Dám hay không là ngươi tự nói, ta làm sao biết được?" Thái độ của Tô Úc khá là lạnh nhạt: "Bất quá ta cũng chẳng sợ, nếu ngươi dám tính kế ta...."
Lần này Tô Úc không có đem câu nói "ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết" nói ra. Có lẽ nàng cảm thấy Mộ Xuân căn bản không có lá gan dám tính kế ngay trên đầu của nàng.
Đại khái mọi chuyện Tô Úc đều đã nắm rõ, nàng lập tức phân phó Thẩm Cang chọn từ đội cận vệ ra hai người là Mặc Lan và Bích La. Tiếp theo nàng phát cho bọn họ mười tám con ngựa, bí mật chạy tới vùng Trung Điều Sơn thăm dò, xem thử có kẻ nào tự ý khai thác khoáng mỏ rồi đúc tiền hay không.
Kinh thành Đại Chu nằm giữa Trung Nguyên, từ đây đi đến Trung Điều Sơn cũng không quá xa. Mặc Lan và Bích La vốn thường xuyên hành tẩu bên ngoài, cả hai đều xuất thân từ ám vệ, vừa nghe mệnh lệnh đã lập tức thu xếp hành trang chuẩn bị xuất phát, dạo ấy là đầu tháng năm, sen hồng ở Long Trì đang thi nhau nở rộ vì thời tiết thích hợp.
Khi trong cung phái người đưa đến hai lu sen hồng, Tô Úc đang ở thư phòng xử lý chính vụ. Hoàng đế tuổi tác đã cao, tinh lực không còn như trước, từ sau khi Tam hoàng tử bị trục xuất khỏi kinh thành, Tô Úc gần như đã trở thành Trữ quân. Phần lớn sự vụ hoàng đế lực bất tòng tâm không thể xử lý đều giao hết cho nàng, lệnh nàng thay mặt hắn giải quyết.
Trong thư phòng, Mộ Xuân đứng hầu bên cạnh lo việc bút mực, khi không có việc sai bảo, Tô Úc cho phép nàng tự ý đọc sách. Mà trong thư phòng của Tô Úc, sách quý cổ tịch phải nói là hằng hà sa số, loại mà ngoài kia khó cầu được một quyển thì ở phủ công chúa đều có đủ. Mộ Xuân mỗi lần vừa mở sách ra liền nhập tâm như đang chìm vào cảnh giới khác, có mấy lần vì mải mê đọc sách mà không nghe thấy Tô Úc sai bảo, Tô Úc đến gần mà nàng cũng không kịp phản ứng, kết quả lại bị đánh cho một trận ra trò.
Tử Nhiễm đã quen với việc ba ngày hai bữa chạy tới thư phòng đánh người, sấm to mưa nhỏ gì cũng đến, đánh thì đau nhưng không đến mức tử thương, thậm chí mỗi lần đánh xong còn phải cười cợt trêu chọc vài câu. Tiếc thay Mộ Xuân đối với Tử Nhiễm không có lấy một tia thân cận, nàng chỉ hận không thể trốn tránh nàng ta càng xa càng tốt, tốt nhất cả đời không cần phải gặp lại vị Diêm La cợt nhã này.
Khi đại thái giám trong cung mang hoa sen đến phủ, Tô Úc phá lệ yêu thích sắc hoa hôm ấy. Hiếm khi nàng tự mình ra ngoài ngắm cảnh, vừa quay đầu thấy Mộ Xuân lẽo đẽo đi theo phía sau, đầu nàng bỗng dưng sinh kế: "Mộ Xuân, mọi người đều nói ngươi tài tinh không tệ. Không bằng ngươi tới làm một bài thơ, vịnh hai lu hồng liên này thử xem."
Mộ Xuân bất giác thở dài, làm thơ nàng không phải không biết, chỉ sợ làm thơ hay hoặc dở mà thôi, nàng biết thừa Tô Úc đang tìm cớ để hỏi tội nàng.
"Nô tỳ...."
"Mau làm đi, bằng không ta bảo Tử Nhiễm đến đấy."
"Đừng mà...." Mộ Xuân ảo não đáp lời, dáng vẻ miễn cưỡng vô cùng: "Nô tỳ tuân mệnh."
Nàng thản nhiên nhìn mấy đoá hồng liên đang lay động trong gió, đoạn thuận miệng ngâm lên bốn câu thơ thất ngôn tứ tuyệt:
"Cố thúy tân hồng cùng nhiễm diệp,
Tình huy lưu ly tẩy phương trần.
Đáng tiếc lược trâm vô khả đắc,
Toại giao phân phó dữ tha nhân."
Tô Úc nghe xong liền bật cười, đoạn nàng quay đầu nhìn Mộ Xuân nói: "Ngươi thật to gan."
Đấy thấy chưa? Nàng biết ngay thế nào cũng vậy mà.
Mộ Xuân mang vẻ mặt vô tội, nhàn nhạt đáp trả cái người vô lý kia: "Nô tỳ đã nói tài học vụng về rồi mà."
"Chẳng qua dù ta có muốn tự tay cài lấy đóa hoa này hay không, ta cũng tuyệt đối sẽ không để người khác có được nó, ngươi nha, đánh sai chủ ý rồi."
Mộ Xuân sâu kín thở dài: "Nô tỳ nào dám có chủ ý gì."
"Thôi được, thôi được." Tô Úc phất tay phân phó: "Thanh Quyết, đem mấy lu sen kia dời đến bãi trước chính sảnh, ta ở đây chỉ cần một đóa là đủ rồi, nhiều hoa, chỉ tổ càng thêm rối mắt."
Thanh Quyết cung kính gật đầu: "Vâng ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store