[BHTT][EDIT] Xuân Thủy Tiên Trà
Chương 40
Chương 40: Các ngươi mau đi cứu nàng
Ánh mắt của Triệu Thúy Thúy lộ ra một mạt thần sắc trong veo, ngay sau đó gật đầu thật mạnh.
"Con đường học y rất gian khổ." Bạch Cập bật cười: "Đã nghĩ kỹ chưa?"
"Nghĩ kỹ rồi." Triệu Thúy Thúy gần như đáp ngay mà chẳng cần suy nghĩ, dáng vẻ kiên định, rồi nàng lập tức quỳ xuống cung kính dập đầu ba cái, như thể rất sợ đối phương sẽ đổi ý.
Bạch Cập từ ái sờ đầu nàng: "Khấu đầu rồi, ta sẽ nhận con làm đồ đệ, nhưng nếu sau này không chăm chỉ học hành, ta sẽ dùng gia pháp."
Triệu Thúy Thúy sợ đến mức không dám nói thêm lời nào.
Mộ Xuân bất đắc dĩ trách móc đôi câu: "Nàng chỉ là một tiểu cô nương, vẫn nên đọc sách để hiểu biết chữ nghĩa mới đúng, học y làm gì?"
"Y giả hành y tế thế, có gì không tốt?" Bạch Cập cũng cười, tự nhiên không cho rằng lời Mộ Xuân nói là đúng.
Mộ Xuân lặng lẽ thở dài: "Không phải không tốt, chỉ là nàng vốn có thể sống cuộc sống nhẹ nhõm hơn, nghề này khổ quá."
"Người sống trên đời, ai mà chẳng khổ." Bạch Cập vỗ vai Triệu Thúy Thúy, bảo nàng ra ngoài chơi, rồi quay lại nói tiếp: "Mộ cô nương, ta thật ra là lần đầu tiên thấy ngươi để tâm một tiểu cô nương như vậy..... Đứa nhỏ ấy thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, nếu thích, ngươi cứ việc mang nàng về làm môn sinh của mình, ta cũng không muốn tranh giành với ngươi, dễ gây bất hòa."
Mộ Xuân đỡ trán: "Ta vừa nhìn thấy nàng, liền cảm thấy…… phảng phất như đã trải qua rất nhiều chuyện, ta căn bản.... vốn không muốn xen vào quyết định của ngươi, là ta thất lễ. Đứa nhỏ này, ngươi thích thì cứ nhận đi."
"Như vậy cũng tốt." Bạch Cập thoải mái nói: "Nói cho nàng ấy biết nơi đây kham khổ, mới có thể cân nhắc chu toàn hơn một chút, rốt cuộc.... nếu sau này có thể hiểu chữ nghĩa giống như Mộ cô nương, âu cũng là chuyện tốt."
"Giống ta thì có gì hay." Mộ Xuân nhàn nhạt nói, dường như không mấy hứng thú.
"Giống ngươi chỗ nào cũng tốt." Bạch Cập vừa cười vừa nói: "Dung mạo thì thuộc hàng nhất đẳng, tâm trí cũng cao minh, quan trọng nhất chính là…… có người để mắt."
Đáy mắt Mộ Xuân phiên phiến ý cười: "Hữm?"
"Thì mấy đứa nhỏ kia, đặc biệt nhất là Thúy Thúy, còn có...."
"Mộ tỷ tỷ! Mộ tỷ tỷ!" Triệu Quý từ ngoài xông vào, ôm bụng thở hồng hộc: "Tử Nhiễm tỷ tỷ đã trở lại!"
Mộ Xuân do dự đứng lên, Bạch Cập vội vàng đưa tay đỡ nàng đi ra ngưỡng cửa: "Ngươi nói ai trở lại?"
Triệu Quý nói lại lần nữa: "Tử Nhiễm tỷ tỷ!"
"Việc này đã báo với đại nhân chưa?" Mộ Xuân hỏi hắn.
"Đại ca ta chạy đi báo với đại nhân rồi."
"Ngươi nói Tử Nhiễm đang ở nơi nào?"
Triệu Quý thành thật trả lời nàng: "Ngay trước cửa dịch quán, hôm nay đại nhân và Hàn đại nhân đi tuần tra lều phát cháo, thời điểm ta cùng đại ca ta ra cửa, bọn ta thấy nàng đứng ở ngoài phủ nha, bị quan sai ngăn cản, vì vậy liền dẫn tỷ ấy về dịch quán…… Chỉ là nàng trông giống như..... có chút kỳ quái."
Mộ Xuân nhíu mày: "Đưa nàng tới đây gặp ta."
Nhưng mà, khi Triệu Quý đem cái người gọi là "Tử Nhiễm" đến, Bạch Cập nhịn không được bật cười, ấn đầu Triệu Quý chê cười một trận: "Quý nhi à, ngươi đó, bản lĩnh nhận người nửa điểm cũng theo không kịp đại ca của ngươi, đây mà là Tử Nhiễm sao? Chỉ là một kẻ ăn mày có đôi mắt giống mà thôi....."
Trong mắt Mộ Xuân phát lạnh, nàng thấp giọng nói với người bên cạnh: "Đưa nàng tới trước mặt ta."
Bạch Cập gật đầu, đem nữ tử đang quỳ gối ngoài cửa dẫn vào, cũng khó trách Triệu Quý nhận sai người, nữ tử lúc nào cũng cúi đầu, tóc dài che nửa bên mặt, lộ ra đôi mắt và hàng chân mày giống Tử Nhiễm y như đúc.
"Nói đi, ngươi là ai?" Bạch Cập hỏi đối phương.
Người kia quần áo rách nát tả tơi, thần sắc sợ hãi, không dám ngẩng đầu.
Bạch Cập kinh ngạc, chẳng lẽ nữ nhân này bị điên?
"Nữ nhân điên này, nếu ngươi không nói lời nào, thì ta sai người đến đuổi ngươi ra ngoài."
"Liễu…… Liễu……" Dưới cơn kinh sợ, trong miệng chỉ có thể phun ra mấy chữ mơ hồ không rõ, Bạch Cập càng nghe càng chẳng hiểu ra làm sao: "Cái gì lưu, hay vẫn là sáu?"
Mộ Xuân bỗng nhiên nắm chặt tay vịn trên ghế, tựa hồ bị đâm trúng một sợi huyết mạch, nàng theo câu nói của người nọ, lạnh giọng đáp lại hai chữ: "Đới Trạch."
Nàng đứng dậy, lảo đảo bước tới trước mặt thiếu nữ, vươn tay chạm thên thân thể đang không ngừng run rẩy ấy: "Ngươi nhận ra Đới Trạch? Có phải hay không?"
Nữ tử sợ hãi nhấc mắt nhìn lên, theo sau cơn chấn kinh là âm thanh rên rỉ thống khổ, giống như nai con bị dọa.
-------------------------
Giang Nam tháng chín mưa thu lất phất, giọt mưa mang theo một chút hàn khí ít ỏi, từng hạt mưa tựa như châu ngọc gõ loạn trên mái ngói.
Mộ Xuân dùng thuốc xong, dược lực trong cơ thể va chạm khiến tâm thần của nàng dần trở nên bất an, nhưng nàng lại không thể cử động.
Nữ tử kia sau khi tắm gội, thay đổi một thân y phục sạch sẽ, lộ ra dung nhan thanh lệ, da thịt tái nhợt vì lâu ngày không thấy ánh nắng.
Bạch Cập thầm nghĩ, quả thật có vài phần giống với Tử Nhiễm, chỉ là còn thiếu ba phần anh khí.
Triệu Thúy Thúy rót cho nàng một chén canh nóng, thiếu nữ Quỳnh Anh rụt rè nhận lấy, nhẹ nhàng nhấp hai ngụm.
Bạch Cập theo thứ tự lần lượt rút xuống mấy cây ngân châm, giao cho Triệu Thúy Thúy, để tiểu cô nương cẩn thận lau khô thân châm rồi thu gọn cất vào trong hộp.
"Điện hạ vẫn chưa trở về sao?"
Bạch Cập vừa làm vừa nói: "Buổi trưa ra ngoài liền chưa thấy trở về, bất quá ngươi yên tâm đi, có Ngân Linh đi theo nàng." Cây ngân châm cuối cùng được rút ra, Mộ Xuân nhíu mày càng sâu thêm mấy phần.
"Muốn nôn sao? Khó chịu lắm à?"
Mộ Xuân lắc đầu: "Còn ổn."
"Chờ thêm nửa canh giờ nữa, hẳn sẽ thấy hiệu quả." Bạch Cập thở dài, nhưng vẫn không quên nhắc lại những lời mà trước đó nàng đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần: "Mộ cô nương, ngươi phải hiểu rằng, thứ độc này tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cần dùng thuốc áp chế, từ từ hóa giải độc tính. Mà tục ngữ nói rồi, là thuốc thì luôn có ba phần độc, kỳ thực đây là một quá trình lấy độc trị độc… Ngươi hoàn toàn có thể kiên nhẫn đợi thêm một chút, dùng những vị thuốc có dược tính ôn hòa hơn…"
Mộ Xuân rũ mắt, ngữ điệu chân thành: "Ta biết, ta xin lỗi."
Nàng nhận lỗi quá nhanh, khiến những lời trách cứ đã đến bên miệng của Bạch Cập cũng không cách nào nói ra được.
Chỉ có thể thở dài: "Ta thì không sao, chỉ là thân thể ngươi vốn đã yếu, không nên dùng thuốc quá mạnh như vậy."
Mộ Xuân cười nhạt: "Nếu là lúc bình thường, ta nhất định sẽ nghe lời ngươi, chỉ là hiện tại… ta nhất định phải nhìn thấy."
Bạch Cập cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ sai Triệu Thúy Thúy đi sắc một thang thuốc bổ.
Nửa canh giờ sau, thị lực của Mộ Xuân dần dần khôi phục, rốt cuộc cũng có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng sự vật, Bạch Cập nhẹ nhõm thở phào: "Xem ra thuốc của ta không có vấn đề."
Thuốc tự nhiên không có vấn đề gì, chỉ là Mộ Xuân cũng không có bao nhiêu thời gian để tận hưởng cảm giác quang minh đã mất nay tìm lại được. Nàng đứng dậy, đi đến trước mặt thiếu nữ, hai tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt còn vương nét sợ hãi kia, tỉ mỉ quan sát.
Quỳnh Anh không biết vì sao lại bị người này nhìn bằng ánh mắt bi thương như thế, loại bi thương này… mấy năm trước, trong mắt người nam nhân mang đến ác mộng cho nàng, nàng cũng đã từng nhìn thấy qua. Lẽ ra phải cảm thấy sợ hãi, nhưng nữ tử trước mắt lại đắm chìm trong nỗi bi thương ấy, chậm rãi rơi xuống hai hàng nước mắt trong veo.
Quỳnh Anh mấp máy môi, đưa tay chạm lên giọt lệ của Mộ Xuân, như muốn an ủi người đang đau buồn trước mặt.
Mộ Xuân thở dài, nhắm mắt lại, giọng nói run rẩy: "Ngươi tên là… gì?"
"Quỳnh… Anh."
Ngay khoảnh khắc ấy, khi biết được tên thiếu nữ, nỗi bi thương trong mắt Mộ Xuân dường như bị quét sạch. Nàng nhanh chóng chỉnh đốn tâm tình, thu liễm cảm xúc, lại khôi phục dáng vẻ đạm mạc thường ngày.
"Nói cho ta biết, là ai đưa ngươi tới đây?" Mộ Xuân hỏi.
Quỳnh Anh mặt đầy sầu thảm, hai tay ôm mặt, khóc nức nở. "Nàng nói… nàng tên là… Tử Nhiễm."
"Tử Nhiễm?" Mộ Xuân cau mày: "Ngươi là từ Dương Châu… từ chỗ Đới Trạch chạy tới đây?"
Quỳnh Anh cắn môi, nước mắt lưng tròng: "Là nàng… nàng bảo ta tới đây cầu cứu. Nàng bị Đới Trạch bắt giữ rồi, các ngươi mau đi cứu nàng…"
------------------------
Tử Nhiễm: Không ngờ đúng không, bất ngờ chưa.
Tô Úc: Ra ngoài có một chuyến, quay về đã thấy lão bà ôm nữ nhân khác rồi.
Bạch Cập: Có tiểu đồ đệ rồi, phải biết tận dụng cho tốt chứ.
Quỳnh Anh: Vị tỷ tỷ xinh đẹp này… vì sao lại ôm ta khóc?
Triệu Quý: Nàng chẳng phải chính là Tử Nhiễm tỷ tỷ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store