[BHTT][EDIT] Xuân Thủy Tiên Trà
Chương 39
Chương 39: Đường sống
Tử Nhiễm tiễn ám vệ đến đưa tình báo, tận mắt nhìn hắn thả con chim ưng truyền tin bay khuất về phía chân trời, trong hộp gỗ dưới chân con ưng là tình báo mới nhất, dưới lòng giếng cổ trong khu hoang viên, phát hiện mười hai bộ di cốt của nữ tử vô danh.
Khoảnh khắc ấy, đứng giữa tiết trời Giang Nam tháng chín nắng thu sáng rỡ mà nàng lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Nàng bất giác nhớ đến Quỳnh Anh, nhớ đến thiếu nữ đêm ấy dẫn nàng xuống giếng cạn âm hàn. Ở nơi không người, Quỳnh Anh khóc đến tê tâm liệt phế, kể lại quá khứ tựa như tam đồ địa ngục.
Ước chừng ba, bốn năm trước, Quỳnh Anh bị bán đến Túy Hồng Lâu, khi đó nàng mới mười bốn tuổi. Năm đó Giang Nam đón nhận một trận thủy tai lớn, ruộng đất trong nhà Quỳnh Anh bị nước lũ cuốn trôi sạch sẽ, nợ thuế không trả nổi, nàng bị gia đình bán vào Túy Hồng Lâu để gán nợ. Tú bà thấy nàng dung mạo thanh tú, cố ý an bài người dạy nàng ca vũ, uốn dáng luyện giọng, chỉ qua một quãng thời gian ngắn, thiếu nữ non nớt ngày nào liền bị chốn yên liễu gọt giũa đến hoàn toàn xa lạ.
Cũng từ lúc đó, vận mệnh của nàng trượt dài theo con dốc, không còn đường quay đầu, vạn kiếp bất phục.
Một ngày nọ, khi nàng đang luyện ca xướng giống như thường lệ, tú bà dẫn đến một vị nam tử trẻ tuổi. Người kia dung mạo nho nhã, khí chất ôn hòa, ánh mắt nhìn nàng lại mang theo vài phần bi thương khó hiểu.
Hắn chuộc nàng ra khỏi thanh lâu, đưa nàng đến sống ở trong một tòa cổ viên yên tĩnh.
Xuân về hoa cỏ nảy mầm hoặc những khi thời tiết mát mẻ như những ngày cuối thu, nam tử kia sẽ cùng nàng ngồi ở nhà thủy tạ hợp tấu cầm sáo. Giữa mùa hạ khi đêm dài hơn ngày, hai người sẽ ngồi dưới mái hiên hóng gió ngắm trăng. Thu sang sương lạnh, họ kề vai thưởng rượu, ngâm thơ. Rồi đến mùa đông tuyết trắng phủ khắp sân, hắn hâm rượu ấm, cùng nàng đối ẩm trong tĩnh lặng.
Những ngày tháng vui sướng ấy dịu dàng đến mức gần như hư ảo, từng chút từng chút một vá lại trái tim đã bị tàn phá quá lâu. Quỳnh Anh cũng từng tin rằng, nếu đời này có thể dừng lại ở đây, thì cho dù quá khứ có không sạch sẽ, tương lai cũng vẫn còn hy vọng.
Năm ấy Quỳnh Anh vừa tròn mười lăm tuổi, nàng ảo tưởng cùng hắn ở bên nhau thiên trường địa cửu.
Chỉ tiếc, lời hứa dù có viên mãn, có đẹp đẽ đến đâu, rốt cuộc cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.
Đó là đêm trăng thứ ba giữa trung tuần tháng chín, vầng minh nguyệt trên trời rất tròn và sáng tỏ, tựa như những viên châu ngọc quý giá nhất. Đôi mắt thiếu nữ hàm chứa nước mắt, nàng quấn quýt cùng hắn triền miên, mà hắn cũng lấy mãnh liệt để đáp lại nàng, đôi tay múa bút thành chương nay lưu luyến vuốt ve từng tất da thịt mịn màng như tơ lụa, đến lúc cao trào, hắn dịu dàng hôn lên đôi mắt khiến người ta ngày đêm thương nhớ.
Kể từ sau cái đêm cá nước thân mật, Quỳnh Anh tựa hồ đã thật sự yêu vị nam tử này, hắn dùng tình để đối đãi nàng, cư xử với nàng ôn hoà có lễ, hoàn toàn không giống một vị khách nhân ngả ngớn càn rỡ thích đùa bỡn tâm tư kỹ nữ mà nàng đã từng thấy. Hắn cùng nàng vượt qua những giai đoạn đầy ý vị, là nam tử nghiêm túc, chân chính đáng giá để nàng chờ đợi cả đời.
Nhưng cũng sau một đêm trăng sáng đầu thu ấy, khi tình cảm tưởng chừng đã chạm đến tận cùng thì Đới Trạch đột nhiên lại dần trở nên trầm mặc, ánh mắt u ám, thân thể ủ dột, suốt ngày mang dáng vẻ tâm sự khó dò. Quỳnh Anh âm thầm lâm vào khủng hoảng, nàng hoang mang tự trách, không biết bản thân đã làm sai điều gì, khi đó nàng tất nhiên sẽ không biết, vận mệnh của nàng đã sớm được hắn định sẵn kết cục.
Người nam nhân xuất hiện trước mắt nàng, người mà nàng hết lòng yêu thương và tin cậy lại đang âm thầm tính toán, từng bước một ủ mưu đưa nàng đến chỗ chết.
Đêm hôm đó, vào lúc canh ba, Quỳnh Anh phát giác người bên gối đã rời đi, sự đa nghi cùng bất an thôi thúc nàng lặng lẽ theo sát phía sau.
Đới Trạch đi vào một gian phòng bị phong cấm nghiêm ngặt, ánh trăng lạnh lẽo rơi trên người hắn, tái nhợt đến đáng sợ. Quỳnh Anh không dám bước vào, chỉ có thể đứng ngoài cửa sổ, lén chọc thủng lớp giấy cửa sổ để ghé mắt nhìn trộm vào trong.
Ngay tại khoảnh khắc ấy, ánh mắt nàng lập tức bị một nỗi kinh hoàng khổng lồ lấp đầy, trong phòng thắp đầy những cây nến đỏ sáng trong, từ trên xà nhà rủ xuống từng bức họa. Nàng thấy rất rõ trên mỗi bức họa là một dung nhan giống hệt với nàng mà cũng không hoàn toàn là nàng, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, kỳ dị đến mức rợn người. Trong đêm tối thăm thẳm, những bức hoạ không ngừng lay động, lắc lư theo gió.
Đới Trạch đứng bất động giữa những bức họa, thần sắc lưu luyến bồi hồi, gương mặt ôn nhu dịu dàng đến mức tựa như đang triền miên cùng người tình. Nhưng mà Quỳnh Anh lại trông thấy, ở ngay bên dưới bức họa cao lớn nhất được treo giữa phòng… lại có một nữ tử khoả thân nằm ngang dọc trên giường.
Khi nhìn rõ dung mạo người ấy, nỗi kinh sợ trong chớp mắt đã tước đoạt toàn bộ lý trí của nàng. Nữ tử kia, cùng nàng và toàn bộ những bức họa chân dung trong phòng, tất cả đều sở hữu một dung nhan gần giống nhau như đúc.
Đới Trạch dùng thuốc hít đánh thức nữ tử trên giường, nàng ta hoảng sợ như gặp phải quỷ, toàn thân run rẩy nhưng cổ họng lại không thể phát ra dù chỉ một chút âm thanh, bởi lẽ từ lâu nàng đã bị Đới Trạch hạ độc câm.
Hắn dường như cũng chẳng hề để tâm đến điều đó, từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ mặt ôn nhu, không ngừng đưa tay vuốt ve thân thể nàng, thấp giọng gọi nàng bằng cái tên quen thuộc: "Liễu nhi… Liễu nhi…"
Tiếng gọi lặp đi lặp lại như lời thì thầm cầu nguyện, đem những giấc mộng xưa cũ cùng nỗi hối hận đan xen vào khung cảnh tội nghiệt này.
Quỳnh Anh đứng chết trân ngoài cửa sổ, đến cả việc phát ra âm thanh nàng cũng đã quên mất.
Nàng chỉ nhớ rõ, sự ôn nhu trên mặt Đới Trạch bỗng chốc hóa thành lệ quỷ âm ngoan, theo sau nét mặt hoảng sợ bất lực của người dưới thân, hắn rút chiếc khăn trong tay, nhúng vào trong chậu nước để làm ướt, sau đó thẳng tay ấn chiếc khăn ấy lên mặt nữ tử tội nghiệp kia.
Nữ tử trong phòng giãy giụa trong vô lực, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, căn bản không còn khả năng vãn hồi sinh mệnh.
Quỳnh Anh bên ngoài ngã ngồi xuống đất.
Nàng không thể tin nổi những gì bản thân vừa tận mắt chứng kiến, nam tử từng cùng nàng chung chăn chung gối, luôn đối xử ôn tồn dịu dàng với nàng, vậy mà giờ đây lại lạnh lùng đến mức không cần chớp mắt cũng có thể tước đoạt sinh mệnh của một thiếu nữ trẻ tuổi……
Bỗng nhiên, trong phòng vang một chút lên động tĩnh, bản năng cầu sinh khiến nàng cuống quýt trốn vội ra sau bức tường.
Đới Trạch bế thi thể nữ tử vừa bị giết ra ngoài, thân thể thiếu nữ trắng bệch, mềm rũ, giống như chỉ còn lại một khối xương khô bọc da.
Ngoài phòng là một cái giếng hoang, cỏ dại mọc xung quanh miệng giếng đã sớm bị hắn giẫm nát.
Đới Trạch đặt thiếu nữ xuống đất, đẩy tảng đá nặng đè trên miệng giếng sang một bên, rồi không chút do dự, hắn ôm thân thể không còn hơi thở kia ném thẳng xuống dưới giếng.
Khoảnh khắc ấy, gió thu trong đêm tối gào thét thê lương, trong rừng sâu, tiếng chim cô độc vang lên từng hồi ai oán.
Sau đêm hôm đó, Quỳnh Anh liền phát điên.
Nàng cũng không biết vì sao Đới Trạch lại không giết mình, nhưng hắn cũng chưa từng đụng vào nàng thêm một lần nào nữa, chỉ bỏ mặc nàng trong hoang viên, nhẹ bỡn như vứt đi một con vật, để mặc nàng tự sinh tự diệt, quanh năm suốt tháng không hỏi han lấy dù chỉ nửa câu.
Nhưng vô luận thế nào, nàng vẫn sống sót.
Người sống, vĩnh viễn vẫn may mắn hơn người chết.
Trong ba năm sau đó, Quỳnh Anh tận mắt chứng kiến Đới Trạch lần lượt đưa về từng nữ tử với dung mạo tương tự nàng. Những người ấy, không một ai không xuất thân từ Túy Hồng Lâu, cũng không một ai tránh khỏi kết cục giống nhau, sau vài tháng được hắn ôn tồn đối đãi, bọn họ lần lượt bị hắn tàn sát, hóa thành bùn hoang dưới đáy giếng cạn.
Nam tử một thời từng cùng nàng mộng mị uyên ương… hóa ra lại là Diêm La giữa chốn nhân gian.
Nghe xong hết thảy mọi chuyện, chút động dung trong lòng Tử Nhiễm mấy ngày nay dành cho Đới Trạch lập tức tan biến, không còn sót lại chút nào.
Nàng đem toàn bộ sự việc sửa sang rõ ràng, truyền mật thư về dịch quán Nhuận Châu cho Tô Úc, an trí ổn thỏa cho thiếu nữ Quỳnh Anh, rồi mới theo chân nam tử vừa tới tìm nàng gặp mặt.
Khi Đới Trạch đưa tay nắm lấy tay nàng, Tử Nhiễm chỉ cảm thấy một cơn ghê tởm trào dâng từ tận đáy lòng.
Đới Trạch vẫn giữ dáng vẻ ôn hòa quen thuộc, như cũ quan tâm hỏi thăm nàng: "Liễu nhi, ta thấy sắc mặt nàng không được tốt, là cảm lạnh rồi sao?"
Nhận được cái lắc đầu nhẹ như không của nàng, hắn mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt càng thêm dịu dàng: "Đêm qua…… ngủ không ngon ư?"
Trong lòng Tử Nhiễm bất chợt cảnh giác, chẳng lẽ hắn đã phát hiện việc nàng lẻn xuống giếng hoang đêm qua rồi sao? Nhưng ngoài mặt nàng vẫn giữ dáng vẻ trầm tĩnh, nhu thuận gật đầu đáp lại.
"Là ta không tốt." Khi nói chuyện với nàng, Đới Trạch mang theo vài phần tự trách: "Nơi này rốt cuộc không phải chỗ cát lợi, đợi mấy ngày nữa ta xử lý xong người của triều đình phái tới, lúc ấy sẽ mang nàng trở về nhà của chúng ta……"
Người của triều đình?
Tử Nhiễm sững người, chẳng lẽ là công chúa?
Đới Trạch vốn thuộc phe cánh của Thái hậu, chẳng lẽ Thái hậu cố ý muốn ra tay với Ngũ công chúa?
"Liễu nhi…… Liễu nhi?" Đới Trạch gọi khẽ: "Sao nàng lại thất thần? Nghĩ tới điều gì vậy?"
Tử Nhiễm rũ mắt, đưa tay, dùng đầu ngón tay chậm rãi viết vào lòng bàn tay hắn một chữ gia.
Ánh mắt Đới Trạch rung nhẹ, tựa như chạm phải điều gì đó trong lòng, không biết hắn nghĩ tới cái gì, thần sắc cũng theo đó mà trở nên hoảng hốt trong giây lát.
-------------------------------
Tô Úc nói: "Tử Nhiễm đã tìm được thi cốt của những nữ tử bị Đới Trạch sát hại, có cần ta lập tức xuất binh, tiến thẳng đến Dương Châu bắt người không?"
Mộ Xuân thầm nghĩ, ngày này đến cũng thật nhanh, năm đó nàng hao tổn biết bao công phu, bất quá cũng chỉ lần ra được việc Túy Hồng Lâu thay Đới Trạch tiến hiến thiếu nữ, không ngờ Tô Úc trong một lần xuống tay lại có thể đào sâu đến mức này.
"Xuất sư vô danh, chỉ sợ vẫn cần phải cân nhắc thêm." Mộ Xuân trầm ngâm nói: "Ngài chung quy không thể bạch mi xích nhãn(*) xông thẳng vào phủ người ta lục soát, đúng không?"
Tô Úc thấy nàng nói có lý, nếu tùy tiện tới cửa, dù có thể kéo Đới Trạch xuống, nàng tất sẽ bị phe cánh của Thái hậu nắm lấy nhược điểm.
"Quả thật cần tìm một cái cớ, lại phải thuận lý thành chương, không để người khác sinh nghi." Tô Úc chống cằm suy tư, hồi lâu mới nói tiếp: "Hay là…… để người của chúng ta giả làm kẻ trộm, lại tìm thêm vài nhân chứng, nói rằng tận mắt thấy tang vật bị giấu trong phủ của hắn, rồi lấy danh nghĩa điều tra tang vật mà tìm đến cửa."
Mộ Xuân cười cười: "Cách này cũng chưa chắc không thể sử dụng."
"Vậy ta đi phân phó bọn họ, mắt của ngươi hiện tại còn chưa khỏi, chuyến này cứ ngoan ngoãn ở lại dịch quán nghỉ ngơi, ta để Bạch Cập cùng hai đứa nhỏ kia luân phiên chăm sóc ngươi."
Mộ Xuân nghĩ thầm, mấy ngày nay Bạch Cập cùng huynh muội họ Triệu luôn túc trực cạnh nàng, nhớ đến cảnh tượng ba người này trộn lẫn một chỗ náo loạn ầm ĩ thì không khỏi cảm thấy đau đầu, dẫu vậy nàng vẫn gật đầu đáp ứng: "Đa tạ điện hạ."
"Tạ ơn thì không cần." Tô Úc vừa cười vừa nói: "Lập cho ngươi một công lớn như vậy, khi trở về…… nhất định phải thưởng."
Thưởng cái gì? Mộ Xuân thầm suy đoán, kim bài miễn tử sao? Nàng cũng không dùng đến. Nếu là kim bài miễn đánh, một khối dường như cũng không đủ dùng. Nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì mặc người này định đoạt, có thưởng dù sao cũng đỡ hơn có phạt.
Tô Úc đi lo công vụ, Bạch Cập canh đúng giờ đến phòng ngủ trị mắt, trục độc cho Mộ Xuân. Vì phải cân nhắc thân thể nàng, Bạch Cập dùng thuốc rất dè dặt, cố gắng đạt tới cảnh giới vừa áp chế độc tính, lại vừa không đến mức tổn thương căn nguyên.
Triệu Thúy Thúy ngồi xổm dưới chân Mộ Xuân, chống cằm lẳng lặng quan sát toàn bộ quá trình. So với hai người ca ca thì nàng an tĩnh hơn nhiều, cũng u buồn ngoan ngoãn hơn, trên người mang theo vài phần khí chất của Mộ Xuân, khiến Bạch Cập phá lệ yêu thích.
Bạch Cập thừa lúc Mộ Xuân không để ý, vụng trộm thò tay vào bình kẹo bên cạnh, bắt một nắm mứt hoa quả đưa cho Triệu Thúy Thúy, đưa xong còn nâng tay làm động tác im lặng, Triệu Thúy Thúy ôm kẹo, cười tít mắt gật đầu.
Mộ Xuân uống thuốc xong, nhắm mắt dưỡng thần.
Bạch Cập ra ngoài đổ nước, Triệu Thúy Thúy vẫn ngồi xổm trên đất, ngẩng đầu nhìn Mộ Xuân không chớp.
Mộ Xuân lần tay sờ đến bình kẹo, nắm lấy đưa về phía nàng, Triệu Thúy Thúy do dự vươn tay, để nàng chạm tới đầu ngón tay của mình. Mộ Xuân nhận ra phương hướng liền nhét bình kẹo vào tay của nàng, thấp giọng căn dặn: ''Ăn đi."
Triệu Thúy Thúy liếm môi, ôm bình kẹo đứng lên, nhút nhát sợ sệt nói: "Cảm ơn tỷ tỷ……"
Mộ Xuân đỡ trán, tiếp tục nghỉ ngơi.
Triệu Thúy Thúy ôm bình kẹo, lặng lẽ nhìn nàng, rồi thấp giọng hỏi han: "Ngươi…… nơi nào đau không?"
Mộ Xuân sững người, lắc đầu trấn an nàng: "Không đau, chỉ là có chút mệt."
"Ồ…" Triệu Thúy Thúy nghĩ nghĩ, nhích tới trước hai bước rồi đứng phía sau nàng, học theo thủ pháp của Bạch Cập, nhẹ nhàng xoa bóp sau cổ Mộ Xuân. Lực đạo vụng về, hoàn toàn không đúng chỗ, nhưng Mộ Xuân cũng không ghét bỏ, ngược lại ngầm cho phép sự đụng chạm ấy.
Bạch Cập đi rồi trở về, nhìn chằm chằm động tác của Triệu Thúy Thúy, không khỏi âm thầm tán thưởng, đối phương học được thủ pháp của nàng ra dáng ra hình, tiểu cô nương này đúng là có vài phần thiên phú.
Triệu Thúy Thúy thấy nàng trở về, lập tức rút tay lại, ngượng ngùng ôm bình kẹo ngồi xổm xuống đất.
Bạch Cập thấy vậy thì xoa đầu nàng, cười hỏi: "Có muốn theo ta học y thuật hay không?"
--------------------------
Mộ Xuân: Ta đối với mấy nữ hài ngoan ngoãn như vậy, thật sự không có một chút biện pháp nào.
Triệu Quyền & Triệu Quý: Vì cái gì Mộ tỷ tỷ đối xử với Thúy Thúy lại khác hẳn khi đối xử với chúng ta vậy?
Bạch Cập: Có tiểu đồ đệ rồi, hắc hắc.
Triệu Thúy Thúy: Nàng cho ta kẹo, nàng là người tốt.
Tô Úc: Ta cái gì cũng không biết.
Tử Nhiễm: Ta có phải đã bị mọi người hoàn toàn quên mất rồi không...........
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store