[BHTT][EDIT] Xuân Thủy Tiên Trà
Chương 35
Chương 35: Sốt cao
Kim Thành ngẩn ra: "Công chúa… đang nói gì? Thuộc hạ… thật sự không hiểu ý của công chúa."
Tô Úc đưa tay nâng nhánh cây rũ xuống chắn ngang tầm mắt, dưới hàng lông mi cong dài là tầng tầng sóng gió cuộn trào lay động, trong khoảnh khắc ấy, đáy lòng nàng bỗng nhiên dâng lên một tia buồn bã nhàn nhạt.
"Lâu Nghiệp…" Nàng thở dài tiếc nuối: "Kỳ thật, ngươi không nên xuống tay với nàng, nếu như ngươi chưa từng xuống tay với nàng, ta cũng sẽ không bao giờ hoài nghi ngươi."
Sắc mặt Kim Thành đột nhiên đại biến, hắn chau mày, sự bất an bị hắn dồn nén đến mức gần như không thể che giấu được. Gió sông thổi qua làm vạt áo hắn lay động, làn gió dường như thổi tung sự bi ai mà hắn chất chứa sâu trong lòng suốt bấy lâu nay.
"Công chúa… là từ khi nào bắt đầu hoài nghi thuộc hạ?"
"Từ lúc ngươi bịa ra chuyện Mộ Xuân bỏ trốn." Tô Úc nhàn nhạt nói, đôi mắt liếc nhìn về nơi xa xăm vô định: "Kỳ thật ngươi làm rất tốt, nếu như người trong lời ngươi nói không phải Mộ Xuân, ta quả thật sẽ không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào."
Kim Thành cau mày không phục:
"Chẳng lẽ… điện hạ cho rằng nàng sẽ không tùy thời mà chạy?"
"Không." Tô Úc bất đắc dĩ bật cười: "Ta chính là biết nàng tất nhiên sẽ tùy thời mà chạy, cho nên mới nhìn ra được sơ hở của ngươi."
Nàng xoay người, từ trong lòng ngực lấy ra một túi tiền nhỏ.
"Nếu Mộ Xuân thật sự muốn chạy, lấy tính tình của nàng, tiền tài nhất định sẽ chia làm ngân phiếu và bạc vụn mang theo bên người. Nàng sẽ tìm mọi cách chuẩn bị đường lui cho mình, tuyệt đối không bỏ hết tiền ở lại dịch quán mà ngu ngốc đi cầm quần áo của chính mình. Thế nên lúc ngươi nói nàng đã đi rồi, ta liền bảo Triệu Quyền và Triệu Quý vào phòng nàng kiểm tra túi tiền và bạc vụn, quả nhiên…"
Ánh mắt nàng trầm xuống.
"Ta đoán, khi ngươi mang nàng đi, nàng còn chưa kịp lấy túi tiền theo bên người. Về sau để diễn cho tròn màn kịch, ngươi mới lấy quần áo của nàng mang đi cầm để ngụy tạo chứng cứ nàng bỏ trốn. Đáng tiếc, ngay từ đầu ngươi đã sai rồi."
Kim Thành không nhịn được đưa tay đỡ trán, ảo não thở dài: "Lại là… hỏng bét ở một việc nhỏ không đáng kể như vậy."
"Mộ Xuân là người như thế, chỉ từ những việc không đáng kể mới nhìn ra được tính tình nàng khác hẳn với người bình thường."
Nàng hơi nghiêng đầu nhìn hắn, giọng trầm hẳn xuống: "Ngươi phí bao nhiêu năm, mấy phen vào sinh ra tử, cuối cùng vì sao lại lựa lúc thế sự đổi dời mà xuống tay với nàng? Chỉ vì Bình Vương sao? Ngươi là người thông minh, lẽ ra phải hiểu, Bình vương vốn không phải hạng người lương thiện, hắn chịu trừng phạt là đáng tội."
Kim Thành cười khổ: "Hắn… quả thực quá mức thô bạo, nhưng hắn đối với ta rất tốt, nếu chỉ là giam cầm, ta còn có thể chịu… còn có thể… Nhưng tại sao? Vì sao nữ nhân kia lại có thể vì một ả kỹ nữ mà sai sử Tông Chính Tự chà đạp hắn đến chết?"
Gió bỗng trở nên nóng nảy hơn, mạnh mẽ thổi cuộn cả mặt sông, bầu trời trên cao dần bị bịt kín bởi một tầng sắc tím hắc ám nặng nề.
Giờ đây nụ cười của Kim Thành khó coi đến cực điểm, khổ không thể tả: "Công chúa… hiện giờ nói gì cũng đã muộn. Thuộc hạ mặc công chúa xử trí, vô oán vô hối. Chỉ là… nàng ấy, ta nhất định phải giết, nghĩ đến lúc này… người của ta chắc hẳn đã xuống tay với nàng rồi."
"Vậy đúng là phải khiến ngươi thất vọng rồi."
Dưới bờ sông, Mộ Xuân được Bạch Cập nâng đỡ, mí mắt rũ xuống, khóe môi lạnh nhạt nhếch lên một tiếng cười khinh bỉ.
Trong khoảnh khắc ấy, sắc mặt Kim Thành từ kinh hãi biến thành phẫn nộ, hắn gần như trở nên cuồng dại, rút phắt bội đao bên hông nhảy xuống bờ sông, lao thẳng tới toan một kích giết chết nàng. Mộ Xuân vẫn ngồi yên bất động nàng không hề né tránh, lưỡi đao sắc bén chỉ cách nàng vài tấc, rốt cuộc lại không cách nào hạ xuống.
Quạt xếp trong tay Tô Úc chỉ phất nhẹ một cái đã nhẹ nhàng gác lên thân đao, sau đó nàng khẽ dùng lực, đao trong tay Kim Thành lập tức bị nàng ép xuống, không thể nhúc nhích.
Khoảnh khắc đó, Tô Úc nhìn ánh mắt thất thần của Mộ Xuân, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một tia tiếc nuối, sớm biết như vậy liền dạy nàng chiêu thức tứ lạng bạt thiên cân để nàng tự mình hóa giải.
Kim Thành suy sụp quỳ rạp xuống đất, trường đao bị ép lệch phát ra âm thanh thanh thúy như rồng ngâm, yếu ớt mà bi thương, tựa như đang châm chọc hắn đến tái nhợt.
Thương tích trên người Mộ Xuân đau đến thấu xương, thật sự không thể chống đỡ nữa, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói với người bên cạnh: "Đỡ ta ngồi xuống."
Bạch Cập đáp một tiếng, ân cần dìu nàng ngồi lên tảng đá bên cạnh, tinh tế giúp nàng điều chỉnh lại vạt áo choàng đã bị gió thổi đến rối tung.
Mộ Xuân thở hắt ra, giấu bàn tay run rẩy vào trong ống tay áo, nàng không nhìn thấy sắc trời đang dần hửng sáng, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh len lỏi thấm vào xương tủy.
"Ta còn tưởng ngươi cả đời này cũng sẽ không hiểu, vì sao Bình Vương nhất định phải chết."
"Là vì ả kỹ nữ kia?" Kim Thành nghiến răng cười lạnh: "Ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với ả, cam tâm tình nguyện vì một ả kỹ nữ mà ra tay tàn sát một vị thân vương?"
"Cho nên, ý ngươi là... Ngươi tận mắt chứng kiến Liễu Y Y vì bị Bình Vương cưỡng bức mà phẫn uất tự vẫn… chuyện này không đáng để hắn lấy mạng đền mạng hay sao?"
"Nàng chỉ là một xướng kỹ…"
"Nàng không phải xướng kỹ!!"
Mộ Xuân nhíu mày khó chịu, từ trước đến nay nàng luôn chán ghét ai nhắc đến quá khứ của mình. Nhưng có đôi khi, người ta luôn phải tìm một kẻ xa lạ để giãi bày, bằng không sẽ bị những ngày tháng xưa cũ bóp nghẹn cả một đời.
"Nàng dùng hết khả năng mình có để chuộc thân, bao năm lăn lộn trong chốn phong trần nhưng nàng vẫn giữ được một thân trong sạch. Nàng vốn có thể gả cho người mình yêu, có thể cùng người kia… đầu bạc răng long mà vẫn như thuở ban sơ."
Nói đến đây, giọng nàng run run, như thể đang kiềm nén nỗi bi ai đã chôn giấu quá lâu.
Nàng hồi tưởng lại những năm tháng ấy, một nữ tử sao có thể ôn nhu và lương thiện như vậy, ngay cả hài tử khốn khó tuyệt vọng sắp chết rũ bên đường mà nàng vẫn nguyện ý ra tay cứu giúp. Sách luận hay nói Thiên đạo không bênh kẻ hiền, nhưng vì cái gì lại cố tình không chịu buông tha nàng?
Nàng ngẩng mắt, ánh nhìn trong trẻo mà lạnh lẽo.
"Ở trong mắt ngươi, Bình Vương là một vị thân vương cao quý, là hậu duệ của giới quý tộc, nhưng trong mắt ta… hắn chỉ là kẻ ác, hắn cần thiết phải đền mạng vì Liễu Y Y!!"
Mộ Xuân đau đến tái mặt, đưa tay chống trán thở dốc: "Ngươi muốn vì hắn mà giết ta ư, ta dĩ nhiên hiểu, nhưng ngươi có kết cục như ngày hôm nay, không phải do thiên đạo trêu ngươi, mà là… tài kỹ của ngươi không bằng người khác mà thôi.
Nói hết câu, nàng vịn cánh tay Bạch Cập khó nhọc đứng lên, dưới sông thốc lên từng đợt gió lạnh, thân ảnh nàng mong manh như hoa lan bị cơn gió tàn phá, gian nan nở nụ cười: "Điện hạ xử lý chuyện trong phủ, nô tỳ không tiện xen vào."
Tô Úc gật đầu: "Đi thôi."
Bạch Cập dìu Mộ Xuân đi xa, lúc này Tô Úc mới thu lại quạt xếp, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ nhợt nhạt, rồi nàng lạnh lùng mở miệng nói với người đang quỳ dưới đất: "Chính ngươi tự mình kết thúc đi."
------------------------------
Bạch Cập nhịn không được ngẩng đầu nhìn gương mặt tái nhợt như tờ giấy của Mộ Xuân: "Mộ cô nương, ngươi… sắc mặt của ngươi thực sự không tốt cho lắm."
Dược hiệu duy trì nãy giờ ước chừng đã sắp qua đi, trước mắt Mộ Xuân vốn thanh minh cũng bắt đầu mơ hồ, nàng đưa tay đỡ trán, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao, chỉ là… trên người có vài chỗ đau đến lợi hại."
Bạch Cập vội đỡ nàng ngồi xuống một gò đất sạch sẽ gần đó, bắt lấy cổ tay thử thăm dò mạch tượng, rồi lại sốt sắng đặt tay lên trán nàng kiểm tra nhiệt độ, lòng không khỏi dâng lên cảm giác lo lắng: "Ngươi đang sốt rất cao, không thể cứ tiếp tục bước đi như thế… Ta đi bảo bọn họ đưa xe đến gần chỗ chúng ta một chút."
Mộ Xuân lập tức ngăn nàng lại: "Không cần."
"Cái gì mà không cần!" Bạch Cập bắt đầu trở nên nóng nảy: "Ngươi có biết hay không, loại trọng thương này, dù là người có thân thể tốt đến mấy cũng phải nằm tĩnh dưỡng mấy ngày. Mộ cô nương, ta đã muốn hỏi từ lâu lắm rồi, ở trong mắt ngươi, thân thể của ngươi rốt cuộc có tính là thân thể không? Mệnh của ngươi rốt cuộc có tính là mệnh không? Ngươi không để người khác vào mắt thì thôi đi, cớ sao ngay cả chính mình cũng…."
"Cái gì mà đem chính mình?"
Bạch Cập nghẹn lời, quay đầu liền thấy Tô Úc mang vẻ mặt hồ nghi bước đến, nàng tức thì im bặt, lời muốn nói cũng không nói nổi nữa.
Tô Úc nhìn thấy phía sau Bạch Cập là gương mặt tái nhợt của Mộ Xuân, vội vàng bước tới thật nhanh, đoan trang cúi người hỏi thăm đối phương: "Mộ Xuân… Ngươi thấy trong người thế nào?"
Mộ Xuân thở dài, cứng rắn lắc đầu: "Không có việc gì…"
Nói rồi lại muốn đứng dậy, ai ngờ vừa mới cử động, toàn thân vô lực như bị người ta rút sạch gân cốt, mềm nhũn đến mức kinh người. Trước mắt nhoáng lên một cái, nàng loạng choạng ngã thẳng vào lòng Tô Úc.
Hương liễu nhẹ nhàng trên người Tô Úc tức khắc bao phủ lấy nàng, chóp mũi không biết dính vào chỗ nào nhưng nàng ngửi được rất rõ, chỉ biết mùi hương ấy khiến người ta bất giác cảm thấy an tâm.
Tô Úc đưa tay sờ lên trán của nàng: "Tại sao lại thành ra thế này?"
Mộ Xuân yếu ớt dựa vào lòng ngực đối phương, một chút sức lực cũng không có, chỉ có thể hoảng hốt nở nụ cười nhạt: "Ta… mệt quá…"
Tô Úc lập tức bế ngang nàng lên, trầm giọng phân phó: "Bạch Cập, mau bảo bọn họ đưa xe lại gần đây!"
"Dạ! Dạ!"
Tô Úc không dám bước quá nhanh, sợ người trong lòng bị xóc ngã, nàng vừa đi vừa cúi đầu để ý mặt đường dưới chân, vừa không ngừng quan sát sắc mặt Mộ Xuân. Ánh mắt vô tình nhìn thấy vết máu trước ngực đối phương, vết thương sâu đến thế, vậy mà người này lại không rơi lấy một giọt lệ.
Rõ ràng là một cô nương sợ đau đến cực điểm… rốt cuộc dựa vào cái gì mà nàng có thể chống đỡ đến tận lúc này?
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Tô Úc cũng theo đó siết lại.
Lên xe ngựa, ám vệ ngồi phía ngoài giục ngựa, Bạch Cập thì giúp nàng cởi áo ngoài của Mộ Xuân, chỉ một thoáng nhìn, Tô Úc liền hít sâu một hơi.
Trên ngực nàng, vết roi đã rớm ra một lớp máu loãng, mà tấm lưng trắng như ngọc kia thì thảm đến nỗi không nỡ nhìn, vốn là dương chi bạch ngọc không chút tì vết, giờ đây giống như bị đập vỡ thành vô số mảnh, chằng chịt bởi những đạo roi tàn nhẫn xé rách da thịt.
Tô Úc nhịn không được thấp giọng truy hỏi: "Làm thế nào mà nàng sốt đến lợi hại như thế?"
Bạch Cập vội vàng đút cho nàng hai viên đan dược thanh nhiệt giải độc, sau đó cúi đầu thở dài: "Là thuộc hạ suy nghĩ chưa chu toàn, mấy ngày nay Mộ cô nương trước trúng độc, sau lại bị cắt đứt đồ ăn nước uống, thân thể vốn đã suy kiệt, sao có thể chịu nổi Kim Thành đánh xuống từng roi, hơn nữa từng roi hắn đánh xuống đều hung hăng muốn lấy mạng người như vậy?"
Tô Úc vừa nghe đã lập tức hiểu rõ, Bạch Cập ngoài miệng nhận sai, kỳ thật cũng đang chỉ trích nàng.
Là nàng không màng thân thể Mộ Xuân mà đồng ý diễn vở kịch khổ nhục kế này, dù kế sách là do Mộ Xuân tự động đề ra, nhưng nàng hoàn toàn có thể lấy lý do bảo vệ thân thể Mộ Xuân mà trực tiếp cự tuyệt, cứu nàng ấy đơn giản biết bao, thế mà nàng không hề làm vậy. Rốt cuộc, từ đầu đến cuối, thật ra nàng vẫn chưa từng đặt sự quan tâm của mình lên người Mộ Xuân.
Kim Thành có thể đối với Mộ Xuân động sát tâm, chẳng lẽ không phải cũng vì những duyên cớ này hay sao? Lại thêm hôm đó Tử Nhiễm bày ra một màn kia… Mọi nguyên do gom lại, kỳ thật đều bắt nguồn từ một câu nói của Mộ Xuân, bọn họ đều đang tự suy đoán ý tứ của nàng để hành sự, mà từ đầu đến cuối, chính bản thân nàng chưa từng biểu lộ dù ra ngoài dù chỉ nửa phần, rằng nàng muốn bảo hộ Mộ Xuân.
Nàng không nhịn được đưa tay sờ lên trán đối phương, nàng có rất nhiều lời muốn nói… khổ nỗi lại không thốt lên được một chữ.
--------------
Hạ chương báo trước: Công chúa bắt đầu những ngày đêm vất vả, không thể yên giấc, một lòng chăm sóc Mộ Xuân đang lâm trọng bệnh.
Tiểu kịch trường nối tiếp chương trước:
Ban đêm, Hoàng đế Tô Úc vừa định leo lên giường sờ sờ thân thể đã tắm thơm tho trắng nõn của lão bà, ai ngờ Mộ Xuân đột nhiên nghiêm trang ngồi bật dậy, giơ ngón tay ra đếm: "Ba điều."
Tô Úc: ??? (hoàn toàn không hiểu)
Mộ Xuân: "Khóe mắt của người có ba nếp nhăn."
Tô Úc: "……" (bị lời nói tàn nhẫn này đâm cho nghẹn họng)
Mộ Xuân tiếp tục: "Nếu người cảm thấy ba nếp nhăn đó có thể ảnh hưởng thiếp đối với người yêu thích, vậy nhận thức của người đối với thiếp… quá mức nông cạn."
Tô Úc: "Không cạn không cạn! Chỗ nào nông cạn đâu chứ? Rõ ràng mỗi đêm đều rất sâu."
Mộ Xuân: "…" (mặt đỏ đến mức như sắp nổ tung)
Rồi nàng nghiêm túc nói: "Cho nên thiếp muốn nói cho người biết, vô luận người có ba nếp nhăn, ba mươi nếp nhăn, hay mặt người toàn là nếp nhăn, thiếp đều yêu thích người. Nếu người còn vì cái chuyện dung mạo nông cạn này mà hoài nghi cảm tình của thiếp đối với người, rồi lén lút chạy đi tìm Bạch Cập để xin cái loại thuốc kia… thì thiếp liền dọn đến lãnh cung ngủ."
Tô Úc: "Tuyệt đối không được!"
Mộ Xuân: "Vậy còn sợ không?"
Tô Úc: (ôm chặt lão bà một phen mãnh liệt) "Không sợ không sợ! Không được! Nàng không được đi!!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store