[BHTT][EDIT] Xuân Thủy Tiên Trà
Chương 30
Chương 30: Ngẩng đầu đã bị người ta đánh ngất
Mộ Xuân thở dài, nàng trầm mặc ngồi trước án thư, bất luận Tô Úc đối đãi nàng mang theo tâm tư gì, nàng đều tuyệt đối không thể vì Tô Úc mà sinh ra một chút ý niệm mưu cầu một con đường sống nằm ngoài kế hoạch.
Nàng suy nghĩ, lúc này hẳn là Tử Nhiễm đã bị Đới Trạch mang đi, chỉ cần nàng ấy tìm được chứng cứ Đới Trạch tàn sát nữ tử, rất nhanh thôi… rất nhanh…
Những oán hận từng bị mưa to gột trôi kia, rồi sẽ lại một lần nữa hiện rõ trước thế gian, người rời đi vĩnh viễn đều không thể trở về, lưu lại chỉ là những giọt nước mắt tịch mịch.
Ngày Tử Nhiễm bước vào Dương Châu, Tô Úc nhận được bồ câu đưa thư, bên trên chỉ viết vỏn vẹn bốn chữ.... mọi việc thuận lợi.
Nàng âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, lập tức hạ bút chuẩn bị viết tấu chương buộc tội Đới Trạch. Xử trí hắn là bước đi đầu tiên, nàng biết Đới Trạch chỉ là ngòi dẫn, phía sau hắn còn có gia tộc họ Mang, thậm chí còn có Thái hậu đứng phía sau. Như Mộ Xuân đã từng nói, một người vạ lây cả rừng người, chỉ cần đắc tội một kẻ thôi, hậu quả chính là chấn động triều cương.
Nhưng nàng không thể không làm vậy.
Giang Nam còn bao nhiêu xác chết đói, giảm thuế ruộng là thứ họ cầu mà cầu không được.
Sau khi Mộ Xuân tắm gội xong, nàng cầm theo khí cụ tẩy rửa được làm bằng gỗ trở về phòng ngủ, bỗng nhiên giữa đường bị người chắn trước mặt, nàng ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là vẻ lo sợ: "Đại nhân…"
Lời nói còn chưa kịp dứt, người nọ đã vung tay tung một chưởng đánh thẳng vào nàng, Mộ Xuân chỉ cảm thấy sau cổ là một trận đau buốt, mọi ý thức sau đó từ từ chìm vào hắc ám.
Ngân Linh từ sâu trong góc hành lang bước ra, sắc mặt nặng nề nhìn Kim Thành đang đỡ thân thể Mộ Xuân, nàng thấp giọng thở dài: "Nàng…"
Kim Thành lạnh lùng nói: "Nàng chính là họa, ngươi còn không nhìn ra sao?"
Ngân Linh cúi mắt không nhìn đến hắn: "Ta không can thiệp vào chuyện của chủ tử… Về phần nàng, nếu không phải ta là cấp dưới, xử trí thế nào đều là ý chỉ của chủ tử."
Kim Thành bật cười, trong tiếng cười lại mang theo sát khí: "Nàng dám xúi công chúa đưa Tử Nhiễm đến nơi hung hiểm kia, ngươi còn không hiểu ư? Nàng ghi hận ngày ấy Tử Nhiễm… Hôm nay là Tử Nhiễm, ngày sau chưa chắc không phải là chúng ta."
Ngân Linh hỏi lại một câu: "Vậy ngươi định làm thế nào? Giết nàng à?"
"Giết nàng? Vậy thì thật tiện nghi cho nàng quá, nếu nàng đã dám đưa Tử Nhiễm đến chốn yên liễu ấy… vậy không bằng…"
"Kim Thành!" Ngân Linh trực tiếp ngắt lời, thở dài: "Ngươi đừng làm quá mức."
"Việc này nếu ngươi không muốn biết, cứ coi như không nhìn thấy gì. Ngày sau nếu có xảy ra chuyện cũng không liên quan đến ngươi, A Bạc… ta sẽ không kéo ngươi xuống nước."
Bóng đêm tối đen như mực, tựa như một cái giếng cạn sâu không thấy đáy.
Tô Úc châm đèn, gió ngoài khung cửa theo khe hở lùa vào, bóng lửa lay động muốn tắt. Nàng khép bớt ánh đèn để ánh sáng trong phòng không tắt, sau đó ngồi xuống thư án, chậm rãi nâng chén trà lên, nhưng tay vừa động đến chén trà liền bất cẩn làm đổ một vệt nước.
Nàng lấy khăn từ trong tay áo định lau, lúc ấy mới phát hiện đây chính là chiếc khăn Mộ Xuân để lại, hoá ra nàng vẫn luôn mang theo chiếc khăn này bên người, còn mang suốt mấy ngày.
Tô Úc mở túi kim chỉ, chọn sợi tơ điều, nàng ghé vào dưới ánh đèn cúi đầu thêu một con tiểu hồ ly nho nhỏ, dùng bạch tuyến điểm ra chóp mũi xinh xinh.
Vừa thêu nàng vừa cong cong khóe môi, trong lòng không kìm được mà nghĩ, vật nhỏ, tương lai của chúng ta còn dài.
----------------------------
Lạnh….. Trong không khí hỗn tạp phảng phất một mùi tanh nồng xộc thẳng vào từng kẽ xương tủy, vùng da sau gáy đau buốt đến thấu xương, toàn thân giống như bị người ta rút gân lột da, cơ thể mệt mỏi rã rời.
Nàng… bị đánh ngất... Người ra tay… là Kim Thành.
Vì sao vậy? Chẳng lẽ… là Tô Úc muốn xuống tay với nàng?
Không đúng, nếu là Tô Úc, trực tiếp dùng một chưởng lấy mạng nàng chẳng phải gọn gàng hơn sao.
Mộ Xuân chậm rãi hít sâu một hơi để lấy lại tinh thần, nàng cắn răng chịu đựng cơn đau nơi cổ gáy, từ mặt đất gắng gượng bò dậy. Vừa cử động, bên tai liền nghe thấy tiếng xích sắt kéo lê lạo xạo trên mặt đất, thì ra thứ phát ra âm thanh ấy chính là thứ đang trói chặt trên người của nàng.
"Mộ trưởng sử."
Thanh âm quen thuộc đột ngột vang lên, nhưng ngữ khí trong ba chữ ấy lại lạnh lẽo đến mức nàng chưa từng nghe qua bao giờ.
Mộ Xuân mở mắt, trước mắt chỉ là một mảnh tối đen, không thấy được dù chỉ một tia sáng, nàng theo bản năng giơ tay dò tìm trong bóng tối, nhưng trước mắt vẫn chỉ là một mảnh hư vô.
"Lâu rồi không gặp Mộ trưởng sử, không biết ngươi có còn nhớ rõ cố nhân chăng?"
Mộ Xuân bật cười lạnh, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, chóp mũi ngửi được mùi tanh nhàn nhạt, mùa tanh của cá theo gió càng lúc càng rõ, càng lúc càng đậm.
"Cố nhân?" Nàng thở dài: "Cố nhân gặp nhau một lần như thế này… chẳng phải quá thất lễ rồi sao?"
Nàng lén lút hoạt động cổ tay, lòng bàn tay mò mẫm chạm vào ổ khóa sắt lạnh buốt để hình dung đồ vật, chỉ bằng xúc cảm nàng cũng có thể cảm nhận được đây là loại liên hoàn khóa khó giải.
Mộ Xuân lại thò vào ống tay áo, sờ soạng tìm kiếm ngân châm nàng thường hay giấu bên cổ tay, nhưng nơi nàng chạm vào hoàn toàn là một mảnh trống rỗng.
Chẳng lẽ…..
"Mộ trưởng sử chim khôn chọn cành mà đậu, nếu không dùng đến thứ này, chỉ sợ khó mời được trưởng sử đến đây một chuyến."
Giọng nói kia mang theo vài phần giễu cợt, người nọ đang chơi đùa một cây ngân châm trong tay, thỉnh thoảng đưa lên ngang tầm mắt để thưởng thức. Không biết ngân châm này làm từ chất liệu gì, không phải kim cũng chẳng phải bạc, vừa mềm như tơ lại sắc bén còn hơn cả châm thép.
Mộ Xuân cắn răng thở ra một hơi, nhíu mày nói: "Ta luôn cảm thấy giọng nói của ngươi quen thuộc, nay cuối cùng cũng nhớ ra rồi."
Nàng hơi nghiêng người, dựa vào vách tường lạnh băng: "Ngươi đã có thể bước đến hôm nay… cần gì tự hủy tương lai? Kim Thành đại nhân… hay ta nên gọi ngươi là Lâu Nghiệp, Lâu trưởng sử?"
Ánh mắt Kim Thành ảm đạm thấy rõ, hắn vứt ngân châm trong tay đi, sau đó bước từng bước đến trước mặt nàng. Nhìn bộ dáng nàng mò mẫm trong bóng tối, hắn bỗng dưng nhịn không được mà mở miệng chế nhạo đôi câu: "Ngươi không cần tìm nữa, ta đã cho ngươi uống chút thuốc, không có giải dược, đôi mắt của ngươi tuyệt đối không thể nhìn thấy."
Mộ Xuân trong lòng lạnh đi, nhưng bề ngoài vẫn duy trì sắc mặt trầm tĩnh như thường: "Thật đúng là… đa tạ, kể từ ngày Bình Vương bị phế, ta còn tưởng ngươi đã theo đám người bị đày đến Liêu Đông đào quặng bắt cá, chết ở xó xỉnh nào rồi."
Kim Thành nhịn không được bật cười thành tiếng: "Cái miệng này của ngươi, vẫn chán ghét như thế."
Hắn điều chỉnh lại xích sắt, sau đó kéo căng để cưỡng ép Mộ Xuân phải ngửa đầu lên, hơi thở của nàng lập tức trở nên khó khăn, do đôi mắt không nhìn thấy gì, nên những cảm giác còn lại đều bị phóng đại đến cực hạn.
"Cũng không ngại nói thật với ngươi, ta cũng tưởng ngươi đã cùng đám người ngu ngốc kia rơi đầu từ lâu rồi, không ngờ cái mạng này của ngươi còn có nhiều người nhớ thương đến vậy…."
Nói xong, hắn lấy từ trong tay áo ra một bình sứ nhỏ, bóp cằm Mộ Xuân, bức bách bắt nàng mở miệng, tàn nhẫn đem thuốc trong bình rót thẳng xuống cổ họng.
"Nếu cái miệng này hay sinh chuyện thị phi, tạm thời phong ấn lại."
Mộ Xuân chỉ cảm thấy cổ họng tức khắc dâng lên cỗ mùi vị chua sáp, khiến nàng nhịn không được mà ho khan kịch liệt.
Kim Thành phủi tay, tiện tay kéo một cái đệm đến đặt sau lưng nàng: "Đới Trạch bại trận là chuyện chắc chắn, nói ra thì ta phải đa tạ ngươi, cũng nhờ ngươi giúp ta báo được mối thù này. Chỉ là… nếu ngươi vẫn còn tiếp tục ở bên Ngũ công chúa, tương lai ngươi sẽ luôn là cái gai trong mắt, ta đành phải ủy khuất ngươi ở đây làm khách vài ngày. Nước ta sẽ lưu lại cho ngươi đầy đủ, còn việc uống như thế nào… thì không còn liên quan đến ta."
Hắn xoay người rời đi, tiếng bước chân nện trên nền đất càng lúc càng xa, trước khi khép cửa lại, hắn không kiềm được mà cất giọng châm chọc nàng: "Mộ trưởng sử, ta rất muốn xem cái mạng này của ngươi… rốt cuộc cứng được đến đâu."
Tiếng cửa đóng kéo dài chói tai, trán Mộ Xuân giờ đây phủ kín mồ hôi lạnh, mặc cho nàng dùng hết lực, yết hầu… vẫn không thể phát ra âm thanh.
Khàn nghẹn, tắc lại từng chỗ, tình trạng này thật sự chẳng thể lạc quan.
Nhưng bất luận thế nào, nàng nhất định phải rời khỏi nơi đây, tuyệt đối không thể ngồi im chờ chết. Trong lúc suy nghĩ, nàng ngửi được mùi tanh của cá càng lúc càng đậm, từng đợt gió lạnh từ phía sau thổi tới, mùi này… hẳn là bị gió cuốn đến đây.
Nàng nhớ rất rõ, Giang Nam mùa này thường thổi gió Đông Nam, gió từ sông thổi tới, vậy chỗ này tất ở bờ Tây Bắc. Từ lúc bị đánh hôn mê đến lúc tỉnh lại, tuyệt đối chưa qua một ngày một đêm, Kim Thành không dám rời Tô Úc quá xa, tất nhiên sẽ không mang nàng đi quá xa, nơi này chắc hẳn là địa phận Nhuận Châu.
Chính là dọc bờ sông Nhuận Châu nhà cửa chen chúc, vừa mới trải qua nạn lớn, muốn từ biển người mênh mông tìm ra nơi này, quả thật nói dễ hơn làm.
Nàng cũng không ngờ Lâu Nghiệp còn sống.
Sau khi Bình Vương thất bại, với thân phận trưởng sử của hắn, đáng lẽ đã bị liên lụy mà sung quân Liêu Đông. Nàng vốn tưởng hắn chết mất xác ở Lĩnh Nam rồi, không nghĩ lại có thể cải trang trở về, thậm chí còn trà trộn đến bên cạnh Tô Úc.
Mộ Xuân thở dài thườn thượt, Tô Úc thật đúng là… mắt nhìn người quá kém. Bên cạnh bị người của họ Lâu an bài nhiều tai mắt đến thế mà nàng ấy lại chẳng hề hay biết, nghĩ thôi cũng thấy đau đầu.
Trước mắt, nàng chẳng có vật dụng mở khóa, mắt không thấy, miệng lại không nói được, tay chân bị trói buộc bằng xích sắt, quả nhiên tiến thoái đều cực kỳ khốn khó....
Hiện tại, nếu Tô Úc tìm không thấy nàng, có phải sẽ tưởng nàng lén bỏ trốn hay không? Nếu nàng ấy ghi hận, nói không chừng sẽ phái người đến đây tìm nàng.
Mộ Xuân nhịn không được cong môi trào phúng, cười nhạt tự giễu, đến nước này rồi mà nàng còn nghĩ đến Tô Úc, nói vậy xem ra nàng cũng chưa thật sự bị dồn đến thời điểm cùng đường tuyệt vọng.
---------------------
Phần tác giả:
Ha ha ha ha ta cười muốn chết!
Ta vừa báo danh khảo thí xong thì xảy ra dịch bệnh, thế là ta biến thành người rảnh rỗi ăn dưa xem hí kịch. Mộ Xuân à Mộ Xuân, thu nhỏ cái đuôi lại đi! Ai bảo ngươi hung hăng! Chờ công chúa nhà ngươi tới vác ngươi về đi!!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store