ZingTruyen.Store

[BHTT][EDIT] Xuân Thủy Tiên Trà

Chương 25

Mattcha_freeze

Chương 25:  Là hung thần.....

"Đúng rồi…" Triệu Quyền nói: "Còn có một chuyện muốn bẩm với đại nhân."

Tô Úc phất tay ra hiệu: "Nói đi."

"Lúc nãy khi chúng ta trở về, có thấy một cỗ kiệu đi vào trong nhà trang chủ. Huynh đệ bọn ta nhìn kỹ một lúc, cảm thấy người nọ… người nọ ước chừng là… Mang Thái thú."

"Nha thự của Đới Trạch ở tận Dương Châu, vốn chẳng có công sự gì phải làm… Hắn vì sao lại chạy đến Nhuận Châu?" Tô Úc nhìn hai huynh đệ Triệu Quyền Triệu Quý: "Hai người các ngươi có nhìn nhầm hay không?"

Triệu Quý cũng phụ họa theo: "Ca ta từng thấy mặt hắn rồi, nhiều năm như vậy cũng không quên được. Hơn nữa phủ quan của vị Mang Thái thú này cách chỗ chúng ta không xa, trước kia hắn cũng thường lui tới địa giới Nhuận Châu."

Tô Úc càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ: "Đó chẳng phải bản lĩnh gặp một lần là không quên sao? Cùng với Mộ tỷ tỷ nhà các ngươi cũng là một trời một vực."

Nói rồi, nàng liếc mắt nhìn về phía Mộ Xuân đang ngồi uống trà, người này ánh mắt nhàn nhạt, tựa như chẳng buồn để tâm đến những lời khoa trương của Tô Úc. Phải rồi, một người như Mộ Xuân, từ khí độ đến dung mạo đều không phải thứ phàm tục, đương nhiên sẽ không vì một câu khen nhớ mặt này nọ mà ảo não trong lòng, cũng thật khiến người ta hâm mộ, dựa vào cái gì, tại sao ông trời lúc nào cũng ưu ái nàng như vậy.

Triệu Quyền lại nói tiếp: "Năm đó Mang Thái thú đến thôn trang, vừa liếc mắt nhìn hắn một cái, nhớ rõ hắn trong như thế nào. Chỉ là lần này hắn không mặc quan bào, chỉ ngồi một cái kiệu nhỏ đi vào, quan lớn ra ngoài nhưng thanh thế phô trương lại nhỏ đến như vậy, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy."

Triệu Quý cau mày nói thêm: "Bọn ta lén mang lương thực của nhà Mang lột da… Chẳng lẽ hắn đến để chống lưng cho Mang lột da?"

"Mang lột da?" Tô Úc chưa bao giờ nghe qua loại lời nói thô tục dân gian quê mùa này, nhịn không được bật cười thành tiếng: "Lột da lột da… quả thật hình dung rất đúng." Nàng nổi hứng, hỏi hai huynh đệ bên dưới: "Nếu hắn là lột da, vậy ta là cái gì?"

Triệu Quyền lập tức đáp ngay: "Là Bồ Tát."

Triệu Quý thì nói một đáp án khác: "Là thanh thiên."

Hai thiếu niên vẻ mặt thành thật, hoàn toàn không có chút nịnh nọt nào. Tô Úc tuy không biểu lộ ra ngoài nhưng trong lòng hết sức hưởng thụ, đoạn nàng liếc sang Mộ Xuân, hất cằm chỉ thẳng vào đối phương: "Thế còn nàng thì sao?"

"Là hung thần..…" Triệu Quyền vội bụm miệng Triệu Quý lại, chột dạ cười hì hì nói: "Mộ tỷ tỷ đương nhiên là Tây Thi tái thế!"

Tô Úc vỗ vỗ đầu hai người, bảo bọn họ đi ra ngoài chơi, hai huynh đệ liếc thấy gương mặt âm u của tiểu bạch kiểm Mộ Xuân liền sợ tới mức co đầu rụt cổ, vội vàng cắm đầu chạy thẳng ra cửa.

"Tây Thi tái thế…" Tô Úc nghiền ngẫm nhấm nháp bốn chữ ấy, bật cười: "Hung hăng như Tây Thi nhà ta đây, ngươi nói xem, ngay cả Ngô Vương Phù Sai có thích nổi hay không?"

Mộ Xuân đặt chén trà xuống bàn, nhẹ nhàng cau mày, suy tư nói: "Ta hung ở đâu…"

"Không phải hung." Tô Úc trêu ghẹo nàng: "Chỉ là tiểu hồ ly xinh đẹp mà thôi, nhưng cắn một cái thì đau."

"Vậy điện hạ còn dám khi dễ hồ ly, không sợ bị hồ ly cắn lại sao?"

"Tiểu hồ ly mà dám cắn ta, ta liền túm lấy nàng, mài móng vuốt, nhốt vào lồng sắt, không cho ăn cơm." Tô Úc vui vẻ vỗ vỗ bả vai của nàng: "Tiểu hồ ly kiêu ngạo cỡ nào, đoán chừng chưa đến hai ngày đã phải ngoan ngoãn nghe lời."

Mộ Xuân thở dài cảm khái: "Quả nhiên gần vua như gần cọp."

"Thời điểm khi ngươi cáo mượn oai hùm, sao ta không thấy ngươi sợ?"

"Đó đều là nhờ công chúa điện hạ khoan dung." Mộ Xuân đứng dậy, chỉnh sửa lại xiêm y cho ngay ngắn thẳng thớm, không quên thu xếp mấy tờ văn thư lộn xộn trên bàn lại. "Hôm nay… nóng muốn chết. Điện hạ còn có công vụ phải lo, ta liền… không quấy rầy ngài nữa."

Tô Úc nhướng mày, ánh mắt híp lại, có vẻ cực kỳ không hài lòng:
"Đi đâu?"

Mộ Xuân xoa xoa sự chua xót giữa mày: "Giếng trấn vừa mới lấy được ít quả mát lạnh, ta mang đến cho điện hạ nếm thử."

"Cẩn thận đấy, tham lạnh dễ khiến dạ dày đau."

Mộ Xuân đã bước đến ngạch cửa, bỗng nhiên nghe câu nói ấy thì không khỏi quay đầu lại, nàng khẽ nhíu mày: "Điện hạ cũng biết ta bị đau dạ dày sao?"

Tô Úc tùy ý đáp: "Trong quân thường có bệnh này."

"Nguyên lai… là người trong quân." Mộ Xuân mỉm cười chua chát: "Cũng phải, công chúa điện hạ quanh năm đóng quân, quân luật ăn uống không điều độ, đói no thất thường, tất nhiên dễ sinh bệnh đau dạ dày."

Nói xong, nàng liền bước ra khỏi cửa, thong thả sải bước dưới những luồng nắng trong vắt ngoài hiên, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy có chút mất mát, Tô Úc nhìn theo mà không hiểu vì sao đối phương lại có phản ứng ấy.

——————————————

Ít ngày sau, Lăng Sương từ kinh thành đưa tới một phong mật báo.

Khi Tô Úc đưa mật báo cho Mộ Xuân xem, Mộ Xuân không khỏi thốt lên kinh ngạc: "Thọ Dương quân quả nhiên lợi hại…"

Tô Úc nhịn không được nhéo nhẹ làn da sau cổ nàng một cái: "Đứng đắn lại chút."

Mộ Xuân vui vẻ bật cười: "Ta chỗ nào không đứng đắn?"

Nàng mở tờ mật báo ra, trầm ngâm đọc một hồi: "Phong mật báo này, đem trình lên triều đình để khen Mang thái thú cần chính vì dân cũng không nói quá đâu."

Nàng nói quả thật không sai, trong mật báo Lăng Sương gửi đến, mọi việc điều tra liên quan đến Đới Trạch đều cho ra kết quả sạch sẽ đến mức khó tin. Vị Mang đại nhân này bất luận ở trong kinh hay ngoài địa phương, chiến tích đều không có nửa điểm tì vết, đức hạnh lại được nhiều lão thần, văn nhân sĩ phu hết lời ca ngợi. Tại địa phương hắn cai quản, thậm chí còn có dân chúng tự dựng sinh từ để tạ ơn… Thử hỏi như vậy thì còn có thể tìm được sai lầm gì của hắn? Chỉ sợ có đem bản mật báo này dùng để khen ngợi hắn thì cũng không quá.

"Chẳng lẽ… Đới Trạch quả thực trong sạch đến mức ấy?" Tô Úc nghi hoặc hỏi.

Mộ Xuân vừa vặn đáp lời: "Chỉ cần hắn là con người, trên người liền không thể hoàn toàn sạch sẽ, huống chi lại là quan viên." Nàng từ đầu đến cuối xem kỹ một lượt toàn bộ ký lục về Đới Trạch được viết tỉ mỉ trong mật báo, rồi khẽ nói như đang lẩm bẩm với chính bản thân mình: "Hoặc là tình báo có chỗ sai sót… hoặc là…"

"Lăng Sương làm việc sẽ không phạm sai lầm." Tô Úc trực tiếp ngắt lời nàng.

Mộ Xuân ngước mắt, ánh nhìn thản nhiên mà sâu thẳm như đầm nước mùa thu, tĩnh lặng và sâu không thấy đáy: "Điện hạ tín nhiệm Thọ Dương quân đến vậy sao?"

Tô Úc trả lời hầu như chẳng cần suy nghĩ: "Đó là tự nhiên."

Mộ Xuân cúi mặt, khóe môi như ẩn như hiện một chút ý cười mơ hồ: "Quân thần tình thâm đến thế… thật khiến người ta cực kỳ hâm mộ."

Không biết vì sao, Tô Úc đem những lời này nghe vào trong tai lại như thể nàng đang ăn phải gừng sống, vừa cay vừa nóng.

Thấy Mộ Xuân đặt mật báo xuống bàn, Tô Úc lại hỏi tiếp: "Mới nãy ngươi nói, người làm quan thì không thể sạch? Vì sao lại nói quyết liệt như thế? Trong triều…"

"Trong triều đúng là có một số ít thần tử cần chính ái dân, cẩn thận tận tụy. Nhưng có đôi khi họ muốn sạch, người khác lại không muốn để họ sạch." Rồi nàng nói tiếp: "Năm năm trước, khi triều đình cưỡng chế thu nộp để bù vào chỗ thiếu hụt bạc quan của Hộ Bộ, lúc ấy đại học sĩ Ngụy Các chưa về hưu, tên của ông ta cũng từng nằm trong danh sách cưỡng chế."

Tô Úc kinh ngạc không thôi: "Ngụy lão tiên sinh hai bàn tay trắng, ngươi không thể…"

"Ta nói là sự thật." Mộ Xuân bình tĩnh đến mức đáng sợ: "Ông ta đúng là hai bàn tay trắng, bởi vì ông ta chỉ mượn của quốc khố… một quan tiền."

Tô Úc giật mình hỏi lại: "Một quan tiền?"

"Đúng, ông ta thiếu quốc khố một quan ư? Hay hắn tham một quan từ quốc khố ư? Tất cả đều không phải." Nàng thở dài, giọng nói rõ ràng đã hơi trầm xuống: "Hắn chỉ không muốn vì giữ mình trong sạch mà bị quan lại cô lập, đắc tội người khác, chặt đứt đường làm quan và tiền đồ của con cháu sau này. Con người đều có chỗ tham, đều có chút vấy bẩn, nếu muốn làm sạch nào có dễ như vậy."

Dù cho Ngụy Các cuối cùng đã chống gậy về quê, cáo lão hồi hương, danh tiếng lưu truyền vạn dặm làm rạng rỡ quê cha đất tổ, môn sinh của ông trải đầy khắp thiên hạ, nhưng Mộ Xuân vĩnh viễn ghi nhớ một điều. Ngày nàng đến cửa thu lại một quan tiền ấy, Ngụy Các là thần tử hai triều cương trực, lưng thẳng như tùng bách đã có một khắc chớp mắt do dự, run nhẹ, chói mắt đến cực điểm.

Tô Úc không biểu lộ thái độ, chỉ nhàn nhạt nói: "Trước mắt có một người sạch sẽ minh bạch bày ngay trước mặt ngươi, ngươi cũng bắt được chỗ sai của hắn hay sao?"

Mộ Xuân khẽ đáp, ngữ điệu mềm mại nhưng ý tứ lại vô cùng cứng rắn: "Có gì là không thể?"

Nàng mở lại tờ mật báo, ngón tay dừng trên một địa danh, Tô Úc nhìn xong liền nhăn mặt cau mày: "Triều đình ta không cấm kỹ viện, đến thanh lâu dạo chơi cũng chẳng tính là tội lỗi gì."

Mộ Xuân cong môi cười, thế nhưng nụ cười lại có chút lạnh lẽo: "Vậy phải xem thanh lâu đó bán phong tình, hay là bán mạng người."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store