[BHTT][EDIT] Xuân Thủy Tiên Trà
Chương 18
Chương 18: Chỉ sợ công chúa không hàng phục nổi người này
Trong nha môn Giang Nam Châu Ty, Tiêu Dao Vương Tô Hàn đã uống say đến mức hai mắt mơ màng. Bên cạnh có một vị quan trẻ tuổi thấp giọng khuyên nhủ hết lần này đến lần khác, mà Tô Hàn lại không nói gì, chỉ đưa tay sờ soạng cổ tay áo của người ta hai cái, vị quan trẻ tuổi kia lập tức đỏ mặt thẹn thùng, dáng vẻ hệt như tiểu thư khuê các phủ thượng nhà ai còn chưa xuất giá.
Tô Úc dẫn Mộ Xuân bước vào, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng ám muội này. Nàng chỉ có thể nhẫn nhịn, nửa câu muốn nói nghẹn lại giữa yết hầu, không sao thốt ra được: "Hàn huynh."
Tô Hàn chắp tay với nàng: "Úc công chúa."
Lúc này, hắn mới tiếc nuối buông tay vị quan trẻ tuổi kia ra.
Vị quan trẻ tuổi vội vàng chỉnh lại y phục, bước nhanh đến trước mặt Tô Úc, chắp tay hành lễ: "Công chúa điện hạ, Giang Nam đốc lương sái Cừu Chư Lượng đang chờ yết kiến điện hạ tại nhị đường."
Tô Úc thong thả ngồi xuống, ung dung nâng chén trà trên bàn: "Gọi hắn vào."
Chỉ thấy từ phía sau nhị đường đi ra một vị trung niên hán tử mặc triều phục, hắn dừng lại ở chỗ tiếp giáp giữa hai con đường dẫn vào đại đường, khom lưng hành lễ: "Thần... Giang Nam Đốc lương sái Cừu Chư Lượng, tham kiến Công chúa điện hạ, Vương gia vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Tô Úc nhấp một ngụm trà, sau đó mới phun ra hai chữ: "Vào đi."
"Thần tạ ơn điện hạ."
Cừu Chư Lượng bước lên chính đường, vừa ngẩng mắt nhìn về phía Tô Úc, lập tức thấy được Mộ Xuân đang đứng phía sau nàng, ánh mắt không khỏi thoáng chút kinh ngạc. May thay hắn không để lộ thất thố, vẫn giữ thần sắc cung kính, chậm rãi tiến đến trước mặt Tô Úc.
Tô Úc khách khí nói hai câu: "Cừu đại nhân một đường phong trần mệt nhọc, vất vả rồi."
Cừu Chư Lượng thụ sủng nhược kinh, khom người hồi đáp: "Thần không dám."
"Ngồi đi."
Cừu Chư Lượng đắn đo cân nhắc một hồi rồi mới dám ngồi xuống, vừa an toạ liền nghe Tô Úc hỏi: "Hiện giờ trên thị trường, một đấu gạo có giá bao nhiêu?"
Cừu Chư Lượng trả lời đúng sự thật: "Khởi bẩm điện hạ, hiện giờ một đấu gạo có giá là ba tiền."
Con số này không khác với kết quả Tô Úc đã tự điều tra, nghĩ đến chuyện này Cừu Chư Lượng cũng không dám giấu giếm, sắc mặt của nàng vì vậy mới thoáng thả lỏng đôi chút, nàng nhấp một ngụm trà cho nhuần giọng rồi lại nói tiếp: "Còn về số lương thực triều đình vận chuyển đến Giang Nam để cứu tế, bao nhiêu ngày nữa mới có thể đến nơi?"
Cừu Chư Lượng không chút nề hà, dáng vẻ tận chức tận trách: "Hiện giờ quan khố vẫn còn mười vạn thạch lương, nếu điện hạ muốn, thần có thể lập tức điều động tới. Chỉ là... mười vạn thạch lương thực còn lại thì e rằng không dễ xử lý."
"Tổng cộng Giang Nam có hai mươi vạn nạn dân, chỉ riêng bên ngoài nha môn châu phủ của ngươi đây cũng không biết có bao nhiêu người. Mười vạn thạch...." Tô Úc nhếch môi cười lạnh: "Ngươi hãy thông báo cho những nhà giàu thích trữ lương kia, bảo bọn họ mang lương ra, căn cứ giá thị trường để triều đình thu mua."
Cừu Chư Lượng vội vàng đứng dậy, hốt hoảng chắp tay nói: "Thần thỉnh công chúa điện hạ thứ tội, hạ thần đã sớm ra lệnh cho các nhà giàu trong vùng xuất kho, yêu cầu bọn họ bán lương thực cho quốc khố theo giá thị trường. Nhưng không ngờ nhóm lương hộ đó đồng loạt lấy cớ năm nay Giang Nam gặp thiên tai mất mùa, ai nấy đều nói... đều nói trong nhà không còn nhiều lương thực."
"Hoang đường!" Tô Úc đặt mạnh chén trà xuống bàn: "Bọn họ không có lương? Cừu Chư Lượng, ngươi có còn muốn giữ cái mũ quan trông giữ kho lương này nữa hay không?"
Cừu Chư Lượng hoảng hốt quỳ xuống dập đầu xin tội, bộ dạng khúm núm đến lạ thường. Tô Hàn thấy vậy liền hạ giọng khuyên giải: "Mấy năm nay, hắn cũng xem như làm việc ổn thỏa, e là sự vụ thật sự khó xử, bằng không... cho hắn mười lá gan cũng không dám đến đây để thoái thác với ngươi."
Tô Úc liếc mắt nhìn Tô Hàn, thuận miệng trách móc: "Trà lạnh."
Lời vừa thốt ra, bấy giờ nàng mới chợt nhận ra đằng sau mình không phải là ám vệ thân cận trước kia mà là Mộ Xuân, trong lòng lập tức cảm thấy có chút không ổn.
Không ngờ Mộ Xuân đứng phía sau Tô Úc lập tức bước lên, nàng đi đến bàn trà, nâng chén trà còn sót lại chút nước ở đáy lên xem, sau đó lại cẩn thận đổi sang một chiếc ly khác rồi mới chậm rãi rót một ly trà mới. Tất cả động tác đều thong thả yên tĩnh, Tô Úc nghe tiếng tim của Cừu Chư Lượng đập thình thịch, không khỏi âm thầm bật cười.
Khi Mộ Xuân bưng trà trở lại, Tô Úc đưa tay nhận lấy, khải một vòng để hất nhẹ vụn trà trên miệng chén, cuối cùng chậm rãi nhấp một ngụm.
Trong suốt quá trình đó, Cừu Chư Lượng chỉ có thể khom lưng cúi đầu, run rẩy quỳ bất động trên mặt đất.
Tháng bảy nóng nực, vào thời gian này, Giang Nam vốn dĩ đang vào mùa oi bức đến cực điểm. Cừu Chư Lượng mặc quan phục chỉnh tề, chỉ quỳ chốc lát mà đã bị cái nóng khắc nghiệt hong đến mức đổ mồ hôi đầm đìa.
Bên ngoài hành lang, người tới kẻ lui đều là đám tiểu quan lại cấp dưới.
Tô Úc rõ ràng nhìn thấy mồ hôi của Cừu Chư Lượng sắp nhỏ giọt xuống đất, lúc này mới đặt chén trà trên tay xuống, ra hiệu nàng muốn khăn lau tay. Mộ Xuân thấy vậy chỉ đành phải lấy khăn của mình đưa cho nàng, Tô Úc nhận khăn lau môi vài cái rồi mới chậm rãi mở miệng nói chuyện: "Ngươi đứng lên đi."
Cừu Chư Lượng như được đặc xá, dẫu vậy hắn chưa vội đứng lên ngay mà vẫn cung kính cúi đầu xin tội: "Thần đáng chết."
Tô Úc gấp chiếc khăn lại, tùy tiện nhét vào trong tay áo, nhướng mày cười lạnh: "Đáng chết? Đương nhiên là ngươi đáng chết. Nhưng nếu ngươi chết rồi, số lương này của ta tìm ai để truy đây? Dù ngươi có chết cũng khó chuộc hết tội lỗi của mình."
Cừu Chư Lượng lại dập đầu sát đất, Tô Úc thở dài một tiếng, sắc mặt cuối cùng cũng hòa hoãn vài phần: "Đứng lên đi, hảo hảo mà làm cho đúng việc của ngươi, bằng không... cái đầu của ngươi cũng đừng mơ còn đứng yên trên cổ."
Cừu Chư Lượng lảo đảo đứng dậy, cúi đầu tiễn Tô Úc ra cửa. Tiêu Dao Vương Tô Hàn ngồi trên ghế liếc mắt nhìn hắn, trong mắt chứa đầy hàm ý sâu xa, sau đó hắn ung dung đứng dậy, vỗ vỗ vai Cừu Chư Lượng xem như an ủi rồi cùng vị quan viên trẻ tuổi kia nghênh ngang rời đi.
----------------------------
Trở lại khách xá, Tô Hàn cởi ngoại bào quan phục, chỉ chừa lại mỗi một thân trung y màu vàng nhạt, hắn ngồi lên sập, hữu ý kéo tay vị quan viên trẻ tuổi kia, vuốt ve không dứt.
"Đã nhìn ra rồi chứ?" Tô Hàn âu yếm nhìn đối phương: "Muốn hỏi gì cứ hỏi."
Vị quan viên trẻ tuổi kia lập tức đáp lời: "Cừu Chư Lượng rốt cuộc cũng là người cũ trong phủ của Ngũ công chúa, nếu không phải chuyện thống lĩnh lương thực thật sự quá khó xử, hắn chắc chắn đã không mở miệng nhận sai. Nhưng việc làm của Ngũ công chúa hôm nay...."
"Nàng là đang che chở cho Cừu Chư Lượng." Tô Hàn cười đầy thâm ý: "Nhưng cũng là đang gõ vào hắn, nhắc nhở hắn đừng quên ai mới là chủ tử thật sự của hắn."
Đoạn, Tô Hàn thong thả nói tiếp: "Cừu Chư Lượng đã làm đến chức Lương Sử, nhiều nhất hai năm nữa sẽ bị triệu hồi về kinh. Chờ Úc Công chúa đăng cơ, nàng tất nhiên vẫn sẽ trọng dụng hắn, bây giờ gõ hắn một lần coi như cũng vì muốn tốt cho hắn. Còn chuyện gom gạo thu lương, tuy công chúa nói lời cứng rắn nhưng chắc chắn nàng sẽ nghĩ cách xoay mượn lương tiền, nàng không thể thật sự lấy cái đầu của Cừu Chư Lượng."
Vị quan viên trẻ rũ mắt cảm khái: "Người ta đồn Ngũ công chúa lương thiện lại giỏi quyền mưu, cơ trí đa đoan... quả nhiên không sai."
"Nàng lợi hại lắm chứ, tương lai nàng là người sẽ làm hoàng đế, không lợi hại sao có thể hoàn thành đại nghiệp được." Rồi hắn thở dài một tiếng: "Nếu không phải làm hoàng đế là cực khổ như vậy, ai lại muốn làm? So ra làm một Vương gia nhàn tản như ta sung sướng biết bao."
Hắn lại vuốt ve bàn tay của vị quan viên trẻ: "Thế nào? Ta nói muốn mang ngươi tới Giang Nam nhìn cho biết, bây giờ đã mang rồi, ngươi cũng không thể lại xa cách ta nữa."
Vị quan viên trẻ tuổi len lén thở dài: "Vương gia cảm thấy... đây gọi là xa cách sao?"
"A Trạc, ngươi có nhìn thấy nữ tử đứng phía sau Ngũ công chúa không?"
Nghe hắn hỏi, vị quan viên trẻ tuổi nghiêm túc gật đầu: "Thấy được, quả thực tướng mạo rất đẹp, dù mặc bố y cũng khó mà che giấu nổi..."
Sắc mặt Tô Hàn tức khắc sa sầm xuống, điệu bộ ghen tuông thấy rõ: "Tạ Trạc! Ai bảo ngươi nhận xét nàng thế nào?"
Tạ Trạc bị quở trách thì sửng sốt không thôi: "Vậy... phải nhìn cái gì?"
"Nàng là người của phủ Tô Vị." Tô Hàn cau mày trầm ngâm: "Ban đầu ta còn tưởng công chúa đem nàng theo là để làm nhục, nhưng hôm nay nhìn lại... e rằng hai người các nàng dường như... có chút tâm ý liên thông."
"Công chúa mà thu lưu người này vào lòng, chẳng phải rất có lợi hay sao?"
Tô Hàn bật cười khanh khách: "Chỉ sợ công chúa không hàng phục nổi người này...."
"Tại sao lại nói vậy?"
Tô Hàn nhướng mày, cúi đầu kề sát vành tai của đối phương, tà đạo cười khẽ: "Ví như bổn vương... chẳng phải cũng không hàng phục được ngươi sao?"
Tạ Trạc đỏ mặt, hơi nghiêng đầu tránh đi: "Vương gia nếu không còn việc gì... thần xin phép cáo lui."
Tô Hàn làm sao chịu buông tay để cho người rời đi, hắn đưa tay kéo mạnh Tạ Trạc trở lại, cường thế ấn người lên mép sập: "Qua hai ngày nữa phải lên đê thị sát, trèo đèo lội suối, chỉ sợ nhiều ngày không được chạm vào ngươi."
Hơi thở mang theo mùi rượu nóng bừng, khiến người nghe không khỏi mặt đỏ tim đập: "Được rồi A Trạc... ngoan ngoãn để ta sờ vài cái cho đã đi."
-------------------------
Tô Úc: Khăn tay thơm thơm của lão bà! Là của ta, của ta, của ta! Đừng ai mơ tưởng cướp nó đi!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store