[BHTT][EDIT] Xuân Thủy Tiên Trà
Chương 13
Chương 13: Công chúa đi rồi? Đi thong thả không tiễn
Tháng bảy, quan viên Giang Nam đồng loạt dâng tấu chương về triều đình, tâu rằng Giang Nam mấy tháng nay trước hạn sau lụt, mưa lớn không dứt, nước sông dâng tràn, đổ ngược vào thành trì hai bờ. Nay nạn úng ngập chẳng khác gì họa ngoại xâm, trong thành ngoài thành đều trở thành một vùng biển nước mênh mông, bách tính thương vong vô số.
Các quan viên địa phương Giang Nam lập tức thỉnh cầu triều đình phát lương cứu tế.
Hoàng đế lệnh cho Tô Úc làm khâm sai, phong Tiêu Dao Vương Tô Hàn làm phó sử, phụng chỉ đến Giang Nam đốc thúc công tác thủy lợi, phân phát lương thảo cứu tế. Đêm trước ngày khởi hành, Mộ Xuân ngồi ở góc phòng nhìn Thanh Quyết giúp Tô Úc chuẩn bị hành lý, trong lòng mơ hồ mong chờ từ ngày mai mình sẽ không cần hầu hạ nàng ta nữa, tháng ngày an lành chính thức đến rồi.
Tô Úc thấy nàng mắt hai tay chống cằm ngáp ngắn ngáp dài, có chút oán hận nói: "Ngươi đúng là thảnh thơi thật nhỉ."
Mộ Xuân mỉm cười: "Nô tỳ tất nhiên mỗi ngày đều nhón chân trông mong điện hạ trở về."
Thanh Quyết đem Thượng Phương Bảo Kiếm hoàng đế ban xuống trình lên cho Tô Úc: "Chuyến này điện hạ chỉ dẫn theo Ngân Linh và Kim Thành, chẳng phải thế lực sẽ quá mức đơn mỏng hay sao? Nếu không thuộc hạ...."
"Không cần." Tô Úc trực tiếp cắt ngang: "Còn có quan binh triều đình, sợ cái gì."
Nói rồi, nàng tiện tay gõ gõ vào đầu Mộ Xuân, cất giọng trêu chọc: "Giang Nam có mười dặm hoa sen, ngươi thật sự không muốn đi xem à?"
Mộ Xuân nghĩ thầm, đừng nói mười dặm hoa sen, cho dù là hai mươi dặm hay hai trăm dặm cũng đều đã sớm bị nước lũ cuốn sạch, lặn lội đến đó chỉ tổ chịu tội, mà cái tội này tốt nhất nên để một mình Tô Úc gánh chịu mới là thượng sách.
"Trên người nô tỳ còn mang thương tích, dọc đường đi e rằng sẽ làm lỡ hành trình của điện hạ." Rồi nàng cố làm ra vẻ như thể bản thân thấy tiếc nuối lắm: "Chỉ có thể ngày ngày quỳ trước Phật đường vì điện hạ cầu phúc mà thôi..."
Tô Úc bật cười thành tiếng: "Vậy thì ngoan ngoãn ở nhà thắp hương bái Phật, không được lười biếng."
Sáng hôm sau, Tô Úc khởi hành từ sớm, còn Mộ Xuân thì ngủ đến tận khi mặt trời đã lên cao.
Vẫn như thường lệ, rảnh rỗi đến mức không biết phải làm gì, Bạch Cập lại chạy đến tìm Mộ Xuân chơi cờ. Sau vài ván tranh phong, bị đối phương đánh cho thua tan tác không còn mảnh giáp nào, nàng mất hứng ngã lăn ra giường.
"Cũng không biết hoàng đế suy nghĩ kiểu gì, sao dám để điện hạ đi đến cái chỗ chết chóc ấy cứu tế......" Bạch Cập lẩm bẩm nói: "Ta nghe nói bên đó hiện tại trên sông toàn là người và súc vật chết trôi, nhìn thôi đã biết rất dễ sinh dịch bệnh...... May mà ta đã chuẩn bị cho điện hạ một ít thuốc, bất quá, ta e rằng số thuốc ấy cũng chẳng có ích gì."
"Bệ hạ vốn có ý định truyền ngôi cho Ngũ công chúa, vì vậy phải dựa vào công lao phong thưởng thật lớn mới có thể để công chúa danh chính ngôn thuận kế thừa ngai vị." Mộ Xuân vừa thu dọn quân cờ vừa nói: "Không chơi nữa sao?"
"Không chơi." Bạch Cập vắt tay lên trán thở dài: "Ta chỉ là người chơi cờ dở, nên ta không thắng nổi ngươi."
Mộ Xuân cười cười nhìn Bạch Cập: "Đánh cờ quý ở chuyên tâm, ngươi không tập trung, tất nhiên ván nào cũng....."
Nàng còn chưa kịp nói dứt lời, Bạch Cập đã bật dậy khỏi giường: "Ta dẫn ngươi đi ra ngoài chơi."
Mộ Xuân lông mày nhảy dựng: "Ra ngoài?"
Bạch Cập gật đầu liên tục: "Đúng vậy, ngươi đến đây cũng mấy tháng rồi, chẳng phải vẫn chưa từng bước chân ra khỏi cửa phủ hay sao? Vừa lúc hôm nay điện hạ đi vắng, ta dẫn ngươi trốn ra ngoài chơi."
Nghe hấp dẫn thật đấy, nhưng Mộ Xuân vẫn lắc đầu từ chối: "Điện hạ không cho phép ta ra ngoài."
"Điện hạ chẳng phải không có ở đây sao." Bạch Cập cười cười, bắt đầu công cuộc thổi gió đầu tai, dốc sức dụ dỗ nàng: "Ta trước kia rất hay phạm sai lầm, điện hạ cũng thường hạ lệnh cấm túc, nhưng ta vẫn trốn ra ngoài đi dạo chợ đấy thôi. Thanh Ca hôm nay đi giao mấy phần lễ vật nên tạm thời không có ở phủ, còn Tử Nhiễm... khỏi cần nhắc đến nàng. Ngươi đổi bộ xiêm y khác, đội mũ có rèm che mặt rồi ta đưa ngươi ra ngoài chơi, trên chợ cái gì cũng có, ăn uống vui chơi, còn có cả trâm, điền tử, y phục.... Ngươi xem đi, trên đầu ngươi ngoài tóc ra thì chẳng có gì, keo kiệt đến mức chết người, chúng ta ra ngoài mua vài thứ đem về."
"Ta... không có tiền." Mộ Xuân cúi đầu thở dài: "Điện hạ không phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho ta."
"Ta có tiền." Bạch Cập vội vàng nói ngay, như sợ bỏ lỡ một giây sẽ làm mất luôn cơ hội trời ban: "Có chuyện gì ta chịu, ngươi không nói, ta không nói, điện hạ sẽ không biết được đâu."
Mộ Xuân suy nghĩ một chút rồi gật đầu đáp ứng: "Vậy được."
Nàng thay một bộ xiêm y thường ngày màu vàng cam, đầu đội chiếc mũ có rèm che đến tận eo, bên kia Bạch Cập cũng đổi xong y phục, dắt hai con ngựa đứng chờ ngoài cổng.
"Ngươi biết cưỡi ngựa không?"
Mộ Xuân thời niên thiếu lang bạc khắp bốn phương, Lang Xi xa xôi hiểm trở nàng cũng từng đi qua, thuật cưỡi ngựa sao lại không biết, nếu không phải vì ngại trên người còn có vết thương thì nàng đã sớm tiêu sái xoay người lên ngựa, nghe Bạch Cập quan tâm hỏi vậy, nàng gật gật đầu: "Biết chứ."
Bạch Cập vẫn không yên tâm, nàng cẩn thận đỡ Mộ Xuân leo lên trước, sau đó mới tự mình phóng lên con ngựa còn lại.
Đây là lần đầu tiên trong mấy tháng qua Mộ Xuân rời khỏi phủ công chúa, lần nữa trông thấy phiến thiên địa bên ngoài. Tuy bình thường nàng không vì giam lỏng, không vì nhàn rỗi mà cảm thấy cô tịch, nhưng chỉ cần lướt mắt nhìn thấy bầu trời xanh biếc như phỉ thúy hôm nắng đẹp, trong lòng cũng khó tránh khỏi dâng lên cảm giác xúc động.
"Thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn, cưỡi chậm một chút."
Bạch Cập không quên dặn dò một phen: "Dù sao cũng không xa lắm, đi mười lăm phút là đến."
Vào chợ thì không thể cưỡi ngựa nữa, Bạch Cập tìm chỗ buộc ngựa cẩn thận rồi mới dẫn Mộ Xuân hòa vào dòng người tấp nập như dệt thành thoi.
Bạch Cập không phải lần đầu đến đây, vậy mà vẫn không kiềm được hứng thú, chỉ lượn một lát mà trong tay nàng đã xách sáu bảy cái túi to nhỏ khác nhau. Mộ Xuân còn đang lựa hoa dại ở một sạp ven đường, quay đầu liền thấy Bạch Cập ôm theo một đống tay nải lớn nhỏ lững thững chạy đến.
"Tiểu mỹ nhân, nhìn trúng cái gì không?"
Mộ Xuân lắc đầu: "Không có gì... Ngươi muốn đi đâu thì chúng ta đi tiếp thôi."
Bạch Cập quay sang người bán hoa: "Lão bản, lựa cho ta hai cành hạnh hoa nở đẹp nhất."
Không đợi Mộ Xuân từ chối, Bạch Cập đã cài một cành hoa vào búi tóc của nàng, sau đó tự mình cũng cài một cành.
"Quả nhiên là người còn đẹp hơn hoa." Bạch Cập hôm nay cười rất tươi: "Công chúa điện hạ nhất định sẽ thích."
Mộ Xuân không nói gì, chỉ khẽ thở dài, sau đó tiếp tục đi theo đối phương vào sâu trong chợ.
Nàng không có quá nhiều cơ hội lui tới thành thị, hơn nữa khoảng thời gian này nàng hầu như không bước chân ra khỏi cửa phủ. Đột nhiên đi vào nơi đông vui nhộn nhịp như thế, trong lúc nhất thời lại giống như tiên nữ lạc nhầm vào chốn nhân gian, nàng không biết nên đi theo ai, cũng không biết mình muốn thứ gì.
Tuy rằng hễ nàng nhìn cái gì thì Bạch Cập đều lập tức mua cái đó, nhưng tựa hồ không có thứ nào là thứ mà nàng thực sự mong muốn. Mộ Xuân cứ thế lang thang vô định giữa đám đông, bỗng nhiên nghe được phía trước có người rao lớn: "Bán đậu hủ..... đậu hủ thúi đây..."
Nàng lập tức bị âm thanh ấy hấp dẫn ánh mắt, theo tiếng rao nhìn lại, phía sau quán đậu hũ là một nữ tử trẻ tuổi mặt mày tươi sáng, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, dường như nàng ấy cũng vừa bắt gặp ánh mắt của Mộ Xuân, thân thiện mỉm cười chào hỏi: "Cô nương muốn một miếng đậu hũ sao?"
Mộ Xuân cũng mỉm cười đáp lại thiếu nữ ấy: "Vậy lấy một miếng đi."
Nữ tử rất nhanh múc đậu hũ, lại cẩn thận cắt thành từng khối nhỏ vừa ăn, sau đó dùng lá sen gói lại. Khi Bạch Cập trả tiền, thấy ánh mắt Mộ Xuân nhìn đậu hũ còn dịu dàng hơn khi nhìn người khác, nàng nhịn được bèn mở miệng hỏi một câu: "Làm sao vậy? Mộ cô nương, đậu hũ là tình nhân cũ của ngươi à?"
Mộ Xuân cứng họng: "Ta..."
"Đậu hủ là thứ đạm nhạt vô vị như vậy, ta không biết nó có gì ngon." Bạch Cập như chợt nhớ ra gì đó, nhìn mấy miếng đậu hũ bày trên sạp hàng cảm khái: "Bất quá ta nhớ rõ công chúa rất khác người, nàng ấy rất thích ăn đậu hủ."
Mộ Xuân nghe vậy thì ngây ngẩn cả người: "Công chúa...."
"Aizz Mộ cô nương, ngươi mau nhìn cái này đi!" Bạch Cập kéo lấy tay nàng, khiến Mộ Xuân lảo đảo hai bước, để mặc bản thân bị kéo tới chỗ một đoàn người đang xem ảo thuật, Mộ Xuân chỉ có thể thở dài, miễn cưỡng theo đoàn người chuyển động vòng quanh.
Đột nhiên, ở dưới một cây cầu phía trước, nàng thấy một tiểu cô nương ăn xin, khi nàng bước lại gần mới nhớ ra rằng trên người không mang theo tiền. Tiểu cô nương kia mặt mũi lem luốc, giương đôi mắt tròn xoe nhìn nàng, ánh mắt vừa mừng rỡ lại vừa sợ hãi.
Mộ Xuân bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa túi đậu hũ trên tay cho hài tử đáng thương ấy.
Khi nàng trở lại chỗ đoàn xiếc ảo thuật, Bạch Cập vẫn đang xem náo nhiệt, căn bản không chú ý nàng đã rời đi một lúc rồi lại quay trở về.
Xem đủ náo nhiệt, Bạch Cập ra tay hào phóng, thưởng tiền thỏa đáng rồi mới rời đi.
"Mộ cô nương, đậu hũ của ngươi đâu?"
Mộ Xuân xấu hổ đáp lời: "Ăn... rồi..."
"Nhanh như vậy à? Thì ra ngươi thích ăn đậu hũ như thế, nếu không chúng ta quay lại mua thêm một phần nữa."
"Không... không cần đâu."
Đến khi đứng trước cửa phủ công chúa, trong tay lại xách thêm hai gói đậu hũ, Mộ Xuân chỉ có thể đỡ trán thở dài.
Bạch Cập đại khái thấy Thanh Quyết còn chưa trở về, nàng đẩy cửa ngách ra, đang định đưa Mộ Xuân lẻn vào thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười lạnh vang lên từ phía trong: "Giỏi nhỉ..."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store