[BHTT][Edit] Xin Lỗi, Mở Nhầm Cửa Rồi! - Đồ Sinh
Chương 10: Vì em nghèo
Tôi vẫn chưa dâng hiến lần đầu của mình, nghĩ đến đây nước mắt của tôi không kìm được mà rơi. Nhưng người phụ nữ tổng tài kia chẳng hề cảm thấy có lỗi với tôi, đối mặt với tiên nữ rơi lệ như tôi, chị ấy không nhịn được phàn nàn: "... Ngoài khóc ra em còn biết làm cái gì khác không?"
Tôi ngửa mặt bốn mươi lăm độ nhìn trần nhà, không nói một lời, quần áo trên người vẫn lộn xộn, kết hợp với nước mắt đang rơi xuống trên mặt mình, trông như một người vợ bị làm nhục.
Tôi không hiểu kiếp trước mình đã tạo nghiệp gì mà báo ứng lại dồn vào kiếp này?
Một thiếu nữ thanh xuân phơi phới như tôi sao lại đi yêu với người phụ nữ đê tiện này chứ?
Còn ngủ với chị ấy bao năm trời???
Tuổi xuân phơi phới của tôi, một đi không trở lại, bị người ta chà đạp như giẻ rách. Nhớ lại quá khứ, tôi cảm thán mình giống như nữ chính trong văn học giẻ rách trên AO3. Là trời xanh ghen tị với nhan sắc và tài năng của tôi? Hay là muốn dùng người phụ nữ đê tiện này rèn luyện tâm trí tôi?
Bởi trời muốn giao trọng trách, ắt phải khổ tâm trí, lao gân cốt, đói da thịt...
"Em còn ở đó ngâm thơ, chị lập tức cho người mua thuốc câm đầu độc em."
Tôi: "..."
Nghe chưa, đây là lời mà người có thể nói sao? Đây là lời của vị hôn thê nói với tôi sao?!
Tôi: "Thuốc câm thì khỏi, nếu chị thực sự muốn em im, chị biết phải làm gì rồi."
Tôi tha thiết đề nghị: "Chỉ cần chị chuyển tiền vào tài khoản của em, em sẽ im ngay."
Tổng tài mỉm cười: "Biến."
Tôi: "..."
Người đàn bà này sao có thể vô ơn đến thế?!
"Lúc nãy không phải chị đã nói rồi sao? Chỉ cần em nộp lương là chị ứng tiền cho em trước, đường đường là một đại tổng tài đa quốc gia, sao chị có thể thất hứa được?!" Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận kéo chiếc áo sắp rơi, đứng trên sofa văn phòng tổng tài gào lên.
"Làm việc nửa vời còn đòi tiền?" Chị ấy cười lạnh, "Tỉnh mộng chưa?"
Tôi đơ người: "..."
Im lặng hồi lâu, tôi bất mãn nói, "Dù em làm chưa xong, nhưng chị cũng sướng mà không phải sao?!"
Mặt tổng tài không chút biểu cảm.
Tôi lấy hết can đảm: "Không được thì em cho chị ngủ một lần vậy? Em ở dưới, chị ở trên, kiểu chị đè em á."
Tổng tài cười lạnh: "Mơ đi."
Tôi: "..."
Nước mắt tôi thực sự rơi.
Nói khóc liền khóc, khóc trong im lặng, khóc đến tan nát lòng người, mời tham khảo cảnh tiên nữ Lưu Diệc Phi rơi lệ.
Nhưng tổng tài vẫn ngồi trên ghế không động đậy, thân hình nhỏ bé co ro trong chiếc ghế lớn, không hiểu sao tôi thấy chị ấy hơi đáng thương.
Cũng phải, một vị hôn thê xinh đẹp như tôi ngay trước mắt mà không nếm thử, chị ấy quả thực đáng thương.
"Nếu em muốn chị còn ăn cơm tối được, im miệng lại." Tổng tài cười lạnh, "Một tháng chị cho em ba mươi ngàn để em hưởng thụ à?"
Không nói thì còn đỡ, nói ra tôi càng tức.
"Chị nói rõ xem, ai là người hưởng thụ? Bao nhiêu năm rồi chị làm công lần nào chưa? Chị cho em nằm dưới lần nào chưa??!" Nói đến đây nước mắt tôi lại ứa ra, tôi vung tay phải trước mặt tổng tài gào lên, "Trên đời này ai thảm như em không? Sắp kết hôn rồi mà vẫn còn là trinh nữ!"
Tổng tài: "..."
Có lẽ nước mắt của tôi làm chị ấy mềm lòng, dù sao chị ấy yêu tôi sâu đậm như thế, sẵn sàng bỏ hàng trăm triệu để cưới tôi, đường nhiên cũng không muốn thấy tôi khóc.
"Sao không cho em nằm dưới? Chưa từng chơi ở trên à?"
Tôi: "..."
Tôi: "???"
Mẹ kiếp, sao không biết xấu hổ gì hết vậy?!
"Ý của em là vậy sao?! Hôm nay em nói rõ luôn, nếu chị không đè em một lần thì đừng tính chuyện kết hôn của hai chúng ta!" Bị dồn đến đường cùng, tôi quyết liệt nói.
Tổng tài chống cằm: "Hôm nay chị không muốn đè em ư?"
"Chẳng lẽ không phải?!"
Chị ấy: "Không, vì em quá nặng."
Ánh mắt tổng tài đánh giá tôi từ trên xuống dưới, "Em mập lên à?"
Tôi: "??????"
Nhẫn nhịn cũng có giới hạn!
Tôi vừa khóc vừa điện cho mẹ tổng tài, "Con mập sao? Con mập chỗ nào?!"
Mẹ tổng tài, cũng là mẹ chồng tương lai của tôi an ủi: "Con không mập, con chỉ nhiều thịt thôi."
Nghe xong nước mắt tôi càng chảy nhiều hơn.
Tôi không hiểu, không lý giải nổi, tại sao một thiếu nữ tuổi xuân đẹp đẽ như tôi phải chịu đựng cái nết này, vì tình yêu? Trách nhiệm? Nghĩa vụ? Hay là sự gánh vác?
Không, đều không phải.
"Vì em nghèo." Tổng tài nói, "Nếu không muốn chịu cái nết này cũng được, cho chị ba mươi ngàn một tháng, ngày nào em cũng được làm thụ."
Tôi: "???"
Đây là lời con người nên nói sao?
"Xin lỗi." Có lẽ tổng tài nghe thấy oán khí trong lòng tôi, đột nhiên xin lỗi, "Một tháng ba mươi ngàn là giá của em, theo giá thân thể của chị thì phải ba trăm triệu một tháng."
Tôi: "??????"
Tôi chửi: "Sao chị không đi cướp ngân hàng luôn đi?!!"
Ngũ Lục Thất tôi dù có ế cả đời, dù có nhảy lầu, đi bán nghệ, cũng không lấy đồ khốn Lâm Nhàn này!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store