ZingTruyen.Store

[BHTT][EDIT] Thuần Dưỡng Hoa Hồng - Thời Thiên Từ

Phần 1 - Chương 5

Puonggg

Trong nháy mắt, lông tơ sau gáy Hà Tự dựng đứng cả lên, lúc này cô mới nhận ra Trang Hòa Tây đang đứng cách mình chỉ nửa mét.

​Khoảng cách quá gần khiến cô cảm thấy áp lực cực kỳ đè nén.

​Cô nhanh chóng ổn định tâm thần, cố hồi tưởng lại đôi mắt đầy tính thấu thị trong những bức ảnh, rồi ngẩng đầu nhìn Trang Hòa Tây.

​... Người thật và ảnh chụp khác biệt quá lớn, chỉ riêng sắc đen hút hồn sâu trong đồng tử đã khiến Hà Tự gần như không thể chống đỡ nổi.

​Hà Tự bấm móng tay vào lòng bàn tay, cố giữ bình tĩnh, nói: "Nhìn chị Hòa Tây ạ."

​Cơn giận dữ như một vòng xoáy, từ trung tâm đồng tử Trang Hòa Tây bốc thẳng lên cao.

​Hà Tự đã thấy cảnh này vào buổi sáng, lập tức nhận ra mình lại làm sai rồi, cô đã đặt tiêu điểm vào đôi chân của Trang Hòa Tây. Chân cô ấy có sẹo, và cô ấy ghét vết sẹo đó, nếu không lập tức cứu vãn, cô có thể sẽ bị ngọn trường thương của Trang Hòa Tây đâm vào cổ lần thứ hai trong một ngày.

​Bị đâm cũng được thôi, đau một chút thôi mà.

​Nhưng vạn nhất nếu nghiêm trọng, Trang Hòa Tây có thể thật sự không cần cô nữa.

​Cô là diễn viên đóng thế của Trang Hòa Tây, Tảm Phàm giữ cô lại, nhưng Trang Hòa Tây không dùng thì cô mãi mãi chỉ là một món đồ trang trí. Khi đó, biết đâu Tảm Phàm sẽ vì không thấy được giá trị của cô mà hủy hợp đồng giữa chừng, đuổi cô đi.

​Trong lòng Hà Tự có chút sốt ruột, nhưng mặt ngoài vẫn bất động như núi, chân thành nhìn Trang Hòa Tây nói: "Chị Hòa Tây ngoài đời còn đẹp hơn cả trên tivi nữa ạ." Thế nên em mới nhìn.

​Lời giải thích này chắc là khá hợp lý nhỉ.

​Khi nói chuyện, mặt Hà Tự còn vô thức đỏ lên, vì nhìn thấy vết cào ẩn hiện nơi xương quai xanh của Trang Hòa Tây, cô cảm thấy ngượng ngùng bởi những cảnh tượng kịch liệt hiện ra trong đầu.

​Phản ứng này của cô, nếu thay đổi góc nhìn, ai cũng sẽ nghĩ rằng cô ngượng vì khen người ta đẹp ngay trước mặt.

​Một phản ứng rất thuần khiết, mang theo một lớp lá chắn bảo vệ tự nhiên.

​Trang Hòa Tây lạnh lùng nhìn xuống, chỉ thấy sự giả tạo, diễn trò, bằng mặt không bằng lòng, xấu xí đến mức khiến người ta buồn nôn.

​"Liên quan gì đến cô?" Trang Hòa Tây nói, giọng nói như một khối sắt vừa được lấy ra từ hầm băng, chạm vào một cái là có thể bị dính chặt đến mức xé rách một lớp da.

​Hà Tự bèn dời tầm mắt đi.

​Trang Hòa Tây: "Tránh ra."

​Hà Tự lập tức bước sang bên nhường đường.

​Dưới chân Trang Hòa Tây cũng mang theo khí trường riêng, khi hai người chuẩn bị lướt qua nhau, khí trường đó đột ngột trở nên sắc lẹm. Một bàn tay xẹt qua tầm mắt ngoại vi của Hà Tự, da đầu cô đau nhói, sợi dây buộc tóc thuộc về Trang Hòa Tây mà cô tùy ý đeo lên để tiện tập luyện buổi sáng đã bị giật xuống, ném thẳng xuống đất.

Tiếng bước chân đầy vẻ căm phẫn vang vọng trong hành lang, xa dần rồi mất hẳn.

​Khi âm thanh đã hoàn toàn biến mất, Hà Tự cúi đầu nhìn sợi dây buộc tóc bị vứt bỏ, trên đó còn vướng một lọn tóc của cô. Cô xoa xoa da đầu đang đau nhói ở vùng xương chẩm, vành mắt hơi đỏ lên.

​Vì đau.

​Hà Tự cúi người nhặt sợi dây và lọn tóc lên, trong lòng dâng lên một cảm giác: cô và Trang Hòa Tây có lẽ vĩnh viễn không thể chung sống hòa bình.

​Rất chân thực.

​Rất chắc chắn.

​Tảm Phàm đúng là "thần tiên", nói cái gì là trúng cái đó.

​Mà thôi, không sao.

​Có tiền là được.

​Tiền còn lớn hơn cả trời.

​Hà Tự giơ tay phải lên, dùng ngón trỏ và ngón giữa đẩy hai bên khóe miệng xếch lên một chút, rồi bước chân nhẹ nhàng chạy xuống lầu.

​Sợi dây buộc tóc cô không vứt đi.

​Cái này của Trang Hòa Tây dùng tốt, buộc tóc rất chặt. Sợi dây của cô cứ vung vẩy vài cái là tuột, rất ảnh hưởng đến việc tập luyện.

​Tuy nhiên, buổi chiều phải nghĩ cách giấu sợi dây đi.

​Tóc cô tuy dày thật, nhưng cũng không chịu nổi cảnh bị giật đứt từng mớ mấy lần một ngày như thế này.

​Buổi chiều, Trương Lệnh dẫn Hà Tự tập thể lực một lát, rồi để cô cùng các diễn viên chính phụ khác bắt đầu học dần những động tác võ thuật cơ bản. Cách đó không xa, Trang Hòa Tây chiếm riêng một phần ba sân tập, tiếp tục huấn luyện thương thuật.

​Có một khoảng thời gian Trang Hòa Tây phải lên dây cáp. Hà Tự không cần ngẩng đầu cũng có thể thấy Trang Hòa Tây treo mình trên không trung, phối hợp với cánh tay máy để xoay người, đâm tới giữa không trung, không ngừng biến hóa tư thế. Cây trường thương nặng như vậy mà trong tay cô ấy lại linh hoạt như một phần cơ thể, chiêu thức vừa đẹp mắt vừa mạnh mẽ. Nếu không phải tiếng xé gió và tiếng kim loại va chạm liên tục truyền vào tai, Hà Tự suýt nữa đã nghĩ Trang Hòa Tây đang dùng đạo cụ nhựa nhẹ hẫng.

​Cô ấy thực sự sinh ra để làm diễn viên, bất kể là ngoại hình hay nghị lực.

​Hà Tự biết mình còn một quãng đường dài mới theo kịp tiến độ của cô ấy, phải khẩn trương lên.

​Nghĩ đến đây, Hà Tự nhanh chóng thu liễm tâm thần, tập trung nghe Trương Lệnh giảng giải các điểm mấu chốt của động tác. Cô có ngộ tính cao, thời gian lại gấp, cộng thêm tinh thần đang hăng hái, tất cả các yếu tố cộng hưởng lại khiến cô chỉ sau nửa buổi chiều đã trở thành kiểu "thiên tài tiến bộ thần tốc", khiến những người xung quanh trợn mắt há mốc mồm.

​Bao gồm cả người hướng dẫn cô là Trương Lệnh.

​Khi Trang Hòa Tây từ trên cánh tay máy hạ xuống, cô vô tình liếc mắt thấy Trương Lệnh đang nhìn Hà Tự với ánh mắt sáng rỡ, còn Hà Tự, thế mà vẫn đang dùng sợi dây buộc tóc của cô.

​Thứ đã bị vứt bỏ.

​Thứ của người khác.

​Hà Tự cứ thế thản nhiên dùng nó, mỗi chiêu mỗi thức đuôi tóc đều vung vẩy, trông mềm yếu chẳng khác nào đang phô trương.

​"Đùng!"

​Đuôi thương đập mạnh xuống tấm đệm bảo vệ, chấn động cả sàn nhà, phát ra một tiếng trầm đục.

​Trang Hòa Tây chưa bao giờ thấy ai mặt dày vô sỉ đến thế.

​Tổng chỉ đạo võ thuật Dương Khách đang xem lại bản ghi hình liền ngẩng đầu hỏi: "Sao thế? Phối hợp vừa rồi có vấn đề à?"

​Trong khoảnh khắc rũ mắt rồi ngước lên, cảm xúc của Trang Hòa Tây đã trở lại bình thường: "Không có ạ, đội ngũ của chú rất chuyên nghiệp."

​Dương Khách được nịnh, lập tức cười hớn hở: "Là do cháu nổi tiếng kính nghiệp đấy, lần nào tập đến cuối cùng mà chẳng đạt đến trình độ bán chuyên nghiệp mới thôi."

​Trang Hòa Tây bước tới ngồi xuống: "Chỉ là múa may quay cuồng thôi ạ."

​Tra Oánh ôm nước và khăn lau nhanh chóng chạy lại, nói: "Chị, tối nay chị có lịch lộ diện tại buổi biểu diễn của chị Tuyên, chị đừng quên nhé. Nghỉ ngơi một lát là phải bắt đầu chuẩn bị rồi ạ."

​Trang Hòa Tây "ừ" một tiếng nhận lấy nước, chân trái duỗi thẳng ra phía trước, cái chân vốn đang chống gối hiện rõ trạng thái hơi thả lỏng.

​Tra Oánh liếc nhìn một cái, mắt không lệch đi đâu, cúi người chỉnh lại ống quần cho cô.

​Trang Hòa Tây nghỉ chưa đầy năm phút đã rời đi, về phòng nghỉ tắm rửa, trang điểm, đến giờ có tài xế tới đón.

​Tra Oánh theo sát Trang Hòa Tây suốt quá trình.

​Hà Tự không có ai quản, Tra Oánh đi rồi cô cũng chẳng biết hỏi ai, không biết lúc nào mình mới được về, nên cứ theo đoàn phim tập luyện tiếp. Sau bữa tối còn có lớp học lễ nghi và văn hóa, kết thúc đã là chín giờ tối.

​Hà Tự dọn dẹp đơn giản, khi đi đến cửa tàu điện ngầm, Tra Oánh bỗng chạy tới nói: "Hà Tự, giúp tôi mang cà phê cho chị Hòa Tây với, chị ấy đang ở phòng nghỉ tầng ba. Ra khỏi thang máy rẽ trái đi thẳng, căn phòng trong cùng chính là nó! Mau đi đi!"

​Hà Tự rất muốn giúp, nhưng nghĩ đến sự chán ghét Trang Hòa Tây dành cho mình, cô liền nắm lấy cổ tay Tra Oánh, kéo mạnh khiến chị ta quay nửa vòng đập vào người cô, làm chị ta chóng mặt nói: "Lực tay em mạnh thật đấy."

​Hà Tự ngượng nghịu buông Tra Oánh ra: "Em và chị Hòa Tây không thân."

​Tra Oánh: "Không cần thân, chị Hòa Tây đang tắm, hai người không chạm mặt đâu. Em cứ lén quẹt thẻ vào, đặt cà phê xuống rồi đi luôn, cực kỳ đơn giản."

​"Tôi phải đi thật đây! Bận chết đi được!"

​Chị Tuyên, Vũ Tuyên, ngoài việc là hậu bối cùng công ty với Trang Hòa Tây, ngoài đời còn có chút quan hệ họ hàng. Cô ấy ra mắt qua một chương trình tuyển tú năm năm trước, giờ coi như đã thành danh. Tối nay cô ấy tổ chức buổi biểu diễn cá nhân đầu tiên tại sân vận động Lộ Châu.

​Tháng trước Trang Hòa Tây đã nói với Tảm Phàm rằng sẽ đến ủng hộ Vũ Tuyên.

​Tảm Phàm, với tư cách là một trong những cổ đông của Truyền thông Tinh Diệu, đối với bất kỳ việc gì có lợi cho nghệ sĩ nhà mình đều hết sức ủng hộ. Đồng ý rất sảng khoái, thậm chí còn giúp Trang Hòa Tây đẩy lùi một lịch livestream, vô cùng chu đáo.

​Nhưng Tra Oánh thì khổ.

​Tra Oánh đã phải canh chừng bình luận của fan suốt cả tối, chỉ sợ trong mắt họ chỉ có "chị nhà mình" mà làm loạn sân khấu của chính chủ Vũ Tuyên.

​Đối với một trợ lý chuyên nghiệp như chị, việc không tổ chức tốt fan, không kiểm soát được bình luận, khiến khách lấn át chủ, fan cãi vã là một tội lỗi không thể tha thứ.

​Cô đã thi đậu chứng chỉ quản lý rồi, sắp tới định chuyển sang làm quản lý thực hiện, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót lúc này.

​Tra Oánh vội vàng ấn thẻ phòng vào tay Hà Tự rồi lách người chạy mất.

​Hà Tự ngẩn người, nhìn tay trái rồi nhìn tay phải, hoàn toàn không nhớ nổi Tra Oánh đã thoát thân bằng cách nào.

​Hơi nước trên ly cà phê liên tục ngưng tụ, lăn xuống kẽ tay Hà Tự.

​Cô rút khăn giấy lau khô, ngần ngại đi về phía khách sạn.

​Cô không định lén vào như lời Tra Oánh nói.

​Có lời nhắc nhở của Tảm Phàm trước đó, lại có âm thanh lúc trưa làm gương, dù có cho cô thêm một trăm lá gan, cô cũng không dám tiếp tục cố ý phạm sai lầm lúc này để chuốc lấy sự bực mình của Trang Hòa Tây.

​Ấn tượng là thứ một khi đã xấu thì sẽ chỉ tệ đi thôi.

​Hà Tự đứng trước cửa phòng nghỉ nghe ngóng một lát, bên trong im phăng phắc.

​Chắc Trang Hòa Tây vẫn chưa tắm xong.

​Hà Tự nghiêng người, kiên nhẫn tựa vào tường chờ đợi.

​Hôm nay cô vận động quá nhiều, thời gian tập cũng dài, người đã sớm rã rời. Ngặt nỗi nhiệt độ trong hành lang rất dễ chịu, lại không có tiếng ồn, ý chí của Hà Tự bị mài mòn nhanh chóng. Chỉ gắng gượng được ba bốn phút, đầu gối cô đã khuỵu xuống, trượt dọc theo bức tường ngồi bệt xuống đất, gục đầu lên gối ngủ gà ngủ gật.

​Ly cà phê được cô dùng áo dự phòng bọc lại để trong túi giữ nhiệt, đủ để chờ đến khi Trang Hòa Tây chuẩn bị xong xuôi bước ra.

​Thực tế Trang Hòa Tây đã quên mất chuyện này, hoặc nói đúng hơn là căn bản không biết.

​Trên đường về, Tra Oánh thấy tinh thần cô không tốt nên hỏi cô có muốn uống cà phê không. Lúc đó cô đang thả hồn đi đâu đó, không nghe rõ lời Tra Oánh nói nên chỉ thuận miệng đáp một tiếng, hoàn toàn không để tâm.

​Trang Hòa Tây vừa lau tóc vừa từ phòng tắm bước ra, điều hòa bên ngoài nhanh chóng xua tan hơi nóng ẩm trên người cô. Cô mở cửa sổ, tiện tay ném khăn lau lên bàn, kéo một chiếc ghế ngồi trước cửa sổ.

​Ngày mai chắc chắn là một ngày đẹp trời, vì đêm nay trăng thanh gió mát.

​Trang Hòa Tây dùng tư thế lười biếng nhất duỗi chân trái ra, ngả người ra sau gối lên thành ghế. Tóc cô rất dài, dày và mượt, rũ xuống từ thành ghế như những đợt sóng lúa mạch giữa mùa hè, từng giọt nước tí tách rơi xuống sàn nhà.

​"Tí... tách... tí... tách..."

​Hà Tự gãi gãi tai, càng ngủ càng say.

​Chẳng mấy chốc đã mười một giờ đêm, tóc Trang Hòa Tây đã khô tự nhiên. Cánh cửa sổ mở toang đón vào những đợt gió nóng hầm cập, làm rịn mồ hôi trên cổ cô. Đầu tiên cô ngồi thẳng dậy, sau đó vịn thành ghế đứng lên, cuối cùng mới thu chân trái lại, vừa gọi điện thoại vừa bước ra ngoài.

​"Đi thôi."

​"Không cần xuống hầm xe, đợi ở cửa chính."

​"Ừ."

​"Không có gì cần mang theo cả, cô..."

​Trang Hòa Tây đang nói dở thì đột ngột im bặt.

​Đầu dây bên kia Tra Oánh tưởng tín hiệu không tốt, gọi một tiếng: "Chị?"

​Trang Hòa Tây kéo cửa lại, nói: "Không có gì cần mang theo, cô không cần lên đây đâu."

​Tra Oánh: "Vâng ạ, vậy em trực tiếp đợi ở cửa."

​Tút, điện thoại cúp máy.

​Hà Tự cũng tỉnh dậy. Cô đã ngừng vận động quá lâu, tốc độ lưu thông máu giảm xuống, cộng thêm hơi lạnh liên tục trong hành lang mà cô lại mặc áo cộc quần đùi, lúc này từ môi đến mu bàn tay đều hơi tái xanh, tứ chi trắng bệch, thỉnh thoảng lại run lên bần bật.

​Hà Tự phớt lờ cảm giác tê dại đang xông thẳng lên từ tứ chi, lấy cà phê từ trong túi ra, đứng dậy đưa cho Trang Hòa Tây: "Chị Hòa Tây, chị Tra Oánh có việc gấp, nhờ em mang cà phê lên cho chị ạ."

​Trang Hòa Tây dùng ánh mắt đen thẳm nhìn Hà Tự, không nhận, cũng không nói lời nào.

​Hành lang đột nhiên rơi vào im lặng.

​Tim Hà Tự đập hơi loạn, lòng bàn tay nhanh chóng rịn mồ hôi. May mắn là Trang Hòa Tây không nhìn thấy những điều đó, ánh mắt cô vẫn bình thản, nhìn Trang Hòa Tây một cách thẳng thắn.

​"Cà phê vẫn còn lạnh..."

​"Thì sao?"

​Giọng nói đột ngột của Trang Hòa Tây như chiếc đinh băng đâm vào tim Hà Tự.

​Ngón tay Hà Tự run lên một cách khó nhận ra.

​"Cô có biết bây giờ là mấy giờ không?"

​"Em xin lỗi chị Hòa Tây..."

​"Lời tôi nói là cô nghe không hiểu, hay là không muốn nghe?"

​"Em..."

​"Tôi nói bảo cô cút về nơi cô đã đến đi."

​"..."

​Hóa ra là ý này.

​Hà Tự còn tưởng mình lại phạm phải lỗi lầm mới nào.

​Không phải là tốt rồi.

​Còn về chuyện "cút về nơi bắt đầu", cô vừa có sự đảm bảo của Tảm Phàm, vừa đang nỗ lực hết mình để không trở nên tệ hại, không sao cả.

​Hà Tự thả lỏng cơ mặt, mỉm cười nói: "Chị Hòa Tây, em nhất định sẽ nỗ lực theo kịp tiến độ của chị."

​Trang Hòa Tây: "Tôi không cần. Yêu cầu duy nhất của tôi đối với cô là: Biến mất khỏi mắt tôi."

​Nụ cười của Hà Tự cứng đờ trong chốc lát, im lặng vài giây, cô nhỏ giọng nói: "Hợp đồng đã ký rồi, phí vi phạm rất cao."

Lời đáp trả này chẳng khác nào sự phản kháng công khai dành cho Trang Hòa Tây. Hà Tự không dám tiếp tục nhìn thẳng vào mắt cô ấy nữa.

​Trong hành lang lại là một khoảng lặng khó nói.

​Yên tĩnh không biết bao lâu, bàn tay đang đưa ra của Hà Tự bắt đầu cảm thấy tê cứng, run rẩy. Ngay trước khi cô không trụ nổi mà buông thõng xuống, Trang Hòa Tây cuối cùng cũng giơ tay nhận lấy ly cà phê.

​Tay hai người chạm nhau trong thoáng chốc.

​Hà Tự cảm thấy mình như một tảng băng chạm phải lò sưởi hừng hực khí nóng, cô không tự chủ được mà co ngón tay lại. Cô thấy Trang Hòa Tây cầm ly cà phê lắc lắc, đi xa vài bước, rồi vung tay lên: "Quàng!", ly cà phê bị ném thẳng vào thùng rác.

​Trang Hòa Tây đứng bên cạnh thùng rác nói: "Đá tan hết rồi, đi mua ly khác đi."

​Hà Tự: "..."

​Lúc nãy khi Trang Hòa Tây lắc ly, cô rõ ràng nghe thấy tiếng đá va vào nhau lạch cạch mà.

​"Vâng ạ, em đi mua ngay." Hà Tự nói: "Chị Hòa Tây, chị đợi em một chút."

​Hà Tự nói xong, chộp lấy ba lô rồi chạy biến. Cô nhớ gần ga tàu điện ngầm có cửa hàng này, chỉ cần chân tay nhanh nhẹn một chút, tối đa hai mươi phút là mua được.

​... Cửa hàng cà phê đóng cửa rồi.

​Cửa hàng gần nhất khác nằm ở ga tàu hỏa, mở cửa 24/24, cách đây tận năm trạm tàu điện ngầm.

​Hà Tự không dám chậm trễ, cắm đầu chạy về phía tàu điện. Suốt dọc đường cô không ngừng ngẩng đầu xem thời gian, xem trạm dừng, đến khi mua về được thì đã là mười hai giờ rưỡi khuya. Cửa phòng nghỉ của Trang Hòa Tây đóng chặt, Hà Tự từ bên ngoài đếm số tầng, phát hiện căn phòng đó tối om, không hề có đèn.

​Trang Hòa Tây sớm đã đi rồi.

​Thực ra cô sớm đã biết điều đó.

​Nhưng vẫn phải làm theo thôi.

​Vẫn phải tốn rất nhiều tiền, mua một thứ rất đắng về.

​Thứ này uống vào sẽ mất ngủ, mất ngủ sẽ lại nghĩ đến những chuyện cay đắng, một vòng lặp luẩn quẩn. Vậy nên để không phải nếm trải cay đắng, thứ này vẫn cứ phải ném vào thùng rác thôi.

​Tốn bao nhiêu tiền đấy.

​Hà Tự tiếc rẻ một hồi, lắc lắc những viên đá trong ly cà phê, rồi bắt chước dáng vẻ của mấy cô nàng bạch lĩnh sành điệu chốn công sở, cầm chiếc ly tiến về phía thùng rác bên đường.

​Ném xong, cô lục túi lấy điện thoại ra mua một cây xúc xích nướng của ông chủ đang chuẩn bị dẹp hàng, rồi ngồi xổm bên bụi cỏ cho mèo ăn, tiện thể lầm bầm lầu bầu với nó.

​"Ăn ngon vào thì mới nhanh lớn được, mày biết không."

​"Lớn rồi thì có thể tự đi tìm thức ăn, oai phong lắm."

​"Meo."

​"Thôi, mày đừng lớn nữa, tự đi tìm thức ăn vất vả lắm."

​"Chẳng kể ngày đêm gì cả."

​"Meo."

​"Giá mà mày chỉ có tuổi thọ một năm thôi thì tốt biết mấy."

​"Tao nghe nói đợt huấn luyện võ thuật cho phim của chị Hòa Tây kéo dài bốn tháng, quay phim tám tháng, vừa vặn một năm."

​"Nếu mày chỉ sống được một năm, tao có thể nuôi mày cho đến tận lúc tao rời đi, như vậy cả đời mày coi như nằm thắng rồi, chẳng vất vả chút nào."

​"Haizz, mày nghe thấy không?"

​"Đừng sống lâu quá."

​"Mệt lắm."

​Hà Tự nói xong bèn đứng dậy, đôi mắt cong tít cười với con mèo vẫn đang cắm đầu ăn: "Chúc ngủ ngon."

​Sau đó cô rảo bước về phía lề đường, chuẩn bị về chỗ trọ.

​Đi ngang qua cái thùng rác lúc nãy, bước chân Hà Tự khựng lại, rồi tung một cú đá vào đó.

​Tiếng động lớn đến mức cả cô và con mèo cùng sững người tại chỗ mất hai giây, rồi cùng nhau co giò chạy biến như vừa đi ăn trộm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store