ZingTruyen.Store

[BHTT][EDIT] Thuần Dưỡng Hoa Hồng - Thời Thiên Từ

Phần 1 - Chương 3

Puonggg

Sáng hôm sau, sáu giờ rưỡi, Hà Tự thức dậy đúng giờ để vệ sinh cá nhân và dọn dẹp. Trước khi xuống lầu, cô liếc nhìn chiếc quần thể thao dài của mình, liền quay vào phòng thay bằng một chiếc quần ngắn, để lộ vết sẹo trên bắp chân. Cô cho rằng đây là một ưu thế có thể giúp mình cộng thêm điểm.

​Để đến chỗ Tảm Phàm phải đổi ba chuyến tàu điện ngầm, mất hai tiếng rưỡi đồng hồ. Đường khá xa, suốt dọc đường đầu óc Hà Tự có chút trống rỗng, một nửa là sự chột dạ khi làm việc xấu, một nửa là sự mông lung nếu chuyện không thành.

​Cô đã tính toán kỹ rồi: Giờ cô đã mất việc ở quán bar, nếu không làm được diễn viên đóng thế cho Trang Hòa Tây, mỗi ngày cô phải làm cùng lúc bốn công việc thì số dư trong thẻ mới đủ để ăn no.

​Nhưng nếu làm bốn việc, cô sẽ không có thời gian nghỉ ngơi, cái mạng nhỏ này coi như treo trên sợi tóc.

​Cho nên, việc đóng thế cho Trang Hòa Tây, cô nhất định phải làm được, hơn nữa phải làm thật lâu. Ít nhất là trước khi không còn phải lo lắng sốt vó về chuyện mưu sinh nữa, cô tuyệt đối không được để bị đuổi đi.

​Hà Tự bước ra khỏi cửa tàu điện ngầm, giậm giậm đôi chân đã tê cứng vì đứng quá lâu, vừa đi về phía khách sạn vừa gọi điện cho Tảm Phàm.

​Cô đã để lại số điện thoại trong tin nhắn riêng.

​Sau khi gọi xong, Hà Tự nắm chặt điện thoại đứng đợi dưới cái nắng gay gắt.

​Chưa đầy ba phút, một chuỗi tiếng bước chân nhanh nhẹn vang lên từ phía sau.

​Hà Tự quay đầu lại, thấy một người phụ nữ trẻ đang chạy nhanh về phía mình: "Cô là 'Ngày thứ tám của mèo' đúng không? Diễn viên đóng thế mới của chị Hòa Tây? Trời đất ơi, cái lưng của cô nhìn từ phía sau y hệt chị Hòa Tây luôn!"

​Hà Tự giả vờ hỏi: "Thật ạ?"

​"Tất nhiên rồi, chỉ có điều cô không cao bằng chị Hòa Tây." Tra Oánh đưa tay ướm thử vị trí lông mày của Hà Tự, nói: "Cô chắc chỉ đứng đến tầm này của chị Hòa Tây thôi."

​Hà Tự gật đầu, thầm nghĩ đây là một khoảng cách chiều cao nguy hiểm, vì chỉ cần ngước mắt lên là cô sẽ chạm phải ánh mắt của Trang Hòa Tây. Không biết bài tập đối mắt suốt hai tháng qua có hiệu quả không, cầu trời đừng để cô ta nhìn thấu mình ngay từ cái nhìn đầu tiên.

​Hà Tự mang theo nỗi lo âu đầy bụng, được Tra Oánh dẫn vào một văn phòng vắng người.

​Tra Oánh nói: "Chị Phàm bận xong việc sẽ qua ngay, cô cứ đợi ở đây. Tôi còn có việc, không tiếp cô được."

​Hà Tự: "Vâng, cảm ơn chị đã dẫn đường."

​Tra Oánh xua tay vẻ không để tâm: "Tôi là trợ lý của chị Hòa Tây, nếu cô thực sự ở lại thì sau này tôi cũng phải chăm sóc cô thôi, đừng khách sáo."

​Hà Tự đáp: "Không khách sáo ạ, em sẽ cùng chị chăm sóc chị Hòa Tây. Em chăm sóc người khác giỏi lắm, không cần ai chăm sóc đâu."

​Tra Oánh bật cười, cảm thấy cô gái trông nhỏ hơn mình vài bốn năm sáu bảy tuổi này khá thú vị, thầm mong cô có thể ở lại.

​Tra Oánh vừa đi, văn phòng lập tức trống trải.

​Đây là một căn phòng trông rất riêng tư, trên bàn đặt ly cà phê uống dở, trên ghế có chiếc dây buộc tóc của ai đó đánh rơi. Hà Tự không được phép nên không dám nhìn ngó hay ngồi lung tung. Cô lau mồ hôi trên trán, đứng nghiêm chỉnh bên cạnh bàn đợi Tảm Phàm.

​Tảm Phàm đang xử lý vụ scandal của một nghệ sĩ khác dưới trướng, sự việc hóc búa hơn tưởng tượng. Sau khi vật lộn hơn một tiếng đồng hồ mới giải quyết xong, chị có chút bực bội, lạnh mặt đi về phía văn phòng.

​Vừa đến cửa, bước chân chị đột ngột khựng lại, trong đôi mắt u ám lóe lên một tia kinh ngạc.

​Trước khi liên lạc với Hà Tự, Tảm Phàm đã xem kỹ Weibo của cô, phát hiện ra cô thích Trang Hòa Tây một cách rất đơn thuần và cố chấp. Đăng ký Weibo mười năm, hàng ngàn bài viết hầu như đều liên quan đến Trang Hòa Tây. Ngoài việc điểm danh hàng ngày, chia sẻ bài viết, khen ngợi đủ kiểu, cô còn thường xuyên đăng những dòng cảm thán vô định kèm theo cái tên "Trang Hòa Tây" suốt ngày đêm, cực kỳ "trung thành" với Trang Hòa Tây.

​Nửa tháng trước, cô đã đăng một tấm ảnh chụp chung với hình nhân đứng của Trang Hòa Tây. Trong ảnh là mặt trước của Trang Hòa Tây và bóng lưng của chính cô, trông chẳng khác nào mặt trước và mặt sau của cùng một người, sự tương đồng giữa cô và Trang Hòa Tây thật hoàn hảo.

​Cô chính là lựa chọn không thể tốt hơn cho vị trí diễn viên đóng thế.

​Nhưng dựa trên kinh nghiệm trước đây, Tảm Phàm lại lo sợ cô là một fan cuồng có hành vi cực đoan.

​Đặt một người như vậy bên cạnh Trang Hòa Tây chẳng khác nào đặt một con dao hai lưỡi. Lúc mấu chốt có thể ngay lập tức dùng toàn bộ sự "trung thành" để bảo vệ cô ấy, nhưng đồng thời cũng sẽ không ngừng nảy sinh lòng tham, vượt quá giới hạn gây phiền hà cho cô ấy, rất nguy hiểm.

​Vì vậy, dù ngay cái nhìn đầu tiên đã ưng ý Hà Tự, Tảm Phàm vẫn không lập tức chốt hạ, mà hẹn cô đến gặp mặt để xác nhận vài vấn đề.

​Ánh mắt tinh tường của Tảm Phàm đánh giá Hà Tự từ trên xuống dưới, che giấu sự kinh ngạc vừa thoáng hiện trong mắt, cô bước vào và hỏi: "Ngày thứ tám của mèo?"

​Hà Tự nghe tiếng thì quay đầu lại, ánh mắt vốn đang lơ đãng vì thả hồn đi đâu đó bỗng chạm phải Tảm Phàm.

​Tảm Phàm gần như xác định được ngay, sự yêu thích của cô gái này dành cho Trang Hòa Tây không hề có ác ý, lại càng không có dục vọng chiếm hữu. Cô tin vào câu "biết người biết mặt không biết lòng", nhưng cũng tin vào "tâm sinh tướng". Trên khuôn mặt Hà Tự viết rõ hai chữ "người tốt".

​Sự cảnh giác của Tảm Phàm vơi đi quá nửa, cô đi tới ngồi xuống ghế sofa.

​Hà Tự nhìn cô nói: "Là em ạ."

​Tảm Phàm dùng cằm chỉ vào chiếc ghế đối diện: "Ngồi đi."

​Hà Tự liếc nhìn chiếc dây buộc tóc trên ghế, không dám động đậy.

​Tảm Phàm nói: "Của Hòa Tây đấy. Không sao, ngồi đi, cô ấy không kiêu căng đến mức dùng một sợi dây buộc tóc để chiếm chỗ của người khác đâu."

​Hà Tự bèn cầm sợi dây buộc tóc lên rồi ngồi xuống. Sau đó, cô duỗi năm ngón tay, hơi xòe ra, sợi dây buộc tóc màu đen thuận theo sức căng trượt lên cổ tay trắng trẻo gầy guộc của cô.

​Tảm Phàm không hề che giấu mà vừa quan sát cô vừa hỏi: "Thích Hòa Tây à?"

​Hà Tự đáp: "Dạ thích."

​Tảm Phàm: "Thích mười năm rồi?"

​Đầu lưỡi Hà Tự khẽ cử động trong khoang miệng, cô kìm nén không để lộ động tác mím môi nhỏ nhặt, đáp: "Vâng."

​Tảm Phàm: "Mười năm trước em bao nhiêu tuổi?"

​Hà Tự: "Mười một ạ."

​Còn quá nhỏ.

​Nhan sắc của Trang Hòa Tây thường thu hút những cô gái lớn tuổi hơn một chút, những người đã biết thế nào là yêu đương tình ái, suốt ngày nếu không gọi "vợ" ở phần bình luận thì cũng lên quảng trường Weibo cầu nguyện được "vợ" thị tẩm.

​Nói tóm lại, Trang Hòa Tây có một gương mặt "đại tỷ" khiến người khác phái phải chùn bước, nhưng đồng giới thì nằm mơ cũng muốn làm loạn hoặc được cô ấy làm loạn. Mà Hà Tự lúc mười một tuổi chắc chắn chưa có bản lĩnh đó.

​Và có lẽ cũng chưa có suy nghĩ đó.

​Vì vậy Tảm Phàm hỏi thẳng: "Tại sao lại thích cô ấy?"

​Câu trả lời của Hà Tự đã thuộc nằm lòng: "Mười một tuổi là cái tuổi chưa có gì trong tay, nhưng lại bắt đầu học cách mơ mộng. Thấy chị Hòa Tây mười chín tuổi đã thành công rực rỡ như thế, thật khó mà không ngưỡng mộ. Em cũng thấy lạ, trên chân chị ấy có một vết sẹo sâu như vậy mà tại sao chị ấy không khóc. Lúc đó em đã nghĩ, sau này lớn lên mình cũng phải kiên cường giống như chị ấy."

​Một lời giải thích rất chân thành, và có vẻ cũng rất hợp tình hợp lý.

​Ngón trỏ của Tảm Phàm đang chống bên thái dương khẽ gãi gãi chân tóc, cô như tự lẩm bẩm: "Sao em biết cô ấy không khóc?"

​Hà Tự hơi ngẩn ra.

​Tảm Phàm đã cười và chuyển sang chủ đề tiếp theo: "Diễn viên đóng thế của Hòa Tây đều là đóng thế riêng, lương trả theo tháng, chuyện này em đã tìm hiểu trước chưa?"

​Hà Tự: "Dạ rồi ạ."

​"Lương sẽ trả cho em con số này, có vấn đề gì không?" Tảm Phàm đưa tay ra hiệu một con số.

​Hoàn toàn vượt xa mong đợi của Hà Tự, cô nén chặt nỗi xúc động, bình tĩnh đáp: "Dạ không ạ."

​Tạm Phàm: "Vậy quyết định thế đi."

​Nói rồi Tảm Phàm nghiêng người.
​Hà Tự thấy chị thò tay vào túi xách, lấy ra hai bản hợp đồng lao động.

​Máy điều hòa trong văn phòng nỗ lực thổi hơi, luồng khí lạnh khiến đôi chân trần của Hà Tự nổi lên một lớp da gà rõ rệt. Cô nhìn động tác lật xem hợp đồng của Tảm Phàm, tiếng thở đồng bộ với tiếng ù ù của gió máy lạnh...

​Tảm Phàm đẩy bản hợp đồng đến trước mặt Hà Tự, ngón tay gõ hai cái lên trang bìa: "Xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên vào, bắt đầu đi làm từ hôm nay."

​Hà Tự: "Hôm nay ạ?"

​Tảm Phàm: "Nhanh quá à?"

Hà Tự lắc đầu, đáp: "Dạ không nhanh."

​Có mức lương tháng cao gấp đôi kỳ vọng treo lơ lửng trước mắt như hộp pate mời gọi lũ mèo, cô có thể đi làm bất cứ lúc nào cũng được.

​Xem ra lời đồn ít nhất cũng đúng một nửa: làm thế thân cho Trang Hòa Tây tiền rất nhiều.

​Hà Tự cúi đầu nhìn bản hợp đồng, thầm nghĩ.

​Còn việc có ít hay không, cô sẽ sớm biết thôi.

​Hà Tự ra vẻ đang xác nhận từng trang hợp đồng, nhưng thực chất tâm trí đang treo ngược cành cây. Để không bị phát hiện, cô cụp mắt xuống thật thấp, hoàn toàn không nhận ra Tảm Phàm vẫn luôn dán mắt vào mình.

​Bất chợt, Tảm Phàm lên tiếng: "Hà Tự, tiền lương trong hợp đồng, tôi tăng thêm cho em gấp đôi nữa."

​Vậy là một tháng lương ở đây bằng nửa năm cô đi cày cuốc bên ngoài.

​Hà Tự mừng thầm trong lòng, nhưng không để cái "bánh nhân thịt" từ trên trời rơi xuống này làm cho hôn mê đầu óc. Cô hỏi: "Có yêu cầu bổ sung nào không ạ?"

​Tảm Phàm: "Có."

​Hà Tự: "Là gì ạ?"

​Tảm Phàm tựa lưng vào sofa, đôi chân dài vắt chéo sau chiếc bàn thấp, nói: "Tôi chưa mở lời, em không được phép xin nghỉ việc."

​Chuyện này thì có gì khó?

​Bây giờ cô chỉ mong có một cái "bát cơm sắt" để bám trụ không buông đây.

​Nhưng tại sao lại là cô? Ngoài việc giống Trang Hòa Tây ra, cô chắc chẳng còn ưu thế nào khác.

​Hà Tự nhìn vào mắt Tảm Phàm, hỏi: "Tại sao ạ?"

​Tạm Phàm khẽ hạ mí mắt, xoay vần chiếc nhẫn trên ngón trỏ, thản nhiên đáp: "Muốn tìm được một người giống Hòa Tây như đúc thế này không dễ dàng gì."

​Ồ, lý do chưa đủ thuyết phục.

​Tảm Phàm tiếp lời: "Từ con số không mà bồi dưỡng một người mới từng chút một lại càng không dễ, không chỉ tốn tiền, mà còn tốn cả thời gian lẫn tâm sức. Hòa Tây đang trong giai đoạn thăng tiến thần tốc, tuyệt đối không được để những chuyện nhỏ nhặt này kéo chân."

​Đã hiểu, Hà Tự nói: "Cảm ơn chị." Cảm ơn vì mức lương cao ngất ngưởng này.

​Tảm Phàm mỉm cười, ngón tay gõ nhẹ lên thành sofa: "Thời gian tới, em sẽ hình với bóng cùng Hòa Tây. Tôi trịnh trọng nhắc nhở em trước, nếu không có sự đồng ý của Hòa Tây, đừng tùy tiện vào phòng cô ấy, ý tôi là bất kỳ căn phòng nào."

​Hợp lý thôi.

​Chẳng riêng gì đại minh tinh, người bình thường cũng có rất nhiều quyền riêng tư.

​"Vâng." Hà Tự đáp.

​Tảm Phàm không nói thêm gì nữa, đợi cô ký xong hợp đồng rồi rời đi.

​Một lát sau, Tra Oánh bước tới nói: "Ngày thứ tám ơi, chị Phàm bảo tôi đưa cô đi gặp chị Hòa Tây."

​Hà Tự thu dọn đồ đạc bước ra ngoài: "Tôi tên Hà Tự, chữ 'Tự' trong 'tựa đề' của một câu chuyện ấy."

​Tra Oánh: "Tôi là Tra Oánh, chữ 'Oánh' trong 'chim oanh' líu lo đấy."

​"Phim mới của chị Hòa Tây có rất nhiều cảnh hành động, độ khó lại cực cao. Chị ấy sẽ có khoảng bốn tháng huấn luyện võ thuật, bắn súng, lễ nghi và một vài khóa đào tạo khác tại đây, dần dần cô sẽ biết thôi. Chị Phàm nói, để đảm bảo chất lượng bộ phim, những gì chị Hòa Tây học, cô cũng phải học. Chị Hòa Tây học đến trình độ nào, cô cũng phải đạt đến trình độ đó, cô... á!"

​Tra Oánh đang nói dở bỗng thét lên một tiếng kinh hãi, ôm đầu ngồi thụp xuống đất. Bên cạnh chị, đồng tử Hà Tự co rụt lại, toàn thân cứng đờ, gương mặt trắng bệch không chút cử động.

​Mọi ánh nhìn trong phòng tập lập tức đổ dồn về phía Hà Tự.

​Lọn tóc bị luồng gió từ ngọn thương hất tung vừa rũ xuống vai, vùng da cổ bị mũi thương sượt qua đang nóng rát như lửa đốt. Vì thần kinh và cơ bắp căng thẳng đến tột độ, chỉ một động tác nuốt nước bọt sinh lý cơ bản cũng trở nên vô cùng khó khăn, phát ra âm thanh rõ mồn một trong cổ họng.

​Trong tầm mắt, ngọn thương bạc tỏa ra hơi lạnh thấu xương vẫn đang chỉ thẳng vào cổ cô.

​Trang Hòa Tây đứng cách đó một mét, tay cầm trường thương, gương mặt u ám như mây bão, ánh mắt còn lạnh lẽo hơn cả thứ vũ khí bằng sắt thép giá băng trên tay: "Tôi thật không ngờ tiêu chuẩn chọn người của chị Phàm đã thấp đến mức này, cái loại tâm địa bẩn thỉu gì cũng rước vào đây cho được."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store