ZingTruyen.Store

[BHTT][Edit] Sau khi cởi giáp về quê đi ở rể

Chương 47: Để lộ bí mật

AinsDragon

Chương 47: Để lộ bí mật

Đặng Châu, Tổ trạch Thôi thị.

Đầu tháng Sáu là lễ mừng thọ 50 tuổi của Vi Yến Nương, vợ Thôi Nguyên Phong. Trưởng tử Thôi Chấn không thể gấp rút hồi hương chúc thọ, bèn sai vợ là Vi Phục Già về trước một tháng từ Cốc Thành, Tương Châu để hỗ trợ Thôi Đạc xử lý tiệc khánh.

Vi Yến Nương, Vi Phục Già và vợ của Thôi Đạc là Vương Dực cùng tề tựu một nơi.

Vi Phục Già phụ trách chốt lại danh sách khách mời, nàng hỏi Vi Yến Nương: "Có cần thiết gọi Thất Nương về không?"

Nhắc đến Thôi Quân, sắc mặt Vi Yến Nương lập tức không được tốt.

Từ khi Thôi Quân công khai chống đối Thôi Nguyên Phong, nàng đã không còn xem Thôi Quân là chất nữ mà đối đãi.

Vi Yến Nương trong lòng oán hận, uổng công nàng và Thôi Nguyên Phong thương xót Thôi Quân bơ vơ không nơi nương tựa, còn đặc biệt chọn cho nàng hai tài tuấn môn đăng hộ đối.

Nàng chẳng mong Thôi Quân nhớ ơn họ, chỉ mong sau này đừng oán hận họ là được. Ai ngờ đâu, Thôi Quân lại đạp đổ chút ý tốt này của họ, không chỉ công khai làm nhục Vi Triệu, mà còn gả cho một võ nhân không có xuất thân!

Chuyện này truyền ra, toàn bộ danh môn vọng tộc Đặng Châu đều thầm cười nhạo họ Thôi. Vi Yến Nương cảm thấy không còn mặt mũi gặp người, trốn trong nhà mấy tháng, gần đây mới chuẩn bị mượn dịp đại khánh 50 tuổi để khôi phục lại thanh danh của Thôi thị.

Với một ngày trọng đại như vậy, nàng vô cùng không vui nếu Thôi Quân xuất hiện. Chẳng phải đó là lại lần nữa nhắc nhở mọi người, thể diện Thôi gia đều bị Thôi Quân ném hết sao!

Vương Dực bĩu môi, nói: "Kêu nàng ta về làm gì? Còn sợ Thôi gia chúng ta ở Đặng Châu chưa đủ mất mặt sao? Hôn lễ lần đó làm người ngoài đều chê cười, bảo Thôi gia không phải đang thành thân, mà là man nhân đang cướp tân nương."

Những biện pháp Thôi gia chuẩn bị để chỉnh Trương Trạo Ca đều không chút tác dụng nào, toàn bị đi theo tiết tấu của Trương Trạo Ca, khiến các khách khứa đến xem lễ phải chứng kiến một trò cười.

Điều làm Vương Dực càng tức giận hơn là, dù Thôi Quân không làm nhục Vương Hạ Sính, nhưng nàng ta cũng chẳng thèm coi trọng hắn.

Thôi Quân dựa vào cái gì mà chướng mắt Vương thị Tương Dương?

Vương Dực lại nói: "Hơn nữa, ngày hồi môn nàng ta và tên ở rể kia trở về Đặng Châu, lại không đến gặp A Cô, mà lại đi gặp Tam Thúc Phụ. Trong mắt nàng ta không có A Cô, vậy cớ gì sinh khánh của A Cô lại phải kêu nàng ta tới?"

Vi Phục Già trầm ngâm suy tư, hồi lâu sau hỏi: "Chẳng lẽ cứ tiếp tục mặc kệ hành vi ngỗ nghịch như vậy của Thất Nương?"

Vi Yến Nương thở dài: "Tên ở rể kia có Tùy Châu Thứ Sử và Tào Vương chống lưng, chúng ta có thể làm gì được họ đây?"

Vi Phục Già nói: "Tào Vương coi trọng nhất hiếu đạo, lúc trước khi bị biếm làm Ôn Châu Trường Sử, dưới quyền ông có một bà lão, hai con trai đều làm quan trong triều, nhưng lại không phụng dưỡng mẹ. Tào Vương biết chuyện, dâng thư thỉnh cầu nghiêm trị hai huynh đệ đó, sau này họ đều bị thôi quan. A Cô dù không phải mẹ ruột của Thất Nương, nhưng cũng có ơn dưỡng dục. Nếu Tào Vương biết được cách làm người của nàng ta, ắt sẽ quát nàng ta thật lớn."

Thôi Chấn đang làm quan tại Cốc Thành, Tương Châu, mà mẫu tộc nàng cũng ở Tương Châu, có nhân mạch và sức ảnh hưởng. Nàng có rất nhiều cách để Tào Vương biết được Thôi Quân là một kẻ không tôn trọn tôn trưởng, không có tôn ti.

Vi Yến Nương mắt sáng ngời: "Vậy thì tốt quá, nên lấy nàng ta ra lập uy, để thế nhân biết thế nào là tôn ti có khác, lớn nhỏ có thứ tự!"

Vương Dực vốn cũng muốn phụ họa, nhưng trong đầu đột nhiên nảy ra một chuyện, vội vàng nói: "Khoan đã, đừng vội vàng làm Tào Vương trừng phạt nàng ta, hình như hôm qua Nhị Lang có nói qua, Thất Nương đang mày mò cái gì đó gọi là cày lê, mà lại thực sự làm ra được danh tiếng..."

Vi Yến Nương và Vi Phục Già truy vấn cái gì là cày lê, Vương Dực vốn là người mười ngón không dính dương xuân thủy, cũng không quan tâm việc điền trạch, đâu có hiểu chuyện đồng áng? Bởi vậy khi Thôi Đạc nói, nàng cũng chỉ nghe được vậy thôi, chứ không hiểu ngọn ngành.

Vi Yến Nương dứt khoát sai người gọi Thôi Đạc trở về.

Thôi Đạc vừa nghe các nàng hỏi về chuyện này, liền kích động nói: "Thất Nương trước đây công khai chiêu hiền, nói phàm là người tinh thông việc đồng áng và nghề mộc đều có thể tự đề cử mình, nhưng nàng ta chưa nói muốn làm cái gì. Cho đến gần đây, có một đồng phó đã cải tiến cái cày lê đó , người dùng qua đều nói là rất dễ dùng. Một người một con trâu là có thể cày xới hết một mảnh đất. Ta hỏi nông dân trong nhà, họ đều nói nếu đúng là có thứ vũ khí cày ruộng sắc bén như vậy, sau này một người có thể làm công việc của hai người!"

Nghe hắn giải thích như vậy, ngay cả những người không hiểu việc kinh doanh như Vi Yến Nương, Vi Phục Già và Vương Dực lập tức đều hiểu vì sao Thôi Đạc lại kích động đến thế. Một người làm công việc của hai người , vậy người dư ra kia có thể đi làm việc khác. Có thứ vũ khí cày ruộng sắc bén này, lo gì gia nghiệp không thể phú thịnh?!

"Cái cày lê đó ra sao, có thể mô phỏng ra được không?" Vi Yến Nương hỏi.

Thôi Đạc cau mày: "Ta cũng không rõ. Thất Nương coi những nông cụ đó rất nghiêm ngặt , dùng xong phải khóa vào trong tạp viện , ai lấy dùng còn phải đăng ký , ai làm mất đều sẽ bị trọng phạt. Trừ phi có thể thấy được vật thật, nếu không chỉ dựa vào lời thuật, thợ thủ công trong nhà cũng không thể chế tạo ra."

"Hay xem có cách nào thu mua tên đồng phó đã làm ra cái cày lê đó không, bảo hắn đến tạo cày lê cho chúng ta."

Thôi Đạc lắc đầu: "E rằng có chút khó, tên đồng phó đó hiện giờ đã bị điều về bên cạnh tên ở rể , chỉ chịu sự sai khiến của hắn. Tai mắt của ta căn bản không thể đến gần bọn họ."

Vi Yến Nương nói: "Xem ra, lần sinh khánh này nhất định phải gọi nàng ta về rồi."

"Vậy còn chỗ Tào Vương..."

"Chờ cân nhắc rõ ràng chuyện cày lê rồi nói sau."

——

Khi nhận được thiệp mời mừng thọ của Vi Yến Nương, thần sắc Thôi Quân bình tĩnh.

Túc Vũ, người phụ trách đưa thiệp mời vào, hỏi: "Nương tử, tổ trạch bên đó có hỉ sự gì sao?"

Thôi Quân gấp thiệp mời lại, đặt sang một bên, nói: "Tháng sau, Đại Bá Nương 50 tuổi đại khánh , mời ta về tham gia tiệc mừng thọ."

"Vậy Nương tử chuẩn bị đi dự tiệc sao?"

Thôi Quân nói: "Đại Bá Mẫu thân tự tay viết thiệp mời, ta lại có thể không đi?"

Túc Vũ nghe vậy liền biết nhiệm vụ chuẩn bị thọ lễ cho Vi Yến Nương sẽ rơi xuống đầu mình.

Quả nhiên, Thôi Quân nói: "Ngươi đi tìm Tịch Lam lấy chìa khóa nhà kho, xem có vật phẩm trang trí nào thích hợp làm thọ lễ không. Nếu không có, ngươi hãy thay ta đi chuẩn bị, đầu óc ngươi xưa nay linh hoạt, hiểu cách chọn lựa lễ vật. Không cần quá quý trọng, nhưng phải thể hiện hàm ý kính lão."

"Vâng."

Túc Vũ vừa chuẩn bị lui xuống, bỗng nhớ ra điều gì, lại hỏi: "Nương tử định dẫn theo ai về?"

"Trước chưa vội chuẩn bị, kỳ thu hạ thuế sắp tới, chờ xử lý xong việc này rồi hãy an bài."

Hiện giờ là tiết trời tiểu mạch chín rộ, các bộ khúc đang gấp gặt tiểu mạch , để kịp gieo đậu nành trước tháng Sáu.

Túc Vũ không hỏi thêm.

Lát sau, Tịch Lam cầm sổ sách thu chi từ trước đến nay, báo cáo tình hình các khoản thu chi tháng trước , cùng với việc tập hợp hạ thuế bằng mễ, mạch, tất đậu (đậu Hà Lan) cần nộp vào tháng Sáu năm nay.

"Năm nay số hương dân tới quy đổi mễ, mạch, tất đậu nhiều hơn năm ngoái vài hộ..."

Trong hơn nửa năm qua, Thôi Quân đã dùng thủ đoạn lôi đình để đuổi Đỗ Ảo đi, kiểm soát Chiêu Bình Biệt Thự , lại kén được người ở rể là nha tướng đã cởi giáp về quê Trương Trạo Ca —— hôn sự của họ thậm chí do Tào Vương làm mối, các phó tướng đối đầu với Trương Trạo Ca cũng giảng hòa đến tham gia hỉ yến ...... Những sự tích này khiến uy vọng của Thôi Quân ở quê nhà được đề cao hơn năm trước rất nhiều , hương dân đến nương tựa nàng ta tự nhiên cũng nhiều hơn.

Về việc này, Thôi Quân cũng đã sớm bố trí , để lại đủ số đồng tiền.

Xử lý xong chính sự, Tịch Lam ngập ngừng một lát, nói: "Nương tử, có chuyện nô tỳ cho rằng người không thể không lưu tâm."

"Chuyện gì?" Thôi Quân hỏi một cách không chút để ý.

"Nô tỳ nghe người ta nói, khi ở Đặng Châu, Túc Vũ lui tới rất nhiều với Nhị Lang Quân."

Tịch Lam không có chứng cứ chứng minh Túc Vũ có hai lòng , hành vi mật báo này của nàng về mặt đạo đức là rất không tốt. Chỉ là chủ tử của nàng là Thôi Quân, còn Túc Vũ lại là tâm phúc và thân tín được Thôi Quân tín nhiệm. Nhỡ đâu nàng ta sinh nhị tâm đâm sau lưng Thôi Quân, người chịu tổn thương lớn nhất tất nhiên cũng là Thôi Quân. Bởi vậy, nàng không thể vì không có chứng cứ mà giấu giếm chuyện này.

Thôi Quân cũng không kinh ngạc, nàng bình tĩnh nói: "Nàng ấy ở Đặng Châu thay ta xử lý gia nghiệp tài sản bên đó, khó tránh khỏi phải giao tiếp với Nhị Ca, những chuyện này ta đều biết."

Tịch Lam thấy Thôi Quân đã rõ trong lòng, bèn yên lòng: "Vâng."

Thôi Quân hỏi thẳng: "Ngươi cảm thấy nàng ta có hai lòng?"

Tịch Lam trong lòng căng thẳng , một luồng uy áp vô hình đè nén xuống nàng , nàng nói: "Trước đây ở tổ trạch, chuyện bắt giữ Đỗ Ảo , Nương tử bố trí rất bí ẩn , thậm chí khống chế được tất cả những người có thể mật báo. Nhưng Nhị Lang Quân lại vẫn biết được việc này trong khoảng thời gian rất ngắn. Bởi vậy, sau khi xong việc nô tỳ cân nhắc, lo lắng là có người đã để lộ bí mật. Chỉ là nô tỳ tra không ra là ai..."

Thôi Quân bổ sung lời nàng chưa nói hết: "Nếu lúc đó quả thực có người mật báo, thì nhất định là người bên cạnh ta, hơn nữa còn là một người có thể quang minh chính đại liên lạc với Nhị Ca mà không bị bất kỳ ai nhận ra điều khác thường. Ngươi là nghĩ như vậy đúng không?"

Tịch Lam kinh ngạc than: "Quả thực không có tâm tư nào của nô tỳ có thể gạt được Nương tử. Chẳng qua, ban đầu nô tỳ cũng không nghĩ tới người của Chiêu Bình Biệt Thự chúng ta, sau này suy nghĩ, người bên Đậu gia càng không thể vì Nhị Lang Quân - người không hề có giao thiệp cùng - mà ra mặt bán chủ tử..."

Từ khi phát hiện nội gián xuất phát từ Chiêu Bình Biệt Thự, nàng vẫn luôn âm thầm quan sát trên dưới Chiêu Bình Biệt Thự. Trừ việc Túc Vũ định kỳ phái người về Đặng Châu để xử lý phần sản nghiệp kia của Thôi Quân, Chiêu Bình Biệt Thự cũng không có tôi tớ, nô tỳ hay bộ khúc nào có cơ hội liên hệ với bên Đặng Châu.

Thôi Quân lấy thiệp mời của Vi Yến Nương đưa cho Tịch Lam, nói: "Túc Vũ rốt cuộc có hai lòng hay không, và người để lộ bí mật là ai, rất nhanh sẽ có kết quả."

Trong mắt Tịch Lam, ánh sáng sùng bái khát khao lập tức nở rộ. Nương tử bày mưu lập kế thật sự quá có mị lực!

Bỗng nhiên, các nàng thấy Trương Trạo Ca xuất hiện trên hành lang, đang bưng thứ gì đó đi về phía này.

Thôi Quân thu lại mọi sắc sảo, khí chất quanh thân thay đổi, như thể một tiểu thư khuê các kiều nhu.

Tịch Lam nghẹn cười nhắc nhở: "Nương tử, nguyệt sự đã kết thúc, có thể đổi chiêu khác rồi."

Thôi Quân giả vờ giận: "Ngươi lo chuyện của mình với Thanh Khê đi."

Tịch Lam bị dỗi đến không nói nên lời.

Lúc này, Trương Trạo Ca đã đi đến ngoài cửa, hỏi: "Thất Nương, tiện vào không?"

"Đại Lang vào đi."

Trương Trạo Ca nhìn thấy Tịch Lam ở đó, bừng tỉnh đại ngộ: "Đây là...... trong nhà lại phải tiêu tiền?"

Tịch Lam: "......"

Lòng Trương Trạo Ca sáng như gương, luận thận trọng và nhạy bén thì không thua kém Nương tử nhà nàng.

Khóe miệng Thôi Quân mỉm cười: "Đại Lang đến vừa lúc, ta đang muốn thương lượng với nàng, kỳ thu hạ thuế sắp tới, đồng tiền lại lần nữa khan hiếm. 5000 tiền tiêu vặt kia của nàng có thể quy đổi thành mễ và vải vóc được không?"

Trương Trạo Ca ăn ở tại Chiêu Bình Biệt Thự, ngày thường không đi giao thiệp, cũng không chơi trò gieo xúc xắc (chủ yếu là người khác biết kỹ năng đánh cược của nàng nên không dám rủ chơi), không có chỗ cần tiêu tiền. Bởi vậy, nàng ta thật ra không bận tâm việc lãnh về là vật thật hay đồng tiền.

"Vậy cứ quy đổi đi." Trương Trạo Ca đặt chè đậu xanh bưng tới trước mặt Thôi Quân, tùy ý nói: "Đã ướp lạnh qua, hương vị đang là ngon nhất."

Tịch Lam hỏi: "Phát cho A Lang xong muốn đặt ở đâu?"

Thôi Quân nói: "Bên cạnh nhà kho có một cách gian, dọn dẹp sạch sẽ chỗ đó ra làm tư khố cho Đại Lang đi. Chìa khóa cứ giao cho chính Đại Lang cất giữ, là muốn tự mình quản lý hay giao cho người khác xử lý cũng tùy nàng."

Dung lượng giới tử không gian của Trương Trạo Ca có hạn, vả lại nàng không thể nhét tất cả mọi thứ vào trong nhẫn, bởi vậy nàng không có dị nghị gì với sự sắp xếp này của Thôi Quân.

Thôi Quân bưng chén chuẩn bị uống chè đậu xanh, Tịch Lam thấy thế liền thức thời lui ra ngoài.

Thôi Quân vừa uống chè đậu xanh, vừa cùng Trương Trạo Ca thương nghị việc sắp xếp hồi Đặng Châu chúc thọ Vi Yến Nương vào tháng sau.

Vừa vặn cuốn thứ nhất của 《Bổ Dưỡng Phương》 đã được các nàng sao chép một bản, nội dung bên trong cũng đều thuộc nằm lòng, có thể đi nộp bài tập cho Thôi Nguyên Trắc, tiện thể hỏi xin cuốn thứ hai.

Cùng lúc đó, Trường An.

Sau khi từ chối lời thỉnh cầu cùng đi gặp gỡ những tông thân quyền quý ở Trường An của Tây Hà Huyện Chúa ba lần, Đậu Anh không thể từ chối lần thỉnh cầu thứ tư của Tây Hà Huyện Chúa, cuối cùng cũng đồng ý bồi nàng đi tham gia tiệc du ngoạn tại thôn trang mới mua của Cáo Quốc Đại Trưởng Công Chúa.

Cáo Quốc Đại Trưởng Công Chúa là cô cô của Hoàng đế, chồng là con cháu Tiêu thị Lan Lăng, con gái nàng lại là Thái Tử Phi. Vì mấy tầng thân phận này, Hoàng đế đặc biệt ưu đãi nàng, phá lệ cho phép nàng được ngồi kiệu đến Đông Cung.

Trong cung này không phải ai cũng có thể ngồi kiệu, chỉ có Đế Hậu có tư cách, bởi vậy địa vị của Cáo Quốc Đại Trưởng Công Chúa vừa nhìn đã rõ.

Đúng lúc Đậu Anh biết được Thôi Quân chuẩn bị in ấn kinh Phật. Mà muốn hỏi nơi nào ở Trường An tàng trữ nhiều kinh Phật nhất, ngoài chùa chiền, tất nhiên phải kể đến phủ đệ của các Công Chúa, Quận Chúa Trường An. Tông thất nữ ngoài việc thích nhập đạo, cũng có rất nhiều người sùng Phật, tin Phật.

Trong đó có rất nhiều kinh Phật mà ngoài Trường An ra, các chùa chiền khác đều không có. Chỉ cần có thể in ấn ra được, liền không lo không bán được.

Ôm mục đích này, Đậu Anh cùng Tây Hà Huyện Chúa đi Hoa Dương .

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store