ZingTruyen.Store

[BHTT][Edit] Sau khi cởi giáp về quê đi ở rể

Chương 46: Làm Nũng

AinsDragon

Chương 46: Làm Nũng

Có một thoáng chốc trong nháy mắt, Trương Trạo Ca từ phản ứng của Thôi Quân bắt được một tia tình ý mông lung, ái muội.

Giây tiếp theo, trong đầu nàng liền bật ra lời Thôi Quân đã nói khi lần đầu chọn nàng làm rể: Bởi vì...... không có lựa chọn nào tốt hơn ngươi.

Trương Trạo Ca lập tức dừng lại những tâm tư kiều diễm, lan tràn ấy của mình.

Nghĩ cái gì vậy chứ?

Thôi Quân đã nói rất rõ ràng, phàm là có lựa chọn tốt hơn, nàng sẽ không phải đi đến bước chọn mình làm rể.

Huống hồ, phần lễ vật này của Thôi Quân, có lẽ là để báo đáp nàng đã giúp cải tiến lưỡi cày, đưa ra thuật làm giấy và thuật in ấn.

Cần gì phải tự mình đa tình.

Cảm xúc mất mát, không cam lòng và hư vô thổi quét mà đến.

Trương Trạo Ca dần dần ý thức được, có lẽ trước đó bản thân đã nảy sinh hảo cảm vượt qua quan hệ bằng hữu đối với Thôi Quân, nàng cũng rõ ràng, đây chỉ là nàng  đơn phương tình nguyện.

Mặc dù nội tâm đang bị dày vò, Trương Trạo Ca cũng không quên phân ra một chút để ý cho Thôi Quân, rất nhanh, nàng liền chú ý tới thân hình Thôi Quân hơi thoáng rung động, suýt nữa đứng không vững.

Trương Trạo Ca đưa tay đỡ lấy nàng, không kịp cân nhắc những chuyện vô bổ kia nữa, quan tâm hỏi: "Nàng làm sao vậy?"

Thôi Quân ổn định thân mình, lấy lại bình tĩnh, có chút xấu hổ nói: "Thời tiết nóng bức, hôm nay lại gặp phải nguyệt sự tới, có chút choáng váng đầu."

Trương Trạo Ca bừng tỉnh, nói: "Đừng để bị say nắng, mau tới dưới bóng cây ngồi một lát."

Lều tranh tuy rằng cũng có thể che nắng, nhưng xung quanh đều bị mành cỏ che đậy, không đủ râm mát thông gió, đối với việc giảm bớt triệu chứng say nắng cũng không có hỗ trợ được nhiều.

Trương Trạo Ca đỡ Thôi Quân ngồi xuống sau, thấy nàng mặc hai tầng quần áo, nói: "Nơi này không người, nàng có thể cởi bớt một kiện quần áo, ta đi lấy chút nước lạnh cho nàng hạ nhiệt giải khát."

Thì ra gương mặt đỏ bừng của Thôi Quân là do say nắng, chứ không phải thẹn thùng, thật là nàng tự mình đa tình.

Nghĩ đến đây, Trương Trạo Ca dứt khoát vứt bỏ tạp niệm, xoay người đi tìm nước suối cho Thôi Quân.

Gần chỗ các nàng quả thực có nước suối, chỉ là nhiệt độ nước quá cao không thích hợp dùng để giải nhiệt, vả lại các nàng ra ngoài vội vàng, cũng không mang túi nước.

Trương Trạo Ca tìm được chỗ nước có nhiệt độ thích hợp, xác định bốn bề vắng lặng, liền từ nhẫn trữ vật lấy ra bình nước quân dụng để đựng nước.

Loại ấm nước này tự mang chức năng lọc, nàng trước khi cởi giáp về quê, lúc chấp hành nhiệm vụ dã ngoại chính là dùng ấm nước này giải quyết vấn đề nước uống, vì để giấu tai mắt người khác sẽ đổ nước bên trong vào túi nước, bởi vậy nhẫn của nàng cũng có túi nước dự phòng.

Lo lắng Thôi Quân một mình ở tại chỗ sẽ gặp bất trắc, Trương Trạo Ca nhanh chóng lấy đầy nước chạy về suối nước nóng.

Thôi Quân làm theo lời Trương Trạo Ca, cởi chiếc la sam vạt cân tay rộng bên ngoài, tùy ý vắt lên vai, chỉ còn lại chiếc váy dài bên trong rủ từ ngực xuống đến mắt cá chân.

Cổ thon dài thấm một tầng mồ hôi mỏng, mồ hôi kết thành hạt, lăn xuống theo xương quai xanh, cuối cùng thấm vào dải lụa buộc váy trước ngực.

Nàng đang nhắm mắt nghỉ ngơi nghe được tiếng động, theo bản năng gom lại la sam trên bờ vai, nhìn thấy là Trương Trạo Ca, động tác dừng lại, lòng bàn tay nắm quần áo đều thấm ra một chút mồ hôi.

"Uống nước." Trương Trạo Ca vừa đưa túi nước cho Thôi Quân, vừa khống chế hai mắt của mình không cho nó nhìn loạn.

Thôi Quân nhận lấy túi nước, ngửa đầu uống từng ngụm nhỏ, động tác mềm nhẹ ưu nhã. Chỉ là cái ngửa đầu này, cổ càng hiện thon dài, yết hầu không rõ ràng hơi hơi lăn lộn.

Trương Trạo Ca liếm liếm môi, dời mắt đi, cầm mấy miếng tử diệp không biết ngắt từ đâu đến, quạt gió đuổi nhiệt cho nàng.

Nước lạnh cùng gió nhẹ do tử diệp quạt lên đã xua tan cảm giác không khỏe trên người Thôi Quân, chỉ là gương mặt nàng vẫn phấn nộn thấu hồng.

Thôi Quân uống xong nước, tò mò hỏi: "Nàng mang túi nước từ khi nào?"

Trương Trạo Ca mặt không đổi sắc nói: "Nó vẫn luôn treo ở chỗ yên ngựa, chỉ cần ra cửa liền tự động mang theo, không cần chuẩn bị gì."

Lời này nghe vô cùng hợp lý, Thôi Quân cũng không dây dưa nữa, trả túi nước lại cho nàng: "Ngươi cũng uống một ít đi."

"Ta uống no rồi mới trở về." Trương Trạo Ca lấy ra khăn làm ướt bằng nước cho nàng, "Lau mồ hôi, hạ nhiệt độ một chút."

Thôi Quân được nàng chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ như vậy, cảm xúc nào đó trong lòng cuộn trào càng thêm mạnh mẽ.

Nàng rũ mắt, vừa thất thần lau mồ hôi, vừa nói: "Là ta suy xét không chu toàn, chỉ nghĩ mau chóng đưa ngươi tới đây, lại bỏ qua thời tiết hôm nay cùng tình huống bản thân."

Thôi Quân hiếm khi có lúc cấp bách không kìm nén được như vậy, đại khái là lo lắng Trương Trạo Ca thường xuyên chạy vào núi sẽ phát hiện nơi này đã thay đổi bộ dáng, vì thế muốn kịp trước khi nàng phát hiện, để cho nàng một kinh hỉ.

Nàng cũng không rõ vì sao mình lại chờ mong nhìn thấy phản ứng của Trương Trạo Ca khi nhận được kinh hỉ.

Không phải khoe khoang, cũng không phải vì thỏa mãn cảm giác hư vinh, mà là......

Trong đầu Thôi Quân đột nhiên bật ra một từ: Khổng tước xòe đuôi.

Một khi đã nảy sinh nhận thức như thế đối với hành vi của mình, liền không thể quên được. Nàng xấu hổ thẹn thùng mà che mặt.

Trương Trạo Ca nói lời lý giải: "Cũng không cần tự trách. Nàng là gia chủ, chuyện cần xử lý vốn đã nhiều, hiện giờ còn phải chăm lo việc đồng áng, làm giấy cùng in ấn. Hôm nay khó khăn lắm mới có thể dành ra một chút thời gian...... Có thể hiểu được."

"...... Ừm, ngươi nói đúng." Thôi Quân mượn sườn núi xuống lừa, mượn lời nàng tự thôi miên chính mình, rất nhanh liền khôi phục vẻ đoan trang thong dong.

Trương Trạo Ca hỏi: "Nàng đỡ hơn chút nào chưa? Hay là đi về trước."

Thôi Quân gật gật đầu, sau khi đứng dậy lại hơi hơi lung lay.

Trương Trạo Ca thấy thế, trực tiếp bảo nàng ngồi lên ngựa của mình, cùng nàng cưỡi ngựa, nói: "Nhỡ đâu trên đường về nàng choáng váng đầu ngã xuống, ta còn có thể kịp thời bảo vệ nàng."

Thôi Quân không hề cự tuyệt, ngược lại còn có chút chờ mong, nàng chỉ chỉ vào chiếc la sam bị vỏ cây nứt nẻ móc tuột xuống từ trên vai khi đứng dậy, giọng điệu mềm mại, nũng nịu: "Trạo Ca Ca, quần áo......"

Trong lòng Trương Trạo Ca tê dại, vội nhặt la sam lên cho nàng, đợi nàng mặc vào mới đạp bàn đạp lên ngựa.

Dây cương bị Trương Trạo Ca nắm, tay Thôi Quân không có chỗ đặt, chỉ có thể nắm lấy cái gồ lên của yên ngựa phía trước. Chỉ là đi trên đường núi xóc nảy, chỉ nắm phần này hơi khó ổn định thân hình, Thôi Quân dần dần nghiêng về phía sau, nhìn từ xa, như thể đang dựa vào trong lòng ngực Trương Trạo Ca.

Bởi vì một tay khác của Trương Trạo Ca còn nắm dây cương con ngựa kia của Thôi Quân, nàng chỉ có thể giữ thân mình cứng đờ, mặc kệ ngựa chậm rãi đi về phía trước.

Để giảm bớt không khí, ánh mắt Trương Trạo Ca dừng lại trên mu bàn tay Thôi Quân, hỏi ra vấn đề đã tò mò từ trước: "Vết sẹo trên tay nàng là do đâu mà có?"

Thôi Quân theo bản năng muốn dùng ống tay áo che khuất, nhưng người hỏi vấn đề này là Trương Trạo Ca, nàng gắng gượng dừng động tác này lại, ra vẻ bình tĩnh nói: "Khi chơi tiểu đao không cẩn thận cắt bị thương."

Trương Trạo Ca nói: "Vậy lúc đó tư thế chơi đao của nàng hẳn là rất khó khăn."

Nàng từ phẩm chất, chiều dài cùng góc độ vết sẹo này của Thôi Quân suy đoán ra, đây tuyệt đối không phải là tự mình cắt bị thương, cho dù là vậy, cũng không phải là trong tình huống chơi đùa.

Thôi Quân không ngờ nàng lại nhạy bén cẩn thận như vậy, trầm mặc một lát, mới nói: "Lúc trước Lý Tặc đánh hạ Biện Châu, dẫn người xâm nhập Đậu gia, ta suýt bị tặc tướng khinh nhục, khi cầm tiểu đao chống cự, lực đạo không bằng đối phương, ngược lại bị thương chính mình."

Có lẽ là việc này đã thúc đẩy quyết tâm ủy thân cho Lý Tặc của Đậu Anh, Thôi Quân bởi vậy vẫn luôn tồn tại áy náy trong lòng đối với Đậu Anh.

Nắm tay Trương Trạo Ca đang nắm dây cương chợt siết chặt, bình tĩnh hỏi: "Còn nhớ rõ là tặc tướng nào không?"

Thôi Quân chỉ cần nhớ tới bộ dáng đối phương, liền ghê tởm buồn nôn. Nàng áp xuống sự ghê tởm, nói: "Không biết tên của hắn, chỉ nhớ rõ bộ dáng."

"Về vẽ cho ta xem."

Trương Trạo Ca nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Thôi Quân lại lần nữa thấy được sát khí lạnh lẽo kia trên người nàng.

Trương Trạo Ca đã động sát tâm.

Là muốn vì nàng báo thù hả giận sao? Gánh nặng trong lòng Thôi Quân được giải tỏa.

Vốn nàng chỉ là hơi dựa vào trước người Trương Trạo Ca, sau khi thân mình thả lỏng, cả người liền nghiêng về phía sau.

Trương Trạo Ca theo bản năng nâng lên cánh tay kia ôm eo nàng, đem nàng giam trong lòng ngực mình.

Chờ nàng ý thức được tư thế này quá mức ái muội, chuẩn bị buông tay, thì Thôi Quân đã nhân tư thế này dựa cái ót lên vai trái nàng. Nàng nếu buông tay, ngược lại có chút giấu đầu lòi đuôi, đành dứt khoát duy trì tư thế này.

Thôi Quân cong môi, lén lút đếm nhịp tim đập của Trương Trạo Ca.

Trở lại Chiêu Bình biệt thự, Trương Trạo Ca ném dây cương con ngựa của Thôi Quân cho tôi tớ đang đón chào, nàng xuống ngựa trước, rồi nâng cánh tay chuẩn bị đỡ Thôi Quân.

Thôi Quân cúi đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt yếu ớt long lanh như nước hồ thu, nói: "Trạo Ca Ca, ta không có sức lực."

Trương Trạo Ca cho rằng nàng vừa rồi phơi nắng một hồi , triệu chứng say nắng lại tăng thêm, đợi nàng xuống ngựa, liền cõng nàng vào phòng.

Trên đường gặp Lý Thải Thúy, tuy rằng thấy hai người thân mật như thế, lý ra nàng nên tránh mặt, nhưng thần sắc Trương Trạo Ca nhìn như Thôi Quân có vấn đề gì, nàng liền hỏi: "Thất Nương đây là làm sao vậy?"

Thôi Quân có chút xấu hổ, người mở miệng nhanh hơn nàng chính là Trương Trạo Ca: "Nàng bị say nắng, làm phiền Lý Di Nương đi tìm Triều Yên bảo nàng mang chút băng vào nhà, nhưng  không cần quá nhiều, nàng tới nguyệt sự không thể chịu lạnh."

Không bao lâu, toàn bộ Chiêu Bình biệt thự đều biết Thôi Quân tới nguyệt sự lại bị say nắng.

Thôi Quân: "......"

Giữa việc "giải thích nàng không bị say nắng, chỉ là muốn mượn cơ hội làm nũng với Trương Trạo Ca" và việc "chuyện nguyệt sự bị công khai mà cảm thấy mất mặt, nhưng có thể được sự quan tâm chăm sóc của Trương Trạo Ca", nàng im lặng lựa chọn vế sau.

Trương Trạo Ca còn chuẩn bị đi tìm lang trung, Thôi Quân vội vàng ngăn nàng lại, nói: "Trạo Ca Ca, ta cũng hiểu chút y lý, đối với tình huống bản thân lại rõ ràng nhất, không cần thỉnh lang trung. Ta nghỉ ngơi một chút là được."

Trương Trạo Ca thấy khí sắc Thôi Quân quả thật không giống như là quá nghiêm trọng, lại nghĩ đến chính mình ở kỳ kinh nguyệt cũng sẽ có chút không khỏe, liền không kiên trì nữa.

Chẳng qua, trước kia nàng vì nhiệm vụ của hệ thống mới đi học y, lần này Thôi Quân bị say nắng nhắc nhở nàng trình độ y học hiện tại không cao, bệnh thương hàn, dịch bệnh đều có khả năng muốn mạng người. Nếu thật sự gặp phải chứng bệnh phát bệnh nhanh chóng, lại đi tìm lang trung đến chẩn trị có lẽ đã quá muộn. Hiểu biết thêm một ít tri thức y học, sinh mệnh liền có thêm một lớp bảo hiểm.

Trương Trạo Ca nói: "Vậy nàng nghỉ ngơi trước, ta đi bảo phòng bếp chuẩn bị cháo đậu xanh."

Nàng vừa đi, Triều Yên mang băng vào để hạ nhiệt độ cho căn phòng liền nói: "A Lang xưa nay đối với chuyện gì cũng không để bụng, nô tỳ còn tưởng rằng hắn là người lãnh tâm lãnh phổi, may mắn hắn còn biết quan tâm Nương Tử, để ý đến Nương Tử."

Trương Trạo Ca sau khi ở rể cơ bản chuyện gì cũng không quản, ngẫu nhiên đưa ra một ít kiến nghị cũng đều chờ Thôi Quân đi xử lý.

Khác với những người ở rể khác chỉ có bị khinh thường và bị sai sử như nô bộc sai vặt, sau khi Trương Trạo Ca ở rể, trừ Thôi Quân ra, không ai trong Chiêu Bình biệt thự có thể sai sử được nàng.

Triều Yên chưa từng thấy qua người ở rể nào tiêu dao tự tại hơn nàng.

—— Triều Yên cũng không phải hy vọng Trương Trạo Ca bị xem như nô bộc để sai sử, chỉ là mong mỏi Trương Trạo Ca có thể tự giác một chút, vì Thôi Quân chia sẻ ưu phiền, gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình, làm cho Thôi Quân có thể nhẹ nhàng một chút.

Thôi Quân thông cảm vì Triều Yên không biết rõ nội tình, không trách cứ nàng, chỉ nói: "Nàng như vậy đã rất tốt, các ngươi đi phòng bếp làm trợ thủ giúp nàng đi."

Triều Yên còn muốn nói gì, đang bên cạnh hỗ trợ nâng băng Túc Vũ kéo ống tay áo nàng, Triều Yên dừng miệng, cùng Túc Vũ đi ra ngoài.

"Ngươi kéo ống tay áo ta làm gì?" Triều Yên hỏi Túc Vũ.

Túc Vũ thở dài: "Sao ở bên cạnh hầu hạ Nương Tử nhiều năm như vậy, đầu óc ngươi vẫn không thông suốt?"

Triều Yên bất mãn: "Lời này của ngươi là có ý gì?"

"Nương Tử là chủ tử của ngươi, ngươi mọi chuyện lấy nàng làm đầu là điều đương nhiên, nhưng ngươi đã quên, Nương Tử đâu phải là những nữ tử tầm thường bị giam trong hậu viện. Nàng không cần người khác thay nàng diễn vai chính, cũng không cần một cây trụ cột khác."

Triều Yên hoang mang: "Sai sử A Lang làm việc, cùng việc Nương Tử làm trụ cột có xung đột sao?"

Túc Vũ nghẹn lại.

Từ góc độ này mà nói, lời Triều Yên nói dường như không sai sót.

Sau một lúc lâu, Túc Vũ nói: "Nương Tử liền thích sủng A Lang, ngươi thân là nô tỳ quản nhiều như vậy làm cái gì?"

"Ta chỉ là lo lắng A Lang không quản việc, Nương Tử tương lai có thai, còn phải mang bụng ra chủ trì đại cục, thật sự là vất vả."

Túc Vũ kinh ngạc hỏi: "Nương Tử đã có?"

Triều Yên: "......"

Nàng dùng ánh mắt xem kẻ ngốc nhìn Túc Vũ, người sau bỗng nhiên phản ứng lại, Thôi Quân hôm nay mới tới nguyệt sự, không có khả năng có thai.

Triều Yên cười nhạo nói: "Ngươi luôn nói ta đầu óc không thông suốt, ta thấy ngươi còn vụng về hơn ta."

Túc Vũ nói: "Hiện giờ phụ trách sinh hoạt hàng ngày của Nương Tử chính là ngươi, ta lại chưa từng hầu hạ trong phòng Nương Tử, làm sao rõ ràng những chuyện này."

Trước kia sinh hoạt hàng ngày của Thôi Quân là do nàng phụ trách, nhưng lúc trước Thôi Quân đã để nàng lại Đặng Châu, quản lý một phần gia nghiệp, thư tịch, tài vật ở Đặng Châu. Sau khi Thôi Quân vặn ngã Đỗ Ảo, thu lại nhân tâm đa tan rã, số nô tỳ có thể sai sử tăng lên, Thôi Quân liền bảo nàng tiếp tục phụ trách phương diện nội vụ.

"Ngươi đây là đang khoe khoang với ta sao?" Triều Yên bĩu môi.

Tuy nói nàng thay thế Túc Vũ, từ một người chỉ có thể làm chút việc chạy chân, trở thành tỳ nữ bên người chăm sóc ẩm thực sinh hoạt hàng ngày của Thôi Quân. Nhưng địa vị Túc Vũ cũng đồng thời được đề cao, từ trong tay Tịch Lam phân bớt việc mua sắm, với Tịch Lam chỉ cần làm một ít  việc công văn.

Đương nhiên, người tốt nhất trong số các nàng vẫn là Tịch Lam, nắm quyền tài chính, không chỉ là thức ăn của bọn nô tỳ tôi tớ, ngay cả tiền tiêu vặt của Trương Trạo Ca cũng phải thông qua nàng mới có thể có được. Hơn nữa trượng phu nàng là Thanh Khê, là nội biết, tổng quản nô bộc Chiêu Bình biệt thự.

Nếu là đôi vợ chồng này có lòng khác, hoặc là Thôi Quân áp không được bọn họ, bọn họ đều có thể trở thành Lâm Kỳ Thịnh và Đỗ Ảo thứ hai.

Triều Yên hâm mộ nhưng không ghen ghét.

Viện bếp gần ngay trước mắt, Triều Yên nhanh hơn bước chân, Túc Vũ vẫn duy trì tiết tấu của mình, dần dần bị bỏ phía sau nàng.

Nhìn bóng dáng Trương Trạo Ca bị khói bếp trong phòng làm cho mơ hồ, ánh mắt Túc Vũ sáng lên rồi lại tối đi, ẩn chứa suy nghĩ sâu xa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store