[BHTT][Edit] Sau khi cởi giáp về quê đi ở rể
Chương 45: Lễ Vật
Chương 45: Lễ Vật
Thôi Quân thầm nghĩ, Trương Trạo Ca vĩnh viễn sẽ không hay biết sự xuất hiện của chính mình đã mang đến cho nàng bao nhiêu thay đổi.
Nhưng mà, những lời làm ra vẻ này không cần thiết phải nói với Trương Trạo Ca.
Lại ôm thêm thì nhiệt ý trên gương mặt Thôi Quân sẽ không giấu nổi nữa, vừa lúc mữa đã tạnh, nàng kết thúc cái ôm ngắn ngủi này, lấy cớ trời nóng muốn đi hầm băng lấy nước đá, cứ như thể chạy trốn mà rời khỏi thư phòng.
Trương Trạo Ca đờ người ra hai giây, sau đó nhặt lại tấm ván gỗ đã được chạm khắc, nhưng không hề động đến dao khắc nữa.
Tâm không đặt ở nơi này, cầm dao cũng vô dụng.
——
Thuật làm giấy tuy là một trong tứ đại phát minh của Trung Quốc mà không ai không biết, nhưng người biết công nghệ chế tác lại không nhiều.
Cho dù là thời đại video ngắn, xuất hiện một đám nghệ nhân làm video tài nghệ cổ truyền, khiến càng nhiều người có thể thông qua con đường này, hiểu rõ công nghệ làm giấy cổ truyền. Nhưng giấy khác nhau thì công nghệ chế tác cũng khác, thủ pháp cũng không giống, rất nhiều bước đi then chốt vẫn ít người biết đến.
Thôn trang nơi gia đình Trương Trạo Ca ở trước khi bị giải tỏa, là một nơi sản xuất giấy dai vỏ cây nổi tiếng ở Trường An, hầu như nhà nào cũng có xưởng làm giấy.
Ngay cả sau này bị các xưởng làm giấy bằng máy móc đánh bại, ngày càng nhiều thôn dân từ bỏ cách làm giấy cổ truyền, thì vẫn có vài xưởng kiên trì.
Ngày trước, những xưởng làm giấy này chính là công viên giải trí của Trương Trạo Ca cùng đám bạn chơi, nhà của bạn thân nàng cũng là một trong những xưởng làm giấy kiên trì truyền thừa nghề thủ công này.
Trong điều kiện trời ban ưu đãi như vậy, việc Trương Trạo Ca học được công nghệ làm giấy là chuyện thuận lý thành chương.
Chẳng qua, giấy dùng cho mục đích khác nhau sẽ có yêu cầu khác nhau:
Giấy dùng cho thi họa yêu cầu phải mỏng và mềm mại, mặt giấy tinh tế dễ hút mực, lại còn phải phòng sâu mọt.
Giấy dùng cho công văn quan phủ yêu cầu hoa văn tinh tế, trắng tinh có ánh sáng, thấm mực đều không loang mực, và tính dai phải tốt.
Giấy dùng để khắc sách, bản khắc in ra, tức giấy dùng để in ấn, bởi vì mực dùng cho in ấn bản khắc khác với mực dùng để viết, nên yêu cầu của giấy cũng khác so với giấy dùng cho thi họa, nó tương đối cần dày hơn một chút, tính dai cũng phải tốt, nếu không dễ bị rách trong quá trình in ấn. Hơn nữa, để phòng ngừa tình trạng lem mực khi in chữ nhỏ, tính chất của giấy phải trơn nhẵn đều đặn ngay ngắn.
Ngoài các loại giấy trên, còn có một số loại giấy tạp dùng để đóng gói thức ăn, trà, dược liệu, chế tạo ô che mưa, quạt, dán cửa sổ, mai táng.
Trương Trạo Ca muốn làm giấy để Thôi Quân có thể tiết kiệm chi phí khi in kinh Phật, bảng chữ mẫu và y thư, trong mắt nàng, ít nhất cũng phải là giấy đã qua gia công lần hai mới miễn cưỡng coi là hoàn mỹ.
Mà nàng chỉ hiểu các trình tự làm việc chính khi làm giấy, cùng phương thuốc phối liệu then chốt như giấy dược, còn đối với kỹ thuật gia công giấy thô thành giấy đạt chất lượng thì chỉ biết chút ít, vì vậy không thể đảm bảo với Thôi Quân có thể làm ra trang giấy chất lượng hoàn mỹ.
Bỗng nhiên, Trương Trạo Ca hỏi hệ thống: "Sao ngươi không công bố nhiệm vụ?"
Dựa vào cái gì mà ở lĩnh vực nàng am hiểu, hệ thống lại không công bố nhiệm vụ?
Hệ thống: 【 Nhiệm vụ này không thể lặp lại công bố. 】
Trương Trạo Ca đang thắc mắc hệ thống khi nào đã công bố nhiệm vụ tương tự, thì đột nhiên nhớ lại yêu cầu nhiệm vụ của hệ thống trước khi nàng đưa ra việc cải tiến cày bừa:
【 Phân ưu cho Lão Bản, đề cao hiệu quả và lợi ích của xí nghiệp. 】
Trương Trạo Ca: "?"
Cho nên sau này nàng dù đưa ra chủ ý kiếm tiền gì cho Thôi Quân, đều tính vào nhiệm vụ này?
"Ta nói cho ngươi hay, ngươi làm thế sẽ đả kích tính tích cực của công nhân. Đâu có công ty nào sau khi công nhân hoàn thành mấy hạng mục, lại chỉ tính thưởng theo một hạng mục?"
Hệ thống cập nhật thưởng nhiệm vụ: 【 Hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được gấp ba phần thưởng. 】
Đây là tính cả phần thưởng in ấn bản khắc vào.
Trương Trạo Ca vô cùng hài lòng với sự tự giác của hệ thống, nhưng giây tiếp theo hệ thống liền sửa lỗi, giao diện nhiệm vụ biến thành: 【 Đề cao hiệu quả và lợi ích của xí nghiệp (0/3) 】
Điều này tượng trưng việc nàng phải hoàn thành tốt cả ba chuyện mới có thể lĩnh ba phần thưởng một lần.
Trương Trạo Ca: "......"
Biết rõ tính khí của hệ thống, nàng lười dây dưa thêm chuyện này, bèn bước ra khỏi thư phòng, tìm được Cố Lâm đang bổ củi để hỏi thăm tiến độ cải tiến cày bừa.
Thời tiết nóng bức, chiếc áo ngắn vải thô đơn bạc của Cố Lâm đã ướt đẫm mồ hôi.
Trương Trạo Ca hỏi chuyện, hắn vội vàng buông công việc trong tay, lau mồ hôi trên mặt, nói: "Tiểu nhân nhờ sự chỉ điểm của A Lang đã chế tạo được đại bộ phận bộ kiện, nhưng còn thiếu bộ phận then chốt, vẫn chưa biết hiệu quả sử dụng ra sao, tiểu nhân không dám tùy tiện đem nó ra trước mặt A Lang cùng Nương Tử để tranh công."
Trương Trạo Ca hỏi: "Thiếu gì?"
"Vẫn còn thiếu một cái lưỡi cày."
Trương Trạo Ca chỉ vào chiếc cày lê để không cách đó không xa, nói: "Có thể tạm thời tháo lưỡi cày trên đó xuống đây dùng, dù sao nếu dùng thử Giang Đông lê không phát hiện vấn đề gì, thì cày bừa cũ có thể đào thải rồi."
Cố Lâm ngượng ngùng nói: "Không có Nương Tử, A Lang cho phép, tiểu nhân không dám tự tiện làm chủ."
Trương Trạo Ca nhíu mày, ngẫm nghĩ ra hàm ý trong đó.
Nàng nói: "Ngươi bây giờ đi tháo nó, ai có ý kiến bảo hắn ta tới tìm ta là được."
Cố Lâm nịnh nọt cười: "Đợi tiểu nhân làm xong việc trong tay sẽ đi làm."
Trương Trạo Ca chờ đợi này, liền đợi đến tận tối.
Lúc này nàng cùng Thôi Quân đã dùng cơm tối xong, đang ở thư phòng thương thảo việc làm giấy và in ấn, Cố Lâm mang theo cày bừa cải tiến đi theo sau Triều Yên vào sân ngoài.
Thôi Quân nghi hoặc: "Sao giờ này hắn lại tới?"
Trương Trạo Ca buông bút, vẻ mặt hàm ý sâu xa, nói: "Ta bảo hắn tới."
Nói rồi, nàng đem chuyện xảy ra khi nàng đi tìm Cố Lâm kể cho Thôi Quân.
Thôi Quân mơ hồ hiểu rõ vì sao Trương Trạo Ca lại lộ ra vẻ mặt ý vị sâu xa ấy:
Cố Lâm đã sớm hoàn thành công việc cải tiến cày bừa, nhưng hắn lại chậm chạp không mang ra trước mặt các nàng để tranh công, nguyên nhân không phải như lời hắn nói là thiếu lưỡi cày nên không thể nghiệm thu thành quả.
——Thực sự có khó khăn, hắn có thể nói với các nàng, cho dù không tìm được các nàng cũng có thể tìm Thanh Khê.
Thanh Khê biết nặng nhẹ, sẽ không bỏ qua nhu cầu của hắn.
Sở dĩ hắn án binh bất động, chính là đang chờ ngày nào đó các nàng nhớ ra chuyện này, chủ động đi tìm hắn.
Làm như vậy không phải cố ý làm ra vẻ, mà là muốn thông qua phương thức này để các nàng ý thức được giá trị của hắn.
Lúc Trương Trạo Ca tìm hắn, hắn đang bổ củi, chứng tỏ hắn luôn làm loại việc nặng này trong Thôi gia, thân phận và đãi ngộ của nô bộc làm việc thô kệch là kém cỏi nhất, cũng rất dễ bị ức hiếp.
Hắn muốn thay đổi hoàn cảnh hiện tại,thì chỉ có cách nâng cao địa vị của bản thân trong Thôi gia.
Người quyết định tất cả chuyện này là Thôi Quân cùng Trương Trạo Ca, giúp các nàng cải tiến cày bừa cũng là cơ hội duy nhất hiện tại hắn có, để xuất đầu lộ diện.
Thôi Quân nói: "Ta vốn định đợi hắn cải tiến xong cày bừa sẽ thưởng cho hắn một ít tiền tài. Giờ xem ra, cái hắn muốn chưa chắc là tiền tài."
Trương Trạo Ca nói: "Ta thấy hắn đầu óc linh hoạt, lại am hiểu nghề mộc, có lẽ có thể giao việc in ấn bản khắc cho hắn đi làm."
Thôi Quân mỉm cười nói: "Trạo Ca Ca cùng ta nghĩ đến cùng một ý."
Nếu Cố Lâm có quyết tâm muốn bò lên trên, lại có năng lực xứng đáng với dã tâm của hắn, nàng nguyện ý cho hắn một cơ hội.
Cố Lâm không làm Thôi Quân thất vọng, cày bừa cải tiến mà hắn chế tạo ra dưới sự chỉ điểm của Trương Trạo Ca, không chỉ làm cày bừa trở nên linh hoạt tiện lợi hơn, mà còn thêm một bộ phận có thể điều chỉnh khoảng cách giữa lê viên (bánh xe cày) và lê đế (đáy cày), gọi là "lê bình".
Có lê bình, người thao tác có thể kiểm soát độ sâu cày ruộng tốt hơn, một người, một con trâu là có thể dễ dàng xới tốt một mảnh đất.
Trong mắt nhiều người, lưỡi cày ngắn và lưỡi cày dài chỉ khác nhau ở độ dài của lê viên, việc Thôi Quân yêu cầu đổi tất cả cày bừa thành lưỡi cày ngắn chẳng qua là ăn no rửng mỡ.
Chỉ có nông phu làm việc trên đồng ruộng nhiều năm mới có thể cảm nhận rõ ràng sự tiện lợi của lưỡi cày ngắn, cho nên khi người khác cười nhạo Thôi Quân, bộ khúc Thôi gia đều yên lặng làm việc nông của mình.
Cứ cười đi, đến lúc bộ khúc Thôi gia một người có thể cày ba mươi mẫu đất, mà bọn họ chỉ cày được hai mươi mẫu đất, xem bọn họ còn cười nổi không.
......
Lưỡi cày cải tiến đã nâng cao hiệu suất canh tác, cũng giảm bớt gánh nặng cho bộ khúc Thôi gia, khiến Thôi Quân có thể rút ra một phần nhân lực để triển khai công việc làm giấy và in ấn bản khắc.
Bất kể là làm giấy hay in ấn bản khắc, từ lúc chọn người đến đưa vào sử dụng, toàn bộ công nghệ chế tác đều phải mất thời gian hơn nửa năm trở lên, bởi vậy có thể bắt đầu chuẩn bị ngay từ bây giờ.
Đầu tiên là chọn nhân tài làm giấy.
Theo lời Thôi Quân, loại giấy được sử dụng rộng rãi nhất hiện nay là ma giấy, có nguyên liệu làm bằng sợi gai, trong đó hoàng ma giấy là thường thấy nhất. Rất nhiều sách tàng trong kho của Thôi gia, công văn quan phủ, kinh văn chùa chiền chép lại đều dùng hoàng ma giấy.
Nhưng theo sự suy giảm, cùng giới hạn mùa sinh trưởng của sợi gai, mà người sử dụng giấy vỏ cây ngày càng nhiều. Nguyên liệu của giấy vỏ cây trở nên phong phú hơn, vỏ cây dâu, chử, mây, thanh đàn... đều có thể dùng để gia công chế tác, thư từ Đậu Anh gửi về từ Trường An chính là giấy mây được cống nạp từ khu vực Giang Nam.
Loại giấy cuối cùng là giấy làm bằng tre trúc. Loại giấy này nổi tiếng trong niên đại Trương Trạo Ca sinh sống, nhưng do giới hạn công nghệ làm giấy hiện tại, phẩm chất giấy quá thô ráp kém cỏi, hiện giờ vẫn chưa có danh tiếng gì.
Công nghệ làm giấy mà Trương Trạo Ca quen thuộc là giấy dai vỏ cây chử, Thôi Quân liền sai người đi chặt cây chử trong rừng Thôi gia.
Trương Trạo Ca ở bên cạnh bổ sung: "Vỏ cây lột xuống bó lại ngâm trong nước, lá cây, nước của cây cùng quả cây chử kết ra không cần vứt, ta thấy trên y thư nói chúng có thể làm thuốc, có thể bổ thận, sáng mắt."
Thôi Quân hơi nghiêng mắt, đợi nàng nói xong, hỏi: "Đại Lang đã xem xong 《 Bổ Dưỡng Phương 》 rồi sao?"
Cùng bị bắt học tập 《 Bổ Dưỡng Phương 》, Thôi Quân nhớ rõ nội dung về quả cây chử có thể dùng làm thuốc nằm ở cuối quyển thứ nhất, nàng bởi vậy đoán Trương Trạo Ca đã xem xong quyển thứ nhất.
"Xem xong rồi." Trương Trạo Ca có chút tự đắc, ban ngày nàng không có gì để làm, ngoại trừ xem 《 Bổ Dưỡng Phương 》, chính là đi bộ khắp núi, tìm vật thật để tăng thêm ấn tượng của mình đối với nội dung cuốn sách này.
Thôi Quân lại hỏi: "Vậy Đại Lang cũng biết cụ thể phải làm thuốc như thế nào sao?"
《 Bổ Dưỡng Phương 》 không viết, nhưng không làm khó được Trương Trạo Ca.
Nàng nói: "Ta không biết, nhưng Tam Bá Phụ chắc chắn biết."
Lại nói: "Chúng ta đem lá chử đi cho dê cho bò ăn, còn quả chử thì thu thập lại. Rất nhiều bá tánh cũng không biết quả chử có thể làm thuốc, chúng ta cũng không hiểu phương pháp bào chế nó thành dược liệu có thể làm thuốc, vì vậy trực tiếp bán cho dân chúng thì không khả thi."
Thôi Quân hỏi: "Ý Đại Lang là Tam Bá Phụ hiểu bào chế dược liệu, cho nên có thể bán cho ông ấy?"
Trương Trạo Ca liền hiểu rõ ý nàng ngay lập tức, nói: "Trực tiếp đưa cho ông ấy đi. Tam Bá Phụ của nàng chính là Tam Bá Phụ của ta, huống chi, ta có cơ hội học tập 《 Bổ Dưỡng Phương 》 là nhờ ông ấy, không đến mức không biết điều như vậy."
Thôi Quân mỉm cười: "Đại Lang làm việc xưa nay chu toàn, khiến người an tâm."
Nàng lại quay đầu phân phó Thanh Khê - người ở cách đó không xa, đang vô cùng tự giác giả vờ mình là một cây cột - nói: "Việc làm giấy cùng khắc sách, bản khắc in không thể tiết lộ ra ngoài, ta không có nhiều người có thể dùng, chỉ có thể vất vả ngươi thường xuyên trông chừng."
Thanh Khê tinh thần chấn động, lập tức bày tỏ thái độ: "Tiểu nhân nhất định sẽ không khiến Nương Tử cùng A Lang thất vọng."
Hắn vừa đi, không còn người khác, Thôi Quân đối với Trương Trạo Ca nói: "Mấy ngày nay vất vả Trạo Ca Ca."
Trương Trạo Ca tâm trạng không tồi, nàng trêu chọc: "Ta thấy Thanh Khê còn vất vả hơn ta."
"Điều này không giống nhau." Thôi Quân nói, "Ta có một phần lễ vật muốn tặng cho nàng."
Trương Trạo Ca nảy sinh chờ mong: "Lễ vật gì?"
Thôi Quân cố ý giữ bí mật. Nàng bảo Trương Trạo Ca theo nàng ra cửa, ngay cả một tùy tùng cũng không mang theo —— đối với nàng mà nói, một mình Trương Trạo Ca mang đến cảm giác an toàn bằng mười mấy bộ khúc nô bộc.
Các nàng đi vào núi, Trương Trạo Ca nhận ra đó là đường đi đến suối nước nóng trong hẻm núi.
Tuy mơ hồ đoán được lễ vật của Thôi Quân là gì, nhưng Trương Trạo Ca không muốn phá hỏng tâm trạng Thôi Quân đang chờ mong nhìn thấy vẻ mặt kinh hỉ của nàng khi nhận được lễ vật, vì vậy nàng giả vờ khó hiểu hỏi: "Lễ vật của nàng không lẽ là dẫn ta đi tắm gội thay quần áo sao?"
Thôi Quân giận nói: "Không phải."
Rất nhanh, các nàng liền tới tới chỗ sâu trong hẻm núi.
Suối nước nóng lộ thiên ngày trước lúc này đã được vây quanh bằng cây trúc, cũng thêm một cánh cổng trúc.
Đẩy cửa đi vào, nhìn thấy là một tấm bình phong làm bằng tre và chiếu, đi vòng qua nó thì có thể nhìn thấy dòng suối nhỏ hình thành khi suối nước nóng chảy xuống chỗ thấp.
Còn suối nước nóng nguyên bản do Trương Trạo Ca xây dựng, phía trên được che một mái tranh, xung quanh còn có thêm một vòng chiếu, vừa có thể chắn gió, vừa có thể tăng sự riêng tư.
Trương Trạo Ca giả vờ kinh ngạc nhìn về phía Thôi Quân: "Nàng bảo người dựng sao?"
"Ừm, nàng thích ngâm nước nóng, ta liền mua nơi này sửa sang thành một thảo đường, về sau chỉ cần nàng thích, bất cứ lúc nào cũng có thể đến đây ngâm nước nóng."
Trương Trạo Ca nói: "Chỉ có ta ngâm có phải quá lãng phí không? Chúng ta có thể cùng nhau ngâm."
Thôi Quân không biết là bị ánh nắng chói chang làm đầu óc mơ màng, hay là bị "lời mời táo bạo" của Trương Trạo Ca làm cho mặt đỏ lên, đầu óc căng trướng, nàng nói: "Ngươi...... Quá càn rỡ."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store