[BHTT][Edit] Sau khi cởi giáp về quê đi ở rể
Chương 41: Đón Dâu
Chương 41: Đón Dâu
Thôi Quân đã sắp xếp Lý di nương ở biệt thự Thải Thúy viện.
Ngôi viện này vốn là nơi Thôi phụ khi sinh thời dùng để cho Lý di nương ở, và tên viện được đặt theo chính tên của Lý di nương – Lý Thải Thúy.
Lý di nương nguyên danh là Lý tam nương (vì nàng là con gái thứ ba trong nhà). Cái tên "Thải Thúy" này là do Thôi phụ đặt cho nàng sau khi nàng theo Đậu thị về làm của hồi môn.
Thôi Quân chu đáo hỏi nàng có muốn liên lạc với mẫu gia để báo tin bình an hay không.
Lý Thải Thúy ngập ngừng rồi từ chối.
Nàng về làm của hồi môn khi mới 11 tuổi, đến nay đã 19 năm trôi qua, nàng sớm đã là phận dâu con nhà họ Thôi. Trong suốt khoảng thời gian ấy, nàng chưa từng qua lại với Lý gia, Lý gia đối với nàng mà nói quá đỗi xa lạ.
Lý gia vốn là gia đình thương nhân. Phụ thân Lý Thải Thúy buôn bán ở bên ngoài, thường xuyên đi khỏi nhà một hai năm. Vì bản tính có mới nới cũ và thường xuyên xa cách, hắn đã sắm sửa sản nghiệp riêng ở Lạc Dương, nuôi dưỡng vài ngoại thất và sinh hạ mấy người con thứ. Lý mẫu hoàn toàn không hề hay biết về chuyện này. ---- Sở dĩ năm xưa hắn cầu hôn Lý mẫu là vì xuất thân của bà có thể mang lại sự thăng tiến về địa vị cho hắn.
Sau này gặp chiến loạn, Lý phụ bị đạo tặc giết chết. Những gia sản ở Lạc Dương đều bị các ngoại thất và con cái của họ chia lấy. Khi Lý mẫu hay tin muốn đòi lại, số tiền bạc ấy sớm đã bị tẩu tán, cất giấu hoặc tiêu xài gần như không còn gì.
Lý mẫu chỉ sinh ba cô con gái, trưởng nữ và thứ nữ đều đã xuất giá. Nhưng vì không có huynh đệ giúp đỡ, lại không giành được lợi lộc gì trong cuộc tranh giành gia sản với các huynh đệ khác mẹ, nên cuộc sống của họ ở nhà chồng cũng chẳng tốt đẹp gì.
Bất đắc dĩ, Lý mẫu đành gán Lý Thải Thúy, khi đó còn nhỏ tuổi, vào nhà họ Đậu, sau đó bà liền cắt tóc đi tu, xuất gia làm ni cô.
Lúc bấy giờ, nhà họ Đậu đang chuẩn bị hôn lễ cho Đậu thị - muội muội của Đậu Lương Chi - với Thôi Nguyên Xu. Đậu thị thân thể yếu ớt, nhà họ Đậu lo lắng sau khi gả đi sẽ khó khăn trong việc sinh nở, nên đã chuẩn bị tìm một người làm của hồi môn cho nàng. Vừa lúc Lý Thải Thúy 11 tuổi cũng sắp đến tuổi gả chồng. Sau khi nhận được sự đồng ý của Lý mẫu, Lý Thải Thúy đã theo Đậu thị 15 tuổi cùng gả về nhà họ Thôi.
......
Thôi Quân không miễn cưỡng Lý Thải Thúy, nói: "Mọi vật dụng hằng ngày đều đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi. Nếu di nương thấy còn cần thêm thứ gì, cứ việc tìm Tịch Lam để đi mua sắm".
Lý Thải Thúy vui vẻ đồng ý. Trở về cố thổ, điều nàng muốn nhất chính là được một mình bình tâm tĩnh khí, nhớ về cố nhân và hồi tưởng lại chuyện xưa.
Thôi Quân đi đến tiền viện, nhìn thấy Trương Trạo Ca vẫn còn ở trong sảnh. Không hiểu vì sao, hòn đá trong lòng nàng nhẹ nhàng rơi xuống.
Trương Trạo Ca đại khái là đang đói bụng, nàng đang bưng một cái mâm đan bằng tre trúc nhỏ nhắn tinh xảo, lấy ra những hạt đậu tằm có vẻ đã được chiên dầu từ bên trong, rồi cứ từng hạt từng hạt ném vào miệng.
Thôi Quân dừng bước, quay đầu dặn dò Triều Yên: "Đi chuẩn bị cơm canh... thật phong phú một chút".
Triều Yên nhìn thời gian, thưa: "Nhưng giờ mới là giờ Mùi (khoảng 13h - 15h)".
"Sao?" Thôi Quân quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt không giận tự uy.
Triều Yên lập tức im tiếng, vội vàng chạy thẳng đến nhà bếp.
Trương Trạo Ca nghe thấy động tĩnh, đứng dậy vươn cổ nhìn về phía lối đi. Ánh mắt nàng chạm với ánh mắt Thôi Quân, cả hai nhìn nhau mỉm cười.
Sau khi Thôi Quân bước vào, ánh mắt nàng dừng lại trên cái mâm tre trúc trong tay Trương Trạo Ca.
Trương Trạo Ca đưa cả mâm đậu tằm ra, nói: "Nếm thử xem, đậu tằm muối tiêu đó".
Thôi Quân không đói, nhưng thấy nàng ăn ngon lành, không kìm được cầm một hạt cho vào miệng.
Đậu tằm đã được chiên dầu trở nên vô cùng giòn xốp. Cắn một miếng, hương đậu ngập tràn khắp khoang miệng. Nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra bên ngoài nó được bọc một lớp tiêu và muối mỏng nhẹ.
Thôi Quân nói: "Không ngờ đậu tằm cũng có thể dùng làm đồ ăn vặt. Nhưng lúc này đậu tằm mới gieo xuống, sao lại có nhanh như vậy?".
"Đậu tằm ở chỗ chúng ta là vụ xuân, nhưng Giang Hoài bên kia thì gieo giống vào thu đông và thu hoạch vào xuân hạ cơ".
Tùy Châu gần Trường Giang lại tiếp giáp Hoài Nam, phía bắc là khu vực đậu tằm vụ xuân, còn phía nam lại là khu vực gieo hạt vào mùa thu, bởi vậy quanh năm suốt tháng đều có thể ăn được đậu tằm.
Trương Trạo Ca thấy Thôi Quân rõ ràng rất thích, nhưng lại ngại lễ tiết mà không tiện tự mình cầm lấy ăn, liền nói: "Há miệng ra".
Thôi Quân sững sờ, theo bản năng hé mở khuôn miệng nhỏ.
Giây tiếp theo, viên đậu tằm được Trương Trạo Ca đút liền đi vào.
Má Thôi Quân hơi phồng lên: "Ngươi......".
Vị đậu tằm tràn ngập trên đầu lưỡi, rốt cuộc nàng không nói ra được lời nào trách cứ cử chỉ của Trương Trạo Ca, chỉ lặng lẽ nhai đậu tằm.
Trương Trạo Ca nói: "Ngon không? Sau này hễ là mùa đậu tằm, nàng muốn ăn, ta sẽ làm cho nàng ăn".
Nàng vốn không phải là người chủ động như vậy. Nhưng nghĩ đến Thôi Quân mỗi tháng trả cho nàng 5000 tiền, nàng dù thích sờ cá đến mấy cũng tuyệt đối không phải là người không làm gì cả.
Hơn nữa, hầu hạ lão bản cho tốt, biết đâu còn có thêm nhiều phúc lợi hơn.
Cho dù không xét đến lợi ích, nàng và Thôi Quân cũng coi như là bằng hữu, có đồ ăn vặt ngon đương nhiên là phải cùng bằng hữu chia sẻ rồi.
Ánh mắt Thôi Quân sáng rực nhìn nàng, đem lời nói này của nàng khắc ghi vào tận đáy lòng.
Ăn thêm vài viên, mãi cho đến khi cổ họng có chút khô, Thôi Quân mới dừng lại bưng chén uống một ngụm lớn nước đun sôi để nguội.
Nàng nói: "Trạo Ca ca hẳn là đã biết hôn kỳ của chúng ta định ra rồi chứ? Chính là vào 27 tháng 4".
Hiện giờ đã là trung tuần tháng tư, ngày thành hôn chỉ còn cách 10 ngày.
Trương Trạo Ca gật đầu: "Thích Ương đã nói với ta rồi. Nhưng ta không hiểu rõ lắm nghi thức hôn lễ, đến lúc đó có gì mong nàng thông cảm cho ta".
Thôi Quân cảm thấy sự thẳng thắn của nàng có chút đáng yêu, liền nảy ra ý muốn trêu chọc nàng. Nàng giấu nụ cười, nói: "Trạo Ca ca quên rồi sao, thiếp cũng là lần đầu tiên thành thân mà".
Tuy là cố ý trêu ghẹo, nhưng ánh mắt nàng trong vô thức lại trở nên ôn nhu. Sóng mắt lưu chuyển, mang theo một tia ngây ngô và thẹn thùng —— có thể thấy được, nàng là lần đầu tiên làm loại chuyện này.
Tim Trương Trạo Ca như bị tĩnh điện giật, lại như được vuốt ve bởi lông tơ mềm mại.
Ánh mắt nàng dao động.
Quá không ổn! Nàng chợt lại giận dữ nghĩ, hai chị em nhà này sao đều cùng một cái đức hạnh!
Bị Đậu Anh trêu chọc nhiều, Trương Trạo Ca đã rèn luyện được một trái tim có thể tê liệt khi đối mặt với trêu ghẹo... Mới là lạ!
Thôi Quân gọi chính là tên nàng, không phải Đại Lang, cũng không phải Lang quân!
Biết rõ không nên coi là thật, nhưng lại nhịn không được miên man suy nghĩ, nàng chỉ có thể thông qua việc ăn đậu tằm để che giấu nhịp tim không biết điều của mình.
Nàng nói: "......Ừm, vậy chúng ta cùng bao dung cho nhau".
Không khí trên sảnh thật ái muội. Triều Yên chần chừ ngoài cửa, sợ tùy tiện bước vào sẽ phá hỏng bầu không khí của các nàng.
Thanh Khê chạy vội tới, hoàn toàn không biết gì về điều này. Hắn thấy Thôi Quân, liền đứng ngoài cửa, bẩm báo: "Tiểu nương tử, có một tiểu đồng phó tên là Mao Toại tự đề cử mình. Hắn nói là hơi hiểu nghề mộc, hơn nữa đã làm ra một số bộ phận của cái cày và cái bừa theo yêu cầu của tiểu nương tử".
Triều Yên không kịp ngăn hắn lại, ảo não giậm chân.
Ánh mắt Thôi Quân thu lại, biểu cảm lại trở nên như bình thường.
Trương Trạo Ca thầm nghĩ: Quả nhiên vừa rồi nàng ấy đang diễn kịch.
Thôi Quân nói: "Cho hắn vào đi".
Thanh Khê dẫn một thiếu niên gầy gò, xanh xao vàng vọt bước vào. Thiếu niên vừa thấy Thôi Quân, trên mặt liền lộ ra nụ cười lấy lòng: "Tiểu nhân Cố Lâm, ra mắt tiểu nương tử, lang quân".
"Vừa hay Đại Lang cũng đang ở đây, giúp xem qua một chút được không?" Thôi Quân nhìn về phía Trương Trạo Ca.
Trương Trạo Ca vỗ vỗ đôi tay dính không ít muối tiêu do ăn đậu tằm. Thôi Quân rút ra một chiếc khăn tay đưa cho nàng, nàng hơi giật mình.
Thôi Quân nói: "Ngày trước Đại Lang tặng ta một chiếc khăn để lau máu, nay ta đưa lại Đại Lang một chiếc khăn".
Trương Trạo Ca không hỏi chiếc khăn tay lần trước đã thất lạc ở đâu, nàng cười tiếp nhận, lau khô tay, rồi mới tiến đến phía trước xem cái cày gỗ mẫu mà Cố Lâm đã làm theo yêu cầu của Thôi Quân.
"Có vài phần tương tự", Trương Trạo Ca nói.
Mọi người vừa nghe liền biết vẫn còn chỗ cần phải cải tiến. Cố Lâm mừng rỡ rất nhiều, lại lo lắng nói: "Xin lang quân chỉ giáo".
Trương Trạo Ca suy nghĩ một lát, nói: "Chỗ này cần thêm một cái lưỡi vách. Khi lật đất, vách lưỡi mới có thể phá vỡ và đẩy đất sang một bên. Còn có......"
Nhìn thấy mô hình này, ấn tượng của nàng về cái cày cong trong ký ức càng trở nên rõ ràng hơn, nàng dựa theo trí nhớ mà bổ sung thêm vài ý kiến.
Thanh Khê hỏi Cố Lâm: "Ngươi nghe hiểu chứ?"
Cố Lâm nói: "Tiểu nhân đều đã ghi nhớ kỹ".
Hắn không chỉ ghi nhớ, mà còn tiêu hóa và lý giải được lời Trương Trạo Ca nói, lại còn đưa ra ý kiến của riêng mình: "Tiểu nhân cả gan thưa, vách lưỡi này có thể làm thành hình tròn được không? Đất được mũi cày xới lên mới không chồng chất ở phía trước mà tăng thêm trọng lượng...".
Cái vách lưỡi hình vuông quả thật dễ làm tăng sức cản , không ngờ hắn lại có thể suy xét đến vấn đề này.
Trương Trạo Ca khen hắn: "Không tồi."
Sau đó, nàng đưa luôn số đậu tằm chưa ăn hết, cùng với cái mâm, cho hắn.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc lại lúng túng của hắn, Trương Trạo Ca cười nói: "Ngươi vừa rồi liếc nhìn mấy lần, là muốn ăn phải không? Cầm lấy mà ăn đi".
Khuôn mặt vàng vọt của Cố Lâm nhất thời đỏ bừng, muốn nhận mà không dám nhận, lắp bắp nói: "Tiểu nhân chỉ là nhìn thấy cái mâm tròn đó mà nghĩ đến lưỡi vách...".
Trương Trạo Ca nói: "Vậy chẳng phải vừa hay sao, ta cho ngươi mang về nghiên cứu".
Sớm ngày nghiên cứu ra, nhiệm vụ của nàng mới có thể sớm hoàn thành chứ.
Mãi đến khi Thôi Quân gật đầu, Cố Lâm mới vui mừng nhận lấy, nói: "Đa tạ lang quân, đa tạ tiểu nương tử!".
Hắn một tay bưng đậu tằm, một tay khiêng cái cày gỗ mình tạo ra, vui vẻ rời đi.
Trương Trạo Ca ăn bấy nhiêu đậu tằm căn bản không thể lấp đầy bụng. Nàng sờ sờ bụng mình, cũng chuẩn bị quay về nấu cơm.
Thôi Quân giữ nàng lại nói: "Đại Lang vì cứu di nương mà vất vả hơn một tháng, ta sao có thể an tâm thoải mái tiếp nhận sự trả giá của nàng? Đại ân đại đức xin ngày sau báo đáp, hôm nay liền chuẩn bị chút rượu nhạt, bày tỏ chút tâm ý!".
Có thể ăn chực tại sao còn phải về nhà nấu mì gói?
Trương Trạo Ca vui vẻ ở lại.
Trương Trạo Ca lần này về Nhữ Châu, không ở lại được bao nhiêu ngày lại phải đi xa nhà. Nhưng lần này nàng cùng Thôi Quân cùng nhau xa nhà —— là trở về tổ trạch nhà họ Thôi ở Đặng Châu để cử hành hôn lễ!.
Xét thấy Trương Trạo Ca không có bất động sản, cũng không có thân thuộc, bởi vậy trình tự trước sau của việc đón dâu là: Thôi Quân ở lại tổ trạch nhà họ Thôi để chờ gả, Trương Trạo Ca đi đến đón dâu. Sau khi trải qua các nghi thức, nhận được Thôi Quân xong thì cùng nhau quay trở về Nhữ Châu.
Trình tự nhìn như đơn giản, kỳ thực lại ẩn chứa nguy cơ.
Nguy cơ là loại có thể uy hiếp đến tính mạng nguy cơ.
Thử thách đầu tiên gặp phải là giai đoạn "Hạ tế" , tức là vào ngày đón dâu, nhà gái sẽ sắp xếp người trêu chọc rể hiền.
Phương thức văn nhã hôn nháo là trêu ghẹo chàng rể, yêu cầu chàng rể làm thơ hoặc nói những lời hay ý đẹp. Lời nói kịch liệt hơn một chút thì là nhục mạ, chất vấn chàng rể. Càng thô lỗ muốn mạng hơn thì dùng côn bổng, gậy gộc đánh chàng rể —— cách này mà nói là không có chút ác ý nào, e rằng không ai tin.
Trương Trạo Ca nghi ngờ sâu sắc rằng nhà họ Thôi đã chuẩn bị sẵn những tay đấm hảo thủ.
Đối với việc này, nàng cũng đã có sự chuẩn bị.
"Các ngươi xông lên trước, kẻ nào dám giơ côn bổng lên, trực tiếp rút đao xử hắn!". Trương Trạo Ca phân phó Thích Ương và Khâu Hộc.
Hai người bọn họ cùng 88 nha binh khác do Đỗ Bỉnh Khiên cố ý sắp xếp làm đội tiếp tân, vì mục đích là để hôn sự của nàng được xong xuôi thuận lợi.
Vào ngày đón dâu, Trương Trạo Ca xuất hiện trước cổng lớn tổ trạch họ Thôi. Hai huynh đệ Thôi Tích và Thôi Quân (em) vốn đã chuẩn bị sẵn sàng muốn mượn cơ hội này để giáo huấn nàng, nhưng còn chưa kịp giơ côn bổng ra, nhìn thấy đội nha binh mặc giáp trụ trước cửa, chân cẳng nhất thời liền mềm nhũn.
Võ nhân này không có võ đức a!
Ai đời đi đón dâu lại mang theo nhiều nha binh đến thế?
Không hiểu rõ còn tưởng nhà họ Thôi phạm tội mà bị quan binh bao vây đấy!
Sắc mặt những tộc nhân còn lại của Thôi thị cũng vô cùng vi diệu : Xem ra hôm nay khó lòng chiếm được chút tiện nghi nào trên người "hắn" rồi.
Trương Trạo Ca ngoác miệng cười.
Tuy nàng không có nhiều hiểu biết về thường thức sinh hoạt ở Đại Đường, nhưng nàng cũng biết phòng tai họa khi nó chưa xảy ra. Rốt cuộc hôn sự không phải do nàng tự mình xử lý, nàng không biết liệu có bị người ta giăng bẫy hay không. Bởi vậy, nàng phải mang theo giả định "hôn lễ này nhất định sẽ có cạm bẫy" để ứng phó với nó.
Còn về cách ứng phó ư?
Có câu nói rất đúng, trước sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ hình thức hôn nháo nào cũng chỉ là trò cười.
Trương Trạo Ca không có tài lực, chỉ có thể vận dụng vũ lực.
Thử thách thứ hai gặp phải trong quá trình đón dâu là trước khi Thôi Quân ra khỏi cửa, Trương Trạo Ca phải làm "thúc giục trang thơ".
Người nhà họ Thôi cứ như trở về sân nhà, thi nhau yêu cầu Trương Trạo Ca làm thơ. Hơn nữa, mỗi khi đi qua một cánh cửa, mỗi khi gặp một chướng ngại vật thì đều phải làm một bài thơ. Nếu không làm được thơ, cho dù trời tối cũng không thể rước Thôi Quân đi được.
Trương Trạo Ca nói: "Nhưng các người có nghĩ tới không, là Thất Nương kén ta làm rể. Vậy bài thúc giục trang thơ này chẳng lẽ không nên là nàng làm hay sao?".
Tộc nhân họ Thôi: "?"
Thân hữu vây xem: "???"
Vi Yến Nương, thê tử của Thôi Nguyên Phong, nói: "Làm gì có chuyện bắt cô dâu làm thúc giục trang thơ. Là ngươi muốn thúc giục nàng ra khỏi cửa, chứ đâu phải nàng thúc giục ngươi ra khỏi cửa".
Trương Trạo Ca bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Vậy thì nàng hẳn nên làm thơ thúc giục ta đến rước nàng ra khỏi cửa chứ? Ừm, sau này cứ gọi là thúc môn thơ đi!"
Khâu Hộc và Thích Ương cùng đám người khí thế hừng hực kêu lên: "Mời cô dâu làm thúc môn thơ".
Tiếng kêu này lớn đến mức Thôi Quân trong phòng ở hậu viện cũng nghe thấy. Các nữ quyến ở hậu viện không hiểu ra sao, mãi sau có người đến thuật lại trò thao tác kỳ quặc của Trương Trạo Ca cho các nàng nghe.
Các nữ quyến: "......"
Thôi Thất Nương biết người sắp lấy là một kẻ kỳ cục như vậy không?
Thôi Quân biết, hơn nữa nàng không những không giận mà còn cười đến hoa chi loạn chiến, chợt bảo Triều Yên lấy giấy bút đến viết một bài thơ đưa ra ngoài.
Trương Trạo Ca nhận được thơ, liền bước qua một cánh cửa, sau đó lại tiếp tục chờ đợi. Việc làm thơ căn bản không thể làm khó được Thôi Quân, rất nhanh, Trương Trạo Ca đã đi tới đại sảnh nơi khách khứa tề tụ.
Bởi vì hôn lễ ở Đại Đường thường được cử hành vào buổi tối, cho nên khi Thôi Quân bước ra thì đã đến đêm khuya. Lúc này cửa thành và cổng phường đã đóng lại, nhưng sau đó còn phải cử hành lễ điện nhạn.
Đợi những nghi thức này kết thúc, khi Thôi Quân rốt cuộc có thể lên xe cùng Trương Trạo Ca hồi biệt thự Chiêu Bình, trời đã sáng rõ.
May mà Trương Trạo Ca thân thể tốt, còn chịu đựng được.
Nàng nói với Thôi Quân: "Nàng mệt nhọc thì cứ ngủ một chút ở trong xe".
Thôi Quân không ngủ được, bởi vì nguy cơ lớn nhất trên đường đón dâu lúc này mới bắt đầu. Trong tình huống bình thường, trên đường tân lang rước cô dâu về nhà, người nhà bên đón dâu hoặc bên đưa thân sẽ giăng chướng ngại vật chặn xe để đòi tiền tài. Đây là một loại tiền rào chắn tốn kém hơn cả sính lễ trong hôn tục.
Đội nha binh bên Trương Trạo Ca đương nhiên không có gan chặn xe đòi tiền tài, và đội đưa thân của nhà họ Thôi cũng không dám đối đầu với đám nha binh ấy. Nhưng không phải cứ hai bên đón dâu, đưa thân đều an phận thủ thường thì kiếp nạn này có thể vượt qua.
Trên đời còn có rất nhiều cường đạo, cường hào sẽ mượn cơ hội này chặn đường cướp bóc. Nếu không lấy ra đủ tiền, chuyện cô dâu bị dẫn về nhà mình thì là chuyện nhỏ. Gặp phải những kẻ vốn đã có lòng xấu xa, họ trực tiếp cướp cô dâu đi, lăng nhục và giết hại mới thực sự nguy hiểm đến tính mạng.
May mắn thay, con đường của các nàng lần này vô cùng thuận lợi.
Nhưng Thôi Quân không hề biết, sở dĩ trên đường không có ai giăng chướng ngại vật chặn xe, là do Trương Trạo Ca đã phái người đi dò đường trước, đuổi hết những kẻ đó đi.
Cho đến khi trở lại Lỗ Dương quan. Thôi Quân vốn đã chịu không nổi nằm chợp mắt trong xe. Chiếc xe đang lắc lư bỗng nhiên trở nên không còn lay động nữa, thậm chí còn chậm rãi dừng lại, nàng lập tức tỉnh giấc.
Xuyên qua màn che, nàng thấy được đội trấn binh đang trấn giữ Lỗ Dương quan.
Nàng thầm thở dài.
Điều nàng lo lắng chính là đám trấn tướng và trấn binh không hợp tính với Trương Trạo Ca này. Nếu sơ suất một chút, mọi chuyện sẽ biến thành xung đột quân sự, đến lúc đó Đỗ Bỉnh Khiên bên kia cũng không dễ ăn nói.
Phó tướng béo không chớp mắt nhìn chằm chằm Trương Trạo Ca đang cưỡi ngựa khí phách hăng hái. Nàng đang chờ hắn ra chiêu, nào ngờ hắn lại lui sang một bên, nói: "Cho qua".
Đừng nói là Thôi Quân và những tai mắt được Trịnh Hòa Nghĩa, Mạnh Giáp Tuế phái đến âm thầm theo dõi, ngay cả Trương Trạo Ca cũng có chút giật mình.
Hắn ta lại không mượn cơ hội này để kiếm chác một phen ư?.
Tuy Trương Trạo Ca không đoán được tâm tư của hắn, nhưng vẫn chắp tay về phía hắn, nói: "Hôm nay là ngày đại hôn của ta, rảnh rỗi thì không ngại đến uống ly rượu mừng".
Lúc này thì đến lượt phó tướng béo kinh ngạc.
Sở dĩ hắn chọn nhượng bộ là vì cân nhắc Nhữ Châu hiện giờ thuộc quyền tiết chế của Tào Vương, mà Trương Trạo Ca lại lọt vào mắt Tào Vương. Nếu hắn gây khó dễ cho nàng vào ngày đại hỉ của nàng, thì chỉ hả hê nhất thời. Ngày nào đó Trương Trạo Ca được triệu về quân đội, lại lập được chiến công, địa vị tất nhiên sẽ ở trên hắn.
Giữa bọn họ có mối thù lớn này, với tính tình của Trương Trạo Ca thì sao có thể không báo thù?.
Hơn nữa, hắn và Trương Trạo Ca thực ra vốn dĩ không có thù hằn gì lớn. Lúc trước, chỉ vì Trương Trạo Ca là người ngoài đến, lại còn có năng lực hơn hắn, nên hắn có chút ghen ghét mà thôi. Sau này, hắn chịu sự xúi giục của Mạnh Giáp Tuế, cộng thêm cấp trên Trịnh Hòa Nghĩa cũng mặc kệ hành vi hắn xa lánh Trương Trạo Ca, nên hắn mới càng trắng trợn chèn ép nàng.
Lần trước hắn tìm cớ gây chuyện với Trương Trạo Ca, nghe xong những lời nàng nói, hắn giật mình, đầu óc liền tỉnh táo ra rất nhiều.
Hắn nghĩ rằng Trương Trạo Ca sẽ không nể mặt hắn.
Trương Trạo Ca lại mời giữa thanh thiên bạch nhật, có thể nói là bằng phẳng chân thành, không hề trộn lẫn nửa phần hư tình giả ý.
Hắn đột nhiên sinh ra một tia hổ thẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store