[BHTT][Edit] Sau khi cởi giáp về quê đi ở rể
Chương 40: Tương Tư
Chương 40: Tương Tư
"Tiểu nương tử, cái chuông gió này có cần treo lên không ạ?"
Tiếng chuông đinh đang thanh thúy cùng âm thanh tiếng trúc gõ nhau đan xen, theo lời Triều Yên vang lên, Thôi Quân mới từ trong suy tư bừng tỉnh.
Nàng duỗi tay đón lấy chuông gió từ Triều Yên, lại tỉ mỉ ngắm nhìn một lát.
Chuông gió được làm thủ công có phần thô ráp, nhưng các thanh trúc dài ngắn khác nhau, khi va chạm phát ra âm sắc cũng rất khác biệt.
Thân trúc rỗng, mỗi đốt trúc đều xuyên một sợi tơ, phía dưới sợi tơ treo một cái lục lạc tinh tế nhỏ xinh.
"Khi phát ra tiếng vang, là đang tương tư... sao?" Thôi Quân lẩm bẩm tự nói.
Chốc lát, nàng giao cho Triều Yên, dặn: "Treo ở hành lang thư phòng."
"Vâng." Triều Yên giấu đi nụ cười.
Thôi Quân khó hiểu nhìn nàng: "Ngươi sao lại cười vui vẻ như vậy?"
Triều Yên nói: "Nơi tiểu nương tử thường xuyên ở nhất chính là thư phòng, đem chuông gió do Trương Lang Quân tặng treo ở thư phòng, chính là muốn vừa ngước mắt lên là có thể nhìn thấy nó phải không? Trương Lang Quân gửi gắm tình cảm nơi vật này, tiểu nương tử liền nhìn vật nhớ người!"
Thôi Quân: "?"
Tâm tình nàng phức tạp, nhưng lại không tiện giải thích.
Trương Trạo Ca tặng tín vật này chính là để mê hoặc người khác, nếu nàng biện giải, chẳng phải là khiến công sức của Trương Trạo Ca trở nên vô ích sao?
Nhưng với tính cách của nàng, không đáp lại lại càng hiện ra sự khác thường.
Nàng khẽ cáu: "Bảo ngươi treo thì treo, sao lại nói nhiều như vậy?"
Nói rồi, nàng còn gãi đúng chỗ ngứa mà để lộ ba phần ngượng ngùng không thể che giấu.
Triều Yên càng thêm xác định tiểu nương tử đoan trang rụt rè nhà mình chính là đang ngượng ngùng thừa nhận.
Đợi Triều Yên đi treo chuông gió, Thôi Quân tựa vào cột hành lang một lúc, Thanh Khê cùng Túc Vũ liền trước sau xuất hiện.
Thanh Khê nói: "Tiểu nương tử, tiểu nhân đã thông báo xuống dưới, phàm là người tinh thông nghề mộc hoặc có ý tưởng cải tiến khí cụ, đều có thể tự tiến cử bản thân, nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ tiểu nương tử giao phó, sẽ được trọng thưởng."
Thôi Quân nói: "Không tệ, ngươi làm việc, ta càng ngày càng yên tâm."
Thanh Khê mặt mày hớn hở, nói: "Đều là nhờ tiểu nương tử dạy dỗ tốt."
Thôi Quân quay đầu nhìn Túc Vũ, người sau dâng lên một phong thư, nói: "Tiểu nương tử, là thư từ Trường An tới."
——
Trường An, Vạn Niên Huyện, Hoa Dương Quán.
Trong phòng yên tĩnh, lư hương trên án lượn lờ dâng lên từng sợi khói trắng, mùi hương Tô Hợp tràn ngập.
Gió thổi qua, hương khí từ dưới tấm rèm bị cuốn lên bay ra ngoài.
Trang giấy bị chặn giấy đè nặng trên án phát ra tiếng sột soạt.
Trong đó có một tờ giấy suýt nữa bị gió cuốn đi, Đậu Anh giơ tay bắt lấy, phát hiện đó là thư từ của Thất Nương viết cho nàng một tháng trước.
Trong thư nói, Trương Trạo Ca được Tào Vương thưởng thức, nhận huân quan, lại được ban quân chức.
Còn nói, Tào Vương làm mai cho Trương Trạo Ca và nàng, Thôi Nguyên Phong tuy rằng ý đồ ngăn trở, nhưng hai người vẫn thuận lợi trao đổi hôn thư.
Tin vui như vậy, vốn dĩ Đậu Anh nên kịp thời hồi âm gửi lời chúc mừng, nhưng khi đặt bút xuống lại luôn bị việc bên ngoài làm rối loạn tâm thần, khiến cho câu chữ trong thư từ không diễn đạt hết ý, rất là bất thường.
Với sự cẩn thận nhạy bén của Thất Nương, tất nhiên sẽ nhìn ra manh mối.
Đường cùng, chỉ có thể gác lại việc hồi âm, trước xử lý sự vụ trước mắt.
Nàng tới Hoa Dương Quán dạy dỗ Tây Hà Huyện Chúa thì vừa lúc gặp Chiêu Đức Hoàng Hậu đã hoăng thệ ba tháng, sắp được hạ táng tại Sùng Lăng.
Chiêu Đức Hoàng Hậu là nhất quốc chi mẫu, lại là bá nương của Tây Hà Huyện Chúa, là vãn bối cùng thần dân, nàng lý ra nên biểu hiện lòng hiếu đạo của mình.
Vì thế, vừa đến Hoa Dương Quán, còn chưa kịp quen thuộc hoàn cảnh mới, Đậu Anh đã được giao nhiệm vụ dạy dỗ Tây Hà Huyện Chúa viêt văn tế. Sau khi Chiêu Đức Hoàng Hậu hạ táng còn phải tổ chức trai giới để truy phúc.
Chờ bận xong xuôi tất cả, Đậu Anh mới rảnh rỗi viết thư trả lời, đơn giản mà tóm lược tình hình gần đây, lại chú ý hỏi thăm tiến độ chuẩn bị hôn sự của Trương Trạo Ca và Thất Nương.
"Lão sư." Một giọng nói non nớt gọi suy nghĩ của Đậu Anh trở về.
Chỉ thấy một nữ đồng khoảng mười tuổi, thân mặc váy vũ bí màu xanh sẫm, ôm một con thỏ xám đi vào cửa, lập tức hướng về phía nàng.
"Công khóa của Huyện Chúa đã làm xong chưa?" Đậu Anh tùy tay đè bức thư dưới chặn giấy, ngẩng đầu nhìn nữ đồng.
Tây Hà Huyện Chúa nói: "Cuốn sách 《Mông Cầu》 do lão sư giao đã đọc xong toàn bộ rồi."
Khi nàng đến trước mặt Đậu Anh, con thỏ xám trong lòng bỗng nhiên giãy ra, nhảy lên bàn, rồi lại thuận theo nhảy vào lòng Đậu Anh khi nàng giơ tay.
Tây Hà Huyện Chúa thấy thế, chọc chọc con thỏ xám, không vui nói: "Ta cho ngươi ăn nhiều thứ như vậy, sao ngươi lại không thân cận ta?"
Đậu Anh không nhịn được bật cười.
Tây Hà Huyện Chúa lại nói: "Lão sư, cái còi trên cổ nó mà đổi thành lục lạc thật tốt, như vậy khi nó động là có thể phát ra tiếng đinh linh."
Động tác vuốt ve thỏ xám của Đậu Anh khựng lại, chợt cười nói: "Thỏ vốn đã hiếu động, lại treo thêm một cái lục lạc, chỉ sợ không có lúc nào được thanh tĩnh."
Tây Hà Huyện Chúa rất là tiếc nuối mà bỏ ý niệm đổi cho nó một cái trang sức ở cổ.
Sư đồ hai người đang trò chuyện, thị nữ bưng một chén thuốc có mùi thảo dược nồng đậm tiến vào, nói: "Huyện Chúa, đến lúc uống thuốc rồi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tây Hà Huyện Chúa tức khắc nhăn thành một đoàn.
Nàng từ nhỏ thân thể không tốt, Tiên Đế lo lắng nàng chết yểu, mới hạ lệnh cho nàng xuất gia, nhưng vẫn không hạn chế việc ăn mặc chi phí của nàng, bởi vậy nàng ở đạo quán cùng ở vương trạch cũng không có gì khác nhau.
Thứ duy nhất khiến nàng kêu khổ chính là chén thuốc này.
Để trốn tránh uống thuốc, Tây Hà Huyện Chúa nói: "Lão sư nói, thuốc là độc ba phần. Sau này thuốc của ta sửa thành ba ngày một chén."
Thị nữ: "..."
Đậu Anh cười như không cười nhìn Tây Hà Huyện Chúa: "Ta còn nói thuốc đắng dã tật, Huyện Chúa sao lại không nghe?"
Tây Hà Huyện Chúa không lay chuyển được hai người, đành phải bóp mũi uống cạn chén thuốc này.
Bị buộc uống loại thuốc mình không thích, Tây Hà Huyện Chúa nhìn đến con thỏ xám đang nằm trong lòng Đậu Anh vô cùng thoải mái, tính trẻ con trỗi dậy liền vươn tay xoa xoa nó, xem như là để xả cơn giận.
Dường như nhớ ra cái gì, Tây Hà Huyện Chúa nói: "Lão sư, ngày sau ta muốn đi Thượng Thiện Quán bái phỏng quá cô tổ mẫu, ngươi bồi ta đi đi!"
Đậu Anh khựng lại.
Tây Hà Huyện Chúa còn có vài vị quá cô tổ mẫu còn tại thế, nhưng nhìn từ cái tên "Thượng Thiện Quán", nàng chỉ đoán đại khái là Sở Quốc Công Chúa.
Địa vị của Sở Quốc Công Chúa cũng không nhỏ, nàng là con gái thứ mười sáu của Huyền Tông , Hoàng đế phải gọi nàng một tiếng cô tổ mẫu, con trai của nàng lại cưới Phổ Ninh Công Chúa, muội muội của Hoàng đế.
Ba năm trước, nàng đã ngoài 60 tuổi, lựa chọn xuất gia, xây dựng "Thượng Thiện Quán", cách Hoa Dương Quán chỉ một khu phố.
Sở Quốc Công Chúa tuổi già không có việc gì làm, bởi vậy đặc biệt chăm sóc tiểu bối là Tây Hà Huyện Chúa, ba năm qua lại, khiến quan hệ giữa các nàng trở nên vô cùng thân cận.
Đậu Anh nghĩ nghĩ, uyển chuyển cự tuyệt Tây Hà Huyện Chúa.
Nàng vừa mới tới không bao lâu, liền mượn quan hệ của Tây Hà Huyện Chúa để kết giao quyền quý, điều này không có lợi ích quá lớn đối với việc gây dựng danh tiếng của nàng.
Tây Hà Huyện Chúa có chút tiếc nuối, nhưng cũng không ép buộc nàng.
Đợi Tây Hà Huyện Chúa rời đi, Đậu Anh đem thỏ xám nhốt vào lồng, đứng bên cửa sổ nhìn ra xa phía đông nam.
Nàng đoán hồi âm của mình đã được đưa đến tay Thất Nương.
——
Trương Trạo Ca hoàn toàn không biết gì về nội dung thư từ liên lạc giữa Thôi Quân và Đậu Anh.
Từ khi nàng cùng Thôi Quân định hôn sự, Đậu Anh liền không còn gửi thư cho nàng nữa —— chủ yếu cũng là vì không tìm thấy nàng. —— Mà nàng, người chỉ mới có thói quen viết thư sau khi xuyên qua đây, mặc dù không còn nhận được thư từ, cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Thậm chí, nàng biết Thôi Quân sẽ giữ liên lạc với Đậu Anh qua thư từ, để muốn bớt việc, nàng còn để Thôi Quân viết luôn những điều nàng muốn nói cho Đậu Anh vào trong thư, thay nàng truyền đạt.
Ví dụ như nàng muốn cảm tạ Đậu Anh đã giúp sức không nhỏ trong việc "trả thù" Ngô Thành.
Khi Tào Vương ghi công cho nàng, nàng không quên nói cho Tào Vương rằng trong đó có công lao của Đậu Anh.
Tuy nói vì thân phận nữ tử của Đậu Anh, Tào Vương không thể cho nàng cái gì thưởng thực chất, nhưng khiến cho mọi người ghi nhớ sự tích của nàng.
Có sự bảo chứng của Tào Vương, việc Đậu Anh kinh doanh nhân mạch ở Trường An có lẽ cũng sẽ dễ dàng hơn một chút.
Huống chi gần đây Trương Trạo Ca cần chuẩn bị hôn sự, lại còn phải tìm cách giải cứu Lý di nương, nàng thường bôn ba giữa Tùy Châu, Đặng Châu, Nhữ Châu, cho dù nàng gửi thư cho Đậu Anh, thư hồi âm của Đậu Anh cũng chưa chắc kịp thời đưa đến tay nàng.
Giống như ngày hôm trước nàng còn ở Nhữ Châu đưa chuông gió cho Thôi Quân, giờ phút này cũng đã chạy tới Tùy Châu.
Nàng nói với Thôi Quân rằng một mình nàng có thể giải cứu Lý di nương, tuyệt không phải là cậy mạnh, những ngày ở Tùy Châu nàng đã điều tra rõ ràng tính cách cùng sở thích của Diêu Thật.
Diêu Thật thích mở tiệc, hơn nữa nhìn từ quy cách dinh thự và buổi tiệc của hắn có thể thấy, hắn có chút xa hoa lãng phí.
Người như vậy thường có một đặc điểm —— thích đồ vật mới lạ và quý hiếm.
Trương Trạo Ca lấy cớ thay Đỗ Bỉnh Khiên chiêu đãi quân sĩ, trực tiếp lấy ra cái chảo xào lớn nàng điểm danh đạt được từ chỗ hệ thống, sai người xào rau tại chỗ cho các thuộc cấp trong quân nếm thử.
Tin tức này căn bản giấu không được, rất nhanh đã bị tai mắt của Diêu Thật dò hỏi được.
Diêu Thật bị khơi gợi hứng thú, muốn mua cái nồi nấu này từ tay Trương Trạo Ca.
Trương Trạo Ca tỏ vẻ nói đây là cái chảo sắt nàng vô tình có được, vì thế nàng còn nghiên cứu ra hơn mười loại phương thức nấu nướng như xào, chưng, luộc, nấu, hầm, những đồ dùng nhà bếp khác cơ bản không có khả năng làm được.
Hơn nữa, đây không phải loại thợ rèn bình thường có thể chế tạo ra.
Diêu Thật không tin, thật sự sai thợ rèn đi đúc nồi , kết quả với kỹ thuật đúc sắt hiện giờ, căn bản không cách nào tạo ra cái chảo sắt giống y như vậy.
Những thợ rèn đó làm ra đều là nồi rất dày, hình dáng như đỉnh và nồi đất.
Diêu Thật lúc này mới tin tưởng chảo sắt của Trương Trạo Ca là độc nhất vô nhị trên đời, đối với cái nồi này, hắn quyết chí phải có được: "Ngươi muốn cái gì mới bằng lòng đổi nó cho ta?"
"Ta muốn bộ áo giáp kia của ngươi."
Diêu Thật không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Không được!"
Không có gì đáng giá hơn bộ áo giáp kia của hắn, những mảnh giáp trên đó đều có thể làm tốt mấy cái nồi như vậy.
Trương Trạo Ca cố ý lộ ra vẻ tiếc nuối, rồi lại thay đổi một điều kiện: "Không bằng dùng tiểu thiếp của ngươi tới đổi?"
Diêu Thật thế mà không cự tuyệt, hắn không biết nghĩ tới điều gì, lộ ra một nụ cười trào phúng về phía Trương Trạo Ca: "Ngươi không phải nói chỉ chung thủy với một mình thê tử sao?"
Trương Trạo Ca lười tốn nhiều miệng lưỡi: "Không đổi thì thôi."
Nàng làm bộ muốn đi, Diêu Thật không hiểu rõ cách làm người của nàng, nhưng dựa theo biểu hiện trước đó của nàng trước mặt Tào Vương, và thân vệ của Tào Vương mà đánh giá, nàng không có chút nào lề mề, dây dưa, liền biết tác phong của nàng nhất định là nói một không hai. Lần này bỏ lỡ, sau này hắn chưa chắc có thể lại có cơ hội lấy cái nồi nấu kia từ chỗ nàng.
Vì thế vội vàng mở miệng giữ lại: "Chậm đã! Ta đổi."
Diêu Thật được chảo sắt, lập tức mời chúng thuộc cấp tới ăn tiệc, còn đến chỗ Đỗ Bỉnh Khiên khoe khoang một phen.
Mục đích của hắn không chỉ là khoe khoang, mà còn muốn ly gián quan hệ giữa Đỗ Bỉnh Khiên và Trương Trạo Ca — nghĩa đệ của ngươi có thứ tốt như vậy đều không cho ngươi, liền không có một chút suy nghĩ nào sao?
Đỗ Bỉnh Khiên cười nhạo, quan hệ giữa hắn và nghĩa đệ há là người khác có thể phá hư?
Quả thật hắn không giận, thứ nhất là cái nồi này tuy rằng mới mẻ, nhưng với hắn cũng không có giá trị quá lớn.
Thứ hai, Trương Trạo Ca đã cho hắn một cái la bàn có thể phân biệt phương hướng, nó chỉ lớn bằng bàn tay, có thể mang theo bên mình không sợ bị mất.
Điều làm hắn tán dương hơn là, la bàn này thứ để chỉ dẫn phương hướng không phải là thìa từ tính, mà là một cây kim.
Đỗ Bỉnh Khiên đã từng thấy chỉ nam cá, công nghệ chế tác này so với thìa từ tính đã coi như tinh vi, nhưng không nghĩ tới vậy mà có thể dùng kim la bàn nhỏ bé hơn để phân rõ phương vị.
Kim la bàn nằm ở trung tâm, vòng bên ngoài có khắc bốn phương hướng chính, lại một vòng bên ngoài khác nữa được chia chi tiết hơn là tám phương hướng, bên ngoài cùng còn khắc thêm bát quái, thiên can địa chi.
Tuy rằng Trương Trạo Ca nói nó tên là la bàn, là công cụ thầy địa lý, phong thủy dùng để xem phong thủy, nhưng đối với một tướng lĩnh cần hành quân đánh giặc mà nói, nó là la bàn hay la kinh đều không quan trọng, chỉ cần nó có thể sử dụng bình thường, thì không có gì quý giá bằng nó!
Cái la bàn này đương nhiên cũng là một trong những thứ Trương Trạo Ca điểm danh lĩnh được trước đây, nó không chỉ có tác dụng khi triển khai hành động quân sự, mà trong sinh hoạt hằng ngày cũng dùng được.
Nó dĩ nhiên quý hiếm, nhưng Trương Trạo Ca cũng không cảm thấy đáng tiếc.
Việc này liền như là đầu tư cổ phiếu, cổ phiếu Đỗ Bỉnh Khiên này có xu thế tốt, nàng đầu tư thêm một chút vốn, đến lúc đó kiếm được sẽ càng nhiều.
......
Giải cứu Lý di nương xong, Trương Trạo Ca mã bất đình đề đưa người về Nhữ Châu.
Thôi Quân sớm được tin tức, cố ý không ra khỏi Chiêu Bình biệt thự cả ngày hôm đó, vẫn luôn ở nhà chờ đợi.
Lý di nương trở lại cố thổ, nhìn thấy biệt thự quen thuộc, liền bật khóc tại chỗ.
So với cảnh tượng Thôi Quân và Đậu Anh gặp lại khiến người ta rơi lệ , Trương Trạo Ca lúc này đã có chút chai sạn, nàng âm thầm trêu chọc hỏi hệ thống: "Ngươi nói ta có phải là trời sinh nên ăn chén cơm mềm của Thôi Thất Nương này không? Ngươi xem, trước cứu biểu tỷ của nàng, sau cứu nàng, hiện tại lại cứu tiểu mẹ của nàng, tương lai không chừng còn phải cứu toàn bộ thân thích nhà nàng...... Ngươi nói có phải đạo lý này không?"
【......】
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store