ZingTruyen.Store

[BHTT][Edit] Sau khi cởi giáp về quê đi ở rể

Chương 17: Thôi Gia

AinsDragon

Chương 17: Thôi gia

Trương Trạo Ca không ở lại biệt thự Chiêu Bình lâu, uống xong trà nóng liền giấu hai bản mẫu chữ mới rời đi.

Trước khi đi, nàng hỏi thăm Thôi Quân thời gian khởi hành hồi Đặng Châu.

Mùa đông, không ít bách tính nghèo khổ vì sưởi ấm mà trốn vào trong núi. Khó đảm bảo sẽ không có kẻ cùng đường chọn cách vào rừng làm cướp.

Trương Trạo Ca không hy vọng nàng lại bị cướp bóc lần thứ hai ngay dưới mí mắt mình, nên chuẩn bị sắp xếp người đưa nàng ra khỏi Lỗ Dương quan.

Xét thấy bản thân không thể tổn hao thêm nhân lực, Thôi Quân đã chấp nhận sự sắp xếp của Trương Trạo Ca.

Khách nhân đã đi, lò sưởi cũng không thêm than mới, độ ấm trước sảnh đường dần dần hạ xuống.

Tịch Lam mang theo thịt khô thỏ và thịt khô gà hỏi: "Tiểu nương tử, những món thịt khô này nên xử lý thế nào?"

"Cứ làm quà tặng mang về Đặng Châu trong ngày lễ đi."

Tịch Lam vâng lời, lại hỏi: "Tiểu nương tử thật sự không cho nô tỳ đi theo trở về ư?"

"Qua Chính đán ta liền trở về, ngươi cùng Thanh Khê thay ta trông coi nơi này một chút."

Hiện giờ việc dời mộ vẫn chưa có lịch trình, lò than cũng còn đang đốt, chỉ có một mình Thanh Khê không thể ứng phó nhiều tạp vụ như vậy. Hơn nữa, vợ chồng Thanh Khê và Tịch Lam chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nếu không thường xuyên đoàn tụ, tình cảm này chỉ sợ sẽ càng lúc càng phai nhạt.

"Nhưng bên cạnh tiểu nương tử chỉ có nha đầu hấp tấp lỗ mãng là Triều Yên ở, nô tỳ không yên lòng."

"Bên Đặng Châu còn có Túc Vũ kia mà, ngươi không cần lo lắng."

Thôi Quân có ba tỳ nữ bên người, Tịch Lam là người lớn tuổi nhất , cũng là người làm nô tỳ lâu nhất trong Thôi gia. Nàng từng được Thôi phụ chỉ bảo học vấn, nên trở thành nữ sử quản con dấu và chìa khóa bên cạnh Thôi Quân.

Tiếp theo là tỳ nữ tên Túc Vũ, nàng lớn hơn Thôi Quân hai tuổi, vốn là người hầu của Thôi gia. Nhưng khi Lý Tặc làm loạn, Thôi phụ bị giết, cha mẹ nàng cũng bị giết chết trong lúc hỗn loạn.

Sinh hoạt hàng ngày của Thôi Quân đều là nàng phụ trách. Lần này Thôi Quân về biệt thự Chiêu Bình tế bái cha mẹ không dẫn nàng theo, vì Thôi Quân còn một phần gia nghiệp ở Đặng Châu, cần một tâm phúc có năng lực xuất chúng giúp trông nom.

Người còn lại chính là Triều Yên. Triều Yên nhát gan sợ phiền phức, phụ trách những tạp vụ như bưng trà rót nước, giặt quần áo nấu cơm.

Tịch Lam nghe vậy, chỉ đành đi kiểm tra lại hành lý của Thôi Quân một lần nữa, bảo đảm sẽ không thiếu sót thứ gì.

Ngày hôm sau, gió tuyết liền ngừng. Ngày khởi hành hồi Đặng Châu lại là một ngày nắng ráo. Sau khi tuyết trên mặt đất tan ra, đường sá lầy lội khó đi.

Xe ngựa của Thôi gia đi đến cửa Lỗ Dương quan, trong quan đã có mười tên huyện trấn binh đang chờ. Bọn họ làm theo phân phó của Trương Trạo Ca, hộ tống đoàn người Thôi Quân xuất quan.

Thôi Quân không thấy Trương Trạo Ca, khách sáo hỏi hỏa trưởng dẫn đầu đám huyện trấn binh kia: "Trương phó tướng đang bận rộn ư?"

Hỏa trưởng đáp: "Trước Chính đán có diễn võ thí nghệ, phó tướng cần dẫn binh thao luyện."

"Vậy chư vị hộ tống chúng ta, liệu có làm chậm trễ việc thao luyện chăng?"

Hỏa trưởng tự tin trương dương nói: "Không ngại gì, hai ngũ chúng ta đây đều là đã đạt Giáp đẳng trong diễn võ thí nghệ lần trước, thiếu một hai buổi thao luyện vừa lúc là cơ hội cho những người còn lại đuổi kịp."

Lần này Thôi Quân cưỡi xe ngựa, tốc độ xe ngựa khá nhanh, mới nửa ngày đã đi hết hơn 80 dặm đường cổ quạ, thuận lợi ra khỏi quan.

Nhìn thấy thôn trang lượn lờ khói bếp cách đó không xa, hỏa trưởng nói với Thôi Quân: "Nơi này là địa giới huyện Nam Dương, Đặng Châu. Chúng ta không nên để trấn binh nơi đây nhìn thấy, nên xin đi về trước."

"Đa tạ chư vị tướng sĩ." Thôi Quân chia ra một ít lương thảo cung cấp cho ngựa của họ ăn no, lại cấp nước ấm cùng một ít lương khô, để họ chống đói trên đường trở về.

Mười tên trấn binh giục ngựa trở về, tuy vội vã nhưng đội hình trong loạn lại có trật tự.

Thôi Quân thấy vậy, cảm khái Trương Trạo Ca trị quân nghiêm minh, thế mà có thể huấn luyện huyện trấn binh vốn tản mạn từ trước đến nay trở nên có kỷ luật như thế.

Nàng không biết rằng mình ở chỗ người khác cũng có tiếng tăm rất tốt.

Khi đám trấn binh tán gẫu, họ khen nàng không ngớt lời: "Vị Thôi Thất nương tử này thật sự không giống những nữ tử thế gia kia."

"Đúng vậy , nữ tử thế gia khác thấy chúng ta đều tránh né sợ không kịp hoặc coi khinh chậm trễ ta, đâu giống Thôi Thất nương tử hiền lành chu đáo như vậy."

"Ta biết , Thôi Thất nương tử đây gọi là vừa đẹp người lại đẹp nết!"

Hỏa trưởng mắng hắn: "Ngươi lần đầu tiên thấy Thôi Thất nương tử, nàng mang che mặt, sao ngươi biết nàng đẹp?"

Tên trấn binh kia cười ngây ngô: "Người có tâm địa thiện lương lớn lên đều đẹp thôi."

......

Thôi Quân hồi Đặng Châu phải đi qua huyện Nam Dương, vì giữ lễ tiết chung, nàng ghé thăm nhà đại bá phụ Thôi Nguyên Phong trước.

Bá mẫu Vi Yến Nương cùng nhị đường huynh Thôi Đạc, nhị đường tẩu Vương Dực toàn bộ đã về tổ trạch từ sớm để chuẩn bị công việc tế tổ. Thôi Nguyên Phong ngày mai mới được nghỉ, hôm nay vẫn còn đương trực ở nha môn.

Mãi đến chạng vạng, Thôi Quân mới gặp được vị đại bá phụ này.

Thôi Nguyên Phong đã hơn 50 tuổi, hai bên tóc mai đã có một ít sợi bạc. Hắn quấn khăn vấn đầu, thân mặc thường phục, khoác một kiện áo khoác lông chồn. Hắn nửa rũ mi mắt, biểu tình không giận mà vẫn uy nghiêm.

Hắn hỏi: "Chuyến này có thuận lợi không?"

Có thuận lợi hay không, Đỗ Ảo và Lâm Đại Phong sớm đã báo cho rồi, hắn đây chẳng qua là biết rõ mà vẫn hỏi.

Thôi Quân trả lời: "Tuy có một chút rắc rối, nhưng vẫn coi là thuận lợi."

Trong lòng Thôi Nguyên Phong hừ lạnh một tiếng, đây là vội vàng nói cho hắn biết, nàng một mình cũng có thể đứng dậy được, không còn cần phải dựa vào hắn đâu!

Hắn không nói gì thêm, bảo Thôi Quân sớm chút đi nghỉ, ngày mai bọn họ cùng nhau về Đặng Châu.

Thôi Quân biết, hôm nay chẳng qua chỉ là thử thách nhỏ. Ngày mai trở về tổ trạch gặp những người khác trong Thôi gia, đó mới là chiến trường thực sự.

Ngày hôm sau, Thôi Quân cùng Thôi Nguyên Phong quay trở về tổ trạch Đặng Châu.

Tổ trạch ngày thường quạnh quẽ lúc này khách đến đầy nhà. Thôi Quân chỉ vừa bước vào cổng thứ nhất, liền có thể nghe thấy tiếng đối thoại truyền đến từ tiền đường.

Thôi Nguyên Phong vừa đi vào liền trở thành tiêu điểm. Tiếng tán gẫu dừng lại , tất cả mọi người đứng dậy đón chào: "Là a gia / đại ca / đại bá phụ đã trở về rồi!"

Ánh mắt Thôi Quân đảo qua khuôn mặt của mỗi người, rất nhanh đã xác định lần này trở về tế tổ có những ai.

Mạch Thôi Ôn Chi này có tổng cộng ba phòng. Đại phòng vốn có bốn con trai , nhưng phụ thân Thôi Quân đã được quá kế cho tam phòng, bởi vậy chỉ còn ba con trai.

Thôi Nguyên Phong chính là trưởng tử của đại phòng.

Người gọi hắn "A gia" tự nhiên là con trai hắn. Trưởng tử Thôi Trấn đi Tương Châu nhậm chức sẽ qua đường Đặng Châu, cho nên hắn đã dắt vợ con trở về từ hôm qua. Trước khi Thôi Nguyên Phong xuất hiện, hắn là đối tượng bắt chuyện chủ yếu của tộc nhân họ Thôi.

Còn về thứ tử Thôi Đạc, phỏng chừng lúc này đang bận rộn chuẩn bị tế phẩm, không có mặt ở đây.

Nhị đệ của Thôi Nguyên Phong là Thôi Nguyên Linh, trước từng làm lương tặc tiết độ sứ Sơn Nam Đông đạo, vì Lương Tặc khởi binh tạo phản mà bị Lý Tặc, tiết độ sứ Hoài Tây trước đây, giết chết. Hắn cũng bị liên lụy, bị trị tội bãi quan, không bao lâu liền ưu tư thành tật mà qua đời.

Thôi Nguyên Linh có hai trai một gái. Hai con trai đều bị tước đoạt tư cách tham gia khoa cử do hắn bị bãi quan. Thân là bạch đinh (thường dân), hôm nay bọn họ cũng đều có mặt.

Tam đệ của Thôi Nguyên Phong lại là Thôi Nguyên Trắc, y tiến sĩ Đặng Châu. Hắn là người dị biệt của Thôi gia, bởi vì hắn không thích công danh mà chỉ say mê y đạo. Sư phụ hắn là cháu nội của Mạnh Sân, thủy tổ khai sơn Mạnh Dư Đường.

Nói ra, Mạnh Giáp Tuế ở Nhữ Châu cũng coi như có quan hệ họ hàng với hắn.

Lúc này Thôi Nguyên Trắc không có ở đây , chỉ có hai người con trai thiếu niên của hắn đến xem náo nhiệt.

Gia chủ nhị phòng là Thôi Du, tuổi đã đến thất thập cổ lai hy (70 tuổi). Trước khi về hưu từng là Vạn Niên huyện úy ở Trường An.

Ông có hai con trai. Trưởng tử Thôi Nguyên Nghĩa là chủ bộ Hoa Châu. Thứ tử Thôi Nguyên Lễ thì nhậm chức luật học tiến sĩ tại Quốc Tử Giám.

Hai người vì đường sá xa xôi, đều không trở về, bởi vậy chỉ có Thôi Du mang theo mấy cháu trai tham gia tế tổ.

Tam phòng còn lại chính là mạch của Thôi Quân. Do tổ phụ nàng là Thôi Hạo không có con, nên mới quá kế phụ thân nàng.

Hiện giờ phụ thân nàng cũng đã mất, dòng dõi phòng này chỉ còn lại một mình nàng.

Nhưng nàng là nữ nhi, định trước là không thể ghi vào gia phả. Cho nên trong tộc vẫn luôn có người muốn quá kế một người khác cho phụ thân nàng, chỉ là đều bị Thôi Nguyên Phong ngăn lại.

Lần tế tổ này, tộc nhân họ Thôi khó được đoàn tụ. Có người không kìm nén được mà vượt qua Thôi Quân, trực tiếp nhắc lại chuyện quá kế với Thôi Nguyên Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store