ZingTruyen.Store

[BHTT][Edit] Sau khi cởi giáp về quê đi ở rể

Chương 18: Quá kế

AinsDragon

Chương 18: Quá kế

Người mở miệng chính là trưởng tử của Thôi Nguyên Linh, Thôi Tích.

Chịu ảnh hưởng từ việc Thôi Nguyên Linh bị trị tội, Thôi Tích dù đọc đủ thứ thi thư lại không cách nào tham gia khoa cử. Điều này đối với hắn, người năm đó 27 tuổi, không nghi ngờ gì là một đả kích trầm trọng.

Để tìm kiếm đường ra, hắn nảy sinh ý niệm làm mình được thừa tự tam phòng -- chỉ cần hắn trở thành con nối dòng của Thôi Nguyên Xu, thì hắn liền có thể giành lại tư cách tham gia khoa cử.

Sớm từ khi tin tức Thôi Nguyên Xu chết truyền về Đặng Châu, Thôi Tích đã có tâm tư này. Nhưng mà lúc đó, phụ thân hắn qua đời chưa đủ ba năm, hắn nếu tùy tiện đưa ra, nhất định sẽ bị tộc nhân công kích.

Sau này, trừ hiếu tang của phụ thân, mẫu thân của Thôi Quân cũng đã mất. Hắn tỏ ý có thể vì Thôi Nguyên Xu và Đậu thị giữ đạo hiếu, dùng điều này để ám chỉ với Thôi Nguyên Phong.

Thôi Nguyên Phong hiểu ý , nhưng nói hắn là trưởng tử của Thôi Nguyên Linh, từ xưa đến nay không có gia tộc nào có tiền lệ đem trưởng tử do chính thê sinh ra đi quá kế.

Điều này hầu như đã đoạn tuyệt khả năng quá kế của Thôi Tích.

Tuy nhiên, hắn không thể, nhưng đệ đệ của hắn là Thôi Quân lại còn hy vọng. (Editor: Ông em này tên đồng âm với tên nữ chính của chúng ta)

Vừa lúc Thôi Quân cũng đang tính toán giống như vậy, hai huynh đệ không hẹn mà gặp, lần nữa tìm đến Thôi Nguyên Phong lại bị nghiêm khắc trách cứ: "Chỉ có trưởng bối mới có tư cách thương nghị việc thừa tự. Các ngươi, những tiểu bối này, chủ động đề nghị đem chính mình quá kế đi, đó là bất hiếu với cha mẹ sinh thành."

Phụ thân hai huynh đệ đều đã bệnh chết , nếu bọn họ không chủ động đề nghị, làm sao có trưởng bối nào trong tộc nguyện ý đưa bọn họ quá kế cho Thôi Nguyên Xu?

Rốt cuộc, gia nghiệp mà Thôi Nguyên Xu để lại tuy không tính nhiều , nhưng những điền trạch cùng tôi tớ kia cũng đủ để nhà bọn họ bồi dưỡng ra một vị tiến sĩ.

Trong quá trình hòa giải cùng Thôi Nguyên Phong, bọn họ dần dần hồi tưởng lại, vị đại bá phụ này cũng đang mở ước những di sản kia của Thôi Nguyên Xu. Ông ta sợ rằng bọn họ thừa tự Thôi Nguyên Xu, danh chính ngôn thuận mà tiếp nhận tất cả di sản, chính mình sẽ thành giỏ tre múc nước công dã tràng.

Còn về ý kiến của Thôi Quân, nữ nhi ruột thịt của Thôi Nguyên Xu?

Bọn họ không thèm để ý.

......

Thôi Quân lạnh mắt nhìn, xem bọn họ lần này lại nghĩ ra cái gì để thuyết phục lý do thoái thác của Thôi Nguyên Phong.

Thôi Nguyên Phong lại ngắt lời bọn họ, báo cho mọi người việc Thôi Quân tính toán dời mồ cha mẹ về phần mộ tổ tiên. Ông ta lại nói rằng mình đã chọn mấy vị tài tuấn dòng dõi tương đương cho Thôi Quân, bảo những người làm trưởng bối, huynh trưởng này cũng giúp nàng xem xét.

Lời vừa nói ra, Thôi Tích cùng Thôi Quân liền không tiện lại đề cập việc quá kế ngay lúc này, ngược lại dời ánh mắt đặt ở trên người Thôi Quân.

"Dời mồ là đại sự như vậy, Thất Nương sao không cùng trong tộc thương nghị một chút?" Thôi Tích đầy mặt không tán thành.

Tay Thôi Quân giấu trong tay áo nắm chặt. Nàng nói: "Các vị thúc bá đều có việc của chính mình phải bận rộn , Thất Nương không dám phiền nhiễu đại gia."

"Lời này của ngươi khách khí quá, chúng ta chính là người một nhà."

Thôi Quân nói: "Mồ mả cha mẹ đều là khi sinh thời đã định tốt. Lúc trước táng ở Chiêu Bình hương cũng là bất đắc dĩ. Hiện giờ bọn họ muốn lá rụng về cội, táng hồi phần mộ tổ tiên, tất cả nghi thức đều có trình tự. Chẳng lẽ chư vị thúc bá đối việc dời mồ cha mẹ ta có dị nghị ư?"

Đối mặt với sự hùng hổ dọa người của bọn họ, không thể cứ một mực giải thích, cũng không cần vọng tưởng có thể thuyết phục được họ.

Nàng hóa bị động thành chủ động, chất vấn bọn họ: Cho dù có nói trước cho bọn họ biết việc nàng phải dời mồ cho cha mẹ, thì bọn họ lại có thể làm được cái gì? Còn muốn thương nghị cái gì? Bọn họ cùng lắm chỉ là muốn tìm cớ làm khó dễ nàng thôi, giả làm quân tử người tốt làm gì.

Nàng lại quay đầu nhìn về phía Thôi Nguyên Phong, người cố ý thông qua tộc nhân để tạo áp lực cho nàng, nói: "Huống hồ việc này ta đã sớm hướng đại bá phụ nói rõ ngọn ngành."

Thần sắc tộc nhân Thôi gia khác nhau, đại để là không nghĩ tới thái độ của Thôi Quân thế nhưng lại cường ngạnh như vậy.

"Lời nói là nói như vậy, nhưng......" Thôi Tích muốn nói gì, bị một ánh mắt của Thôi Nguyên Phong ngăn lại.

Thôi Du lớn tuổi nhất, đem những hành động nhỏ của đám tiểu bối này đều xem vào trong mắt, đương nhiên cũng rõ ràng màn kịch ngày hôm nay vì cái gì mà diễn ra.

Tuy nói hắn không ham cái chút tài sản mà phụ tổ Thôi Quân để lại, nhưng cũng cho rằng Thôi Quân sớm hay muộn gì cũng phải gả đi, tài sản thuộc về Thôi thị nhất tộc vẫn là nên lưu lại Thôi gia thì hợp lý hơn. Cùng lắm thì để 3 khoảnh ruộng mẫu thân nàng để lại làm của hồi môn, để nàng mang về nhà chồng đi.

Là trưởng bối của nàng, bọn họ chắc chắn sẽ chọn lựa cho nàng một lang quân như ý có dòng dõi gia thế cũng không kém, không để nàng vì cơm áo mà ưu phiền. Mà nàng thân là nữ nhi của Thôi thị, hẳn là phải minh bạch chỉ có Thôi thị càng thêm cường đại, mới có thể chống lưng cho nàng càng tốt hơn.

Những lời này, Thôi Quân đã nghe từ khi cha mẹ qua đời, nàng trở lại tổ trạch Đặng Châu sinh hoạt cho đến tận bây giờ.

Tộc nhân họ Thôi, cho dù là sáu vị đường tỷ đã gả chồng trước nàng, mỗi khi nhìn thấy nàng đều sẽ giáo huấn nàng với tư tưởng như vậy.

Nàng giãy giụa giữa việc kiên trì chính kiến của mình và mặc kệ cho nước chảy bèo trôi, kết quả là cũng không biết cái tín niệm chống đỡ nàng quật cường đi tiếp rốt cuộc là gì.

Đây đã định sẽ là một trận chiến không có khói thuốc súng kéo dài.

......

Tộc nhân họ Thôi gặp nhau ở bên nhau là vì tế tổ, chuyện riêng của Thôi Quân rất nhanh đã bị lướt qua trong tiếng thảo luận. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Thôi Quân có thể thoát thân.

Hôm sau, nghi thức tế tổ đã xong, những nữ nhi Thôi thị gả đi không xa cũng sôi nổi hồi môn.

Bá nương, huynh tẩu và các đường tỷ luân phiên ra trận, giương cờ hiệu vì tốt cho Thôi Quân, trong tối ngoài sáng khuyên nàng thuận theo sự sắp xếp của trưởng bối, không cần có những ý niệm phản nghịch kia.

Thôi Quân mắt điếc tai ngơ, còn chủ động đề cập sự quan tâm của cậu nàng, mịt mờ mà nói cho mọi người biết thân nhân nàng ngoài họ Thôi, còn có họ Đậu.

Tuy nói bà con không bằng đường thân, nhưng Thôi gia còn phải cố kỵ thân tộc họ Đậu đang làm Tướng trong triều đình.

Không chờ qua xong Chính đán, mới khó nhọc ứng phó được ba ngày, Thôi Quân liền lấy cớ xử lý công việc dời mồ về lại Chiêu Bình hương.

Bên trong xe ngựa, ngữ điệu Triều Yên nhẹ nhàng: "Hô ~ vẫn là ở biệt thự Chiêu Bình đợi tự tại hơn một chút."

Mấy ngày nay đi theo tiểu nương tử bên người, những ngày đó quả thực có thể dùng "không được an bình" để hình dung. Mặc dù biệt thự Chiêu Bình có Đỗ Ảo, nhưng ứng phó một người chung quy so với ứng phó nhiều người như vậy vẫn tự tại hơn.

Thôi Quân cảm thấy nàng thở phào có chút sớm.

Nhớ tới khi nàng chào từ biệt Thôi Nguyên Phong và Vi Yến Nương, đối phương bày ra một bộ thái độ thanh thản bình tĩnh, phảng phất thật sự sẽ không can thiệp chuyện của nàng nữa.

Với sự hiểu biết của nàng đối với hai người này, bọn họ mấy năm nay đều chưa từng nhả ra, tất nhiên không có khả năng trong một đêm liền nghĩ thông suốt.

Ý niệm vừa khởi, liền nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến. Âm thanh này trong thung lũng không người bị phóng đại vô hạn, dường như gần ngay trước mắt.

Trải qua một lần bị chặn đường cướp bóc, bộ khúc tôi tớ Thôi gia lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Trong lòng Triều Yên lo sợ bất an, nhưng vẫn tràn đầy mong đợi hỏi: "Là trấn binh của Trương phó tướng sao?"

Thôi Quân nắm chặt chủy thủ trong tay áo, lắc đầu: "Âm thanh là truyền đến từ phía sau."

Phương vị người tới là từ hướng Đặng Châu, đường nhỏ trấn binh Trương Trạo Ca tuần tra dù xa cũng sẽ không chạy đến phía sau nàng.

"Có lẽ là đi ngang qua ." Triều Yên lẩm bẩm tự nói , không biết là đang an ủi Thôi Quân hay là ám chỉ chính mình.

Thôi Quân phân phó xa phu: "Mau mau lên đường."

Xe ngựa càng nhanh, người bên trong xe liền sẽ bị xóc nảy càng nhiều, nhưng Thôi Quân đã bất chấp những điều đó.

Đám người phía sau kia chỉ là đi ngang qua tất nhiên là tốt nhất, nếu là hướng về phía các nàng tới......

Theo tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, trong gió cũng truyền đến một tiếng hét lớn: "Ở phía trước, đuổi theo đi!"

Tâm Thôi Quân nháy mắt ngã xuống đáy cốc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store