ZingTruyen.Store

[BHTT] [Edit] Sau Khi Chết, Ta Thành Chim Nhỏ Trong Tay Sư Tỷ

Chương 63: Cùng Đi

Kately1989

"Không biết chư vị đến Vấn Thần Tông có chuyện gì quan trọng?" Vân Hành ngồi ngay ngắn trên chủ vị, Tiên Tôn khi nghiêm trang rất có tính lừa gạt, giống như nàng thật sự không biết các yêu vương đến đây vì chuyện gì. Đôi mắt lạnh lùng của nàng tựa như tuyết trắng tinh khôi nhất trên Vân Vụ Sơn, người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, các yêu vương vừa nhìn vào liền theo bản năng cảm thấy tâm tư của vị Tiên Tôn này cũng thuần khiết không tì vết.

Nếu không phải tiểu Phượng Hoàng đang ở bên cạnh nàng, các yêu vương e là thật sự tin nàng cái gì cũng không biết.

"Tiên Tôn bắt cóc chí bảo của Vũ tộc chúng ta, sao lại còn hỏi chúng ta có chuyện gì quan trọng?" Tất Phương Vương nhẹ nhàng phe phẩy quạt, trong ánh mắt nhìn như dịu dàng của nàng lóe lên một tia sắc bén.

Có Tất Phương Vương khơi mào, các yêu vương còn lại cũng nhao nhao lên tiếng: "Tiên Tôn, chúng ta cảm kích ân tình ngài chăm sóc tiểu Điện Hạ, ngày sau Vũ tộc nhất định sẽ hậu tạ, nhưng bây giờ chúng ta phải đón tiểu Điện Hạ về Nhật Thăng Cung."

Các yêu vương nhìn chằm chằm Vân Hành, chờ đợi câu trả lời của đối phương.

"Chuyện đó..." Không khí trong Nghị Sự Đại Điện có chút căng thẳng, Ôn Thê Ngô liền muốn giúp sư tỷ giải thích một chút.

Nhưng Vân Hành nhẹ nhàng ấn tay nàng lại, sau đó tự mình nói: "Hoàng Chủ ở trong mộ đã giao phó Thê Ngô cho ta, ta tự nhiên sẽ chăm sóc tốt cho nàng ấy, các vị yêu vương không cần lo lắng."

Các yêu vương đã đoán trước đủ loại lý do thoái thác của vị Tiên Tôn này, chỉ là không ngờ đối phương vừa mở miệng liền lôi Hoàng Chủ ra, ngay cả yêu vương khéo ăn khéo nói nhất, nhất thời cũng á khẩu, Bệ Hạ sao có thể giao phó tiểu Điện Hạ cho nhân loại này?

Thanh Loan Vương, yêu vương duy nhất trong số đó chưa từng mở lời, thở dài trong lòng. Nàng sở dĩ tạm thời giữ im lặng, một mặt là vì nàng nợ vị Tiên Tôn này một ân cứu mạng, mặt khác là vì nàng trước đó đã nghe được lời dặn dò của Hoàng Chủ.

Có di ngôn của Hoàng Chủ, vị Tiên Tôn này càng không thể nào buông tay.

Bệ Hạ tự có sự cân nhắc của người, Thanh Loan Vương tin tưởng lựa chọn của Bệ Hạ là tốt nhất cho tiểu Điện Hạ.

【Thanh Loan Vương, Bệ Hạ trước đó thật sự đã nói câu này sao?】 Trong đầu Thanh Loan Vương vang lên giọng nói của Tất Phương Vương, lúc đó Thanh Loan Vương ở gần Hoàng Chủ nhất, Tất Phương Vương nghĩ nàng bây giờ yên lặng như vậy, có lẽ là biết nội tình gì đó.

Thanh Loan Vương thuật lại những mẩu đối thoại rời rạc mà mình nghe được cho Tất Phương Vương, đồng thời cũng nói cho đối phương biết một số tin đồn về Tiên Tôn. Bọn họ muốn cướp tiểu Phượng Hoàng với Tiên Tôn? Trừ khi bây giờ tất cả bọn họ đồng loạt vượt qua một đại cảnh giới để đạt tới Chân Tiên cảnh, bằng không tuyệt đối không giành nổi.

Ánh mắt Tất Phương Vương lưu chuyển dường như nghĩ tới điều gì, giữa lông mày lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.

"Đây... đây là lời dặn dò của Bệ Hạ?" Mấy vị yêu vương khác nhìn nhau, bọn họ tuy rằng rất muốn "trộm" tiểu Phượng Hoàng về, nhưng di chiếu của Bệ Hạ cũng không thể làm trái, bây giờ phải làm sao đây?

Tất Phương Vương nhẹ nhàng phe phẩy quạt nói: "Tiên Tôn, không phải chúng ta nhất định phải đón tiểu Điện Hạ đi, không biết ngài đã từng thấy nguyên hình của tiểu Điện Hạ chưa? So với tiểu Phượng Hoàng cùng trang lứa, tiểu Điện Hạ nhà chúng ta gầy yếu hơn một chút."

Dù sao bọn họ cũng chưa từng thấy tiểu Phượng Hoàng khác, gầy hay béo chẳng phải chỉ là một câu nói của Tất Phương Vương sao?

Vị Tiên Tôn vốn dĩ thần sắc như không vui không buồn rốt cuộc cũng nhìn về phía nàng, đáy mắt bình tĩnh của Vân Hành nổi lên gợn sóng, mãi đến khi Ôn Thê Ngô lặng lẽ nắm lấy tay nàng, dây thần kinh căng thẳng trong lòng Vân Hành mới hơi thả lỏng.

Vân Hành thỉnh giáo Tất Phương Vương, thấy cá đã cắn câu, Tất Phương Vương dùng quạt che đi nụ cười bên khóe miệng, "Điện hạ còn nhỏ, Phượng Hoàng ở độ tuổi này cần sự nuôi dưỡng của cây ngô đồng kia, tiểu Điện Hạ phá vỏ ở bên ngoài, những năm nay chưa từng trở về, tốc độ trưởng thành tự nhiên sẽ chậm hơn rất nhiều."

"Trong Nhật Thăng Cung trồng đầy tiên thụ ngô đồng, là nơi thích hợp nhất cho Phượng Hoàng cư trú, chi bằng để tiểu Điện Hạ về Nhật Thăng Cung ở một thời gian trước, nếu Tiên Tôn không yên tâm, vậy cũng có thể cùng tiểu Điện Hạ của chúng ta đến ở, những năm nay may nhờ ngài chăm sóc tiểu Điện Hạ, Vũ tộc chúng ta vô cùng hoan nghênh ngài."

Thanh Loan Vương liếc nhìn con chim đang phe phẩy quạt bên cạnh mình, nàng ta hoan nghênh Vân Hành Tiên Tôn sao? Nghĩ lại thì chắc chắn là không, tất cả yêu vương có mặt ở đây hẳn đều không mấy hoan nghênh, cho nên mục đích Tất Phương Vương mời đối phương tuyệt đối không đơn giản như vậy, nàng đoán... con chim giảo hoạt này là muốn mời Tiên Tôn qua đó làm vũ khí trấn áp quần yêu.

Nhật Thăng Cung là nơi Yêu Hoàng ở, vạn năm sau uy hiếp của Yêu Hoàng tiền nhiệm dần dần tan biến, những yêu vương mới trỗi dậy đang nhìn chằm chằm vào Nhật Thăng Cung như hổ đói, trên đời không có bức tường nào gió không lọt qua được, nếu bọn họ đưa tiểu Điện Hạ về, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị những yêu quái kia biết được.

Huyết mạch Phượng Hoàng đối với những yêu vật kia là vật đại bổ, ai cũng không dám đảm bảo bọn chúng có gây hấn với Vũ tộc hay không, thực lực của Vũ tộc tuy không yếu, nhưng không thể đảm bảo trong tình huống các tộc khác liên thủ có thể đứng ở thế bất bại.

Cho nên Vũ tộc cần một đồng minh đủ mạnh, nội bộ Yêu tộc không tìm thấy, vậy bọn họ chỉ có thể hướng về phía Nhân tộc, chọn đi chọn lại liền phát hiện không có người nào thích hợp hơn Vân Hành.

Chỉ là không biết Vân Hành Tiên Tôn có nguyện ý cùng tiểu Điện Hạ đến lãnh địa của Yêu tộc hay không, Thanh Loan Vương nhìn về phía Vân Hành, nàng tạm thời không thể từ trong thần tình của vị Tiên Tôn này nhìn ra suy nghĩ của đối phương.

Về phần Vân Hành đang nghĩ gì...

Nàng lặng lẽ sờ sờ tay sư muội, sau đó lại nhéo nhéo cổ tay sư muội, tiếp đó sắc mặt nàng dần dần thay đổi, sư muội quả thật gầy đi không ít, chẳng lẽ thật sự là vì sư muội sau khi phá vỏ không được nuôi dưỡng bên cạnh cây ngô đồng?

Vân Hành có chút tự trách, sao nàng lại quên mất chuyện cây ngô đồng chứ, trước đó nên đào mấy cây về trồng, xem có thể nuôi sống được không.

Chỉ cần là tốt cho Ôn Thê Ngô, bất kể sống ở đâu Vân Hành đều cực kỳ vui lòng, còn về sự vụ bên Vấn Thần Tông giao cho người khác xử lý là được, lúc đầu khi cảm thấy mình không qua khỏi, nàng đã chọn xong người kế nhiệm, vừa hay lúc mình không có mặt có thể để đối phương rèn luyện cho tốt.

"A Tước, muội muốn đến Nhật Thăng Cung ở một thời gian không?" Vân Hành khẽ giọng hỏi.

Nàng tuy rằng hạ thấp giọng, nhưng yêu vương có mặt ở đây người nào không phải Kim Tiên cảnh? Bọn họ đều nghe thấy lời của Vân Hành, sau đó vểnh tai lên chờ câu trả lời của Ôn Thê Ngô.

Biểu cảm của các yêu vương quá mức nhiệt tình, giống như nếu mình từ chối bọn họ, khoảnh khắc tiếp theo bọn họ sẽ biến thành những con chim ủ rũ cụp đuôi vậy, Ôn Thê Ngô hơi nhếch khóe miệng.

"Đó là nơi a nương từng ở... nếu có cơ hội ta cũng muốn đi xem thử một chút." Ôn Thê Ngô nói với Vân Hành.

Đám chim lập tức phấn chấn hẳn lên, tiểu Điện Hạ nguyện ý trở về rồi!

"Vậy sư tỷ đi cùng muội." Sư muội đi lần này cũng đồng nghĩa với việc chui vào ổ chim, Vân Hành nhất định phải đi cùng.

"Được, có điều phải đợi thân thể sư tỷ tốt hơn một chút rồi mới khởi hành." Nhưng khoảng thời gian này sư tỷ cứ ngoan ngoãn ở lại trên Vân Vụ Sơn dưỡng thương, không được đi đâu hết!

Có vết xe đổ trước đó, Ôn Thê Ngô cảm thấy vẫn là để sư tỷ ở bên cạnh mình ổn thỏa nhất, tránh việc sư tỷ lại mang đến cho nàng những "bất ngờ" ngoài ý muốn.

Trong giọng nói của Ôn Thê Ngô mang theo một chút nghiêm khắc, Vân Hành lập tức cam đoan mình nhất định sẽ tích cực trị liệu, tranh thủ sớm ngày bình phục.

Nàng cũng muốn sớm khỏe lại, như vậy là có thể sớm ngày tìm sư muội đòi một danh phận, vừa nghĩ tới chuyện này, tim Vân Hành lại đập nhanh hơn chút.

Thanh Loan Vương liếc nhìn con chim đang phe phẩy quạt bên cạnh mình, trong thần sắc lộ ra chút khâm phục, nàng không chỉ dỗ được tiểu Điện Hạ về, còn thuận tiện mang về một nhân tộc Chân Tiên cảnh bảo vệ tiểu Điện Hạ, thật là một con chim giảo hoạt, sau khi trở về nàng sẽ bảo lũ trẻ trong tộc tránh xa Tất Phương một chút!

Vân Hành nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay sư muội, sau đó lấy ra một viên kẹo đặt vào tay nàng mới thong thả ung dung hỏi: "Nhật Thăng Cung tuy là nơi ở của Hoàng Chủ, nhưng cũng là cung điện của Yêu Hoàng, nếu để A Tước sống ở đó..."

Nàng cảm thấy đám chim này hẳn là muốn đẩy A Tước lên vị trí đó.

"Vị trí Yêu Hoàng vốn dĩ nên là của tiểu Điện Hạ! Những năm nay ngôi hoàng vị của Thủy Linh Vực bỏ trống, chính là vì không tìm được yêu quái có thể khiến chúng yêu phục tùng, tiểu Điện Hạ thân phận cao quý, thực lực tương lai thấp nhất cũng là Chân Tiên cảnh, còn có yêu nào thích hợp kế vị hơn ngài ấy sao?" Đám chim không hề kiêng dè nói, Phượng Hoàng của bọn họ vốn dĩ nên ngồi lên vị trí đó.

"Chỉ là bây giờ Điện Hạ tuổi còn nhỏ, cho dù muốn công bố ra ngoài, thì ít nhất cũng phải đợi Điện Hạ tu luyện đến Kim Tiên cảnh mới tương đối ổn thỏa." Thanh Loan Vương so với những con chim ồn ào kia thì trầm ổn hơn một chút.

Kỳ thực dù tiểu Điện Hạ đạt đến Kim Tiên cảnh công bố cũng không tính là ổn thỏa, tốt nhất đợi tiểu Điện Hạ tu luyện đến Chân Tiên cảnh rồi mới xuất hiện trước mặt các yêu tộc khác, Yêu tộc lấy kẻ mạnh làm trọng, đợi thực lực của tiểu Điện Hạ đủ sức nghiền ép những yêu quái kia, bọn chúng tự nhiên chỉ có thể cúi đầu xưng thần.

Ôn Thê Ngô hơi nhíu mày, nàng không mấy hứng thú với cái vị trí phiền phức đó.

Đám chim nhạy bén phát giác được sự thay đổi cảm xúc của nàng, thế là cảm xúc kích động cũng dần dần biến mất.

"Nếu tiểu Điện Hạ không muốn vị trí này... vậy chúng ta cứ chiếm một cái Nhật Thăng Cung thôi, nơi đó vốn dĩ do Bệ Hạ xây dựng, do người đến kế thừa là chuyện thiên kinh địa nghĩa." Đám chim đối với tiểu Phượng Hoàng đặc biệt dung túng, nàng nếu như không thích, vị trí Yêu Hoàng cũng không còn quý báu gì nữa.

Chỉ là... nếu kẻ lên ngôi hoàng vị là tên yêu vương kia, thân là quyến tộc của Yêu Hoàng tiền nhiệm, tình cảnh của Vũ tộc e là sẽ trở nên càng khó khăn hơn.

"Thanh Loan Vương, người có phải có lo lắng gì không?" Ôn Thê Ngô nhìn về phía Thanh Loan Vương sắc mặt dường như có chút rối rắm.

"Không có không có!" Thanh Loan Vương lộ ra nụ cười ôn hòa với Ôn Thê Ngô, tiểu Điện Hạ còn dịu dàng hơn cả Bệ Hạ, tính tình như thế này a, e là sẽ ngày ngày bị lũ trẻ Vũ tộc quấn lấy.

Ôn Thê Ngô không tin, Thanh Loan Vương trong lòng nhất định có chuyện, nàng đã chứng kiến sự thiên vị của lũ chim đối với mình, hiểu được bọn họ đại khái không muốn làm khó mình.

Thế là nàng dùng đến "đòn tâm lý", Thanh Loan Vương đi theo a nương thời gian lâu nhất, Ôn Thê Ngô liền giống như quan tâm trưởng bối mà quan tâm nàng ấy, Thanh Loan Vương nước mắt lưng tròng, khiến những con chim khác đều có chút ghen tị. Phòng tuyến tâm lý của nàng dưới sự quan tâm của tiểu Điện Hạ vỡ vụn từng mảng, cuối cùng dưới sự truy hỏi của Ôn Thê Ngô nàng nói ra tình cảnh có chút lúng túng của Vũ tộc.

Hiện tại tên yêu vương Kim Tiên cảnh đại viên mãn, kẻ có hy vọng lên ngôi nhất của yêu tộc kia bất hòa với Vũ tộc, mà tính cách tên yêu vương kia tàn bạo, một khi kế vị, không ngoài dự tính sẽ nhắm vào quyến tộc của tiền triều, đây là trả thù, cũng là một loại uy hiếp giết gà dọa khỉ, chính là vì để các tộc khác không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Thì ra là tên kia..." Ôn Thê Ngô có nghe nói qua.

Không ngờ Vũ tộc sẽ gặp phải phiền phức như vậy, cũng giống như việc lũ chim thiên vị Phượng Hoàng, Phượng Hoàng cũng sẽ theo bản năng muốn bảo vệ Vũ tộc, thần sắc Ôn Thê Ngô trầm xuống, đã như vậy, vậy nàng không chỉ muốn cái vị trí đó, còn muốn để tên yêu vương nhìn chằm chằm vào Vũ tộc kia trở thành công cụ để Vũ tộc răn đe quần yêu.

Sau khi hoàn hồn, Ôn Thê Ngô bỗng nhiên phát hiện sư tỷ vừa rồi còn đối chọi gay gắt với các yêu vương vậy mà lại chủ động bắt chuyện với các Yêu vương, sắc mặt của các yêu vương cũng không khó coi như trước đó, họ thậm chí trông có vẻ hăng hái hẳn lên, chủ đề có thể khiến bọn họ chung sống hòa thuận tự nhiên chính là nàng.

"Đã là đồ của A Tước, tự nhiên không có đạo lý chắp tay nhường cho người khác, kẻ nào phản đối cứ tiễn hắn đi luân hồi là được." Vân Hành không hứng thú với vị trí Yêu Hoàng kia, nhưng nếu vị trí Yêu Hoàng là của sư muội, vậy thì lũ yêu vớ vẩn khác không có tư cách ngồi lên.

Các yêu vương tuy rằng không thích nhân loại đã bắt mất tiểu Điện Hạ của bọn họ này, nhưng câu nói này của Vân Hành khiến họ mát lòng mát dạ, lũ chim muốn đem những thứ tốt nhất tặng cho tiểu Phượng Hoàng của bọn họ, chỉ khổ nỗi năng lực có hạn, cho dù miễn cưỡng để tiểu Phượng Hoàng ngồi lên ngôi hoàng vị, e là cũng sẽ rước tới đủ loại nguy hiểm.

Trong tình huống này, kết minh với nhân tộc này cũng không tệ, nếu nhân loại này có thể buông tay tiểu Điện Hạ ra thì càng tốt, đôi cánh cao quý của tiểu Phượng Hoàng đâu phải là thứ để sờ tùy tiện như vậy!

Chú ý tới ánh mắt u ám của vị yêu vương nào đó nhìn chằm chằm vào tay mình, Vân Hành nhếch môi cười, nàng không chỉ sờ, còn hôn còn ôm, sau này còn muốn xin với tiểu Điện Hạ của bọn họ một cái danh phận chính thức nữa kìa.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store