ZingTruyen.Store

[BHTT] [Edit] Sau Khi Chết, Ta Thành Chim Nhỏ Trong Tay Sư Tỷ

Chương 64: Lương Duyên

Kately1989

Các yêu vương xem như miễn cưỡng đạt được mục đích của chuyến này đi, tiểu Điện Hạ nói một thời gian nữa sẽ trở về, vừa hay bọn họ có thể tranh thủ dọn dẹp Nhật Thăng Cung một phen.

Thanh Loan Vương khá quen thuộc với Nhật Thăng Cung, việc này liền giao cho nàng, nàng cùng Tất Phương Vương bước ra khỏi Nghị Sự Đại Điện, ánh mắt không khống chế được liếc về phía con chim bên cạnh với nụ cười trên khóe miệng, nàng luôn cảm thấy cái bụng đầy "nước đen" của đối phương vẫn chưa nhả hết.

"Tất Phương Vương, cô đang có ý đồ gì?"

Tất Phương Vương nhướng mày, cười nói mình không nghĩ gì cả.

Thanh Loan Vương híp mắt lại, nàng ta cảm thấy mình sẽ tin sao?

"Cẩn thận dưới chân." Tất Phương Vương nhẹ nhàng nhắc nhở một câu, Thanh Loan Vương lập tức dừng bước, chỉ thiếu chút nữa thôi là nàng đã đá trúng hai tiểu gia hỏa trong bụi cỏ.

Lúc này Vấn Thần Tông đã trở thành thiên đường của loài chim, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những linh điểu ngày thường hiếm gặp, ví dụ như tiểu gia hỏa Thanh Loan Vương suýt chút nữa giẫm phải này, nó là Chức Man, theo truyền thuyết cổ xưa của Thương Vọng Giới loại chim này có thể mang đến lương duyên cho người ta.

"Ngươi cũng đến thăm tiểu Điện Hạ sao?" Chức Man đã mấy ngàn năm chưa từng xuất hiện, Thanh Loan Vương vốn tưởng rằng tộc này sớm đã biến mất, không ngờ còn có thể nhìn thấy một con Chức Man non nớt ở đây.

"Chíp chíp!" Chức Man nhảy nhót trong bụi cỏ mấy cái, trông có vẻ rất vui.

"Bọn ta cũng rất bất ngờ, Điện Hạ đang ở bên trong, ngươi có muốn vào gặp nàng không?" Thanh Loan Vương có thể nghe hiểu ngôn ngữ của Chức Man.

Chức Man nghiêng nghiêng đầu, cuối cùng dưới sự nhắc nhở của Thanh Loan Vương nhảy nhót đi đến Nghị Sự Đại Điện.

Tất Phương Vương như có điều suy nghĩ nhìn Chức Man nói: "Truyền thuyết nói Chức Man đến có thể mang theo lương duyên, cô nói tiểu Điện Hạ nhà chúng ta..."

"Điện hạ còn nhỏ mà!" Trong mắt Thanh Loan Vương, Ôn Thê Ngô mới phá vỏ không bao lâu, chuyện tình ái vẫn còn xa vời lắm.

"Điện hạ quả thật còn nhỏ, cho nên ta cảm thấy bên cạnh Điện Hạ thiếu một số tiểu bối chăm sóc nàng." Tất Phương Vương cười tươi như hoa, bất luận là tình cảm gì thì cũng đều là do bồi dưỡng mà ra, nhỡ đâu tiểu gia hỏa nào trong tộc nàng lọt vào mắt xanh của Điện Hạ thì sao?

"...Trong các yêu vương Vũ tộc, cô là người có tâm địa gian giảo nhất." Thanh Loan Vương tuy rằng nói nàng như vậy, nhưng tâm tư cũng bắt đầu rục rịch.

Chẳng bao lâu sau, Ôn Thê Ngô và Vân Hành cũng rời khỏi Nghị Sự Đại Điện, con Chức Man kia đi theo các nàng, thân hình tròn vo giống như cục bông lăn trên mặt đất.

Các nàng vừa đi vừa nói cười, dáng vẻ vô cùng thân mật, đặc biệt là tiểu Điện Hạ, động tác của nàng trông có chút giống đang dìu đỡ Vân Hành Tiên Tôn, vẻ cẩn thận đó giống như một tư thế che chở.

Thần sắc của Vân Hành Tiên Tôn trông quả thật không tốt lắm, lời đồn nói nàng trọng thương chưa lành cũng không hẳn là giả hoàn toàn.

Chậm chạp như Thanh Loan Vương cũng có thể cảm nhận được bầu không khí khác thường giữa các nàng, càng đừng nói đến Tất Phương Vương.

"Tiểu Điện Hạ không phải là thích nhân tộc hơn đấy chứ?" Thanh Loan Vương lẩm bẩm nói.

"Chậc..." Tất Phương Vương khẽ chậc một tiếng, nàng trăm phương ngàn kế đề phòng chim của các tộc khác, không ngờ lại bị một nhân tộc đi trước một bước.

Cách đó không xa, Ôn Thê Ngô chú ý tới sư tỷ có chút thất thần, thế là nắm tay nàng hơi hơi lắc lắc, nhắc nhở sư tỷ hoàn hồn.

"Sư tỷ đang nghĩ gì vậy?"

Ánh mắt của hai con chim kia không hề thu liễm, Vân Hành dĩ nhiên nhìn thấy, tuy rằng không nghe thấy cuộc trò chuyện trước đó của bọn họ, nhưng Vân Hành cảm thấy hai con chim kia không bàn bạc chuyện tốt gì.

Thế là Vân Hành dưới ánh mắt khó hiểu của Ôn Thê Ngô ôm nàng vào trong lòng, dáng vẻ này như thể sợ ai đó sẽ cướp nàng đi mất.

"Sao vậy? Là tâm ma lại tới quấy rầy tỷ sao?" Ôn Thê Ngô giơ tay đặt lên ngực sư tỷ, nàng truyền linh lực của mình cho sư tỷ, trong tiên lực của Phượng Hoàng mang theo lực lượng trấn áp tà vật.

"Không phải tâm ma, đừng căng thẳng." Vân Hành khẽ giọng nói.

"Chíp chíp!" Chức Man phát ra tiếng kêu thanh thúy, giống như đang tự mình vui vẻ.

Vân Hành trước đó đã nhận ra thân phận của Chức Man, cũng từng nghe nói về truyền thuyết của loài chim này, bởi vì ngụ ý vui mừng của nó, cho nên tiểu gia hỏa này đại khái là con chim ngoại tộc duy nhất không bị Vân Hành ghét bỏ.

Ôn Thê Ngô bỗng nhiên hơi đỏ mặt, nàng vươn tay để Chức Man rơi vào lòng bàn tay mình, sau đó nhẹ nhàng chọc vào đầu tiểu gia hỏa một cái nói: "Đừng nói lung tung."

Chức Man nghiêng nghiêng đầu, lại cố chấp phát ra tiếng "chíp chíp" tương tự.

"Nó nói gì vậy?" Vân Hành có chút tò mò hỏi.

"Không có gì." Ôn Thê Ngô khẽ ho một tiếng, vừa rồi tiểu gia hỏa này cứ liên tục kêu gào lời chúc phúc chỉ thích hợp dâng lên khi thành thân, cũng không biết nó học được từ đâu.

Nói nó là chim báo hỷ lương duyên, thật đúng là không làm hổ thẹn cái danh hiệu này.

Vân Hành tuy rằng không biết tiểu gia hỏa này vừa rồi nói gì, nhưng qua đôi má ửng hồng của sư muội nàng cũng đoán ra được đôi phần, nàng vươn tay xoa xoa đầu tiểu gia hỏa kia, biểu thị sự khích lệ.

Ôn Thê Ngô nhìn Chức Man trong tay sau khi được sư tỷ khích lệ tiếng kêu càng thêm vang dội, khóe môi nàng cũng vô thức mỉm cười.

Thế là trong ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả lũ chim, Chức Man thành công ở lại nơi gần Phượng Hoàng nhất.

Trên Vân Vụ Sơn chưa từng náo nhiệt như vậy, Vân Hành cũng dần dần quen với tiếng chim chóc ríu rít, chỉ là nàng luôn cảm thấy mình hình như đã quên mất cái gì.

Mãi cho đến một ngày nọ, Tuyết Đoàn bế quan trở về, nàng lúc trở về bên này còn tưởng mình đi nhầm chỗ, sau khi đi một vòng bên ngoài mới xác định nơi này quả thật là Vân Vụ Sơn.

Nhưng trước khi nàng bế quan nơi này còn bị bão tuyết bao phủ, sao sau khi đi ra liền biến thành bộ dạng bốn mùa như xuân thế này? Còn nữa trên Vân Vụ Sơn sao lại có nhiều chim như vậy! Tiên Tôn bây giờ bắt đầu nuôi chim rồi sao?

Tuyết Đoàn mang theo đầy bụng nghi hoặc một đường chạy lên núi, kết quả còn bị mấy con chim dữ mổ cho mấy nhát, lông trên đầu cũng bị rụng mất một mảng.

Có điều nàng không để ý những thứ này, Tuyết Đoàn từng chứng kiến sự tuyệt vọng và khuynh hướng tự hủy diệt của Vân Hành lúc vừa mới "mất đi" Ôn Thê Ngô, nàng có chút sợ hãi, sự tình bất thường ắt có biến, cảnh tượng nắng vàng rực rỡ trên Vân Vụ Sơn này còn khiến nàng lo lắng hơn cả bão tuyết trước kia.

"Tiên Tôn!" Con thỏ tuyết lớn kia một đường xông đến bên ngoài phòng của Vân Hành, kết quả nàng nhất thời không cẩn thận không phanh lại kịp, trực tiếp tông cửa lăn vào.

Mà thời điểm nàng đụng cửa vào khá là không khéo, ngay khoảnh khắc đó, nàng liếc thấy Vân Hành đang dựa vào đầu giường hôn môi với một nữ tử lạ mặt khác, bên cạnh các nàng đặt một bát thuốc trống không, khứu giác của Tuyết Đoàn vô cùng nhạy bén, nàng suýt chút nữa bị mùi vị đắng chát trong bát thuốc kia làm cho nôn mửa.

Động tác của Tuyết Đoàn chưa bao giờ linh hoạt như vậy, sau khi nàng đụng đầu vào tường lập tức chân sau đạp đất lại vọt ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.

Nàng ngồi xổm ở cửa dùng móng vuốt vỗ vỗ ngực, may mà nàng rời đi kịp thời, nếu không lúc này chạy vào làm phiền các nàng có lẽ sẽ bị đem đi làm một bát thịt thỏ kho tàu.

Ôn Thê Ngô giật mình vội vàng ngồi thẳng người dậy, khi nàng quay đầu lại chỉ nhìn thấy một mạt bóng trắng biến mất qua khe cửa.

"Sư tỷ!" Ôn Thê Ngô hờn dỗi trừng mắt nhìn sư tỷ, đã nói lần này để sư tỷ tự mình ăn kẹo, kết quả lại bị dỗ thành chính mình đi "đút" cho nàng ấy!

Vân Hành vẻ mặt nịnh nọt ôm lấy Ôn Thê Ngô, tích cực nhận lỗi, nhưng trong lòng nàng tự biết mình sẽ không sửa.

"A Tước, Tuyết Đoàn còn chưa biết muội đã trở về." Vân Hành rốt cuộc nhớ ra mình quên mất cái gì, nàng không chỉ không nói với Tuyết Đoàn chuyện này, thậm chí ngay cả người trong tông môn cũng chưa kịp thông báo.

Lúc đầu sau khi sư muội xảy ra chuyện Tuyết Đoàn đã khóc mấy ngày ròng, sau đó vì sợ nàng xảy ra chuyện nên cứ ở lỳ trên Vân Vụ Sơn canh giữ cho nàng, mãi đến cách đây không lâu buộc phải đi bế quan đột phá mới rời đi, vì vậy vừa hay lỡ mất ngày Ôn Thê Ngô trở về, nếu như lúc đầu Tuyết Đoàn không bế quan, Ôn Thê Ngô có lẽ sẽ không bị nhốt trong lồng chim lâu như vậy.

"Nàng ấy đại khái là bị dọa rồi, ta đi tìm nàng ấy về." Ôn Thê Ngô từng nghe nói về cuộc sống của sư tỷ những năm nay, nàng rất cảm kích Tuyết Đoàn chịu đựng cái lạnh thấu xương mà ngay cả nàng cũng không chịu nổi, canh giữ ở nơi này bầu bạn với sư tỷ.

"Nàng ấy đang ở ngay cửa." Thần thức của Vân Hành quét đến Tuyết Đoàn ở cửa.

Ôn Thê Ngô dìu sư tỷ nằm tựa vào giường trước, rồi mới mở cửa bước ra ngoài.

Tuyết Đoàn ngồi xổm trên mặt đất đầu óc còn có chút mơ hồ, nhớ trước khi mình bế quan Tiên Tôn vẫn còn trong trạng thái sống dở chết dở, vậy mà vừa ra đã thấy Tiên Tôn cùng một nữ tử... thân mật đến thế.

Nàng chắc chỉ bế quan mấy tháng thôi chứ đâu phải mấy năm hay mấy chục năm? Tuy nói Tiên Tôn có thể bước ra khỏi quá khứ là chuyện tốt, nhưng Tuyết Đoàn luôn cảm thấy là lạ ở đâu đó, nàng xoa xoa cái đầu nhỏ.

Ngay lúc nàng đang suy tư, bỗng nhiên phát hiện có một bóng đen bao trùm lấy nàng, sau đó da sau gáy nàng căng thẳng, cả con thỏ bị nhấc bổng lên không trung mang vào trong.

Bản năng của thỏ nói cho nàng biết người này lợi hại hơn mình nhiều, giãy giụa là vô dụng, nàng đáng thương nhìn về phía Vân Hành, muốn để Tiên Tôn cứu nàng, nhưng ánh mắt chứa ý cười của Tiên Tôn vẫn luôn rơi trên người kẻ tóm lấy mình, nửa điểm cũng không chia cho mình.

Nhưng mà...

Tuyết Đoàn bị treo lơ lửng trên không trung đung đưa chớp chớp đôi mắt long lanh, thủ pháp bị tóm gáy này quen thuộc quá, không biết vì sao nàng nghĩ đến Ôn Thê Ngô.

"Có bị đụng đau không?" Ôn Thê Ngô xoa xoa đầu Tuyết Đoàn, vừa rồi lúc nàng tông vào cửa liên tiếp phát ra hai tiếng vang giòn tan nghe có vẻ hơi nghiêm trọng.

Tuyết Đoàn quả thực có chút choáng váng, nếu không nàng sao lại cảm thấy người đứng trước mặt mình là chủ nhân đã qua đời trăm năm chứ? Nàng hưởng thụ sự vuốt ve của người ta, thoải mái đến mức suýt chút nữa lăn một vòng tại chỗ.

Tuy nhiên không lâu sau nàng chợt giật mình tỉnh táo, rồi lập tức vọt ra khỏi vòng tay Ôn Thê Ngô, trốn vào góc phòng cảnh giác nhìn người ấy, người này không phải chủ nhân! Mình không thể bị mê hoặc!

Người này giống chủ nhân như vậy, Tiên Tôn... chẳng lẽ bị lừa rồi?

"Tuyết Đoàn, ngươi không nhận ra ta nữa sao?" Ôn Thê Ngô mỉm cười nói.

Ngữ khí và thần thái như thế này... Tuyết Đoàn chỉ từng thấy ở một người duy nhất.

Cái đầu nhỏ của Tuyết Đoàn bắt đầu quay cuồng không kịp, nàng theo bản năng nhìn về phía Vân Hành, hy vọng Tiên Tôn có thể cho nàng một đáp án, chỉ thấy người dựa trên giường khẽ gật đầu, nói cho nàng biết Ôn Thê Ngô đã trở về.

Tuyết Đoàn há miệng, nàng kích động đến mức toàn thân run rẩy, có điều nàng vẫn cẩn thận thăm dò hỏi thử: "Người còn nhớ người tìm thấy ta ở đâu không?"

Ôn Thê Ngô chính xác báo ra tên ngọn núi đó, "Ngươi lúc đó bởi vì ăn quá nhiều bị đuổi ra ngoài, sau đó ta liền mang ngươi về..."

Chi tiết lúc đó chỉ có hai người bọn họ biết, Tuyết Đoàn hung hăng véo mình một cái, sự đau đớn cho nàng biết đây không phải là mơ, từng giọt nước mắt lớn lã chã rơi xuống từ mắt thỏ, là nàng ấy, chủ nhân của nàng đã trở về! Nàng ấy sống lại rồi!!

Tuyết Đoàn "òa" một tiếng liền muốn nhào vào trong lòng Ôn Thê Ngô, nhưng mà ngay lúc nàng sắp ôm được Ôn Thê Ngô, một bàn tay hơi lạnh đã chặn đầu nàng lại.

Không cần nhìn cũng biết là Vân Hành.

Không thể nhào vào lòng chủ nhân, Tuyết Đoàn khóc càng to hơn, Tiên Tôn thật nhỏ mọn!


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store